Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 156: Tạm giam

Trước Sau
Mấy ngày nay Hoàng Thế Minh luôn thấy Hoàng Mộng Đình ở trong phòng không chịu ra ngoài, ngay cả buổi tối lúc ăn cơm cũng không chịu đi xuống, toàn là phải nói người giúp việc đưa lên tận phòng. Bởi vì Hoàng Mộng Đình không ra ngoài cho nên thời gian này Hoàng Thế Minh cũng không biết tình hình của Hoàng Thế Trung ra sao, chính vì thế buổi tối hôm đó liền lên phòng con gái hỏi cho ra lẽ.

Hoàng Thế Minh chỉ có duy nhất một đứa con gái, từ nhỏ luôn cưng chiều hết mực, cho dù Hoàng Mộng Đình có quá quắt như thế nào cũng không lỡ nặng lời. Lúc ông mở cửa phòng ngủ nhìn thấy con gái nghiêng người nằm co lại liền thở dài:

"Mộng Đình, con mấy ngày này sao thế?"

Hoàng Mộng Đình im lặng không nói, thật ra Hoàng Thế Minh cũng đã cho người tìm hiểu một chút, nhưng chỉ biết từ ngày hôm đó trở về từ bệnh viện thì Hoàng Mộng Đình liền không ra khỏi nhà nữa, cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì:

"Mộng Đình, là ai bắt nạt con? Nói cho ba biết, ba nhất định sẽ thay con làm chủ"

Hoàng Mộng Đình ngồi dậy, hai mắt sưng đỏ nhìn ba của mình. Hoàng Thế Minh nhìn thấy bộ dạng của con gái như vậy, trong nhất thời cũng giật mình, lòng đau như cắt.

"Ba, là Hoàng Thế Vinh, hắn ta không biết tốt xấu"

Hoàng Thế Minh nghe đến cái tên kia liền nhíu mày:

"Thế Vinh sao?"

Hoàng Mộng Đình gật đầu:

"Đúng vậy, hắn ta đúng là không biết tốt xấu, con để mắt tới hắn ta chính là phúc của hắn, hắn không những không cảm kích mà còn nặng lời với con, hơn nữa còn mạnh tay đẩy con"

Hoàng Thế Minh vội vàng quan sát Hoàng Mộng Đình một lượt, thấy con gái không bị thương gì mới yên tâm thở phào, nhưng sau đó lại tức giận hỏi:

"Nó dám đẩy con sao?"

Hoàng Mộng Đình ủy khuất:

"Đúng vậy đó ba, tất cả là do Tô Đồ Lang Quân, nếu như không phải là do cậu ta, Tiểu Vinh cũng sẽ không sa ngã như vậy. Ba à, ba nhất định phải giúp con, con... con là thích Tiểu Vinh"

Hoàng Thế Minh giật mình:

"Mộng Đình, con nói cái gì? Con thích Thế Vinh? Con không thể thích nó được, nó và con là chị em cơ mà"

Hoàng Mộng Đình bực bội:

"Không phải chung huyết thống, chuyện này ai cũng biết cả, con mặc kệ, con thích Tiểu Vinh, ba nhất định phải giúp con"

Hoàng Thế Minh bất lực nhìn con gái, cuối cùng liền thở dài chậm rãi bước ra khỏi phòng:

"Mộng Đình, chuyện này để nói sau đi, con hiện tại đang kích động, ba sẽ tìm cho con mối hôn sự khác"

Hoàng Mộng Đình vội đứng dậy nói với theo:

"Ba, con sẽ không lấy người khác, con chỉ thích Tiểu Vinh"

Hoàng Thế Minh đi vào trong thư phòng, bắt đầu suy nghĩ một hồi. Hoàng Mộng Đình thích Hoàng Thế Vinh, chuyện này là chuyện ông không nghĩ đến, ông còn muốn lật đổ Hoàng Thế Trung nhưng nếu như Hoàng Thế Vinh và Hoàng Mộng Đình quả thật là một cặp, chuyện này có khi nào sẽ giúp kế hoạch trở thành người đứng đầu Hoàng thị của ông dễ dàng hơn. Nhưng mà cái tên nhóc xảo quyệt Tô Đồ Lang Quân kia rất không dễ đối phó, nhưng mà chẳng phải ông cũng đang quen với một người có mối thù với Tô gia hay sao, há chẳng phải rất vẹn cả đôi đường. Hoàng Thế Minh càng nghĩ càng cảm thấy mối nhân duyên này cũng không phải hoàn toàn xấu.

- --

Hồ Điển là một người chính trực hơn nữa còn có chút bảo thủ, chuyện con rể tương lai của mình vô duyên vô cớ bị người ta đâm chết trước đồn cảnh sát, hơn nữa người đâm chết con rể tương lai của ông lại là Hoàng Thế Trung, người đứng đầu Hoàng thị, thời gian gần đây còn đang bị điều tra làm rõ về các khoản thuế.

Hồ Điển là người rất quan tâm đến mặt mũi, mối hôn sự này là từ đời trước tác hợp, hiện tại con gái của ông bị mang tiếng là khắc chồng, khiến cho ông không thể nào dễ dàng bỏ qua cục tức này.



"Cục trưởng, hôm nay người phía bên đó vẫn lấy lý do đương sự chưa khỏe, không được tỉnh táo cho nên không thể nói chuyện được" Một người đàn ông mặc quân trang, sống lưng thẳng tắp đứng thẳng báo cáo.

Hồ Điển mang theo gương mặt già nua nhưng đôi mắt vẫn còn vô cùng minh mẫn, ông tức giận đập mạnh xuống mặt bàn:

"Bọn họ là muốn kéo dài thời gian, được lắm, ngày mai tôi sẽ đích thân đến"

Người đàn ông mặc quân trang kia cầm lấy một văn kiện được đựng trong một túi giấy bìa cứng đưa đến đặt ở trên bàn của Hồ Điển:

"Cục trưởng, ngày hôm nay có người chuyển đến ngài những văn kiện này"

Hồ Điển nhíu mày:

"Là người nào gửi tới"

Người đàn ông mặc quân phục kia đáp:

"Người đó là nhân viên đưa thư, cũng không biết chính xác người gửi là ai, trên bìa thư cũng không có thông tin người gửi"

Hồ Điển gật đầu:

"Cậu ra ngoài trước đi"

Hồ Điển mở phong thư kia ra, bên trong có một xấp ảnh chụp cùng một loạt những sao kê nhận tiền đứng tên tài khoản là Lăng Chính Mãnh. Hồ Điển nhìn những sao kê kia, quả thật là một số tiền vô cùng lớn, hơn nữa những khoản chuyển này còn cố tình là tài khoản ở nước ngoài, khiến cho ông vừa nhìn qua cũng biết Lăng Chính Mãnh lập một tài khoản ở nước ngoài để rửa tiền, lại nhìn tới xấp ảnh chụp kia cũng giống như là đang giao dịch gì đó.

...

Chuyện của Hoàng Thế Trung còn chưa hoàn toàn lắng xuống, lại đến chuyện Hoàng thị bị điều tra ra một khoản tiền không thể giải trình rõ ràng, dĩ nhiên người đứng ra giải quyết toàn bộ sự việc và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không ai khác chính là Hoàng Thế Vinh.

Tin tức công ty xây dựng Hoàng thị lớn nhất cả nước vướng vào nghi án trốn thuế lại xuất hiện dày đặc trên mặt báo, mà phó chủ tịch hiện tại cũng bị tạm giam để phối hợp điều tra làm rõ sự việc.

Chiều hôm ấy, Tô Đồ Lang Quân đến phòng tạm giam thăm Hoàng Thế Vinh, hắn vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo lúc sáng khi ra khỏi nhà, hắn bình thản ngồi ở phía trước đối diện với cậu, khẽ mỉm cười giống như là không có chuyện gì xảy ra. Tô Đồ Lang Quân đưa tay đẩy nhẹ cặp kính cận của mình, khẽ thở dài một hơi nói:

"Luật sư nói anh hiện tại chưa thể bảo lãnh ra ngoài, xem ra anh phải chịu khổ ở trong này một thời gian"

Hoàng Thế Vinh gật đầu ừ một tiếng, Tô Đồ Lang Quân hỏi hắn:

"Sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?"

Hoàng Thế Vinh đáp:

"Là dự án một năm về trước, khi đó anh chỉ là người giúp đỡ, phụ trách dự án chính là Hoàng Thế Minh, nhưng tất cả các giấy tờ có tên anh đứng ra ký đều có vấn đề"

Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút liền gật đầu:

"Được rồi, em đã biết. Em sẽ nhanh chóng tìm cách đưa anh ra khỏi đây"

Hoàng Thế Vinh lên tiếng:

"Đừng quá vất vả"

Tô Đồ Lang Quân chuyển sang chuyện khác:



"Phải rồi, ba của anh đang ngày một hồi phục, hiện tại đã có thể xuống giường ra ngoài hóng gió. Vẫn chưa ai nói cho ba anh biết chuyện của anh, chỉ e sẽ không giữ được lâu"

Hoàng Thế Vinh thở nhẹ một hơi:

"Đừng nói cho ba anh biết chuyện này, cứ nói anh phải đi công tác là được rồi"

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng. Hoàng Thế Vinh đưa tay chạm vào gương mặt của cậu khẽ nói:.

"Buổi tối đừng thức khuya, không có anh bên cạnh phải chú ý ăn đủ bữa, chăm sóc tốt cho bản thân mình"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười:

"Anh có cần thiết phải như vậy hay không, bọn họ chỉ có thể tạm giữ anh nhiều nhất 7 ngày mà thôi"

Hoàng Thế Vinh nhìn xung quanh một chút, mắt thấy tất cả cảnh sát đều đang bận rộn sắp xếp lại hồ sơ không để ý đến chỗ này liền khẽ nói:

"Quân Quân, em lại đây"

Tô Đồ Lang Quân thấy Hoàng Thế Vinh đột nhiên nhỏ giọng cảnh giác như vậy liền đứng dậy, nghiêng người ghé sát về phía hắn. Sau đó cậu quả thật có điểm không ngờ tới, người nào đó thế nhưng vẫn còn có tâm trạng trêu chọc cậu, bởi vì rất nhanh trên môi cậu đã có một bờ môi mềm mại chạm đến. Tuy không có bá đạo cuồng nhiệt dây dưa như trước, nhưng lại vô cùng ngọt ngào dịu dàng, giống như là đang cổ vũ động viên cậu vậy:

"Anh rất yêu em"

Tô Đồ Lang Quân hơi thất thần, bọn họ đã hôn nhau rất nhiều lần, nụ hôn ngay lúc này đây còn kích động hơn là nụ hôn mà khi trước cậu lén lút hôn hắn:

"Em cũng vậy".

...

Tô Đồ Lang Quân có 3% cổ phần trong Hoàng thị, đương nhiên bây giờ Hoàng thị mở cuộc họp hội đồng ban quản trị, cậu cũng có đủ tư cách để tham giữ.

Người ngồi trên vị trí chủ vị một lần nữa chính là Hoàng Thế Minh, Hoàng Thế Minh cảm giác vô cùng đắc ý khi tạm thời loại bỏ đi được Hoàng Thế Vinh:

"Hôm nay tôi mời các vị đến đây chính là muốn thông báo cũng như đính chính một chuyện rằng, việc điều tra thuế lùm xùm gần đây nhất định là có hiểu lầm, mọi người không cần phải quá mức hoang mang. Hoàng phó tổng hiện tại đang bị tạm giam để phối hợp điều tra, tôi tin chắc cậu ấy sẽ rất nhanh được thả ra"

Trương Vệ Đông là một tên luôn theo phe Hoàng Thế Minh, lúc này liền lên tiếng:

"Sau sự việc lần này, tôi cảm thấy Hoàng phó tổng đúng là rất không cẩn thận, những giấy tờ mà cậu ấy ký xuống liên quan đến vận mệnh của công ty, đây là lần đầu tiên đã gây ra chuyện lớn nghiêm trọng như thế này, nếu như sau này còn như vậy nữa không biết chừng công ty còn trực tiếp phá sản luôn"

Lý Kính Đằng quan sát tình hình không thấy ai lên tiếng phản bác lời của Trương Vệ Đông liền theo đó nói một câu thế này:

"Hoàng phó tổng đúng là vẫn còn non kém, một văn kiện quan trọng như vậy lại có thể tùy tiện ký xuống"

Hoàng Thế Minh lúc này đang đợi Tô Đồ Lang Quân lên tiếng, nhưng mà Tô Đồ Lang Quân lại rất bình thản, im lặng ngồi ở một bên không có động tĩnh gì. Hoàng Thế Minh thầm nghĩ hẳn là Tô Đồ Lang Quân cũng bắt đầu biết e sợ mình rồi, cho nên mới không như lúc trước thẳng thắn lên tiếng không thèm quan tâm đến lớn nhỏ:

"Được rồi, đây cũng không phải là lúc chúng ta nên đổi lỗi cho ai, hiện tại Hoàng thị lại rơi vào khủng hoảng, tôi có đề xuất như thế này, mọi người xem cho ý kiến"

Một số người vẫn luôn đi theo Hoàng Thế Minh thì gật đầu, tỏ vẻ chú ý lắng nghe:

"Giám đốc Hoàng cứ nói"

Hoàng Thế Minh ho nhẹ:

"Hiện tại có rất nhiều dự án yêu cầu phải có chữ ký của tổng giám đốc mới có thể được thông qua, mà như các vị đã thấy, Hoàng tổng gặp tai nạn, sức khỏe vẫn chưa ổn định còn Hoàng phó tổng tạm thời gặp sự cố không thể tiếp tục điều hành công ty trong một thời gian. Vì hoạt động của công ty được diễn ra bình thường, tôi đề nghị bỏ phiếu để tìm ra người thay thế chức vị tổng giám đốc, ít nhất là trong thời gian này cho đến khi Hoàng tổng bình phục hoàn toàn".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau