Minh Vương – Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 99:
Sau đó cứ như vậy bị Bách Minh Tư đá trở về nhà cũ của nhà họ Bách.
Cùng lúc đó, ở ngoài ngàn dặm bên trong rừng rậm nguyên thủy phía Tây Nam, một màn sương mù mới từ Địa Phủ đi ra đã cảm nhận được lực lượng của thuật minh ngữ, liền phát ra tràng cười quái dị.
"Minh Tể Tể, hóa ra nhóc con thật sự ở nhân gian! Như vậy, hiện tại muốn bắt nhóc con càng dễ dàng hơn ở Địa Phủ nhiều!"
**********************
Nhà cũ của nhà họ Bách, sân bóng Nam Uyển.
Tể Tể ngồi trên ghế, bỗng nhiên cái mũi hắt xì thật to.
"Hắt xì!"
Bách Minh Tư một cước đá quả bóng mà con chồn biến thành bay vào bên trong cầu môn ở xa, quay người chạy tới chỗ của bé.
"Tể Tể, có phải em đang không được khỏe?"
Bé xoa xoa cái mũi rồi lắc đầu, đầu mũi nhỏ mềm mềm nhìn rất đáng yêu.
Bé nhìn quả bỏng đã bay vào bên trong khung thành, bàn tay nhỏ vỗ hoan hô.
"Anh Minh Tư thật tuyệt, lại vào rồi!"
Tâm can tỳ phổi thận đều muốn vỡ ra của Hoàng đại tiên đang ở đằng xa, tinh thần cũng sắp sụp đổ: "......"
Nó là đại yêu một phương, là yêu quái, không phải bóng a!
Van cầu mấy người, coi nó là người đi!
Không đúng, là yêu quái đi!
Bé căn bản không để ý tới nó, dù sao ai sẽ để ý tới một thứ đồ chơi không có sinh mệnh đâu?
----
Đến lúc nghỉ ngơi!
Bé cầm lấy ly nước bên cạnh lên vui vẻ đưa cho Bách Minh Tư.
"Anh Minh Tư, uống nước."
"Cảm ơn Tể Tể."
Bách Minh Tư cầm ly nước, nhưng không có uống hết, mà phân một nửa cho bé, đưa đến trước mặt bé.
"Tể Tể cũng uống đi."
Mặc dù cậu đá chồn chơi, nhưng khóe mắt luôn một mực chú ý đến bé đang ngồi ở đây.
Dù sao bé cũng không phải là một đứa bé bình thường, ông nội không nói nửa chữ đối với năng lực mạnh mẽ của bé. Sau khi trở về đã đi thẳng đến từ đường, làm cậu không thể không chú ý nhiều hơn.
Tể Tể thấy anh Minh Tư nhìn chằm chằm vào mình, bé nhịn không được sờ lên khuôn mặt nhỏ béo múp míp của mình.
"Anh Minh Tư, trên mặt Tể Tể có vết bẩn à?"
Bách Minh Tư vội vàng cười lắc đầu: "Không có, trên mặt Tể Tể đặc biệt sạch sẽ, trắng trắng hồng hồng, rất đẹp, đặc biệt đáng yêu."
Bé lễ phép khen lại cậu: "Anh Minh Tư cũng rất đẹp mắt, rất phong độ."
Bách Minh Tư ửng đỏ vành tai, tằng hắng một tiếng rồi vội cúi đầu uống nước.
Bé lại hỏi cậu: "Chẳng phải anh Minh Tư muốn hỏi Tể Tể điều gì sao?"
Bách Minh Tư biết Tể Tể thông minh, không ngờ bé lại thông minh đến vậy.
"Tể Tể biết à?"
Tể Tể đương nhiên biết, bé rất thông minh!
Nhưng...... đó là bí mật không thể nói.
Đương nhiên, cha Minh Vương cũng nói, trừ khi là người gan lớn, có năng lực chịu đựng mạnh!
Bé cảm thấy năng lực chịu đựng của anh Minh Tư cũng không tệ, trước đó có mấy lần nhìn thấy bé xử lý quỷ, đều không la hét giống như anh ba khi nhìn thấy quỷ.
So với chú Cố, cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Tể Tể ngồi trên ghế, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Anh Minh Tư không sợ quỷ, đúng không?"
Bách Minh Tư cười lắc đầu: "Anh là thế hệ trẻ duy nhất của nhà họ Bách có khả năng giao tiếp Âm Dương, là một người ngoại cảm, tự nhiên không sợ những thứ đó."
Khi còn bé, cậu cũng từng bị dọa khóc, có đôi khi nhìn thấy hình dáng của quỷ quá xấu xí, còn khiến cậu liên tiếp gặp ác mộng trong ba tháng!
Mắt đen nhánh của bé sáng lên: "Vậy anh Minh Tư từng nhìn thấy người đứng đầu của bọn nó chưa?"
Bách Minh Tư sửng sốt một chút, thấy ánh mắt mong chờ của bé, không xác định được ý của bé.
"Người đứng đầu của bọn nó?"
Bé chớp chớp đôi mắt to, gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Bách Minh Tư: "Quỷ Vương?"
Bé sửa lại: "Không phải! Anh Minh Tư, anh phải gọi là Minh Vương!"
Bách Minh Tư ngượng ngùng cười cười, lông mày thanh tú nho nhã phá lệ đẹp mắt, bé nhìn đi nhìn lại, vui vẻ mở miệng.
"Dáng dấp của anh Minh Tư và cha ở Địa Phủ đều rất đẹp mắt!"
Không đợi Bách Minh Tư nói chuyện, bé lại bổ sung.
"Cha ở Địa Phủ đẹp mắt nhất, anh Minh Tư đẹp mắt thứ hai!"
Giọng của Hoắc Tư Tước vang lên từ rất gần: "Tể Tể, vậy cha của chúng ta, anh hai cùng anh ba thì sao?"
Tể Tể: "......"
Bé vỗ cái trán trơn nhẵn và bầu bĩnh của mình.
"Không đúng không đúng! Sắp xếp phải là...... Cha ở Địa Phủ đẹp mắt nhất, không đúng không đúng, là hai người cha của Tể Tể đều đẹp mắt nhất, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư đẹp mắt thứ hai!"
Hoắc Tư Tước cố ý trêu đùa bé: "Nào có thứ nhất, thứ hai đều nhiều người như vậy, mỗi vị trí phải là duy nhất!"
Tể Tể trợn tròn mắt.
Từ đằng sau đi tới, Hoắc Tư Lâm mỉm cười đầy cưng chiều, giúp bé giải vây.
"Nhưng đối với Tể Tể mà nói, đều là cha đều là anh trai, cho nên đều là thứ nhất và thứ hai, đều là người thân nhất trong lòng Tể Tể có đúng không?"
Mắt đang trợn tròn, cái đầu nhỏ của bé nhanh chóng gật gật!
"Đúng đúng đúng! Anh Tư Lâm nói rất đúng, hai người cha còn có các anh trai đều là người thân của Tể Tể, đều rất quan trọng đối với Tể Tể, Tể Tể sẽ bảo vệ mọi người!"
Cùng lúc đó, ở ngoài ngàn dặm bên trong rừng rậm nguyên thủy phía Tây Nam, một màn sương mù mới từ Địa Phủ đi ra đã cảm nhận được lực lượng của thuật minh ngữ, liền phát ra tràng cười quái dị.
"Minh Tể Tể, hóa ra nhóc con thật sự ở nhân gian! Như vậy, hiện tại muốn bắt nhóc con càng dễ dàng hơn ở Địa Phủ nhiều!"
**********************
Nhà cũ của nhà họ Bách, sân bóng Nam Uyển.
Tể Tể ngồi trên ghế, bỗng nhiên cái mũi hắt xì thật to.
"Hắt xì!"
Bách Minh Tư một cước đá quả bóng mà con chồn biến thành bay vào bên trong cầu môn ở xa, quay người chạy tới chỗ của bé.
"Tể Tể, có phải em đang không được khỏe?"
Bé xoa xoa cái mũi rồi lắc đầu, đầu mũi nhỏ mềm mềm nhìn rất đáng yêu.
Bé nhìn quả bỏng đã bay vào bên trong khung thành, bàn tay nhỏ vỗ hoan hô.
"Anh Minh Tư thật tuyệt, lại vào rồi!"
Tâm can tỳ phổi thận đều muốn vỡ ra của Hoàng đại tiên đang ở đằng xa, tinh thần cũng sắp sụp đổ: "......"
Nó là đại yêu một phương, là yêu quái, không phải bóng a!
Van cầu mấy người, coi nó là người đi!
Không đúng, là yêu quái đi!
Bé căn bản không để ý tới nó, dù sao ai sẽ để ý tới một thứ đồ chơi không có sinh mệnh đâu?
----
Đến lúc nghỉ ngơi!
Bé cầm lấy ly nước bên cạnh lên vui vẻ đưa cho Bách Minh Tư.
"Anh Minh Tư, uống nước."
"Cảm ơn Tể Tể."
Bách Minh Tư cầm ly nước, nhưng không có uống hết, mà phân một nửa cho bé, đưa đến trước mặt bé.
"Tể Tể cũng uống đi."
Mặc dù cậu đá chồn chơi, nhưng khóe mắt luôn một mực chú ý đến bé đang ngồi ở đây.
Dù sao bé cũng không phải là một đứa bé bình thường, ông nội không nói nửa chữ đối với năng lực mạnh mẽ của bé. Sau khi trở về đã đi thẳng đến từ đường, làm cậu không thể không chú ý nhiều hơn.
Tể Tể thấy anh Minh Tư nhìn chằm chằm vào mình, bé nhịn không được sờ lên khuôn mặt nhỏ béo múp míp của mình.
"Anh Minh Tư, trên mặt Tể Tể có vết bẩn à?"
Bách Minh Tư vội vàng cười lắc đầu: "Không có, trên mặt Tể Tể đặc biệt sạch sẽ, trắng trắng hồng hồng, rất đẹp, đặc biệt đáng yêu."
Bé lễ phép khen lại cậu: "Anh Minh Tư cũng rất đẹp mắt, rất phong độ."
Bách Minh Tư ửng đỏ vành tai, tằng hắng một tiếng rồi vội cúi đầu uống nước.
Bé lại hỏi cậu: "Chẳng phải anh Minh Tư muốn hỏi Tể Tể điều gì sao?"
Bách Minh Tư biết Tể Tể thông minh, không ngờ bé lại thông minh đến vậy.
"Tể Tể biết à?"
Tể Tể đương nhiên biết, bé rất thông minh!
Nhưng...... đó là bí mật không thể nói.
Đương nhiên, cha Minh Vương cũng nói, trừ khi là người gan lớn, có năng lực chịu đựng mạnh!
Bé cảm thấy năng lực chịu đựng của anh Minh Tư cũng không tệ, trước đó có mấy lần nhìn thấy bé xử lý quỷ, đều không la hét giống như anh ba khi nhìn thấy quỷ.
So với chú Cố, cũng ổn trọng hơn rất nhiều.
Tể Tể ngồi trên ghế, nghiêng đầu suy nghĩ.
"Anh Minh Tư không sợ quỷ, đúng không?"
Bách Minh Tư cười lắc đầu: "Anh là thế hệ trẻ duy nhất của nhà họ Bách có khả năng giao tiếp Âm Dương, là một người ngoại cảm, tự nhiên không sợ những thứ đó."
Khi còn bé, cậu cũng từng bị dọa khóc, có đôi khi nhìn thấy hình dáng của quỷ quá xấu xí, còn khiến cậu liên tiếp gặp ác mộng trong ba tháng!
Mắt đen nhánh của bé sáng lên: "Vậy anh Minh Tư từng nhìn thấy người đứng đầu của bọn nó chưa?"
Bách Minh Tư sửng sốt một chút, thấy ánh mắt mong chờ của bé, không xác định được ý của bé.
"Người đứng đầu của bọn nó?"
Bé chớp chớp đôi mắt to, gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Bách Minh Tư: "Quỷ Vương?"
Bé sửa lại: "Không phải! Anh Minh Tư, anh phải gọi là Minh Vương!"
Bách Minh Tư ngượng ngùng cười cười, lông mày thanh tú nho nhã phá lệ đẹp mắt, bé nhìn đi nhìn lại, vui vẻ mở miệng.
"Dáng dấp của anh Minh Tư và cha ở Địa Phủ đều rất đẹp mắt!"
Không đợi Bách Minh Tư nói chuyện, bé lại bổ sung.
"Cha ở Địa Phủ đẹp mắt nhất, anh Minh Tư đẹp mắt thứ hai!"
Giọng của Hoắc Tư Tước vang lên từ rất gần: "Tể Tể, vậy cha của chúng ta, anh hai cùng anh ba thì sao?"
Tể Tể: "......"
Bé vỗ cái trán trơn nhẵn và bầu bĩnh của mình.
"Không đúng không đúng! Sắp xếp phải là...... Cha ở Địa Phủ đẹp mắt nhất, không đúng không đúng, là hai người cha của Tể Tể đều đẹp mắt nhất, anh hai, anh ba cùng anh Minh Tư đẹp mắt thứ hai!"
Hoắc Tư Tước cố ý trêu đùa bé: "Nào có thứ nhất, thứ hai đều nhiều người như vậy, mỗi vị trí phải là duy nhất!"
Tể Tể trợn tròn mắt.
Từ đằng sau đi tới, Hoắc Tư Lâm mỉm cười đầy cưng chiều, giúp bé giải vây.
"Nhưng đối với Tể Tể mà nói, đều là cha đều là anh trai, cho nên đều là thứ nhất và thứ hai, đều là người thân nhất trong lòng Tể Tể có đúng không?"
Mắt đang trợn tròn, cái đầu nhỏ của bé nhanh chóng gật gật!
"Đúng đúng đúng! Anh Tư Lâm nói rất đúng, hai người cha còn có các anh trai đều là người thân của Tể Tể, đều rất quan trọng đối với Tể Tể, Tể Tể sẽ bảo vệ mọi người!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất