Mộ Sắc Thần Quang

Chương 71: Ám hiệu . . .

Trước Sau
Biệt thự Prince gần đây không khí rất quỷ dị, đúng vậy, phi thường quỷ dị.

Chủ nhân cùng bạn lữ của ngài ấy vốn hài hoà mỹ mãn trong mắt Higuma đã gặp phải một nguy cơ thực tế mà lại khổng lồ, cha của chủ nhân, ngài Robert – Prince đến!

Hơn nữa nghe nói vì nguyên nhân không biết tên nào đó, người cha cởi mở hào phóng, không có chút kén chọn như quý tộc này lại chán ghét đồng tính luyến ái đến cực đoan, nếu như cho y biết con trai bảo bối của mình bị một  ma cà rồng bắt cóc, như vậy người cha bị đụng phải điểm tối kỵ nhất định sẽ sôi máu liều mạng với ma cà rồng!

Chỉ vậy thì thôi đi, vị ‘Nhà lộp còn gặp mưa suốt đêm’, chủ nhân phù thủy của nó cứ ngay lúc này mà xuất hiện ‘vấn đề’ thân thể, thật sự là họa vô đơn chí!

Kỳ thật đây cũng là chuyện tốt, tối thiểu trong mắt của Higuma là thế, có gì trọng yếu hơn so với truyền thừa huyết mạch a! Nhất là ‘Phi nhân loại’ như chủ nhân của nó, càng nên chú trọng điều này mới đúng!

Chuyện này vốn nên để đương sự còn lại, tức bầu bạn ma cà rồng của chủ nhân biết, nhưng chủ nhân tính tình quái dị lại lần nữa chơi trò không được tự nhiên, mà lần này còn dữ hơn mấy lần trước, cưỡng chế nó phải dấu diếm việc này, không cho phép để lộ ra một chữ.

Mặc dù dưới sự bức bách của chủ nhân không thể không đáp ứng, nhưng Higuma vốn tự cho mình là ‘Trung thành’ vẫn quyết định phải tìm chủ nhân phù thủy nói chuyện mới được.

Dù sao nó hoàn toàn là vì an toàn của chủ nhân suy nghĩ a, chắc hẳn chủ nhân cơ trí nhất định sẽ tha thứ cho nó mà, đúng không.

“Higuma, ta nhớ mi phải rõ hàm nghĩa của từ người hầu! Trải qua ngàn năm nếu ngươi vẫn không rõ ý nghĩa của từ này, như vậy ta đề nghị ngươi phải đến trường học bổ túc thêm. Người hầu —— chỉ cần theo phân phó của chủ nhân đi làm là được, mà không phải băn khoăn rồi chõ mỗm vào vấn đề của chủ nhân ngươi.” Xà vương sưu sưu phun nọc độc: “Có lẽ, gần đây ngươi cũng phải chế cho mình một ít ma dược hữu dụng, dùng để bổ sung cái đầu không biết chứa bao nhiêu não của ngươi một chút.”

“A, chủ nhân, xin ngài tha thứ sự lỗ mãng của ta. Nhưng ta xin ngài tin ta, ta dùng hiểu biết và tri thức thu hoạch được từ chính nguyên chủ nhân đối với phù thủy, hiện tại ngài —— thật sự rất cần Edward trợ giúp. Cho nên, thân là người hầu trung thành và tận tâm của ngài, ta cảm thấy ngài phải… Nói cho Edward một tiếng.” Tại ánh mắt càng ngày càng âm trầm của phù thủy mắt đen, dùng ngữ điệu e dè run rẩy nói.

“Nếu ngươi thật sự thích chõ mõm vào chuyện này, như vậy, ta cũng vinh hạnh nói cho ngươi biết. Con quỷ hút máu chết bầm kia, không những bị bại não mà mắt cũng đui rồi! Lúc Robert vu oan ta ‘Béo phì’, thứ đần độn đui mù kia lại dám gật đầu. Ha ha ha ha… Có lẽ trong mắt hắn ‘Trạng thái thân thể’ bây giờ của ta chính là phải điều chế một ít ma dược giảm béo để trị khỏi mới được a.” Khóe môi Phù thủy nhếch lên một tia cười đểu, tuy trừ Robert ra cả phòng ma cà rồng đều không có ai quấn quýt vấn đề này, nhưng phù thủy nào đó hận không thể róc da róc thịt chết tươi con quỷ hút máu biến cậu thành như bây giờ.

Ai nói giữa bầu bạn nhất định sẽ tâm tính tương thông, tất cả đều là đồn nhảm, nhìn con dơi hút máu nhà cậu coi, con mắt đui rồi, coi cậu không khỏe trở thành bị —— béo phì!

Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!

Phù thủy thích giận chó đánh mèo lại lần nữa chui vào ngõ cụt, trong lòng hận ma cà rồng thấu xương, lý do —— không quan tâm cậu!

“Béo phì?” Hóa ra chủ nhân của nó vì  ma cà rồng đồng ý ngài bị béo phì mới tức giận như vậy a! Edward kia tại sao có thể đần độn như vậy? Hắn chẳng lẽ phân biệt nổi béo phì và mang thai hử? Hay là, hắn căn bản không biết nam phù thủy cũng có thể mang thai!

Đúng rồi, giải thích này hợp lí, ma cà rồng kia nhìn cũng biết là tay mơ rồi, có kinh nghiệm bao nhiêu chứ, huống chi phù thủy vốn là một chủng tộc cực kỳ bí ẩn,  ma cà rồng không hiểu tình huống thân thể của phù thủy cũng phải.

Như vậy chủ nhân của nó, hơi bị ngang ngược nha, cố tình gây sự. Đây chắc là như mọi người thường nói, à —— chứng trầm cảm của sản phụ a, nghe nói vì mang thai, rất nhiều sản phụ đều xuất hiện chứng vô cớ gây rối như thế.



“Kỳ thật, nói ra thì cũng không thể trách hắn!” Alan cười lạnh phun nọc độc, cực kỳ cay nghiệt nói: “Hắn cũng đã gần hơn một trăm tuổi, cơ năng thân thể đã sớm lão hóa, mắt kém rồi, cũng có thể tha thứ.

“Chủ nhân na.” Nhìn Alan lại đang tê tê phun lưỡi rắn, Higuma giờ phút này bất đắc dĩ vẫy vẫy cái đuôi, thở dài nói: “Dùng tuổi của ma cà rồng mà tính, Edward còn là một đứa trẻ. Phải biết rằng tuổi thọ của ma cà rồng gần như vĩnh hằng, tuổi của hắn còn quá nhỏ, có nhiều chuyện chưa rõ, tuyệt đối không phải cố ý bỏ qua ngài.” Được rồi, Higuma kỳ thật thật sự không thể lý giải, chủ nhân trầm ổn mà cơ trí của nó a, sao dưới tình huống này lại lộ ra bộ dáng không được tự nhiên như cô vợ không được ông xã quan tâm chăm sóc thế này.

Chỉ cần gọn gàng dứt khoát nói với ma cà rồng “Tôi mang thai con của anh” là được rồi, chắc mẫm ma cà rồng lập tức hấp ta hấp tấp nhào qua ân cần chăm lo a?!

Alan bĩu môi cười lạnh: “Nói đúng, có lẽ ta bình thường thật quá đề cao hắn. Một thằng ranh ma cà rồng ‘Nhỏ yếu’ mà lại ‘Không rõ’, thật sự cũng chẳng thể chịu trách nhiệm gì, như vậy chuyện này càng không thể nói cho hắn biết,”

Nhìn một cái, nhìn một cái… Ta nói cái gì đây. Đây là cố tình gây sự trần trụi a! Higuma âm thầm phỉ báng.

con ngươi đen kịt lộ ra kim sắc nhàn nhạt của Higuma hoài nghi nhìn chòng chọc vào đôi mắt hắc diệu thạch như ánh sao của phù thủy. Ai, người mang thai, đặc biệt còn là một chửa phu tính tình thật không thể dùng tư duy của người thường để đối đãi a.

Không phải không được tự nhiên sao! Không phải ngại nói cho Ma cà rồng, trong lòng lại mâu thuẫn trách ma cà rồng không tự phát hiện sao!

Chủ nhân na, ngài không nói sao người ta biết a, dù sao chuyện nam phù thủy có thể mang thai vốn là trái lẽ thường, trong giới phù thủy cũng rất ít người biết, ngài không phải đang làm khó  ma cà rồng sao!

Không được, vì an toàn của chủ nhân mà suy nghĩ, vì tiểu chủ nhân tương lai, ta phải tiết lộ chuyện này cho Edward.

Tuy e ngại khế ước chủ tớ, Higuma phải nghe lời Alan, nhưng nó cũng không ngại chui lỗ hở, đi cửa sau a.

Chỉ rõ không được, chẳng lẽ không thể ra ám hiệu sao?

Edward – Cullen đứng trong căn phòng tường thủy tinh, ma cà rồng mắt vàng đang nhíu mày nhìn Higuma thần thần bí bí kéo hắn vào trong này. Được rồi, trên thực tế trong ấn tượng của hắn, Higuma này chính là một con mèo già điên điên khùng khùng, tuy ngủ say ngàn năm, luận về tuổi thật còn lớn hơn Carlisle. Nhưng mà, từ lần đầu tiên nhìn thấy nó đến giờ, con mèo này có những biểu hiện trái ngược với tuổi của nó

Thừa dịp hôm nay Alan và Robert đến nhà Charlie, Higuma mới có thể lén phù thủy kéo ma cà rồng đi mật đàm.

“Edward, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Higuma trịnh trọng một cách hiếm hoi nói.

“Chuyện gì thần thần bí bí thế? Nếu như vì Esme bọn họ thay quần áo cho ngươi mặc mà đến chỗ ta cầu xin thì thôi đi nghen.”  ma cà rồng rầu rĩ không vui nói, hai tuần lễ nay Alan rất lạnh lùng với hắn, lúc có việc là bắt bẻ, lúc không có việc thì làm lơ, điều này thật sự làm ma cà rồng buồn bực hết sức.

Hắn đã bị đuổi khỏi phòng hai tuần, mỗi buổi tối sau khi vào phòng, phù thủy một giây trước còn biểu hiện như ngày thường trước mặt Robert giây sau lập tức trở mặt, dùng đũa phép chỉ vào Ma cà rồng, buộc hắn từ cửa sổ nhảy ra ngoài.



Cánh rừng về đêm, Edward cô độc một mình dạo bước trong rừng, hoặc là cô độc ngồi trên thân cây thẳng đến hừng đông. Nơi đó không có bầu bạn tuấn mỹ hắn yêu tận xương tủy, không có gian phòng ấm áp, cũng không có nụ hơn buổi sáng triền miên chào ngày mới.

“Chết tiệt, đừng có nói đến chuyện này a!!!!” Nghe đến chuyện mình bị ba ma nữ ma cà rồng kia ép mặc tây trang viền lụa cùng nơ con bướm màu hồng phấn, Higuma giương nanh múa vuốt phát điên.

“Nha.”  ma cà rồng không chút hứng thú lên tiếng, trong lòng đang nghĩ bạn lữ của mình những ngày này đến tột cùng là làm sao vậy, nên nịnh nọt cậu thế nào đây.

“Nghe, Edward, điều này rất quan trọng!” Hít sâu một hơi, Higuma đem chủ đề bị kéo xa bẽ thẳng lại lần nữa, nhìn chăm chú vào phù thủy: “Ngươi biết, chủ nhân của ta là phù thủy đúng không?”

“Chẳng lẽ ngươi bị Esme dùng sốt cà chua áp bách đến thần kinh sợ hãi rồi sao? Ta nghĩ tất cả loài mèo đều cảm thấy xấu hổ chỉ số thông minh của ngươi, tuy so ra thì mi cao cấp hơn chúng nó rất nhiều.” Vấn đề này năng lực yếu kém quá, chẳng lẽ thật sự bị Esme ba người họ chơi đến nhũn não rồi.

Higuma khóe miệng co giật, nó có cần nói gần mực thì đen không, từ khi càng thân mật với chủ nhân, Edward con ma cà rồng vốn coi như thân sĩ này  tự nhiên cũng học theo phù thủy mắt đen ăn nói ác độc!!!

“Ta không rảnh tán gẫu với ngươi! Edward, hãy nghe ta nói!” hai tay Higuma không ngừng run rẩy, nó hiện tại thật muốn lập tức hiện ra nguyên hình, quào cho ma cà rồng anh tuấn này mặt mũi nở hoa! Nhưng nó không thể, nó còn âm thầm nói với mình tuyệt đối không thể nói thẳng ra, nhất định phải chậm rãi dẫn đường cho ma cà rồng nghe hiểu hàm ý trong lời nói của mình.

Trừ khế ước chủ tớ ra, phù thủy mắt đen còn vì giữ bí mật mà lập một lời thề không gì phá nổi với nó, cho nên nó nhất định phải cẩn thận dẫn đường ma cà rồng phát hiện những bí mật kia trong lời của mình.

“Được rồi, ngươi nói đi.”  ma cà rồng chậm rãi đáp lời, hắn cũng không cho là con báo luôn thiếu mất mấy dây thần kinh trong đầu này có chuyện gì quan trọng, hiện tại ma cà rồng đang buồn rầu tìm cách vãn hồi sự hiền dịu của  người yêu dành cho mình ( lang lảnh: tìm lại sự hiền dịu của giáo sư, anh…)

“Được rồi, Edward.” Higuma có chút tức giận mài mài răng, ma cà rồng này dám không coi nó ra gì: “Như vậy, ngươi hiểu phù thủy ư, ý ta là trừ biết một ít sức mạnh cùng tri thức của phù thủy, trừ ma pháp, luyện kim, ma dược… ngoài ra, ngươi có hiểu gì về phù thủy nữa không?” Vì phòng ngừa mình bị tức chết tươi, Higuma chọn cách không đếm xỉa đến thái độ coi thường của ma cà rồng, hướng dẫn từng bước chọn trọng điểm nói.

“Trừ đó ra, chẳng lẽ còn có gì sao?”  ma cà rồng nghi hoặc nói: “Ngoại trừ sưc mạnh ra, phù thủy không phải giống y như con người sao a.”

“Đương nhiên là có chỗ không giống!” Higuma tổ chức một chút ngôn ngữ, nói: “Ngươi nên biết quá trình dựng dục tánh mạng a, mượn con người mà nói đi. Dưới tình huống bình thường, đời sau của con người đều do nữ giới dựng dục, giữa hai khác phái dựng dục tánh mạng là quy luật tự nhiên, bình thường chỉ cần phát sinh quan hệ thì có khả năng sinh ra em bé. Nhưng phù thủy lại khác với con người ở chỗ này, trừ khác phái với nhau có khả năng mang thai, giữa nam phù thủy đồng tính, hoặc trong họ chỉ cần có một phù thủy, xảy ra quan hệ, cũng có thể sinh sẽ hậu duệ của mình. trong lịch sử tộc phù thủy, ví dụ này không phải không có, hơn nữa có không ít phù thủy còn chuyên nghiên cứu vấn đề này, bởi vì sinh mạng mà phù thủy đồng tính dựng dục ra, tuy rất hiếm thấy. Nhưng một khi dựng dục thành công, gần như người nào cũng là thiên tài trời sinh ma lực cường đại! Hơn nữa có một ít nam phù thủy vì hậu đại cường đại, tìm một ít sinh vật ma pháp đồng tính để tạo nên đời sau, như vậy sức mạnh của hậu đại sẽ càng cường đại!” Nói đến độ này, tin rằng ma cà rồng này có thể từ đó nghe ra chút gì đó đi.

“Cái gì!!!” tình cảnh bừng tỉnh đại ngộ tiếp đó cảm động đến rơi nước mắt Higuma đoán cũng không xuất hiện,  ma cà rồng nhào đến bóp cổ Higuma, hung dữ nói: “Ngươi bây giờ muốn nói cho ta biết, ngươi tính vì dựng dục ra hậu đại trời sinh ma lực cường đại gì đó, muốn… quyến rũ Alan của ta, hơn nữa sanh con cho cậu ấy hả?”  ma cà rồng khí tràng toàn bộ triển khai, trong này không có sốt cà chua, đơn giản chằm chằm vào nhược điểm trí mạng khác của báo ta, răng nanh trong miệng đều dài ra, nhằm vào cổ nó: “Nếu như là vì điều này, vậy ngươi chết tâm đi, ta tuyệt đối không đáp ứng, hơn nữa, ta bây giờ sẽ đưa mi xuống chầu âm phủ tìm nguyên chủ nhân của mi!”

Cái đệt gì thế này! Higuma có xúc động muốn xông lên nạo sọ của ma cà rồng, nhìn xem bên trong đến cùng có phải chứa đống bùi nhùi hay không.

“Ta nghĩ, so với nhằm vào ta, ngươi chi bằng cân nhắc bạn lữ của mình môt cái! Thực hiện chức trách làm bạn lữ của mình, chú ý một ít biến hóa rất nhỏ không hợp lẽ thường đi.” Higuma giãy mạnh khỏi cánh tay hữu lực của ma cà rồng, đem hai quyển sách dày như cục gạch nhét vào tay hắn, tiếp đó lủi xuống sàn nhà, hóa thành một con báo khổng lồ nhảy khỏi cửa sổ, như loài báo săn ẩn vào rừng cây.

Nhìn hai cuốn sách《biểu hiện hằng ngày của sản phụ》 cùng 《biểu hiện chứng trầm cảm của sản phụ》  dày cui trong tay, ma cà rồng vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Higuma cho hắn cái này làm gì? Chẳng lẽ nó muốn Alan và mình sinh em bé, cho nên sớm cho hắn biết một ít tri thức có liên quan sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau