Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 45: Tín ngưỡng
Edit: Teade
Beta: Hạ Y
________
Đến ngày hôm sau cuộc họp mới chấm dứt, Yến Lâu rời khỏi căn phòng họp nặng nề này trong hoàng hôn, lúc ra đến cửa còn cảm thấy đầu hơi choáng. Cậu âm thầm hạ quyết định trong lòng, sau này vẫn nên ít tham gia những cuộc họp như thế này thì hơn, vì càng kéo dài về sau thì nó không còn là cuộc họp nữa mà là đang cãi nhau.
Nếu không có Nicholas ngồi trên cao trấn áp, e rằng đám người này có thể ra tay đấm nhau ngay tại chỗ luôn.
Nhất là Cassido của thành Philo, người thanh niên thận hư ấy, nhìn dáng vẻ rất yếu đuối nhưng mở mồm ra không độc chết người thì không thôi, chỉ cần anh ta mở miệng là luôn có thể khiến một, hai người tức giận trợn trắng mắt. Cuộc họp diễn ra, có một nửa người cãi nhau với anh ta, mà còn không ai cãi lại anh ta, đúng là một nhân tài.
Vốn là cậu định quay về cửa hàng búp bê để ngủ một giấc ngon, ai ngờ hai con mèo dính người kia đã chờ cản đường cậu từ trước, không chịu được đòn tấn công làm nũng, Yến Lâu dừng lại vuốt mèo, bèn bị Brian mời về phòng họp.
Còn có vài người chưa rời khỏi phòng họp, thành chủ Phan Sâm của thành Budden, thành chủ Cách Tang của thành Parker, thành chủ Dan của thành Rhine, Cassido của thành Philo và Ebel của thành Sevidro, cuối cùng là Sisen.
“Đến đúng lúc lắm.” Nicholas nói: “Bọn tôi đang thảo luận chuyện của Kosselin.”
Yến Lâu nhìn lướt qua những người ở đây, sau khi hiểu rõ trong lòng thì ngồi xuống.
“Tháng sau chúng ta sẽ thẩm tra và xử quyết những tên giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo mà chúng ta đã bắt được ở trước mặt mọi người, địa điểm là bên ngoài Vương thành, đến lúc đó Cách Tang và Phan Sâm dẫn quân đi bảo vệ trật tự…”
Yến Lâu nghe bọn họ thảo luận chuyện này, còn bàn hôm đó phải cho ai đi, chuyện huấn luyện cho Kosselin.
“Cần tăng thực lực của ông ta lên không, ông ta quá yếu, cho dù vào được Quang Minh Thần Giáo cũng không được trọng dụng.” Phan Sâm nói.
Yến Lâu nói: “Không cần đâu, trên lý thuyết, Quang Minh Thần Giáo ở thế giới Hắc Ám vẫn là một tổ chức tôn giáo, thứ mà ông ta cần tăng lên là năng lực truyền giáo, giáo đồ ủng hộ ông ta mới là thực lực của ông ta. Một tên người thường có thực lực thiếu sót bước vào Quang Minh Thần Giáo, vừa vào lại càng không khiến người ta nghi ngờ, có lợi cho hành động của ông ta.”
Dan nhíu mày nói: “Nhưng nó không có ích cho việc ông ta bước vào tầng cao của Quang Minh Thần Giáo, kể yếu rất khó có quyền lên tiếng.”
“Chúng ta không cần ông ta trở thành lãnh đạo của Quang Minh Thần Giáo, chỉ cần ông ta lấy được thông tin của tầng cao là được.” Yến Lâu nói: “Thậm chí không cần ông ta trở thành một thành viên trong tầng cao, chỉ cần nhận được sự tin tưởng của bọn họ, có ảnh hưởng đến quyết sách của bọn họ là được, một thành viên tầng trung không có quyền quyết định càng có lợi cho việc ẩn nấp của ông ta.”
Cách Tang nói: “Cậu nói có lý nhưng chưa chắc ông ta làm được.”
Yến Lâu nói: “Vốn dĩ ông ta là một tên lừa đảo, rất giỏi thuyết phục người khác. Nhưng mà ông ta có thân phận giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo nhưng hiểu biết chỉ giới hạn trong một quyển sách, như vậy không đủ. Muốn là một giáo đồ vĩ đại, ông ta phải hiểu sâu biết rộng, hơn nữa còn có cái nhìn độc đáo về Quang Minh Thần Giáo, có quan niệm khiến người khác khâm phục.’
“Sách vở trong hoàng cung rất phong phú, cũng có lấy được sách cổ của Quang Minh Thần Giáo.” Nicholas nói: “Về mặt này, Cách Tang có thể dạy ông ta.”
Cách Tang hơi khom người: “Thuộc hạ sẽ dạy ông ta thật tốt.”
“Có lẽ bệ hạ còn có thể để ông ta xem sách cổ của vài tôn giáo khác, nhất là vài tôn giáo không chính thống. Về mặt tẩy não, chúng nó càng mạnh hơn Quang Minh Thần Giáo.” Yến Lâu cười mỉm đề nghị.
Nicholas nhìn cậu mà thấy hơi đau đầu: “Ta không hy vọng vừa tiêu diệt được một Quang Minh Thần Giáo, lại có một tà giáo khác nhảy ra.”
“Quang Minh Thần Giáo sinh trưởng ở chính quốc này không giống với thế giới Ma Thuật, không coi tín ngưỡng là mục đích cao nhất, chỉ lấy quyền lực làm mục đích, đã khác đường rồi.” Yến Lâu nói: “Thực tế là lần hành động này, chúng ta có thành công thì cũng chỉ diệt trừ được một Quang Minh Thần Giáo, nếu không thì sẽ lại sinh ra một Quang Minh Thần Giáo. Bất kể là thế giới nào, bất kể là nền văn minh cao cấp như thế nào, chỉ cần con người tồn tại thì tín ngưỡng sẽ liên tục được sinh ra, đây là kết quả nhu cầu tinh thần của loài người.”
“Với tình hình của thế giới Hắc Ám bây giờ, thật ra đây là một vùng đất có tín ngưỡng thịnh vượng, ngài không có cách nào diệt trừ tất cả tín ngưỡng, chỉ có thể làm yếu sức ảnh hưởng của chúng nó, dẫn đường cho chúng nó đi, không để chúng nó trở thành chướng ngại vật của ngài.”
Ebel gật đầu đồng ý với cách nói của cậu: “Văn minh công nghệ cũng có tổ chức tôn giáo, ngay cả thế giới Huyền Ảo cũng có một đám người linh cảm gì đó.”
Cassido ỉu xìu nói: “Tôi thấy cái đám người này ăn no rửng mỡ quá nhiều, rảnh đến mức không có chuyện gì, thờ một thứ không biết có tồn tại hay không, có năng lực đó sao không biết kiếm tiền nhiều chút.”
Yến Lâu nhìn anh ta với vẻ cười như không cười: “Anh cũng đừng quơ đũa cả nắm, sự tồn tại của tín ngưỡng có tính cần thiết nhất định, cũng có tính hợp lý của nó. Hệt như thế giới Hắc Ám này là một vùng đất có tín ngưỡng rộng rãi, vì ở chính quốc đã có một tín ngưỡng cực lớn tồn tại nên qua nhiều năm như thế, Quang Minh Thần Giáo chỉ phát triển đến trình độ này.”
“Tín ngưỡng? Bọn tôi?” Ebel sửng sốt: “Ở đâu đấy?”
Yến Lâu chỉ về phía trước: “Bệ hạ không phải là tín ngưỡng lớn nhất của thế giới Hắc Ám à?”
Cassido đang lười biếng lắm, nghe đến đây lập tức ngồi thẳng lưng: “Đó là dĩ nhiên! Bệ hạ là vị vua vĩ đại nhất, tộc Fillin mãi mãi trung thành với ngài, là người bảo vệ trung thành nhất của ngài!”
Nicholas dở khóc dở cười xua tay: “Được, ta biết rồi, anh cứ tiếp tục nằm đó đi.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Vì thế Cassido lại về ghế mà nằm ườn ra, tiếp tục thể hiện cái vẻ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Yến Lâu: “…” Vì vuốt mông ngựa mà anh cũng phải phí sức rất lớn.
Những người khác: “…” Lúc nói chuyện chính thì sống không bằng chết, lúc xum xoe nịnh nọt thì tinh thần phấn chấn, vẫn cứ nên đánh chết thứ này đi.
“Cậu có ý tưởng gì cứ nói thẳng ra đi.” Nicholas nói với Yến Lâu.
Yến Lâu cười nói: “Đúng là có cách làm suy giảm ảnh hưởng của tín ngưỡng đối với thế giới Hắc Ám, nhưng tôi muốn xem bệ hạ nghĩ như thế nào. Cách thứ nhất là đi con đường của Quang Minh Thần Giáo ở thế giới Ma Thuật, lấy ngài làm tín ngưỡng duy nhất, những cái khác thì làm theo tà giáo, với sự ảnh hưởng của ngài đối với thế giới Hắc Ám, cách này sẽ có hiệu quả nhanh thôi.”
Nicholas ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Dân chúng chịu tin tưởng cái gì là sự tự do của bọn họ, ta không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ khi mượn danh nghĩa tín ngưỡng như Quang Minh Thần Giáo, phát động tấn công đánh úp, gieo rắc lời đồn khủng hoảng ảnh hưởng đến sự yên bình của xã hội.”
“Vậy thì dùng cách thứ hai, cũng chính là phương hướng mà trước đó ngài đang tìm kiếm.” Yến Lâu không hề bất ngờ, cậu nói: “Niềm tin cuồng tín rất dễ sinh sôi trong mảnh đất tâm linh u tối, ít người biết đến, cũng dễ sinh sôi trong chiến tranh hỗn loạn. Nhưng trong một thế giới ổn định, thịnh vượng và thông tin phát triển mạnh, tín ngưỡng là một loại thuốc điều hòa và hỗ trợ tinh thần.”
“Cây công nghệ và niềm tin khác nhau nhiều lắm, làm suy giảm tín ngưỡng thông qua sự phát triển của công nghệ cũng là một cách. Ngoài ra còn một cách khác là duy trì nhiều tín ngưỡng song song với nhau, vì khi chúng nó cùng phát triển, sẽ cạnh tranh và hạn chế nhau, việc ngài cần phải là tạo ra quy tắc hợp lý để ràng buộc chúng nó.”
…
Sau khi cuộc họp chấm dứt, trời đã vào khuya.
Yến Lâu đói đến mức đầu váng mắt hoa, cậu cảm thấy nếu mình không được ăn gì, có thể sẽ không nhịn được mà cắn người.
“Các vị.” Brian đứng bên ngoài phòng họp, cười tủm tỉm mà rằng: “Đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị ở phòng ăn, các vị muốn ăn tối rồi về nghỉ ngơi chứ?”
Cách Tang lắc đầu, từ chối lễ phép: “Không được, tôi còn có chuyện chưa xử lý xong.”
Cassido lết thân lười, nói: “Anh trai yêu dấu, em cần có người khiêng em về ngủ.”
Brian mỉm cười từ chối anh ta: “Chân em lại chẳng đứt, tự về đi.”
Cassido lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi bỏ đi.
Sisen thì hơi rung động: “Đầu bếp hoàng cung là Angelo hay là…”
Anh ta còn chưa nói xong, thành chủ Ebel của thành Sevidro mặt ủ mày chau ở bên cạnh há mồm thở dài: “Haiz, em trai ơi…”
Sisen khựng lại, tức giận nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, về làm việc!”
Cuối cùng người đi chỉ có Yến Lâu, Yến Lâu khựng một lát, cậu nên đi hay không?
Brian đã quyết định thay cậu: “Ta biết cậu Yến sẽ ở lại nên cố ý dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho tốt rồi, chúng ta đi thôi nào?”
Yến Lâu bất đắc dĩ, đi thì đi, ăn chực vui mà.
Đến phòng ăn, đã có một bàn đồ ăn lớn được chuẩn bị trước, nhưng người ăn chỉ có mình cậu.
“Bệ hạ đâu rồi?”
Brian hạ giọng, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bệ hạ chuồn về ngủ rồi.”
Yến Lâu:? Chuồn?
“Mỗi lần ngài ấy bận quá, sẽ không muốn ăn gì, hoặc là không ăn hoặc là ăn ít.” Brian nói: “Bệ hạ hơi kiêng ăn, không ăn cà rốt, không ăn rau cần, khổ qua cũng không, bông cải xanh, thịt mỡ cũng thế, vị hơi mặn, hơi tanh nồng cũng không ăn nốt…”
Nghe Brian thao thao bất tuyệt về những thứ Nicholas không ăn, thật sự là lo lắng thật lòng cho sức khỏe của y. Yến Lâu hơi buồn cười, cậu không ngờ một người nghiêm túc đàng hoàng như bệ hạ lại kiêng ăn nhiều như thế, ờm… hơi đáng yêu đó.
Nhân cơ hội tán gẫu, Yến Lâu hỏi Brian vài câu về Elena.
“Elena?” Brian hơi nhướng mày: “A, ta biết, cô ta hơi thù địch với cửa hàng búp bê. Ta nhớ rõ, hơn một trăm năm trước, khi cô ta vừa đến hoàng cung, vẫn còn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, đáng tiếc càng lớn càng không ngoan.”
Yến Lâu: hơn một trăm năm trước? Cô bé? Anh bao nhiêu tuổi rồi?
Cậu vẫn cảm thấy mình đã không còn trẻ nữa khi đã bước qua tuổi năm mươi, không ngờ hỏi bừa đến ai cũng lớn hơn cậu gấp đôi có lẻ, nhưng ngẫm lại tuổi của Nicholas… thôi bỏ đi, cậu vẫn là một đứa bé.
“Bước đến vị trí này từ một người bình thường không có thế lực, Elena và Dulce có may mắn, có thực lực rất cao. Nhưng mà Dulce luôn khiêm tốn cẩn thận, Elena lại có vẻ bị quyền lực làm mờ mắt.” Brian nói với vẻ hơi tiếc hận: “Nhìn từ bề ngoài, địa vị của bộ trưởng đối ngoại rất cao, so với thành chủ, thủ lĩnh thì còn cao hơn, như thể gần với bệ hạ. Nhưng thực tế là sự bình yên của thế giới Hắc Ám dựa vào bản thân bệ hạ và tinh tộc nguyện trung thành với bệ hạ là nhiều.”
“Vốn dĩ Elena là một cô gái biết cố gắng, nhưng quyền lực càng lớn thì cô ta làm việc dần dần trắng trợn, cho đến hơn mười năm trước, cô ta và một thành viên của tinh tộc Boglie mâu thuẫn, cuối cùng kết thúc bằng việc cô ta xin lỗi.” Brian nhớ lại: “Sau khi xảy ra chuyện này, Elena im hơi lặng tiếng một thời gian, sau đó bắt đầu tiếp xúc chặt chẽ với tinh tộc Saida. Xuất thân của Elena là dân thường, nhưng tổ tiên của mẹ cô ta có dính chút chút với tinh tộc Saida, theo lý thuyết, mối quan hệ này xa đến mức không cần tính đến, nhưng với thân phận của Elena, muốn lôi kéo quan hệ lần nữa không hề khó, chỉ là cô ta cần làm chút gì đó chứng minh năng lực của mình.”
Yến Lâu: “Vì vậy cô ta chọn cửa hàng búp bê?”
“Đúng vậy.” Brian nói: “Lúc đó ngài Trác vừa rời khỏi, mặc dù ngài Vân là đệ tử của ngài Trác nhưng anh ta không mạnh lắm, cũng không có chỗ trong cuộc chơi trốn thoát như ngài Trác nên cửa hàng búp bê là lựa chọn tốt nhất.”
“Cảm ơn anh Brian đã nói cho tôi biết.” Yến Lâu mỉm cười nói.
Brian cười đáp: “Không có gì, đây cũng chả phải bí mật gì, vốn là cậu nên được biết. Nhưng mà cậu không cần phải để ý đến cô ta đâu, cô ta là một người thông minh, sẽ không phạm cùng một lỗi lần nữa. Có lẽ bệ hạ sẽ xét công lao nhiều năm của cô ta mà tha cho cô ta một, hai lần, nhưng việc bất quá tam.”
Yến Lâu cười cười, cậu không hề thả lỏng cảnh giác sau khi nghe anh nói, đã chuẩn bị đối đầu với sự uy hiếp tiềm tàng. Cậu nhanh chóng thầm tìm được một ứng cử viên có liên quan đến Elena, tinh tộc Saida, thủ lĩnh Dicas của thành Budden, tinh tộc Boglie, thành chủ Phan Sâm của thành Budden.
Trong số các thành, chỉ có thành Lawrence và Angos là không có lực lượng tinh tộc đóng quân, nhưng ở thành Lawrence có một thành chủ Lawrence đại nhân dẫn dắt cả gia tộc, không ai dám xúc phạm đến anh ta, ngược lại, Angos lại là một quả hồng mềm.
Nhưng mà sau này thì chưa chắc…
Beta: Hạ Y
________
Đến ngày hôm sau cuộc họp mới chấm dứt, Yến Lâu rời khỏi căn phòng họp nặng nề này trong hoàng hôn, lúc ra đến cửa còn cảm thấy đầu hơi choáng. Cậu âm thầm hạ quyết định trong lòng, sau này vẫn nên ít tham gia những cuộc họp như thế này thì hơn, vì càng kéo dài về sau thì nó không còn là cuộc họp nữa mà là đang cãi nhau.
Nếu không có Nicholas ngồi trên cao trấn áp, e rằng đám người này có thể ra tay đấm nhau ngay tại chỗ luôn.
Nhất là Cassido của thành Philo, người thanh niên thận hư ấy, nhìn dáng vẻ rất yếu đuối nhưng mở mồm ra không độc chết người thì không thôi, chỉ cần anh ta mở miệng là luôn có thể khiến một, hai người tức giận trợn trắng mắt. Cuộc họp diễn ra, có một nửa người cãi nhau với anh ta, mà còn không ai cãi lại anh ta, đúng là một nhân tài.
Vốn là cậu định quay về cửa hàng búp bê để ngủ một giấc ngon, ai ngờ hai con mèo dính người kia đã chờ cản đường cậu từ trước, không chịu được đòn tấn công làm nũng, Yến Lâu dừng lại vuốt mèo, bèn bị Brian mời về phòng họp.
Còn có vài người chưa rời khỏi phòng họp, thành chủ Phan Sâm của thành Budden, thành chủ Cách Tang của thành Parker, thành chủ Dan của thành Rhine, Cassido của thành Philo và Ebel của thành Sevidro, cuối cùng là Sisen.
“Đến đúng lúc lắm.” Nicholas nói: “Bọn tôi đang thảo luận chuyện của Kosselin.”
Yến Lâu nhìn lướt qua những người ở đây, sau khi hiểu rõ trong lòng thì ngồi xuống.
“Tháng sau chúng ta sẽ thẩm tra và xử quyết những tên giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo mà chúng ta đã bắt được ở trước mặt mọi người, địa điểm là bên ngoài Vương thành, đến lúc đó Cách Tang và Phan Sâm dẫn quân đi bảo vệ trật tự…”
Yến Lâu nghe bọn họ thảo luận chuyện này, còn bàn hôm đó phải cho ai đi, chuyện huấn luyện cho Kosselin.
“Cần tăng thực lực của ông ta lên không, ông ta quá yếu, cho dù vào được Quang Minh Thần Giáo cũng không được trọng dụng.” Phan Sâm nói.
Yến Lâu nói: “Không cần đâu, trên lý thuyết, Quang Minh Thần Giáo ở thế giới Hắc Ám vẫn là một tổ chức tôn giáo, thứ mà ông ta cần tăng lên là năng lực truyền giáo, giáo đồ ủng hộ ông ta mới là thực lực của ông ta. Một tên người thường có thực lực thiếu sót bước vào Quang Minh Thần Giáo, vừa vào lại càng không khiến người ta nghi ngờ, có lợi cho hành động của ông ta.”
Dan nhíu mày nói: “Nhưng nó không có ích cho việc ông ta bước vào tầng cao của Quang Minh Thần Giáo, kể yếu rất khó có quyền lên tiếng.”
“Chúng ta không cần ông ta trở thành lãnh đạo của Quang Minh Thần Giáo, chỉ cần ông ta lấy được thông tin của tầng cao là được.” Yến Lâu nói: “Thậm chí không cần ông ta trở thành một thành viên trong tầng cao, chỉ cần nhận được sự tin tưởng của bọn họ, có ảnh hưởng đến quyết sách của bọn họ là được, một thành viên tầng trung không có quyền quyết định càng có lợi cho việc ẩn nấp của ông ta.”
Cách Tang nói: “Cậu nói có lý nhưng chưa chắc ông ta làm được.”
Yến Lâu nói: “Vốn dĩ ông ta là một tên lừa đảo, rất giỏi thuyết phục người khác. Nhưng mà ông ta có thân phận giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo nhưng hiểu biết chỉ giới hạn trong một quyển sách, như vậy không đủ. Muốn là một giáo đồ vĩ đại, ông ta phải hiểu sâu biết rộng, hơn nữa còn có cái nhìn độc đáo về Quang Minh Thần Giáo, có quan niệm khiến người khác khâm phục.’
“Sách vở trong hoàng cung rất phong phú, cũng có lấy được sách cổ của Quang Minh Thần Giáo.” Nicholas nói: “Về mặt này, Cách Tang có thể dạy ông ta.”
Cách Tang hơi khom người: “Thuộc hạ sẽ dạy ông ta thật tốt.”
“Có lẽ bệ hạ còn có thể để ông ta xem sách cổ của vài tôn giáo khác, nhất là vài tôn giáo không chính thống. Về mặt tẩy não, chúng nó càng mạnh hơn Quang Minh Thần Giáo.” Yến Lâu cười mỉm đề nghị.
Nicholas nhìn cậu mà thấy hơi đau đầu: “Ta không hy vọng vừa tiêu diệt được một Quang Minh Thần Giáo, lại có một tà giáo khác nhảy ra.”
“Quang Minh Thần Giáo sinh trưởng ở chính quốc này không giống với thế giới Ma Thuật, không coi tín ngưỡng là mục đích cao nhất, chỉ lấy quyền lực làm mục đích, đã khác đường rồi.” Yến Lâu nói: “Thực tế là lần hành động này, chúng ta có thành công thì cũng chỉ diệt trừ được một Quang Minh Thần Giáo, nếu không thì sẽ lại sinh ra một Quang Minh Thần Giáo. Bất kể là thế giới nào, bất kể là nền văn minh cao cấp như thế nào, chỉ cần con người tồn tại thì tín ngưỡng sẽ liên tục được sinh ra, đây là kết quả nhu cầu tinh thần của loài người.”
“Với tình hình của thế giới Hắc Ám bây giờ, thật ra đây là một vùng đất có tín ngưỡng thịnh vượng, ngài không có cách nào diệt trừ tất cả tín ngưỡng, chỉ có thể làm yếu sức ảnh hưởng của chúng nó, dẫn đường cho chúng nó đi, không để chúng nó trở thành chướng ngại vật của ngài.”
Ebel gật đầu đồng ý với cách nói của cậu: “Văn minh công nghệ cũng có tổ chức tôn giáo, ngay cả thế giới Huyền Ảo cũng có một đám người linh cảm gì đó.”
Cassido ỉu xìu nói: “Tôi thấy cái đám người này ăn no rửng mỡ quá nhiều, rảnh đến mức không có chuyện gì, thờ một thứ không biết có tồn tại hay không, có năng lực đó sao không biết kiếm tiền nhiều chút.”
Yến Lâu nhìn anh ta với vẻ cười như không cười: “Anh cũng đừng quơ đũa cả nắm, sự tồn tại của tín ngưỡng có tính cần thiết nhất định, cũng có tính hợp lý của nó. Hệt như thế giới Hắc Ám này là một vùng đất có tín ngưỡng rộng rãi, vì ở chính quốc đã có một tín ngưỡng cực lớn tồn tại nên qua nhiều năm như thế, Quang Minh Thần Giáo chỉ phát triển đến trình độ này.”
“Tín ngưỡng? Bọn tôi?” Ebel sửng sốt: “Ở đâu đấy?”
Yến Lâu chỉ về phía trước: “Bệ hạ không phải là tín ngưỡng lớn nhất của thế giới Hắc Ám à?”
Cassido đang lười biếng lắm, nghe đến đây lập tức ngồi thẳng lưng: “Đó là dĩ nhiên! Bệ hạ là vị vua vĩ đại nhất, tộc Fillin mãi mãi trung thành với ngài, là người bảo vệ trung thành nhất của ngài!”
Nicholas dở khóc dở cười xua tay: “Được, ta biết rồi, anh cứ tiếp tục nằm đó đi.”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Vì thế Cassido lại về ghế mà nằm ườn ra, tiếp tục thể hiện cái vẻ hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Yến Lâu: “…” Vì vuốt mông ngựa mà anh cũng phải phí sức rất lớn.
Những người khác: “…” Lúc nói chuyện chính thì sống không bằng chết, lúc xum xoe nịnh nọt thì tinh thần phấn chấn, vẫn cứ nên đánh chết thứ này đi.
“Cậu có ý tưởng gì cứ nói thẳng ra đi.” Nicholas nói với Yến Lâu.
Yến Lâu cười nói: “Đúng là có cách làm suy giảm ảnh hưởng của tín ngưỡng đối với thế giới Hắc Ám, nhưng tôi muốn xem bệ hạ nghĩ như thế nào. Cách thứ nhất là đi con đường của Quang Minh Thần Giáo ở thế giới Ma Thuật, lấy ngài làm tín ngưỡng duy nhất, những cái khác thì làm theo tà giáo, với sự ảnh hưởng của ngài đối với thế giới Hắc Ám, cách này sẽ có hiệu quả nhanh thôi.”
Nicholas ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Dân chúng chịu tin tưởng cái gì là sự tự do của bọn họ, ta không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ khi mượn danh nghĩa tín ngưỡng như Quang Minh Thần Giáo, phát động tấn công đánh úp, gieo rắc lời đồn khủng hoảng ảnh hưởng đến sự yên bình của xã hội.”
“Vậy thì dùng cách thứ hai, cũng chính là phương hướng mà trước đó ngài đang tìm kiếm.” Yến Lâu không hề bất ngờ, cậu nói: “Niềm tin cuồng tín rất dễ sinh sôi trong mảnh đất tâm linh u tối, ít người biết đến, cũng dễ sinh sôi trong chiến tranh hỗn loạn. Nhưng trong một thế giới ổn định, thịnh vượng và thông tin phát triển mạnh, tín ngưỡng là một loại thuốc điều hòa và hỗ trợ tinh thần.”
“Cây công nghệ và niềm tin khác nhau nhiều lắm, làm suy giảm tín ngưỡng thông qua sự phát triển của công nghệ cũng là một cách. Ngoài ra còn một cách khác là duy trì nhiều tín ngưỡng song song với nhau, vì khi chúng nó cùng phát triển, sẽ cạnh tranh và hạn chế nhau, việc ngài cần phải là tạo ra quy tắc hợp lý để ràng buộc chúng nó.”
…
Sau khi cuộc họp chấm dứt, trời đã vào khuya.
Yến Lâu đói đến mức đầu váng mắt hoa, cậu cảm thấy nếu mình không được ăn gì, có thể sẽ không nhịn được mà cắn người.
“Các vị.” Brian đứng bên ngoài phòng họp, cười tủm tỉm mà rằng: “Đồ ăn thức uống đã được chuẩn bị ở phòng ăn, các vị muốn ăn tối rồi về nghỉ ngơi chứ?”
Cách Tang lắc đầu, từ chối lễ phép: “Không được, tôi còn có chuyện chưa xử lý xong.”
Cassido lết thân lười, nói: “Anh trai yêu dấu, em cần có người khiêng em về ngủ.”
Brian mỉm cười từ chối anh ta: “Chân em lại chẳng đứt, tự về đi.”
Cassido lẩm bẩm hai tiếng, chậm rãi bỏ đi.
Sisen thì hơi rung động: “Đầu bếp hoàng cung là Angelo hay là…”
Anh ta còn chưa nói xong, thành chủ Ebel của thành Sevidro mặt ủ mày chau ở bên cạnh há mồm thở dài: “Haiz, em trai ơi…”
Sisen khựng lại, tức giận nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, về làm việc!”
Cuối cùng người đi chỉ có Yến Lâu, Yến Lâu khựng một lát, cậu nên đi hay không?
Brian đã quyết định thay cậu: “Ta biết cậu Yến sẽ ở lại nên cố ý dặn dò đầu bếp chuẩn bị cho tốt rồi, chúng ta đi thôi nào?”
Yến Lâu bất đắc dĩ, đi thì đi, ăn chực vui mà.
Đến phòng ăn, đã có một bàn đồ ăn lớn được chuẩn bị trước, nhưng người ăn chỉ có mình cậu.
“Bệ hạ đâu rồi?”
Brian hạ giọng, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Bệ hạ chuồn về ngủ rồi.”
Yến Lâu:? Chuồn?
“Mỗi lần ngài ấy bận quá, sẽ không muốn ăn gì, hoặc là không ăn hoặc là ăn ít.” Brian nói: “Bệ hạ hơi kiêng ăn, không ăn cà rốt, không ăn rau cần, khổ qua cũng không, bông cải xanh, thịt mỡ cũng thế, vị hơi mặn, hơi tanh nồng cũng không ăn nốt…”
Nghe Brian thao thao bất tuyệt về những thứ Nicholas không ăn, thật sự là lo lắng thật lòng cho sức khỏe của y. Yến Lâu hơi buồn cười, cậu không ngờ một người nghiêm túc đàng hoàng như bệ hạ lại kiêng ăn nhiều như thế, ờm… hơi đáng yêu đó.
Nhân cơ hội tán gẫu, Yến Lâu hỏi Brian vài câu về Elena.
“Elena?” Brian hơi nhướng mày: “A, ta biết, cô ta hơi thù địch với cửa hàng búp bê. Ta nhớ rõ, hơn một trăm năm trước, khi cô ta vừa đến hoàng cung, vẫn còn là một cô bé ngây thơ đáng yêu, đáng tiếc càng lớn càng không ngoan.”
Yến Lâu: hơn một trăm năm trước? Cô bé? Anh bao nhiêu tuổi rồi?
Cậu vẫn cảm thấy mình đã không còn trẻ nữa khi đã bước qua tuổi năm mươi, không ngờ hỏi bừa đến ai cũng lớn hơn cậu gấp đôi có lẻ, nhưng ngẫm lại tuổi của Nicholas… thôi bỏ đi, cậu vẫn là một đứa bé.
“Bước đến vị trí này từ một người bình thường không có thế lực, Elena và Dulce có may mắn, có thực lực rất cao. Nhưng mà Dulce luôn khiêm tốn cẩn thận, Elena lại có vẻ bị quyền lực làm mờ mắt.” Brian nói với vẻ hơi tiếc hận: “Nhìn từ bề ngoài, địa vị của bộ trưởng đối ngoại rất cao, so với thành chủ, thủ lĩnh thì còn cao hơn, như thể gần với bệ hạ. Nhưng thực tế là sự bình yên của thế giới Hắc Ám dựa vào bản thân bệ hạ và tinh tộc nguyện trung thành với bệ hạ là nhiều.”
“Vốn dĩ Elena là một cô gái biết cố gắng, nhưng quyền lực càng lớn thì cô ta làm việc dần dần trắng trợn, cho đến hơn mười năm trước, cô ta và một thành viên của tinh tộc Boglie mâu thuẫn, cuối cùng kết thúc bằng việc cô ta xin lỗi.” Brian nhớ lại: “Sau khi xảy ra chuyện này, Elena im hơi lặng tiếng một thời gian, sau đó bắt đầu tiếp xúc chặt chẽ với tinh tộc Saida. Xuất thân của Elena là dân thường, nhưng tổ tiên của mẹ cô ta có dính chút chút với tinh tộc Saida, theo lý thuyết, mối quan hệ này xa đến mức không cần tính đến, nhưng với thân phận của Elena, muốn lôi kéo quan hệ lần nữa không hề khó, chỉ là cô ta cần làm chút gì đó chứng minh năng lực của mình.”
Yến Lâu: “Vì vậy cô ta chọn cửa hàng búp bê?”
“Đúng vậy.” Brian nói: “Lúc đó ngài Trác vừa rời khỏi, mặc dù ngài Vân là đệ tử của ngài Trác nhưng anh ta không mạnh lắm, cũng không có chỗ trong cuộc chơi trốn thoát như ngài Trác nên cửa hàng búp bê là lựa chọn tốt nhất.”
“Cảm ơn anh Brian đã nói cho tôi biết.” Yến Lâu mỉm cười nói.
Brian cười đáp: “Không có gì, đây cũng chả phải bí mật gì, vốn là cậu nên được biết. Nhưng mà cậu không cần phải để ý đến cô ta đâu, cô ta là một người thông minh, sẽ không phạm cùng một lỗi lần nữa. Có lẽ bệ hạ sẽ xét công lao nhiều năm của cô ta mà tha cho cô ta một, hai lần, nhưng việc bất quá tam.”
Yến Lâu cười cười, cậu không hề thả lỏng cảnh giác sau khi nghe anh nói, đã chuẩn bị đối đầu với sự uy hiếp tiềm tàng. Cậu nhanh chóng thầm tìm được một ứng cử viên có liên quan đến Elena, tinh tộc Saida, thủ lĩnh Dicas của thành Budden, tinh tộc Boglie, thành chủ Phan Sâm của thành Budden.
Trong số các thành, chỉ có thành Lawrence và Angos là không có lực lượng tinh tộc đóng quân, nhưng ở thành Lawrence có một thành chủ Lawrence đại nhân dẫn dắt cả gia tộc, không ai dám xúc phạm đến anh ta, ngược lại, Angos lại là một quả hồng mềm.
Nhưng mà sau này thì chưa chắc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất