Chương 58: Ở chung (ba) . . .
Tòa thành là dựa vào núi mà xây, phía sau không xa chính là một rừng cây, có thể nhìn thấy cánh rừng rậm xanh biếc lọt vào trong tầm mắt.
Từ trên tòa thành trông thấy rừng rậm chất chồng núi non trùng điệp, từ thành nhìn ra, mênh mông vô tận, nhưng theo tiếng gió có thể mơ hồ nghe được tiếng từng con sóng biển vỗ nhẹ vào bờ.
Marcus đứng bên rừng cây, mặc cho ánh mặt trời cực nóng chiếu vào người hắn, gò má cùng một phần cổ không được áo choàng che khuất phản chiếu ra những tia sáng lung linh.
Vẻ đẹp ngôn ngữ thế tục không thể miêu tả, cảnh tượng làm người ta chìm đắm trong thứ phảng phất như thần tích.
Alan hơi sững sờ, trước mắt cứ như xuất hiện ảo giác.
Cũng từng có một ma cà rồng lộ ra thần tích như vậy trước mặt cậu, trừ tính chất đặc biệt đến từ bóng tối, thì cứ như một vị chúa cứu thế, bay đến trước mặt cậu.
Thiếu niên ma cà rồng trong trí nhớ, trong khu rừng hơi nước lượn lờ, xuyên qua làn khói nhẹ như sương mù, duỗi hai tay ra, phảng phất như đang vẫy gọi, ôm cả ánh mặt trời.
Da thịt trắng nõn trong giây phút bị ánh mặt trời soi chiếu, da của hắn phảng phất như nạm đầy những mảnh vụn kim cương lấp lánh tỏa sáng, tràn ngập các loại màu sắc lưu quang khiến cả sao trời cũng chán nản phai màu.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, quầng thâm nơi đáy mắt dưới ánh mặt trời rực rỡ như được bao phủ vuốt ve, tiếp đó nhìn vào đôi mắt vàng mật thâm thúy mà sáng chói, nhu tình như nước rồi lại tĩnh mịch phảng phất như không đáy, trái tim từ trước đến nay vốn đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không khỏi nhất thời hoảng hốt.
Trong suốt mà thâm thúy như thế, giống như đang ẩn chứa cả một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, thời khắc đó, cậu đã thật sự đắm chìm.
Edward… Tôi chưa từng tưởng niệm một người đến thế, cho dù là Lily tôi say đắm năm đó, cũng có thể dùng ma dược dời đi tưởng niệm dành cho cô… Nhưng đối với anh, tôi làm không được…
“Ta cho rằng, phù thủy hẳn phải có khí chất bình tĩnh và tính cách tỉnh táo, sẽ không vì những vật đặc biệt mà làm ra chuyện có tổn hại hình tượng.” Marcus nhíu mày nhìn bộ dạng hơi thất thần của Alan, có chút châm chọc thản nhiên nói.
Nhìn một cái, ngữ khí này, hình như y hệt lúc cậu phun lời ác độc!
Alan mở to hai mắt, cho tới bây giờ không chưa có ai có thể hơn thua với xà vương về vấn đề miệng lưỡi.
“Tôi giả thiết, tính nhạy cảm mà ma cà rồng vẫn lấy ra tự kiêu trên người ngài không cách nào tìm được sự thể hiện hữu hiệu. Hay ngài tự cho là đúng mà nghĩ rằng, chỉ là làn da biến dị có thể khiến một phù thủy kinh ngạc mà làm hắn lộ ra biểu hiện mất thân phận. Hay ngài coi làn da sáng lập lòe của ngài như khổng tước xòe đuôi mà khoe khoang, thế nên tất cả mọi người sẽ thấy kỳ lạ mà đến ca ngợi ngưỡng mộ, xin thứ cho ta nói thẳng, ngài thật sự quá mức tự phụ, đương nhiên, nếu người thường thấy cái thứ… da biến dị này có lẽ sẽ rất thưởng thức, dù sao… Vật hiếm là quý.”
Vật hiếm là quý, cho nên trong sở thú có vài giống thú hiếm mới hấp dẫn nhiều cái nhìn ngu xuẩn như vậy.
“Cậu… Có ý gì.” Marcus sửng sốt, hắn chỉ tùy tiện một câu liền làm Alan vèo vèo phun ra một hơi, hơn nữa hắn lại không hoàn toàn nghe hiểu, chỉ là châm chọc trong đó hắn vẫn nghe ra.
“… Xem ra ta thật đánh giá cao chỉ số thông minh của ngài.” Alan bĩu môi cười lạnh nói: “Ý tôi là, tôi cũng không vì ngài có chút ‘tính chất đặc biệt kì dị’ mà cảm thấy kỳ quái hoặc kinh ngạc, về phần ngài nói phù thủy hẳn phải có tính cách tỉnh táo và khí chất bình tĩnh. Tin tôi đi, tôi trước sau như một đều rất tốt, không nhọc ngài hao tâm tổn trí.”
“… Cậu!” ánh mắt Marcus lóe lên, con ngươi huyết sắc trong nháy mắt như ứa ra, cứ như muốn chảy ra huyết lệ!
Alan nói xong lập tức hối hận, cậu cũng không phải Gryffindor lỗ mãng xúc động, mà là Slytherin hiểu cách xem xét thời thế, hiện tại rơi vào xào huyệt của quỷ, dù có bất mãn thế nào, cũng không thể chống nổi trưởng lão Marcus phía sau là gia tộc Volturi với thực lực cùng thế lực đều cường đại vô cùng a!
“Khôi giáp hộ thân!” đũa phép trong tay Alan ánh sáng bừng lên, trong nháy mắt mười cái ‘Khôi giáp hộ thân’ được bao bọc trên người, tốc độ phóng thích nhanh hơn mấy lần!
Lời nguyền ‘Lửa quỷ’ nổi lên trong cổ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể niệm ra, ánh sáng do đũa phép thần kinh Medusa chế thành thậm chí ngưng kết thành cô gái xinh đẹp một như ẩn như hiện giữa không trung, đầu người thân rắn, tóc do từng con rắn thật nhỏ tạo thành, rít lên tê tê.
Phù thủy mắt đen ngưng thần đề phòng, bộ dáng như lâm đại địch, đương nhiên nếu cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được thân thể cậu đang run lên nhè nhẹ.
Đối với ma cà rồng tóc đen mắt màu máu này, cậu có một loại sợ hãi theo bản năng!
Trong con ngươi màu máu của Marcus tràn ra một tia sáng kỳ dị, ánh mắt trong giây lát trở nên thâm thúy, tiếp đó, ánh mắt lại ánh lên sự quen thuộc kì quái.
Quen thuộc, nhớ nhung, giãy dụa, hồi ức… Cuối cùng, dần dần lại hóa thành mê mang.
Dường như trong trí nhớ, cũng có người nào đó dùng ánh mắt này phòng bị nhìn hắn, làm tâm thần hắn chấn động, thống khổ!
Cũng là tóc đen mắt đen, cũng là ánh mắt kiên định và có chút sợ hãi, còn có ngũ quan tương tự…
Lần đầu hắn gặp thiếu niên này, tỉnh lại sau khi chịu đựng lời nguyền của tên phù thủy ngày xưa. Thiếu niên kia tê liệt ngã vào ngực hắn, tóc đen da trắng, vẻ mặt an tường, rõ ràng là bộ dạng chưa bao giờ thấy qua, nhưng lại khêu lên dây cung trong lòng hắn.
Thoáng như ấn tượng trong trí nhớ, nhưng hắn lại nhớ không nổi ấn tượng kia đến từ phương nào, phảng phất như cảm giác quen thuộc nọ chỉ là trong ảo cảnh.
Không biết tại sao, hắn thầm nghĩ thân cận với cậu, thậm chí lúc thiếu niên mê man, khinh nhờn cậu.
Không có chút dục vọng nào, cứ tự nhiên như vậy, giống như đã từng dịu dàng như thế đối đãi người nào đó.
Giây phút cậu mở to mắt, con ngươi đen bóng kia, làm cảm giác quen thuộc trong lòng càng ngày càng sâu!
Nhưng hắn biết cậu không phải ấn tượng quen thuộc trong trí nhớ, con ngươi trong ấn tượng kia, không có cảm giác sắc bén và lạnh lùng như vậy, cậu ta không phải!
Thiếu niên chạy thoát, dùng phương thức hắn chưa bao giờ thấy qua bỗng biến mất trước mắt hắn.
Hắn có thể tìm đến cậu, trên người hắn lưu lại máu của thiếu niên, nhưng hắn lại mâu thuẫn có nên đi tìm hay không.
Không chỉ vì uy nghiêm gia tộc Volturi, mà còn vì cảm giác quen thuộc mơ màng này, hắn hi vọng thiếu niên có thể làm hắn nhớ lại chút gì đó.
Cuối cùng, hắn tìm ra cậu ta, phát động thủ vệ gia tộc Volturi, rốt cuộc tìm được cậu.
Alan – Prince, một thiếu niên có được quyền năng phù thủy!
Cho dù Aro phản đối, hắn cũng cường ngạnh yêu cầu lưu lại thiếu niên phù thủy này!
Hắn dung túng vô lễ và châm chọc thiếu niên dành cho hắn, chỉ hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu, hắn cần tìm lại ngũ quan hao hao trong hồi ức đã bị lãng quên trên người thiếu niên.
Vì cái gì? Hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện từng xảy ra từ khi trở thành ma cà rồng, nhưng vì cái gì đối với ấn tượng quen thuộc như có như không trong đầu kia, lại hoàn toàn không nhớ tới bất cứ chuyện gì có liên quan, vì cái gì!
Marcus mờ mịt, nhìn phù thủy mắt đen phòng bị như có thể gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra công kích cường đại. Còn có, sợ hãi cùng phòng bị trong đôi mắt kia, làm trái tim tĩnh mịch ngàn năm của hắn không hiểu sao bỗng đau nhói.
U ám trong lòng Marcus chậm rãi tiêu giảm, uy áp khổng lồ suýt dâng lên của hắn dần tiêu tán, hắn lãnh đạm liếc nhìn phù thủy nắm chặt đũa phép, thản nhiên nói: “Đuổi kịp.”
Nói xong, hắn xoay người liền đi vào rừng cây.
Alan vốn như lâm đại địch, đang hơi hối hận rồi, lúc này thấy ma cà rồng Marcus lại thu khí thế cùng uy áp lại, còn muốn cậu đi theo, trừ may mắn sống sót sau tai nạn, lại có cảm giác một quyền đánh vào gối bông vậy!
Alan thấp giọng nguyền rủa vài câu, bỏ thêm một thần chú đi nhanh và tập trung phương hướng cho mình, đuổi kịp ma cà rồng tốc độ nhanh không gì sánh bằng.
Có ma pháp trợ giúp, tốc độ của Alan tuy vẫn không bằng ma cà rồng mau lẹ, nhưng trước mắt là rừng cây chằng chịt, đã nói rõ tốc độ nhanh đến chừng nào.
Đây là ma pháp học được trong sách cổ phù thủy bản địa để lại, không những khiến tốc độ biến nhanh trong thời gian ngắn, lại không cần lo lắng tốc độ quá nhanh mà đầu đụng vào thân cây.
Đuổi theo tốc độ như ánh sáng của Marcus xuyên qua rừng rậm tràn ngập sương mù, Alan chạy nhanh mà thở hồng hộc.
Dù có thể so sánh với tốc độ của ma cà rồng trong thời gian ngắn, nhưng khả năng chịu đựng của thân thể cậu chưa hẳn theo kịp a!
Marcus như không thấy gì cả, không kìm chậm tốc độ lại chút nào.
Alan cắn răng, âm thầm so sánh một chút. Nếu bây giờ có Edward ở đây, hắn nhất định sẽ cõng cậu đi.
Sau một hồi chạy nhanh, Alan cảm giác bọn họ đang hướng tới bờ biển. Chờ Marcus ngừng lại, Alan rốt cục có thể giải trừ ma pháp ngừng lại theo.
Sau đó cậu bị cảnh vật trước mắt làm sững sờ, không hiểu sao nhìn về phía Ma cà rồng.
Hóa ra, chỗ đó có hai cây đại thụ cao mấy chục thước che cả bầu trời, siết lấy nhau mà sinh trưởng, chính giữa thân cây vì dựa vào thật chặt, có vẻ như đã hợp thành một thể với nhau, chỉ sợ bảy tám người cũng khó ôm hết. Dưới tàng cây có một cửa động cao hơn hai thước, nhìn kỹ lại, bên trong có bàn có ghế, có cả cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc thang nhỏ bằng gỗ được đẻo gọt, có thể đi lên lầu.
Ngẩng đầu lên, chạc cây cách mặt đất bảy tám thước, lại bị ghép thành một tấm ván gỗ làm thành một nóc nhà bằng.
Hóa ra hai cây to này là ‘cây cộng sinh’ hiếm có ( cùng loại với cây phu thê nổi tiếng), hai cây to lớn siết lại thành một, chính giữa hơn mười thước đều không có gì, có thể là do hướng phát triển của cây, tự nhiên trống không, cũng có thể do người ta khoét thành, khoét ra một gian nhà nhỏ, trên cây có rất nhiều lỗ nhỏ làm thành cửa sổ, trên thành cao nhất, có một cành cây mọc lệch, bị người ta bẽ gảy, làm thành một nóc nhà có sân thượng, mà cây vẫn sống, vẫn cành lá rậm rạp.
Thứ này tuy tinh xảo, nhưng hình như là trò mà mấy thằng nhóc cô nhóc yêu nhau hay chơi mà.
Alan thật sự không cách nào tưởng tượng nổi Marcus cái con quỷ hút màu mặt co quắp ngàn năm này sẽ… Sẽ có một gian nhà gỗ như vậy, cho nên mới có biểu lộ kỳ quái thế này.
“Từ hôm nay trở đi cậu ở nơi này.” Marcus nhàn nhạt nói.
“Cái gì!” Alan gần như thét lên, hắn… cái con dơi hút máu này lại muốn xà vương đường đường, phù thủy Slytherin ở lại cái nơi… sắc mùi sến súa này à!
“Hoặc có thể chọn tòa thành.” Marcus nói ra.
Alan câm nín, muốn cậu mỗi ngày đối mặt với đám ma cà rồng kia, nhất là hôm nay sau khi chứng kiến chúng ăn cơm, cậu một khắc cũng không muốn ở lại cái nơi đó.
Kỳ thật nơi này… Có vẻ không tồi!
Alan không ngừng thôi miên mình, đồng thời thuyết phục bản thân tận lực không cần nhìn cái phòng cây tràn ngập hơi thở đồng thoại kia.
Được rồi, có lẽ tại một nơi không có ma cà rồng, cậu có thể ngủ càng an ổn hơn, vừa vặn có thể nghiên cứu chế tạo vài thứ ma dược, hoàn cảnh này cũng không tệ lắm.
“Có lẽ tôi nên cảm tạ lòng từ bi của ngài, giúp tôi tìm ra một nơi -ở- thích- hợp!” Alan cắn răng nói.
“Ta chỉ cảm thấy, cậu… Hẳn sẽ thích hợp với nơi này.” Marcus đột nhiên hơi bối rối, cũng không biết an bài như vậy rốt cuộc đúng không.
Trong ấn tượng như thật như giả của hắn, hình như cũng có một người tóc đen mắt đen, từng ở lại căn phòng thân cây này, hướng hắn mỉm cười.
Mi mới thích hợp… Cả nhà mi đều thích hợp!
Alan âm thầm phỉ báng.
“Đằng sau nơi này còn có một hoa viên tư nhân gia tộc Volturi chúng ta, cậu đi theo ta.” Marcus bỗng lặng thinh, lại đi đến hướng khác.
Tại đó, hình như cũng có kí ức về bóng hình kia, có lẽ phù thủy mắt đen này xuất hiện ở hai nơi này, sẽ làm hắn nhớ tới cái gì a.
Rừng cây rậm rạp bị sửa sang thành một mảnh vườn hoa, trọn vẹn chiếm cứ một thung lũng nhỏ và hai sườn núi lớn, hàng rào do tường vi xinh đẹp uốn thành, cách rào che hơn mười thước có thể trông thấy bãi cát sóng vỗ vào bờ.
Vườn hoa này ngàn năm trước đã tồn tại, là vườn hoa tư nhân của gia tộc Volturi, đối với ma cà rồng sinh hoạt đã tốt còn muốn tốt hơn nữa tự nhiên sẽ không để giống cây tục tằng nào xuất hiện trong này, có thật nhiều giống cây bên ngoài đã tuyệt chủng, thậm chí có rất nhiều là giống quý hiếm bản thân họ cũng không biết là gì.
Vô số hoa và cây cảnh thế gian hiếm thấy sinh trưởng chằng chịt, mọc đầy khắp núi đồi, trong thung lũng liếc nhìn lại, đều là các màu hoa và cây cảnh chen chúc đầy cả không gian.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoa viên này, đôi mắt đen bóng của Alan gần như lập tức —— trợn tròn!
Nguyên liệu ma dược! Trong này lại sinh trưởng nhiều nguyên liệu ma dược như thế!
Cho dù là một ít thực vật bình thường, bởi vì sống đã lâu trong này mà đượv thực vật có ma lực khác đồng hóa, cũng có thể miễn cưỡng làm thành nguyên liệu ma dược!
Từ sách cổ mà phù thủy bản địa ghi lại, dược liệu chủ yếu để chế ma dược kéo dài tánh mạng cần ‘cỏ Acura ‘, bên cạnh sườn núi hướng mắt trời trong vườn hoa, có một đống cỏ Acura to, giống như một lùm cỏ bụi, phạm vi chừng hai ba thước. Loại cỏ này đã lớn thành bụi, dược hiệu bởi vì năm tháng mà ngưng tụ quá nhiều, dù chỉ ngắt xuống một mảnh lá non, cũng đủ để hơn mười cây cỏ Acura bình thường. Loại nguyên liệu cấp bậc này, căn bản không cần làm gia công xử lý gì nữa, tùy tiện ngắt xuống một mảnh lá, đã là nguyên vật chế tạo các loại ma dược cực phẩm, có thể trực tiếp sử dụng.
Alan ngơ ngác nhìn các loài hoa và cây khắp núi, cẩn thận hỏi Marcus một câu: “Xin hỏi, tôi có thể ngắt lấy một ít không?”
“Cậu thích hoa cỏ?” Marcus có chút kỳ quái sở thích của Alan, sau đó mất tự nhiên gật đầu một cái: “Chỉ là vài nhánh hoa cỏ thôi, cậu thích thì cứ tùy tiện hái đi.” Đồng thời có chút khinh bỉ nhìn phù thủy.
Những hoa cỏ dùng để làm đẹp này cũng không là gì trong mắt ma cà rồng, trong đó mặc dù có vài trân phẩm đã biến mất khỏi thế gian, nhưng bất quá cũng chỉ là mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ mà thôi.
“Thật sao?” Alan lại hỏi một câu.
Nghi hoặc liếc nhìn phù thủy, Marcus lãnh đạm nói: “Mặc dù có mấy thứ là trân phẩm thế gian hiếm thấy, ừ… Có rất nhiều giống bên ngoài đã tuyệt chủng. Nhưng thứ này đối với chúng tôi không có tác dụng gì. Ngàn năm trước Aro lại rất thích loay hoay với những vật này, cũng không thiếu những chủng tộc lúc ấy, như tinh linh, Druid. Nhưng rất nhanh Aro liền không còn hứng thú, ngàn năm nay chúng tôi chỉ có người hầu định kỳ quét dọn nơi này thôi. Cậu nếu thích, có thể tùy ý ngắt hái.”
Dùng sức gật đầu, trong đồng tử mát lạnh của phù thủy mắt đen lại lóe ra tia cuồng nhiệt làm lòng người run sợ!
Đũa phép vung lên, nhào tới các nguyên liệu ma dược. Alan toàn lực thi triển ma chú, đỉnh đũa phép tung ra hơn mười tia sáng lóe, cắt xẹt xẹt vô số nguyên liệu ma dược, nhét vào túi không gian bên hông. Đây là kết quả luyện kim tìm thấy trong di tích của phù thủy bản địa, ẩn chứa không gian ma pháp, có thể dung nạp rất nhiều thứ.
Khuôn mặt Marcus run rẩy một chút, chỉ thấy nơi Alan đi qua không còn một cành cây ngọn cỏ, mà cả đất cũng bị đào lên một lớp!
Nhìn Alan ra tay không chút khách khí, giống y như muốn một mẻ hốt gọn cả vườn hoa, khóe miệng Marcus có chút run rẩy!
Nơi này… Dù sao cũng là vườn hoa thuộc về Aro a!
Từ trên tòa thành trông thấy rừng rậm chất chồng núi non trùng điệp, từ thành nhìn ra, mênh mông vô tận, nhưng theo tiếng gió có thể mơ hồ nghe được tiếng từng con sóng biển vỗ nhẹ vào bờ.
Marcus đứng bên rừng cây, mặc cho ánh mặt trời cực nóng chiếu vào người hắn, gò má cùng một phần cổ không được áo choàng che khuất phản chiếu ra những tia sáng lung linh.
Vẻ đẹp ngôn ngữ thế tục không thể miêu tả, cảnh tượng làm người ta chìm đắm trong thứ phảng phất như thần tích.
Alan hơi sững sờ, trước mắt cứ như xuất hiện ảo giác.
Cũng từng có một ma cà rồng lộ ra thần tích như vậy trước mặt cậu, trừ tính chất đặc biệt đến từ bóng tối, thì cứ như một vị chúa cứu thế, bay đến trước mặt cậu.
Thiếu niên ma cà rồng trong trí nhớ, trong khu rừng hơi nước lượn lờ, xuyên qua làn khói nhẹ như sương mù, duỗi hai tay ra, phảng phất như đang vẫy gọi, ôm cả ánh mặt trời.
Da thịt trắng nõn trong giây phút bị ánh mặt trời soi chiếu, da của hắn phảng phất như nạm đầy những mảnh vụn kim cương lấp lánh tỏa sáng, tràn ngập các loại màu sắc lưu quang khiến cả sao trời cũng chán nản phai màu.
Lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, quầng thâm nơi đáy mắt dưới ánh mặt trời rực rỡ như được bao phủ vuốt ve, tiếp đó nhìn vào đôi mắt vàng mật thâm thúy mà sáng chói, nhu tình như nước rồi lại tĩnh mịch phảng phất như không đáy, trái tim từ trước đến nay vốn đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng không khỏi nhất thời hoảng hốt.
Trong suốt mà thâm thúy như thế, giống như đang ẩn chứa cả một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp, thời khắc đó, cậu đã thật sự đắm chìm.
Edward… Tôi chưa từng tưởng niệm một người đến thế, cho dù là Lily tôi say đắm năm đó, cũng có thể dùng ma dược dời đi tưởng niệm dành cho cô… Nhưng đối với anh, tôi làm không được…
“Ta cho rằng, phù thủy hẳn phải có khí chất bình tĩnh và tính cách tỉnh táo, sẽ không vì những vật đặc biệt mà làm ra chuyện có tổn hại hình tượng.” Marcus nhíu mày nhìn bộ dạng hơi thất thần của Alan, có chút châm chọc thản nhiên nói.
Nhìn một cái, ngữ khí này, hình như y hệt lúc cậu phun lời ác độc!
Alan mở to hai mắt, cho tới bây giờ không chưa có ai có thể hơn thua với xà vương về vấn đề miệng lưỡi.
“Tôi giả thiết, tính nhạy cảm mà ma cà rồng vẫn lấy ra tự kiêu trên người ngài không cách nào tìm được sự thể hiện hữu hiệu. Hay ngài tự cho là đúng mà nghĩ rằng, chỉ là làn da biến dị có thể khiến một phù thủy kinh ngạc mà làm hắn lộ ra biểu hiện mất thân phận. Hay ngài coi làn da sáng lập lòe của ngài như khổng tước xòe đuôi mà khoe khoang, thế nên tất cả mọi người sẽ thấy kỳ lạ mà đến ca ngợi ngưỡng mộ, xin thứ cho ta nói thẳng, ngài thật sự quá mức tự phụ, đương nhiên, nếu người thường thấy cái thứ… da biến dị này có lẽ sẽ rất thưởng thức, dù sao… Vật hiếm là quý.”
Vật hiếm là quý, cho nên trong sở thú có vài giống thú hiếm mới hấp dẫn nhiều cái nhìn ngu xuẩn như vậy.
“Cậu… Có ý gì.” Marcus sửng sốt, hắn chỉ tùy tiện một câu liền làm Alan vèo vèo phun ra một hơi, hơn nữa hắn lại không hoàn toàn nghe hiểu, chỉ là châm chọc trong đó hắn vẫn nghe ra.
“… Xem ra ta thật đánh giá cao chỉ số thông minh của ngài.” Alan bĩu môi cười lạnh nói: “Ý tôi là, tôi cũng không vì ngài có chút ‘tính chất đặc biệt kì dị’ mà cảm thấy kỳ quái hoặc kinh ngạc, về phần ngài nói phù thủy hẳn phải có tính cách tỉnh táo và khí chất bình tĩnh. Tin tôi đi, tôi trước sau như một đều rất tốt, không nhọc ngài hao tâm tổn trí.”
“… Cậu!” ánh mắt Marcus lóe lên, con ngươi huyết sắc trong nháy mắt như ứa ra, cứ như muốn chảy ra huyết lệ!
Alan nói xong lập tức hối hận, cậu cũng không phải Gryffindor lỗ mãng xúc động, mà là Slytherin hiểu cách xem xét thời thế, hiện tại rơi vào xào huyệt của quỷ, dù có bất mãn thế nào, cũng không thể chống nổi trưởng lão Marcus phía sau là gia tộc Volturi với thực lực cùng thế lực đều cường đại vô cùng a!
“Khôi giáp hộ thân!” đũa phép trong tay Alan ánh sáng bừng lên, trong nháy mắt mười cái ‘Khôi giáp hộ thân’ được bao bọc trên người, tốc độ phóng thích nhanh hơn mấy lần!
Lời nguyền ‘Lửa quỷ’ nổi lên trong cổ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể niệm ra, ánh sáng do đũa phép thần kinh Medusa chế thành thậm chí ngưng kết thành cô gái xinh đẹp một như ẩn như hiện giữa không trung, đầu người thân rắn, tóc do từng con rắn thật nhỏ tạo thành, rít lên tê tê.
Phù thủy mắt đen ngưng thần đề phòng, bộ dáng như lâm đại địch, đương nhiên nếu cẩn thận quan sát, còn có thể thấy được thân thể cậu đang run lên nhè nhẹ.
Đối với ma cà rồng tóc đen mắt màu máu này, cậu có một loại sợ hãi theo bản năng!
Trong con ngươi màu máu của Marcus tràn ra một tia sáng kỳ dị, ánh mắt trong giây lát trở nên thâm thúy, tiếp đó, ánh mắt lại ánh lên sự quen thuộc kì quái.
Quen thuộc, nhớ nhung, giãy dụa, hồi ức… Cuối cùng, dần dần lại hóa thành mê mang.
Dường như trong trí nhớ, cũng có người nào đó dùng ánh mắt này phòng bị nhìn hắn, làm tâm thần hắn chấn động, thống khổ!
Cũng là tóc đen mắt đen, cũng là ánh mắt kiên định và có chút sợ hãi, còn có ngũ quan tương tự…
Lần đầu hắn gặp thiếu niên này, tỉnh lại sau khi chịu đựng lời nguyền của tên phù thủy ngày xưa. Thiếu niên kia tê liệt ngã vào ngực hắn, tóc đen da trắng, vẻ mặt an tường, rõ ràng là bộ dạng chưa bao giờ thấy qua, nhưng lại khêu lên dây cung trong lòng hắn.
Thoáng như ấn tượng trong trí nhớ, nhưng hắn lại nhớ không nổi ấn tượng kia đến từ phương nào, phảng phất như cảm giác quen thuộc nọ chỉ là trong ảo cảnh.
Không biết tại sao, hắn thầm nghĩ thân cận với cậu, thậm chí lúc thiếu niên mê man, khinh nhờn cậu.
Không có chút dục vọng nào, cứ tự nhiên như vậy, giống như đã từng dịu dàng như thế đối đãi người nào đó.
Giây phút cậu mở to mắt, con ngươi đen bóng kia, làm cảm giác quen thuộc trong lòng càng ngày càng sâu!
Nhưng hắn biết cậu không phải ấn tượng quen thuộc trong trí nhớ, con ngươi trong ấn tượng kia, không có cảm giác sắc bén và lạnh lùng như vậy, cậu ta không phải!
Thiếu niên chạy thoát, dùng phương thức hắn chưa bao giờ thấy qua bỗng biến mất trước mắt hắn.
Hắn có thể tìm đến cậu, trên người hắn lưu lại máu của thiếu niên, nhưng hắn lại mâu thuẫn có nên đi tìm hay không.
Không chỉ vì uy nghiêm gia tộc Volturi, mà còn vì cảm giác quen thuộc mơ màng này, hắn hi vọng thiếu niên có thể làm hắn nhớ lại chút gì đó.
Cuối cùng, hắn tìm ra cậu ta, phát động thủ vệ gia tộc Volturi, rốt cuộc tìm được cậu.
Alan – Prince, một thiếu niên có được quyền năng phù thủy!
Cho dù Aro phản đối, hắn cũng cường ngạnh yêu cầu lưu lại thiếu niên phù thủy này!
Hắn dung túng vô lễ và châm chọc thiếu niên dành cho hắn, chỉ hy vọng có thể mỗi ngày nhìn thấy cậu, hắn cần tìm lại ngũ quan hao hao trong hồi ức đã bị lãng quên trên người thiếu niên.
Vì cái gì? Hắn nhớ rõ tất cả mọi chuyện từng xảy ra từ khi trở thành ma cà rồng, nhưng vì cái gì đối với ấn tượng quen thuộc như có như không trong đầu kia, lại hoàn toàn không nhớ tới bất cứ chuyện gì có liên quan, vì cái gì!
Marcus mờ mịt, nhìn phù thủy mắt đen phòng bị như có thể gặp nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra công kích cường đại. Còn có, sợ hãi cùng phòng bị trong đôi mắt kia, làm trái tim tĩnh mịch ngàn năm của hắn không hiểu sao bỗng đau nhói.
U ám trong lòng Marcus chậm rãi tiêu giảm, uy áp khổng lồ suýt dâng lên của hắn dần tiêu tán, hắn lãnh đạm liếc nhìn phù thủy nắm chặt đũa phép, thản nhiên nói: “Đuổi kịp.”
Nói xong, hắn xoay người liền đi vào rừng cây.
Alan vốn như lâm đại địch, đang hơi hối hận rồi, lúc này thấy ma cà rồng Marcus lại thu khí thế cùng uy áp lại, còn muốn cậu đi theo, trừ may mắn sống sót sau tai nạn, lại có cảm giác một quyền đánh vào gối bông vậy!
Alan thấp giọng nguyền rủa vài câu, bỏ thêm một thần chú đi nhanh và tập trung phương hướng cho mình, đuổi kịp ma cà rồng tốc độ nhanh không gì sánh bằng.
Có ma pháp trợ giúp, tốc độ của Alan tuy vẫn không bằng ma cà rồng mau lẹ, nhưng trước mắt là rừng cây chằng chịt, đã nói rõ tốc độ nhanh đến chừng nào.
Đây là ma pháp học được trong sách cổ phù thủy bản địa để lại, không những khiến tốc độ biến nhanh trong thời gian ngắn, lại không cần lo lắng tốc độ quá nhanh mà đầu đụng vào thân cây.
Đuổi theo tốc độ như ánh sáng của Marcus xuyên qua rừng rậm tràn ngập sương mù, Alan chạy nhanh mà thở hồng hộc.
Dù có thể so sánh với tốc độ của ma cà rồng trong thời gian ngắn, nhưng khả năng chịu đựng của thân thể cậu chưa hẳn theo kịp a!
Marcus như không thấy gì cả, không kìm chậm tốc độ lại chút nào.
Alan cắn răng, âm thầm so sánh một chút. Nếu bây giờ có Edward ở đây, hắn nhất định sẽ cõng cậu đi.
Sau một hồi chạy nhanh, Alan cảm giác bọn họ đang hướng tới bờ biển. Chờ Marcus ngừng lại, Alan rốt cục có thể giải trừ ma pháp ngừng lại theo.
Sau đó cậu bị cảnh vật trước mắt làm sững sờ, không hiểu sao nhìn về phía Ma cà rồng.
Hóa ra, chỗ đó có hai cây đại thụ cao mấy chục thước che cả bầu trời, siết lấy nhau mà sinh trưởng, chính giữa thân cây vì dựa vào thật chặt, có vẻ như đã hợp thành một thể với nhau, chỉ sợ bảy tám người cũng khó ôm hết. Dưới tàng cây có một cửa động cao hơn hai thước, nhìn kỹ lại, bên trong có bàn có ghế, có cả cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc thang nhỏ bằng gỗ được đẻo gọt, có thể đi lên lầu.
Ngẩng đầu lên, chạc cây cách mặt đất bảy tám thước, lại bị ghép thành một tấm ván gỗ làm thành một nóc nhà bằng.
Hóa ra hai cây to này là ‘cây cộng sinh’ hiếm có ( cùng loại với cây phu thê nổi tiếng), hai cây to lớn siết lại thành một, chính giữa hơn mười thước đều không có gì, có thể là do hướng phát triển của cây, tự nhiên trống không, cũng có thể do người ta khoét thành, khoét ra một gian nhà nhỏ, trên cây có rất nhiều lỗ nhỏ làm thành cửa sổ, trên thành cao nhất, có một cành cây mọc lệch, bị người ta bẽ gảy, làm thành một nóc nhà có sân thượng, mà cây vẫn sống, vẫn cành lá rậm rạp.
Thứ này tuy tinh xảo, nhưng hình như là trò mà mấy thằng nhóc cô nhóc yêu nhau hay chơi mà.
Alan thật sự không cách nào tưởng tượng nổi Marcus cái con quỷ hút màu mặt co quắp ngàn năm này sẽ… Sẽ có một gian nhà gỗ như vậy, cho nên mới có biểu lộ kỳ quái thế này.
“Từ hôm nay trở đi cậu ở nơi này.” Marcus nhàn nhạt nói.
“Cái gì!” Alan gần như thét lên, hắn… cái con dơi hút máu này lại muốn xà vương đường đường, phù thủy Slytherin ở lại cái nơi… sắc mùi sến súa này à!
“Hoặc có thể chọn tòa thành.” Marcus nói ra.
Alan câm nín, muốn cậu mỗi ngày đối mặt với đám ma cà rồng kia, nhất là hôm nay sau khi chứng kiến chúng ăn cơm, cậu một khắc cũng không muốn ở lại cái nơi đó.
Kỳ thật nơi này… Có vẻ không tồi!
Alan không ngừng thôi miên mình, đồng thời thuyết phục bản thân tận lực không cần nhìn cái phòng cây tràn ngập hơi thở đồng thoại kia.
Được rồi, có lẽ tại một nơi không có ma cà rồng, cậu có thể ngủ càng an ổn hơn, vừa vặn có thể nghiên cứu chế tạo vài thứ ma dược, hoàn cảnh này cũng không tệ lắm.
“Có lẽ tôi nên cảm tạ lòng từ bi của ngài, giúp tôi tìm ra một nơi -ở- thích- hợp!” Alan cắn răng nói.
“Ta chỉ cảm thấy, cậu… Hẳn sẽ thích hợp với nơi này.” Marcus đột nhiên hơi bối rối, cũng không biết an bài như vậy rốt cuộc đúng không.
Trong ấn tượng như thật như giả của hắn, hình như cũng có một người tóc đen mắt đen, từng ở lại căn phòng thân cây này, hướng hắn mỉm cười.
Mi mới thích hợp… Cả nhà mi đều thích hợp!
Alan âm thầm phỉ báng.
“Đằng sau nơi này còn có một hoa viên tư nhân gia tộc Volturi chúng ta, cậu đi theo ta.” Marcus bỗng lặng thinh, lại đi đến hướng khác.
Tại đó, hình như cũng có kí ức về bóng hình kia, có lẽ phù thủy mắt đen này xuất hiện ở hai nơi này, sẽ làm hắn nhớ tới cái gì a.
Rừng cây rậm rạp bị sửa sang thành một mảnh vườn hoa, trọn vẹn chiếm cứ một thung lũng nhỏ và hai sườn núi lớn, hàng rào do tường vi xinh đẹp uốn thành, cách rào che hơn mười thước có thể trông thấy bãi cát sóng vỗ vào bờ.
Vườn hoa này ngàn năm trước đã tồn tại, là vườn hoa tư nhân của gia tộc Volturi, đối với ma cà rồng sinh hoạt đã tốt còn muốn tốt hơn nữa tự nhiên sẽ không để giống cây tục tằng nào xuất hiện trong này, có thật nhiều giống cây bên ngoài đã tuyệt chủng, thậm chí có rất nhiều là giống quý hiếm bản thân họ cũng không biết là gì.
Vô số hoa và cây cảnh thế gian hiếm thấy sinh trưởng chằng chịt, mọc đầy khắp núi đồi, trong thung lũng liếc nhìn lại, đều là các màu hoa và cây cảnh chen chúc đầy cả không gian.
Trong nháy mắt nhìn thấy hoa viên này, đôi mắt đen bóng của Alan gần như lập tức —— trợn tròn!
Nguyên liệu ma dược! Trong này lại sinh trưởng nhiều nguyên liệu ma dược như thế!
Cho dù là một ít thực vật bình thường, bởi vì sống đã lâu trong này mà đượv thực vật có ma lực khác đồng hóa, cũng có thể miễn cưỡng làm thành nguyên liệu ma dược!
Từ sách cổ mà phù thủy bản địa ghi lại, dược liệu chủ yếu để chế ma dược kéo dài tánh mạng cần ‘cỏ Acura ‘, bên cạnh sườn núi hướng mắt trời trong vườn hoa, có một đống cỏ Acura to, giống như một lùm cỏ bụi, phạm vi chừng hai ba thước. Loại cỏ này đã lớn thành bụi, dược hiệu bởi vì năm tháng mà ngưng tụ quá nhiều, dù chỉ ngắt xuống một mảnh lá non, cũng đủ để hơn mười cây cỏ Acura bình thường. Loại nguyên liệu cấp bậc này, căn bản không cần làm gia công xử lý gì nữa, tùy tiện ngắt xuống một mảnh lá, đã là nguyên vật chế tạo các loại ma dược cực phẩm, có thể trực tiếp sử dụng.
Alan ngơ ngác nhìn các loài hoa và cây khắp núi, cẩn thận hỏi Marcus một câu: “Xin hỏi, tôi có thể ngắt lấy một ít không?”
“Cậu thích hoa cỏ?” Marcus có chút kỳ quái sở thích của Alan, sau đó mất tự nhiên gật đầu một cái: “Chỉ là vài nhánh hoa cỏ thôi, cậu thích thì cứ tùy tiện hái đi.” Đồng thời có chút khinh bỉ nhìn phù thủy.
Những hoa cỏ dùng để làm đẹp này cũng không là gì trong mắt ma cà rồng, trong đó mặc dù có vài trân phẩm đã biến mất khỏi thế gian, nhưng bất quá cũng chỉ là mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ mà thôi.
“Thật sao?” Alan lại hỏi một câu.
Nghi hoặc liếc nhìn phù thủy, Marcus lãnh đạm nói: “Mặc dù có mấy thứ là trân phẩm thế gian hiếm thấy, ừ… Có rất nhiều giống bên ngoài đã tuyệt chủng. Nhưng thứ này đối với chúng tôi không có tác dụng gì. Ngàn năm trước Aro lại rất thích loay hoay với những vật này, cũng không thiếu những chủng tộc lúc ấy, như tinh linh, Druid. Nhưng rất nhanh Aro liền không còn hứng thú, ngàn năm nay chúng tôi chỉ có người hầu định kỳ quét dọn nơi này thôi. Cậu nếu thích, có thể tùy ý ngắt hái.”
Dùng sức gật đầu, trong đồng tử mát lạnh của phù thủy mắt đen lại lóe ra tia cuồng nhiệt làm lòng người run sợ!
Đũa phép vung lên, nhào tới các nguyên liệu ma dược. Alan toàn lực thi triển ma chú, đỉnh đũa phép tung ra hơn mười tia sáng lóe, cắt xẹt xẹt vô số nguyên liệu ma dược, nhét vào túi không gian bên hông. Đây là kết quả luyện kim tìm thấy trong di tích của phù thủy bản địa, ẩn chứa không gian ma pháp, có thể dung nạp rất nhiều thứ.
Khuôn mặt Marcus run rẩy một chút, chỉ thấy nơi Alan đi qua không còn một cành cây ngọn cỏ, mà cả đất cũng bị đào lên một lớp!
Nhìn Alan ra tay không chút khách khí, giống y như muốn một mẻ hốt gọn cả vườn hoa, khóe miệng Marcus có chút run rẩy!
Nơi này… Dù sao cũng là vườn hoa thuộc về Aro a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất