Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 120: Công chúa mất nước
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
____________
Một cơn gió thổi qua, rừng cây dâng lên một cơn sóng lớn màu xanh lục, lá cây trên đỉnh đầu rào rào vang, thỉnh thoảng có một hai chiếc là vàng bị gió thổi xoay tròn rơi xuống mang đến tín hiệu của mùa thu.
Andrea vuốt ve hoa văn trên bức tường xây từ gạch đá xanh, mấy trăm năm qua cô đã nhìn nơi này vô số lần, từng tấc một đều vô cùng quen thuộc.
“Lúc ấy sức khỏe của phụ vương càng ngày càng kém, nước láng giềng trở nên hung hăng càn quấy, nước ta lại không có người thừa kế hợp cách.” Andrea hơi nhíu lông mày như lại thấy được hoàn cảnh khó xử năm đó: “Nước láng giềng mượn cái chết của công chúa làm khó dễ, phụ vương không muốn nổ ra chiến tranh nên mới xuất hiện ý nghĩ muốn làm thông gia lần nữa. Lần này là chúng ta chủ động cầu hoà nên đương nhiên phải hi sinh một vị công chúa có thân phận cao, trọng trách này chỉ có thể rơi xuống người ta.”
“Chúng ta muốn cầu hòa nhưng cũng không có nghĩa là đối phương nguyện ý giải hòa.” Andrea tự giễu cười: “Oleg sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này nên đã đưa ra một yêu cầu không hợp lý, anh ta muốn ta làm phi tử, nhưng không thể trở thành Vương Hậu. Yêu cầu này rõ ràng là đang sỉ nhục chúng ta, dưới tình huống bình thường chúng ta chắc chắn sẽ không đáp ứng, thế nhưng phụ vương cảm giác mình không còn nhiều thời gian, phụ vương lo lắng quốc gia suy yếu trên tay người, khiến người chết rồi còn bị bêu danh nên đã do dự.”
Trước đó, Andrea chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cha mẹ đối với cô, nhưng từ sự do dự của lão quốc vương mà Andrea đã nhìn rõ, sự yêu thương của lão quốc vương đối với cô không thể so sánh được với quốc gia, thậm chí không so sánh được với danh dự sau khi chết của người.
Andrea thần sắc phức tạp thở dài rồi nói tiếp: “Đến cuối cùng thì chuyện thông gia vẫn không thể, một là vì yêu cầu này rất quá đáng, dân chúng cực lực phản đối, hai là vì Oleg không đợi được kết quả thương lượng của chúng ta thì đã sốt ruột mà phát động chiến tranh rồi.”
“Mặt khác, phụ vương ta cũng không phải cõng cái danh vong quốc, vì chiến tranh vừa mới bắt đầu thì người đã qua đời rồi.”
Có lẽ lão quốc vương cũng cảm thấy vui mừng nên ra đi vẫn có thể xem như bình tĩnh, chỉ là người thừa kế vội vàng kế vị thực khiến người ta thất vọng.
Dân chúng cũng đã rõ ràng sự vô năng của Quốc vương U Linh rồi, cho dù có người không biết thì sau một loạt hành động ngớ ngẩn của hắn ta cũng rõ. Không thể không nói, các trọng thần trong vương quốc sáng suốt hơn lão quốc vương bệnh tật lẩm cẩm kia nhiều, họ thấy được năng lực tìm đường chết của Quốc vương U Linh nên đã nhanh chóng đã bắt tay với nhau đào rỗng quyền lực của Quốc vương U Linh.
Quốc vương U Linh biến thành con rối nhưng vương quốc vẫn cần có một người lãnh đạo, nhưng lão quốc vương lại không có đứa con trai nào khác cả. Cuối cùng một lão thần đề cử công chúa Andrea, ngoại trừ giới tính thì vị công chúa này hơn xa Quốc vương U Linh ở mọi mặt.
Andrea cũng không khiến họ thất vọng, cô làm rất xuất sắc, xuất sắc hơn rất nhiều đàn ông. Cô tự mình dẫn binh ra chiến trường, nhiều lần đẩy lùi sự tấn công của quân địch, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa bắt được Oleg, kết thúc cuộc chiến tranh này.
Vì biểu hiện của cô mà danh tiếng của Andrea ở trong vương quốc càng ngày càng cao, thậm chí có dân chúng hi vọng vương quốc sẽ có một vị nữ vương xuất sắc!
Tuy Quốc vương U Linh đã bị tước đoạt quyền lực, bị mọi người quên đi, không thể rời khỏi Vương Cung nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn ta đã chết. Người bên cạnh hắn ta mang đến rất nhiều tin tức, những người đó không chỉ có quan lại, dân chúng mà còn có cả người của Oleg nữa.
Chiến tranh càng đánh càng lâu, hai nước thương vong đều cực kì lớn, điều này rõ ràng không phù hợp với mong muốn của Oleg, anh ta không muốn kéo dài cuộc chiến tranh này nữa, anh ta cần một thắng lợi mang tính áp đảo để ngồi vững vị trí của mình.
Quốc vương U Linh bị sứ giả mà Oleg phái tới thuyết phục, hắn ta tin là chỉ cần giết chết Andrea để Oleg báo thù thì Oleg sẽ rút quân. Hắn ta cũng có thể diệt trừ người phụ nữ đe dọa đến ngôi báu của mình, tiếp tục an ổn làm Quốc vương, lịch sử còn sẽ ghi chép về công lao của hắn ta cũng nên.
Từ sau khi bị tước đoạt quyền lực thì tuy Quốc vương U Linh thường xuyên có những hành vi khiến người khác phải cạn lời nhưng đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát được cả, hơn nữa chiến tranh đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người nên họ đã bỏ quên sự uy hiếp của người này.
Họ biết Quốc vương U Linh ngu xuẩn nhưng lại không nghĩ tới hắn ta vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Andrea chết dưới một chén rượu độc, còn Quốc vương U Linh cũng chỉ sống lâu hơn cô có nửa ngày.
Mất đi người lãnh đạo tài giỏi là Andrea, quân đội tan rã, hoàng hôn cùng ngày thì đại quân của Oleg đã đánh vào Vương Cung, phóng hỏa đốt sạch toàn bộ Vương Cung, kết thúc trận chiến tranh kéo dài hơn một năm này.
Trước khi đốt cháy Vương Cung, Oleg đã gặp Quốc vương U Linh một lần, sau đó ở trong sự chờ đợi của hắn ta, Oleg đã sai người đưa cho hắn ta một chén rượu độc.
“Tuy người phụ nữ Andrea kia rất đáng ghét nhưng vẫn có thể xem như đối thủ của ta.” Oleg nhìn xuống Quốc vương U Linh, giọng điệu khinh bỉ nói: “Mà ngươi là thứ gì?”
Nghe đến đó, Yến Lâu tò mò hỏi: “Sao ngươi lại biết được chuyện này?”
Andrea bình tĩnh nói: “Sau khi chúng ta biến thành U Linh thì đại quân cũng bị giam cầm ở chỗ này, chúng ta đã đánh cho tên ngu xuẩn kia một trận. Đây là hắn ta tự nói ra để chứng minh Oleg và ta có tư tình, chứng minh là do ta dẫn sói vào nhà, làm hại quốc gia bị diệt vong.”
Yến Lâu cạn lời, cậu thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của Quốc vương U Linh nữa, chỉ số thông minh thế này thì hắn ta có đúng là anh trai ruột của Andrea không thế? Không phải là quà tặng kèm mua một tặng một đấy chứ?
Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, tuy Andrea vẫn chán ghét Quốc vương U Linh, nhưng có vẻ như sự thù hận sâu nặng hơn đã chậm rãi nhạt đi theo thời gian, hiện tại khi cô gặp Quốc vương U Linh thì đến đánh cũng chẳng muốn đánh.
“Oleg là người kiêu ngạo mạn lại mưu mô, sự sỉ nhục mà ta khiến anh ta phải chịu đã khiến anh ta canh cánh trong lòng cả đời.” Andrea nói: “Sau khi mất nước, chúng ta bị giam cầm ở chỗ này không được giải thoát, Oleg đã tới nơi này rất nhiều lần, lúc anh ta kế vị, lúc chiếm đoạt những quốc gia khác… và cả lúc anh ta sắp chết nữa.”
Lần nào Oleg cũng khoe khoang với cô, cũng chờ cô chịu thua, đáng tiếc là đến lúc chết thì anh ta cũng không đợi được.
Andrea có chút tiếc hận nói: “Ta thật sự muốn nhìn thấy anh ta lần nào huênh hoang đắc ý đến, cuối cùng lại tức đến nổ phổi đi. Quanh năm suốt tháng chúng ta cũng chỉ có thứ đó để giải trí, đáng tiếc là anh ta chỉ sống bảy mươi, tám mươi tuổi, chết rồi cũng không thấy đến đây.”
Yến Lâu: “…”
Giọng điệu tiếc nuối khi không được xem xiếc khỉ nữa của ngươi là sao thế này?
“Hai vị đến từ bên ngoài, không biết đã từng nghe nói đến đế quốc Orosesen bao giờ chưa?” Andrea hỏi họ: “Lần cuối cùng Oleg tới đây, anh ta khoác lác với ta là vương quốc của anh ta đã trở thành đế quốc đứng thứ hai trên đại lục, nếu như anh ta có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì nhất định có thể thống nhất toàn bộ đại lục, khiến Giáo Hoàng của tòa thành Ánh Sáng cũng phải đi gặp thần Ánh Sáng của họ!”
Yến Lâu không hiểu biết nhiều về Thế giới Ma Thuật nên cậu nhìn về phía Nicholas.
Nicholas nói: “Đế quốc Orosesen phát triển đến cường thịnh trên tay Đồ Long Đại Đế Oleg, lúc đó chỉ đứng sau tòa thành Ánh Sáng và đế quốc Vitans. Đáng tiếc là sau khi truyền vào tay con trai thì đế quốc bắt đầu nhanh chóng xuống dốc, mãi đến tận khi cháu của Đại đế lên ngôi mới từ từ khôi phục lại, nhưng cũng đã không còn vinh quang của ngày xưa nữa.”
Đế quốc Orosessen được xem như đất nước có thời gian phồn vinh ngắn ngủi nhất trong thế giới phép thuật, thời kì đỉnh cao của nó chỉ kéo dài chừng mười năm, sau đó nhanh chóng suy bại theo sự qua đời của Oleg. Tới bây giờ thì đế quốc Orosesen đã gần như biến trở về đất nước bé nhỏ ở nơi xa xôi giống như trước khi Oleg lên ngôi rồi.
Andrea tiếc hận thở dài, sau đó cô căm phẫn nói: “Nghe cái danh hiệu quái đản của anh ta kìa, có biết xấu hổ không cơ chứ? Izevila mới chỉ là một cô bé vị thành niên thôi mà!”
Cốt long đứng phía dưới gò cao, móng vuốt móc vào gạch đá ngoan ngoãn nằm úp sấp, cái cổ dài thò sang rồi hùa theo kêu một tiếng “Grào!” giống như đang nói: ‘Không biết xấu hổ!’
Yến Lâu: “…”
Cậu có thể cũng có được một con rồng vừa ngoan ngoãn lại uy phong không nhỉ?
Nicholas nhìn thoáng qua ánh mắt khát vọng của cậu rồi hỏi: “Em thích rồng hả?”
Yến Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy rồng nên không biết, hiện tại mới phát hiện rồng đúng là ngầu thật đấy!”
Nicholas lại nhìn cốt long một chút, y giơ tay vuốt ve mái tóc dài mát lạnh của Yến Lâu rồi nói: “Chờ lúc rời đi, tôi sẽ cho em cưỡi rồng bay thử.”
Yến Lâu tưởng là lúc trở về y sẽ cho cậu mượn Horace nên vui vẻ gật đầu.
Tuy đám U Linh không cần ăn uống, nhưng di chỉ Vương Cung cũ đã bị rừng rậm che kín cả, vì chiêu đãi khách mời nên đám U Linh đã đi tìm trái cây tươi về, còn săn vài con mồi nữa, vị đầu bếp duy nhất còn sót lại ở đây đã chuẩn bị cho Yến Lâu – người duy nhất cần ăn đồ ăn một bữa tiệc lớn.
Yến Lâu đi tới nơi nào cũng có bữa tiệc lớn ăn: …
Đừng hỏi, hỏi chính là vui sướng!
Sau khi bàn bạc với đám U Linh, Andrea quyết định đồng ý với đề nghị hợp tác của họ, có điều cô có một yêu cầu.
“Ta hy vọng hai vị giúp ta tìm được người trong lòng của ta.” Andrea biểu lộ ra sự ngượng ngùng hiếm hoi: “Chàng là kỵ sĩ trưởng của ta, sau khi ta bị đầu độc chết thì vì ngăn cản Oleg mà đã chết trận sa trường, linh hồn của chàng chưa từng xuất hiện ở Vương Cung, ta nghĩ là chàng vẫn phiêu bạt ở bên ngoài.”
“Những năm qua ta vẫn luôn nhớ đến chàng, sợ chàng ở bên ngoài có gặp phải nguy hiểm hay không, vậy nên ta muốn nhờ hai vị giúp ta tìm chàng trở về.” Andrea dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu là không có linh hồn thì có thể mang thi cốt về an táng ở đây cũng được.”
Thực ra chờ họ đạt thành hợp tác, trận pháp bị phá hủy thì Andrea có thể tự mình đi tìm linh hồn và thi cốt của người yêu, nhưng có lẽ là càng thân thiết thì càng sợ hãi, cô không dám tự mình đi đối mặt với tin dữ cũng nên.
Yến Lâu không từ chối, Andrea chỉ hướng cho họ, nơi kỵ sĩ trưởng Erwin của cô chết trận đại khái ở ngay gần dãy núi Tambora, cùng hướng với hơi họ cần đến.
Sau khi lấy được bản đồ mà Andrea vẽ thì Yến Lâu và Nicholas lại lần nữa xuất phát tới dãy núi Tambora.
Sau khi đi ra khỏi di chỉ cũ của Vương Cung thì Nicholas dừng lại hỏi cậu: “Em có muốn cưỡi rồng không?”
Yến Lâu ngơ ngác quay đầu lại: “Anh mang Horace tới đây à?”
Đương nhiên là không rồi, sao Nicholas có thể mang cái bóng đèn Horace to đùng kia đi theo được, đây là chuyến du lịch của riêng hai người họ mà.
Yến Lâu càng ngơ ngác, Horace không ở đây thì họ cưỡi rồng thế nào được? Chẳng lẽ muốn bắt rồng ở đây à?
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, ánh sáng màu trắng bạc rực rỡ bao phủ Nicholas, bóng người y từ từ kéo dài biến hình.
Một con rồng khổng lồ màu trắng bạc tuyệt đẹp đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, sừng sắc bén, đuôi dài mạnh mẽ, bốn móng cường tráng, hai cánh che kín bầu trời, ánh mặt trời từ sừng của nó chảy xuôi đến tận chót đuôi, mỗi một mảnh vảy trên toàn thân đều đang toả sáng rực rỡ, đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Con rồng khổng lồ kia quay đầu lại, đôi mắt hiền hòa nhìn cậu, một bên cánh nghiêng đến bên chân cậu.
Yến Lâu trầm mặc vài giây, sau đó hai mắt tỏa ánh sáng trèo lên trên.
Cưỡi rồng! Bay lên trời!
Kích thích!
Beta: Hạ Y
____________
Một cơn gió thổi qua, rừng cây dâng lên một cơn sóng lớn màu xanh lục, lá cây trên đỉnh đầu rào rào vang, thỉnh thoảng có một hai chiếc là vàng bị gió thổi xoay tròn rơi xuống mang đến tín hiệu của mùa thu.
Andrea vuốt ve hoa văn trên bức tường xây từ gạch đá xanh, mấy trăm năm qua cô đã nhìn nơi này vô số lần, từng tấc một đều vô cùng quen thuộc.
“Lúc ấy sức khỏe của phụ vương càng ngày càng kém, nước láng giềng trở nên hung hăng càn quấy, nước ta lại không có người thừa kế hợp cách.” Andrea hơi nhíu lông mày như lại thấy được hoàn cảnh khó xử năm đó: “Nước láng giềng mượn cái chết của công chúa làm khó dễ, phụ vương không muốn nổ ra chiến tranh nên mới xuất hiện ý nghĩ muốn làm thông gia lần nữa. Lần này là chúng ta chủ động cầu hoà nên đương nhiên phải hi sinh một vị công chúa có thân phận cao, trọng trách này chỉ có thể rơi xuống người ta.”
“Chúng ta muốn cầu hòa nhưng cũng không có nghĩa là đối phương nguyện ý giải hòa.” Andrea tự giễu cười: “Oleg sẽ không bỏ qua cơ hội cực tốt này nên đã đưa ra một yêu cầu không hợp lý, anh ta muốn ta làm phi tử, nhưng không thể trở thành Vương Hậu. Yêu cầu này rõ ràng là đang sỉ nhục chúng ta, dưới tình huống bình thường chúng ta chắc chắn sẽ không đáp ứng, thế nhưng phụ vương cảm giác mình không còn nhiều thời gian, phụ vương lo lắng quốc gia suy yếu trên tay người, khiến người chết rồi còn bị bêu danh nên đã do dự.”
Trước đó, Andrea chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của cha mẹ đối với cô, nhưng từ sự do dự của lão quốc vương mà Andrea đã nhìn rõ, sự yêu thương của lão quốc vương đối với cô không thể so sánh được với quốc gia, thậm chí không so sánh được với danh dự sau khi chết của người.
Andrea thần sắc phức tạp thở dài rồi nói tiếp: “Đến cuối cùng thì chuyện thông gia vẫn không thể, một là vì yêu cầu này rất quá đáng, dân chúng cực lực phản đối, hai là vì Oleg không đợi được kết quả thương lượng của chúng ta thì đã sốt ruột mà phát động chiến tranh rồi.”
“Mặt khác, phụ vương ta cũng không phải cõng cái danh vong quốc, vì chiến tranh vừa mới bắt đầu thì người đã qua đời rồi.”
Có lẽ lão quốc vương cũng cảm thấy vui mừng nên ra đi vẫn có thể xem như bình tĩnh, chỉ là người thừa kế vội vàng kế vị thực khiến người ta thất vọng.
Dân chúng cũng đã rõ ràng sự vô năng của Quốc vương U Linh rồi, cho dù có người không biết thì sau một loạt hành động ngớ ngẩn của hắn ta cũng rõ. Không thể không nói, các trọng thần trong vương quốc sáng suốt hơn lão quốc vương bệnh tật lẩm cẩm kia nhiều, họ thấy được năng lực tìm đường chết của Quốc vương U Linh nên đã nhanh chóng đã bắt tay với nhau đào rỗng quyền lực của Quốc vương U Linh.
Quốc vương U Linh biến thành con rối nhưng vương quốc vẫn cần có một người lãnh đạo, nhưng lão quốc vương lại không có đứa con trai nào khác cả. Cuối cùng một lão thần đề cử công chúa Andrea, ngoại trừ giới tính thì vị công chúa này hơn xa Quốc vương U Linh ở mọi mặt.
Andrea cũng không khiến họ thất vọng, cô làm rất xuất sắc, xuất sắc hơn rất nhiều đàn ông. Cô tự mình dẫn binh ra chiến trường, nhiều lần đẩy lùi sự tấn công của quân địch, thậm chí có mấy lần suýt chút nữa bắt được Oleg, kết thúc cuộc chiến tranh này.
Vì biểu hiện của cô mà danh tiếng của Andrea ở trong vương quốc càng ngày càng cao, thậm chí có dân chúng hi vọng vương quốc sẽ có một vị nữ vương xuất sắc!
Tuy Quốc vương U Linh đã bị tước đoạt quyền lực, bị mọi người quên đi, không thể rời khỏi Vương Cung nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn ta đã chết. Người bên cạnh hắn ta mang đến rất nhiều tin tức, những người đó không chỉ có quan lại, dân chúng mà còn có cả người của Oleg nữa.
Chiến tranh càng đánh càng lâu, hai nước thương vong đều cực kì lớn, điều này rõ ràng không phù hợp với mong muốn của Oleg, anh ta không muốn kéo dài cuộc chiến tranh này nữa, anh ta cần một thắng lợi mang tính áp đảo để ngồi vững vị trí của mình.
Quốc vương U Linh bị sứ giả mà Oleg phái tới thuyết phục, hắn ta tin là chỉ cần giết chết Andrea để Oleg báo thù thì Oleg sẽ rút quân. Hắn ta cũng có thể diệt trừ người phụ nữ đe dọa đến ngôi báu của mình, tiếp tục an ổn làm Quốc vương, lịch sử còn sẽ ghi chép về công lao của hắn ta cũng nên.
Từ sau khi bị tước đoạt quyền lực thì tuy Quốc vương U Linh thường xuyên có những hành vi khiến người khác phải cạn lời nhưng đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát được cả, hơn nữa chiến tranh đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người nên họ đã bỏ quên sự uy hiếp của người này.
Họ biết Quốc vương U Linh ngu xuẩn nhưng lại không nghĩ tới hắn ta vừa ngu xuẩn vừa độc ác.
Andrea chết dưới một chén rượu độc, còn Quốc vương U Linh cũng chỉ sống lâu hơn cô có nửa ngày.
Mất đi người lãnh đạo tài giỏi là Andrea, quân đội tan rã, hoàng hôn cùng ngày thì đại quân của Oleg đã đánh vào Vương Cung, phóng hỏa đốt sạch toàn bộ Vương Cung, kết thúc trận chiến tranh kéo dài hơn một năm này.
Trước khi đốt cháy Vương Cung, Oleg đã gặp Quốc vương U Linh một lần, sau đó ở trong sự chờ đợi của hắn ta, Oleg đã sai người đưa cho hắn ta một chén rượu độc.
“Tuy người phụ nữ Andrea kia rất đáng ghét nhưng vẫn có thể xem như đối thủ của ta.” Oleg nhìn xuống Quốc vương U Linh, giọng điệu khinh bỉ nói: “Mà ngươi là thứ gì?”
Nghe đến đó, Yến Lâu tò mò hỏi: “Sao ngươi lại biết được chuyện này?”
Andrea bình tĩnh nói: “Sau khi chúng ta biến thành U Linh thì đại quân cũng bị giam cầm ở chỗ này, chúng ta đã đánh cho tên ngu xuẩn kia một trận. Đây là hắn ta tự nói ra để chứng minh Oleg và ta có tư tình, chứng minh là do ta dẫn sói vào nhà, làm hại quốc gia bị diệt vong.”
Yến Lâu cạn lời, cậu thực sự không hiểu nổi cách suy nghĩ của Quốc vương U Linh nữa, chỉ số thông minh thế này thì hắn ta có đúng là anh trai ruột của Andrea không thế? Không phải là quà tặng kèm mua một tặng một đấy chứ?
Chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, tuy Andrea vẫn chán ghét Quốc vương U Linh, nhưng có vẻ như sự thù hận sâu nặng hơn đã chậm rãi nhạt đi theo thời gian, hiện tại khi cô gặp Quốc vương U Linh thì đến đánh cũng chẳng muốn đánh.
“Oleg là người kiêu ngạo mạn lại mưu mô, sự sỉ nhục mà ta khiến anh ta phải chịu đã khiến anh ta canh cánh trong lòng cả đời.” Andrea nói: “Sau khi mất nước, chúng ta bị giam cầm ở chỗ này không được giải thoát, Oleg đã tới nơi này rất nhiều lần, lúc anh ta kế vị, lúc chiếm đoạt những quốc gia khác… và cả lúc anh ta sắp chết nữa.”
Lần nào Oleg cũng khoe khoang với cô, cũng chờ cô chịu thua, đáng tiếc là đến lúc chết thì anh ta cũng không đợi được.
Andrea có chút tiếc hận nói: “Ta thật sự muốn nhìn thấy anh ta lần nào huênh hoang đắc ý đến, cuối cùng lại tức đến nổ phổi đi. Quanh năm suốt tháng chúng ta cũng chỉ có thứ đó để giải trí, đáng tiếc là anh ta chỉ sống bảy mươi, tám mươi tuổi, chết rồi cũng không thấy đến đây.”
Yến Lâu: “…”
Giọng điệu tiếc nuối khi không được xem xiếc khỉ nữa của ngươi là sao thế này?
“Hai vị đến từ bên ngoài, không biết đã từng nghe nói đến đế quốc Orosesen bao giờ chưa?” Andrea hỏi họ: “Lần cuối cùng Oleg tới đây, anh ta khoác lác với ta là vương quốc của anh ta đã trở thành đế quốc đứng thứ hai trên đại lục, nếu như anh ta có thể sống thêm hai mươi năm nữa thì nhất định có thể thống nhất toàn bộ đại lục, khiến Giáo Hoàng của tòa thành Ánh Sáng cũng phải đi gặp thần Ánh Sáng của họ!”
Yến Lâu không hiểu biết nhiều về Thế giới Ma Thuật nên cậu nhìn về phía Nicholas.
Nicholas nói: “Đế quốc Orosesen phát triển đến cường thịnh trên tay Đồ Long Đại Đế Oleg, lúc đó chỉ đứng sau tòa thành Ánh Sáng và đế quốc Vitans. Đáng tiếc là sau khi truyền vào tay con trai thì đế quốc bắt đầu nhanh chóng xuống dốc, mãi đến tận khi cháu của Đại đế lên ngôi mới từ từ khôi phục lại, nhưng cũng đã không còn vinh quang của ngày xưa nữa.”
Đế quốc Orosessen được xem như đất nước có thời gian phồn vinh ngắn ngủi nhất trong thế giới phép thuật, thời kì đỉnh cao của nó chỉ kéo dài chừng mười năm, sau đó nhanh chóng suy bại theo sự qua đời của Oleg. Tới bây giờ thì đế quốc Orosesen đã gần như biến trở về đất nước bé nhỏ ở nơi xa xôi giống như trước khi Oleg lên ngôi rồi.
Andrea tiếc hận thở dài, sau đó cô căm phẫn nói: “Nghe cái danh hiệu quái đản của anh ta kìa, có biết xấu hổ không cơ chứ? Izevila mới chỉ là một cô bé vị thành niên thôi mà!”
Cốt long đứng phía dưới gò cao, móng vuốt móc vào gạch đá ngoan ngoãn nằm úp sấp, cái cổ dài thò sang rồi hùa theo kêu một tiếng “Grào!” giống như đang nói: ‘Không biết xấu hổ!’
Yến Lâu: “…”
Cậu có thể cũng có được một con rồng vừa ngoan ngoãn lại uy phong không nhỉ?
Nicholas nhìn thoáng qua ánh mắt khát vọng của cậu rồi hỏi: “Em thích rồng hả?”
Yến Lâu nhẹ nhàng gật đầu: “Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy rồng nên không biết, hiện tại mới phát hiện rồng đúng là ngầu thật đấy!”
Nicholas lại nhìn cốt long một chút, y giơ tay vuốt ve mái tóc dài mát lạnh của Yến Lâu rồi nói: “Chờ lúc rời đi, tôi sẽ cho em cưỡi rồng bay thử.”
Yến Lâu tưởng là lúc trở về y sẽ cho cậu mượn Horace nên vui vẻ gật đầu.
Tuy đám U Linh không cần ăn uống, nhưng di chỉ Vương Cung cũ đã bị rừng rậm che kín cả, vì chiêu đãi khách mời nên đám U Linh đã đi tìm trái cây tươi về, còn săn vài con mồi nữa, vị đầu bếp duy nhất còn sót lại ở đây đã chuẩn bị cho Yến Lâu – người duy nhất cần ăn đồ ăn một bữa tiệc lớn.
Yến Lâu đi tới nơi nào cũng có bữa tiệc lớn ăn: …
Đừng hỏi, hỏi chính là vui sướng!
Sau khi bàn bạc với đám U Linh, Andrea quyết định đồng ý với đề nghị hợp tác của họ, có điều cô có một yêu cầu.
“Ta hy vọng hai vị giúp ta tìm được người trong lòng của ta.” Andrea biểu lộ ra sự ngượng ngùng hiếm hoi: “Chàng là kỵ sĩ trưởng của ta, sau khi ta bị đầu độc chết thì vì ngăn cản Oleg mà đã chết trận sa trường, linh hồn của chàng chưa từng xuất hiện ở Vương Cung, ta nghĩ là chàng vẫn phiêu bạt ở bên ngoài.”
“Những năm qua ta vẫn luôn nhớ đến chàng, sợ chàng ở bên ngoài có gặp phải nguy hiểm hay không, vậy nên ta muốn nhờ hai vị giúp ta tìm chàng trở về.” Andrea dừng lại một chút rồi nói thêm: “Nếu là không có linh hồn thì có thể mang thi cốt về an táng ở đây cũng được.”
Thực ra chờ họ đạt thành hợp tác, trận pháp bị phá hủy thì Andrea có thể tự mình đi tìm linh hồn và thi cốt của người yêu, nhưng có lẽ là càng thân thiết thì càng sợ hãi, cô không dám tự mình đi đối mặt với tin dữ cũng nên.
Yến Lâu không từ chối, Andrea chỉ hướng cho họ, nơi kỵ sĩ trưởng Erwin của cô chết trận đại khái ở ngay gần dãy núi Tambora, cùng hướng với hơi họ cần đến.
Sau khi lấy được bản đồ mà Andrea vẽ thì Yến Lâu và Nicholas lại lần nữa xuất phát tới dãy núi Tambora.
Sau khi đi ra khỏi di chỉ cũ của Vương Cung thì Nicholas dừng lại hỏi cậu: “Em có muốn cưỡi rồng không?”
Yến Lâu ngơ ngác quay đầu lại: “Anh mang Horace tới đây à?”
Đương nhiên là không rồi, sao Nicholas có thể mang cái bóng đèn Horace to đùng kia đi theo được, đây là chuyến du lịch của riêng hai người họ mà.
Yến Lâu càng ngơ ngác, Horace không ở đây thì họ cưỡi rồng thế nào được? Chẳng lẽ muốn bắt rồng ở đây à?
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, ánh sáng màu trắng bạc rực rỡ bao phủ Nicholas, bóng người y từ từ kéo dài biến hình.
Một con rồng khổng lồ màu trắng bạc tuyệt đẹp đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, sừng sắc bén, đuôi dài mạnh mẽ, bốn móng cường tráng, hai cánh che kín bầu trời, ánh mặt trời từ sừng của nó chảy xuôi đến tận chót đuôi, mỗi một mảnh vảy trên toàn thân đều đang toả sáng rực rỡ, đẹp đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Con rồng khổng lồ kia quay đầu lại, đôi mắt hiền hòa nhìn cậu, một bên cánh nghiêng đến bên chân cậu.
Yến Lâu trầm mặc vài giây, sau đó hai mắt tỏa ánh sáng trèo lên trên.
Cưỡi rồng! Bay lên trời!
Kích thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất