Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 65: Tượng cốt điêu mỹ nhân

Trước Sau
Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

________

Mặt trời từ từ ngả về tây, trước căn phòng búp bê vẫn là một đống bừa bãi.

Kill-7 cầm cốt điêu lấy từ phòng hiệu trưởng ra đưa cho cậu.

Đan Chi cuộn tròn trên mặt đất, hai má đẫm lệ, khi mỹ nữ rơi lệ thường có cảm giác thương xót, nhưng đáng tiếc là đối mặt với Yến Lâu không có tình cảm, một lòng một dạ với sự nghiệp.

Kể từ khi tiếp nhận cửa hàng búp bê, cậu chỉ biết đó là một cục diện hỗn loạn, ngày trước chắc chắn có rất nhiều phiền phức. Nhưng lâu như vậy, ngoại trừ việc bị thương ở tay, và rất nhiều phiền toái nhỏ, thì phiền toái lớn lại chẳng thấy đâu, đợi mãi mới có kẻ bày trò sau lưng, bấy lâu nay Yến Lâu nhàn rỗi đủ rồi giờ có chút vui mừng.

Đáng tiếc là Đan Chi không đủ tầm, sau khi xét hỏi Yến Lâu bèn để tâm trí nghỉ ngơi.

“Cho dù bây giờ ngươi không nói.” Yến Lâu ung dung bắt tay vào làm trên ba bức tượng cốt điêu, trong đó đã có một bức trở thành màu xám, nếu không nhầm thì trong cơ thể Ban Hoa còn giấu hai bức tượng cốt điêu, vẫn còn một cái nữa: “Các cậu tìm nốt cái còn lại.”

Kill-6 và Kill-7 nhanh chóng rời đi, Yến Lâu dịu dàng nói với Đan Chi: “Dù sao tra tấn cũng không phải sở trường của ta, việc này nên giao cho người có chuyên môn làm, vừa hay ta biết một người biết dùng dụng hình rất tốt.”

Đan Chi không biết nghĩ đến cái gì, cơ thể run lên sợ hãi: “Không, đừng, ta… Thực sự ta không biết gì cả.”

“Không biết?” Yến Lâu hỏi ngược lại: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin à?”

Đan Chi khẽ cắn môi nói: “Đại nhân, ta nói thật, chiếc khuyên tai đó… Ta không biết nó là thứ gì, nhưng khi ta nhìn thấy nó giống như bị ám, bất kể nó nói cái gì ta đều tin, đây đều là nó bảo ta làm, những cái khác ta thực sự không biết.”

“Cũng là nó bảo ngươi bỏ khuyên tai vào trong phòng búp bê?” Yến Lâu nhìn chiếc khuyên tai đỏ tươi, ngoại trừ bên trong ẩn chứa oán khí tinh khiết ra không hề có gì khác thường, an toàn đến khó tin.

Cậu cầm khuyên tai giơ lên trước mặt nhìn về phía ánh sáng, ánh sáng khúc xạ màu đỏ dừng ở mắt cậu, đong đưa theo từng hành động của cậu.

“Đại nhân.” Kill-6 mang cốt điêu cuối cùng về, pho tượng trắng toát dính đầy bùn ở đáy hồ.

Yến Lâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn một cái: “Đến lúc nào thì các anh mới thông minh hơn được?”

Kill-6 vô cảm nhìn lại cậu.

“Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.” Yến Lâu mệt mỏi xua tay, dùng một tấm vải sạch lau cốt điêu sạch sẽ.

“Được rồi, có thể trở về.” Yến Lâu đặt tay lên bụng Đan Chi, hai cốt điêu dính máu dần dần hiện ra: “Ngươi cũng đi theo ta một chuyến.”

“Đại nhân!” Đan Chi kinh hoàng gào lên: “Những gì ta biết ta đều nói hết cho ngài rồi!”

“Những gì ngươi nói có đúng hay không, đến lúc đó có người phán xét.” Yến Lâu lạnh lùng lấy cốt điêu ra, dùng tấm vải bọc riêng.

Đan Chi không tự nguyện cũng vô dụng, nàng nhất định phải đi, bởi lẽ căn bản Yến Lâu không tin lời nàng.

Boss của phó bản bị mang đi, Yến Lâu tạm thời niêm phong phó bản này, chờ xử lý Đan Chi xong, cậu sẽ quyết định có mở lại nó hay không.

Sau khi trở lại cửa hàng búp bê, Yến Lâu dặn dò Hughes vài cậu liền vội vã vào Truyền Tống Trận.

Rõ ràng một ngày trước mới quyết định rời xa hoàng cung, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không gặp Bệ hạ, nhưng hiện giờ sau khi tìm được cái cớ Yến Lâu lại muốn mau chóng gặp y.

“Yến tiên sinh, Bệ hạ đang nghị sự, mời ngài chờ một chút.” Thị nữ cung kính dẫn cậu đến phòng nghỉ chờ.

Ngồi một mình một lúc, suy nghĩ hỗn tạp của Yến Lâu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, không khỏi cảm thấy bản thân hơi phấn khích. Sự việc này nên báo với tổng bộ của game sinh tồn, bản thân có thể xử lý tốt, hà cớ gì phải làm phiền Bệ hạ, ngộ nhỡ để lại hình tượng bất tài trong lòng Bệ hạ thì làm sao bây giờ?



“Meo~”

Không biết hai đứa nhỏ kia có gắn trên mình bộ rada không, mỗi lần cậu đến hoàng cung thể nào cũng sẽ tìm đến.

Yến Lâu mỉm cười, vẫy tay với hai con mèo đang thò đầu ngoài cửa: “Lại đây.”

Kẹo Mềm dẫn đầu nhảy lên trước, sau đó Kẹo Dẻo nặng nề chạy đến kéo giày cậu.

Kẹo Dẻo: Không nhảy được, muốn ôm!

Yến Lâu vuốt cái bụng nhỏ béo ú của Kẹo Dẻo, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Không phải đã kêu mày giảm cân sao? Vậy mà còn béo hơn lần trước thế?”

Khuôn mặt Kẹo Dẻo vô tội.

Nô tài ngu xuẩn đang nói cái gì thế? Trẫm nghe không hiểu.

Biểu cảm giả ngu này cực kỳ giống với con mèo lớn Kẹo Hồ Lô ở cửa hàng, Yến Lâu cười nói: “Quả thực không đặt nhầm tên mà, mấy đứa giống như một gia đình vậy, cùng một đức hạnh!”

Có điều Kẹo Dẻo béo như vậy, quả thực cần phải vận động một chút. Người bình thường không dám động vào thú cưng của Bệ hạ, hơn nữa vị này tính tình không được tốt, nóng nảy sẽ giương nanh múa vuốt, Yến Lâu chỉ dám xoa xoa cái bụng mềm của nó.

Yến Lâu lấy một chiếc lông vũ trắng muốt từ trong không gian ra, buộc cọng lông vào cây gậy gỗ, làm thành chiếc gậy trêu mèo đơn giản.

Kẹo Mềm tò mò gạt gạt cây gậy, còn há mồm cắn lông chim, đợi khi nó di chuyển Kẹo Mềm bắt đầu đứng lên nghịch, nhảy xung quanh cái gậy trêu mèo, bày ra đủ kỹ năng.

Ngược lại, Kẹo Dẻo vẫn luôn ngồi ở đó cử động duy nhất là con mắt, coi như là giữ lại chút mặt mũi cho Yến Lâu, dùng ánh mắt bắt lông chim, nhưng cơ thể không nhúc nhích tí nào, vững như núi, nhiều lắm thì vẫy vẫy cái đuôi một chút.

Yến Lâu: “…”

Cậu không còn cách nào chọc chọc cái bụng của Kẹo Dẻo: “Mày vận động một chút đi mà, tới bắt cùng Kẹo Mềm đi!”

Kẹo Dẻo chậm chạp quay người lại, tặng cho cậu bờ mông mượt mà.

Chuyện ngu xuẩn như vậy, trẫm mặc kệ! Nhóc con mới đến không chịu yên nên chạy lung tung, trẫm chính là thủ lĩnh loài mèo, phản cẩn trọng, đàng hoàng!

Yến Lâu vẫn chưa từ bỏ ý định trêu đùa mèo lớn, lần này cậu dùng con cá khô thay cho lông vũ, Kẹo Dẻo hạ mình tặng cho cậu một ánh mắt cao quý.

Tên nô tài thật ngu xuẩn, trẫm có cả một phòng cá khô!

Yến Lâu: “…”

Yến Lâu lấy ra một cuộn len ném trước mặt Kẹo Dẻo, Kẹo Mềm hăng hái đuổi theo cuộn len, Kẹo Dẻo… Nó nể tình cuộn len lăn đến trước mặt, duỗi móng đẩy đẩy, sau đó lại ngồi im.

Yến Lâu vừa cáu vừa buồn cười, cậu nhớ thế giới Âm Dương có đa dạng các loại đồ chơi cho mèo, dùng chính tay nghề của mình làm ra.

Cậu không tin, hôm nay không thể khiến cho con mèo béo này di chuyển!

Cậu làm đồ chơi cho mèo từ cái này đến cái khác, Kẹo Mềm chơi đùa đến điên rồi, đây hẳn là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời chú mèo, vì nó đã mở ra một thế giới mới. Nhưng đồng bạn của nó lão đại ca Kẹo Dẻo vẫn ngồi yên trên ghế sofa, suốt cả quá trình nó chỉ đưa mắt nhìn, trong đó một phần xem thường, cánh cửa của thế giới mới mở ra bị nó đá đi không thương tiếc.

Nicholas mở cửa phòng nghỉ, một cuộn len màu xanh nhạt lăn tới chân y, y ngạc nhiên nhìn những món đồ chơi kỳ quái trong phòng, sắc mặt hơi vi diệu.

“Bệ hạ?” Yến Lâu vội vàng đứng lên, Kẹo Dẻo bất ngờ chưa kịp đề phòng ngã lăn từ trên đùi cậu xuống, một bộ móng vuốt bám chặt lấy quần áo cậu.

“Meo!” Tên nô tài ngu xuẩn, trẫm muốn đánh chết ngươi!



Yến Lâu chột dạ ôm lấy Kẹo Dẻo, bị Kẹo Dẻo tặng cho hai phát cào, thu móng vuốt vào trong đệm thịt.

“Cậu đang làm gì đấy?” Nicholas cúi người nhặt một chiếc đồ chơi cho mèo lên, sợi dây làm từ lông vũ hất lên một cái, Kẹo Mềm lập tức vứt bỏ con lật đật chạy tới.

“Khụ, cái này…” Yến Lâu hơi xấu hổ nói: ” Kẹo Dẻo béo quá, thần lo lắng mỡ sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của nó nên muốn nó hoạt động nhiều hơn một chút.”

Nicholas cầm cây gậy trêu mèo chơi đùa Kẹo Mềm chạy xung quanh y, trong mắt chứa một chút thích thú.

“Quả thực béo hơn trước rất nhiều.” Nicholas nhìn Kẹo Dẻo đang tức giận, nhịn không được thanh minh cho nó: “Có điều nó khỏe mạnh không thành vấn đề, béo là do hấp thu quá nhiều năng lượng, tạm thời chưa tiêu hóa hết, năng lượng tốt cho nó, cậu không cần phải lo lắng.”

Yến Lâu xoa bóp cái bụng nhỏ của Kẹo Dẻo, bộ dạng Kẹo Dẻo giống như  “nô tài ngu ngốc ngươi có nghe không hả”, Yến Lâu không nhịn được nói: “Nhưng nó lười vận động quá.”

Nicholas suy nghĩ, gật đầu: “Sau này bảo thị nữ ít bế nó lại, để nó tự đi lại nhiều hơn.”

Chỉ có thể làm được như vậy, với nhóc con mập ú này, Yến Lâu không có biện pháp nào tốt hơn.

“Cậu vội vàng tới tìm ta như vậy, có chuyện gì sao?” Nicholas hỏi.

Yến Lâu nghiêm mặt nói: “Thưa Bệ hạ, khi thần xử lý dị thường trong phó bản thì phát hiện ra một chuyện.”

Cậu lấy ra chiếc khuyên tai đỏ tươi, tóm tắt sự việc cho Nicholas.

Nicholas ra lệnh cho thị nữ đi mời Ngoạt, sau đó hỏi: “Kế hoạch của cậu là gì?”

Yến Lâu nói: “Chuyện này chắc chắn phải báo cáo cho tổng bộ game sinh tồn, mời bọn họ tiến hành điều tra, xác định phạm vi chịu ảnh hưởng của luồng oán khí này và nguồn gốc phát sinh, chúng ta mới có thể trả lời. Ngoài ra, những thứ tương tự đã được tìm thấy trong các phó bản trước, thần muốn tăng nhanh công tác điều tra sự bất thường trong phó bản cửa hàng búp bê, có lẽ có thể tìm ra một ít manh mối.”

Nicholas hơi gật đầu, nói: “Chuyện này ta sẽ báo cáo cho tổng bộ, trước tiên cậu cần xử lý tốt phó bản cửa hàng búp bê.”

“Tạ ơn Bệ hạ.”

Nếu chuyện này do Yến Lâu báo cáo, thì cậu sẽ là người chịu trách nhiệm chính về vấn đề phát sinh trong phó bản, nếu Nicholas báo cáo, trách nhiệm sẽ chia cho người quản lý trước của cửa hàng, nhưng bản thân Nicholas khó tránh khỏi việc liên lụy trong đó.

Ngoạt nhanh chóng đến lấy Đan Chi và cốt điêu đi.

Nicholas nói: “Tổng bộ điều tra phó bản cần mất một khoảng thời gian, trước tiên cậu không cần phải quá sốt ruột, sau lễ hội, cậu đi cùng ta đến cơ sở nghiên cứu, thiết bị ghi hình của họ đã được kiểm tra, cụ thể phải làm thế nào do cậu và Cyril giải thích.”

Yến Lâu không từ chối.

Miễn là Cyril không liên quan gì đến Bệ hạ, cậu rất thích kết thân với một người ngốc bạch ngọt có hậu thuẫn lớn mạnh.

Thấy cậu vui vẻ đồng ý như thế, Nicholas hơi nghi ngờ, rõ ràng lần trước nhắc tới Cyril cậu còn có thái độ thù địch, còn định thuyết phục cậu ta, vậy mà đã thay đổi chủ ý nhanh như thế?

Nicholas cảm thấy thuộc hạ này thật sự rất khó hiểu, xem ra cần phải trao đổi nhiều hơn mới được.

Vì thế y trầm mặc một lúc, chọn một câu hỏi tuyệt đối không xảy ra: “Ăn cơm chưa?”

Yến Lâu sửng sốt trước sự thay đổi chủ đề đột ngột này, thành thật lắc đầu nói: “Chưa.”

Nicholas hài lòng: “Vậy đi thôi, đi ăn cơm.”

Yến Lâu: “… Vâng.”

Không phải cậu đến báo cáo nhiệm vụ sao? Tại sao đột nhiên biến thành đi ăn cơm cùng nhau rồi?

Có điều, thôi kệ đi, tay nghề đầu bếp trong hoàng cung rất giỏi, không mất một bữa cơm ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau