Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 84: Thành phố máy móc
Editor: Rain
Beta: Hạ Y
_______
Có sự kiện nhỏ vừa nãy, Yến Lâu không dám tự ý động vào người máy ở đây nữa, sợ rằng sẽ lại phát ra câu nói kỳ lạ nào đó.
Ngược lại Nicholas vô cùng tò mò với những đồ vật của Thế giới khoa học Kỹ thuật, nghiên cứu không biết chán những người máy này, luôn luôn khơi dậy tiếng kháng nghị của chúng nó.
Yến Lâu nhìn điểm giám sát một lượt, không thấy có gì đặc biệt nên dẫn bọn họ rời đi.
Vừa đi đến cửa điểm giám sát thì mắt điện tử, màn hình chiếu, camera an ninh… ở xung quanh lần lượt nhấp nháy, dường như trong chốc lát hành động của các cậu đã bị lộ ở trong mắt của 037.
Xung quanh truyền đến tiếng bước chân, một lát sau nơi đây đã bị người máy bao vây.
Khi người máy giơ vũ khí lên, Kill-4 lật tay lấy ra hai tấm khiên một lớn một nhỏ, tấm nhỏ sau khi ném lên trời thì nhanh chóng tách ra, trong chớp mắt đã bảo vệ Yến Lâu dưới kết giới.
Trên tay của Kill-5 xuất hiện một thanh kiếm hai lưỡi, nó vung ngang kiếm, cả người như mũi tên bay ra, trong chốc lát đã đâm vào trong người máy.
Động tác của hai người đều vô cùng nhanh, trước khi người máy kịp phản ứng thì đã đánh đòn phủ đầu.
Trọng lượng của tấm khiên lớn nặng nề, hơn nữa ở bên mép còn sắc bén, vừa có thể phòng thủ lại có thể tấn công. Vũ khí laser, đạn của người máy rơi trên tấm khiên không để lại bất cứ dấu vết gì, trái lại bốn cú đánh nặng nề đã làm người máy đứt ngang người.
Động tác của Kill-5 rất nhanh, kiếm hai lưỡi dày nặng hơn nữa lại khá dài, phạm vi tấn công lớn hơn kiếm thường, cũng mạnh mẽ hơn. Nó phi nhanh trong đám người máy mấy lần, một đường quét ra ánh lửa chớp sáng, người máy bị chặt ngang người không tránh khỏi số phận báo hỏng.
Mặc dù số lượng của người máy nhiều nhưng cũng không gây ra nhiều khó khăn cho Kill-4 và Kill-5, hạ gục một đám quân địch chính là bản lĩnh của họ. Huống chi những người máy này không phải sinh ra để chiến đấu nên không thể nào đọ với vũ khí hình người được.
So với sự dứt khoát mạnh mẽ của Kill-4 và Kill-5 thì Nicholas đứng bên cạnh Yến Lâu chỉ duỗi tay ra, vô số sợi tơ bay ra, những sợi tơ đâm chính xác vào trung tâm của người máy qua các khe hở linh kiện, chốc lát đã làm cho chúng báo hỏng.
Yến Lâu cảm nhận được uy lực của sợi tơ nên có chút kinh ngạc với lực khống chế mạnh mẽ của Nicholas, độ chính xác này không phải một sớm một chiều có thể làm được, Vivian có năng lực tương tự như vậy cũng chỉ có thể điều khiển hơn chục sợi tơ.
“Cậu cũng có thiên phú sao?” Cậu khó hiểu hỏi.
Nicholas im lặng một lúc, chột dạ gật đầu. Mặc dù y là một lão quái vật sống đã gần hai nghìn năm nhưng lực khống chế mạnh mẽ này là bẩm sinh, vậy nên cũng không coi là nói dối… nhỉ.
Yến Lâu phiền muộn nhìn y, thể hiện rằng người bình thường không muốn nói chuyện cùng với thiên tài.
Sau khi xử lý xong đám người máy này, 037 dường như tạm thời ngừng công kích, nó không phái thêm người máy đến để chặn đường họ nhưng từ những con mắt điện tử đang nhấp nháy ở xung quanh có thể thấy 037 vẫn đang theo dõi chuyển động của họ.
Sau khi Liên minh hoàn toàn bỏ rơi nơi này, những con người vốn dĩ vẫn sống ở đây cũng dần dần rời đi, sau bốn, năm mươi năm thì nơi đây đã trở thành lãnh địa của người máy.
Sau khi người máy rời đi thì cả con phố trở nên vô cùng yên tĩnh. Thế giới cơ giới hóa cũng thiếu đi màu xanh và động vật nhỏ, mà nơi đây ngay cả con người cũng thiếu. Thứ mà đầy rẫy ở đây đó chính là dữ liệu và kim loại vô cùng vô tận.
Yến Lâu muốn hiểu rõ nguyên nhân phó bản khác thường, sau đó bàn điều kiện với 037 nhưng cậu không muốn đi sâu vào lãnh địa của 037. Mặc dù chiếc nhẫn quyền lực có thể để cậu rời đi bất cứ lúc nào nhưng độ nguy hiểm trong lãnh địa của đối phương sẽ cao lên, Yến Lâu có lòng tự tin và can đảm nhưng nếu không cần thiết thì cậu sẽ không để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cách giải quyết tốt nhất là khiến 037 ra đây nói chuyện với cậu, 037 ở khắp nơi trong thành phố này nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ lộ mặt.
Yến Lâu phiền não chau mày lại, tiện miệng nói: “Ngài nói xem, nếu như tôi nổ tung nơi này thì liệu nó sẽ tự mình xuất hiện không?”
Nicholas ngập ngừng một lúc nói: “Có chút khó khăn, nhưng mà nếu như em muốn thì ta có thể thử.”
Nếu như có thân thể ở đây thì y có thể tiện tay mà san bằng chỗ này nhưng sức mạnh của cơ thể này có hạn, trong phó bản lại không có cách nào nhờ vào sức mạnh của thân thể cả nên muốn nổ tung thành phố cơ giới này thì có chút khó khăn.
Thấy y thật sự chăm chú suy nghĩ đến tính khả thi của việc nổ tung nơi này thì Yến Lâu không khỏi xấu hổ xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu nỡ nhưng tôi không nỡ.”
Số lượng phó bản cấp B đã đủ ít rồi, lại nổ mất một cái thì cậu đau lòng chết mất.
Có một thứ cấu tạo kỳ lạ đỗ ở bên đường, hơi giống một quả trứng gà màu đen đặt nằm ngang, có lẽ là quả cầu hình elip, một đầu nhọn một đầu cùn, đầu nhọn kia còn có mấy hàng lỗ.
“Đây là cái gì vậy?” Yến Lâu tò mò đi một vòng quanh thứ kia, vừa đưa tay ra chạm vào trên vỏ quả trứng kim loại màu đen thì một bên vỏ trứng bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ, hiện ra chỗ ngồi và màn sáng ở bên trong.
Yến Lâu kinh ngạc thò đầu vào bên trong nhìn một vòng, lại lui ra để nhìn kỹ phần đáy và phần đuôi của quả trứng, cuối cùng thì đưa ra được một kết luận đáng ngạc nhiên: “Xe?”
Nicholas nghe vậy cũng bắt đầu hiếu kỳ, Thế giới Hắc ám cũng có xe, chính là loại mà Thế giới Ma thuật đã giới thiệu để cải tạo, có phong cách hoàn toàn khác biệt với Thế giới Khoa học Kỹ thuật, trước khi Yến Lâu nói thì y hoàn toàn không nghĩ đây là xe.
“Cái này có lái được không?” Nicholas hoài nghi hỏi. Cái vỏ trứng tròn xoe như vậy, ngay cả bánh xe cũng không có thì lái kiểu gì?
Thực ra Yến Lâu cũng không biết nhưng điều đó cũng không ngăn cản được sự kích động muốn phi xe đi hóng gió của cậu.
Cậu khí thế hừng hực bò lên chỗ ghế lái, mặt Nicolas hoài nghi ngồi trên ghế lái phụ, mà Kill-4 và Kill-5 thì im lặng ở hàng ghế sau nhìn chằm chằm họ.
Nicholas hỏi: “Em biết lái sao?”
“Không biết.” Yến Lâu cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhưng mà không sao, tệ nhất thì cũng ngã hoặc là đâm vào thứ khác thôi, đồ chơi này có nổ thì cũng không làm chúng ta chết được đâu.”
Nicholas: “…”
Nói cũng không sai nhỉ.
Yến Lâu là một con quỷ bất tử, cùng lắm thì bỏ cơ thể dùng kỹ năng xuyên tường, còn búp bê thì chỉ cần sửa một chút là được rồi.
Phương tiện giao thông của thời đại khoa học kỹ thuật tất nhiên sẽ trang bị hệ thống lái xe trí tuệ nhưng nút ấn bằng tay cũng chưa bị cấm.
Yến Lâu tiện tay ấn loạn ở trên bảng điều khiển, chiếc xe vọt lên, giống như con dê điên loạn rung lắc một lúc, cuối cùng cậu mở màn chiếu ra.
“Ừm… Đây là bản đồ sao?” Yến Lâu phóng to những tuyến đường phức tạp trên màn chiếu lên, rất nhanh đã hiểu ra công dụng của chúng nó.
Cậu lần mò công dụng của những nút ấn này, không biết ấn vào nút nào mà xe bay vỏ trứng bỗng nhiên dựng ngược lên, sau đó một cái lật người rồi lại lật lại giống như một con lật đật vậy.
Nicholas tập trung suy nghĩ ổn định thân thể của mình, để tránh khỏi xảy ra thảm cảnh dùng mặt để phanh xe, sau khi lật đi lật lại mấy lần thì y cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Cậu có thể làm được không?”
Yến Lâu nhàn nhạt liếc nhìn y: “Mặc dù tôi là một con quỷ nhưng tôi vẫn cảm thấy câu nói của cậu có chút xúc phạm.”
Nicholas:??
Không đợi y làm rõ rốt cuộc đã xúc phạm cái gì thì xe bay vỏ trứng lại “ong” lần nữa và lơ lửng lên, một giây sau thì “bùm” một tiếng, cảnh vật ở xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh, một lát sau chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Nicholas dựng tóc gáy, dù vốn dĩ tốc độ của y cũng rất nhanh nhưng cảm giác chính mình bay hoàn toàn khác với thứ khác bay, tóm lại là có chút hoảng sợ.
Thị lực và năng lực dự đoán vô cùng tốt khiến y càng hoảng sợ hơn: “Sắp đâm rồi!”
“Thả lỏng chút đi.” Yến Lâu không để ý an ủi y một câu, sau đó vỏ trứng màu đen đã ma sát với biển quảng cáo trước mặt và lái quẹo ra ngoài.
Nicholas giơ tay ra lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Yến Lâu trách cứ: “Yên tĩnh chút. Cậu có biết khi tôi chế tạo thân thể cho cậu đã tham khảo hình tượng của ai không? Chuyện bé xé ra to như vậy thì thực sự quá mất mặt y rồi, chững chạc chút!”
Nicholas: Không chững chạc nổi, cảm ơn.
“Xe của Thế giới Khoa học Kỹ thuật đúng là không phải tầm thường.” Yến Lâu điều chỉnh xe bay vỏ trứng thành chế độ trong suốt, ngồi ở trong xe không nhìn thấy vật cản ở xung quanh như bản thân đang phi tự do ở trong gió: “Tốc độ này, kích thích đấy!”
Điều kỳ lạ là với loại chế độ này ngược lại Nicholas yên tĩnh hơn. Bởi vì hình dạng trăng sáng của Horace cũng có tốc độ này, mặc dù bình thường không cần nó bay với tốc độ cao nhưng không giữ được Horace, nó vừa xuất hiện đã xoay người 720 độ trong không khí.
Thế nên, Nicholaskhông phải lo lắng về sự an toàn mà là do cảm giác xa lạ với xe bay.
Vậy nên sau mấy phút, y đã hoàn toàn im lặng, thậm chí còn có thể chỉ thị Yến Lâu rẽ hướng.
Yến Lâu ngâm nga một giai điệu không hoàn chỉnh, hỏi: “Kích thích không?”
Đối với việc cậu vui vẻ để mức mắt hơi phát sáng thì đáy lòng Nicholas mềm nhũn, chỉ có thể cam chịu gật đầu: “Kích thích, còn có thể nhanh hơn nữa không?”
Yến Lâu nghe vậy thì nghiên cứu bảng điều khiển một lúc rồi ghét bỏ cau mày: “Tốc độ cao nhất rồi, đồ rác rưởi.”
Các tòa nhà cao tầng dần dần lui về phía sau, kiến trúc cũng trở nên thấp bé, xung quanh càng trống trải hơn, ở phía xa có thể nhìn thấy kiến trúc giả xếp gỗ trắng tinh, đó là tòa nhà mang tính biểu tượng của Thành phố máy móc.
Tiếng dòng điện vang lên, màn chiếu trở nên mơ hồ như bị thứ gì đó làm nhiễu loạn vậy.
Trong chớp mắt bản đồ trên màn chiếu đã biến thành mặt của một người con trai trẻ tuổi, ngũ quan của nó không có chút khuyết điểm nào nhưng trông không được tự nhiên lắm vì quá hoàn hảo.
“Yến tiên sinh.” Người con trai nói với giọng bình bình, ngữ khí không chút dao động: “Mong ngài hãy dừng xe lại.”
Yến Lâu không để ý đến lời nói của nó mà ung dung tựa lưng vào ghế: “Cậu biết tôi sao?”
037 nói: “Không lâu trước đây tôi đã xâm nhập vào kho thông tin của Liên minh, lấy được tài liệu mới nhất của họ.”
Thông tin của Game sinh tồn ở trong tài liệu của Liên minh không ngừng đổi mới, Yến Lâu là nhân viên cao cấp mới nhậm chức nên tất nhiên sẽ được lưu trong đó.
Yến Lâu có chút buồn cười, cho dù Liên minh đã ném 037 cho Game sinh tồn xử lý nhưng lãnh địa của 037 vẫn ở trong lãnh thổ của Liên minh nên với năng lực của nó thì có thể xâm nhập vào Liên minh bất cứ lúc nào. Nhưng cái giá phải trả để Liên minh xóa sổ 037 thì không nhỏ, vì thể diện của bọn họ, Liên minh đã lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần người dân không biết thì Liên minh vẫn là Liên minh vĩ đại như cũ.
Tốc độ của xe bay vỏ trứng dần dần giảm xuống hơn nữa tuyến đường cũng đang thay đổi, 037 đã tiếp quản trình tự của xe bay.
Yến Lâu đặt tay ở trên bảng điều khiển, cười: “Thực ra tôi vẫn luôn rất tò mò rằng nếu khoa học và huyền học đối kháng với nhau thì cái nào sẽ giành được chiến thắng.”
Khi nói, một luồng âm khí đã đi theo lòng bàn tay của cậu dần dần đi vào bảng điều khiển, dữ liệu mà 037 xâm nhập đã bị nhiễu loạn, xe bay nhanh chóng mất khống chế điên cuồng lao ra ngoài.
“Yến tiên sinh.” 037 cứng nhắc lặp lại: “Mong ngài hãy dừng xe lại.”
Yến Lâu lắc đầu, mỉm cười: “Không, đợi tôi chơi đủ đã rồi nói sau.”
Beta: Hạ Y
_______
Có sự kiện nhỏ vừa nãy, Yến Lâu không dám tự ý động vào người máy ở đây nữa, sợ rằng sẽ lại phát ra câu nói kỳ lạ nào đó.
Ngược lại Nicholas vô cùng tò mò với những đồ vật của Thế giới khoa học Kỹ thuật, nghiên cứu không biết chán những người máy này, luôn luôn khơi dậy tiếng kháng nghị của chúng nó.
Yến Lâu nhìn điểm giám sát một lượt, không thấy có gì đặc biệt nên dẫn bọn họ rời đi.
Vừa đi đến cửa điểm giám sát thì mắt điện tử, màn hình chiếu, camera an ninh… ở xung quanh lần lượt nhấp nháy, dường như trong chốc lát hành động của các cậu đã bị lộ ở trong mắt của 037.
Xung quanh truyền đến tiếng bước chân, một lát sau nơi đây đã bị người máy bao vây.
Khi người máy giơ vũ khí lên, Kill-4 lật tay lấy ra hai tấm khiên một lớn một nhỏ, tấm nhỏ sau khi ném lên trời thì nhanh chóng tách ra, trong chớp mắt đã bảo vệ Yến Lâu dưới kết giới.
Trên tay của Kill-5 xuất hiện một thanh kiếm hai lưỡi, nó vung ngang kiếm, cả người như mũi tên bay ra, trong chốc lát đã đâm vào trong người máy.
Động tác của hai người đều vô cùng nhanh, trước khi người máy kịp phản ứng thì đã đánh đòn phủ đầu.
Trọng lượng của tấm khiên lớn nặng nề, hơn nữa ở bên mép còn sắc bén, vừa có thể phòng thủ lại có thể tấn công. Vũ khí laser, đạn của người máy rơi trên tấm khiên không để lại bất cứ dấu vết gì, trái lại bốn cú đánh nặng nề đã làm người máy đứt ngang người.
Động tác của Kill-5 rất nhanh, kiếm hai lưỡi dày nặng hơn nữa lại khá dài, phạm vi tấn công lớn hơn kiếm thường, cũng mạnh mẽ hơn. Nó phi nhanh trong đám người máy mấy lần, một đường quét ra ánh lửa chớp sáng, người máy bị chặt ngang người không tránh khỏi số phận báo hỏng.
Mặc dù số lượng của người máy nhiều nhưng cũng không gây ra nhiều khó khăn cho Kill-4 và Kill-5, hạ gục một đám quân địch chính là bản lĩnh của họ. Huống chi những người máy này không phải sinh ra để chiến đấu nên không thể nào đọ với vũ khí hình người được.
So với sự dứt khoát mạnh mẽ của Kill-4 và Kill-5 thì Nicholas đứng bên cạnh Yến Lâu chỉ duỗi tay ra, vô số sợi tơ bay ra, những sợi tơ đâm chính xác vào trung tâm của người máy qua các khe hở linh kiện, chốc lát đã làm cho chúng báo hỏng.
Yến Lâu cảm nhận được uy lực của sợi tơ nên có chút kinh ngạc với lực khống chế mạnh mẽ của Nicholas, độ chính xác này không phải một sớm một chiều có thể làm được, Vivian có năng lực tương tự như vậy cũng chỉ có thể điều khiển hơn chục sợi tơ.
“Cậu cũng có thiên phú sao?” Cậu khó hiểu hỏi.
Nicholas im lặng một lúc, chột dạ gật đầu. Mặc dù y là một lão quái vật sống đã gần hai nghìn năm nhưng lực khống chế mạnh mẽ này là bẩm sinh, vậy nên cũng không coi là nói dối… nhỉ.
Yến Lâu phiền muộn nhìn y, thể hiện rằng người bình thường không muốn nói chuyện cùng với thiên tài.
Sau khi xử lý xong đám người máy này, 037 dường như tạm thời ngừng công kích, nó không phái thêm người máy đến để chặn đường họ nhưng từ những con mắt điện tử đang nhấp nháy ở xung quanh có thể thấy 037 vẫn đang theo dõi chuyển động của họ.
Sau khi Liên minh hoàn toàn bỏ rơi nơi này, những con người vốn dĩ vẫn sống ở đây cũng dần dần rời đi, sau bốn, năm mươi năm thì nơi đây đã trở thành lãnh địa của người máy.
Sau khi người máy rời đi thì cả con phố trở nên vô cùng yên tĩnh. Thế giới cơ giới hóa cũng thiếu đi màu xanh và động vật nhỏ, mà nơi đây ngay cả con người cũng thiếu. Thứ mà đầy rẫy ở đây đó chính là dữ liệu và kim loại vô cùng vô tận.
Yến Lâu muốn hiểu rõ nguyên nhân phó bản khác thường, sau đó bàn điều kiện với 037 nhưng cậu không muốn đi sâu vào lãnh địa của 037. Mặc dù chiếc nhẫn quyền lực có thể để cậu rời đi bất cứ lúc nào nhưng độ nguy hiểm trong lãnh địa của đối phương sẽ cao lên, Yến Lâu có lòng tự tin và can đảm nhưng nếu không cần thiết thì cậu sẽ không để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Cách giải quyết tốt nhất là khiến 037 ra đây nói chuyện với cậu, 037 ở khắp nơi trong thành phố này nhưng từ trước đến nay nó chưa bao giờ lộ mặt.
Yến Lâu phiền não chau mày lại, tiện miệng nói: “Ngài nói xem, nếu như tôi nổ tung nơi này thì liệu nó sẽ tự mình xuất hiện không?”
Nicholas ngập ngừng một lúc nói: “Có chút khó khăn, nhưng mà nếu như em muốn thì ta có thể thử.”
Nếu như có thân thể ở đây thì y có thể tiện tay mà san bằng chỗ này nhưng sức mạnh của cơ thể này có hạn, trong phó bản lại không có cách nào nhờ vào sức mạnh của thân thể cả nên muốn nổ tung thành phố cơ giới này thì có chút khó khăn.
Thấy y thật sự chăm chú suy nghĩ đến tính khả thi của việc nổ tung nơi này thì Yến Lâu không khỏi xấu hổ xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu nỡ nhưng tôi không nỡ.”
Số lượng phó bản cấp B đã đủ ít rồi, lại nổ mất một cái thì cậu đau lòng chết mất.
Có một thứ cấu tạo kỳ lạ đỗ ở bên đường, hơi giống một quả trứng gà màu đen đặt nằm ngang, có lẽ là quả cầu hình elip, một đầu nhọn một đầu cùn, đầu nhọn kia còn có mấy hàng lỗ.
“Đây là cái gì vậy?” Yến Lâu tò mò đi một vòng quanh thứ kia, vừa đưa tay ra chạm vào trên vỏ quả trứng kim loại màu đen thì một bên vỏ trứng bỗng nhiên nứt ra một cái lỗ, hiện ra chỗ ngồi và màn sáng ở bên trong.
Yến Lâu kinh ngạc thò đầu vào bên trong nhìn một vòng, lại lui ra để nhìn kỹ phần đáy và phần đuôi của quả trứng, cuối cùng thì đưa ra được một kết luận đáng ngạc nhiên: “Xe?”
Nicholas nghe vậy cũng bắt đầu hiếu kỳ, Thế giới Hắc ám cũng có xe, chính là loại mà Thế giới Ma thuật đã giới thiệu để cải tạo, có phong cách hoàn toàn khác biệt với Thế giới Khoa học Kỹ thuật, trước khi Yến Lâu nói thì y hoàn toàn không nghĩ đây là xe.
“Cái này có lái được không?” Nicholas hoài nghi hỏi. Cái vỏ trứng tròn xoe như vậy, ngay cả bánh xe cũng không có thì lái kiểu gì?
Thực ra Yến Lâu cũng không biết nhưng điều đó cũng không ngăn cản được sự kích động muốn phi xe đi hóng gió của cậu.
Cậu khí thế hừng hực bò lên chỗ ghế lái, mặt Nicolas hoài nghi ngồi trên ghế lái phụ, mà Kill-4 và Kill-5 thì im lặng ở hàng ghế sau nhìn chằm chằm họ.
Nicholas hỏi: “Em biết lái sao?”
“Không biết.” Yến Lâu cây ngay không sợ chết đứng nói: “Nhưng mà không sao, tệ nhất thì cũng ngã hoặc là đâm vào thứ khác thôi, đồ chơi này có nổ thì cũng không làm chúng ta chết được đâu.”
Nicholas: “…”
Nói cũng không sai nhỉ.
Yến Lâu là một con quỷ bất tử, cùng lắm thì bỏ cơ thể dùng kỹ năng xuyên tường, còn búp bê thì chỉ cần sửa một chút là được rồi.
Phương tiện giao thông của thời đại khoa học kỹ thuật tất nhiên sẽ trang bị hệ thống lái xe trí tuệ nhưng nút ấn bằng tay cũng chưa bị cấm.
Yến Lâu tiện tay ấn loạn ở trên bảng điều khiển, chiếc xe vọt lên, giống như con dê điên loạn rung lắc một lúc, cuối cùng cậu mở màn chiếu ra.
“Ừm… Đây là bản đồ sao?” Yến Lâu phóng to những tuyến đường phức tạp trên màn chiếu lên, rất nhanh đã hiểu ra công dụng của chúng nó.
Cậu lần mò công dụng của những nút ấn này, không biết ấn vào nút nào mà xe bay vỏ trứng bỗng nhiên dựng ngược lên, sau đó một cái lật người rồi lại lật lại giống như một con lật đật vậy.
Nicholas tập trung suy nghĩ ổn định thân thể của mình, để tránh khỏi xảy ra thảm cảnh dùng mặt để phanh xe, sau khi lật đi lật lại mấy lần thì y cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi: “Cậu có thể làm được không?”
Yến Lâu nhàn nhạt liếc nhìn y: “Mặc dù tôi là một con quỷ nhưng tôi vẫn cảm thấy câu nói của cậu có chút xúc phạm.”
Nicholas:??
Không đợi y làm rõ rốt cuộc đã xúc phạm cái gì thì xe bay vỏ trứng lại “ong” lần nữa và lơ lửng lên, một giây sau thì “bùm” một tiếng, cảnh vật ở xung quanh nhanh chóng lui về phía sau, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh, một lát sau chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Nicholas dựng tóc gáy, dù vốn dĩ tốc độ của y cũng rất nhanh nhưng cảm giác chính mình bay hoàn toàn khác với thứ khác bay, tóm lại là có chút hoảng sợ.
Thị lực và năng lực dự đoán vô cùng tốt khiến y càng hoảng sợ hơn: “Sắp đâm rồi!”
“Thả lỏng chút đi.” Yến Lâu không để ý an ủi y một câu, sau đó vỏ trứng màu đen đã ma sát với biển quảng cáo trước mặt và lái quẹo ra ngoài.
Nicholas giơ tay ra lau đi mồ hôi lạnh không tồn tại, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Yến Lâu trách cứ: “Yên tĩnh chút. Cậu có biết khi tôi chế tạo thân thể cho cậu đã tham khảo hình tượng của ai không? Chuyện bé xé ra to như vậy thì thực sự quá mất mặt y rồi, chững chạc chút!”
Nicholas: Không chững chạc nổi, cảm ơn.
“Xe của Thế giới Khoa học Kỹ thuật đúng là không phải tầm thường.” Yến Lâu điều chỉnh xe bay vỏ trứng thành chế độ trong suốt, ngồi ở trong xe không nhìn thấy vật cản ở xung quanh như bản thân đang phi tự do ở trong gió: “Tốc độ này, kích thích đấy!”
Điều kỳ lạ là với loại chế độ này ngược lại Nicholas yên tĩnh hơn. Bởi vì hình dạng trăng sáng của Horace cũng có tốc độ này, mặc dù bình thường không cần nó bay với tốc độ cao nhưng không giữ được Horace, nó vừa xuất hiện đã xoay người 720 độ trong không khí.
Thế nên, Nicholaskhông phải lo lắng về sự an toàn mà là do cảm giác xa lạ với xe bay.
Vậy nên sau mấy phút, y đã hoàn toàn im lặng, thậm chí còn có thể chỉ thị Yến Lâu rẽ hướng.
Yến Lâu ngâm nga một giai điệu không hoàn chỉnh, hỏi: “Kích thích không?”
Đối với việc cậu vui vẻ để mức mắt hơi phát sáng thì đáy lòng Nicholas mềm nhũn, chỉ có thể cam chịu gật đầu: “Kích thích, còn có thể nhanh hơn nữa không?”
Yến Lâu nghe vậy thì nghiên cứu bảng điều khiển một lúc rồi ghét bỏ cau mày: “Tốc độ cao nhất rồi, đồ rác rưởi.”
Các tòa nhà cao tầng dần dần lui về phía sau, kiến trúc cũng trở nên thấp bé, xung quanh càng trống trải hơn, ở phía xa có thể nhìn thấy kiến trúc giả xếp gỗ trắng tinh, đó là tòa nhà mang tính biểu tượng của Thành phố máy móc.
Tiếng dòng điện vang lên, màn chiếu trở nên mơ hồ như bị thứ gì đó làm nhiễu loạn vậy.
Trong chớp mắt bản đồ trên màn chiếu đã biến thành mặt của một người con trai trẻ tuổi, ngũ quan của nó không có chút khuyết điểm nào nhưng trông không được tự nhiên lắm vì quá hoàn hảo.
“Yến tiên sinh.” Người con trai nói với giọng bình bình, ngữ khí không chút dao động: “Mong ngài hãy dừng xe lại.”
Yến Lâu không để ý đến lời nói của nó mà ung dung tựa lưng vào ghế: “Cậu biết tôi sao?”
037 nói: “Không lâu trước đây tôi đã xâm nhập vào kho thông tin của Liên minh, lấy được tài liệu mới nhất của họ.”
Thông tin của Game sinh tồn ở trong tài liệu của Liên minh không ngừng đổi mới, Yến Lâu là nhân viên cao cấp mới nhậm chức nên tất nhiên sẽ được lưu trong đó.
Yến Lâu có chút buồn cười, cho dù Liên minh đã ném 037 cho Game sinh tồn xử lý nhưng lãnh địa của 037 vẫn ở trong lãnh thổ của Liên minh nên với năng lực của nó thì có thể xâm nhập vào Liên minh bất cứ lúc nào. Nhưng cái giá phải trả để Liên minh xóa sổ 037 thì không nhỏ, vì thể diện của bọn họ, Liên minh đã lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần người dân không biết thì Liên minh vẫn là Liên minh vĩ đại như cũ.
Tốc độ của xe bay vỏ trứng dần dần giảm xuống hơn nữa tuyến đường cũng đang thay đổi, 037 đã tiếp quản trình tự của xe bay.
Yến Lâu đặt tay ở trên bảng điều khiển, cười: “Thực ra tôi vẫn luôn rất tò mò rằng nếu khoa học và huyền học đối kháng với nhau thì cái nào sẽ giành được chiến thắng.”
Khi nói, một luồng âm khí đã đi theo lòng bàn tay của cậu dần dần đi vào bảng điều khiển, dữ liệu mà 037 xâm nhập đã bị nhiễu loạn, xe bay nhanh chóng mất khống chế điên cuồng lao ra ngoài.
“Yến tiên sinh.” 037 cứng nhắc lặp lại: “Mong ngài hãy dừng xe lại.”
Yến Lâu lắc đầu, mỉm cười: “Không, đợi tôi chơi đủ đã rồi nói sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất