Chương 12: Tắm nước lạnh. . .
Sau khi Alan đi.
“Tôi quả thực không thể tin được! Tôi lại… Lại…” Rosalie thật sự nhịn không được, trên mặt cô hiện lên vẻ khó tin, còn lẫn chút kích động và vui sướng.
“Nếm được mùi vị.” Emmett thay cô nói ra.
“Nhưng lại ăn thật ngon.” Emmett vẫn chưa thỏa mãn chậc lưỡi.
“Đúng vậy, ăn thật ngon.”Alice cũng liếm liếm miệng.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, rốt cuộc hắn làm cái gì mà có thể khiến cho chúng ta nếm ra mùi vị!” Rosalie có chút điên cuồng the thé nói.
“Được rồi, Rosalie, xem ra vị khách này của chúng ta… A không, là chủ thuê nhà của chúng ta, thật là một người bí ẩn a. Nhưng mà, xem ra cậu ta cũng không có ý định để chúng ta biết.”Carlisle không thể xác định, lập tức nhớ ra cái gì đó mà nở nụ cười: “Nói mới nhớ cha đã sáu trăm năm không nếm được mùi vị thức ăn, thật khiến người ta hoài niệm a!”
Esme không nói một lời đi đến phòng bếp, tốc độ nhanh như chớp, bộ dạng lén lút kia giống như là không muốn bị phát hiện.
“Này, Esme, em đi đâu vậy?”
“Em đi xem còn gì không, vừa rồi còn chưa ăn no.”
“Con cũng muốn! Chờ con một chút…”
“Chừa cho con chút với!”
“Anh cũng muốn…”
“…” Edward và Jasper ít nói hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn mọi người trong nhà hưng phấn không thôi.
Ánh mắt thâm thúy nhìn hướng Alan rời đi, trong mắt Edward tràn ngập các loại sắc thái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……………..
Nửa đêm, lại lần nữa trang bị hệ thống phòng ngự cho phòng ngủ đến mỗi một khe cửa, Alan đã vô cùng mệt mỏi mất sức, hôm nay thật đúng là một ngày không may của cậu, hoảng sợ cả ngày, tới giờ mới bình tĩnh lại được.
Hi vọng có thể yên lặng một chút a, Alan bận rộn một hồi, trên người đã ra mồ hôi, kiếp này cậu cũng không lôi thôi như kiếp trước, tuy tóc vẫn đầy mỡ, nhưng thói quen vệ sinh tốt đẹp vẫn phải có.
Cầm lên một bộ đồ ngủ mới, Alan tin rằng gia tộc Ma cà rồng Cullen cũng đã hiểu rõ, sẽ không sinh ra lòng hiếu kỳ đối với những hành vi có chút ‘Quái dị’ của cậu.
Trong biệt thự trống trải im ắng, ngay cả một ‘Bóng người’ cũng không có.
Nhà Cullen đâu? Chẳng lẽ đám Ma cà rồng kia đều đi ra ngoài săn thức ăn hoang dã sao?
Alan âm thầm bĩu môi, hôm nay có người xa lạ vào cũng không biết che giấu, thật sự là ‘Không thể thay đổi thói quen ăn uống’ mà.
Ngọn đèn ban đêm vô cùng sáng rõ, nhưng trong ngôi biệt thự trống trải như thế này thì luôn để lộ ra một cảm giác rét lạnh.
Đều là do đám Ma cà rồng kia làm ảnh hưởng tới hoàn cảnh, không phải ánh mắt của Robert không tốt.
Giáo sư bao che khuyết điểm hừ lạnh.
Vách tường phòng tắm trang trí đầy hoa văn ô vuông ánh lên chói mắt, Alan thoả mãn nhìn những tranh trí thiên hướng màu sắc tao nhã này. Hừ, cậu thật sự chịu không nổi dạng tổ hợp thô bỉ giữa màu đỏ thẫm và vàng chóe của Gryffindor, chỉ cần vừa nhìn thấy những màu sắc đó, trong đầu sẽ bất giác hiện lên đống kẹo đủ loại màu sắc của lão ong mật Dumbledore kia, làm cậu đau cả bụng!
Cởi sạch quần áo đầy mồ hôi trên người, Alan nhấc chân bước vào bồn tắm vô cùng to lớn kia, gạch sứ làm thành bồn tắm cũng vô cùng nhẵn nhụi trơn bóng, mang theo một loại ôn nhuận của ngọc thạch.
Hơi ghét bỏ sờ lên mái tóc, cho dù đã chuyển thế cũng vẫn mang chút trơn mỡ. Kiếp này vì hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng nên tập quán sinh hoạt của Alan trở nên rất tốt, chỉ là đặc tính của mái tóc là trời sinh dầu trơn, luôn có vẻ loang loáng.
Mang theo tâm tình sung sướng cởi quần áo, Alan thầm nghĩ hôm nay thật đúng là ngày đau khổ của cậu.
Đầu tiên là phát hiện biệt thự trong rừng thuộc về mình bị người khác chiếm, tiếp theo ngộ ra chiếm nhà mình đích thật là một đám Ma cà rồng, sau đó còn không thể không cùng bọn Ma cà rồng này sống chung dưới một mái nhà…
Hi vọng vận rủi có thể nhanh chóng biến mất, không cần xuất hiện hoài, tối thiểu có thể yên tĩnh chút ít, sau khi trải qua tất cả mọi kinh hãi lớn nhỏ hôm nay, cậu mong có thể ngủ ngon một giấc.
Nhưng mà, nguyện vọng tuyệt đẹp của Alan cuối cùng cũng không thể thực hiện được, tai nạn lại một lần nữa thò mặt ra, khi cậu đang ảo tưởng được vui vẻ tắm vòi hoa sen, được một làn nước ấm nhẹ nhàng giội xuống…
Tay phải vặn nhẹ, nước chảy mạnh từ vòi sen…
“Oa ——!” Dòng nước lạnh như băng lao nhanh xuống, trực tiếp tưới lên người Alan, không kịp chuẩn bị cậu bị rét đến thấu xương!
Bị nước lạnh vòi sen tưới lên, Alan lúc này mới nhớ tới, ở trong gian biệt thự này vốn là một đám Ma cà rồng, trong truyền thuyết thân thể Ma cà rồng rất khác người thường, vĩnh viễn đều là giống như đá cẩm thạch lạnh như băng.
Bởi vậy bọn họ căn bản không chuẩn bị thiết bị nước ấm trong phòng tắm —— hơn nữa chắc hẳn bọn Ma cà rồng này cũng không có khả năng giữ người ngoài lại nghỉ ngơi tại nơi ở của bọn họ. Càng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, sẽ có một con người nóng hầm hập công khai tiến vào nhà ở của Ma cà rồng, tuy cậu là một phù thủy thực lực không kém.
Quả nhiên… Hôm nay thật là ngày đau khổ của Alan mà, hơn nữa vận rủi cũng không biến mất!
Alan nổi giận đùng đùng run rẩy muốn lấy khăn mặt, ai ngờ dùng sức quá mạnh lại ‘Oạch’ một tiếng ngã vào bồn tắm.
Gia đình Cullen là Ma cà rồng, mà Ma cà rồng lại không cần ngủ.
Giờ phút này bọn họ đang tản bộ trong khu rừng cách biệt thự không xa, tiện thể trao đổi suy đoán về vị chủ cho thuê nhà thần bí của bọn họ.
Với thính lực kinh người, họ tự nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của Alan lúc bị nước lạnh xối lên, các Ma cà rồng liếc nhau, đồng loạt chạy về phía biệt thự, Edward tốc độ nhanh nhất vọt tới trước, trực tiếp đá tung cửa phòng tắm.
“Alan… Ách!” Edward ngạc nhiên trừng mắt, chằm chằm vào Alan nghiến răng nghiến lợi vừa đứng lên từ bồn tắm, mái tóc màu đen ướt đẫm trơn mượt sáng bóng dưới ánh đèn mờ ảo, làn da toàn thân trắng nõn nhẵn bóng, có cảm giác như vô cùng ôn nhuận.
Thân hình tuy rắn chắc nhưng các khối cơ cũng không rõ ràng, một thân gầy gò thon dài với làn da trắng muốt phấn nộn có một loại quyến rũ như cấm dục.
Thân thể thiếu niên mười bảy tuổi, dưới ánh đèn và hoàn cảnh ở phòng tắm, trong đôi mắt ngu ngơ của Edward, có một loại mị lực yêu dị như hoa anh túc.
Nhìn thấy biểu lộ đờ đẫn của Edward, vẻ mặt Alan vừa đứng lên từ bồn tắm cũng bắt đầu vặn vẹo.
Tiền viện trưởng Slytherin vĩ đại hiện tại đang đứng trong bồn tắm, đầy người bọt nước không ngừng chảy xuống, bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người ở bên trong chơi đùa tắm rửa —— độ cao của bồn tắm cũng không thấp, nhưng đối với một thiếu niên mười bảy tuổi, đang đứng mà nói cũng chẳng che khuất được bất kỳ thứ gì.( Che cái gì vậy cà =))))))
Thấy tên Ma cà rồng chết tiệt trước mặt còn ngây ngốc đứng đó, Alan lộ vẻ hơi xấu hổ hiếm thấy.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ không mặc quần áo trước mặt một người xa lạ, hơn nữa người này còn là một Ma cà rồng cậu rất kiêng kị, điều này làm cho cái nhìn chằm chằm khí thế mười phần của cậu giảm đi uy lực rất nhiều, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cậu và Ma cà rồng có xung đột sao! Mỗi lần cậu gặp họa cơ hồ đều có liên quan đến Ma cà rồng!
Lần trước tại Italy tuy bị một Ma cà rồng khinh nhờn, nhưng tốt xấu gì trên người cũng còn một cái quần lót, không giống như bây giờ không một mảnh vải che thân!
“A a, tôi không biết cậu Edward đây còn có ham mê như vậy, thế nào, hài lòng không?!” Ngôn ngữ châm chọc lạnh như băng từng câu từng chữ phun ra từ đôi môi phát xanh, cậu cưỡng chế ra lệnh mình không thèm để ý ánh mắt của Edward, bước ra khỏi bồn tắm cầm lấy khăn mặt, lau khô hơi nước trên người.
Edward rốt cục phục hồi tinh thần, chật vật lao ra khỏi phòng tắm.
“A, Edward. Chuyện gì xảy ra?” Thấy anh em nhà mình hấp tấp từ phòng tắm lao ra, bọn người Carlisle vừa chạy tới cũng thò đầu nhìn về phía phòng tắm.
“Chờ một chút! Hắn… Alan còn đang bên trong!” Edward chạy ra rất nhanh, thấp giọng quát ngăn Carlisle lại.
“Alan ở bên trong?!”Carlislevà Emmett đồng thời hỏi.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Vừa rồi trong phòng tắm xảy ra chuyện gì?! Sao Alan lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy? Biểu lộ của Edward sao lại kỳ quái như vậy?
“A, trời ạ!” Vỗ trán, các Ma cà rồng thông minh gần như cùng lúc nghĩ ra, nước trong phòng tắm…
Hiện tại còn chưa đến mùa hè, hơn nữa Forks quanh năm mưa dầm, nhiệt độ vốn thấp hơn rất nhiều so với địa phương khác.
“Phanh!” Cửa phòng tắm bị hung hăng mở ra, Alan bọc đồ ngủ hung ác nhìn các Ma cà rồng vừa nghe tiếng động mà chạy đến đang đứng chung quanh, nhưng thực tế chính là do quá xấu hổ không biết nên làm thế nào mà liếc trừng trừng Edward, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm xoay người rời đi.
“Hắc, Edward.” Ngữ điệu Emmett đột nhiên hưng phấn gọi Edward lại, cười mờ ám nói: “Sắc mặt Alan sao khó coi quá vậy nà, chẳng lẽ vừa rồi em cứ trực tiếp xông vào như vậy, không phải em…”
“Câm miệng! Emmett!” Edward tức giận trừng mắt nhìn người anh em nhà mình, quay đầu lại nhìn hướng Alan rời đi, ánh mắt tối sầm lại, cũng xoay người ly khai.
Esme trách cứ liếc nhìn Emmett, bà biết rõ mỗi một ý xấu trong lòng đứa con hào sảng, thiện lương này, đặc biệt là khi đối mặt với Edward có quan hệ tốt nhất.
Nhưng mà, rất nhanh, bà nở nụ cười nhẹ.
“Emmett, ngày mai nhớ kỹ phải chuẩn bị nước ấm trong phòng tắm cho tốt.”
“Được, Esme, cứ giao cho con a.”
“Nhưng mà Edward.”Alice có chút hăng hái nhìn hướng Alan và Edward rời đi, nói: “Bọn họ…”
“Ha ha, cứ để bọn họ đi đi, đôi khi, có một vài sự việc chúng ta không thể nhúng tay vào.”Carlisle từ ái cười.
Mấy Ma cà rồng nhà Cullen trao đổi cho nhau một nụ cười mang ý vị thâm trường.
Esme tựa vào ngực Carlisle, chợt ngửa đầu hỏi: “Anh yêu, em cảm thấy Alan đến làm cuộc sống của chúng ta xuất hiện rất nhiều thay đổi, nhìn Edward xem, biểu hiện cùng vẻ mặt vừa rồi của nó…”
Carlisle hôn hai má bà, cười nói: “Tuy không biết thay đổi như thế nào, nhưng đối với Edward, đây là chuyện tốt, không phải sao?”
……………………
Đêm khuya, trong phòng Alan tĩnh mịch không tiếng động, chỉ là không biết chủ nhân đang bình yên chìm vào giấc ngủ hay đang giãy dụa trong cơn mơ.
Một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp thâm thúy lẳng lặng nhìn cửa phòng ngủ, vươn tay muốn mở ra, do dự một hồi, rốt cục rút tay về.
Xoay người, đi đến một hướng khác.
… Vừa rồi cậu ta trong này tắm rửa… Vô ý thức vuốt ve đáy bồn tắm sứ trắng.
Thiếu niên rùng mình trong làn nước lạnh buốt, dưới ánh đèn sáng lóa, hai tay ôm ngực run run, khuôn mặt anh tuấn vốn nghiêm túc lại có vẻ quyến rũ khác thường…
Trên mặt nam tử tuấn mỹ như bóng đêm bất chợt hiện lên một nụ cười ôn nhu trước nay chưa từng có, cởi quần áo vặn mở vòi nước, để mặc cho dòng nước chảy ra từ vòi sen cọ rửa da thịt rắn chắc cường tráng nhưng lại trắng nõn sáng bóng như đá cẩm thạch, trong đầu lướt qua tứ chi thon dài của người nào đó, vẻ mặt mê mang đáng yêu, làn da vô cùng ôn nhuận như ngọc… Mái tóc đen hiện ra ánh sáng nhu hòa kia sau khi bị nước tẩm ướt sũng, lại làm nổi bật lên khuôn mặt quyến rũ kì lạ vốn đã cực kỳ xinh đẹp… Đôi mắt đen nhiễm hơi nước… Mang vẻ mị hoặc đến bất ngờ…
Phảng phất như một vị hoàng tử thuộc về bóng đêm, ngẫu nhiên gặp được trong chớp mắt.
“…! Ta suy nghĩ cái gì!!!” Edward lấy lại tinh thần rên rỉ một tiếng, ánh mắt vốn đang mờ ảo nhanh chóng trở nên thanh minh…
Ta đang suy nghĩ cái gì?! Edward buồn rầu nện vào đầu mình, dúi vào nước, xúc cảm lạnh như băng tràn vào toàn thân, lại không cuốn đi ý nghĩ huyễn hoặc trong đầu được.
“Tôi quả thực không thể tin được! Tôi lại… Lại…” Rosalie thật sự nhịn không được, trên mặt cô hiện lên vẻ khó tin, còn lẫn chút kích động và vui sướng.
“Nếm được mùi vị.” Emmett thay cô nói ra.
“Nhưng lại ăn thật ngon.” Emmett vẫn chưa thỏa mãn chậc lưỡi.
“Đúng vậy, ăn thật ngon.”Alice cũng liếm liếm miệng.
“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, rốt cuộc hắn làm cái gì mà có thể khiến cho chúng ta nếm ra mùi vị!” Rosalie có chút điên cuồng the thé nói.
“Được rồi, Rosalie, xem ra vị khách này của chúng ta… A không, là chủ thuê nhà của chúng ta, thật là một người bí ẩn a. Nhưng mà, xem ra cậu ta cũng không có ý định để chúng ta biết.”Carlisle không thể xác định, lập tức nhớ ra cái gì đó mà nở nụ cười: “Nói mới nhớ cha đã sáu trăm năm không nếm được mùi vị thức ăn, thật khiến người ta hoài niệm a!”
Esme không nói một lời đi đến phòng bếp, tốc độ nhanh như chớp, bộ dạng lén lút kia giống như là không muốn bị phát hiện.
“Này, Esme, em đi đâu vậy?”
“Em đi xem còn gì không, vừa rồi còn chưa ăn no.”
“Con cũng muốn! Chờ con một chút…”
“Chừa cho con chút với!”
“Anh cũng muốn…”
“…” Edward và Jasper ít nói hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn mọi người trong nhà hưng phấn không thôi.
Ánh mắt thâm thúy nhìn hướng Alan rời đi, trong mắt Edward tràn ngập các loại sắc thái, không biết đang suy nghĩ cái gì.
……………..
Nửa đêm, lại lần nữa trang bị hệ thống phòng ngự cho phòng ngủ đến mỗi một khe cửa, Alan đã vô cùng mệt mỏi mất sức, hôm nay thật đúng là một ngày không may của cậu, hoảng sợ cả ngày, tới giờ mới bình tĩnh lại được.
Hi vọng có thể yên lặng một chút a, Alan bận rộn một hồi, trên người đã ra mồ hôi, kiếp này cậu cũng không lôi thôi như kiếp trước, tuy tóc vẫn đầy mỡ, nhưng thói quen vệ sinh tốt đẹp vẫn phải có.
Cầm lên một bộ đồ ngủ mới, Alan tin rằng gia tộc Ma cà rồng Cullen cũng đã hiểu rõ, sẽ không sinh ra lòng hiếu kỳ đối với những hành vi có chút ‘Quái dị’ của cậu.
Trong biệt thự trống trải im ắng, ngay cả một ‘Bóng người’ cũng không có.
Nhà Cullen đâu? Chẳng lẽ đám Ma cà rồng kia đều đi ra ngoài săn thức ăn hoang dã sao?
Alan âm thầm bĩu môi, hôm nay có người xa lạ vào cũng không biết che giấu, thật sự là ‘Không thể thay đổi thói quen ăn uống’ mà.
Ngọn đèn ban đêm vô cùng sáng rõ, nhưng trong ngôi biệt thự trống trải như thế này thì luôn để lộ ra một cảm giác rét lạnh.
Đều là do đám Ma cà rồng kia làm ảnh hưởng tới hoàn cảnh, không phải ánh mắt của Robert không tốt.
Giáo sư bao che khuyết điểm hừ lạnh.
Vách tường phòng tắm trang trí đầy hoa văn ô vuông ánh lên chói mắt, Alan thoả mãn nhìn những tranh trí thiên hướng màu sắc tao nhã này. Hừ, cậu thật sự chịu không nổi dạng tổ hợp thô bỉ giữa màu đỏ thẫm và vàng chóe của Gryffindor, chỉ cần vừa nhìn thấy những màu sắc đó, trong đầu sẽ bất giác hiện lên đống kẹo đủ loại màu sắc của lão ong mật Dumbledore kia, làm cậu đau cả bụng!
Cởi sạch quần áo đầy mồ hôi trên người, Alan nhấc chân bước vào bồn tắm vô cùng to lớn kia, gạch sứ làm thành bồn tắm cũng vô cùng nhẵn nhụi trơn bóng, mang theo một loại ôn nhuận của ngọc thạch.
Hơi ghét bỏ sờ lên mái tóc, cho dù đã chuyển thế cũng vẫn mang chút trơn mỡ. Kiếp này vì hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng nên tập quán sinh hoạt của Alan trở nên rất tốt, chỉ là đặc tính của mái tóc là trời sinh dầu trơn, luôn có vẻ loang loáng.
Mang theo tâm tình sung sướng cởi quần áo, Alan thầm nghĩ hôm nay thật đúng là ngày đau khổ của cậu.
Đầu tiên là phát hiện biệt thự trong rừng thuộc về mình bị người khác chiếm, tiếp theo ngộ ra chiếm nhà mình đích thật là một đám Ma cà rồng, sau đó còn không thể không cùng bọn Ma cà rồng này sống chung dưới một mái nhà…
Hi vọng vận rủi có thể nhanh chóng biến mất, không cần xuất hiện hoài, tối thiểu có thể yên tĩnh chút ít, sau khi trải qua tất cả mọi kinh hãi lớn nhỏ hôm nay, cậu mong có thể ngủ ngon một giấc.
Nhưng mà, nguyện vọng tuyệt đẹp của Alan cuối cùng cũng không thể thực hiện được, tai nạn lại một lần nữa thò mặt ra, khi cậu đang ảo tưởng được vui vẻ tắm vòi hoa sen, được một làn nước ấm nhẹ nhàng giội xuống…
Tay phải vặn nhẹ, nước chảy mạnh từ vòi sen…
“Oa ——!” Dòng nước lạnh như băng lao nhanh xuống, trực tiếp tưới lên người Alan, không kịp chuẩn bị cậu bị rét đến thấu xương!
Bị nước lạnh vòi sen tưới lên, Alan lúc này mới nhớ tới, ở trong gian biệt thự này vốn là một đám Ma cà rồng, trong truyền thuyết thân thể Ma cà rồng rất khác người thường, vĩnh viễn đều là giống như đá cẩm thạch lạnh như băng.
Bởi vậy bọn họ căn bản không chuẩn bị thiết bị nước ấm trong phòng tắm —— hơn nữa chắc hẳn bọn Ma cà rồng này cũng không có khả năng giữ người ngoài lại nghỉ ngơi tại nơi ở của bọn họ. Càng chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày, sẽ có một con người nóng hầm hập công khai tiến vào nhà ở của Ma cà rồng, tuy cậu là một phù thủy thực lực không kém.
Quả nhiên… Hôm nay thật là ngày đau khổ của Alan mà, hơn nữa vận rủi cũng không biến mất!
Alan nổi giận đùng đùng run rẩy muốn lấy khăn mặt, ai ngờ dùng sức quá mạnh lại ‘Oạch’ một tiếng ngã vào bồn tắm.
Gia đình Cullen là Ma cà rồng, mà Ma cà rồng lại không cần ngủ.
Giờ phút này bọn họ đang tản bộ trong khu rừng cách biệt thự không xa, tiện thể trao đổi suy đoán về vị chủ cho thuê nhà thần bí của bọn họ.
Với thính lực kinh người, họ tự nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết của Alan lúc bị nước lạnh xối lên, các Ma cà rồng liếc nhau, đồng loạt chạy về phía biệt thự, Edward tốc độ nhanh nhất vọt tới trước, trực tiếp đá tung cửa phòng tắm.
“Alan… Ách!” Edward ngạc nhiên trừng mắt, chằm chằm vào Alan nghiến răng nghiến lợi vừa đứng lên từ bồn tắm, mái tóc màu đen ướt đẫm trơn mượt sáng bóng dưới ánh đèn mờ ảo, làn da toàn thân trắng nõn nhẵn bóng, có cảm giác như vô cùng ôn nhuận.
Thân hình tuy rắn chắc nhưng các khối cơ cũng không rõ ràng, một thân gầy gò thon dài với làn da trắng muốt phấn nộn có một loại quyến rũ như cấm dục.
Thân thể thiếu niên mười bảy tuổi, dưới ánh đèn và hoàn cảnh ở phòng tắm, trong đôi mắt ngu ngơ của Edward, có một loại mị lực yêu dị như hoa anh túc.
Nhìn thấy biểu lộ đờ đẫn của Edward, vẻ mặt Alan vừa đứng lên từ bồn tắm cũng bắt đầu vặn vẹo.
Tiền viện trưởng Slytherin vĩ đại hiện tại đang đứng trong bồn tắm, đầy người bọt nước không ngừng chảy xuống, bồn tắm rất lớn, đủ cho hai người ở bên trong chơi đùa tắm rửa —— độ cao của bồn tắm cũng không thấp, nhưng đối với một thiếu niên mười bảy tuổi, đang đứng mà nói cũng chẳng che khuất được bất kỳ thứ gì.( Che cái gì vậy cà =))))))
Thấy tên Ma cà rồng chết tiệt trước mặt còn ngây ngốc đứng đó, Alan lộ vẻ hơi xấu hổ hiếm thấy.
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ không mặc quần áo trước mặt một người xa lạ, hơn nữa người này còn là một Ma cà rồng cậu rất kiêng kị, điều này làm cho cái nhìn chằm chằm khí thế mười phần của cậu giảm đi uy lực rất nhiều, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Cậu và Ma cà rồng có xung đột sao! Mỗi lần cậu gặp họa cơ hồ đều có liên quan đến Ma cà rồng!
Lần trước tại Italy tuy bị một Ma cà rồng khinh nhờn, nhưng tốt xấu gì trên người cũng còn một cái quần lót, không giống như bây giờ không một mảnh vải che thân!
“A a, tôi không biết cậu Edward đây còn có ham mê như vậy, thế nào, hài lòng không?!” Ngôn ngữ châm chọc lạnh như băng từng câu từng chữ phun ra từ đôi môi phát xanh, cậu cưỡng chế ra lệnh mình không thèm để ý ánh mắt của Edward, bước ra khỏi bồn tắm cầm lấy khăn mặt, lau khô hơi nước trên người.
Edward rốt cục phục hồi tinh thần, chật vật lao ra khỏi phòng tắm.
“A, Edward. Chuyện gì xảy ra?” Thấy anh em nhà mình hấp tấp từ phòng tắm lao ra, bọn người Carlisle vừa chạy tới cũng thò đầu nhìn về phía phòng tắm.
“Chờ một chút! Hắn… Alan còn đang bên trong!” Edward chạy ra rất nhanh, thấp giọng quát ngăn Carlisle lại.
“Alan ở bên trong?!”Carlislevà Emmett đồng thời hỏi.
Thật không thể tưởng tượng nổi! Vừa rồi trong phòng tắm xảy ra chuyện gì?! Sao Alan lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy? Biểu lộ của Edward sao lại kỳ quái như vậy?
“A, trời ạ!” Vỗ trán, các Ma cà rồng thông minh gần như cùng lúc nghĩ ra, nước trong phòng tắm…
Hiện tại còn chưa đến mùa hè, hơn nữa Forks quanh năm mưa dầm, nhiệt độ vốn thấp hơn rất nhiều so với địa phương khác.
“Phanh!” Cửa phòng tắm bị hung hăng mở ra, Alan bọc đồ ngủ hung ác nhìn các Ma cà rồng vừa nghe tiếng động mà chạy đến đang đứng chung quanh, nhưng thực tế chính là do quá xấu hổ không biết nên làm thế nào mà liếc trừng trừng Edward, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm xoay người rời đi.
“Hắc, Edward.” Ngữ điệu Emmett đột nhiên hưng phấn gọi Edward lại, cười mờ ám nói: “Sắc mặt Alan sao khó coi quá vậy nà, chẳng lẽ vừa rồi em cứ trực tiếp xông vào như vậy, không phải em…”
“Câm miệng! Emmett!” Edward tức giận trừng mắt nhìn người anh em nhà mình, quay đầu lại nhìn hướng Alan rời đi, ánh mắt tối sầm lại, cũng xoay người ly khai.
Esme trách cứ liếc nhìn Emmett, bà biết rõ mỗi một ý xấu trong lòng đứa con hào sảng, thiện lương này, đặc biệt là khi đối mặt với Edward có quan hệ tốt nhất.
Nhưng mà, rất nhanh, bà nở nụ cười nhẹ.
“Emmett, ngày mai nhớ kỹ phải chuẩn bị nước ấm trong phòng tắm cho tốt.”
“Được, Esme, cứ giao cho con a.”
“Nhưng mà Edward.”Alice có chút hăng hái nhìn hướng Alan và Edward rời đi, nói: “Bọn họ…”
“Ha ha, cứ để bọn họ đi đi, đôi khi, có một vài sự việc chúng ta không thể nhúng tay vào.”Carlisle từ ái cười.
Mấy Ma cà rồng nhà Cullen trao đổi cho nhau một nụ cười mang ý vị thâm trường.
Esme tựa vào ngực Carlisle, chợt ngửa đầu hỏi: “Anh yêu, em cảm thấy Alan đến làm cuộc sống của chúng ta xuất hiện rất nhiều thay đổi, nhìn Edward xem, biểu hiện cùng vẻ mặt vừa rồi của nó…”
Carlisle hôn hai má bà, cười nói: “Tuy không biết thay đổi như thế nào, nhưng đối với Edward, đây là chuyện tốt, không phải sao?”
……………………
Đêm khuya, trong phòng Alan tĩnh mịch không tiếng động, chỉ là không biết chủ nhân đang bình yên chìm vào giấc ngủ hay đang giãy dụa trong cơn mơ.
Một đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp thâm thúy lẳng lặng nhìn cửa phòng ngủ, vươn tay muốn mở ra, do dự một hồi, rốt cục rút tay về.
Xoay người, đi đến một hướng khác.
… Vừa rồi cậu ta trong này tắm rửa… Vô ý thức vuốt ve đáy bồn tắm sứ trắng.
Thiếu niên rùng mình trong làn nước lạnh buốt, dưới ánh đèn sáng lóa, hai tay ôm ngực run run, khuôn mặt anh tuấn vốn nghiêm túc lại có vẻ quyến rũ khác thường…
Trên mặt nam tử tuấn mỹ như bóng đêm bất chợt hiện lên một nụ cười ôn nhu trước nay chưa từng có, cởi quần áo vặn mở vòi nước, để mặc cho dòng nước chảy ra từ vòi sen cọ rửa da thịt rắn chắc cường tráng nhưng lại trắng nõn sáng bóng như đá cẩm thạch, trong đầu lướt qua tứ chi thon dài của người nào đó, vẻ mặt mê mang đáng yêu, làn da vô cùng ôn nhuận như ngọc… Mái tóc đen hiện ra ánh sáng nhu hòa kia sau khi bị nước tẩm ướt sũng, lại làm nổi bật lên khuôn mặt quyến rũ kì lạ vốn đã cực kỳ xinh đẹp… Đôi mắt đen nhiễm hơi nước… Mang vẻ mị hoặc đến bất ngờ…
Phảng phất như một vị hoàng tử thuộc về bóng đêm, ngẫu nhiên gặp được trong chớp mắt.
“…! Ta suy nghĩ cái gì!!!” Edward lấy lại tinh thần rên rỉ một tiếng, ánh mắt vốn đang mờ ảo nhanh chóng trở nên thanh minh…
Ta đang suy nghĩ cái gì?! Edward buồn rầu nện vào đầu mình, dúi vào nước, xúc cảm lạnh như băng tràn vào toàn thân, lại không cuốn đi ý nghĩ huyễn hoặc trong đầu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất