Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 122: Công chúa mất nước
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
_________
Sáng sớm, gió se se lạnh, ánh mặt trời rực rỡ.
Mấy chú chim nhỏ dậy sớm bay qua đầu ngọn cây, líu ra líu ríu hót, côn trùng to bằng ngón cái từ trong bụi cỏ xông ra, vừa nhào lên đã bắt được một con côn trùng đang bay khác, kỳ lân xinh đẹp đón ánh mắt trời đi tới, thỉnh thoảng ngẩng đầu cắn một quả trái cây chín rục trên nhánh cây.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mí mắt mỏng manh, xua tan mộng đẹp của Yến Lâu, cậu giơ tay dụi dụi mắt, không tình nguyện lăn một vòng trên bụng rồng rồi mới mở mắt ngơ ngác nhìn chung quanh.
Nicholas cũng bị cậu đánh thức, y thu móng vuốt, ôm Yến Lâu lăn ra ngoài trở về, thân rồng khổng lồ từ từ hóa thành ánh sáng màu bạc rồi nhỏ dần lại.
Yến Lâu đang nửa mê nửa tỉnh không phát hiện ra sự biến hóa của y, cậu không kịp chuẩn bị nên rơi thẳng xuống dưới, may mà Nicholas đưa tay giữ kịp nên mới không xảy ra thảm kịch sáng sớm đã gặm bùn ăn cỏ.
Nicholas vẫn nằm ở trên cỏ làm đệm cho cậu, có điều sau khi thu nhỏ lại thì thân hình con rối cứng rắn của y không thoải mái như con rồng khổng lồ kia, thậm chí còn hơi cộm cộm.
Yến Lâu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Nicholas, hai người đang ở rất gần nhau, ngay cả hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Cậu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao lại cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: ‘Hình… hình như gần quá rồi thì phải?’
Nicholas giơ tay ôm lấy sau gáy cậu, tuy lòng bàn tay man mát nhưng Yến Lâu lại cảm thấy mảnh da này hơi nóng lên.
“Yến Lâu.” Nicholas thấp giọng nói.
“Hả?”
Nicholas hơi căng thẳng hỏi: “Ta có thể hôn… không…”
Y còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên ở cách đó không xa, một trái cây màu xanh nhanh chóng lăn tới bên tay y.
Yến Lâu quay đầu nhìn sang, sau đó hai mắt cậu sáng rực lên: “Kỳ lân!”
Con kỳ lân sáng sớm đã dậy tản bộ tìm thức ăn kia đang đứng ở bìa rừng, lông bờm trắng như tuyết và hai cánh rộng lớn tắm ngập trong ánh mặt trời, mũi nhọn trên sừng ngưng tụ ánh sáng chói mắt. Nó cất bước trong khu rừng, đẹp như một bức tranh được vẽ cực kỳ cẩn thận, có điều lúc này bức tranh có hơi dại ra.
Có lẽ kỳ lân cũng không nghĩ tới sáng sớm ra ngoài còn bị ép phải mù mắt, đến trái cây trong miệng cũng bị đôi cẩu nam nam này doạ rơi mất.
Kỳ lân: Lịch sự chút đi, các ngươi làm loạn có thể tìm nơi nào kín đáo một chút hay không, hại người khác sáng sớm đã ăn mất cả ngon, người ta sống thế nào bây giờ!
Lần này Yến Lâu ra ngoài có hai mục đích chính: một là lửa lân tinh của cốt long, hai là lông cánh của kỳ lân. Lửa lân tinh của cốt long đã tới tay, kỳ lân thì cậu tìm đã lâu cũng không thấy, hiện tại rốt cuộc cũng gặp được một con, không thể cho nó chạy mất được!
Cậu không để ý Nicholas đang nói cái gì, lúc này tay cậu đẩy một cái rồi ngồi dậy, nhanh chóng lao về phía con kỳ lân vừa khiếp sợ vừa ngơ ngác kia.
Kỳ lân phản ứng cực nhanh, nó quay đầu lao vào trong rừng, dựa vào thân hình nhanh nhẹn rẽ trái quẹo phải trong rừng, hoàn toàn không cho Yến Lâu chạm vào một cọng lông nào của nó hết.
Yến Lâu: … Tức giận!
Nicholas càng giận, vất vả lắm y mới có được cơ hội để thân mật một chút, sao lúc nào cũng có mấy thứ kỳ kỳ quái quái thò ra đánh gãy vậy?
Bỗng nhiên y lại nhớ đến phòng tối trên tường thành ngoài Vương Thành, đó thật là một nơi tốt đẹp không bị ai quấy rối!
Thế nhưng bây giờ… y phải đi giúp Yến Lâu bắt kỳ lân đã, chờ bắt được rồi thì y sẽ nhổ trọc lông nó!
Bị hai người đuổi bắt, kỳ lân hoang mang giương cánh bay lên, nó vừa bay đến ngang ngọn cây đã bị Nicholas đập một cái rơi xuống dưới, chỉ là góc đập hơi nghiêng một chút nên có vẻ như nó rơi hơi xa.
“Đáng lẽ phải ở đây chứ?” Yến Lâu đẩy bụi cây cùng cành cây chặn đường ra, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện phía trước không có đường.
Bọn họ đi tới bên vách núi, phía trước là một vực sâu không thấy đáy, bờ bên kia cách xa đến mấy chục mét.
Yến Lâu cúi đầu nhìn xuống vực sâu, phía dưới đen kịt, mây đen dày đặc che kín tầm nhìn, sát khí không ngừng tràn ra từ phía dưới.
“Nhìn thế này thì hình như chúng ta đánh bậy đánh bạ mà cũng tìm được đúng chỗ rồi này.” Yến Lâu vui vẻ nói, hợp tác với Andrea đạt thành càng sớm thì việc kinh doanh của cửa hàng búp bê càng sớm có thể phát triển.
Hai người bay xuống từ trên vách núi cheo leo, càng đi xuống phía dưới thì âm khí càng đậm, sát khí càng nặng, chiến trường cổ như thế này là bình thường, xem ra trên chiến trường này vẫn còn có linh hồn đang lẩn khuất.
Hai người không biết tình hình dưới đáy chiến trường là như thế nào nên cả hai đều tàng hình, tránh bứt dây động rừng, nhưng kỳ lân bất ngờ bị đập xuống dưới thì xui xẻo muốn khóc luôn.
Nơi này là chiến trường từ mấy trăm năm trước giữa vương quốc của Andrea và đế quốc Orosessen, các binh sĩ từng tử vong ở đây đều ở lại không ít, ngày qua ngày giao chiến với quân địch cho đến khi một bên hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ mới có thể kết thúc.
Họ tới đúng lúc hai nhánh quân đang giao chiến, vô số U Linh đang xung phong trên chiến trường.
Trong họ có U Linh còn giữ được dáng vẻ giống như khi còn sống, nhưng có một bộ phận sức mạnh yếu kém nên để lộ ra dáng vẻ thảm thiết khi chết, nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này thì sợ là sẽ bay mất cả ba hồn bảy vía cho xem!
Mà lúc này, kỳ lân xui xẻo bị đập xuống ở đầu bên kia đang ngồi xổm giữa chiến trường hai quân giao chiến, bốn móng run lẩy bẩy, ánh sáng trên sừng cũng tối xuống.
Nếu như bên cạnh có một cái hố thì có khi nó sẽ nhảy xuống bôi bùn ngay lập tức, che hết ánh sáng trên người lại miễn cho trở thành mục tiêu tấn công của đám U Linh kia.
Hiện tại kỳ lân đã bị mười mấy binh lính U Linh vây quanh, đao kiếm lạnh lẽo sắc bén, kỳ lân nấp ở giữa khóc không ra nước mắt.
Kỳ lân: Đều là lỗi của hai tên cẩu nam nam kia!
Hai tên cẩu nam nam: …
Yến Lâu kéo quần áo của Nicholas: “Chúng ta phải đi xuống thôi, nếu không xuống thì kỳ lân sẽ bị đánh mất.”
Nicholas: … Không muốn đi, nó bị đánh một trận cũng tốt lắm!
“Bị đánh thì không sao, nhỡ đánh trọc lông thì rất khó tìm…” Yến Lâu nhỏ giọng nói thêm.
Nicholas đang đứng bất động cuối cùng cũng nhớ ra là họ đến tìm lông của kỳ lân, không được, Yến Lâu nhọc nhằn khổ sở tìm lông cánh thì một cái cũng không được thiếu!
Lúc này y mới ra tay bảo vệ kỳ lân, đao kiếm của đám U Linh đều đâm vào kết giới.
Kỳ lân đang tội nghiệp nhắm chặt hai mắt mở một con mắt ra, sau đó nó thở phào nhẹ nhõm rồi gục xuống.
“Ai?” Các đội quân U Linh nhanh chóng dừng lại, tất cả đều cảnh giác đề phòng người ngoại lai.
Nicholas hạ xuống bên cạnh kỳ lân, kiểm tra trước xem lông cánh có thiếu hụt hay không, sau khi y phát hiện một sợi cũng không thiếu thì mới hài lòng nhìn về phía hai đội quân U Linh.
Yến Lâu nói: “Chúng tôi tìm người.”
Một U Linh nói: “Nơi này đều là người chết, chết lâu lắm rồi, không có người các ngươi muốn tìm đâu!”
Yến Lâu mỉm cười nói thêm: “Ôi, chúng tôi đi tìm một người đã chết thay một người đã chết.”
Đám U Linh nhìn nhau, đúng là con mẹ nó thần kỳ, thời buổi này người chết cũng đi thăm người thân à?
Nếu không phải thấy hai người này không dễ chọc thì đám U Linh đều cảm thấy họ đang giỡn mặt mình rồi cho họ một bộ tổ hợp quyền rồi!
Một U Linh nửa tin nửa ngờ hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
“Chúng tôi tìm Erwin.” Yến Lâu nói: “Kỵ Sĩ Trưởng Erwin của công chúa Andrea.”
Đám U Linh đồng loạt nhìn về phía sau.
Yến Lâu theo động tác của họ nhìn sang, phía sau đội quân U Linh có một kỵ sĩ cao to ngồi trên lưng ngựa, tuy mặt chàng đã bị mũ giáp che đậy nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự ngơ ngác của chàng.
“Ta ư?” Erwin chỉ mình hỏi lại: “Các ngươi tìm ta ư?”
Yến Lâu đánh giá chàng một hồi rồi nói: “Không phải chúng tôi tìm anh, là công chúa Andrea tìm.”
“Công chúa ư?” Erwin kinh ngạc cao giọng nói: “Công chúa còn sống… Không, công chúa điện hạ có khỏe không?”
Không chỉ chàng mà những U Linh khác cũng cực kì quan tâm vấn đề này, danh vọng của Andrea trong binh lính cực kì cao, mặc dù đã qua mấy trăm năm thì mọi người cũng vẫn kính nể sự dũng cảm của cô.
Erwin nhanh chóng nhảy xuống ngựa, cùng các binh sĩ U Linh đồng thời bao vây hai người.
Đám U Linh quân bên kia nhìn họ, vừa ghen tị vừa hâm mộ hỏi: “Hôm nay còn đánh nữa không?”
Erwin xua tay: “Không đánh, không đánh, để hôm nào đi!”
Yến Lâu:???
Hóa ra mấy người sống cũng hòa hợp ghê nhỉ?
Dưới vực không nhỏ, hai phe U Linh dựng trại đóng quân ở hai phía khác nhau.
Erwin dẫn họ vào trại, vừa đi vừa giải thích: “Chúng tôi đã ở đây đánh mấy trăm năm rồi, mặc dù không tiêu trừ cừu hận nhưng cũng hơi buông xuống một chút. Chúng tôi đều biết mình đã chết rồi, nhiều năm như vậy thì khẳng định là người nhà bạn bè cũng không còn nữa, cũng không biết mình đang cố chấp vì cái gì nữa…”
Chàng thở dài, có chút xin lỗi nói: “Chúng tôi bị giam ở chỗ này mấy trăm năm, đây là lần đầu có người đến thăm nên không nhịn được nói thêm vài câu.”
Yến Lâu lắc đầu nói: “Không sao.”
Nơi này là nơi họ chôn xương, hơn nữa địa thế đặc thù nên nếu những U Linh này không có thực lực xuất chúng thì sẽ rất khó rời khỏi vực sâu này, quay về quê hương.
Nhưng cậu cảm thấy Erwin có thực lực này, tại sao chàng lại không quay về?
Khi Yến Lâu hỏi vấn đề này, Erwin trầm mặc một hồi mới hạ giọng nói: “Tôi, tôi không có mặt mũi quay lại gặp công chúa điện hạ…”
Yến Lâu kinh ngạc nhìn Erwin hổ thẹn, khi cậu nghe Andrea miêu tả thì cho rằng hai người là người yêu, nhưng bây giờ xem biểu hiện của Erwin, lẽ nào Andrea đang tương tư đơn phương?
Cậu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Nicholas: “Bệ hạ thấy thế nào?”
Nicholas lẳng lặng nhìn cậu, hoàn toàn không muốn tìm tòi nghiên cứu vấn đề tình cảm của những cặp tình nhân khác.
Ánh mắt của Yến Lâu bắt đầu trốn tránh, cậu xoay người nói với Erwin: “Công chúa Andrea vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của mọi người, công chúa hy vọng tôi có thể đưa anh về, anh có muốn đi gặp công chúa không?”
Erwin không chút do dự gật đầu, sau đó mới có chút thấp thỏm nói: “Công chúa điện hạ thật sự không trách tôi sao? Tôi không có bảo vệ được vương đô, không bảo vệ được người dân…”
Yến Lâu lắc đầu một cái, cậu nhẹ nhàng nói: “Những lời này anh nên tự mình đi hỏi công chúa thì hơn.”
Erwin đội mũ giáp dày nặng nên thấy không rõ vẻ mặt lắm, nhưng có vẻ như chàng đã bình tĩnh lại: “Anh nói đúng, chờ khi nhìn thấy công chúa điện hạ, tôi sẽ tự mình tạ tội với công chúa.”
Yến Lâu cảm thấy Andrea cũng không cần lời xin lỗi của chàng, có điều đây là vấn đề của hai người họ, người ngoài không tiện nhúng tay.
Yến Lâu quan tâm đến một chuyện khác hơn, cậu ước lượng con số U Linh dưới vực, bên Erwin có gần ba nghìn người, bên kia tuy ít hơn một chút nhưng cũng có hơn hai nghìn.
Tuy trong hơn năm nghìn U Linh này không có nhiều người có thực lực mạnh, nhưng họ là quân đội được huấn luyện chính quy, nếu như có thể thu nạp thì phó bản xây dựng nên ít nhất cũng sẽ là phó bản cấp A.
Mà đúng lúc Yến Lâu đang cần thành lập gấp một phó bản cấp A để giữ vững chức vụ của mình.
Beta: Hạ Y
_________
Sáng sớm, gió se se lạnh, ánh mặt trời rực rỡ.
Mấy chú chim nhỏ dậy sớm bay qua đầu ngọn cây, líu ra líu ríu hót, côn trùng to bằng ngón cái từ trong bụi cỏ xông ra, vừa nhào lên đã bắt được một con côn trùng đang bay khác, kỳ lân xinh đẹp đón ánh mắt trời đi tới, thỉnh thoảng ngẩng đầu cắn một quả trái cây chín rục trên nhánh cây.
Ánh mặt trời chiếu vào trên mí mắt mỏng manh, xua tan mộng đẹp của Yến Lâu, cậu giơ tay dụi dụi mắt, không tình nguyện lăn một vòng trên bụng rồng rồi mới mở mắt ngơ ngác nhìn chung quanh.
Nicholas cũng bị cậu đánh thức, y thu móng vuốt, ôm Yến Lâu lăn ra ngoài trở về, thân rồng khổng lồ từ từ hóa thành ánh sáng màu bạc rồi nhỏ dần lại.
Yến Lâu đang nửa mê nửa tỉnh không phát hiện ra sự biến hóa của y, cậu không kịp chuẩn bị nên rơi thẳng xuống dưới, may mà Nicholas đưa tay giữ kịp nên mới không xảy ra thảm kịch sáng sớm đã gặm bùn ăn cỏ.
Nicholas vẫn nằm ở trên cỏ làm đệm cho cậu, có điều sau khi thu nhỏ lại thì thân hình con rối cứng rắn của y không thoải mái như con rồng khổng lồ kia, thậm chí còn hơi cộm cộm.
Yến Lâu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Nicholas, hai người đang ở rất gần nhau, ngay cả hình ảnh phản chiếu nơi đáy mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Cậu khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, không hiểu sao lại cảm thấy mặt bắt đầu nóng lên: ‘Hình… hình như gần quá rồi thì phải?’
Nicholas giơ tay ôm lấy sau gáy cậu, tuy lòng bàn tay man mát nhưng Yến Lâu lại cảm thấy mảnh da này hơi nóng lên.
“Yến Lâu.” Nicholas thấp giọng nói.
“Hả?”
Nicholas hơi căng thẳng hỏi: “Ta có thể hôn… không…”
Y còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên ở cách đó không xa, một trái cây màu xanh nhanh chóng lăn tới bên tay y.
Yến Lâu quay đầu nhìn sang, sau đó hai mắt cậu sáng rực lên: “Kỳ lân!”
Con kỳ lân sáng sớm đã dậy tản bộ tìm thức ăn kia đang đứng ở bìa rừng, lông bờm trắng như tuyết và hai cánh rộng lớn tắm ngập trong ánh mặt trời, mũi nhọn trên sừng ngưng tụ ánh sáng chói mắt. Nó cất bước trong khu rừng, đẹp như một bức tranh được vẽ cực kỳ cẩn thận, có điều lúc này bức tranh có hơi dại ra.
Có lẽ kỳ lân cũng không nghĩ tới sáng sớm ra ngoài còn bị ép phải mù mắt, đến trái cây trong miệng cũng bị đôi cẩu nam nam này doạ rơi mất.
Kỳ lân: Lịch sự chút đi, các ngươi làm loạn có thể tìm nơi nào kín đáo một chút hay không, hại người khác sáng sớm đã ăn mất cả ngon, người ta sống thế nào bây giờ!
Lần này Yến Lâu ra ngoài có hai mục đích chính: một là lửa lân tinh của cốt long, hai là lông cánh của kỳ lân. Lửa lân tinh của cốt long đã tới tay, kỳ lân thì cậu tìm đã lâu cũng không thấy, hiện tại rốt cuộc cũng gặp được một con, không thể cho nó chạy mất được!
Cậu không để ý Nicholas đang nói cái gì, lúc này tay cậu đẩy một cái rồi ngồi dậy, nhanh chóng lao về phía con kỳ lân vừa khiếp sợ vừa ngơ ngác kia.
Kỳ lân phản ứng cực nhanh, nó quay đầu lao vào trong rừng, dựa vào thân hình nhanh nhẹn rẽ trái quẹo phải trong rừng, hoàn toàn không cho Yến Lâu chạm vào một cọng lông nào của nó hết.
Yến Lâu: … Tức giận!
Nicholas càng giận, vất vả lắm y mới có được cơ hội để thân mật một chút, sao lúc nào cũng có mấy thứ kỳ kỳ quái quái thò ra đánh gãy vậy?
Bỗng nhiên y lại nhớ đến phòng tối trên tường thành ngoài Vương Thành, đó thật là một nơi tốt đẹp không bị ai quấy rối!
Thế nhưng bây giờ… y phải đi giúp Yến Lâu bắt kỳ lân đã, chờ bắt được rồi thì y sẽ nhổ trọc lông nó!
Bị hai người đuổi bắt, kỳ lân hoang mang giương cánh bay lên, nó vừa bay đến ngang ngọn cây đã bị Nicholas đập một cái rơi xuống dưới, chỉ là góc đập hơi nghiêng một chút nên có vẻ như nó rơi hơi xa.
“Đáng lẽ phải ở đây chứ?” Yến Lâu đẩy bụi cây cùng cành cây chặn đường ra, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện phía trước không có đường.
Bọn họ đi tới bên vách núi, phía trước là một vực sâu không thấy đáy, bờ bên kia cách xa đến mấy chục mét.
Yến Lâu cúi đầu nhìn xuống vực sâu, phía dưới đen kịt, mây đen dày đặc che kín tầm nhìn, sát khí không ngừng tràn ra từ phía dưới.
“Nhìn thế này thì hình như chúng ta đánh bậy đánh bạ mà cũng tìm được đúng chỗ rồi này.” Yến Lâu vui vẻ nói, hợp tác với Andrea đạt thành càng sớm thì việc kinh doanh của cửa hàng búp bê càng sớm có thể phát triển.
Hai người bay xuống từ trên vách núi cheo leo, càng đi xuống phía dưới thì âm khí càng đậm, sát khí càng nặng, chiến trường cổ như thế này là bình thường, xem ra trên chiến trường này vẫn còn có linh hồn đang lẩn khuất.
Hai người không biết tình hình dưới đáy chiến trường là như thế nào nên cả hai đều tàng hình, tránh bứt dây động rừng, nhưng kỳ lân bất ngờ bị đập xuống dưới thì xui xẻo muốn khóc luôn.
Nơi này là chiến trường từ mấy trăm năm trước giữa vương quốc của Andrea và đế quốc Orosessen, các binh sĩ từng tử vong ở đây đều ở lại không ít, ngày qua ngày giao chiến với quân địch cho đến khi một bên hoàn toàn tiêu tan sạch sẽ mới có thể kết thúc.
Họ tới đúng lúc hai nhánh quân đang giao chiến, vô số U Linh đang xung phong trên chiến trường.
Trong họ có U Linh còn giữ được dáng vẻ giống như khi còn sống, nhưng có một bộ phận sức mạnh yếu kém nên để lộ ra dáng vẻ thảm thiết khi chết, nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này thì sợ là sẽ bay mất cả ba hồn bảy vía cho xem!
Mà lúc này, kỳ lân xui xẻo bị đập xuống ở đầu bên kia đang ngồi xổm giữa chiến trường hai quân giao chiến, bốn móng run lẩy bẩy, ánh sáng trên sừng cũng tối xuống.
Nếu như bên cạnh có một cái hố thì có khi nó sẽ nhảy xuống bôi bùn ngay lập tức, che hết ánh sáng trên người lại miễn cho trở thành mục tiêu tấn công của đám U Linh kia.
Hiện tại kỳ lân đã bị mười mấy binh lính U Linh vây quanh, đao kiếm lạnh lẽo sắc bén, kỳ lân nấp ở giữa khóc không ra nước mắt.
Kỳ lân: Đều là lỗi của hai tên cẩu nam nam kia!
Hai tên cẩu nam nam: …
Yến Lâu kéo quần áo của Nicholas: “Chúng ta phải đi xuống thôi, nếu không xuống thì kỳ lân sẽ bị đánh mất.”
Nicholas: … Không muốn đi, nó bị đánh một trận cũng tốt lắm!
“Bị đánh thì không sao, nhỡ đánh trọc lông thì rất khó tìm…” Yến Lâu nhỏ giọng nói thêm.
Nicholas đang đứng bất động cuối cùng cũng nhớ ra là họ đến tìm lông của kỳ lân, không được, Yến Lâu nhọc nhằn khổ sở tìm lông cánh thì một cái cũng không được thiếu!
Lúc này y mới ra tay bảo vệ kỳ lân, đao kiếm của đám U Linh đều đâm vào kết giới.
Kỳ lân đang tội nghiệp nhắm chặt hai mắt mở một con mắt ra, sau đó nó thở phào nhẹ nhõm rồi gục xuống.
“Ai?” Các đội quân U Linh nhanh chóng dừng lại, tất cả đều cảnh giác đề phòng người ngoại lai.
Nicholas hạ xuống bên cạnh kỳ lân, kiểm tra trước xem lông cánh có thiếu hụt hay không, sau khi y phát hiện một sợi cũng không thiếu thì mới hài lòng nhìn về phía hai đội quân U Linh.
Yến Lâu nói: “Chúng tôi tìm người.”
Một U Linh nói: “Nơi này đều là người chết, chết lâu lắm rồi, không có người các ngươi muốn tìm đâu!”
Yến Lâu mỉm cười nói thêm: “Ôi, chúng tôi đi tìm một người đã chết thay một người đã chết.”
Đám U Linh nhìn nhau, đúng là con mẹ nó thần kỳ, thời buổi này người chết cũng đi thăm người thân à?
Nếu không phải thấy hai người này không dễ chọc thì đám U Linh đều cảm thấy họ đang giỡn mặt mình rồi cho họ một bộ tổ hợp quyền rồi!
Một U Linh nửa tin nửa ngờ hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
“Chúng tôi tìm Erwin.” Yến Lâu nói: “Kỵ Sĩ Trưởng Erwin của công chúa Andrea.”
Đám U Linh đồng loạt nhìn về phía sau.
Yến Lâu theo động tác của họ nhìn sang, phía sau đội quân U Linh có một kỵ sĩ cao to ngồi trên lưng ngựa, tuy mặt chàng đã bị mũ giáp che đậy nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự ngơ ngác của chàng.
“Ta ư?” Erwin chỉ mình hỏi lại: “Các ngươi tìm ta ư?”
Yến Lâu đánh giá chàng một hồi rồi nói: “Không phải chúng tôi tìm anh, là công chúa Andrea tìm.”
“Công chúa ư?” Erwin kinh ngạc cao giọng nói: “Công chúa còn sống… Không, công chúa điện hạ có khỏe không?”
Không chỉ chàng mà những U Linh khác cũng cực kì quan tâm vấn đề này, danh vọng của Andrea trong binh lính cực kì cao, mặc dù đã qua mấy trăm năm thì mọi người cũng vẫn kính nể sự dũng cảm của cô.
Erwin nhanh chóng nhảy xuống ngựa, cùng các binh sĩ U Linh đồng thời bao vây hai người.
Đám U Linh quân bên kia nhìn họ, vừa ghen tị vừa hâm mộ hỏi: “Hôm nay còn đánh nữa không?”
Erwin xua tay: “Không đánh, không đánh, để hôm nào đi!”
Yến Lâu:???
Hóa ra mấy người sống cũng hòa hợp ghê nhỉ?
Dưới vực không nhỏ, hai phe U Linh dựng trại đóng quân ở hai phía khác nhau.
Erwin dẫn họ vào trại, vừa đi vừa giải thích: “Chúng tôi đã ở đây đánh mấy trăm năm rồi, mặc dù không tiêu trừ cừu hận nhưng cũng hơi buông xuống một chút. Chúng tôi đều biết mình đã chết rồi, nhiều năm như vậy thì khẳng định là người nhà bạn bè cũng không còn nữa, cũng không biết mình đang cố chấp vì cái gì nữa…”
Chàng thở dài, có chút xin lỗi nói: “Chúng tôi bị giam ở chỗ này mấy trăm năm, đây là lần đầu có người đến thăm nên không nhịn được nói thêm vài câu.”
Yến Lâu lắc đầu nói: “Không sao.”
Nơi này là nơi họ chôn xương, hơn nữa địa thế đặc thù nên nếu những U Linh này không có thực lực xuất chúng thì sẽ rất khó rời khỏi vực sâu này, quay về quê hương.
Nhưng cậu cảm thấy Erwin có thực lực này, tại sao chàng lại không quay về?
Khi Yến Lâu hỏi vấn đề này, Erwin trầm mặc một hồi mới hạ giọng nói: “Tôi, tôi không có mặt mũi quay lại gặp công chúa điện hạ…”
Yến Lâu kinh ngạc nhìn Erwin hổ thẹn, khi cậu nghe Andrea miêu tả thì cho rằng hai người là người yêu, nhưng bây giờ xem biểu hiện của Erwin, lẽ nào Andrea đang tương tư đơn phương?
Cậu nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Nicholas: “Bệ hạ thấy thế nào?”
Nicholas lẳng lặng nhìn cậu, hoàn toàn không muốn tìm tòi nghiên cứu vấn đề tình cảm của những cặp tình nhân khác.
Ánh mắt của Yến Lâu bắt đầu trốn tránh, cậu xoay người nói với Erwin: “Công chúa Andrea vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của mọi người, công chúa hy vọng tôi có thể đưa anh về, anh có muốn đi gặp công chúa không?”
Erwin không chút do dự gật đầu, sau đó mới có chút thấp thỏm nói: “Công chúa điện hạ thật sự không trách tôi sao? Tôi không có bảo vệ được vương đô, không bảo vệ được người dân…”
Yến Lâu lắc đầu một cái, cậu nhẹ nhàng nói: “Những lời này anh nên tự mình đi hỏi công chúa thì hơn.”
Erwin đội mũ giáp dày nặng nên thấy không rõ vẻ mặt lắm, nhưng có vẻ như chàng đã bình tĩnh lại: “Anh nói đúng, chờ khi nhìn thấy công chúa điện hạ, tôi sẽ tự mình tạ tội với công chúa.”
Yến Lâu cảm thấy Andrea cũng không cần lời xin lỗi của chàng, có điều đây là vấn đề của hai người họ, người ngoài không tiện nhúng tay.
Yến Lâu quan tâm đến một chuyện khác hơn, cậu ước lượng con số U Linh dưới vực, bên Erwin có gần ba nghìn người, bên kia tuy ít hơn một chút nhưng cũng có hơn hai nghìn.
Tuy trong hơn năm nghìn U Linh này không có nhiều người có thực lực mạnh, nhưng họ là quân đội được huấn luyện chính quy, nếu như có thể thu nạp thì phó bản xây dựng nên ít nhất cũng sẽ là phó bản cấp A.
Mà đúng lúc Yến Lâu đang cần thành lập gấp một phó bản cấp A để giữ vững chức vụ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất