Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 66: Bức tượng cốt điêu mỹ nhân
Edit: Ngọc
Beta: Hạ Y
_____
Trên bàn ăn có sáu người, đồ ăn bên Yến Lâu chiếm hai phần ba, có vẻ như chủ nhân Nicholas có phần tủi thân.
Ban đầu Yến Lâu còn hơi ngượng, nhưng dần dần cậu cũng quen, dù sao tất cả mọi người đều biết cậu ăn được, mỗi lần cậu tới hoàng cung dùng cơm, đầu bếp đều cố ý làm một phần lớn.
Cả hai đều có cách ứng xử tốt trên bàn ăn, Yến Lâu khi ăn trông nhã nhặn lịch sự, thực tế tốc độ ăn không hề chậm, Nicholas nhìn bộ dáng cậu ăn, y cảm thấy ngon miệng hơn bình thường.
Thị nữ mang đồ ăn cho mèo tới, một bát nhỏ cho Kẹo Mềm, một bát lớn cho Kẹo Dẻo.
Không phải là bạc đãi với Kẹo Mềm, mà là búp bê vốn không thể ăn quá nhiều cơm, mỗi ngày ăn một chút thức ăn giàu năng lượng là đủ rồi. Chiếc bụng của Kẹo Dẻo như một cái hố không đáy, mỗi bữa cơm đều phải là một bát lớn thức ăn cho mèo, còn có cá khô là đồ ăn vặt, nhìn trông khá giống Yến Lâu, nhưng Yến Lâu cậu ăn nhiều cũng không béo.
Kẹo Dẻo vốn đang dựa vào chân Yến Lâu thì ngửi được mùi của thức ăn cho mèo, cơ thể bất động như núi cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, nó thận trọng ngẩng đầu, chiếc cổ mập mạp ẩn hiện trong lớp lông dày.
“Meo.” Mang điểm tâm lên cho trẫm.
Kẹo Mềm vui vẻ chạy lên trước, đòi thị nữ đưa điểm tâm cho nó.
Yến Lâu liếc nhìn Kẹo Dẻo người không hề di chuyển nhưng rõ ràng đang tràn đầy năng lượng, bỗng nhiên gọi thị nữ đến.
“Đại nhân?”
Yến Lâu nói thầm với cô vài câu, thị nữ chần chừ nhìn Kẹo Dẻo, khẽ gật đầu.
Chiếc cổ ngắn của Kẹo Dẻo nhìn theo bát cơm, mắt thấy thị nữ đi đến bên cạnh, ai biết cô lại mang bát cơm đi! Đi rồi?
Kẹo Dẻo: “Meo?”
Hai chân trước của Kẹo Dẻo vỗ lên mặt đất, con mắt màu xanh ngọc bích tràn đầy sự nghi ngờ và chất vấn: Cơm của bản mèo đâu?
Thị nữ mang đến hơn chục cái bát nhỏ, đặt một cái ở cửa, đổ một ít thức ăn cho mèo, sau đó cầm cái bát thứ hai đặt cách đó hai mét, lại đổ một ít thức ăn mèo vào.
Hơn chục cái bát nhỏ nằm rải rác ở nhiều góc trong phòng ăn, muốn ăn phải đi một vòng nhà ăn.
Nicholas nhìn khuôn mặt sững sờ của Kẹo Dẻo cười một tiếng: “Cậu đến đây kiếm chuyện với nó.”
Yến Lâu hoàn toàn không có cảm giác chột dạ, áy náy, còn cười tủm tỉm đẩy đẩy cái mông của Kẹo Dẻo: “Để cho nó đi thêm vài bước, tránh bốn chân của nó không dùng được nữa.”
Kẹo Dẻo vẫy vẫy chiếc đuôi to vào tay cậu, không tình không nguyện bước vài bước ngắn. Nếu nó không đi, tên gầy đó sẽ ăn mất thức ăn của nó, vậy thì không được!
Đi một vòng nhà ăn, ăn xong thức ăn mèo, thị nữ đứng cách đó không xa lấy cá khô dụ dỗ nó, khi nó đi tới ăn xong một con, một con khác lại xuất hiện cách đó xa hơn một chút.
Kẹo Dẻo: … Ngươi ở đây gây chuyện với con mèo béo ta đây.
Ăn hay không ăn, đó là một vấn đề triết học.
Kẹo Dẻo chần chừ mất nửa giây mới bước bàn chân nhục nhã ra, không có cách nào, đầu bếp làm món cá khô rất thơm, rất thèm!
Đợi khi Yến Lâu ăn xong, Kẹo Dẻo chậm chạp kéo cơ thể mệt mỏi quay về, bốn chân duỗi thẳng nằm úp trên chân cậu, cả cơ thể mèo tạo thành một tấm chăn lông dày, đắp trên chân cậu vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Mệt đến thế à?” Yến Lâu buồn cười bế nó lên ôm, tiện tay xoa bóp toàn thân cho nó.
Kẹo Dẻo “khò khè” vừa oán trách cậu, vừa phối hợp trở mình.
Nicholas bỏ dĩa ăn xuống, nhìn cậu một lúc rồi nói: “Hai con mèo này rõ ràng ở trong hoàng cung, nhưng lại rất thân thiết với cậu, mỗi lần ở gần cậu bọn chúng chắc chắn một tấc cũng không rời đi.”
Yến Lâu cười nhẹ: “Bệ hạ nói như vậy làm thần muốn bắt bọn nó mang về cửa hàng.”
Đáy mắt Nicholas mang theo ý cười dịu dàng, nhưng trên mặt lại giả vờ suy nghĩ hai giây, vẻ mặt đứng đắn lắc đầu: “Không được không được, ai lại trả mèo được tặng về chỗ cũ chứ, hay là cậu cứ nuôi mèo trong hoàng cung đi?”
Yến Lâu nghe ra y nói đùa, phối hợp nói: “Vậy Bệ hạ phong cho ta chức vị gì đó, tổng quản nuôi mèo?”
Cậu giơ bàn chân mềm của Kẹo Dẻo hua hua trước mặt, Kẹo Dẻo phối hợp “meo” một tiếng, như muốn nói: Trẫm cho phép!
Nicholas đỡ trán cười, mỉm cười nhìn một người một mèo ở trước mặt, trong lòng bất giác mềm mại.
Trong nháy mắt, y cảm thấy nếu như ngày nào cũng thấy cảnh tượng như này, vậy thì không tồi…
Im lặng một hồi, Nicholas mới nói tiếp: “Chuyện này cậu nên đi hỏi Brian, xem anh ta có bằng lòng về nhà dưỡng lão hay không?”
“Chuyện này thôi bỏ đi.” Yến Lâu xoa bụng Kẹo Dẻo nói: “Thần cũng không có tài năng như Brian tiên sinh, thần tin rằng Brian tiên sinh cũng bằng lòng dâng hiến cả đời mình ở chức vị này.”
Người được bàn luận không có ở đây nên không ai trả lời cậu, hai người trêu đùa một hồi rồi bắt tay vào việc giải quyết chính sự.
Năng suất làm việc của Ngoạt rất cao, trong chốc lát đã đem bản báo cáo thẩm vấn cho Nicholas, Nicholas xem qua sau đó đưa cho Yến Lâu.
Khai báo trước đó của Đan Chi căn bản là nói thật nhưng nàng che giấu một số điều, ví dụ như người chơi mang khuyên tai vào phó bản, còn có mục đích nàng cho oán khí vào khuyên tai rồi bỏ vào căn phòng búp bê.
“Thông qua việc xâm chiếm căn phòng búp bê, xâm lấn cửa hàng búp bê liên kết thông đạo giữa các phó bản?” Yến Lâu hơi nheo mắt: “Nếu như luồng oán khí này lây lan, nó thực sự có thể ảnh hưởng đến tôi khi ra vào phó bản, cho dù không thể xâm nhập cửa hàng búp bê, cũng có thể ảnh hưởng đến sự ổn định của phó bản. Hơn nữa làm thế nào nàng ta biết cơ chế nối liền của phó bản?”
Đan Chi là một boss của phó bản, không có khả năng hiểu rõ được cơ chế của phó bản và cách xây dựng game sinh tồn, chuyện này chỉ có viên chức cấp cao của trò chơi mới biết, rốt cuộc nguồn gốc của luồng oán khí này là đâu?
Yến Lâu mới gia nhập trong thời gian ngắn, không biết nhiều về cấp độ cao của trò chơi, vì thế bèn hỏi Nicholas: “Bệ hạ thấy thế nào?”
Nicholas khẽ lắc đầu: “Phạm vi bao phủ của game sinh tồn quá lớn, người hiểu rõ chuyện này cũng không ít, hay là chờ tổng bộ điều tra đi.”
Yến Lâu gật đầu, kết quả điều tra đã có, cậu tạm biệt Nicholas.
Nicholas nói: “Lễ hội vào ngày mười hai, đừng quên.”
Yến Lâu cười cười: “Thần xin đợi Bê hạ đến thành Angos thị sát.”
Cách chưa đầy mười ngày nữa là đến lễ hội hóa trang ở thành Angos, mười ngày này ít nhất Yến Lâu phải kiểm tra phó bản được sửa chữa, quan trọng là điều tra đảo búp bê.
Có điều, trước tiên cậu cần phải xử lý phó bản cốt điêu.
Cậu cầm theo sáu bức tượng cốt điêu vào phòng làm việc, trước đó Đan Chi đã bị cậu đánh gục, còn bị tra tấn dã man nên linh hồn còn đang suy yếu hôn mê, vừa tỉnh đã bị Yến Lâu cưỡng ép hôn mê.
Có một loại linh văn tên là Tỏa Linh Văn, không phải linh văn thường dùng, bởi vì linh văn được sử dụng để khống chế, bó buộc hành động của búp bê, những người chủ búp bê đều muốn búp bê trở thành con của mình, đương nhiên sẽ không trói buộc chúng.
Yến Lâu đã luyện tập Tỏa Linh Văn được một thời gian, cậu vốn tính toán dùng búp bê trên đảo, không ngờ rằng Đan Chi lại làm vật thí nghiệm trước.
Nhưng không có gì khác, sớm muộn gì cậu cũng cần Tỏa Linh Văn.
Linh văn này phức tạp hơn so với bình thường, Yến Lâu xốc lại tinh thần mô tả tỉ mỉ, hoa văn màu đỏ phức tạp từng chút từng chút một thành hình, cuối cùng khắc chặt chẽ trên trán Đan Chi.
Ánh sáng đỏ biến thành một sợi xích dài nhỏ, quấn lấy linh hồn Đan Chi, một lát sau chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhìn từ bên ngoài thì không có manh mối gì, nhưng Yến Lâu thực sự có cảm giác mình có thể nắm trong tay sự sống chết của bên kia, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cậu đều có thể khống chế được Đan Chi, thậm chí phá hủy luôn linh hồn của nàng.
Quả nhiên là một điều nguy hiểm.
Yến Lâu thu tay, thủ đoạn này thế giới nào chẳng có, thậm chí còn tàn ác hơn, nhưng cậu vẫn không thoải mái nhíu mày, trong lòng có phần tự giễu.
Cậu là một kẻ lạnh lùng vô tình, không ngờ rằng sẽ có lúc mềm lòng, đúng là chuyện lạ.
Có điều mềm lòng một lát sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu, không đợi Đan Chi tỉnh lại, Yến Lâu cầm cốt điêu tiến vào phó bản lần thứ hai.
Trong phó bản vẫn y như trước khi cậu rời đi, cả ngôi trường đều chìm vào yên lặng, không có bất cứ tiếng động gì.
Linh hồn Đan Chi bị tổn thương, cần một khoảng thời gian để dưỡng thương, tạm thời Yến Lâu không khởi động lại phó bản, mà là dò xét toàn bộ sân trường một lần nữa, tránh cho cá lọt lưới giấu ở trong góc tối.
Hiện tại cậu đã trải qua tổng cộng năm phó bản, cốt điêu mỹ nhân đã được thu dọn cẩn thận một lần, Đan Chi cũng đã bị kiểm soát, Yến Lâu lần lượt mở các phó bản trước.
Không có vấn đề gì lớn trong “Chơi với tôi”, phó bản này có diện tích nhỏ, cũng nghe Đa Đa và Dương Dương nói, trước đó bọn họ cũng không phát hiện dấu vết do con người tác động, vì vậy Yến Lâu điều tra qua một lần rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong “Game săn bắn”, Ảnh và A Lỗi sống chung với nhau rất tốt, sau một thời gian không gặp A Lỗi đã hoạt bát tự tin hơn rất nhiều, dĩ nhiên một phần tự tin là bởi vì có Ảnh ở bên cạnh hỗ trợ anh ta. Mà động vật trong nhà máy đã bị Ảnh và A Lỗi kết hợp giết chết nhiều lần, giờ chúng hiền lành như chim cút, thường trốn trong phòng nhỏ của nhà máy không dám đi ra ngoài.
Làm ông chủ từng bị A Lỗi hãm hại suýt chút nữa sụp đổ, Yến Lâu thích sự thay đổi của anh ta, thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi con trai mình cuối cùng cũng trưởng thành.
Yến Lâu nhìn lên nhìn xuống nhà máy một lần, cũng không phát hiện được gì bất thường, vì thế khuyến khích họ vài câu sau đó rời đi.
Điểm đến thứ ba chính là nơi của Tiểu Bảo, phó bản “Búp bê thế thân” chỉ có một tòa nhà, lên kiểm tra vẫn thuận lợi. Chỉ là ngôi nhà thấy có chút hoang vắng im lặng, Tiểu Bảo vẫn ở trong sân chờ người nhà không thể trở về, trong lòng Yến Lâu không khỏi có chút khó chịu.
Cậu có lòng muốn khuyên nhủ Tiểu Bảo, nhưng nhớ tới bản thân mình Yến Lâu đành từ bỏ, kỳ thật chuyện này trong lòng Tiểu Bảo rõ hơn ai hết, nhưng nó không đi được, không ai có thể giúp nó, chỉ có thể dựa vào bản thân nó để nghĩ thông suốt.
Nơi thứ tư là nơi quan trọng nhất mà cậu muốn đi kiểm tra lần này “Đảo búp bê”.
Lần này sau khi đáp đất cậu không được người dân trên đảo “nhiệt liệt” chào đón, cậu lạc trong rừng rậm, gần đó không một bóng người.
Búp bê trong rừng nhanh chóng nhận được tin tức, náo nhiệt đến tiếp đón Đại Ma Vương, người dẫn đầu Hai Mươi Mốt cười cực kỳ lấy lòng: “Đại nhân, đã lâu rồi ngài không đến đây, mọi người đều rất nhớ ngài!”
Yến Lâu buồn cười liếc gã một cái, chẳng quan tâm đến lời nói dối rõ ràng này.
“Gần đây ta phát hiện ra một việc.” Yến Lâu tỏ vẻ nghiêm túc: “Có búp bê thông đồng với người ngoài, ý đồ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cửa hàng búp bê, qua việc truy xét manh mối, thủ lĩnh tiền nhiệm của các ngươi có liên quan đến chuyện này.”
Hai Mươi Mốt ngơ ra, vội vàng lớn tiếng cam đoan với cậu: “Đại nhân, việc này chúng tôi không biết, thực sự! Chúng tôi tuyệt đối không tham dự!”
Tế đàn bên cạnh đã chuẩn bị tốt chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, còn có một bàn trái cây, điểm tâm, một nhóm búp bê xếp thành hai hàng đứng bên cạnh, giống như bị người quyền cao chức trọng kiểm tra, thực tế cũng không kém nhiều lắm.
Yến Lâu thỏa mãn trước sự thức thời của bọn họ, ít nhất đám này đã học được cách thu liễm trước mặt cậu, đã tiến bộ lên rất nhiều.
Hai Mươi Mốt thề với trời rằng gã luôn trung thành với Yến Lâu, tuyệt đối không dám phản bội cậu, về điểm này Yến Lâu tin tưởng gã, nhưng lòng trung thành này vẫn cần phải xem xét.
“Lần này ta tới có hai chuyện.” Yến Lâu nói: “Thứ nhất là chuyện về thủ lĩnh trước của các ngươi, ta cần tiến hành kiểm tra toàn bộ đảo búp bê, bao gồm cả đồ vật của thủ lĩnh trước và thân thể của nàng đều phải kiểm tra.”
Hai Mươi Mốt đáp: “Việc này không thành vấn đề, nàng được chôn cất cách đây không xa, đồ vật chủ yếu chôn cùng một chỗ, sẽ nhanh chóng đào lên.”
Yến Lâu gật đầu, nói: “Thứ hai, vì các ngươi có tiền án, ta và game cũng không thể hoàn toàn yên tâm, hơn nữa chuyện phó bản giáng cấp cần phải giải quyết, cho nên ta nghĩ ra một biện pháp.”
Trực giác Hai Mươi Mốt bảo đây không phải là chuyện tốt, nhưng gã không dám phản kháng lại Yến Lâu.
Có tấm gương của thủ lĩnh trước, Hai Mươi Mốt không dám chọc giận Yến Lâu, chỉ sợ Yến Lâu mất hứng ăn toàn bộ bọn họ.
Yến Lâu nói: “Ta có thể dùng linh văn để nâng cao thực lực của ngươi, cho ngươi lên đến cấp C, nhưng đồng thời ta muốn dựa vào linh văn trên người ngươi để kiểm soát, từ nay về sau ngươi không được phép đi ngược lại mệnh lệnh của ta. Chuyện này ngươi có thể tự mình đến, cũng có thể chọn một búp bê đến, chung quy lại các ngươi cần có một thủ lĩnh mới.”
Ban đầu Hai Mươi Mốt còn chút do dự, sau khi nghe thấy có tân thủ lĩnh mới ánh mắt gã khẽ run lên. Hiện tại gã đang là thủ lĩnh của đàn búp bê, nhưng mới chỉ là tạm thời, nếu như Yến Lâu lựa chọn búp bê khác để nâng cấp, thì thủ lĩnh tạm thời như gã chắc chắn phải từ chức.
Làm sao một người từng làm người đứng đầu như gã có thể bằng lòng khuất phục trước kẻ khác?
Hai Mươi Mốt lập tức ưỡn ngực, nói lớn: “Đại nhân, ta không thành vấn đề! Ngài yên tâm, ta tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ngài, vĩnh viễn nguyện trung thành với ngài!”
Yến Lâu hài lòng mỉm cười.
Beta: Hạ Y
_____
Trên bàn ăn có sáu người, đồ ăn bên Yến Lâu chiếm hai phần ba, có vẻ như chủ nhân Nicholas có phần tủi thân.
Ban đầu Yến Lâu còn hơi ngượng, nhưng dần dần cậu cũng quen, dù sao tất cả mọi người đều biết cậu ăn được, mỗi lần cậu tới hoàng cung dùng cơm, đầu bếp đều cố ý làm một phần lớn.
Cả hai đều có cách ứng xử tốt trên bàn ăn, Yến Lâu khi ăn trông nhã nhặn lịch sự, thực tế tốc độ ăn không hề chậm, Nicholas nhìn bộ dáng cậu ăn, y cảm thấy ngon miệng hơn bình thường.
Thị nữ mang đồ ăn cho mèo tới, một bát nhỏ cho Kẹo Mềm, một bát lớn cho Kẹo Dẻo.
Không phải là bạc đãi với Kẹo Mềm, mà là búp bê vốn không thể ăn quá nhiều cơm, mỗi ngày ăn một chút thức ăn giàu năng lượng là đủ rồi. Chiếc bụng của Kẹo Dẻo như một cái hố không đáy, mỗi bữa cơm đều phải là một bát lớn thức ăn cho mèo, còn có cá khô là đồ ăn vặt, nhìn trông khá giống Yến Lâu, nhưng Yến Lâu cậu ăn nhiều cũng không béo.
Kẹo Dẻo vốn đang dựa vào chân Yến Lâu thì ngửi được mùi của thức ăn cho mèo, cơ thể bất động như núi cuối cùng cũng chịu nhúc nhích, nó thận trọng ngẩng đầu, chiếc cổ mập mạp ẩn hiện trong lớp lông dày.
“Meo.” Mang điểm tâm lên cho trẫm.
Kẹo Mềm vui vẻ chạy lên trước, đòi thị nữ đưa điểm tâm cho nó.
Yến Lâu liếc nhìn Kẹo Dẻo người không hề di chuyển nhưng rõ ràng đang tràn đầy năng lượng, bỗng nhiên gọi thị nữ đến.
“Đại nhân?”
Yến Lâu nói thầm với cô vài câu, thị nữ chần chừ nhìn Kẹo Dẻo, khẽ gật đầu.
Chiếc cổ ngắn của Kẹo Dẻo nhìn theo bát cơm, mắt thấy thị nữ đi đến bên cạnh, ai biết cô lại mang bát cơm đi! Đi rồi?
Kẹo Dẻo: “Meo?”
Hai chân trước của Kẹo Dẻo vỗ lên mặt đất, con mắt màu xanh ngọc bích tràn đầy sự nghi ngờ và chất vấn: Cơm của bản mèo đâu?
Thị nữ mang đến hơn chục cái bát nhỏ, đặt một cái ở cửa, đổ một ít thức ăn cho mèo, sau đó cầm cái bát thứ hai đặt cách đó hai mét, lại đổ một ít thức ăn mèo vào.
Hơn chục cái bát nhỏ nằm rải rác ở nhiều góc trong phòng ăn, muốn ăn phải đi một vòng nhà ăn.
Nicholas nhìn khuôn mặt sững sờ của Kẹo Dẻo cười một tiếng: “Cậu đến đây kiếm chuyện với nó.”
Yến Lâu hoàn toàn không có cảm giác chột dạ, áy náy, còn cười tủm tỉm đẩy đẩy cái mông của Kẹo Dẻo: “Để cho nó đi thêm vài bước, tránh bốn chân của nó không dùng được nữa.”
Kẹo Dẻo vẫy vẫy chiếc đuôi to vào tay cậu, không tình không nguyện bước vài bước ngắn. Nếu nó không đi, tên gầy đó sẽ ăn mất thức ăn của nó, vậy thì không được!
Đi một vòng nhà ăn, ăn xong thức ăn mèo, thị nữ đứng cách đó không xa lấy cá khô dụ dỗ nó, khi nó đi tới ăn xong một con, một con khác lại xuất hiện cách đó xa hơn một chút.
Kẹo Dẻo: … Ngươi ở đây gây chuyện với con mèo béo ta đây.
Ăn hay không ăn, đó là một vấn đề triết học.
Kẹo Dẻo chần chừ mất nửa giây mới bước bàn chân nhục nhã ra, không có cách nào, đầu bếp làm món cá khô rất thơm, rất thèm!
Đợi khi Yến Lâu ăn xong, Kẹo Dẻo chậm chạp kéo cơ thể mệt mỏi quay về, bốn chân duỗi thẳng nằm úp trên chân cậu, cả cơ thể mèo tạo thành một tấm chăn lông dày, đắp trên chân cậu vô cùng ấm áp dễ chịu.
“Mệt đến thế à?” Yến Lâu buồn cười bế nó lên ôm, tiện tay xoa bóp toàn thân cho nó.
Kẹo Dẻo “khò khè” vừa oán trách cậu, vừa phối hợp trở mình.
Nicholas bỏ dĩa ăn xuống, nhìn cậu một lúc rồi nói: “Hai con mèo này rõ ràng ở trong hoàng cung, nhưng lại rất thân thiết với cậu, mỗi lần ở gần cậu bọn chúng chắc chắn một tấc cũng không rời đi.”
Yến Lâu cười nhẹ: “Bệ hạ nói như vậy làm thần muốn bắt bọn nó mang về cửa hàng.”
Đáy mắt Nicholas mang theo ý cười dịu dàng, nhưng trên mặt lại giả vờ suy nghĩ hai giây, vẻ mặt đứng đắn lắc đầu: “Không được không được, ai lại trả mèo được tặng về chỗ cũ chứ, hay là cậu cứ nuôi mèo trong hoàng cung đi?”
Yến Lâu nghe ra y nói đùa, phối hợp nói: “Vậy Bệ hạ phong cho ta chức vị gì đó, tổng quản nuôi mèo?”
Cậu giơ bàn chân mềm của Kẹo Dẻo hua hua trước mặt, Kẹo Dẻo phối hợp “meo” một tiếng, như muốn nói: Trẫm cho phép!
Nicholas đỡ trán cười, mỉm cười nhìn một người một mèo ở trước mặt, trong lòng bất giác mềm mại.
Trong nháy mắt, y cảm thấy nếu như ngày nào cũng thấy cảnh tượng như này, vậy thì không tồi…
Im lặng một hồi, Nicholas mới nói tiếp: “Chuyện này cậu nên đi hỏi Brian, xem anh ta có bằng lòng về nhà dưỡng lão hay không?”
“Chuyện này thôi bỏ đi.” Yến Lâu xoa bụng Kẹo Dẻo nói: “Thần cũng không có tài năng như Brian tiên sinh, thần tin rằng Brian tiên sinh cũng bằng lòng dâng hiến cả đời mình ở chức vị này.”
Người được bàn luận không có ở đây nên không ai trả lời cậu, hai người trêu đùa một hồi rồi bắt tay vào việc giải quyết chính sự.
Năng suất làm việc của Ngoạt rất cao, trong chốc lát đã đem bản báo cáo thẩm vấn cho Nicholas, Nicholas xem qua sau đó đưa cho Yến Lâu.
Khai báo trước đó của Đan Chi căn bản là nói thật nhưng nàng che giấu một số điều, ví dụ như người chơi mang khuyên tai vào phó bản, còn có mục đích nàng cho oán khí vào khuyên tai rồi bỏ vào căn phòng búp bê.
“Thông qua việc xâm chiếm căn phòng búp bê, xâm lấn cửa hàng búp bê liên kết thông đạo giữa các phó bản?” Yến Lâu hơi nheo mắt: “Nếu như luồng oán khí này lây lan, nó thực sự có thể ảnh hưởng đến tôi khi ra vào phó bản, cho dù không thể xâm nhập cửa hàng búp bê, cũng có thể ảnh hưởng đến sự ổn định của phó bản. Hơn nữa làm thế nào nàng ta biết cơ chế nối liền của phó bản?”
Đan Chi là một boss của phó bản, không có khả năng hiểu rõ được cơ chế của phó bản và cách xây dựng game sinh tồn, chuyện này chỉ có viên chức cấp cao của trò chơi mới biết, rốt cuộc nguồn gốc của luồng oán khí này là đâu?
Yến Lâu mới gia nhập trong thời gian ngắn, không biết nhiều về cấp độ cao của trò chơi, vì thế bèn hỏi Nicholas: “Bệ hạ thấy thế nào?”
Nicholas khẽ lắc đầu: “Phạm vi bao phủ của game sinh tồn quá lớn, người hiểu rõ chuyện này cũng không ít, hay là chờ tổng bộ điều tra đi.”
Yến Lâu gật đầu, kết quả điều tra đã có, cậu tạm biệt Nicholas.
Nicholas nói: “Lễ hội vào ngày mười hai, đừng quên.”
Yến Lâu cười cười: “Thần xin đợi Bê hạ đến thành Angos thị sát.”
Cách chưa đầy mười ngày nữa là đến lễ hội hóa trang ở thành Angos, mười ngày này ít nhất Yến Lâu phải kiểm tra phó bản được sửa chữa, quan trọng là điều tra đảo búp bê.
Có điều, trước tiên cậu cần phải xử lý phó bản cốt điêu.
Cậu cầm theo sáu bức tượng cốt điêu vào phòng làm việc, trước đó Đan Chi đã bị cậu đánh gục, còn bị tra tấn dã man nên linh hồn còn đang suy yếu hôn mê, vừa tỉnh đã bị Yến Lâu cưỡng ép hôn mê.
Có một loại linh văn tên là Tỏa Linh Văn, không phải linh văn thường dùng, bởi vì linh văn được sử dụng để khống chế, bó buộc hành động của búp bê, những người chủ búp bê đều muốn búp bê trở thành con của mình, đương nhiên sẽ không trói buộc chúng.
Yến Lâu đã luyện tập Tỏa Linh Văn được một thời gian, cậu vốn tính toán dùng búp bê trên đảo, không ngờ rằng Đan Chi lại làm vật thí nghiệm trước.
Nhưng không có gì khác, sớm muộn gì cậu cũng cần Tỏa Linh Văn.
Linh văn này phức tạp hơn so với bình thường, Yến Lâu xốc lại tinh thần mô tả tỉ mỉ, hoa văn màu đỏ phức tạp từng chút từng chút một thành hình, cuối cùng khắc chặt chẽ trên trán Đan Chi.
Ánh sáng đỏ biến thành một sợi xích dài nhỏ, quấn lấy linh hồn Đan Chi, một lát sau chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhìn từ bên ngoài thì không có manh mối gì, nhưng Yến Lâu thực sự có cảm giác mình có thể nắm trong tay sự sống chết của bên kia, chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cậu đều có thể khống chế được Đan Chi, thậm chí phá hủy luôn linh hồn của nàng.
Quả nhiên là một điều nguy hiểm.
Yến Lâu thu tay, thủ đoạn này thế giới nào chẳng có, thậm chí còn tàn ác hơn, nhưng cậu vẫn không thoải mái nhíu mày, trong lòng có phần tự giễu.
Cậu là một kẻ lạnh lùng vô tình, không ngờ rằng sẽ có lúc mềm lòng, đúng là chuyện lạ.
Có điều mềm lòng một lát sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cậu, không đợi Đan Chi tỉnh lại, Yến Lâu cầm cốt điêu tiến vào phó bản lần thứ hai.
Trong phó bản vẫn y như trước khi cậu rời đi, cả ngôi trường đều chìm vào yên lặng, không có bất cứ tiếng động gì.
Linh hồn Đan Chi bị tổn thương, cần một khoảng thời gian để dưỡng thương, tạm thời Yến Lâu không khởi động lại phó bản, mà là dò xét toàn bộ sân trường một lần nữa, tránh cho cá lọt lưới giấu ở trong góc tối.
Hiện tại cậu đã trải qua tổng cộng năm phó bản, cốt điêu mỹ nhân đã được thu dọn cẩn thận một lần, Đan Chi cũng đã bị kiểm soát, Yến Lâu lần lượt mở các phó bản trước.
Không có vấn đề gì lớn trong “Chơi với tôi”, phó bản này có diện tích nhỏ, cũng nghe Đa Đa và Dương Dương nói, trước đó bọn họ cũng không phát hiện dấu vết do con người tác động, vì vậy Yến Lâu điều tra qua một lần rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Trong “Game săn bắn”, Ảnh và A Lỗi sống chung với nhau rất tốt, sau một thời gian không gặp A Lỗi đã hoạt bát tự tin hơn rất nhiều, dĩ nhiên một phần tự tin là bởi vì có Ảnh ở bên cạnh hỗ trợ anh ta. Mà động vật trong nhà máy đã bị Ảnh và A Lỗi kết hợp giết chết nhiều lần, giờ chúng hiền lành như chim cút, thường trốn trong phòng nhỏ của nhà máy không dám đi ra ngoài.
Làm ông chủ từng bị A Lỗi hãm hại suýt chút nữa sụp đổ, Yến Lâu thích sự thay đổi của anh ta, thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi con trai mình cuối cùng cũng trưởng thành.
Yến Lâu nhìn lên nhìn xuống nhà máy một lần, cũng không phát hiện được gì bất thường, vì thế khuyến khích họ vài câu sau đó rời đi.
Điểm đến thứ ba chính là nơi của Tiểu Bảo, phó bản “Búp bê thế thân” chỉ có một tòa nhà, lên kiểm tra vẫn thuận lợi. Chỉ là ngôi nhà thấy có chút hoang vắng im lặng, Tiểu Bảo vẫn ở trong sân chờ người nhà không thể trở về, trong lòng Yến Lâu không khỏi có chút khó chịu.
Cậu có lòng muốn khuyên nhủ Tiểu Bảo, nhưng nhớ tới bản thân mình Yến Lâu đành từ bỏ, kỳ thật chuyện này trong lòng Tiểu Bảo rõ hơn ai hết, nhưng nó không đi được, không ai có thể giúp nó, chỉ có thể dựa vào bản thân nó để nghĩ thông suốt.
Nơi thứ tư là nơi quan trọng nhất mà cậu muốn đi kiểm tra lần này “Đảo búp bê”.
Lần này sau khi đáp đất cậu không được người dân trên đảo “nhiệt liệt” chào đón, cậu lạc trong rừng rậm, gần đó không một bóng người.
Búp bê trong rừng nhanh chóng nhận được tin tức, náo nhiệt đến tiếp đón Đại Ma Vương, người dẫn đầu Hai Mươi Mốt cười cực kỳ lấy lòng: “Đại nhân, đã lâu rồi ngài không đến đây, mọi người đều rất nhớ ngài!”
Yến Lâu buồn cười liếc gã một cái, chẳng quan tâm đến lời nói dối rõ ràng này.
“Gần đây ta phát hiện ra một việc.” Yến Lâu tỏ vẻ nghiêm túc: “Có búp bê thông đồng với người ngoài, ý đồ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cửa hàng búp bê, qua việc truy xét manh mối, thủ lĩnh tiền nhiệm của các ngươi có liên quan đến chuyện này.”
Hai Mươi Mốt ngơ ra, vội vàng lớn tiếng cam đoan với cậu: “Đại nhân, việc này chúng tôi không biết, thực sự! Chúng tôi tuyệt đối không tham dự!”
Tế đàn bên cạnh đã chuẩn bị tốt chỗ ngồi rộng rãi thoải mái, còn có một bàn trái cây, điểm tâm, một nhóm búp bê xếp thành hai hàng đứng bên cạnh, giống như bị người quyền cao chức trọng kiểm tra, thực tế cũng không kém nhiều lắm.
Yến Lâu thỏa mãn trước sự thức thời của bọn họ, ít nhất đám này đã học được cách thu liễm trước mặt cậu, đã tiến bộ lên rất nhiều.
Hai Mươi Mốt thề với trời rằng gã luôn trung thành với Yến Lâu, tuyệt đối không dám phản bội cậu, về điểm này Yến Lâu tin tưởng gã, nhưng lòng trung thành này vẫn cần phải xem xét.
“Lần này ta tới có hai chuyện.” Yến Lâu nói: “Thứ nhất là chuyện về thủ lĩnh trước của các ngươi, ta cần tiến hành kiểm tra toàn bộ đảo búp bê, bao gồm cả đồ vật của thủ lĩnh trước và thân thể của nàng đều phải kiểm tra.”
Hai Mươi Mốt đáp: “Việc này không thành vấn đề, nàng được chôn cất cách đây không xa, đồ vật chủ yếu chôn cùng một chỗ, sẽ nhanh chóng đào lên.”
Yến Lâu gật đầu, nói: “Thứ hai, vì các ngươi có tiền án, ta và game cũng không thể hoàn toàn yên tâm, hơn nữa chuyện phó bản giáng cấp cần phải giải quyết, cho nên ta nghĩ ra một biện pháp.”
Trực giác Hai Mươi Mốt bảo đây không phải là chuyện tốt, nhưng gã không dám phản kháng lại Yến Lâu.
Có tấm gương của thủ lĩnh trước, Hai Mươi Mốt không dám chọc giận Yến Lâu, chỉ sợ Yến Lâu mất hứng ăn toàn bộ bọn họ.
Yến Lâu nói: “Ta có thể dùng linh văn để nâng cao thực lực của ngươi, cho ngươi lên đến cấp C, nhưng đồng thời ta muốn dựa vào linh văn trên người ngươi để kiểm soát, từ nay về sau ngươi không được phép đi ngược lại mệnh lệnh của ta. Chuyện này ngươi có thể tự mình đến, cũng có thể chọn một búp bê đến, chung quy lại các ngươi cần có một thủ lĩnh mới.”
Ban đầu Hai Mươi Mốt còn chút do dự, sau khi nghe thấy có tân thủ lĩnh mới ánh mắt gã khẽ run lên. Hiện tại gã đang là thủ lĩnh của đàn búp bê, nhưng mới chỉ là tạm thời, nếu như Yến Lâu lựa chọn búp bê khác để nâng cấp, thì thủ lĩnh tạm thời như gã chắc chắn phải từ chức.
Làm sao một người từng làm người đứng đầu như gã có thể bằng lòng khuất phục trước kẻ khác?
Hai Mươi Mốt lập tức ưỡn ngực, nói lớn: “Đại nhân, ta không thành vấn đề! Ngài yên tâm, ta tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ngài, vĩnh viễn nguyện trung thành với ngài!”
Yến Lâu hài lòng mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất