Chương 186: Gây náo loạn
Tài sản đứng tên của Hoàng Mộng Đình không nhiều, tất cả đồ trang sức cùng xe hơi đã bị cô bán hết để tiêu xài phung phí vào những cuộc vui tại quán bar. Vốn dĩ lúc trước là tiểu thư của Hoàng thị, phất tay một cái đều có tiền, nhưng hiện tại đã khác xưa, ba cô đã mất, bây giờ cô ở trong mắt người nhà họ Hoàng cũng không ai để tâm tới.
Nếu như Hoàng Mộng Đình biết an phận, Hoàng Thế Trung vẫn có thể không để ý tới chuyện của ba cô, đảm bảo cho cô có một cuộc sống an ổn về sau. Nhưng mà Hoàng Mộng Đình lại không phải là người có thể yên phận, từ sau khi quay trở về nhà, đều lén trốn ở trong phòng sử dụng loại thuốc kia, thuốc dùng hết rồi thì đem bán hết tất cả các đồ vật giá trị, cho đến thời điểm hiện tại đã không còn gì để bán.
Hoàng Mộng Đình quyết định đi lên nhà trên muốn đòi một chút tiền mà bản thân nghĩ rằng mình nên có với Hoàng Thế Trung. Hoàng Thế Trung đang ngồi ở trong vườn thảnh thơi uống trà, gần đây sức khỏe đã ổn định, có thể tập đi được vài phút, tin chắc một thời gian nữa sẽ không cần dùng đến xe lăn.
"Hoàng lão gia, Hoàng tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp" Quản gia chậm rãi đi ra ngoài vườn thông báo cho Hoàng Thế Trung.
Hoàng Thế Trung dạo gần đây cũng đau đầu với đứa cháu gái này, không phải là ông tiếc tiền, mà là Hoàng Mộng Đình vốn dĩ không biết thế nào là đủ, cứ cách vài ba hôm lại đến tìm gặp là y như rằng muốn xin tiền. Hoàng Thế Trung nhíu mày thở dài một hơi, hướng quản gia nói:
"Được rồi, giúp tôi vào bên trong đi"
Quản gia chậm rãi đẩy xe vào bên trong, Hoàng Mộng Đình đang ở ngồi bên ngoài ghế sô pha đợi. Dáng vẻ tiểu thư ngày nào đã không còn, nếu như lúc trước Hoàng Mộng Đình một thân đồ hiệu sang trọng, mái tóc gọn gàng, gương mặt luôn được trang điểm cẩn thận, thì hiện tại Hoàng Mộng Đình lại biến thành một cô gái hoàn toàn khác, quần jean áo phông tùy ý, mái tóc tùy tiện buộc phía sau, gương mặt cũng không buồn trang điểm, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Trung thì làm ra dáng vẻ hấp tấp:
"Chú Thế Trung, tôi hết tiền rồi"
Hoàng Thế Trung bình tĩnh, lạnh giọng đáp lời:
"Hết tiền rồi? Cháu nói chuyện này cho chú làm gì?"
Hoàng Mộng Đình trừng mắt, ông để ý từ khi Hoàng Mộng Đình trở về, đứa cháu gái này rất hay kích động:
"Tôi hết tiền rồi chẳng phải nên nói với chú hay sao? Nếu chủ cảm thấy phiền lúc nào cũng phải gặp tôi, vậy thì chia tài sản đi, ba tôi mất rồi, người thừa kế tài sản của ông ấy là tôi"
Hoàng Thế Trung nhíu mày, Hoàng Mộng Đình thế nhưng còn có mặt mũi nói đến chuyện chia tài sản:
"Chia tài sản? Không có!"
Hoàng Mộng Đình cao giọng:
"Không có? Không có ý là sao? Chú là muốn độc chiếm phần tài sản kia của ba tôi có phải không?"
Hoàng Thế Trung tuy biết anh trai mình luôn muốn đối đầu với ông, nhưng bây giờ Hoàng Thế Minh không còn, những hiểu lầm trước đó ông cũng coi như bỏ qua không quan tâm tới, ấy vậy Hoàng Mộng Đình lại giống như biến thành kẻ ăn cháo đá bát, không những đối với ông bất kính mà còn nhắc đến chuyện chia tài sản:
"Hoàng Mộng Đình, để chú nhắc cho cháu biết, ba của cháu lấy tiền công ty tiêu vào việc riêng, việc này khiến cho Hoàng thị tổn thất suýt chút nữa phá sản, thế mà hiện tại cháu còn có thể đứng ở chỗ này nói đến chuyện tài sản hay sao?"
Hoàng Mộng Đình hừ lạnh, giọng nói cũng càng ngày càng kích động:
"Không nói đến Hoàng thị, Hoàng gia là đại gia tộc lớn, một Hoàng thị nhỏ nhoi cũng không là gì cả. Ông nội trước khi qua đời nhất định đã để lại di chúc, bây giờ ba tôi chết rồi, người cầm di chúc của ông nội là ông. Ông mau đưa di chúc ra đây, xem xem phần tài sản nào của ba tôi, ông đừng mơ muốn độc chiếm"
Hoàng Thế Trung quả thật không muốn cùng người mất bình tĩnh như thế này bàn luận, vốn định nói người đưa Hoàng Mộng Định quay trở về căn nhà phía sau hồ sen thì lúc này cô lại nói một câu khiến cho Hoàng Thế Trung cũng không thể nhẫn nhịn nữa. Cô nói:
"Hoàng Thế Vinh, ông đừng tưởng tôi không biết chuyện trước đây, ông nội vốn dĩ không đồng ý chuyện ông chung sống với đàn ông, còn nhận nuôi một đứa trẻ không mang huyết thống họ Hoàng. Ông nội nhất định là để lại tài sản cho ba tôi, là do ông âm mưu hòng chiếm đoạt, đổi trắng thay đen. Ông thật là bỉ ổi đê tiện, cả nhà ông đều bỉ ổi đê tiện, cả Tô Đồ Lang Quân cũng đồng dạng. Ha ha đúng là một lũ biến thái ở cùng với nhau, ha ha..."
Quản gia đứng ở bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng lúc này cũng phải khiếp sợ khi nghe thấy câu nói kia của Hoàng Mộng Đình. Hoàng Thế Trung giận giữ đến tái mặt, hét lớn:
"Im miệng, mau đưa nó đuổi ra khỏi nhà, sau này tôi và nó không liên quan"
Hoàng Mộng Đình vẫn ha ha cười lớn:
"Sao nào? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Sợ tôi nói nhiều thì bí mật của ông sẽ bị phanh phui hay sao. Tôi nói cho các người biết, trên dưới Hoàng gia ai cũng biết cả nhà ông đê tiện như thế nào rồi..."
Bảo an bên ngoài nhanh chóng chạy tới kéo Hoàng Mộng Đình rời khỏi biệt thự, tiếng cười ha hả vẫn vang vọng mãi cho đến khi cô ta bị hai người đàn ông không chút thương tiếc gì đẩy ra bên ngoài đóng cổng lại.
Hôm nay sắc trời u ám, trời vẫn còn mưa lớn. Hoàng Mộng Định gào thét ở bên ngoài đập cổng muốn quay trở vào. Đây là khu nhà cao cấp, người sống trong khu này nếu như không phải chủ tịch của một công ty thì cũng là giới quan chức lãnh đạo ban ngành, cho nên vô cùng yên tĩnh và thưa thớt. Hoàng Mộng Đình có đứng ở bên ngoài gào thét như thế nào thì cảnh cổng sắt cao hơn 3m kia vẫn lạnh lẽo đóng lại, không có bất cứ ai vì cô mà liếc nhìn.
Hoàng Mộng Đình ngửa mặt nhìn trời, ha ha cười lớn, cuộc đời này của cô sớm đã mất tất cả, bây giờ chẳng còn gì để mất nữa. Cô quay người, ở trong màn mưa rời khỏi đây đi thẳng đến Tô thị.
Dưới sảnh lớn của Tô thị có một cô gái cả người đều ướt đẫm, mái tóc đen rũ rượi nước mưa cũng không buồn chỉnh trang lại. Nữ tiếp tân ngồi dưới đại sảnh bị dáng vẻ của cô gái trước mặt làm cho dọa sợ đến nhảy dựng, đặc biệt đôi mắt của người nọ đỏ sọng giống như muốn giết người vậy:
"Xin hỏi... cô tìm ai?"
Hoàng Mộng Đình trừng mắt, lạnh giọng ra lệnh:
"Gọi tổng giám đốc của các người xuống gặp tôi ngay"
Nữ tiếp tân vừa mới rồi đã bị bộ dạng này của Hoàng mộng Đình làm cho sợ hãi, bây giờ cô ta kích động như vậy càng khiến cho cô cảm thấy cô gái này không được bình thường, thế cho nên nhanh chóng ấn vào điện thoại nội bộ nói bảo an lập tức đến đây rồi mới hướng Hoàng Mộng Đình trả lời:
"Thật xin lỗi, cô có hẹn trước với Tô tổng hay không?"
Hoàng Mộng Đình thấy cô gái trước mặt cũng khinh bỉ mình thì đập mạnh tay xuống bàn quát lớn:
"Tôi mà phải hẹn trước với loại người đáng khinh bỉ đó hay sao, cô mau gọi cậu ta xuống gặp tôi, tôi hôm nay sẽ cho tất cả những người làm ở đây biết bộ mặt thật đáng khinh của con người đó"
Hai bảo an nhanh chóng đi vào, nữ lễ tân vội chỉ về phía Hoàng Mộng Đình nói với bọn họ:
"Người này giống như có vấn đề, hai anh mau đuổi cô ta đi đi"
Hoàng Mộng Đình đột nhiên rút một con dao từ trong người ra đưa về phía trước khua loạn, ngăn không cho bảo an đến gần:
"Các người mau tránh ra, nếu như còn đến gần tôi, tôi sẽ giết hết các người... Cô mau gọi Tô Đồ Lang Quân xuống đây, nếu không đừng trách tôi"
Hoàng Mộng Đình lùi về phía sau, nhân tiện mạnh tay làm đổ lọ hoa ở trên bàn xuống, những người ở dưới sảnh bị một màn này làm cho hoảng hốt cũng phải lùi ra xa. Nữ lễ tân không còn cách nào khác đành phải ấn số gọi cho thư ký của Tô Đồ Lang Quân:
"Thư ký Triệu, ở dưới sảnh có một cô gái đang làm loạn, cô ta còn mang theo cả dao, nói muốn gặp Tô tổng nếu không sẽ không chịu về"
Triệu Chung cũng không dài dòng, đáp được một tiếng rồi cúp máy. Kế đến, Triệu Chung đi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân gõ cửa.
"Vào đi" .
Triệu Chung đẩy cửa, ở bên ngoài chậm rãi nói:
"Lễ tân báo bên dưới có một cô gái đang làm loạn, còn mang theo dao, nói muốn gặp cậu"
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, đứng dậy xuống xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lúc Tô Đồ Lang Quân đứng dưới sảnh, xung quanh đã có rất nhiều nhân viên trong Tô thị tập trung đứng vây xem, mà Hoàng Mộng Đình lúc này một thân quần áo ướt sũng, mái tóc hỗn loạn, đang đứng ở một góc cầm con dao khua loạn
"Hoàng Mộng Đình, cô làm gì vậy?" Tô Đồ Lang Quân nhíu mày nhìn Hoàng Mộng Đình hỏi
Hoàng Mộng Đình vừa thấy Tô Đồ Lang Quân lại giống như phát điên, hung hăng cầm con dao trong tay chỉ về phía cậu quát:
"Tô Đồ Lang Quân, mày cuối cùng cũng chịu xuống rồi sao. Có phải mày sợ tao sẽ nói cho toàn bộ nhân viên trên dưới Tô thị biết mày là loại người xấu xa, đê tiện như thế nào hay không? Ha ha, hôm nay tao sẽ ở nơi này nói cho mọi người biết! Các vị, tổng giám đốc của các vị Tô Đồ Lang Quân, tôi từ nhỏ lớn lên cùng với cậu ta, cho nên tôi biết cậu ta từ nhỏ đã xấu xa đê tiện đến như thế nào, mỗi ngày đều quấn lấy Thế Vinh, ở trước mặt Thế Vinh luôn làm ra dáng vẻ yếu đuối, nhưng sau lưng thì lại đối với khác bày mưu tính kế, vô cùng xấu xa"
Đối với lời nói của một người phụ nữ kích động như vậy, tuy rằng độ tin tưởng không cao, nhưng thông tin nói tới lại chính là tổng giám đốc của mình, cho nên nhân viên quả thật vẫn dỏng tai muốn xem xem dưới sảnh này rốt cuộc diễn trò đến bao giờ.
"Ha ha các vị, cậu ta chỉ là đứa con được Tô Thành nhặt về nuôi, xuất thân cũng chỉ bần hàn, đến ba mẹ ruột cậu ta cũng không cần cậu ta, đủ để thấy cậu ta từ nhỏ đã ti tiện đến như thế nào rồi"
Lúc này cảnh sát trật tự đã đến muốn cưỡng chế đưa Hoàng Mộng Đình về đồn, nhưng bởi vì cô ta cứ dùng con dao khua loạn nên không thể có cách tiếp cận được:
"Tránh ra, các người ai đến đây tôi sẽ giết người đó, tôi đã không còn gì để mất rồi, đều là do Tô Đồ Lang Quân hại, ngày hôm nay tôi phải giết chết Tô Đồ Lang Quân"
Nói rồi Hoàng Mộng Đình liền bất ngờ cầm con dao chạy tới phía trước muốn đâm tới Tồ Đồ Lang Quân, nhưng mà Triệu Chung vốn dĩ là bộ đội xuất ngũ đã nhanh hơn một bước, dễ dàng khống chế được Hoàng Mộng Đình, giữ lấy cổ tay của cô ta bẻ ngược lại, Hoàng Mộng Đình bị đau a lên một tiếng, con dao trong tay cũng rơi xuống, cảnh sát nhanh chóng chạy đến kéo lấy cô ta rời khỏi Tô thị trong tiếng la hét chửi bởi.
Nếu như Hoàng Mộng Đình biết an phận, Hoàng Thế Trung vẫn có thể không để ý tới chuyện của ba cô, đảm bảo cho cô có một cuộc sống an ổn về sau. Nhưng mà Hoàng Mộng Đình lại không phải là người có thể yên phận, từ sau khi quay trở về nhà, đều lén trốn ở trong phòng sử dụng loại thuốc kia, thuốc dùng hết rồi thì đem bán hết tất cả các đồ vật giá trị, cho đến thời điểm hiện tại đã không còn gì để bán.
Hoàng Mộng Đình quyết định đi lên nhà trên muốn đòi một chút tiền mà bản thân nghĩ rằng mình nên có với Hoàng Thế Trung. Hoàng Thế Trung đang ngồi ở trong vườn thảnh thơi uống trà, gần đây sức khỏe đã ổn định, có thể tập đi được vài phút, tin chắc một thời gian nữa sẽ không cần dùng đến xe lăn.
"Hoàng lão gia, Hoàng tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp" Quản gia chậm rãi đi ra ngoài vườn thông báo cho Hoàng Thế Trung.
Hoàng Thế Trung dạo gần đây cũng đau đầu với đứa cháu gái này, không phải là ông tiếc tiền, mà là Hoàng Mộng Đình vốn dĩ không biết thế nào là đủ, cứ cách vài ba hôm lại đến tìm gặp là y như rằng muốn xin tiền. Hoàng Thế Trung nhíu mày thở dài một hơi, hướng quản gia nói:
"Được rồi, giúp tôi vào bên trong đi"
Quản gia chậm rãi đẩy xe vào bên trong, Hoàng Mộng Đình đang ở ngồi bên ngoài ghế sô pha đợi. Dáng vẻ tiểu thư ngày nào đã không còn, nếu như lúc trước Hoàng Mộng Đình một thân đồ hiệu sang trọng, mái tóc gọn gàng, gương mặt luôn được trang điểm cẩn thận, thì hiện tại Hoàng Mộng Đình lại biến thành một cô gái hoàn toàn khác, quần jean áo phông tùy ý, mái tóc tùy tiện buộc phía sau, gương mặt cũng không buồn trang điểm, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Trung thì làm ra dáng vẻ hấp tấp:
"Chú Thế Trung, tôi hết tiền rồi"
Hoàng Thế Trung bình tĩnh, lạnh giọng đáp lời:
"Hết tiền rồi? Cháu nói chuyện này cho chú làm gì?"
Hoàng Mộng Đình trừng mắt, ông để ý từ khi Hoàng Mộng Đình trở về, đứa cháu gái này rất hay kích động:
"Tôi hết tiền rồi chẳng phải nên nói với chú hay sao? Nếu chủ cảm thấy phiền lúc nào cũng phải gặp tôi, vậy thì chia tài sản đi, ba tôi mất rồi, người thừa kế tài sản của ông ấy là tôi"
Hoàng Thế Trung nhíu mày, Hoàng Mộng Đình thế nhưng còn có mặt mũi nói đến chuyện chia tài sản:
"Chia tài sản? Không có!"
Hoàng Mộng Đình cao giọng:
"Không có? Không có ý là sao? Chú là muốn độc chiếm phần tài sản kia của ba tôi có phải không?"
Hoàng Thế Trung tuy biết anh trai mình luôn muốn đối đầu với ông, nhưng bây giờ Hoàng Thế Minh không còn, những hiểu lầm trước đó ông cũng coi như bỏ qua không quan tâm tới, ấy vậy Hoàng Mộng Đình lại giống như biến thành kẻ ăn cháo đá bát, không những đối với ông bất kính mà còn nhắc đến chuyện chia tài sản:
"Hoàng Mộng Đình, để chú nhắc cho cháu biết, ba của cháu lấy tiền công ty tiêu vào việc riêng, việc này khiến cho Hoàng thị tổn thất suýt chút nữa phá sản, thế mà hiện tại cháu còn có thể đứng ở chỗ này nói đến chuyện tài sản hay sao?"
Hoàng Mộng Đình hừ lạnh, giọng nói cũng càng ngày càng kích động:
"Không nói đến Hoàng thị, Hoàng gia là đại gia tộc lớn, một Hoàng thị nhỏ nhoi cũng không là gì cả. Ông nội trước khi qua đời nhất định đã để lại di chúc, bây giờ ba tôi chết rồi, người cầm di chúc của ông nội là ông. Ông mau đưa di chúc ra đây, xem xem phần tài sản nào của ba tôi, ông đừng mơ muốn độc chiếm"
Hoàng Thế Trung quả thật không muốn cùng người mất bình tĩnh như thế này bàn luận, vốn định nói người đưa Hoàng Mộng Định quay trở về căn nhà phía sau hồ sen thì lúc này cô lại nói một câu khiến cho Hoàng Thế Trung cũng không thể nhẫn nhịn nữa. Cô nói:
"Hoàng Thế Vinh, ông đừng tưởng tôi không biết chuyện trước đây, ông nội vốn dĩ không đồng ý chuyện ông chung sống với đàn ông, còn nhận nuôi một đứa trẻ không mang huyết thống họ Hoàng. Ông nội nhất định là để lại tài sản cho ba tôi, là do ông âm mưu hòng chiếm đoạt, đổi trắng thay đen. Ông thật là bỉ ổi đê tiện, cả nhà ông đều bỉ ổi đê tiện, cả Tô Đồ Lang Quân cũng đồng dạng. Ha ha đúng là một lũ biến thái ở cùng với nhau, ha ha..."
Quản gia đứng ở bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng lúc này cũng phải khiếp sợ khi nghe thấy câu nói kia của Hoàng Mộng Đình. Hoàng Thế Trung giận giữ đến tái mặt, hét lớn:
"Im miệng, mau đưa nó đuổi ra khỏi nhà, sau này tôi và nó không liên quan"
Hoàng Mộng Đình vẫn ha ha cười lớn:
"Sao nào? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Sợ tôi nói nhiều thì bí mật của ông sẽ bị phanh phui hay sao. Tôi nói cho các người biết, trên dưới Hoàng gia ai cũng biết cả nhà ông đê tiện như thế nào rồi..."
Bảo an bên ngoài nhanh chóng chạy tới kéo Hoàng Mộng Đình rời khỏi biệt thự, tiếng cười ha hả vẫn vang vọng mãi cho đến khi cô ta bị hai người đàn ông không chút thương tiếc gì đẩy ra bên ngoài đóng cổng lại.
Hôm nay sắc trời u ám, trời vẫn còn mưa lớn. Hoàng Mộng Định gào thét ở bên ngoài đập cổng muốn quay trở vào. Đây là khu nhà cao cấp, người sống trong khu này nếu như không phải chủ tịch của một công ty thì cũng là giới quan chức lãnh đạo ban ngành, cho nên vô cùng yên tĩnh và thưa thớt. Hoàng Mộng Đình có đứng ở bên ngoài gào thét như thế nào thì cảnh cổng sắt cao hơn 3m kia vẫn lạnh lẽo đóng lại, không có bất cứ ai vì cô mà liếc nhìn.
Hoàng Mộng Đình ngửa mặt nhìn trời, ha ha cười lớn, cuộc đời này của cô sớm đã mất tất cả, bây giờ chẳng còn gì để mất nữa. Cô quay người, ở trong màn mưa rời khỏi đây đi thẳng đến Tô thị.
Dưới sảnh lớn của Tô thị có một cô gái cả người đều ướt đẫm, mái tóc đen rũ rượi nước mưa cũng không buồn chỉnh trang lại. Nữ tiếp tân ngồi dưới đại sảnh bị dáng vẻ của cô gái trước mặt làm cho dọa sợ đến nhảy dựng, đặc biệt đôi mắt của người nọ đỏ sọng giống như muốn giết người vậy:
"Xin hỏi... cô tìm ai?"
Hoàng Mộng Đình trừng mắt, lạnh giọng ra lệnh:
"Gọi tổng giám đốc của các người xuống gặp tôi ngay"
Nữ tiếp tân vừa mới rồi đã bị bộ dạng này của Hoàng mộng Đình làm cho sợ hãi, bây giờ cô ta kích động như vậy càng khiến cho cô cảm thấy cô gái này không được bình thường, thế cho nên nhanh chóng ấn vào điện thoại nội bộ nói bảo an lập tức đến đây rồi mới hướng Hoàng Mộng Đình trả lời:
"Thật xin lỗi, cô có hẹn trước với Tô tổng hay không?"
Hoàng Mộng Đình thấy cô gái trước mặt cũng khinh bỉ mình thì đập mạnh tay xuống bàn quát lớn:
"Tôi mà phải hẹn trước với loại người đáng khinh bỉ đó hay sao, cô mau gọi cậu ta xuống gặp tôi, tôi hôm nay sẽ cho tất cả những người làm ở đây biết bộ mặt thật đáng khinh của con người đó"
Hai bảo an nhanh chóng đi vào, nữ lễ tân vội chỉ về phía Hoàng Mộng Đình nói với bọn họ:
"Người này giống như có vấn đề, hai anh mau đuổi cô ta đi đi"
Hoàng Mộng Đình đột nhiên rút một con dao từ trong người ra đưa về phía trước khua loạn, ngăn không cho bảo an đến gần:
"Các người mau tránh ra, nếu như còn đến gần tôi, tôi sẽ giết hết các người... Cô mau gọi Tô Đồ Lang Quân xuống đây, nếu không đừng trách tôi"
Hoàng Mộng Đình lùi về phía sau, nhân tiện mạnh tay làm đổ lọ hoa ở trên bàn xuống, những người ở dưới sảnh bị một màn này làm cho hoảng hốt cũng phải lùi ra xa. Nữ lễ tân không còn cách nào khác đành phải ấn số gọi cho thư ký của Tô Đồ Lang Quân:
"Thư ký Triệu, ở dưới sảnh có một cô gái đang làm loạn, cô ta còn mang theo cả dao, nói muốn gặp Tô tổng nếu không sẽ không chịu về"
Triệu Chung cũng không dài dòng, đáp được một tiếng rồi cúp máy. Kế đến, Triệu Chung đi đến trước cửa phòng làm việc của Tô Đồ Lang Quân gõ cửa.
"Vào đi" .
Triệu Chung đẩy cửa, ở bên ngoài chậm rãi nói:
"Lễ tân báo bên dưới có một cô gái đang làm loạn, còn mang theo dao, nói muốn gặp cậu"
Tô Đồ Lang Quân nhíu mày, đứng dậy xuống xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lúc Tô Đồ Lang Quân đứng dưới sảnh, xung quanh đã có rất nhiều nhân viên trong Tô thị tập trung đứng vây xem, mà Hoàng Mộng Đình lúc này một thân quần áo ướt sũng, mái tóc hỗn loạn, đang đứng ở một góc cầm con dao khua loạn
"Hoàng Mộng Đình, cô làm gì vậy?" Tô Đồ Lang Quân nhíu mày nhìn Hoàng Mộng Đình hỏi
Hoàng Mộng Đình vừa thấy Tô Đồ Lang Quân lại giống như phát điên, hung hăng cầm con dao trong tay chỉ về phía cậu quát:
"Tô Đồ Lang Quân, mày cuối cùng cũng chịu xuống rồi sao. Có phải mày sợ tao sẽ nói cho toàn bộ nhân viên trên dưới Tô thị biết mày là loại người xấu xa, đê tiện như thế nào hay không? Ha ha, hôm nay tao sẽ ở nơi này nói cho mọi người biết! Các vị, tổng giám đốc của các vị Tô Đồ Lang Quân, tôi từ nhỏ lớn lên cùng với cậu ta, cho nên tôi biết cậu ta từ nhỏ đã xấu xa đê tiện đến như thế nào, mỗi ngày đều quấn lấy Thế Vinh, ở trước mặt Thế Vinh luôn làm ra dáng vẻ yếu đuối, nhưng sau lưng thì lại đối với khác bày mưu tính kế, vô cùng xấu xa"
Đối với lời nói của một người phụ nữ kích động như vậy, tuy rằng độ tin tưởng không cao, nhưng thông tin nói tới lại chính là tổng giám đốc của mình, cho nên nhân viên quả thật vẫn dỏng tai muốn xem xem dưới sảnh này rốt cuộc diễn trò đến bao giờ.
"Ha ha các vị, cậu ta chỉ là đứa con được Tô Thành nhặt về nuôi, xuất thân cũng chỉ bần hàn, đến ba mẹ ruột cậu ta cũng không cần cậu ta, đủ để thấy cậu ta từ nhỏ đã ti tiện đến như thế nào rồi"
Lúc này cảnh sát trật tự đã đến muốn cưỡng chế đưa Hoàng Mộng Đình về đồn, nhưng bởi vì cô ta cứ dùng con dao khua loạn nên không thể có cách tiếp cận được:
"Tránh ra, các người ai đến đây tôi sẽ giết người đó, tôi đã không còn gì để mất rồi, đều là do Tô Đồ Lang Quân hại, ngày hôm nay tôi phải giết chết Tô Đồ Lang Quân"
Nói rồi Hoàng Mộng Đình liền bất ngờ cầm con dao chạy tới phía trước muốn đâm tới Tồ Đồ Lang Quân, nhưng mà Triệu Chung vốn dĩ là bộ đội xuất ngũ đã nhanh hơn một bước, dễ dàng khống chế được Hoàng Mộng Đình, giữ lấy cổ tay của cô ta bẻ ngược lại, Hoàng Mộng Đình bị đau a lên một tiếng, con dao trong tay cũng rơi xuống, cảnh sát nhanh chóng chạy đến kéo lấy cô ta rời khỏi Tô thị trong tiếng la hét chửi bởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất