Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 3: Búp bê
Edit: D-
Beta: Hạ Y
Khi hai người đi lại, không ít búp bê trong trạng thái nghỉ ngơi mở to hai mắt nhìn, đồng tử linh hoạt đảo tới đảo lui theo bóng lưng của họ.
Yến Lâu nói: “Nội dung phó bản có phải cố định không?”
Hughes trả lời: “Không cố định, cậu có thể sáng tạo năng lực cho búp bê, cũng có quyền sửa đổi phó bản mà búp bê quản lý. Chỉ cần phù hợp với ý nghĩa chính và logic của Game thì có thể sửa đổi bất cứ thứ gì miễn là hợp lý, chỉ là sau khi phó bản được sửa đổi phải xét cấp bậc thêm một lần nữa.”
“Cốc cốc.”
Một tiếng vang rất nhỏ cản lại bước chân của họ, Yến Lâu nhìn về phía phát ra tiếng, mấy con búp bê khắc gỗ tay dài đang ghé vào cửa thủy tinh, động tác nhất trí vẫy tay với cậu.
Hughes cười rộ lên: “Đây là tác phẩm của chủ tiệm đời thứ hai, chúng vừa nghịch ngợm vừa dính người, thích mấy trò đùa dai. Có vẻ chúng rất thích cậu, có lẽ sau này cậu sẽ nhận được kinh hỉ từ chúng nó đấy.”
Yến Lâu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt thủy tinh. Đám búp bê bằng gỗ cũng chạy tới chạy lui theo đầu ngón tay của cậu.
“Đúng là mấy đứa nhỏ hoạt bát.” Yến Lâu lắc đầu cười, vẫy tay tạm biệt với chúng rồi đứng lên.
Hughes dẫn cậu đi tới một cái kệ thủy tinh khác. Bên trong là một con búp bê gấu bằng vải có chiều cao bằng người thật, chỉ là trên người gấu nhỏ lại có vết máu, thiếu mất nửa người và một cái lỗ tai, còn có mấy dúm bông màu trắng lòi cả ra ngoài.
“Đây là búp bê bị hư tổn, đợi đến khi cậu thuần thục năng lực chữa trị cho búp bê hơn là có thể chữa trị cho nó.” Hughes đau lòng chạm vào mặt thủy tinh: “Trong phó bản búp bê sẽ đối đầu với người chơi, khó tránh khỏi bị va va đập đập. Khoảng thời gian đó búp bê sẽ phải chịu không nhiều thì ít tổn thương, nếu gặp phải người chơi mạnh thì sẽ bị hư tổn cực nặng giống như nó, không thể không tạm thời đóng phó bản lại.”
Nhìn búp bê vải bị hư hỏng, Yến Lâu trầm mặc.
Cậu cẩn thận nhớ lại cuộc sống trước kia của bản thân mình, hình như cũng không có kỹ năng khâu vá, càng đừng nói đến chế tạo các loại hình búp bê khác nhau.
“Tôi muốn hỏi một chút, sau khi trở thành chủ tiệm thì sẽ tự động mở ra kỹ năng tương ứng sao? Ví dụ như sửa chữa búp bê vân vân…” Yến Lâu ngắt lời nói.
Hughes mờ mịt nhìn cậu: “Chủ cửa hàng có kỹ năng đặc biệt gì sao? Hình như Game này cũng không gửi tặng phúc lợi liên quan đến cái đó.”
Yến Lâu gian nan hỏi: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể sửa cho nó được? Lấy kim chỉ khâu lại à?”
Hughes vẻ mặt đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, những chủ tiệm trước đó cũng sửa chữa búp bê bằng cách dùng kim chỉ và một số vật liệu khác.”
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Yến Lâu, cuối cùng Hughes cũng hiểu được, nó cười an ủi nói: “Đừng có lo, cậu có rất nhiều thời gian để có thể học tập, việc sửa chữa này cũng không gấp trong nhất thời được.”
Yến Lâu cũng không được an ủi, nói: “Nếu như tôi không khéo tay, sửa không được tốt thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu!” Vẻ mặt Hughes chắc chắn nói, bỗng nhiên lấy ba cuốn sách dày nặng từ trong túi ra: “Đây là Sổ Tay Chủ Tiệm do chủ tiệm đời thứ nhất biên soạn ra, chủ tiệm đời thứ hai tiến hành bổ sung thêm.”
“Tổng cộng có ba cuốn Sổ Tay Chủ Tiệm. Quyển 1 là giới thiệu về Game sinh tồn, phúc lợi và chức trách của chủ tiệm, còn có một số bài học kinh nghiệm của các chủ tiệm đời trước; quyển 2 là ghi chép về búp bê và phó bản, bên trong có nội dung đại khái của tất cả phó bản, còn có đặc tính của búp bê, đặc biệt là ghi lại cách mà chủ tiệm tự tay xây dựng nên phó bản khá là kỹ càng tỉ mỉ; quyển 3 là về chế tạo và sửa chữa búp bê, trong đó giới thiệu kỹ xảo chế tạo các loại búp bê và nơi có các vật liệu cùng với ứng dụng của chúng.”
Yến Lâu nhận lấy ba tác phẩm vĩ đại nặng trĩu, nhìn nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Hughes, bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ tương lai của chính mình.
Không phải cậu làm chủ tiệm là làm quản lý ư? Sao bây giờ lại biến thành thợ thủ công?
Hughes cũng không biết cậu đang mờ mịt, còn vẻ mặt đáng tin nói: “Có mấy cuốn này, cho dù cậu không có bất cứ kinh nghiệm gì cũng có thể trở thành một chủ tiệm ưu tú nhanh thôi!”
Yến Lâu cũng không cảm thấy vậy, nhưng cậu phải duy trì nụ cười: “Chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về mấy con búp bê đi.”
“Được!” Hughes lập tức dời đi sự chú ý: “Trước mắt trong số mười bảy phó bản xuất hiện dị thường, có năm cái là do búp bê bị thương tổn, mười hai cái còn lại là búp bê có tình trạng bất thường.”
“Mười hai phó bản gồm có hai phó bản cấp D, ba phó bản cấp C, bốn phó bản cấp B, ba phó bản cấp A.”
“Tôi đề nghị cậu nên bắt đầu loại trừ bất thường từ phó bản cấp D trở đi, bởi vì phó bản càng thấp thực lực của búp bê càng yếu, cũng không xảo trá nguy hiểm bằng búp bê cấp cao hơn. Quan trọng nhất đó là, tính tự do của búp bê cấp thấp thấp hơn, nếu cậu mở phó bản ra, vậy thì chúng sẽ cần phải hành động dựa theo phó bản, sẽ dễ cho cậu bắt giữ.”
Yến Lâu nhìn một vòng, đã hiểu sơ qua phó bản và búp bê cấp D, C, Hughes lại đưa cậu qua sảnh bên phải.
Búp bê bên này không còn phải bị ngăn cách bởi quầy trưng bày thủy tinh nữa, mà là mỗi phó bản một căn phòng độc lập, trên cửa phòng treo nhãn của phó bản.
“Hiện giờ tiệm búp bê có bốn phó bản cấp A, nhưng chỉ có ba con búp bê cấp A.” Hughes dẫn cậu vào sâu trong sảnh, bốn cánh cửa ở đây đã hết ba cái là màu đỏ.
“Trong ba cái phó bản bất thường thì có hai cái là phần tử có độ nguy hiểm cao, một trong số đó là búp bê nguy hiểm cấp A – Beatrice, còn lại là Các Loài Tiên Hoa do búp bê cấp B tạo thành.”
Hughes mở một cánh cửa trong đó ra, nhưng không vào, mà chỉ đứng ở cửa giới thiệu với Yến Lâu: “Đây là Beatrice và đám búp bê cùng bị nó khống chế.”
Yến Lâu nhìn vào trong phòng, có mấy con búp bê theo tỉ lệ của người thật ngồi trên ghế, người phủ một tầng khăn mỏng. Tuy là không thấy rõ mặt, nhưng từ đôi tay lộ ra bên ngoài có thể biết được, hầu như mấy con búp bê này đều giống con người y đúc.
“Cậu nhìn chỗ đó kìa.” Hughes chỉ về một cái ghế ở phía trước, trên ghế có một cái nhãn màu đỏ làm bằng vàng: “Đó là vị trí của Beatrice.”
“Sao không thấy nó?” Đồng tử Yến Lâu hơi co lại: “Chạy rồi à?”
Hughes thở dài: “Trong lúc phó bản đang được tiến hành, búp bê ở lại tiệm búp bê chỉ là hình chiếu. Hơn nửa năm trước, tôi phát hiện ra phó bản này xuất hiện dị thường, búp bê ngồi ở vị trí ghế cầm đầu cũng không phải Beatrice. Sau khi cưỡng chế đóng phó bản lại thì chỗ ngồi đó chợt trống rỗng, Beatrice không còn xuất hiện, điều duy nhất có thể khẳng định đó là nó còn bị nhốt trong phạm vi phó bản, nhưng tôi cũng không biết phó bản đã biến thành dạng gì rồi.”
Nó đóng cái cửa này lại, đi sang phòng bên cạnh: “Tuy Các Loài Tiên Hoa chỉ do búp bê cấp B tạo nên, nhưng chúng nó là tác phẩm cuối đời của chủ tiệm đời thứ nhất, chỉ số thông minh rất là cao. Phó bản này đã bị đóng cửa vào ba năm trước, đám nhóc giảo hoạt này đã giết chết tất cả người chơi và NPC trong một lần vào game, dùng số lượng lớn máu tươi thực hiện vẽ hồn lần thứ hai.”
Yến Lâu nghe thấy một danh từ xa lạ: “Vẽ hồn?”
“Búp bê của cửa hàng búp bê với búp bê bình thường khác nhau ở chỗ chúng tôi có linh hồn, búp bê có linh hồn có thể di chuyển, biết cười, biết tự hỏi, có trí tuệ và cảm xúc.” Hughes nói: “Loại linh hồn này một phần là do người làm búp bê vẽ hồn mà thành, một phần là do hồn thể bám vào, còn có một phần cực nhỏ là do máu tươi, tử vong mà sinh ra.”
“Các Loài Tiên Hoa được chủ tiệm đời thứ nhất vẽ hồn, chúng nó có được trí tuệ và năng lực học tập, tính cách dần dần thay đổi trong phó bản, cuối cùng thế mà lại vẽ hồn lần thứ hai cho chính mình bằng máu tươi và tử vong.”
Các Loài Tiên Hoa có 12 con, mỗi con đều là những búp bê cao gầy xinh đẹp, chúng nó mặc những bộ váy tươi tắn, đeo các vật trang sức hoa lệ. Nụ cười trên mặt rất sinh động, nhìn thoáng qua tựa như đang nhảy múa trong bụi hoa vậy.
Chỉ nhìn từ vẻ ngoài của chúng, Yến Lâu rất khó tưởng tượng những cô bé xinh đẹp này sẽ ác độc như thế. Nhưng người xưa có câu nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, Yến Lâu cũng không bình xét một người dựa vào vẻ ngoài của họ.
“Phó bản bất thường còn lại khá là đặc biệt, nó là búp bê cấp A mà chủ tiệm đời thứ 2 bắt được ở Thế Giới Tu Chân, vừa mang về đã ở trong trạng thái bất thường. Chủ tiệm còn chưa kịp giải quyết vấn đề của nó thì đã từ chức, chủ tiệm kế nhiệm không có năng lực này, phó bản của anh ta chưa từng được mở ra.”
Hughes đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có một cái quan tài bằng băng, trong quan tài băng là một người đàn ông đang ngủ say, bạch y tóc đen, phiêu dật như tiên.
Yến Lâu nhìn kỹ, xác định được đây là một con người.
“Anh ta cũng là búp bê?” Yến Lâu nghi ngờ hỏi.
“Xem như là thế.” Hughes phe phẩy cái tai, giải thích: “Thông tin của anh ta không nhiều lắm. Tôi chỉ biết anh ta đến từ Tu Chân giới, vốn dĩ là con người, sau khi chết đi thi thể đã bị luyện thành khôi lỗi. Loại thi khôi này cũng được tính là búp bê.”
Yến Lâu kinh ngạc nhìn người trong quan tài băng. Sắc mặt anh ta hồng hào, nhìn qua chỉ giống như đang ngủ, không ngờ vậy mà lại là một thi thể.
Đóng cánh cửa này lại, Hughes tiếp tục đi sang bên cạnh.
“Chủ tiệm cũng không cần phải tự mình vào phó bản bắt búp bê, cậu có thể mang theo búp bê vào phó bản, búp bê sẽ nghe theo sự sai bảo của cậu.” Hughes đẩy cái cửa này ra: “Chỉ là búp bê được mang vào phó bản cần phải trung thành với cậu, sẽ không phản bội, tốt nhất là búp bê mà cậu tự chế tạo ra.”
Trong phòng là mười con búp bê hình người đàn ông. Họ mặc một bộ quần áo màu đen, bên hông đeo vũ khí như đao kiếm, mặt đeo mặt nạ quỷ, nhìn từ ngoại hình thì không khác nhau là mấy.
“Đây là Đội quân Kill do chủ tiệm đời thứ nhất chế tạo ra, họ trung thành tuyệt đối với chủ tiệm, đã nhiều lần làm sự lựa chọn hàng đầu được chủ tiệm mang vào phó bản.” Hughes đi tới trước mặt con búp bê hình người đầu tiên: “Đây là Kill-0, cậu cũng có thể gọi cậu ta là Khải, cậu ta là búp bê cấp A thứ ba trong cửa hàng.”
Mười con búp bê đồng loạt mở mắt ra, họ nhìn chăm chú vào Yến Lâu, ánh mắt lạnh băng nhưng không mang theo ác ý.
“Từ Kill-1 đến 9 tuy chỉ là búp bê cấp B, nhưng chúng cũng rất xuất sắc.” Vẻ mặt Hughes có hơi kiêu ngạo, có lẽ là do nó và Đội quân Kill được tạo ra từ cùng một người.
Yến Lâu nhìn mười con búp bê có khí thế như mũi đao sắc nhọn, trong lòng như có cảm giác, Kill là binh khí cố ý được làm thành hình người. Có lẽ là công cụ và hộ vệ mà chủ tiệm đời thứ nhất cố tình để lại cho người sau.
Hughes dẫn cậu nhìn sơ qua búp bê và phó bản trong tiệm một lần nữa, nhấn mạnh rồi chỉ ra bất thường và tổn hại.
Trước không nhắc đến cái bất thường, chỉ riêng chuyện cần sửa cái bị tổn hại đã đủ làm cho Yến Lâu nhức đầu. Nhìn qua thì số lượng búp bê cũng không nhiều lắm, nhưng trong đó bao gồm một con búp bê gấu nhỏ và một con búp bê vải, một đôi nhóc con bằng gốm sứ tinh xảo, một con búp bê Tây Dương đáng yêu bị thiếu mất một tay một chân, một con búp bê đất sét 60 cm, một con búp bê làm bằng chất liệu nhựa cây có tỉ lệ người thật.
Không chỉ có chủ thể quan trọng với búp bê, linh kiện cũng không thể bỏ qua, mà búp bê càng tinh xảo thì linh kiện lại càng nhiều, càng phức tạp.
Ngẫm lại con búp bê tỉ lệ người thật cuối cùng kia, nó mặc một bộ váy dài thêu hoa văn đẹp đẽ, khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, trên đầu đeo các loại trang sức, còn có móng tay và tóc không khác gì người thật. Những thứ đó đều là những thứ mà Yến Lâu cần phải sửa chữa.
Lúc mới tới nơi này Yến Lâu rất tự tin, cậu cũng giỏi về phương diện quản lý, còn có kinh nghiệm kinh doanh công ty nhiều năm. Những thứ đó khiến cậu tự tin có thể làm được chủ tiệm.
Nhưng không đến một ngày niềm tin của cậu đã lung lay sắp đổ, không ai nói với cậu là chủ tiệm phải làm thủ công nhiều như vậy, điêu khắc, may, thêu thùa, làm giấy, làm máy móc……
Yến Lâu cảm thấy con đường phía trước của mình hơi gian nan.
Nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại niềm tin, cũng không phải cậu chưa từng gặp lúc khó khăn, những lần như thế trong quá khứ cậu đều khắc phục được, lần này cũng không tính là gì. Không phải chỉ là làm thủ công sao, cậu phải tin tưởng vào năng lực học tập của chính mình!
Sau khi rời khỏi sảnh, Yến Lâu lấy lá thư trong túi ra.
“Tôi muốn hỏi về mấy thứ được viết trong này… Bao ăn bao ở.” Cậu chỉ vào một hàng chữ trong đó, trong mắt lộ chờ mong dò hỏi: “Có thật vậy không?”
Hughes ngẩn người: “Đương nhiên là thật, sảnh sau có một ngôi nhà chuyên dụng của chủ tiệm, mỗi tháng trò chơi cũng sẽ phát một ngàn tích phân làm tiền lương, sửa chữa phó bản, tạo dựng phó bản vân vân còn có thể được nhận tiền thưởng.”
Yến Lâu giơ tờ giấy lên, cười tủm tỉm nói: “Không, trọng điểm của tôi không phải là mấy thứ đó, mà là… Ăn!”
Hughes dại ra hai giây, nếu không nhớ lầm thì trước mặt nó là một con ma, ma cũng ăn cơm à?
“Đương nhiên là có!” Hughes hoàn hồn rất nhanh: “Xin lỗi cậu nhiều, là sai sót của tôi! Tôi lập tức sai người chuẩn bị cơm cho cậu.”
Beta: Hạ Y
Khi hai người đi lại, không ít búp bê trong trạng thái nghỉ ngơi mở to hai mắt nhìn, đồng tử linh hoạt đảo tới đảo lui theo bóng lưng của họ.
Yến Lâu nói: “Nội dung phó bản có phải cố định không?”
Hughes trả lời: “Không cố định, cậu có thể sáng tạo năng lực cho búp bê, cũng có quyền sửa đổi phó bản mà búp bê quản lý. Chỉ cần phù hợp với ý nghĩa chính và logic của Game thì có thể sửa đổi bất cứ thứ gì miễn là hợp lý, chỉ là sau khi phó bản được sửa đổi phải xét cấp bậc thêm một lần nữa.”
“Cốc cốc.”
Một tiếng vang rất nhỏ cản lại bước chân của họ, Yến Lâu nhìn về phía phát ra tiếng, mấy con búp bê khắc gỗ tay dài đang ghé vào cửa thủy tinh, động tác nhất trí vẫy tay với cậu.
Hughes cười rộ lên: “Đây là tác phẩm của chủ tiệm đời thứ hai, chúng vừa nghịch ngợm vừa dính người, thích mấy trò đùa dai. Có vẻ chúng rất thích cậu, có lẽ sau này cậu sẽ nhận được kinh hỉ từ chúng nó đấy.”
Yến Lâu ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt thủy tinh. Đám búp bê bằng gỗ cũng chạy tới chạy lui theo đầu ngón tay của cậu.
“Đúng là mấy đứa nhỏ hoạt bát.” Yến Lâu lắc đầu cười, vẫy tay tạm biệt với chúng rồi đứng lên.
Hughes dẫn cậu đi tới một cái kệ thủy tinh khác. Bên trong là một con búp bê gấu bằng vải có chiều cao bằng người thật, chỉ là trên người gấu nhỏ lại có vết máu, thiếu mất nửa người và một cái lỗ tai, còn có mấy dúm bông màu trắng lòi cả ra ngoài.
“Đây là búp bê bị hư tổn, đợi đến khi cậu thuần thục năng lực chữa trị cho búp bê hơn là có thể chữa trị cho nó.” Hughes đau lòng chạm vào mặt thủy tinh: “Trong phó bản búp bê sẽ đối đầu với người chơi, khó tránh khỏi bị va va đập đập. Khoảng thời gian đó búp bê sẽ phải chịu không nhiều thì ít tổn thương, nếu gặp phải người chơi mạnh thì sẽ bị hư tổn cực nặng giống như nó, không thể không tạm thời đóng phó bản lại.”
Nhìn búp bê vải bị hư hỏng, Yến Lâu trầm mặc.
Cậu cẩn thận nhớ lại cuộc sống trước kia của bản thân mình, hình như cũng không có kỹ năng khâu vá, càng đừng nói đến chế tạo các loại hình búp bê khác nhau.
“Tôi muốn hỏi một chút, sau khi trở thành chủ tiệm thì sẽ tự động mở ra kỹ năng tương ứng sao? Ví dụ như sửa chữa búp bê vân vân…” Yến Lâu ngắt lời nói.
Hughes mờ mịt nhìn cậu: “Chủ cửa hàng có kỹ năng đặc biệt gì sao? Hình như Game này cũng không gửi tặng phúc lợi liên quan đến cái đó.”
Yến Lâu gian nan hỏi: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể sửa cho nó được? Lấy kim chỉ khâu lại à?”
Hughes vẻ mặt đương nhiên gật đầu: “Đúng vậy, những chủ tiệm trước đó cũng sửa chữa búp bê bằng cách dùng kim chỉ và một số vật liệu khác.”
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Yến Lâu, cuối cùng Hughes cũng hiểu được, nó cười an ủi nói: “Đừng có lo, cậu có rất nhiều thời gian để có thể học tập, việc sửa chữa này cũng không gấp trong nhất thời được.”
Yến Lâu cũng không được an ủi, nói: “Nếu như tôi không khéo tay, sửa không được tốt thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu!” Vẻ mặt Hughes chắc chắn nói, bỗng nhiên lấy ba cuốn sách dày nặng từ trong túi ra: “Đây là Sổ Tay Chủ Tiệm do chủ tiệm đời thứ nhất biên soạn ra, chủ tiệm đời thứ hai tiến hành bổ sung thêm.”
“Tổng cộng có ba cuốn Sổ Tay Chủ Tiệm. Quyển 1 là giới thiệu về Game sinh tồn, phúc lợi và chức trách của chủ tiệm, còn có một số bài học kinh nghiệm của các chủ tiệm đời trước; quyển 2 là ghi chép về búp bê và phó bản, bên trong có nội dung đại khái của tất cả phó bản, còn có đặc tính của búp bê, đặc biệt là ghi lại cách mà chủ tiệm tự tay xây dựng nên phó bản khá là kỹ càng tỉ mỉ; quyển 3 là về chế tạo và sửa chữa búp bê, trong đó giới thiệu kỹ xảo chế tạo các loại búp bê và nơi có các vật liệu cùng với ứng dụng của chúng.”
Yến Lâu nhận lấy ba tác phẩm vĩ đại nặng trĩu, nhìn nụ cười ngoan ngoãn trên mặt Hughes, bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ tương lai của chính mình.
Không phải cậu làm chủ tiệm là làm quản lý ư? Sao bây giờ lại biến thành thợ thủ công?
Hughes cũng không biết cậu đang mờ mịt, còn vẻ mặt đáng tin nói: “Có mấy cuốn này, cho dù cậu không có bất cứ kinh nghiệm gì cũng có thể trở thành một chủ tiệm ưu tú nhanh thôi!”
Yến Lâu cũng không cảm thấy vậy, nhưng cậu phải duy trì nụ cười: “Chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về mấy con búp bê đi.”
“Được!” Hughes lập tức dời đi sự chú ý: “Trước mắt trong số mười bảy phó bản xuất hiện dị thường, có năm cái là do búp bê bị thương tổn, mười hai cái còn lại là búp bê có tình trạng bất thường.”
“Mười hai phó bản gồm có hai phó bản cấp D, ba phó bản cấp C, bốn phó bản cấp B, ba phó bản cấp A.”
“Tôi đề nghị cậu nên bắt đầu loại trừ bất thường từ phó bản cấp D trở đi, bởi vì phó bản càng thấp thực lực của búp bê càng yếu, cũng không xảo trá nguy hiểm bằng búp bê cấp cao hơn. Quan trọng nhất đó là, tính tự do của búp bê cấp thấp thấp hơn, nếu cậu mở phó bản ra, vậy thì chúng sẽ cần phải hành động dựa theo phó bản, sẽ dễ cho cậu bắt giữ.”
Yến Lâu nhìn một vòng, đã hiểu sơ qua phó bản và búp bê cấp D, C, Hughes lại đưa cậu qua sảnh bên phải.
Búp bê bên này không còn phải bị ngăn cách bởi quầy trưng bày thủy tinh nữa, mà là mỗi phó bản một căn phòng độc lập, trên cửa phòng treo nhãn của phó bản.
“Hiện giờ tiệm búp bê có bốn phó bản cấp A, nhưng chỉ có ba con búp bê cấp A.” Hughes dẫn cậu vào sâu trong sảnh, bốn cánh cửa ở đây đã hết ba cái là màu đỏ.
“Trong ba cái phó bản bất thường thì có hai cái là phần tử có độ nguy hiểm cao, một trong số đó là búp bê nguy hiểm cấp A – Beatrice, còn lại là Các Loài Tiên Hoa do búp bê cấp B tạo thành.”
Hughes mở một cánh cửa trong đó ra, nhưng không vào, mà chỉ đứng ở cửa giới thiệu với Yến Lâu: “Đây là Beatrice và đám búp bê cùng bị nó khống chế.”
Yến Lâu nhìn vào trong phòng, có mấy con búp bê theo tỉ lệ của người thật ngồi trên ghế, người phủ một tầng khăn mỏng. Tuy là không thấy rõ mặt, nhưng từ đôi tay lộ ra bên ngoài có thể biết được, hầu như mấy con búp bê này đều giống con người y đúc.
“Cậu nhìn chỗ đó kìa.” Hughes chỉ về một cái ghế ở phía trước, trên ghế có một cái nhãn màu đỏ làm bằng vàng: “Đó là vị trí của Beatrice.”
“Sao không thấy nó?” Đồng tử Yến Lâu hơi co lại: “Chạy rồi à?”
Hughes thở dài: “Trong lúc phó bản đang được tiến hành, búp bê ở lại tiệm búp bê chỉ là hình chiếu. Hơn nửa năm trước, tôi phát hiện ra phó bản này xuất hiện dị thường, búp bê ngồi ở vị trí ghế cầm đầu cũng không phải Beatrice. Sau khi cưỡng chế đóng phó bản lại thì chỗ ngồi đó chợt trống rỗng, Beatrice không còn xuất hiện, điều duy nhất có thể khẳng định đó là nó còn bị nhốt trong phạm vi phó bản, nhưng tôi cũng không biết phó bản đã biến thành dạng gì rồi.”
Nó đóng cái cửa này lại, đi sang phòng bên cạnh: “Tuy Các Loài Tiên Hoa chỉ do búp bê cấp B tạo nên, nhưng chúng nó là tác phẩm cuối đời của chủ tiệm đời thứ nhất, chỉ số thông minh rất là cao. Phó bản này đã bị đóng cửa vào ba năm trước, đám nhóc giảo hoạt này đã giết chết tất cả người chơi và NPC trong một lần vào game, dùng số lượng lớn máu tươi thực hiện vẽ hồn lần thứ hai.”
Yến Lâu nghe thấy một danh từ xa lạ: “Vẽ hồn?”
“Búp bê của cửa hàng búp bê với búp bê bình thường khác nhau ở chỗ chúng tôi có linh hồn, búp bê có linh hồn có thể di chuyển, biết cười, biết tự hỏi, có trí tuệ và cảm xúc.” Hughes nói: “Loại linh hồn này một phần là do người làm búp bê vẽ hồn mà thành, một phần là do hồn thể bám vào, còn có một phần cực nhỏ là do máu tươi, tử vong mà sinh ra.”
“Các Loài Tiên Hoa được chủ tiệm đời thứ nhất vẽ hồn, chúng nó có được trí tuệ và năng lực học tập, tính cách dần dần thay đổi trong phó bản, cuối cùng thế mà lại vẽ hồn lần thứ hai cho chính mình bằng máu tươi và tử vong.”
Các Loài Tiên Hoa có 12 con, mỗi con đều là những búp bê cao gầy xinh đẹp, chúng nó mặc những bộ váy tươi tắn, đeo các vật trang sức hoa lệ. Nụ cười trên mặt rất sinh động, nhìn thoáng qua tựa như đang nhảy múa trong bụi hoa vậy.
Chỉ nhìn từ vẻ ngoài của chúng, Yến Lâu rất khó tưởng tượng những cô bé xinh đẹp này sẽ ác độc như thế. Nhưng người xưa có câu nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, Yến Lâu cũng không bình xét một người dựa vào vẻ ngoài của họ.
“Phó bản bất thường còn lại khá là đặc biệt, nó là búp bê cấp A mà chủ tiệm đời thứ 2 bắt được ở Thế Giới Tu Chân, vừa mang về đã ở trong trạng thái bất thường. Chủ tiệm còn chưa kịp giải quyết vấn đề của nó thì đã từ chức, chủ tiệm kế nhiệm không có năng lực này, phó bản của anh ta chưa từng được mở ra.”
Hughes đẩy cửa bước vào, trong phòng chỉ có một cái quan tài bằng băng, trong quan tài băng là một người đàn ông đang ngủ say, bạch y tóc đen, phiêu dật như tiên.
Yến Lâu nhìn kỹ, xác định được đây là một con người.
“Anh ta cũng là búp bê?” Yến Lâu nghi ngờ hỏi.
“Xem như là thế.” Hughes phe phẩy cái tai, giải thích: “Thông tin của anh ta không nhiều lắm. Tôi chỉ biết anh ta đến từ Tu Chân giới, vốn dĩ là con người, sau khi chết đi thi thể đã bị luyện thành khôi lỗi. Loại thi khôi này cũng được tính là búp bê.”
Yến Lâu kinh ngạc nhìn người trong quan tài băng. Sắc mặt anh ta hồng hào, nhìn qua chỉ giống như đang ngủ, không ngờ vậy mà lại là một thi thể.
Đóng cánh cửa này lại, Hughes tiếp tục đi sang bên cạnh.
“Chủ tiệm cũng không cần phải tự mình vào phó bản bắt búp bê, cậu có thể mang theo búp bê vào phó bản, búp bê sẽ nghe theo sự sai bảo của cậu.” Hughes đẩy cái cửa này ra: “Chỉ là búp bê được mang vào phó bản cần phải trung thành với cậu, sẽ không phản bội, tốt nhất là búp bê mà cậu tự chế tạo ra.”
Trong phòng là mười con búp bê hình người đàn ông. Họ mặc một bộ quần áo màu đen, bên hông đeo vũ khí như đao kiếm, mặt đeo mặt nạ quỷ, nhìn từ ngoại hình thì không khác nhau là mấy.
“Đây là Đội quân Kill do chủ tiệm đời thứ nhất chế tạo ra, họ trung thành tuyệt đối với chủ tiệm, đã nhiều lần làm sự lựa chọn hàng đầu được chủ tiệm mang vào phó bản.” Hughes đi tới trước mặt con búp bê hình người đầu tiên: “Đây là Kill-0, cậu cũng có thể gọi cậu ta là Khải, cậu ta là búp bê cấp A thứ ba trong cửa hàng.”
Mười con búp bê đồng loạt mở mắt ra, họ nhìn chăm chú vào Yến Lâu, ánh mắt lạnh băng nhưng không mang theo ác ý.
“Từ Kill-1 đến 9 tuy chỉ là búp bê cấp B, nhưng chúng cũng rất xuất sắc.” Vẻ mặt Hughes có hơi kiêu ngạo, có lẽ là do nó và Đội quân Kill được tạo ra từ cùng một người.
Yến Lâu nhìn mười con búp bê có khí thế như mũi đao sắc nhọn, trong lòng như có cảm giác, Kill là binh khí cố ý được làm thành hình người. Có lẽ là công cụ và hộ vệ mà chủ tiệm đời thứ nhất cố tình để lại cho người sau.
Hughes dẫn cậu nhìn sơ qua búp bê và phó bản trong tiệm một lần nữa, nhấn mạnh rồi chỉ ra bất thường và tổn hại.
Trước không nhắc đến cái bất thường, chỉ riêng chuyện cần sửa cái bị tổn hại đã đủ làm cho Yến Lâu nhức đầu. Nhìn qua thì số lượng búp bê cũng không nhiều lắm, nhưng trong đó bao gồm một con búp bê gấu nhỏ và một con búp bê vải, một đôi nhóc con bằng gốm sứ tinh xảo, một con búp bê Tây Dương đáng yêu bị thiếu mất một tay một chân, một con búp bê đất sét 60 cm, một con búp bê làm bằng chất liệu nhựa cây có tỉ lệ người thật.
Không chỉ có chủ thể quan trọng với búp bê, linh kiện cũng không thể bỏ qua, mà búp bê càng tinh xảo thì linh kiện lại càng nhiều, càng phức tạp.
Ngẫm lại con búp bê tỉ lệ người thật cuối cùng kia, nó mặc một bộ váy dài thêu hoa văn đẹp đẽ, khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, trên đầu đeo các loại trang sức, còn có móng tay và tóc không khác gì người thật. Những thứ đó đều là những thứ mà Yến Lâu cần phải sửa chữa.
Lúc mới tới nơi này Yến Lâu rất tự tin, cậu cũng giỏi về phương diện quản lý, còn có kinh nghiệm kinh doanh công ty nhiều năm. Những thứ đó khiến cậu tự tin có thể làm được chủ tiệm.
Nhưng không đến một ngày niềm tin của cậu đã lung lay sắp đổ, không ai nói với cậu là chủ tiệm phải làm thủ công nhiều như vậy, điêu khắc, may, thêu thùa, làm giấy, làm máy móc……
Yến Lâu cảm thấy con đường phía trước của mình hơi gian nan.
Nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại niềm tin, cũng không phải cậu chưa từng gặp lúc khó khăn, những lần như thế trong quá khứ cậu đều khắc phục được, lần này cũng không tính là gì. Không phải chỉ là làm thủ công sao, cậu phải tin tưởng vào năng lực học tập của chính mình!
Sau khi rời khỏi sảnh, Yến Lâu lấy lá thư trong túi ra.
“Tôi muốn hỏi về mấy thứ được viết trong này… Bao ăn bao ở.” Cậu chỉ vào một hàng chữ trong đó, trong mắt lộ chờ mong dò hỏi: “Có thật vậy không?”
Hughes ngẩn người: “Đương nhiên là thật, sảnh sau có một ngôi nhà chuyên dụng của chủ tiệm, mỗi tháng trò chơi cũng sẽ phát một ngàn tích phân làm tiền lương, sửa chữa phó bản, tạo dựng phó bản vân vân còn có thể được nhận tiền thưởng.”
Yến Lâu giơ tờ giấy lên, cười tủm tỉm nói: “Không, trọng điểm của tôi không phải là mấy thứ đó, mà là… Ăn!”
Hughes dại ra hai giây, nếu không nhớ lầm thì trước mặt nó là một con ma, ma cũng ăn cơm à?
“Đương nhiên là có!” Hughes hoàn hồn rất nhanh: “Xin lỗi cậu nhiều, là sai sót của tôi! Tôi lập tức sai người chuẩn bị cơm cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất