Chương 139: Đến Thương Á
Dự án Thương Á là dự án cảng biển quốc tế về lĩnh vực logistic, từ trước đến này Tô Đồ Lang Quân không có ý định phát triển sang hướng vận tải đường biển này, nhưng vì thời gian gần đây nội bộ Tô thị xảy ra một chút vấn đề, nếu như Tô Đồ Lang Quân không đi một bước này khẳng định sẽ không có cách để tạm thời dẹp yên được một số người trong ban quản trị đang muốn làm loạn.
Dự án Thương Á này yêu cầu rất nhiều khoảng đất trống xung quanh biển, không những thế còn cần hợp tác với công ty vận tải gần đó để cần một số lượng lớn công ten nơ cùng cần cẩu phục vụ cho việc dịch chuyển hàng hóa,
Triệu Chung ở trong điện thoại có nói ngắn gọn về vấn đề xảy ra, nghe nói người phụ trách Thương Á xảy ra hiềm khích với thái tử Hoắc gia. Mà Hoắc gia vốn dĩ là hắc đạo bành trướng tại Thương Á này, mấy ngày hôm nay xung quanh văn phòng của bọn họ đều bị đám lưu manh bao vậy, mọi việc cứ như vậy không thể tiếp tục hoạt động bình thường.
Tô Đồ Lang Quân vừa kết thúc cuộc điện thoại thì Hoàng Thế Vinh liền bước tới, ở phía sau vòng tay ôm lấy eo cậu:
"Có chuyện gì sao?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Ngày mai tớ phải đến Thương Á một chuyến, phía bên đó xảy ra chút vấn đề"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Khi nào thì trở về?"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng đáp lời:
"Giải quyết xong sẽ trở về, có lẽ sẽ mất khoảng 1 tuần"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu hôn vào cần cổ phía sau của Tô Đồ Lang Quân, tham luyến hít lấy mùi hương ở nơi đó:
"Tớ sẽ đi cùng với cậu"
Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, ở dưới eo mình nắm lấy bàn tay của Hoàng Thế Vinh:
"Cũng không cần thiết phải đi cùng tớ, ở Hoàng thị vẫn còn nhiều chuyện cần cậu giải quyết"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Nhưng mà tớ không thể yên tâm"
Từ sau chuyện Tô Đồ Lang Quân bị Khâm Định bắt cóc một thời gian, Hoàng Thế Vinh sớm đã muốn mang một sợi dây buộc chặt cậu ở bên hắn, chỉ là chuyện này không thể nào được, chỉ có thể mang cậu đặt trước tầm mắt của hắn mới có thể yên tâm.
Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn tới toàn cảnh Bắc Kinh dưới chân mình, im lặng một lúc mới đáp lại Hoàng Thế Vinh:
"Triệu Chung là bộ đội xuất ngũ, năng lực của anh ta cũng không phải tầm thường"
Triệu Chung này là người mà Tô Thành đưa đến bên cạnh Tô Đồ Lang Quân từ sau chuyện của Khâm Định kia. Anh ta đã ngoài 30, dáng người cao lớn, trầm tĩnh ít nói, là người rất cẩn thận, ngoài chuyện có thể bảo vệ an toàn cho Tô Đồ Lang Quân ra cũng có thể giúp cậu xử lý một số công việc tại công ty.
Hoàng Thế Vinh quả thật không thể nói muốn đi là có thể đi được, Hoàng thị hiện tại có rất nhiều công việc cần phải hắn đứng ra giải quyết. Gần đây Hoàng Thế Trung đã tỏ ý muốn hắn lên làm tổng giám đốc điều hành, trong số những người trong ban cổ đông vẫn có người không đồng ý, hiện tại nếu như chỉ một sơ xuất nhỏ cũng có thể lật đổ mọi sự cố gắng của hắn từ trước đến nay:
"Tớ sẽ sắp xếp công việc thật tốt, sau đó đến chỗ cậu"
Tô Đồ Lang Quân im lặng mỉm cười, nếu là trước đây vị thiếu gia nào đó nhất định sẽ mặc kệ, tùy ý muốn làm theo sở thích của mình, nhưng mà hiện tại Hoàng Thế Vinh đã trưởng thành rồi, không làm việc bốc đồng nữa.
Buổi tối hôm đó không có những nụ hôn nồng nàn, cũng không có những dịch chuyển nóng bóng. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân chỉ im lặng đứng bên cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm đến khi những ánh đèn cuối cùng tắt đi.
Buổi sáng ngày hôm sau Hoàng Thế Vinh đưa Tô Đồ Lang Quân ra sân bay, Triệu Chung đã có mặt ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy hai người bọn họ chỉ gật đầu một cái rồi im lặng.
Hoàng Thế Vinh luyến tiếc dặn dò Tô Đồ Lang Quân, nhắc cậu không được bỏ bữa, buổi tối nhất định phải gọi điện thoại cho hắn. Tô Đồ Lang Quân cả một quá trình đều mỉm cười đáp ứng, thỉnh thoảng sẽ cùng hắn đáp lại vài ba câu. Đến khi lên máy bay rồi, Hoàng Thế Vinh có điểm lo lắng dõi theo Tô Đồ Lang Quân đến khi bóng dáng hắn vẫn đau lòng kia biến mất mới chịu xoay người rời đi.
Ở trên máy bay, Triệu Chung đưa cho Tô Đồ Lang Quân một vài thông tin anh ta điều tra được về Hoắc gia. Hoắc gia vốn dĩ xuất thân từ hắc đạo, gia chủ của Hoắc gia là Hoắc Kình Thiên, năm nay đã gần 60 tuổi. Hoắc Kình Thiên có ba người con trai, cậu cả là Hoắc Giao Long coi tiền trên hết, cậu hai là Hoắc Thiều Hóa là người nhút nhát tham sống sợ chết, không làm được việc lớn. Trong ba người con trai của Hoắc Kình Thiên, nghe nói cậu út Hoắc Tử Trì chính là đứa con phản nghịch không sợ bất cứ điều gì, mỗi ngày đều gây chuyện khiến cho Hoắc Kình Thiên tức đến suýt mất mạng.
Nếu như lần này Tô thị xảy ra xích mích với Hoắc Giao Long có thể dùng tiền để giải quyết, hay Hoắc Thiều Hóa có thể lấy cứng đối phó, nhưng người mà Tô thị chạm tới lại lạ tam thái tử Hoắc Tử Trì kia. Mà Hoắc Tử Trì vốn vẫn luôn được người ta nói đến là kẻ điên bất trị, ngay cả Hoắc gia chủ Hoắc Kình Thiên lừng lẫy một thời cũng phải bó tay trước hắn.
Triệu Chung ngồi cùng một hàng ghế máy bay trong khoang hạng nhất với Tô Đồ Lang Quân chậm rãi nói tiếp:
"Dư Chấn ban đêm bị người của Hoắc Tử Trì bắt tới chơi đùa. Hoắc Tử Trì này vốn dĩ thích đàn ông, Dư Chấn đắc tội với cậu ta, sau buổi tối hôm đó vẫn chưa được thả"
Tô Đồ Lang Quân vừa nghe đến đây liền nhíu mày, ngón tay thon dài lật mở đến trang tư liệu liên quan đến Hoắc Tử Trì. Hoắc Từ Trì 25 tuổi, đã từng giết người phóng hỏa, giao du phức tạp, tính cách ngông cuồng ngạo mạn, ngay cả ba của hắn là Hoắc Kình Thiên cũng phải mở một mắt nhắm một mắt lười quản.
Hôm nay Tô Đồ Lang Quân mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần âu màu xám, trên gương mặt thanh tú mang một cặp kính cận gọng vàng. Tô Đồ Lang Quân lớn lên vốn dĩ đã đẹp mặt, trên người lại mang một phong vị thiếu gia nho nhã vô hình, ánh mắt tinh anh không hàm chứa quá nhiều cảm xúc chính là điểm khiến cho người ngoài nhìn tới thêm phần e ngại.
Nơi đầu tiên Tô Đồ Lang Quân đến không phải là văn phòng tại Thương Á mà chính là tòa biệt thự nằm cách biệt với khu dân cư trên ngọn đồi kia. Lúc Tô Đồ Lang Quân đến đã nói người ở bên này báo trước với Hoắc Kình Thiên một tiếng, Hoắc Kinh Thiên vừa nghe thấy được thái tử Tô gia có việc muốn nhờ ông ta liền nghi hoặc.
Đã là người trong giới hắc đạo đều đã nghe qua danh tiếng của Tô Thành, tuy rằng Tô Thành sớm đã tẩy trắng không còn liên quan gì nữa đến hắc đạo, nhưng chỉ cần một tiếng nói của hắn vừa cất lên khẳng định vẫn có trọng lượng to lớn.
Hoắc Kình Thiên là một người đàn ông đầu hai thứ tóc, dáng người cao lớn, trên gương mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái xuống gò má. Ông ta mặc một bộ quần áo tôn trung sơn màu đen, lúc xuống phòng khách còn có một cô gái khoảng đôi mươi đỡ ông ta.
Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn thấy Hoắc Kình Thiên liền đứng dậy mỉm cười nói:
"Hoắc lão gia phải không, lần này đường đột đến sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của ông chứ?"
Hoắc Kình Thiên kín đáo đánh giá người trước mắt, chỉ là một thanh niên nhìn qua trói gà không chặt, nhưng ánh mắt cùng cử chỉ lại vô cùng cẩn thận, biểu hiện chính là người biết nhìn trước ngó sau:
"Không phiền, không phiền, nơi này cũng rất ít khi có khách đến thăm, cậu ngồi xuống trước rồi nói"
Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Hoắc Kình Thiên, cô gái trẻ tuổi mặc bộ sườn xám xẻ đùi rất cao, kính cẩn đứng ở bên cạnh rót ra một chén trà đặt trước mặt Hoắc Kình Thiên rồi đứng về phía sau ông ta.
Hoắc Kình Thiên không uống trà ngay mà nhìn Tô Đồ Lang Quân hỏi:
"Không biết lần này cậu đến là có gì muốn lão già này giúp đỡ?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tới trước mắt Hoắc Kình Thiên một túi quà:
"Nghe nói Hoắc lão gia thích sưu tầm ngọc quý, vừa vặn ở chỗ tôi có một viên trân châu triều Thanh bốn ngàn tuổi, buổi sáng lấp lánh tinh khiết, đặt ở đầu giường vô cùng vượng khí"
Hoắc Kình Thiên ra hiệu cho cô gái phía sau nhận lấy rồi cười ha ha:
"Khách sáo, khách sáo rồi"
Tô Đồ Lang Quân cũng mỉm cười đáp lại:
"Không có là gì, thời gian này Tô thị đang có một dự án nhỏ tại Thương Á này. Thương Á là địa bàn của Hoắc gia, lẽ ra tôi nên đến đây sớm để nói với Hoắc lão gia một tiếng, chỉ là công việc bận rộn ngày hôm nay mới có thể đến được, mong Hoắc lão gia lượng thứ cho"
Hoắc Kình Thiên nhấp một ngụm trà:
"Chuyện này không thành vấn đề, Tô gia nhà cậu vốn hiển hách như vậy, làm thế này khiến cho tôi cũng thấy ngại ngùng"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lời:
"Gia phụ sớm đã không còn quản đến chuyện của hắc đạo nữa, chuyện này vốn là phải lễ mà. Chỉ là gần đây người ở chỗ chúng tôi hình như đắc tội với Hoắc thiếu gia, mấy ngày nay cậu ta vẫn chưa có trở về nhà, không biết có phải người còn ở chỗ của Hoắc thiếu hay không?"
Hoắc Kình Thiên vừa nghe đến đây liền nhíu mày, ông mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì, hiện tại người của Tô gia đột nhiên đến đây đòi người, nếu như không giải quyết ổn thỏa khẳng định là không được:
"Không biết Tô thiếu có biết được nghịch tử nào nhà tôi đã gây chuyện?"
Tô Đồ Lang Quân khẽ nhấp một ngụm trà long tỉnh:
"Là cậu ba Hoắc Tử Trì".
Dự án Thương Á này yêu cầu rất nhiều khoảng đất trống xung quanh biển, không những thế còn cần hợp tác với công ty vận tải gần đó để cần một số lượng lớn công ten nơ cùng cần cẩu phục vụ cho việc dịch chuyển hàng hóa,
Triệu Chung ở trong điện thoại có nói ngắn gọn về vấn đề xảy ra, nghe nói người phụ trách Thương Á xảy ra hiềm khích với thái tử Hoắc gia. Mà Hoắc gia vốn dĩ là hắc đạo bành trướng tại Thương Á này, mấy ngày hôm nay xung quanh văn phòng của bọn họ đều bị đám lưu manh bao vậy, mọi việc cứ như vậy không thể tiếp tục hoạt động bình thường.
Tô Đồ Lang Quân vừa kết thúc cuộc điện thoại thì Hoàng Thế Vinh liền bước tới, ở phía sau vòng tay ôm lấy eo cậu:
"Có chuyện gì sao?"
Tô Đồ Lang Quân trả lời:
"Ngày mai tớ phải đến Thương Á một chuyến, phía bên đó xảy ra chút vấn đề"
Hoàng Thế Vinh nhíu mày:
"Khi nào thì trở về?"
Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng đáp lời:
"Giải quyết xong sẽ trở về, có lẽ sẽ mất khoảng 1 tuần"
Hoàng Thế Vinh cúi đầu hôn vào cần cổ phía sau của Tô Đồ Lang Quân, tham luyến hít lấy mùi hương ở nơi đó:
"Tớ sẽ đi cùng với cậu"
Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, ở dưới eo mình nắm lấy bàn tay của Hoàng Thế Vinh:
"Cũng không cần thiết phải đi cùng tớ, ở Hoàng thị vẫn còn nhiều chuyện cần cậu giải quyết"
Hoàng Thế Vinh khàn giọng:
"Nhưng mà tớ không thể yên tâm"
Từ sau chuyện Tô Đồ Lang Quân bị Khâm Định bắt cóc một thời gian, Hoàng Thế Vinh sớm đã muốn mang một sợi dây buộc chặt cậu ở bên hắn, chỉ là chuyện này không thể nào được, chỉ có thể mang cậu đặt trước tầm mắt của hắn mới có thể yên tâm.
Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn tới toàn cảnh Bắc Kinh dưới chân mình, im lặng một lúc mới đáp lại Hoàng Thế Vinh:
"Triệu Chung là bộ đội xuất ngũ, năng lực của anh ta cũng không phải tầm thường"
Triệu Chung này là người mà Tô Thành đưa đến bên cạnh Tô Đồ Lang Quân từ sau chuyện của Khâm Định kia. Anh ta đã ngoài 30, dáng người cao lớn, trầm tĩnh ít nói, là người rất cẩn thận, ngoài chuyện có thể bảo vệ an toàn cho Tô Đồ Lang Quân ra cũng có thể giúp cậu xử lý một số công việc tại công ty.
Hoàng Thế Vinh quả thật không thể nói muốn đi là có thể đi được, Hoàng thị hiện tại có rất nhiều công việc cần phải hắn đứng ra giải quyết. Gần đây Hoàng Thế Trung đã tỏ ý muốn hắn lên làm tổng giám đốc điều hành, trong số những người trong ban cổ đông vẫn có người không đồng ý, hiện tại nếu như chỉ một sơ xuất nhỏ cũng có thể lật đổ mọi sự cố gắng của hắn từ trước đến nay:
"Tớ sẽ sắp xếp công việc thật tốt, sau đó đến chỗ cậu"
Tô Đồ Lang Quân im lặng mỉm cười, nếu là trước đây vị thiếu gia nào đó nhất định sẽ mặc kệ, tùy ý muốn làm theo sở thích của mình, nhưng mà hiện tại Hoàng Thế Vinh đã trưởng thành rồi, không làm việc bốc đồng nữa.
Buổi tối hôm đó không có những nụ hôn nồng nàn, cũng không có những dịch chuyển nóng bóng. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân chỉ im lặng đứng bên cạnh cửa sổ sát đất ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm đến khi những ánh đèn cuối cùng tắt đi.
Buổi sáng ngày hôm sau Hoàng Thế Vinh đưa Tô Đồ Lang Quân ra sân bay, Triệu Chung đã có mặt ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy hai người bọn họ chỉ gật đầu một cái rồi im lặng.
Hoàng Thế Vinh luyến tiếc dặn dò Tô Đồ Lang Quân, nhắc cậu không được bỏ bữa, buổi tối nhất định phải gọi điện thoại cho hắn. Tô Đồ Lang Quân cả một quá trình đều mỉm cười đáp ứng, thỉnh thoảng sẽ cùng hắn đáp lại vài ba câu. Đến khi lên máy bay rồi, Hoàng Thế Vinh có điểm lo lắng dõi theo Tô Đồ Lang Quân đến khi bóng dáng hắn vẫn đau lòng kia biến mất mới chịu xoay người rời đi.
Ở trên máy bay, Triệu Chung đưa cho Tô Đồ Lang Quân một vài thông tin anh ta điều tra được về Hoắc gia. Hoắc gia vốn dĩ xuất thân từ hắc đạo, gia chủ của Hoắc gia là Hoắc Kình Thiên, năm nay đã gần 60 tuổi. Hoắc Kình Thiên có ba người con trai, cậu cả là Hoắc Giao Long coi tiền trên hết, cậu hai là Hoắc Thiều Hóa là người nhút nhát tham sống sợ chết, không làm được việc lớn. Trong ba người con trai của Hoắc Kình Thiên, nghe nói cậu út Hoắc Tử Trì chính là đứa con phản nghịch không sợ bất cứ điều gì, mỗi ngày đều gây chuyện khiến cho Hoắc Kình Thiên tức đến suýt mất mạng.
Nếu như lần này Tô thị xảy ra xích mích với Hoắc Giao Long có thể dùng tiền để giải quyết, hay Hoắc Thiều Hóa có thể lấy cứng đối phó, nhưng người mà Tô thị chạm tới lại lạ tam thái tử Hoắc Tử Trì kia. Mà Hoắc Tử Trì vốn vẫn luôn được người ta nói đến là kẻ điên bất trị, ngay cả Hoắc gia chủ Hoắc Kình Thiên lừng lẫy một thời cũng phải bó tay trước hắn.
Triệu Chung ngồi cùng một hàng ghế máy bay trong khoang hạng nhất với Tô Đồ Lang Quân chậm rãi nói tiếp:
"Dư Chấn ban đêm bị người của Hoắc Tử Trì bắt tới chơi đùa. Hoắc Tử Trì này vốn dĩ thích đàn ông, Dư Chấn đắc tội với cậu ta, sau buổi tối hôm đó vẫn chưa được thả"
Tô Đồ Lang Quân vừa nghe đến đây liền nhíu mày, ngón tay thon dài lật mở đến trang tư liệu liên quan đến Hoắc Tử Trì. Hoắc Từ Trì 25 tuổi, đã từng giết người phóng hỏa, giao du phức tạp, tính cách ngông cuồng ngạo mạn, ngay cả ba của hắn là Hoắc Kình Thiên cũng phải mở một mắt nhắm một mắt lười quản.
Hôm nay Tô Đồ Lang Quân mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản cùng quần âu màu xám, trên gương mặt thanh tú mang một cặp kính cận gọng vàng. Tô Đồ Lang Quân lớn lên vốn dĩ đã đẹp mặt, trên người lại mang một phong vị thiếu gia nho nhã vô hình, ánh mắt tinh anh không hàm chứa quá nhiều cảm xúc chính là điểm khiến cho người ngoài nhìn tới thêm phần e ngại.
Nơi đầu tiên Tô Đồ Lang Quân đến không phải là văn phòng tại Thương Á mà chính là tòa biệt thự nằm cách biệt với khu dân cư trên ngọn đồi kia. Lúc Tô Đồ Lang Quân đến đã nói người ở bên này báo trước với Hoắc Kình Thiên một tiếng, Hoắc Kinh Thiên vừa nghe thấy được thái tử Tô gia có việc muốn nhờ ông ta liền nghi hoặc.
Đã là người trong giới hắc đạo đều đã nghe qua danh tiếng của Tô Thành, tuy rằng Tô Thành sớm đã tẩy trắng không còn liên quan gì nữa đến hắc đạo, nhưng chỉ cần một tiếng nói của hắn vừa cất lên khẳng định vẫn có trọng lượng to lớn.
Hoắc Kình Thiên là một người đàn ông đầu hai thứ tóc, dáng người cao lớn, trên gương mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt trái xuống gò má. Ông ta mặc một bộ quần áo tôn trung sơn màu đen, lúc xuống phòng khách còn có một cô gái khoảng đôi mươi đỡ ông ta.
Tô Đồ Lang Quân vừa nhìn thấy Hoắc Kình Thiên liền đứng dậy mỉm cười nói:
"Hoắc lão gia phải không, lần này đường đột đến sẽ không làm phiền đến việc nghỉ ngơi của ông chứ?"
Hoắc Kình Thiên kín đáo đánh giá người trước mắt, chỉ là một thanh niên nhìn qua trói gà không chặt, nhưng ánh mắt cùng cử chỉ lại vô cùng cẩn thận, biểu hiện chính là người biết nhìn trước ngó sau:
"Không phiền, không phiền, nơi này cũng rất ít khi có khách đến thăm, cậu ngồi xuống trước rồi nói"
Tô Đồ Lang Quân ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Hoắc Kình Thiên, cô gái trẻ tuổi mặc bộ sườn xám xẻ đùi rất cao, kính cẩn đứng ở bên cạnh rót ra một chén trà đặt trước mặt Hoắc Kình Thiên rồi đứng về phía sau ông ta.
Hoắc Kình Thiên không uống trà ngay mà nhìn Tô Đồ Lang Quân hỏi:
"Không biết lần này cậu đến là có gì muốn lão già này giúp đỡ?"
Tô Đồ Lang Quân đưa tới trước mắt Hoắc Kình Thiên một túi quà:
"Nghe nói Hoắc lão gia thích sưu tầm ngọc quý, vừa vặn ở chỗ tôi có một viên trân châu triều Thanh bốn ngàn tuổi, buổi sáng lấp lánh tinh khiết, đặt ở đầu giường vô cùng vượng khí"
Hoắc Kình Thiên ra hiệu cho cô gái phía sau nhận lấy rồi cười ha ha:
"Khách sáo, khách sáo rồi"
Tô Đồ Lang Quân cũng mỉm cười đáp lại:
"Không có là gì, thời gian này Tô thị đang có một dự án nhỏ tại Thương Á này. Thương Á là địa bàn của Hoắc gia, lẽ ra tôi nên đến đây sớm để nói với Hoắc lão gia một tiếng, chỉ là công việc bận rộn ngày hôm nay mới có thể đến được, mong Hoắc lão gia lượng thứ cho"
Hoắc Kình Thiên nhấp một ngụm trà:
"Chuyện này không thành vấn đề, Tô gia nhà cậu vốn hiển hách như vậy, làm thế này khiến cho tôi cũng thấy ngại ngùng"
Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp lời:
"Gia phụ sớm đã không còn quản đến chuyện của hắc đạo nữa, chuyện này vốn là phải lễ mà. Chỉ là gần đây người ở chỗ chúng tôi hình như đắc tội với Hoắc thiếu gia, mấy ngày nay cậu ta vẫn chưa có trở về nhà, không biết có phải người còn ở chỗ của Hoắc thiếu hay không?"
Hoắc Kình Thiên vừa nghe đến đây liền nhíu mày, ông mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì, hiện tại người của Tô gia đột nhiên đến đây đòi người, nếu như không giải quyết ổn thỏa khẳng định là không được:
"Không biết Tô thiếu có biết được nghịch tử nào nhà tôi đã gây chuyện?"
Tô Đồ Lang Quân khẽ nhấp một ngụm trà long tỉnh:
"Là cậu ba Hoắc Tử Trì".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất