Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn
Chương 90: Thôn thỏ
Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
______________
Trên ngọn núi này có một cây thuốc mà họ muốn hái, trông coi cây thuốc này là búp bê sư tử.
Chờ họ thật vất vả trèo lên đến, người dân trong thôn thỏ chỉ vào hang động đằng trước rồi nói: “Cây thuốc đang ở bên trong, vào đi thôi!”
“Ấy, chờ đã!” Đường Ngọc Thư vội vàng kéo con thỏ đang định xông thẳng vào trong lại: “Mọi người không tìm hiểu tình hình bên trong trước à? Cứ đi thẳng vào như thế?”
Người dân thôn thỏ: “Kéo dài quá lâu thì trời sẽ tối mất, không để ý được nhiều như vậy đâu, cứ đi thẳng vào hái thuốc thôi!”
Đám thỏ đã xông vào trước, người chơi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo.
Tuy trong hang động tối đen nhưng vẫn có thể xem như rộng rãi.
Yến Lâu và Nicholas đã đến trước một bước, sư tử trong hang động gẩy mấy cọng cỏ hơi hơi phát sáng, đuôi to căng thẳng đập xuống mặt đất.
“Đến rồi.” Yến Lâu nhắc nhở sư tử: “Trốn đi, tranh thủ lúc họ vừa mới vào không nhìn quen trong tối thì đánh lén, cố hết sức mở rộng thế mạnh của mình.”
Sư tử gật mạnh đầu, làm theo lời của ông chủ.
Vậy nên người chơi vừa mới vào hang động đã bị sư tử mai phục, bị đánh lén đến không kịp trở tay. Người dân thôn thỏ đã láu cá trốn vào một góc bên trong nhanh như một làn khói, thậm chí lúc người chơi không thấy rõ thì còn tranh thủ ngáng chân họ mấy lần, hoặc là giả vờ sợ hãi đẩy họ đến bên mép sư tử.
Yến Lâu nhìn đến liên tục lắc đầu, đám dân thỏ diễn vẫn tệ lắm, hoàn toàn không so được với bác sĩ và thôn trưởng. Nhưng cũng không sao, dù sao thì người chơi cũng không tin tưởng NPC, họ có trắng trợn để lộ ác ý ra thì người chơi cũng chẳng làm gì được họ cả.
Người chơi dù sao cũng có nhiều người, hơn nữa có thể đi tới nơi này thì ai cũng ít nhiều gì đều có chút bản lĩnh trong tay.
Ví dụ như kĩ năng tên là “hận trời hận đất hận không khí” của Tần Trạch Giang chẳng hạn, tuy tên kĩ năng nghe có vẻ không nghiêm túc lắm nhưng lực tấn công lại cực kì đáng sợ. Còn kĩ năng “Phật quang chiếu khắp nơi” của Đường Ngọc Thư không chỉ chiếu sáng cả hang động mà còn suýt chút nữa làm con sư tử to lớn này đổi thẳng sang ăn chay!
Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, Lăng Hoa thành công nhổ cây thuốc phát sáng lên, sau khi lấy được đồ thì người chơi không ham chiến chút nào mà quay đầu bỏ chạy luôn, khiến cho sư tử còn đang muốn biểu hiện một chút trước mặt ông chủ cảm thấy hơi tủi thân.
Yến Lâu vỗ vỗ đầu sư tử rồi khen nó một câu: “Làm tốt lắm, tiếp tục giữ vững!”
Sư tử tỉnh táo cả người!
Được chủ tiệm khen ngợi, hài lòng cực!
Vì vị trí của các loại thuốc ở những nơi khác nhau, nhưng đường xá xa xôi lại gồ ghề nên đám người Tề Kì không có thời gian lại đi hái cây thuốc thứ hai.
Tần Trạch Giang hơi không cam lòng, cho dù đội còn lại cũng thuận lợi hái được một cây thuốc thì ba ngày cũng không đủ để họ hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi buổi tối ở lại bên ngoài thôn thỏ.
Thế nhưng các thôn dân không cho: “Không được không được, nhất định phải trở về, đây là luật lệ!”
“Thế nhưng như vậy thì sẽ không đủ thời gian đâu, làm sao chúng ta cứu thôn trưởng được?” Đường Ngọc Thư cau mày hỏi.
Các thôn dân vẫn lắc đầu: “Cho dù là như thế cũng không được! Trời sắp tối rồi, tất cả đều phải xuống núi!”
Lăng Hoa ngăn Tần Trạch Giang và Đường Ngọc Thư còn định thương lượng thêm lại, nhìn họ khẽ lắc đầu.
Bạch Liêm cũng khuyên nhủ: “Mọi người vẫn nghe họ đi, xuống núi thôi, đừng tranh cãi với họ nữa.”
Hà Tư Minh nói: “Game sẽ không cho chúng ta một nhiệm vụ không thể hoàn thành, có lẽ là vẫn còn cách khác để qua được phó bản, chờ trở về thôn rồi cẩn thận tìm thử xem.”
Lăng Hoa cũng tán thành gật đầu.
Bạch Liêm nói: “Hôm nay lúc lên núi đã lãng phí một ít thời gian, nếu ngày mai chúng ta đẩy nhanh tốc độ thì nhất định có thể hái được hai cây thuốc.”
Tần Trạch Giang nghe anh ta nói như vậy thì không nhịn được cau mày, người này sao lại quản được rộng như vậy cơ chứ, nói lúc lên núi tốn thời gian là đang trách mình không nên cõng Tề Kì lên núi hay sao?
Anh ta lạnh lùng lườm Bạch Liêm một cái rồi kéo Tề Kì đang ngơ ngơ ngác ngác đi xuống núi.
Người thường trú trong thôn thỏ không nhiều nhưng nhà ở lại không ít, mỗi người chơi được phân đến một ngôi nhà khác nhau. Có điều nhà nơi này lại nhỏ đến mức kỳ lạ, chen chúc thế nào cũng chỉ đủ ở lại một, hai người mà thôi.
Đội Tề Kì chọn hai căn nhà liền nhau, hai người ở một căn để đề phòng buổi tối đơn độc sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi họ về đến thôn không lâu thì một đội khác cũng quay về, họ cũng chỉ mang về một cây thuốc, hơn nữa còn có mấy người bị thương.
Mười mấy người chơi tụ tập trước pho tượng con thỏ to bự trong quảng trường thôn để bàn bạc với nhau, cuối cùng mọi người tán thành phương pháp của Hà Tư Minh nên rất nhanh sau đó họ đã tản đi, từng người đi tìm manh mối.
Chờ mọi người đi hết thì pho tượng con thỏ to đùng bảy màu kia lại vô tội chớp mắt mấy cái, lắc lắc cái đuôi tròn xoe rồi sau đó nằm xuống bắt đầu ngáy lên.
Lúc người chơi tìm kiếm càng nhiều manh mối thì Yến Lâu cũng tìm phòng trống rộng rãi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Nicholas nghiêm túc theo đuôi cậu, Yến Lâu khó hiểu quay đầu lại rồi hỏi: “Anh không đi tìm chỗ để nghỉ ngơi à?”
“Em nói muốn tôi làm gối ôm, đệm và gối đầu cho em mà.” Nicholas đàng hoàng trịnh trọng nói: “Tôi đến rồi!”
“…” Yến Lâu trầm mặc một hồi mới nhớ lại chuyện này: “Tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không cần anh…”
Nicholas giả điếc, dùng cặp chân ngắn trèo lên cái giường duy nhất trong phòng, thỏ đen bự đến mức gần như chiếm hết cả cái giường. Y cố hết sức co người lại để cho ra một chỗ trống, còn giơ tay vỗ vỗ: “Đến đây nào!”
Yến Lâu: ‘Tôi muốn từ chối!’
Nhưng Nicholas không cho cậu cơ hội để từ chối, sợi tơ vung lên một cái đã kéo người lên giường.
Mặt Yến Lâu đập vào phần ngực mềm nhũn của thỏ đen, nằm úp sấp đúng là thoải mái thật!
Cậu vốn định giãy dụa một hồi, dù sao cậu vẫn luôn một thân một mình, chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng chung chăn gối với người khác nên có cảm giác không quen. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, đây là búp bê mà cậu làm chứ cũng có phải người đâu, làm một cái gối ôm thì có vấn đề gì?
Đối với búp bê mình làm, cậu luôn có sự bao dung như đối xử với con nít, cho dù đứa con nít này có cực kì quái lạ đi chăng nữa. Yến Lâu vỗ vỗ đầu của thỏ đen rồi nói: “Vậy cậu ngoan một chút, đừng có đẩy tôi xuống đấy.”
Giường này hơi nhỏ, chỉ đủ cho một người ngủ mà thôi, huống hồ con thỏ này còn khá lớn. Nicholas suy nghĩ một chút rồi ôm Yến Lâu đặt lên trên bụng rồi nói: “Được rồi, như vậy thì sẽ không chen chúc nữa.”
So với thỏ đen thì Yến Lâu có vẻ nhỏ con hơn, nằm nhoài trên bụng thỏ vẫn rất thích hợp. Nicholas dùng móng vuốt ôm lấy cậu, còn thuận tay kéo chăn đắp kín cho cậu, cảm giác được ôm báu vật vào trong lồng ngực rất thỏa mãn, y thậm chí còn suy nghĩ xem có cần biến ảo hình thái của bản thể hay không, ví dụ như rồng khổng lồ chẳng hạn?
Thỏ đen còn bắt chước thở như thật nữa, cái bụng mềm nhũn nhẹ nhàng lên lên xuống xuống, cực kì ru ngủ, Yến Lâu nằm úp sấp một lúc thì đã ngủ khò luôn rồi.
Cửa sổ tròn trong căn phòng nhỏ để lộ một mảnh trời phía ngoài, gió đêm dịu dàng thổi tung rèm the chống muỗi, nhiễu loạn một mảng nhỏ ánh sáng và bóng tối giữa căn phòng này.
Một buổi tối yên tĩnh ấm áp.
Nicholas lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh ngọt ngào khi ngủ của Yến Lâu trong bóng đêm dịu dàng, trái tim như được lấp đầy, y bỗng nhiên hiểu được cảm giác nắm giữ toàn bộ thế giới mà con người nói tới, cảm giác này còn tốt đẹp hơn so với việc nắm giữ cả thế giới.
Y cũng mang theo tâm tình vui vẻ như vậy mà nhắm mắt lại, trước khi ngủ, Nicholas cảm thấy đêm nay nhất định có thể có một giấc mộng đẹp, có lẽ sẽ có liên quan đến Yến Lâu.
Nửa đêm, Yến Lâu ngủ say lăn xuống khỏi cái bụng êm ái, Nicholas theo bản năng vươn tay đi ôm cậu lại.
Thế nhưng vừa mới đụng tới người thì một luồng sức mạnh lao tới, y nửa tỉnh nửa mê bay từ trên giường ra ngoài, va vào tủ rồi phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nicholas:???
Rổ hoa quả trống trên nóc tủ lăn hai vòng rồi rơi xuống đỉnh đầu Nicholas, đập y tỉnh cả người, sau đó trượt đi rồi treo lủng lẳng trên vành tai y.
Yến Lâu đạp người ta xong thì chính cậu cũng bị đánh thức, cậu vừa cảnh giác vừa ngơ ngác nhìn chung quanh rồi nhanh chóng phát hiện ra con thỏ bự ngồi dưới cái tủ, trông vừa chật vật vừa tủi thân.
Yến Lâu: “…”
Vừa nhìn đã biết là tội lỗi của cậu rồi.
Cậu rất hiểu biết bản thân mình, tật xấu của mình cũng rất rõ ràng, chỉ là không ngờ đối với búp bê mềm mại đáng yêu vô hại cũng không hạ thấp cảnh giác xuống được.
“Anh không sao chứ?” Yến Lâu đứng dậy nâng con thỏ bự đang chóng mặt lên.
Nicholas còn đang đắm chìm bên trong dư vị của cú đá kia nên hơi ngơ ngác: “Không… không có việc gì.”
Yến Lâu gật đầu, mặc thêm áo khoác rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Nicholas lập tức phục hồi tinh thần lại, y vội vàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Đi lung tung một chút thôi.”
Đương nhiên Nicholas sẽ không để cậu ra ngoài một mình, y không kịp nhớ lại và suy nghĩ xem cú đá kia là chuyện gì xảy ra, chỉ bám chặt theo bóng lưng của Yến Lâu.
“Trở về đi thôi.” Nicholas nói: “Bên ngoài hơi lạnh, trong phòng ấm áp hơn.”
Yến Lâu hơi buồn cười, một con quỷ như cậu thì sợ lạnh thế nào được: “Tôi không lạnh, anh đừng đi theo nữa, nếu lông bị ướt thì không dễ khô đâu.”
“Vậy em trở về với tôi đi.” Nicholas lén lén lút lút nhìn cậu một cái, vỗ cái bụng vừa mềm vừa nảy của mình một cái rồi nói: “Tôi thật sự không sao cả, một chút dấu vết cũng không có.”
“Tôi biết.” Yến Lâu cười rồi trèo lên nóc nhà của một căn nhà có hình vỏ trứng rỗng: “Tôi chỉ thấy hơi bức bối nên đi ra hóng mát một chút thôi.”
Nicholas nhìn nụ cười trên mặt cậu, đột nhiên y khẳng định: “Em đang không vui.”
Yến Lâu quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen bóng này rồi bất đắc dĩ thở dài: “Một chút thôi.”
Nicholas trèo lên nóc nhà, nhưng không ngồi xuống bên cạnh Yến Lâu mà vòng ra phía sau cậu, dùng thân thể cao to ôm hờ cả người cậu lại.
Cơ thể Yến Lâu đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, để mặc chính mình tựa trên cơ thể ấm áp dễ chịu của thỏ đen.
Toàn bộ dấu hiệu của sự sống mà cơ thể thỏ bắt chước ra đều đã biến mất rồi, không có hơi thở, không có nhịp tim, y lại trở lại như một con búp bê bình thường, không hề có chút uy hiếp nào cả, cũng mất đi cảm giác tồn tại rõ rệt.
Nicholas ôm chặt cậu rồi nhẹ giọng nói: “Không vui thì cứ nói ra đi, tôi đang nghe mà.”
Giọng nói của búp bê quá giống bệ hạ, Yến Lâu hơi nhắm mắt, cảm giác như bệ hạ đang lắng nghe.
Cậu chưa từng cố gắng tâm sự với bất cứ ai, một nửa là vì cậu không tin tưởng bất luận người nào, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác; một nửa kia là vì cậu không cho phép bản thân có loại hành vi yếu ớt này, kinh nghiệm từ nhỏ nói cho cậu biết, cậu không thể dựa vào bất cứ ai, vậy nên nhất định phải một mình kiên cường gánh vác hết thảy gánh nặng, bất cứ ý nghĩ mềm yếu nào cũng có thể phá hủy áo giáp của cậu.
Nhưng búp bê mình làm ra hẳn có thể đặt trong phạm vi tin tưởng được chứ nhỉ… Hay là cũng không thể, cậu chỉ bị giọng nói của búp bê mê hoặc mà thôi?
Hoặc là có thể, vì cậu đã hơi mệt mỏi rồi.
Beta: Hạ Y
______________
Trên ngọn núi này có một cây thuốc mà họ muốn hái, trông coi cây thuốc này là búp bê sư tử.
Chờ họ thật vất vả trèo lên đến, người dân trong thôn thỏ chỉ vào hang động đằng trước rồi nói: “Cây thuốc đang ở bên trong, vào đi thôi!”
“Ấy, chờ đã!” Đường Ngọc Thư vội vàng kéo con thỏ đang định xông thẳng vào trong lại: “Mọi người không tìm hiểu tình hình bên trong trước à? Cứ đi thẳng vào như thế?”
Người dân thôn thỏ: “Kéo dài quá lâu thì trời sẽ tối mất, không để ý được nhiều như vậy đâu, cứ đi thẳng vào hái thuốc thôi!”
Đám thỏ đã xông vào trước, người chơi bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo.
Tuy trong hang động tối đen nhưng vẫn có thể xem như rộng rãi.
Yến Lâu và Nicholas đã đến trước một bước, sư tử trong hang động gẩy mấy cọng cỏ hơi hơi phát sáng, đuôi to căng thẳng đập xuống mặt đất.
“Đến rồi.” Yến Lâu nhắc nhở sư tử: “Trốn đi, tranh thủ lúc họ vừa mới vào không nhìn quen trong tối thì đánh lén, cố hết sức mở rộng thế mạnh của mình.”
Sư tử gật mạnh đầu, làm theo lời của ông chủ.
Vậy nên người chơi vừa mới vào hang động đã bị sư tử mai phục, bị đánh lén đến không kịp trở tay. Người dân thôn thỏ đã láu cá trốn vào một góc bên trong nhanh như một làn khói, thậm chí lúc người chơi không thấy rõ thì còn tranh thủ ngáng chân họ mấy lần, hoặc là giả vờ sợ hãi đẩy họ đến bên mép sư tử.
Yến Lâu nhìn đến liên tục lắc đầu, đám dân thỏ diễn vẫn tệ lắm, hoàn toàn không so được với bác sĩ và thôn trưởng. Nhưng cũng không sao, dù sao thì người chơi cũng không tin tưởng NPC, họ có trắng trợn để lộ ác ý ra thì người chơi cũng chẳng làm gì được họ cả.
Người chơi dù sao cũng có nhiều người, hơn nữa có thể đi tới nơi này thì ai cũng ít nhiều gì đều có chút bản lĩnh trong tay.
Ví dụ như kĩ năng tên là “hận trời hận đất hận không khí” của Tần Trạch Giang chẳng hạn, tuy tên kĩ năng nghe có vẻ không nghiêm túc lắm nhưng lực tấn công lại cực kì đáng sợ. Còn kĩ năng “Phật quang chiếu khắp nơi” của Đường Ngọc Thư không chỉ chiếu sáng cả hang động mà còn suýt chút nữa làm con sư tử to lớn này đổi thẳng sang ăn chay!
Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, Lăng Hoa thành công nhổ cây thuốc phát sáng lên, sau khi lấy được đồ thì người chơi không ham chiến chút nào mà quay đầu bỏ chạy luôn, khiến cho sư tử còn đang muốn biểu hiện một chút trước mặt ông chủ cảm thấy hơi tủi thân.
Yến Lâu vỗ vỗ đầu sư tử rồi khen nó một câu: “Làm tốt lắm, tiếp tục giữ vững!”
Sư tử tỉnh táo cả người!
Được chủ tiệm khen ngợi, hài lòng cực!
Vì vị trí của các loại thuốc ở những nơi khác nhau, nhưng đường xá xa xôi lại gồ ghề nên đám người Tề Kì không có thời gian lại đi hái cây thuốc thứ hai.
Tần Trạch Giang hơi không cam lòng, cho dù đội còn lại cũng thuận lợi hái được một cây thuốc thì ba ngày cũng không đủ để họ hoàn thành nhiệm vụ, trừ phi buổi tối ở lại bên ngoài thôn thỏ.
Thế nhưng các thôn dân không cho: “Không được không được, nhất định phải trở về, đây là luật lệ!”
“Thế nhưng như vậy thì sẽ không đủ thời gian đâu, làm sao chúng ta cứu thôn trưởng được?” Đường Ngọc Thư cau mày hỏi.
Các thôn dân vẫn lắc đầu: “Cho dù là như thế cũng không được! Trời sắp tối rồi, tất cả đều phải xuống núi!”
Lăng Hoa ngăn Tần Trạch Giang và Đường Ngọc Thư còn định thương lượng thêm lại, nhìn họ khẽ lắc đầu.
Bạch Liêm cũng khuyên nhủ: “Mọi người vẫn nghe họ đi, xuống núi thôi, đừng tranh cãi với họ nữa.”
Hà Tư Minh nói: “Game sẽ không cho chúng ta một nhiệm vụ không thể hoàn thành, có lẽ là vẫn còn cách khác để qua được phó bản, chờ trở về thôn rồi cẩn thận tìm thử xem.”
Lăng Hoa cũng tán thành gật đầu.
Bạch Liêm nói: “Hôm nay lúc lên núi đã lãng phí một ít thời gian, nếu ngày mai chúng ta đẩy nhanh tốc độ thì nhất định có thể hái được hai cây thuốc.”
Tần Trạch Giang nghe anh ta nói như vậy thì không nhịn được cau mày, người này sao lại quản được rộng như vậy cơ chứ, nói lúc lên núi tốn thời gian là đang trách mình không nên cõng Tề Kì lên núi hay sao?
Anh ta lạnh lùng lườm Bạch Liêm một cái rồi kéo Tề Kì đang ngơ ngơ ngác ngác đi xuống núi.
Người thường trú trong thôn thỏ không nhiều nhưng nhà ở lại không ít, mỗi người chơi được phân đến một ngôi nhà khác nhau. Có điều nhà nơi này lại nhỏ đến mức kỳ lạ, chen chúc thế nào cũng chỉ đủ ở lại một, hai người mà thôi.
Đội Tề Kì chọn hai căn nhà liền nhau, hai người ở một căn để đề phòng buổi tối đơn độc sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi họ về đến thôn không lâu thì một đội khác cũng quay về, họ cũng chỉ mang về một cây thuốc, hơn nữa còn có mấy người bị thương.
Mười mấy người chơi tụ tập trước pho tượng con thỏ to bự trong quảng trường thôn để bàn bạc với nhau, cuối cùng mọi người tán thành phương pháp của Hà Tư Minh nên rất nhanh sau đó họ đã tản đi, từng người đi tìm manh mối.
Chờ mọi người đi hết thì pho tượng con thỏ to đùng bảy màu kia lại vô tội chớp mắt mấy cái, lắc lắc cái đuôi tròn xoe rồi sau đó nằm xuống bắt đầu ngáy lên.
Lúc người chơi tìm kiếm càng nhiều manh mối thì Yến Lâu cũng tìm phòng trống rộng rãi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Nicholas nghiêm túc theo đuôi cậu, Yến Lâu khó hiểu quay đầu lại rồi hỏi: “Anh không đi tìm chỗ để nghỉ ngơi à?”
“Em nói muốn tôi làm gối ôm, đệm và gối đầu cho em mà.” Nicholas đàng hoàng trịnh trọng nói: “Tôi đến rồi!”
“…” Yến Lâu trầm mặc một hồi mới nhớ lại chuyện này: “Tôi chỉ thuận miệng nói đùa thôi, không cần anh…”
Nicholas giả điếc, dùng cặp chân ngắn trèo lên cái giường duy nhất trong phòng, thỏ đen bự đến mức gần như chiếm hết cả cái giường. Y cố hết sức co người lại để cho ra một chỗ trống, còn giơ tay vỗ vỗ: “Đến đây nào!”
Yến Lâu: ‘Tôi muốn từ chối!’
Nhưng Nicholas không cho cậu cơ hội để từ chối, sợi tơ vung lên một cái đã kéo người lên giường.
Mặt Yến Lâu đập vào phần ngực mềm nhũn của thỏ đen, nằm úp sấp đúng là thoải mái thật!
Cậu vốn định giãy dụa một hồi, dù sao cậu vẫn luôn một thân một mình, chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng chung chăn gối với người khác nên có cảm giác không quen. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, đây là búp bê mà cậu làm chứ cũng có phải người đâu, làm một cái gối ôm thì có vấn đề gì?
Đối với búp bê mình làm, cậu luôn có sự bao dung như đối xử với con nít, cho dù đứa con nít này có cực kì quái lạ đi chăng nữa. Yến Lâu vỗ vỗ đầu của thỏ đen rồi nói: “Vậy cậu ngoan một chút, đừng có đẩy tôi xuống đấy.”
Giường này hơi nhỏ, chỉ đủ cho một người ngủ mà thôi, huống hồ con thỏ này còn khá lớn. Nicholas suy nghĩ một chút rồi ôm Yến Lâu đặt lên trên bụng rồi nói: “Được rồi, như vậy thì sẽ không chen chúc nữa.”
So với thỏ đen thì Yến Lâu có vẻ nhỏ con hơn, nằm nhoài trên bụng thỏ vẫn rất thích hợp. Nicholas dùng móng vuốt ôm lấy cậu, còn thuận tay kéo chăn đắp kín cho cậu, cảm giác được ôm báu vật vào trong lồng ngực rất thỏa mãn, y thậm chí còn suy nghĩ xem có cần biến ảo hình thái của bản thể hay không, ví dụ như rồng khổng lồ chẳng hạn?
Thỏ đen còn bắt chước thở như thật nữa, cái bụng mềm nhũn nhẹ nhàng lên lên xuống xuống, cực kì ru ngủ, Yến Lâu nằm úp sấp một lúc thì đã ngủ khò luôn rồi.
Cửa sổ tròn trong căn phòng nhỏ để lộ một mảnh trời phía ngoài, gió đêm dịu dàng thổi tung rèm the chống muỗi, nhiễu loạn một mảng nhỏ ánh sáng và bóng tối giữa căn phòng này.
Một buổi tối yên tĩnh ấm áp.
Nicholas lẳng lặng nhìn gương mặt điềm tĩnh ngọt ngào khi ngủ của Yến Lâu trong bóng đêm dịu dàng, trái tim như được lấp đầy, y bỗng nhiên hiểu được cảm giác nắm giữ toàn bộ thế giới mà con người nói tới, cảm giác này còn tốt đẹp hơn so với việc nắm giữ cả thế giới.
Y cũng mang theo tâm tình vui vẻ như vậy mà nhắm mắt lại, trước khi ngủ, Nicholas cảm thấy đêm nay nhất định có thể có một giấc mộng đẹp, có lẽ sẽ có liên quan đến Yến Lâu.
Nửa đêm, Yến Lâu ngủ say lăn xuống khỏi cái bụng êm ái, Nicholas theo bản năng vươn tay đi ôm cậu lại.
Thế nhưng vừa mới đụng tới người thì một luồng sức mạnh lao tới, y nửa tỉnh nửa mê bay từ trên giường ra ngoài, va vào tủ rồi phát ra một tiếng vang thật lớn.
Nicholas:???
Rổ hoa quả trống trên nóc tủ lăn hai vòng rồi rơi xuống đỉnh đầu Nicholas, đập y tỉnh cả người, sau đó trượt đi rồi treo lủng lẳng trên vành tai y.
Yến Lâu đạp người ta xong thì chính cậu cũng bị đánh thức, cậu vừa cảnh giác vừa ngơ ngác nhìn chung quanh rồi nhanh chóng phát hiện ra con thỏ bự ngồi dưới cái tủ, trông vừa chật vật vừa tủi thân.
Yến Lâu: “…”
Vừa nhìn đã biết là tội lỗi của cậu rồi.
Cậu rất hiểu biết bản thân mình, tật xấu của mình cũng rất rõ ràng, chỉ là không ngờ đối với búp bê mềm mại đáng yêu vô hại cũng không hạ thấp cảnh giác xuống được.
“Anh không sao chứ?” Yến Lâu đứng dậy nâng con thỏ bự đang chóng mặt lên.
Nicholas còn đang đắm chìm bên trong dư vị của cú đá kia nên hơi ngơ ngác: “Không… không có việc gì.”
Yến Lâu gật đầu, mặc thêm áo khoác rồi nói: “Anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Nicholas lập tức phục hồi tinh thần lại, y vội vàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Đi lung tung một chút thôi.”
Đương nhiên Nicholas sẽ không để cậu ra ngoài một mình, y không kịp nhớ lại và suy nghĩ xem cú đá kia là chuyện gì xảy ra, chỉ bám chặt theo bóng lưng của Yến Lâu.
“Trở về đi thôi.” Nicholas nói: “Bên ngoài hơi lạnh, trong phòng ấm áp hơn.”
Yến Lâu hơi buồn cười, một con quỷ như cậu thì sợ lạnh thế nào được: “Tôi không lạnh, anh đừng đi theo nữa, nếu lông bị ướt thì không dễ khô đâu.”
“Vậy em trở về với tôi đi.” Nicholas lén lén lút lút nhìn cậu một cái, vỗ cái bụng vừa mềm vừa nảy của mình một cái rồi nói: “Tôi thật sự không sao cả, một chút dấu vết cũng không có.”
“Tôi biết.” Yến Lâu cười rồi trèo lên nóc nhà của một căn nhà có hình vỏ trứng rỗng: “Tôi chỉ thấy hơi bức bối nên đi ra hóng mát một chút thôi.”
Nicholas nhìn nụ cười trên mặt cậu, đột nhiên y khẳng định: “Em đang không vui.”
Yến Lâu quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen bóng này rồi bất đắc dĩ thở dài: “Một chút thôi.”
Nicholas trèo lên nóc nhà, nhưng không ngồi xuống bên cạnh Yến Lâu mà vòng ra phía sau cậu, dùng thân thể cao to ôm hờ cả người cậu lại.
Cơ thể Yến Lâu đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng, để mặc chính mình tựa trên cơ thể ấm áp dễ chịu của thỏ đen.
Toàn bộ dấu hiệu của sự sống mà cơ thể thỏ bắt chước ra đều đã biến mất rồi, không có hơi thở, không có nhịp tim, y lại trở lại như một con búp bê bình thường, không hề có chút uy hiếp nào cả, cũng mất đi cảm giác tồn tại rõ rệt.
Nicholas ôm chặt cậu rồi nhẹ giọng nói: “Không vui thì cứ nói ra đi, tôi đang nghe mà.”
Giọng nói của búp bê quá giống bệ hạ, Yến Lâu hơi nhắm mắt, cảm giác như bệ hạ đang lắng nghe.
Cậu chưa từng cố gắng tâm sự với bất cứ ai, một nửa là vì cậu không tin tưởng bất luận người nào, không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt người khác; một nửa kia là vì cậu không cho phép bản thân có loại hành vi yếu ớt này, kinh nghiệm từ nhỏ nói cho cậu biết, cậu không thể dựa vào bất cứ ai, vậy nên nhất định phải một mình kiên cường gánh vác hết thảy gánh nặng, bất cứ ý nghĩ mềm yếu nào cũng có thể phá hủy áo giáp của cậu.
Nhưng búp bê mình làm ra hẳn có thể đặt trong phạm vi tin tưởng được chứ nhỉ… Hay là cũng không thể, cậu chỉ bị giọng nói của búp bê mê hoặc mà thôi?
Hoặc là có thể, vì cậu đã hơi mệt mỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất