Chương 116: Gặp lại Khâm Định
Thời điểm Hoàng Thế Vinh đi công tác, Tô gia bắt đầu xảy ra biến cố. Việc đầu tiên chính là Tô Thành dính đến chuyện buôn bán vũ khí, thời gian này rất nhiều cảnh sát cùng phóng viên luôn xuất hiện ở ngoài biệt thự Tô gia. Cho dù Tô Thành có thật sự làm chuyện này hay không thì cổ phiếu của Tô thị cũng vì nó mà rớt giá nghiêm trọng, phía trong nội bộ Tô thị bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, nhân chuyện lần này những người vốn không vừa ý Tô Đồ Lang Quân cũng vì vậy mà gây áp lực với cậu.
Ngày hôm đó Tô Đồ Lang Quân vừa đến cửa công ty liền có rất nhiều nhà báo phóng viên chạy ra vậy kín, đám đông nhốn nháo phải mất vài phút thì cậu mới được bảo vệ đưa vào bên trong.
"Tô tổng, chuyện ba của ngài buôn bán vũ khí rốt cuộc là thế nào?"
"Tô tổng, cổ phiếu của Tô thị đang rớt giá, bước tiếp theo Tô thị đã có hướng đi mới nào hay chưa?"
"Tô tổng, nghe nói nội bộ trong Tô thị đang mâu thuẫn, có người còn bán cổ phần cho bên khác rồi có đúng không?"
"Tô tổng xin dừng bước... Tô tổng..."
Tô Đồ Lang Quân vẫn bảo trì một trạng thái trầm mặc, trên người mặc một chiếc quần âu được cắt may tỉ mỉ vừa vặn, áo sơ mi trắng cũng mở ra một hàng cúc trên cùng. Cậu vẫn là dáng vẻ thành đạt tinh khiết như ngày thường, cho dù thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện cũng không khiến cho cậu xuất hiện nửa điểm hoang mang trên gương mặt.
Đàm Dật Nam đứng ở thang máy dưới sảnh vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt của anh ta liền hiện lên vài tia khó nói:
"Tô tổng, đối tác đã đến rồi, đang đợi cậu trong phòng họp"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, cùng Đàm Dật Nam bước vào trong thang máy. Tại thời điểm Tô thị hỗn loạn như vậy lại có một người đề nghị hợp tác làm ăn, tuy rằng dự án không tính là lớn nhưng cũng coi như có thể giúp nhân viên trên dưới Tô thị không nóng vội vì lo công ty sẽ phá sản. Chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân lại cảm thấy phía sau giống như đã có sự sắp đặt từ trước, người tới này rốt cuộc là ai.
Phòng họp ở trên lầu cao nhất của tòa nhà, bên trong rộng lớn đơn giản, lúc Tô Đồ Lang Quân mở cửa tiến vào liền phát hiện ra có một người đàn ông trung niên, mái tóc đã bạc, dáng người hơi tiều tụy càng khiến cho ông ta như muốn già đi, hơn nữa người này còn ngồi trên một chiếc xe lăn.
Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn thấy người trong phòng, đại não liền truyền tới một trận đau nhức, khắp người cũng tự động cảm thấy lạnh lẽo, cậu theo phản xạ lùi lại một bước, trên gương mặt lộ rõ dáng vẻ hoảng hốt. Đây có thể xem như là lần đầu tiên mà Tô Đồ Lang Quân quên mất phải ngụy trang gương mặt mình, để lộ ra sự lo lắng hoảng sợ cho người ta thấy.
Người ngồi trên chiếc xe lăn mặc một bộ quần áo đơn bạc màu xám, dáng vẻ tiều tụy giống như da bọc xương kia so với hơn chục năm về trước quả đúng là một trời một vực, mọi thứ đều thay đổi duy chỉ có ánh mắt tà ác cùng nụ cười đáng sợ kia là vẫn còn nguyên. Người nọ cầm một chiếc máy nhỏ dí sát tại yết hầu của mình, có lẽ đó chính là thiết bị hỗ trợ giúp ông ta có thể nói rõ hơn:
"Lang Quân, ta chẳng phải đã dạy cậu rằng không nên để cho đối phương nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt trên gương mặt hay sao?"
Tô Đồ Lang Quân vốn định xoay người rời khỏi căn phòng này nhưng lại đâm vào lồng ngực rắn chắc của ai đó, vừa ngẩng đầu liền phát hiện thì ra chính là Đàm Dật Nam:
"Mau tránh đường"
Đàm Dật Nam trong vài giây ngắn ngủi tồn tại ánh mắt khó xử,nhưng rất nhanh sau đó liền không có một chút cảm xúc nào mà đứng ở trước cửa giống như là cố tình không muốn để cho Tô Đồ Lang Quân rời đi.
Người phía sau phát ra tiếng nói ồm ồm thông qua thiết bị hỗ trợ, giọng nói đó rất khác với năm xưa nhưng ngữ điệu đáng sợ kia thì không thể thay đổi được:
"Sao thế, nói gì thì nói ta cũng là người đã nuôi dậy cậu từ nhỏ, gặp ta mà không nói gì như thế hình như không phải phép"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Dật Nam, sau đó cậu giống như hiểu ra chuyện gì liền lùi lại phía sau một bước. Chẳng trách lần đầu tiên gặp Đàm Dật Nam, cậu luôn có cảm giác giống như gặp người này ở đâu rồi, hiện tại hình ảnh ngày đó ở bên cạnh lò sưởi của cô nhi viên lại một lần nữa tái hiện, Đàm Dật Nam thật sự rất giống... rất giống với đứa bé năm đó luôn luôn gây khó dễ cho cậu, cuối cùng liền bị cậu làm cho biến mất khỏi cô nhi viện.
Đàm Dật Nam không chút lưu tình vươn tay về phía trước đẩy mạnh Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân phản ứng chậm hơn, cũng bị anh ta đẩy lảo đảo lùi lại phía sau, may mắn không bị ngã xuống sàn. Đến khi Tô Đồ Lang Quân còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một lực đạo mạnh mẽ hơn ép buộc ngồi xuống ghế.
Người đàn ông tiều tụy ngồi trên xe lăn không ai khác chính là Khâm Định. Năm đó Khâm Định bị Tô Thành một phát súng bắn qua đầu vẫn không chết, phải nói mạng của ông ta rất lớn, chỉ bị liệt cùng ảnh hưởng đến thanh quản. Đời này việc sai lầm nhất của Tô Thành chính là năm đó sau khi thanh toán xong băng đảng tại Ma Cao đã lập tức lên máy bay trở về nhà, thế mới có chuyện Khâm Định tại thời điểm này có thể xuất hiện ở đây.
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu trầm mặc thật lâu, không gian trong phòng họp rộng lớn này cũng bảo trì sự lạnh lẽo im lặng, mãi cho đến khi giọng nói ồm ồm kia phát ra mới có thể phá vỡ sự im lặng này:
"Lang Quân, năm đó cậu chính là đứa trẻ xuất sắc nhất, cái tên Lang Quân này ta nhớ năm đó cũng từng nói ra ý nghĩa với cậu rồi. Hiện tại quả nhiên đứa trẻ năm đó khi lớn lên vẫn không khiến ta thất vọng"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, trên gương mặt lấy lại nét lạnh lẽo bình thản như thường ngày, cậu mở miệng nói một câu:
"Mạng của ông thật lớn"
Khâm Định cười ha ha, tiếng cười thông qua chiếc máy hỗ trợ kia có vẻ như là hơi khó khăn:
"Ta rất thích nghe người khác nói như vậy"
Tô Đồ Lang Quân cũng cười, trong căn phòng rộng lớn, hai tiếng cười kia cùng vang lên khiến cho người ta không tự chủ được mà lạnh tóc gáy:
"Có điều uy phong một thời cuối cùng lại phải ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy, người không ra người, ma không ra ma như vậy thật sự là có thể hiểu được câu nói sống không bằng chết là thế nào"
Một lời nói này của Tô Đồ Lang Quân lập tức khiến cho Khâm Định ngừng lại tiếng cười kia, có thể nhìn thấy trên gương mặt của ông ta hiện lên rõ ràng vẻ tức giận cùng thống hận. Nếu như Khâm Định từng là ác ma khi còn nhỏ của Tô Đồ Lang Quân thì hiện tại dáng vẻ này của cậu chẳng khác gì một ác ma dùng lời nói nhọn như dao sắc đâm vào tâm can của ông ta.
Khâm Định trấn định lại, hướng ánh mắt nhìn về phía Đàm Dật Nam giống như là đang ra hiệu cho hắn điều gì đó. Kế tiếp Tô Đồ Lang Quân bất ngờ bị một vật gì đó chặn ở trước miệng, mùi hương kỳ quái truyền vào trong mũi, cậu dùng sức muốn vùng vẫy một hồi liền rất nhanh mất đi ý thức, tầm mắt cũng bao trùm một mảnh tối đen như mực.
...
"Jacob, tôi cảm thấy ở nơi này nên thiết kế thêm một đài phun nước, chỗ chúng tôi có một số vật liệu rất phù hợp" Hoàng Thế Vinh ngồi ở một bên, dáng vẻ vô cùng am hiểu cùng tổng giám đốc của công ty đối tác Jacob bàn bạc về dự án lần này.
Jacob là người đàn ông trung niên người Úc, ông đối với những kiến thức cùng sự chuyên nghiệp kia của Hoàng Thế Vinh vô cùng hài lòng:
"Tôi cũng cảm thấy nơi này hơi thiếu thứ gì đó, được rồi đài phun nước cũng được đi"
Hoàng Thế Vinh gật gật đầu, ngón tay lơ đãng đưa tới phía điện thoại của mình chạm vào, đã nửa ngày rồi hắn vẫn không nhận được cuộc gọi nào hay bất cứ tin nhắn khác của Tô Đồ Lang Quân.
Jacob phát hiện ra hành động nhỏ kia của Hoàng Thế Vinh liền tạm dừng lại công việc quay sang nhìn hắn hỏi:
"Cậu có chuyện gì sao?"
Hoàng Thế Vinh cảm thấy trong lòng hơi bất an, nhưng hắn nghĩ có lẽ do bản thân thiếu hơi của Tô Đồ Lang Quân nên mới như thế, bình thường buổi sáng thức dậy Tô Đồ Lang Quân đều nhắn một tin cho hắn, đến buổi trưa cũng sẽ gọi điện cho hắn, nhưng hôm nay hắn đã đợi cả nửa ngày lại không thấy đoạn tin nhắn nào, thậm chí hắn gọi điện cho cậu thì điện thoại luôn trong trạng thái không thể liên lạc:
"Không có gì"
Jacob mỉm cười:
"Người trong điện thoại là em trai cậu sao?"
Hoàng Thế Vinh nhìn Jacob đáp lại thế này:
"Cậu ấy là bạn trai của tôi"
Jacob ngạc nhiên:
"Là thật thế sao?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu, trong ánh mắt rõ ràng ánh lên tia ôn nhu:
"Đúng thế"
Jacob vỗ vỗ vào vai của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu đang rất hạnh phúc".
Tối hôm ấy, Hoàng Thế Vinh bất an vô cùng bởi vì cả ngày hôm nay không thể liên lạc được với Tô Đồ Lang Quân, cậu gọi điện về nhà hỏi ba mình mới biết được thì ra thời gian gần đây Tô gia đang gặp vấn đề. Hoàng Thế Vinh hỏi Hoàng Thế Trung, Tô Đồ Lang Quân rốt cuộc có chuyện gì hay không. Hoàng Thế Trung sợ con trai kích động muốn quay trở về luôn liền lên tiếng trấn an:
"Yên tâm, ba vẫn đang theo dõi chuyện này, nếu như có chuyện gì nhất định sẽ gọi cho con"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, hắn quả thật không thể yên tâm được, nhưng mà sự việc ở bên này vẫn chưa thể giải quyết xong cho nên tạm thời không thể ngay lập tức về nước được:
"Ba à, ba qua nhà của con xem Quân Quân có ở đó hay không, con không gọi được cho cậu ấy"
Hoàng Thế Trung đáp:
"Được".
Ngày hôm đó Tô Đồ Lang Quân vừa đến cửa công ty liền có rất nhiều nhà báo phóng viên chạy ra vậy kín, đám đông nhốn nháo phải mất vài phút thì cậu mới được bảo vệ đưa vào bên trong.
"Tô tổng, chuyện ba của ngài buôn bán vũ khí rốt cuộc là thế nào?"
"Tô tổng, cổ phiếu của Tô thị đang rớt giá, bước tiếp theo Tô thị đã có hướng đi mới nào hay chưa?"
"Tô tổng, nghe nói nội bộ trong Tô thị đang mâu thuẫn, có người còn bán cổ phần cho bên khác rồi có đúng không?"
"Tô tổng xin dừng bước... Tô tổng..."
Tô Đồ Lang Quân vẫn bảo trì một trạng thái trầm mặc, trên người mặc một chiếc quần âu được cắt may tỉ mỉ vừa vặn, áo sơ mi trắng cũng mở ra một hàng cúc trên cùng. Cậu vẫn là dáng vẻ thành đạt tinh khiết như ngày thường, cho dù thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện cũng không khiến cho cậu xuất hiện nửa điểm hoang mang trên gương mặt.
Đàm Dật Nam đứng ở thang máy dưới sảnh vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân, ánh mắt của anh ta liền hiện lên vài tia khó nói:
"Tô tổng, đối tác đã đến rồi, đang đợi cậu trong phòng họp"
Tô Đồ Lang Quân gật đầu, cùng Đàm Dật Nam bước vào trong thang máy. Tại thời điểm Tô thị hỗn loạn như vậy lại có một người đề nghị hợp tác làm ăn, tuy rằng dự án không tính là lớn nhưng cũng coi như có thể giúp nhân viên trên dưới Tô thị không nóng vội vì lo công ty sẽ phá sản. Chỉ có điều Tô Đồ Lang Quân lại cảm thấy phía sau giống như đã có sự sắp đặt từ trước, người tới này rốt cuộc là ai.
Phòng họp ở trên lầu cao nhất của tòa nhà, bên trong rộng lớn đơn giản, lúc Tô Đồ Lang Quân mở cửa tiến vào liền phát hiện ra có một người đàn ông trung niên, mái tóc đã bạc, dáng người hơi tiều tụy càng khiến cho ông ta như muốn già đi, hơn nữa người này còn ngồi trên một chiếc xe lăn.
Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn thấy người trong phòng, đại não liền truyền tới một trận đau nhức, khắp người cũng tự động cảm thấy lạnh lẽo, cậu theo phản xạ lùi lại một bước, trên gương mặt lộ rõ dáng vẻ hoảng hốt. Đây có thể xem như là lần đầu tiên mà Tô Đồ Lang Quân quên mất phải ngụy trang gương mặt mình, để lộ ra sự lo lắng hoảng sợ cho người ta thấy.
Người ngồi trên chiếc xe lăn mặc một bộ quần áo đơn bạc màu xám, dáng vẻ tiều tụy giống như da bọc xương kia so với hơn chục năm về trước quả đúng là một trời một vực, mọi thứ đều thay đổi duy chỉ có ánh mắt tà ác cùng nụ cười đáng sợ kia là vẫn còn nguyên. Người nọ cầm một chiếc máy nhỏ dí sát tại yết hầu của mình, có lẽ đó chính là thiết bị hỗ trợ giúp ông ta có thể nói rõ hơn:
"Lang Quân, ta chẳng phải đã dạy cậu rằng không nên để cho đối phương nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt trên gương mặt hay sao?"
Tô Đồ Lang Quân vốn định xoay người rời khỏi căn phòng này nhưng lại đâm vào lồng ngực rắn chắc của ai đó, vừa ngẩng đầu liền phát hiện thì ra chính là Đàm Dật Nam:
"Mau tránh đường"
Đàm Dật Nam trong vài giây ngắn ngủi tồn tại ánh mắt khó xử,nhưng rất nhanh sau đó liền không có một chút cảm xúc nào mà đứng ở trước cửa giống như là cố tình không muốn để cho Tô Đồ Lang Quân rời đi.
Người phía sau phát ra tiếng nói ồm ồm thông qua thiết bị hỗ trợ, giọng nói đó rất khác với năm xưa nhưng ngữ điệu đáng sợ kia thì không thể thay đổi được:
"Sao thế, nói gì thì nói ta cũng là người đã nuôi dậy cậu từ nhỏ, gặp ta mà không nói gì như thế hình như không phải phép"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Dật Nam, sau đó cậu giống như hiểu ra chuyện gì liền lùi lại phía sau một bước. Chẳng trách lần đầu tiên gặp Đàm Dật Nam, cậu luôn có cảm giác giống như gặp người này ở đâu rồi, hiện tại hình ảnh ngày đó ở bên cạnh lò sưởi của cô nhi viên lại một lần nữa tái hiện, Đàm Dật Nam thật sự rất giống... rất giống với đứa bé năm đó luôn luôn gây khó dễ cho cậu, cuối cùng liền bị cậu làm cho biến mất khỏi cô nhi viện.
Đàm Dật Nam không chút lưu tình vươn tay về phía trước đẩy mạnh Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân phản ứng chậm hơn, cũng bị anh ta đẩy lảo đảo lùi lại phía sau, may mắn không bị ngã xuống sàn. Đến khi Tô Đồ Lang Quân còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị một lực đạo mạnh mẽ hơn ép buộc ngồi xuống ghế.
Người đàn ông tiều tụy ngồi trên xe lăn không ai khác chính là Khâm Định. Năm đó Khâm Định bị Tô Thành một phát súng bắn qua đầu vẫn không chết, phải nói mạng của ông ta rất lớn, chỉ bị liệt cùng ảnh hưởng đến thanh quản. Đời này việc sai lầm nhất của Tô Thành chính là năm đó sau khi thanh toán xong băng đảng tại Ma Cao đã lập tức lên máy bay trở về nhà, thế mới có chuyện Khâm Định tại thời điểm này có thể xuất hiện ở đây.
Tô Đồ Lang Quân cúi đầu trầm mặc thật lâu, không gian trong phòng họp rộng lớn này cũng bảo trì sự lạnh lẽo im lặng, mãi cho đến khi giọng nói ồm ồm kia phát ra mới có thể phá vỡ sự im lặng này:
"Lang Quân, năm đó cậu chính là đứa trẻ xuất sắc nhất, cái tên Lang Quân này ta nhớ năm đó cũng từng nói ra ý nghĩa với cậu rồi. Hiện tại quả nhiên đứa trẻ năm đó khi lớn lên vẫn không khiến ta thất vọng"
Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu, trên gương mặt lấy lại nét lạnh lẽo bình thản như thường ngày, cậu mở miệng nói một câu:
"Mạng của ông thật lớn"
Khâm Định cười ha ha, tiếng cười thông qua chiếc máy hỗ trợ kia có vẻ như là hơi khó khăn:
"Ta rất thích nghe người khác nói như vậy"
Tô Đồ Lang Quân cũng cười, trong căn phòng rộng lớn, hai tiếng cười kia cùng vang lên khiến cho người ta không tự chủ được mà lạnh tóc gáy:
"Có điều uy phong một thời cuối cùng lại phải ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy, người không ra người, ma không ra ma như vậy thật sự là có thể hiểu được câu nói sống không bằng chết là thế nào"
Một lời nói này của Tô Đồ Lang Quân lập tức khiến cho Khâm Định ngừng lại tiếng cười kia, có thể nhìn thấy trên gương mặt của ông ta hiện lên rõ ràng vẻ tức giận cùng thống hận. Nếu như Khâm Định từng là ác ma khi còn nhỏ của Tô Đồ Lang Quân thì hiện tại dáng vẻ này của cậu chẳng khác gì một ác ma dùng lời nói nhọn như dao sắc đâm vào tâm can của ông ta.
Khâm Định trấn định lại, hướng ánh mắt nhìn về phía Đàm Dật Nam giống như là đang ra hiệu cho hắn điều gì đó. Kế tiếp Tô Đồ Lang Quân bất ngờ bị một vật gì đó chặn ở trước miệng, mùi hương kỳ quái truyền vào trong mũi, cậu dùng sức muốn vùng vẫy một hồi liền rất nhanh mất đi ý thức, tầm mắt cũng bao trùm một mảnh tối đen như mực.
...
"Jacob, tôi cảm thấy ở nơi này nên thiết kế thêm một đài phun nước, chỗ chúng tôi có một số vật liệu rất phù hợp" Hoàng Thế Vinh ngồi ở một bên, dáng vẻ vô cùng am hiểu cùng tổng giám đốc của công ty đối tác Jacob bàn bạc về dự án lần này.
Jacob là người đàn ông trung niên người Úc, ông đối với những kiến thức cùng sự chuyên nghiệp kia của Hoàng Thế Vinh vô cùng hài lòng:
"Tôi cũng cảm thấy nơi này hơi thiếu thứ gì đó, được rồi đài phun nước cũng được đi"
Hoàng Thế Vinh gật gật đầu, ngón tay lơ đãng đưa tới phía điện thoại của mình chạm vào, đã nửa ngày rồi hắn vẫn không nhận được cuộc gọi nào hay bất cứ tin nhắn khác của Tô Đồ Lang Quân.
Jacob phát hiện ra hành động nhỏ kia của Hoàng Thế Vinh liền tạm dừng lại công việc quay sang nhìn hắn hỏi:
"Cậu có chuyện gì sao?"
Hoàng Thế Vinh cảm thấy trong lòng hơi bất an, nhưng hắn nghĩ có lẽ do bản thân thiếu hơi của Tô Đồ Lang Quân nên mới như thế, bình thường buổi sáng thức dậy Tô Đồ Lang Quân đều nhắn một tin cho hắn, đến buổi trưa cũng sẽ gọi điện cho hắn, nhưng hôm nay hắn đã đợi cả nửa ngày lại không thấy đoạn tin nhắn nào, thậm chí hắn gọi điện cho cậu thì điện thoại luôn trong trạng thái không thể liên lạc:
"Không có gì"
Jacob mỉm cười:
"Người trong điện thoại là em trai cậu sao?"
Hoàng Thế Vinh nhìn Jacob đáp lại thế này:
"Cậu ấy là bạn trai của tôi"
Jacob ngạc nhiên:
"Là thật thế sao?"
Hoàng Thế Vinh gật đầu, trong ánh mắt rõ ràng ánh lên tia ôn nhu:
"Đúng thế"
Jacob vỗ vỗ vào vai của Hoàng Thế Vinh:
"Cậu đang rất hạnh phúc".
Tối hôm ấy, Hoàng Thế Vinh bất an vô cùng bởi vì cả ngày hôm nay không thể liên lạc được với Tô Đồ Lang Quân, cậu gọi điện về nhà hỏi ba mình mới biết được thì ra thời gian gần đây Tô gia đang gặp vấn đề. Hoàng Thế Vinh hỏi Hoàng Thế Trung, Tô Đồ Lang Quân rốt cuộc có chuyện gì hay không. Hoàng Thế Trung sợ con trai kích động muốn quay trở về luôn liền lên tiếng trấn an:
"Yên tâm, ba vẫn đang theo dõi chuyện này, nếu như có chuyện gì nhất định sẽ gọi cho con"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày, hắn quả thật không thể yên tâm được, nhưng mà sự việc ở bên này vẫn chưa thể giải quyết xong cho nên tạm thời không thể ngay lập tức về nước được:
"Ba à, ba qua nhà của con xem Quân Quân có ở đó hay không, con không gọi được cho cậu ấy"
Hoàng Thế Trung đáp:
"Được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất