Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 10: Chơi với tôi (5)
Editor: Rain
Beta: Hạ Y
…….
Bím tóc nhỏ vẫn luôn chú ý đến bụng bia, phát hiện ông ta muốn xuống tay nên lập tức hô lên nhắc nhở.
Cậu ta lao vào đẩy bụng bia ra, hòn đá trong tay bụng bia rơi vào bụi hoa, cả hai vật lộn với nhau.
Mặc dù động tác của bụng bia trở nên cứng nhắc nhưng ông ta vừa có sức lực lớn vừa không cảm thấy đau nên bím tóc nhỏ đã bị thương trước đó dần dần ở thế bất lợi.
Cô gái đeo kính thoát khỏi thảm cảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy một mình bím tóc nhỏ không đấu lại được bụng bia nên lập tức lao đến giúp đỡ.
Ba người bắt đầu đánh nhau, người phụ nữ tóc dài ở bên cạnh vô cùng luống cuống và sốt ruột, cô ta cũng không dám đi tới can ngăn, chỉ có thể vừa khóc vừa gào lên: “Mọi người, mọi người đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa!”
Ba người đều không quan tâm cô ta, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã xô người phụ nữ tóc dài khiến cô ta ngã vào trong bụi hoa hồng và không còn tiếng động gì nữa.
Yến Lâu đứng bên cửa sổ nheo mắt, nói với Đa Đa: “Thả người có thân hình to lớn ấy ra, người phụ nữ kia chết rồi.”
Người phụ nữ tóc dài chết rồi, cô ta ngã vào trong bụi hoa hồng, đầu đập vào đá, máu tươi từ từ thấm ướt cả rễ cây hoa hồng.
Người đàn ông cường tráng cuối cùng cũng thoát ra khỏi ngôi nhà, vừa ra ngoài đã nhìn thấy đồng đội của mình đánh nhau hỗn loạn, sau một hồi bàng hoàng thì anh ta vội vàng tiến tới và can ngăn.
“Mọi người làm gì vậy?”
Bím tóc nhỏ chỉ vào bụng bia nhếch nhác và nói: “Ông ta giết người, vừa rồi ông ta nhân lúc chúng tôi không chú ý suýt nữa đã…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị ngắt bởi tiếng hét của cô gái đeo kính.
“Cô ấy, cô ấy chết rồi!” Cô gái đeo kính sợ hãi và bất lực chỉ vào bụi hoa, nơi đó lấp ló cẳng chân của người phụ nữ tóc dài và một góc váy trắng.
Người đàn ông cường tráng đi lên kiểm tra và xác nhận không còn sống, ba người nhất thời im lặng.
Bụng bia cứng ngắc bò từ đất lên, tứ chi của ông ta đều đã biến thành nhựa, chỉ còn lại phần đầu là còn có nhiệt độ cơ thể.
“Mọi người không muốn trốn ra ngoài nữa sao?” Bụng bia lạnh lẽo nói, “Cái chết của cô ta không thể trách một mình tôi, các người cũng có phần. Ông trời đều đang giúp các người đưa ra quyết định, chẳng lẽ các người muốn lãng phí cơ hội này sao?”
“Ông!” Bím tóc nhỏ tức giận nhảy dựng lên nhưng lại không thể phản bác lại.
Người phụ nữ tóc dài chết do ba người bọn họ đánh nhau, không thể phân rõ trách nhiệm thuộc về ai mà bọn họ lại không thể không hoàn thành nhiệm vụ.
Bụng bia nhặt cành cây từ dưới đất lên và bắt đầu khuấy động máu và bùn, cô gái đeo kính cảnh giác cách xa ông ta một chút. Bụng bia cười lạnh nói: “Yên tâm, thứ tôi muốn đã có rồi, không có thời gian mà quan tâm đến cô.”
Cô gái đeo kính hừ lạnh, chán ghét quay đầu sang một bên.
Máu bùn và sương lạnh đều có rồi, cũng đã lấy được tro cốt, chỉ có đá thạch anh là không thấy bóng dáng đâu.
Cô gái đeo kính động tác linh hoạt được ở lại để chế tạo phần xác, những người khác thì đi tìm đá thạch anh vì trong nhà không có, nói không chừng bị giấu trong vườn hoa.
Bên cửa sổ, Yến Lâu hỏi: “Anh giấu đồ kỹ chưa?”
“Giấu kỹ rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm thấy trong thời gian ngắn.” Đa Đa vỗ ngực bảo đảm.
Yến Lâu hơi gật đầu và nói: “Người mập mạp kia sắp biến thành búp bê hình người rồi, anh có thể khống chế ông ta không?”
Đa Đa nói: “Búp bê hình người ở đây đều do tôi khống chế, chuyển biến bây giờ của ông ta đã đến thời kỳ cuối, tôi có thể tác động đến suy nghĩ của ông ta, đợi đến khi chuyển biến hoàn thành thì có thể khống chế ông ta giết người.”
“Tìm một búp bê hình người đưa đao cho ông ta.” Yến Lâu lạnh nhạt nói, “Nói với ông ta, máu tươi có thể trì hoãn sự chuyển biến.”
Đa Đa nói: “Trì hoãn sự chuyển biến là có thể nhưng anh định buông tha cho ông ta à? Ông ta là đồ khốn nạn!”
Yến Lâu cười nói: “Mặc dù chúng ta không cùng lập trường với người chơi, để nhận được kết quả cuối cùng thì không thể tránh khỏi việc phải gây xích mích, nhưng mà đối với loại người tiểu nhân như vậy thì tôi cũng xem thường, khi có thể trừng trị bọn họ thì đừng nương tay. Hơn nữa, anh có thể trì hoãn sự chuyển biến, chẳng lẽ không thể đẩy nhanh được sao? Chỉ cần trước khi ông ta qua cửa giữ người lại là được rồi.”
Đa Đa gật đầu, “Đã hiểu.”
Búp bê hình người với dáng vẻ người phụ nữ trưởng thành vào trong vườn hoa có vẻ dịu dàng và yếu ớt hơn búp bê hình người hung ác, ngay cả việc kéo một chiếc đao dài cũng không khiến người khác quá sợ hãi.
Bụng bia vừa liếc mắt đã phát hiện búp bê hình người đang đứng bên cạnh bồn hoa, lúc này liền cảnh giác rời đi.
“Chờ một chút.” Búp bê nữ hình người ngăn ông ta lại, “Tôi tới đây để giúp ông.”
“Giúp tôi?” Bụng bia hoài nghi nhìn nó, “Cô có thể giúp tôi cái gì? Cô biết đá thạch anh ở đâu sao?”
Búp bê nữ hình người cười ấm áp: “Tôi không biết đá thạch anh ở đâu nhưng tôi biết thời gian của ông không còn nhiều nữa và tôi có cách để giúp ông trì hoãn thời gian.”
Đồng tử của bụng bia co rút, giọng điệu vội vàng hỏi: “Cách gì?”
“Máu.” Búp bê nữ hình người nói, “Máu tươi của người sống có thể trì hoãn quá trình chuyển biến của ông.”
Bụng bia lạnh lùng nói: “Tôi làm sao biết được điều cô nói là thật hay không!”
Búp bê nữ hình người đặt đao xuống, cười nói: “Tin hay không tùy ông, tôi chỉ đến để nhắc nhở ông mà thôi.”
Nói xong, nó nhanh chóng biến mất trong bụi hoa.
Bụng bia đi lên nhặt đao và giấu vào trong tay áo, ánh mắt dữ dằn nhìn một vòng xung quanh, sau đó đi về phía một hướng nhất định.
Ông ta không tin lời nói của búp bê hình người kia nhưng nguy cơ sinh tồn buộc ông ta phải nắm bắt khả năng này, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội sống sót nào.
Thi thể của người phụ nữ tóc dài vẫn đặt ở trong bụi hoa hồng, bụng bia cắt cổ tay của cô ta, máu đã lạnh tràn ra một chút.
Ông ta bôi máu lên người, quá trình chuyển hóa dừng lại trong chốc lát nhưng rất nhanh lại lan tràn lần nữa.
Khoảnh khắc này rất ngắn nhưng đủ để bụng bia mừng điên lên.
Có tác dụng, búp bê hình người kia không lừa ông ta!
Máu của người chết còn có thể có hiệu quả, vậy máu tươi nóng hổi của người sống thì sao? Hiệu quả nhất định sẽ càng tốt!
Ông ta vuốt cán đao lạnh lẽo, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười méo mó.
Bím tóc nhỏ và người đàn ông cường tráng tỉ mỉ tìm kiếm mọi ngóc ngách của khu vườn, ngay cả trong khe hở của đá cũng không bỏ qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều không tìm thấy dấu vết của đá thạch anh, trong lòng bím tóc nhỏ lại một lần nữa nổi nghi ngờ, đá thạch anh thật sự tồn tại sao? Những mảnh giấy kia có phải chỉ là trò đùa dai hay không?
Nhưng mọi chuyện cũng đã đến bước này, cậu ta không thể bởi vì nghi ngờ mà bỏ cuộc được, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Khi hai người họ đang tìm đồ khắp nơi thì bụng bia đã tìm thấy cô gái đeo kính đang dùng máu bùn để nặn tượng đất.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cô gái đeo kính cảnh giác quay đầu, nhìn chằm chằm vào bụng bia và nói với giọng điệu không thân thiện: “Ông tới làm gì?”
“Tìm mãi mà không thấy đá thạch anh.” Giọng nói của bụng bia ngột ngạt giống như truyền ra qua một lớp nhựa, “Tôi đến xem tình hình bên này của cô, phần xác làm xong chưa?”
Cô gái đeo kính không tin tưởng lắm, nhìn ông ta và nói: “Còn chút nữa, ông nhanh chóng đi tìm đá thạch anh đi.”
Bụng bia chậm chạp gật đầu, “Biết rồi, cô có thời gian thì cũng tìm quanh đây, nói không chừng lại giấu ở đây đấy.”
Cô gái đeo kính không quan tâm ông ta, quay đầu tiếp tục nặn tượng đất.
Bụng bia lắc đầu định rời đi thì đột nhiên ông ta chỉ vào trong bụi cỏ nói: “Cái kia là gì vậy? Hình như là rắn?”
Cô gái đeo kính sửng sốt, lập tức bật dậy và hét lớn: “Ở đâu?”
Ánh mắt của bụng bia sắc bén, tay phải giơ đao lên, lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt cổ cô ta.
“Ông…” Một câu hỏi mơ hồ phát ra từ trong cổ họng của cô gái đeo kính, đôi mắt không thể tin được nhìn chằm chằm ông ta.
Cô ta ra sức bịt vết thương lại nhưng máu tươi vẫn bắn ra xung quanh như đài phun nước, cả người bụng bia bị máu bắn đầy nhưng ông ta không hề né tránh mà còn mỉm cười sung sướng bôi máu lên da.
“Ha ha ha, máu… nhiều thêm chút, nhiều thêm chút!”
Cô gái đeo kính vô lực ngã trên mặt đất, bụng bia vui mừng xé toạc vết thương của cô ta, hai tay vốc máu hắt lên trên người, miệng vẫn lẩm bẩm như người điên, “Sắp khỏi rồi! Sẽ nhanh chóng hồi phục thôi!”
Người đàn ông cường tráng vừa đi đến thấy cảnh như vậy, anh ta ngây ngốc một giây sau đó tức giận hét lên: “Ông làm cái gì vậy?”
Bụng bia chuyển động tròng mắt cứng đờ, bề mặt nhãn cầu được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ kỳ lạ. Ông ta nhìn người đàn ông cường tráng cười ha ha, sau đó giơ chiếc đao trong tay lên, “Một đứa nữa lại đến… Tao muốn nhiều máu hơn! Nhiều hơn!”
Người đàn ông cường tráng nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì trong lòng có chút sợ hãi, người này chắc chắn là bị điên nhưng anh ta không chùn bước, mà muốn dựa vào thể chất mạnh mẽ và nền tảng chiến đấu của mình, muốn giải quyết ông ta luôn để tránh tên điên này đâm đao sau lưng.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lực chiến đấu của bụng bia đang búp bê hóa thật đáng kinh ngạc, không những sức lực trở nên mạnh mẽ, thân thể nhựa không cảm thấy đau, mà khi chiến đấu còn có một loại tuyệt vọng điên cuồng.
Hai người giằng co một lúc thì người đàn ông cường tráng dần dần rơi vào thế yếu, sau lưng bị đâm mấy nhát.
Lúc này bím tóc nhỏ cả người ướt đẫm chạy đến, “Tôi tìm…”
Cậu ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhặt đá ở bên đường lên và lao vào giúp đỡ, trong miệng hô to: “Tên béo chết tiệt! Tôi giết ông!”
Hòn đá đập vỡ đầu của bụng bia, trong khe nứt không có máu cũng không có não, toàn bộ đều là nhựa cứng.
Nhưng bụng bia cuối cùng cũng ngừng chuyển động, bím tóc nhỏ và người đàn ông cường tráng vẫn còn sống cứ nghĩ lại mà sợ, nằm liệt trên đất, “Chết tiệt, thứ đồ chơi này…”
Yến Lâu đóng rèm cửa sổ lại và nói với Đa Đa, Dương Dương: “Sắp kết thúc rồi, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Dương Dương vui vẻ sử dụng đồng thời cả tay và chân bò về phía cửa, Đa Đa vội vàng chạy theo, những con búp bê hình người trốn trong bóng tối cũng lặng lẽ đi theo sau để xem.
Bím tóc nhỏ mặt mày ủ rũ xoa bùn lên trên người của tượng đất, một lúc sau cuối cùng mới định hình được ngũ quan nhưng nhìn gương mặt lỗ chỗ kia hoàn toàn không nhận ra được bộ dạng của Dương Dương.
Cậu ta liếc nhìn tượng đất, lại liếc nhìn tấm ảnh trong tay của người đàn ông cường tráng, sau đó hai người nhìn nhau thở dài.
“Cái này… nhìn chung cũng không sai biệt lắm.” Bím tóc nhỏ đau khổ nói, “Tôi cũng không biết nặn đồ chơi này!”
Người đàn ông cường tráng cũng vò đầu bứt tai, gãi hai cái rồi nhe răng trợn mắt bịt lại vết thương.
“Hay là cứ thử đặt lên xem sao?”
Bím tóc nhỏ cắn chặt răng, thử thì thử!
Cậu ta đặt viên đá thạch anh được lấy từ bùn dưới đáy hồ lên và đặt vào ngực của tượng đất. Cửa lớn của ngôi nhà khẽ động, Dương Dương và Đa Đa đứng ở cửa nhìn bọn họ. Trên mặt chúng mang theo sự mong đợi và khẩn trương.
Yến Lâu giơ tay ra giữ lấy Dương Dương suýt chút nữa lao ra ngoài, đầu ngón tay thon dài trắng nõn có màu cháy đen lóe lên rồi biến mất, “Đừng lo lắng, cứ đi hết trình tự đi.”
Nhìn thấy biểu hiện của búp bê hình người và tiểu quỷ, bím tóc nhỏ miễn cưỡng có chút lòng tin, nhắm mắt lại và đọc ba lần câu thần chú: “Chủ cửa hàng cao nhất đẹp trai nhất mạnh mẽ nhất!”
Yến Lâu hài lòng buông tay, Dương Dương “rẹt rẹt” một chút liền chui vào trong tượng đất.
Nó nóng lòng muốn đứng dậy với cơ thể mới của mình, sau đó mảng bùn từ trên mặt rơi xuống lả tả.
Quá nhiều nước, loãng rồi!
Dương Dương quay đầu lại, dùng gương mặt lỗ chỗ không rõ ngũ quan lên án nhìn bím tóc nhỏ, bím tóc nhỏ chột dạ quay đầu, “Ừm… tay nghề chỉ được có vậy, cậu thích hay không cũng chịu thôi!”
Dương Dương quay đầu lại, sau đó chạy lon ton về phía Đa Đa, cả đường cứ “lạch cạch lạch cạch” tiếng mảng bùn rơi xuống đất.
Nó vui vẻ nhào tới cố sức ôm lấy Đa Đa, dây đầy bùn đất lên người Đa Đa.
Đa Đa không hề để bụng, bọn chúng đã rất lâu chưa ôm nhau rồi, thật tốt!
Yến Lâu cũng nở một nụ cười vui mừng, “Cũng may là làm bằng nhựa chứ không phải bằng vải, nếu không thì khi giặt sẽ rất phiền phức.”
Hughes vừa bị tình cảm anh em làm cho cảm động: “…”
Beta: Hạ Y
…….
Bím tóc nhỏ vẫn luôn chú ý đến bụng bia, phát hiện ông ta muốn xuống tay nên lập tức hô lên nhắc nhở.
Cậu ta lao vào đẩy bụng bia ra, hòn đá trong tay bụng bia rơi vào bụi hoa, cả hai vật lộn với nhau.
Mặc dù động tác của bụng bia trở nên cứng nhắc nhưng ông ta vừa có sức lực lớn vừa không cảm thấy đau nên bím tóc nhỏ đã bị thương trước đó dần dần ở thế bất lợi.
Cô gái đeo kính thoát khỏi thảm cảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy một mình bím tóc nhỏ không đấu lại được bụng bia nên lập tức lao đến giúp đỡ.
Ba người bắt đầu đánh nhau, người phụ nữ tóc dài ở bên cạnh vô cùng luống cuống và sốt ruột, cô ta cũng không dám đi tới can ngăn, chỉ có thể vừa khóc vừa gào lên: “Mọi người, mọi người đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa!”
Ba người đều không quan tâm cô ta, trong lúc hỗn loạn không biết ai đã xô người phụ nữ tóc dài khiến cô ta ngã vào trong bụi hoa hồng và không còn tiếng động gì nữa.
Yến Lâu đứng bên cửa sổ nheo mắt, nói với Đa Đa: “Thả người có thân hình to lớn ấy ra, người phụ nữ kia chết rồi.”
Người phụ nữ tóc dài chết rồi, cô ta ngã vào trong bụi hoa hồng, đầu đập vào đá, máu tươi từ từ thấm ướt cả rễ cây hoa hồng.
Người đàn ông cường tráng cuối cùng cũng thoát ra khỏi ngôi nhà, vừa ra ngoài đã nhìn thấy đồng đội của mình đánh nhau hỗn loạn, sau một hồi bàng hoàng thì anh ta vội vàng tiến tới và can ngăn.
“Mọi người làm gì vậy?”
Bím tóc nhỏ chỉ vào bụng bia nhếch nhác và nói: “Ông ta giết người, vừa rồi ông ta nhân lúc chúng tôi không chú ý suýt nữa đã…”
Cậu ta còn chưa dứt lời thì đã bị ngắt bởi tiếng hét của cô gái đeo kính.
“Cô ấy, cô ấy chết rồi!” Cô gái đeo kính sợ hãi và bất lực chỉ vào bụi hoa, nơi đó lấp ló cẳng chân của người phụ nữ tóc dài và một góc váy trắng.
Người đàn ông cường tráng đi lên kiểm tra và xác nhận không còn sống, ba người nhất thời im lặng.
Bụng bia cứng ngắc bò từ đất lên, tứ chi của ông ta đều đã biến thành nhựa, chỉ còn lại phần đầu là còn có nhiệt độ cơ thể.
“Mọi người không muốn trốn ra ngoài nữa sao?” Bụng bia lạnh lẽo nói, “Cái chết của cô ta không thể trách một mình tôi, các người cũng có phần. Ông trời đều đang giúp các người đưa ra quyết định, chẳng lẽ các người muốn lãng phí cơ hội này sao?”
“Ông!” Bím tóc nhỏ tức giận nhảy dựng lên nhưng lại không thể phản bác lại.
Người phụ nữ tóc dài chết do ba người bọn họ đánh nhau, không thể phân rõ trách nhiệm thuộc về ai mà bọn họ lại không thể không hoàn thành nhiệm vụ.
Bụng bia nhặt cành cây từ dưới đất lên và bắt đầu khuấy động máu và bùn, cô gái đeo kính cảnh giác cách xa ông ta một chút. Bụng bia cười lạnh nói: “Yên tâm, thứ tôi muốn đã có rồi, không có thời gian mà quan tâm đến cô.”
Cô gái đeo kính hừ lạnh, chán ghét quay đầu sang một bên.
Máu bùn và sương lạnh đều có rồi, cũng đã lấy được tro cốt, chỉ có đá thạch anh là không thấy bóng dáng đâu.
Cô gái đeo kính động tác linh hoạt được ở lại để chế tạo phần xác, những người khác thì đi tìm đá thạch anh vì trong nhà không có, nói không chừng bị giấu trong vườn hoa.
Bên cửa sổ, Yến Lâu hỏi: “Anh giấu đồ kỹ chưa?”
“Giấu kỹ rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không tìm thấy trong thời gian ngắn.” Đa Đa vỗ ngực bảo đảm.
Yến Lâu hơi gật đầu và nói: “Người mập mạp kia sắp biến thành búp bê hình người rồi, anh có thể khống chế ông ta không?”
Đa Đa nói: “Búp bê hình người ở đây đều do tôi khống chế, chuyển biến bây giờ của ông ta đã đến thời kỳ cuối, tôi có thể tác động đến suy nghĩ của ông ta, đợi đến khi chuyển biến hoàn thành thì có thể khống chế ông ta giết người.”
“Tìm một búp bê hình người đưa đao cho ông ta.” Yến Lâu lạnh nhạt nói, “Nói với ông ta, máu tươi có thể trì hoãn sự chuyển biến.”
Đa Đa nói: “Trì hoãn sự chuyển biến là có thể nhưng anh định buông tha cho ông ta à? Ông ta là đồ khốn nạn!”
Yến Lâu cười nói: “Mặc dù chúng ta không cùng lập trường với người chơi, để nhận được kết quả cuối cùng thì không thể tránh khỏi việc phải gây xích mích, nhưng mà đối với loại người tiểu nhân như vậy thì tôi cũng xem thường, khi có thể trừng trị bọn họ thì đừng nương tay. Hơn nữa, anh có thể trì hoãn sự chuyển biến, chẳng lẽ không thể đẩy nhanh được sao? Chỉ cần trước khi ông ta qua cửa giữ người lại là được rồi.”
Đa Đa gật đầu, “Đã hiểu.”
Búp bê hình người với dáng vẻ người phụ nữ trưởng thành vào trong vườn hoa có vẻ dịu dàng và yếu ớt hơn búp bê hình người hung ác, ngay cả việc kéo một chiếc đao dài cũng không khiến người khác quá sợ hãi.
Bụng bia vừa liếc mắt đã phát hiện búp bê hình người đang đứng bên cạnh bồn hoa, lúc này liền cảnh giác rời đi.
“Chờ một chút.” Búp bê nữ hình người ngăn ông ta lại, “Tôi tới đây để giúp ông.”
“Giúp tôi?” Bụng bia hoài nghi nhìn nó, “Cô có thể giúp tôi cái gì? Cô biết đá thạch anh ở đâu sao?”
Búp bê nữ hình người cười ấm áp: “Tôi không biết đá thạch anh ở đâu nhưng tôi biết thời gian của ông không còn nhiều nữa và tôi có cách để giúp ông trì hoãn thời gian.”
Đồng tử của bụng bia co rút, giọng điệu vội vàng hỏi: “Cách gì?”
“Máu.” Búp bê nữ hình người nói, “Máu tươi của người sống có thể trì hoãn quá trình chuyển biến của ông.”
Bụng bia lạnh lùng nói: “Tôi làm sao biết được điều cô nói là thật hay không!”
Búp bê nữ hình người đặt đao xuống, cười nói: “Tin hay không tùy ông, tôi chỉ đến để nhắc nhở ông mà thôi.”
Nói xong, nó nhanh chóng biến mất trong bụi hoa.
Bụng bia đi lên nhặt đao và giấu vào trong tay áo, ánh mắt dữ dằn nhìn một vòng xung quanh, sau đó đi về phía một hướng nhất định.
Ông ta không tin lời nói của búp bê hình người kia nhưng nguy cơ sinh tồn buộc ông ta phải nắm bắt khả năng này, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội sống sót nào.
Thi thể của người phụ nữ tóc dài vẫn đặt ở trong bụi hoa hồng, bụng bia cắt cổ tay của cô ta, máu đã lạnh tràn ra một chút.
Ông ta bôi máu lên người, quá trình chuyển hóa dừng lại trong chốc lát nhưng rất nhanh lại lan tràn lần nữa.
Khoảnh khắc này rất ngắn nhưng đủ để bụng bia mừng điên lên.
Có tác dụng, búp bê hình người kia không lừa ông ta!
Máu của người chết còn có thể có hiệu quả, vậy máu tươi nóng hổi của người sống thì sao? Hiệu quả nhất định sẽ càng tốt!
Ông ta vuốt cán đao lạnh lẽo, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười méo mó.
Bím tóc nhỏ và người đàn ông cường tráng tỉ mỉ tìm kiếm mọi ngóc ngách của khu vườn, ngay cả trong khe hở của đá cũng không bỏ qua.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều không tìm thấy dấu vết của đá thạch anh, trong lòng bím tóc nhỏ lại một lần nữa nổi nghi ngờ, đá thạch anh thật sự tồn tại sao? Những mảnh giấy kia có phải chỉ là trò đùa dai hay không?
Nhưng mọi chuyện cũng đã đến bước này, cậu ta không thể bởi vì nghi ngờ mà bỏ cuộc được, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Khi hai người họ đang tìm đồ khắp nơi thì bụng bia đã tìm thấy cô gái đeo kính đang dùng máu bùn để nặn tượng đất.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề, cô gái đeo kính cảnh giác quay đầu, nhìn chằm chằm vào bụng bia và nói với giọng điệu không thân thiện: “Ông tới làm gì?”
“Tìm mãi mà không thấy đá thạch anh.” Giọng nói của bụng bia ngột ngạt giống như truyền ra qua một lớp nhựa, “Tôi đến xem tình hình bên này của cô, phần xác làm xong chưa?”
Cô gái đeo kính không tin tưởng lắm, nhìn ông ta và nói: “Còn chút nữa, ông nhanh chóng đi tìm đá thạch anh đi.”
Bụng bia chậm chạp gật đầu, “Biết rồi, cô có thời gian thì cũng tìm quanh đây, nói không chừng lại giấu ở đây đấy.”
Cô gái đeo kính không quan tâm ông ta, quay đầu tiếp tục nặn tượng đất.
Bụng bia lắc đầu định rời đi thì đột nhiên ông ta chỉ vào trong bụi cỏ nói: “Cái kia là gì vậy? Hình như là rắn?”
Cô gái đeo kính sửng sốt, lập tức bật dậy và hét lớn: “Ở đâu?”
Ánh mắt của bụng bia sắc bén, tay phải giơ đao lên, lưỡi đao sắc bén dễ dàng cắt cổ cô ta.
“Ông…” Một câu hỏi mơ hồ phát ra từ trong cổ họng của cô gái đeo kính, đôi mắt không thể tin được nhìn chằm chằm ông ta.
Cô ta ra sức bịt vết thương lại nhưng máu tươi vẫn bắn ra xung quanh như đài phun nước, cả người bụng bia bị máu bắn đầy nhưng ông ta không hề né tránh mà còn mỉm cười sung sướng bôi máu lên da.
“Ha ha ha, máu… nhiều thêm chút, nhiều thêm chút!”
Cô gái đeo kính vô lực ngã trên mặt đất, bụng bia vui mừng xé toạc vết thương của cô ta, hai tay vốc máu hắt lên trên người, miệng vẫn lẩm bẩm như người điên, “Sắp khỏi rồi! Sẽ nhanh chóng hồi phục thôi!”
Người đàn ông cường tráng vừa đi đến thấy cảnh như vậy, anh ta ngây ngốc một giây sau đó tức giận hét lên: “Ông làm cái gì vậy?”
Bụng bia chuyển động tròng mắt cứng đờ, bề mặt nhãn cầu được bao phủ bởi một lớp ánh sáng đỏ kỳ lạ. Ông ta nhìn người đàn ông cường tráng cười ha ha, sau đó giơ chiếc đao trong tay lên, “Một đứa nữa lại đến… Tao muốn nhiều máu hơn! Nhiều hơn!”
Người đàn ông cường tráng nhìn thấy bộ dạng của ông ta thì trong lòng có chút sợ hãi, người này chắc chắn là bị điên nhưng anh ta không chùn bước, mà muốn dựa vào thể chất mạnh mẽ và nền tảng chiến đấu của mình, muốn giải quyết ông ta luôn để tránh tên điên này đâm đao sau lưng.
Nhưng anh ta không ngờ rằng lực chiến đấu của bụng bia đang búp bê hóa thật đáng kinh ngạc, không những sức lực trở nên mạnh mẽ, thân thể nhựa không cảm thấy đau, mà khi chiến đấu còn có một loại tuyệt vọng điên cuồng.
Hai người giằng co một lúc thì người đàn ông cường tráng dần dần rơi vào thế yếu, sau lưng bị đâm mấy nhát.
Lúc này bím tóc nhỏ cả người ướt đẫm chạy đến, “Tôi tìm…”
Cậu ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhặt đá ở bên đường lên và lao vào giúp đỡ, trong miệng hô to: “Tên béo chết tiệt! Tôi giết ông!”
Hòn đá đập vỡ đầu của bụng bia, trong khe nứt không có máu cũng không có não, toàn bộ đều là nhựa cứng.
Nhưng bụng bia cuối cùng cũng ngừng chuyển động, bím tóc nhỏ và người đàn ông cường tráng vẫn còn sống cứ nghĩ lại mà sợ, nằm liệt trên đất, “Chết tiệt, thứ đồ chơi này…”
Yến Lâu đóng rèm cửa sổ lại và nói với Đa Đa, Dương Dương: “Sắp kết thúc rồi, hai người chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Dương Dương vui vẻ sử dụng đồng thời cả tay và chân bò về phía cửa, Đa Đa vội vàng chạy theo, những con búp bê hình người trốn trong bóng tối cũng lặng lẽ đi theo sau để xem.
Bím tóc nhỏ mặt mày ủ rũ xoa bùn lên trên người của tượng đất, một lúc sau cuối cùng mới định hình được ngũ quan nhưng nhìn gương mặt lỗ chỗ kia hoàn toàn không nhận ra được bộ dạng của Dương Dương.
Cậu ta liếc nhìn tượng đất, lại liếc nhìn tấm ảnh trong tay của người đàn ông cường tráng, sau đó hai người nhìn nhau thở dài.
“Cái này… nhìn chung cũng không sai biệt lắm.” Bím tóc nhỏ đau khổ nói, “Tôi cũng không biết nặn đồ chơi này!”
Người đàn ông cường tráng cũng vò đầu bứt tai, gãi hai cái rồi nhe răng trợn mắt bịt lại vết thương.
“Hay là cứ thử đặt lên xem sao?”
Bím tóc nhỏ cắn chặt răng, thử thì thử!
Cậu ta đặt viên đá thạch anh được lấy từ bùn dưới đáy hồ lên và đặt vào ngực của tượng đất. Cửa lớn của ngôi nhà khẽ động, Dương Dương và Đa Đa đứng ở cửa nhìn bọn họ. Trên mặt chúng mang theo sự mong đợi và khẩn trương.
Yến Lâu giơ tay ra giữ lấy Dương Dương suýt chút nữa lao ra ngoài, đầu ngón tay thon dài trắng nõn có màu cháy đen lóe lên rồi biến mất, “Đừng lo lắng, cứ đi hết trình tự đi.”
Nhìn thấy biểu hiện của búp bê hình người và tiểu quỷ, bím tóc nhỏ miễn cưỡng có chút lòng tin, nhắm mắt lại và đọc ba lần câu thần chú: “Chủ cửa hàng cao nhất đẹp trai nhất mạnh mẽ nhất!”
Yến Lâu hài lòng buông tay, Dương Dương “rẹt rẹt” một chút liền chui vào trong tượng đất.
Nó nóng lòng muốn đứng dậy với cơ thể mới của mình, sau đó mảng bùn từ trên mặt rơi xuống lả tả.
Quá nhiều nước, loãng rồi!
Dương Dương quay đầu lại, dùng gương mặt lỗ chỗ không rõ ngũ quan lên án nhìn bím tóc nhỏ, bím tóc nhỏ chột dạ quay đầu, “Ừm… tay nghề chỉ được có vậy, cậu thích hay không cũng chịu thôi!”
Dương Dương quay đầu lại, sau đó chạy lon ton về phía Đa Đa, cả đường cứ “lạch cạch lạch cạch” tiếng mảng bùn rơi xuống đất.
Nó vui vẻ nhào tới cố sức ôm lấy Đa Đa, dây đầy bùn đất lên người Đa Đa.
Đa Đa không hề để bụng, bọn chúng đã rất lâu chưa ôm nhau rồi, thật tốt!
Yến Lâu cũng nở một nụ cười vui mừng, “Cũng may là làm bằng nhựa chứ không phải bằng vải, nếu không thì khi giặt sẽ rất phiền phức.”
Hughes vừa bị tình cảm anh em làm cho cảm động: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất