Chương 16: Phiên ngoại 1 : Đêm đông 2
Dùng xong cơm trưa, Vu Diệp tiếp nhận thứ gì đó Khiếu Hoàn lấy ra từ trong vạt áo, trầm ngâm một lúc lâu.
Xúc cảm lạnh lẽo, sau giờ Ngọ, mùa Đông ở đây cơ hồ có thể lạnh đến đáy lòng.
Hắn hơi nhíu mày, ngẩng đầu, nói với người vẫn luôn đứng ở một bên:
“Đây là ‘Thiên Tiên Đan’ được ca tụng giải được bách độc sao? Một lọ nho nhỏ như vậy…”
Vu Diệp ở trong một thân thể không thuộc về hắn, sống trong một thời đại xa lạ, đã trôi qua một khoảng thời gian thực dài, đối với loại thuốc tiên được ghi chép trong các tiểu thuyết võ hiệp kia, sự ngạc nhiên lúc ban đầu đã dần nhạt đi, thế nhưng bản tính tò mò trời sinh vẫn không thay đổi.
Thứ đựng trong bình sứ màu xanh trước mắt, chính là báu vật vô giá của Ngự Kiếm sơn trang, vang danh giang hồ suốt bao thế hệ qua.
Ngày đó, nhìn nam tử luôn luôn kiên nghị nằm ở trên giường suy yếu mở miệng, nhìn thân thể vốn khỏe mạnh trong trí nhớ biến thành thân thể gầy yếu tái nhợt trước mắt, nhìn máu tươi theo khóe miệng nam tử chảy ra, hắn đau đến gần như không thể hô hấp. Đó là Tam ca hắn kính trọng nhất, là Thuấn Ngọc Vương anh minh thần võ của đại Dận Quốc, hắn không thể tưởng tượng chỉ một khoảng thời gian không gặp mặt, người nọ đã biến thành bộ dạng như thế.
Sau khi hắn tỉnh táo lại, dùng đủ loại phương pháp bức hoàng đế đại Dận Quốc mở miệng giải thích từ đầu đến cuối, hắn liền lệnh cấp dưới tiến hành tình báo, triển khai điều tra mọi phương diện, ngắn ngủn hai ngày, sự tình đã sáng tỏ. Nhưng mà giải dược, lại chỉ có thể là báu vật ‘Thiên Tiên Đan’ của Ngự Kiếm sơn trang.
Nhưng cơ quan thuật [kiểu các loại bẫy chống trộm] của Ngự Kiếm sơn trang vang danh thiên hạ, dù có một thân tuyệt thế công lực cũng phải mang đại thương mới có thể rời khỏi, Vu Diệp cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý niệm trộm dược.
Mà thị vệ bên người của hắn, lại nửa quỳ trên mặt đất, thản nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, lại kiên định như đá. Liền như vậy lãnh nhiệm vụ đi trộm dược, lẻ loi một mình, đi Ngự Kiếm sơn trang.
Hắn tin y, cho nên đối phương không mở miệng, hắn cũng sẽ không phân phó thêm trợ lực gì đi theo.
Hắn tin y, cho nên hắn ở Thiên Dạ Cung chờ đợi, cho nên hắn ngày đêm làm bạn ở bên cạnh Tam ca.
Hắn tin y, cho nên… Người trước mắt lại mang theo một thân thương tích trở về.
“Chủ thượng?”
Thanh âm của Khiếu Hoàn đánh gảy suy nghĩ của hắn, hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
“Nếu chủ thượng đồng ý, thuộc hạ hiện tại liền bồi chủ thượng hồi cung, như thế nào?”
Y dùng từ ngữ cẩn trọng, cho dù trong lòng tò mò, cũng sẽ không chủ động nói ra miệng.
Vu Diệp nhìn thị vệ trước mắt một thân hắc y, lại có chút suy tư.
Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng đã xuất hiện, bầu trời một mảnh sáng sủa làm cho không ai có thể tưởng tượng chỉ cách vài canh giờ trước, trong trời đất vẫn là một mảnh mơ hồ, phân không rõ phương hướng, đồng thời cũng phân không rõ quá khứ hiện tại tương lai.
Vu Diệp nhấc lên rèm cửa của xe ngựa, khom người tiến vào. Nam Khiếu Hoàn thu thập thỏa đáng, cẩn thận phân phó vài lời với trung niên xa phu vừa thuê tới, sau đó kéo lấy dây cương, vừa mới chuẩn bị xoay người lên ngựa, trong xe ngựa liền truyền ra mệnh lệnh.
“Khiếu Hoàn, tiến vào cùng ta ngồi một chút.”
Vì thế y đành phải sờ sờ đầu yêu mã [ngựa yêu thích], vuốt ve lông mao trên lưng nó, trấn an vài cái, liền xoay người vào xe ngựa. “Ngân Diệu” thông minh, nhận thức được hướng đi, cho nên y hoàn toàn không cần lo lắng.
Bên trong xe ngựa, Vu Diệp đang nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt biếng nhác, hai mắt rủ xuống. Nghe được tiếng vang, mới ngẩng đầu, nhìn người tiến vào, cười nói:
“Đường đi nhàm chán, nói chút chuyện thú vị giải buồn đi, Khiếu Hoàn.”
Dứt lời, thân mình di chuyển một chút, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Ngồi ở đây.”
“Chuyện thú vị…” Nam Khiếu Hoàn có chút cười khổ, chuyện này nói là đơn giản, nhưng với y mà nói, lại là một vấn đề khó.
“Sớm biết ngươi sẽ không nói được…” Vu Diệp hơi cúi đầu, mỉm cười theo trên người lấy ra một vật, đưa cho thị vệ ngồi bên người mình, “Nếu đã như thế, vậy nói chút chuyện có liên quan với thứ này đi.”
Tiếp nhận vật trong tay Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn thầm kinh hãi: “… Chủ thượng, thứ này từ chỗ nào có được?”
Vật kia là gì? Chính là một mảnh ám khí, hình dáng cực kỳ đặc biệt, chế tác tinh xảo, vừa thấy liền biết, bị ám khí như vậy thương tổn, mất máu nhất định không ít.
“Từ trên người của ngươi.” Vu Diệp thản nhiên đáp, trầm mặc một hồi, thẳng đến khi đem các loại biểu tình trên mặt người bên cạnh nhìn đủ, mới tiếp tục nói, “Ám khí của ‘Chung Nam lão nhân’, sao lại xuất hiện tại Ngự Kiếm sơn trang?”
Khó trách lúc sáng y thu dọn phòng, lại tìm khắp nơi không thấy mảnh ám khí nhổ từ trên người mình ra này, nguyên lai là bị người trước mắt lấy. Trí nhớ như có như không của đêm qua chậm rãi hiện lên, trên mặt Nam Khiếu Hoàn hiện lên một tia bối rối, lại bị y nhanh chóng che dấu đi: “Đêm đó thuộc hạ tiến đến trộm dược, đúng lúc ‘Chung Nam lão nhân’ đang ở Ngự Kiếm sơn trang.”
Kỳ thật không chỉ có ‘Chung Nam lão nhân’, hiệp khách khắp nơi trên giang hồ chỉ cần là có chút danh tiếng, có chút giao hảo với chủ nhân của Ngự Kiếm sơn trang, đêm đó đều ở Ngự Kiếm sơn trang chúc mừng sinh thần con trai cả của trang chủ được 1 tuổi.
Phần đầu đã bị người đề cập nêu ra, y đành phải ngoan ngoãn kể lại, còn phần sau có thể giấu liền giấu. Y không phải người tự đại, đương nhiên sẽ không tự đại đến mức tự cho là có thể lấy một chội một trăm. Thế nhưng, thời gian cấp bách, không cho phép y do dự, y chỉ có thể giấu đi một ít thông tin liên quan, chỉ một lòng vì mệnh lệnh của người trước mắt.
Vu Diệp nghe Khiếu Hoàn trả lời, rủ mắt tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, tiếp theo lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngưng ở trên người Khiếu Hoàn.
Sớm chiều ở chung thời gian lâu như vậy, người nọ sớm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thế nhưng có vài thứ ở y, hắn thủy chung không thể lý giải. Không thể lý giải sự kiên định của y, không thể lý giải từng bước chân luôn đi theo sau hắn của y, cũng đồng dạng không thể lý giải sự trung thành của y.
“Làm liên luỵ ngươi, Khiếu Hoàn.”
Thanh âm nhẹ nhàng, hàm chứa vài tiếng thở dài như có như không, truyền vào trong tai Khiếu Hoàn không sót một tiếng.
“Đây là thuộc hạ nên làm.” Y rủ mi cúi đầu, nói.
Y vừa dứt lời, Vu Diệp đột nhiên dùng sức, Khiếu Hoàn đang ngồi ở một bên thình lình bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Khiếu Hoàn có chút giật mình từ trong ngực người nọ ngẩng đầu lên, lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia gần sát trước mắt, thanh âm của y có chút lúng túng: “... Chủ thượng... Nơi này là xe ngựa…”
Y biết chủ tử nhà mình thích nam sắc, trong ngày thường thấy đồng bạn dùng loại ánh mắt này lén nhìn chủ tử cũng không phải ít. Chỉ cần chủ tử muốn, y chắc chắn không chút do dự đem thân thể mình giao cho hắn. Nhưng người trước mắt hiện tại, y nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng khi độc phát thường ngày.
Vu Diệp đem đầu của mình chôn ở vai Khiếu Hoàn, cảm thụ nhiệt độ thân thể y, ngửi mùi hương quen thuộc, vì thế cánh tay đặt ở trên lưng Khiếu Hoàn càng siết chặt hơn.
—— Người này, hắn chắc chắn bảo hộ y cả đời!! Cả đời…
Hắn âm thầm đặt ra lời hứa, chính là hứa với mình, hứa với tâm của chính mình.
Cảm thụ được khí lực trên lưng tăng lớn, Nam Khiếu Hoàn biết mình đã hiểu lầm ý tứ của chủ tử. Nhìn người gục đầu nằm ở trên vai mình, y thử mở miệng: “… Chủ thượng?”
“… Cám ơn ngươi, Khiếu Hoàn.” Vu Diệp theo trên vai y ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến sâu không lường được.
“Đây là thuộc hạ nên làm.” Y cúi đầu, lặp lại đáp án vừa rồi.
Câu trả lời hoàn toàn không ngoài dự đoán, Vu Diệp cười trong lòng, sau đó lại dựa vào nhuyễn tháp, đóng mắt, mở miệng: “Khiếu Hoàn, ngươi đoán xem, vì cái gì ta chạy đến khách điếm?”
Hắn nhắm mắt mặt không chút thay đổi, khiến Khiếu Hoàn không đoán được vấn đề này đột nhiên hỏi ra là có ý tứ gì, dừng một chút, chỉ có thể đem suy đoán của chính mình lúc sáng nay nói ra:
“Là vì… Bệ hạ?”
Nếu y không nhớ lầm, thời gian hẳn vẫn còn kịp, chẳng lẽ tình trạng của bệ hạ chuyển biến xấu, cho nên chủ thượng mới…
“Quả nhiên cùng đáp án ta nghĩ giống nhau.” Vu Diệp cười cười, chợt mở mắt, “Tiếp tục, đoán đúng có thưởng.”
“…”
Khiếu Hoàn trầm mặc.
Sau một lúc thật lâu, y chỉ có thể đứng dậy, nửa quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng.”
“Biết cẩu hùng* chết như thế nào không?” Vu Diệp nhíu mày, lại là phản ứng như trong dự đoán của hắn.[*ý chỉ người vô tích sự, người nhát gan vô dụng: tức là anh Diệp đang oán em Hoàn là biết lý do mà không dám nói thẳng ra ấy =))]
“Ân?” Nam Khiếu Hoàn xác định chính mình không có nghe sai, chỉ có thể ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt không hiểu.
“Ngốc tử!!” Vu Diệp đỡ trán, “Quên đi… Đoán không được thì quên đi.”
“…”
Khiếu Hoàn không còn biết nói gì, chỉ có thể theo ý Vu Diệp đứng lên, lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mà người ra đề kia, đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Hắn đã có thể thấy được con đường tình yêu phía trước của mình gian nan đến thế nào… Căn bản khó khăn không kém gì trèo lên một ngọn núi cao với bao nhiêu hiểm trở!!
Cuối cùng hắn chuyển tầm mắt liếc nhìn Khiếu Hoàn một cái, bất đắc dĩ thở dài:
“Ai…!”
Xúc cảm lạnh lẽo, sau giờ Ngọ, mùa Đông ở đây cơ hồ có thể lạnh đến đáy lòng.
Hắn hơi nhíu mày, ngẩng đầu, nói với người vẫn luôn đứng ở một bên:
“Đây là ‘Thiên Tiên Đan’ được ca tụng giải được bách độc sao? Một lọ nho nhỏ như vậy…”
Vu Diệp ở trong một thân thể không thuộc về hắn, sống trong một thời đại xa lạ, đã trôi qua một khoảng thời gian thực dài, đối với loại thuốc tiên được ghi chép trong các tiểu thuyết võ hiệp kia, sự ngạc nhiên lúc ban đầu đã dần nhạt đi, thế nhưng bản tính tò mò trời sinh vẫn không thay đổi.
Thứ đựng trong bình sứ màu xanh trước mắt, chính là báu vật vô giá của Ngự Kiếm sơn trang, vang danh giang hồ suốt bao thế hệ qua.
Ngày đó, nhìn nam tử luôn luôn kiên nghị nằm ở trên giường suy yếu mở miệng, nhìn thân thể vốn khỏe mạnh trong trí nhớ biến thành thân thể gầy yếu tái nhợt trước mắt, nhìn máu tươi theo khóe miệng nam tử chảy ra, hắn đau đến gần như không thể hô hấp. Đó là Tam ca hắn kính trọng nhất, là Thuấn Ngọc Vương anh minh thần võ của đại Dận Quốc, hắn không thể tưởng tượng chỉ một khoảng thời gian không gặp mặt, người nọ đã biến thành bộ dạng như thế.
Sau khi hắn tỉnh táo lại, dùng đủ loại phương pháp bức hoàng đế đại Dận Quốc mở miệng giải thích từ đầu đến cuối, hắn liền lệnh cấp dưới tiến hành tình báo, triển khai điều tra mọi phương diện, ngắn ngủn hai ngày, sự tình đã sáng tỏ. Nhưng mà giải dược, lại chỉ có thể là báu vật ‘Thiên Tiên Đan’ của Ngự Kiếm sơn trang.
Nhưng cơ quan thuật [kiểu các loại bẫy chống trộm] của Ngự Kiếm sơn trang vang danh thiên hạ, dù có một thân tuyệt thế công lực cũng phải mang đại thương mới có thể rời khỏi, Vu Diệp cuối cùng chỉ có thể từ bỏ ý niệm trộm dược.
Mà thị vệ bên người của hắn, lại nửa quỳ trên mặt đất, thản nhiên mở miệng, thanh âm không lớn, lại kiên định như đá. Liền như vậy lãnh nhiệm vụ đi trộm dược, lẻ loi một mình, đi Ngự Kiếm sơn trang.
Hắn tin y, cho nên đối phương không mở miệng, hắn cũng sẽ không phân phó thêm trợ lực gì đi theo.
Hắn tin y, cho nên hắn ở Thiên Dạ Cung chờ đợi, cho nên hắn ngày đêm làm bạn ở bên cạnh Tam ca.
Hắn tin y, cho nên… Người trước mắt lại mang theo một thân thương tích trở về.
“Chủ thượng?”
Thanh âm của Khiếu Hoàn đánh gảy suy nghĩ của hắn, hắn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh.
“Nếu chủ thượng đồng ý, thuộc hạ hiện tại liền bồi chủ thượng hồi cung, như thế nào?”
Y dùng từ ngữ cẩn trọng, cho dù trong lòng tò mò, cũng sẽ không chủ động nói ra miệng.
Vu Diệp nhìn thị vệ trước mắt một thân hắc y, lại có chút suy tư.
Tuyết đã ngừng rơi, mặt trời cũng đã xuất hiện, bầu trời một mảnh sáng sủa làm cho không ai có thể tưởng tượng chỉ cách vài canh giờ trước, trong trời đất vẫn là một mảnh mơ hồ, phân không rõ phương hướng, đồng thời cũng phân không rõ quá khứ hiện tại tương lai.
Vu Diệp nhấc lên rèm cửa của xe ngựa, khom người tiến vào. Nam Khiếu Hoàn thu thập thỏa đáng, cẩn thận phân phó vài lời với trung niên xa phu vừa thuê tới, sau đó kéo lấy dây cương, vừa mới chuẩn bị xoay người lên ngựa, trong xe ngựa liền truyền ra mệnh lệnh.
“Khiếu Hoàn, tiến vào cùng ta ngồi một chút.”
Vì thế y đành phải sờ sờ đầu yêu mã [ngựa yêu thích], vuốt ve lông mao trên lưng nó, trấn an vài cái, liền xoay người vào xe ngựa. “Ngân Diệu” thông minh, nhận thức được hướng đi, cho nên y hoàn toàn không cần lo lắng.
Bên trong xe ngựa, Vu Diệp đang nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt biếng nhác, hai mắt rủ xuống. Nghe được tiếng vang, mới ngẩng đầu, nhìn người tiến vào, cười nói:
“Đường đi nhàm chán, nói chút chuyện thú vị giải buồn đi, Khiếu Hoàn.”
Dứt lời, thân mình di chuyển một chút, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Ngồi ở đây.”
“Chuyện thú vị…” Nam Khiếu Hoàn có chút cười khổ, chuyện này nói là đơn giản, nhưng với y mà nói, lại là một vấn đề khó.
“Sớm biết ngươi sẽ không nói được…” Vu Diệp hơi cúi đầu, mỉm cười theo trên người lấy ra một vật, đưa cho thị vệ ngồi bên người mình, “Nếu đã như thế, vậy nói chút chuyện có liên quan với thứ này đi.”
Tiếp nhận vật trong tay Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn thầm kinh hãi: “… Chủ thượng, thứ này từ chỗ nào có được?”
Vật kia là gì? Chính là một mảnh ám khí, hình dáng cực kỳ đặc biệt, chế tác tinh xảo, vừa thấy liền biết, bị ám khí như vậy thương tổn, mất máu nhất định không ít.
“Từ trên người của ngươi.” Vu Diệp thản nhiên đáp, trầm mặc một hồi, thẳng đến khi đem các loại biểu tình trên mặt người bên cạnh nhìn đủ, mới tiếp tục nói, “Ám khí của ‘Chung Nam lão nhân’, sao lại xuất hiện tại Ngự Kiếm sơn trang?”
Khó trách lúc sáng y thu dọn phòng, lại tìm khắp nơi không thấy mảnh ám khí nhổ từ trên người mình ra này, nguyên lai là bị người trước mắt lấy. Trí nhớ như có như không của đêm qua chậm rãi hiện lên, trên mặt Nam Khiếu Hoàn hiện lên một tia bối rối, lại bị y nhanh chóng che dấu đi: “Đêm đó thuộc hạ tiến đến trộm dược, đúng lúc ‘Chung Nam lão nhân’ đang ở Ngự Kiếm sơn trang.”
Kỳ thật không chỉ có ‘Chung Nam lão nhân’, hiệp khách khắp nơi trên giang hồ chỉ cần là có chút danh tiếng, có chút giao hảo với chủ nhân của Ngự Kiếm sơn trang, đêm đó đều ở Ngự Kiếm sơn trang chúc mừng sinh thần con trai cả của trang chủ được 1 tuổi.
Phần đầu đã bị người đề cập nêu ra, y đành phải ngoan ngoãn kể lại, còn phần sau có thể giấu liền giấu. Y không phải người tự đại, đương nhiên sẽ không tự đại đến mức tự cho là có thể lấy một chội một trăm. Thế nhưng, thời gian cấp bách, không cho phép y do dự, y chỉ có thể giấu đi một ít thông tin liên quan, chỉ một lòng vì mệnh lệnh của người trước mắt.
Vu Diệp nghe Khiếu Hoàn trả lời, rủ mắt tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, tiếp theo lại đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngưng ở trên người Khiếu Hoàn.
Sớm chiều ở chung thời gian lâu như vậy, người nọ sớm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Thế nhưng có vài thứ ở y, hắn thủy chung không thể lý giải. Không thể lý giải sự kiên định của y, không thể lý giải từng bước chân luôn đi theo sau hắn của y, cũng đồng dạng không thể lý giải sự trung thành của y.
“Làm liên luỵ ngươi, Khiếu Hoàn.”
Thanh âm nhẹ nhàng, hàm chứa vài tiếng thở dài như có như không, truyền vào trong tai Khiếu Hoàn không sót một tiếng.
“Đây là thuộc hạ nên làm.” Y rủ mi cúi đầu, nói.
Y vừa dứt lời, Vu Diệp đột nhiên dùng sức, Khiếu Hoàn đang ngồi ở một bên thình lình bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Khiếu Hoàn có chút giật mình từ trong ngực người nọ ngẩng đầu lên, lại liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kia gần sát trước mắt, thanh âm của y có chút lúng túng: “... Chủ thượng... Nơi này là xe ngựa…”
Y biết chủ tử nhà mình thích nam sắc, trong ngày thường thấy đồng bạn dùng loại ánh mắt này lén nhìn chủ tử cũng không phải ít. Chỉ cần chủ tử muốn, y chắc chắn không chút do dự đem thân thể mình giao cho hắn. Nhưng người trước mắt hiện tại, y nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng khi độc phát thường ngày.
Vu Diệp đem đầu của mình chôn ở vai Khiếu Hoàn, cảm thụ nhiệt độ thân thể y, ngửi mùi hương quen thuộc, vì thế cánh tay đặt ở trên lưng Khiếu Hoàn càng siết chặt hơn.
—— Người này, hắn chắc chắn bảo hộ y cả đời!! Cả đời…
Hắn âm thầm đặt ra lời hứa, chính là hứa với mình, hứa với tâm của chính mình.
Cảm thụ được khí lực trên lưng tăng lớn, Nam Khiếu Hoàn biết mình đã hiểu lầm ý tứ của chủ tử. Nhìn người gục đầu nằm ở trên vai mình, y thử mở miệng: “… Chủ thượng?”
“… Cám ơn ngươi, Khiếu Hoàn.” Vu Diệp theo trên vai y ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong, cười đến vân đạm phong khinh, cười đến sâu không lường được.
“Đây là thuộc hạ nên làm.” Y cúi đầu, lặp lại đáp án vừa rồi.
Câu trả lời hoàn toàn không ngoài dự đoán, Vu Diệp cười trong lòng, sau đó lại dựa vào nhuyễn tháp, đóng mắt, mở miệng: “Khiếu Hoàn, ngươi đoán xem, vì cái gì ta chạy đến khách điếm?”
Hắn nhắm mắt mặt không chút thay đổi, khiến Khiếu Hoàn không đoán được vấn đề này đột nhiên hỏi ra là có ý tứ gì, dừng một chút, chỉ có thể đem suy đoán của chính mình lúc sáng nay nói ra:
“Là vì… Bệ hạ?”
Nếu y không nhớ lầm, thời gian hẳn vẫn còn kịp, chẳng lẽ tình trạng của bệ hạ chuyển biến xấu, cho nên chủ thượng mới…
“Quả nhiên cùng đáp án ta nghĩ giống nhau.” Vu Diệp cười cười, chợt mở mắt, “Tiếp tục, đoán đúng có thưởng.”
“…”
Khiếu Hoàn trầm mặc.
Sau một lúc thật lâu, y chỉ có thể đứng dậy, nửa quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng.”
“Biết cẩu hùng* chết như thế nào không?” Vu Diệp nhíu mày, lại là phản ứng như trong dự đoán của hắn.[*ý chỉ người vô tích sự, người nhát gan vô dụng: tức là anh Diệp đang oán em Hoàn là biết lý do mà không dám nói thẳng ra ấy =))]
“Ân?” Nam Khiếu Hoàn xác định chính mình không có nghe sai, chỉ có thể ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt không hiểu.
“Ngốc tử!!” Vu Diệp đỡ trán, “Quên đi… Đoán không được thì quên đi.”
“…”
Khiếu Hoàn không còn biết nói gì, chỉ có thể theo ý Vu Diệp đứng lên, lại ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mà người ra đề kia, đã hoàn toàn không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Hắn đã có thể thấy được con đường tình yêu phía trước của mình gian nan đến thế nào… Căn bản khó khăn không kém gì trèo lên một ngọn núi cao với bao nhiêu hiểm trở!!
Cuối cùng hắn chuyển tầm mắt liếc nhìn Khiếu Hoàn một cái, bất đắc dĩ thở dài:
“Ai…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất