Mộc Hề Bạch

Chương 23

Trước Sau
Nói xong ông vỗ vỗ tay, ngoài cửa liền có hai gã sai vặt nâng mấy cái rương gỗ lớn vào. Mở mấy cái rương này ra, bên trong đều là các loại kỳ trân dị bảo ngoại vực như dạ minh châu, san hô huyết hồng, thậm chí còn có mấy con thú Tây Vực còn sống.

“Đây đa phần đều là bảo bối cùng chút đồ chơi do ngoại vực tiến cống, cụ thể là gì thì ta cũng không rõ lắm, Tiểu Hề rảnh thì có thể dùng chơi cho đỡ buồn.” Ông nghĩ ở trong chùa miếu kiểu gì cũng kém hơn trong nhà, lấy tính tình Tiểu Hề chắc chắn sẽ nhàm chán.

“Được rồi, cha còn phải đi bẩm báo tin tức tốt này với Hoàng Thượng, cha đi trước, con phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, đừng có nghịch ngợm nghe chưa.” Quân Nhiên lại cẩn thận dặn dò cậu một chặp rồi mới rời đi.

Tiễn Quân Nhiên xong, Mộ Bạch liền đi chuẩn bị cho lễ tế tổ hai tuần sau, còn Quân Mộc Hề vào phòng xem xét mấy thứ kỳ trân dị bảo cha mình mang tới.

“Sao mà có viên dạ minh châu lớn như vậy nha.” Quân Mộc Hề ngạc nhiên nhìn hạt châu màu trắng to như quả bóng đá size nhỏ trong hộp, ánh mắt lóe lên ánh sáng tham tiền, thứ này giá bao nhiêu tiền nhỉ. Giờ cậu không chỉ quen được bạn trai là một anh chàng cao phú soái, mà ngay đến bản thân cũng là một phú nhị đại nha.

“Mà không, còn có khả năng là một quan nhị đại nữa chứ.” Nghĩ đến bộ quan phục trước đó của Quân Nhiên, trông có vẻ rất cầu kỳ, bên trên còn có hoa văn chìm hình rồng màu đen, chắc chức quan không nhỏ đâu.

Cậu vui vẻ nghĩ bản thân giờ đã gia tài bạc triệu, tay lại không ngừng lật xem các loại kỳ trân dị bảo trong rương.

“Phỉ thúy, ngọc hồ lô, huyết san hô… ấy, lại còn có cả bé hamster á?” Quân Mộc Hề không ngờ còn có cả vật còn sống, thật cẩn thận đặt nó sang một bên.

“Hửm? Đây là cái gì? Chẳng lẽ là bảo bối gì đó cực kỳ quý giá?” Cậu mò tới đáy rương, phát hiện một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo. Chẳng qua chỉ là hộp đựng đồ thôi, thế mà lại dùng hộp gỗ chạm khắc quý giá như thế, bên trên nạm đường viền hoa bằng vàng, phần sau là một đầu phượng hoàng cực kỳ đẹp.

Một cái hộp quý giá như vậy làm Quân Mộc Hề không khỏi nín thở, lòng hiếu kỳ cũng bị câu ra, cậu rất tò mò, bên trong rốt cuộc có bảo bối gì nhỉ.

Sau khi cẩn thận mở hộp, cậu lại sửng sốt vì đồ vật bên trong, đôi mắt đào hoa chậm rãi trợn to, dường như có hơi không thể tin được mình thấy cái gì.

“Sao lại là thứ này?!” Quân Mộc Hề đỏ mặt, không thể tin nổi, cái hộp quý giá như thế mà lại chứa đầy dâm cụ. Tam quan của cậu lại một lần nữa đổi mới vì mức độ cởi mở của thế giới này, lại còn coi mấy thứ này như trân bảo, xong còn tiến cống cho Hoàng Thượng nữa chứ.

Nhưng cậu nghĩ lại xong cũng liền bình thường trở lại, dù sao ở hiện đại, mấy thứ này cũng cực kỳ được hoan nghênh, huống chi là hậu cung ba nghìn giai lệ của Hoàng Thượng, những phi tử đó chắc chắn sẽ vô cùng thích mấy thứ này.

Cậu đỏ mặt, lại nghĩ tới hòa thượng, trong lòng không khỏi thấy hơi may mắn. Cũng may bạn trai mình là một hòa thượng, bằng không ở thời đại này, một người đàn ông sẽ có cả đống thê thiếp.

Lắc lắc đầu, để bản thân không miên man suy nghĩ nữa, cậu chuyển lực chú ý sang hộp gỗ trên tay mình.

Hộp gỗ có khoảng ba bốn vật phẩm trông khá kỳ lạ. Bên trong đều là những thứ cậu chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy. Tò mò cầm một thứ giống như khuyên tai lên, bên trên còn có một đôi bướm nhỏ màu bạc, hai bên con bướm mỗi bên có một viên trân châu nho nhỏ, dùng dây xích buộc lại, trên cùng là một cái kẹp nhỏ, chất liệu mềm mại, hình như là cao su.

Quân Mộc Hề đỏ mặt suy đoán, đây có thể là một kẹp đầu vú, cậu thử nhẹ nhàng kẹp vào tay, cảm thấy trước ngực khẽ giật nhẹ, giống như thật sự kẹp tới hai đầu vú nhỏ của mình vậy. Nhanh chóng đặt lại đồ xuống rồi âm thầm phỉ nhổ bản thân dâm đãng, nhưng ngay sau đó, cậu lại cầm thứ đồ khác lên xem thử.

Cậu không cần đoán cũng biết đây là gì. Từng hạt châu lớn khảm sát nhau, phần đuôi còn có một chiếc nhẫn, khiến người ta ngạc nhiên nhất chính là chung quanh hạt châu còn có một ít da lông cao cấp, như một chiếc bàn chải nhỏ.

Mặt thiếu niên càng đỏ hơn, cứ nghĩ tới thứ này cọ xát ở hai lỗ nhỏ là cậu liền cảm thấy thân dưới ướt át, còn bắt đầu hơi ngứa. Lại một lần nữa nhanh chóng thả đồ vật lại chỗ cũ, cậu vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đã bắt đầu hồng thấu của mình để giữ tỉnh táo.



Trong hộp còn có một chuỗi viên cầu màu bạc, các hạt lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng trong mỗi một cái đều rỗng ruột và có một cái lục lạc nho nhỏ màu bạc, chỉ động nhẹ là có thể phát ra tiếng chuông thanh thuý.

Tò mò hơn nữa là đồ vật bị nhét dưới đáy hộp, hẳn là hai bộ quần áo, không đúng, nói trắng ra thì đây chính là nội y tình thú của thời hiện đại, chỉ có điều nó tương đối tinh mỹ hơn chút. Thiếu niên cầm mấy thứ đó ra, đầu tiên là một bộ sườn xám màu đỏ, hai bên xẻ tà cực kỳ khoa trương, gần như tới tận ngực, ở giữa trống rỗng, phía trước là một tầng lụa mỏng màu đỏ, mặc kiểu gì cũng lộ hết.

Một bộ khác tương đối có phong cách dị vực. Tay áo đèn lồng nhẹ nhàng, bên trên là nịt ngực màu xanh biếc, dưới thân là đồ mỏng tang, chủ yếu nhất là trang sức trang trí bên trên đều là lục lạc nhỏ xinh đẹp, còn có cúc áo mã não màu xanh biếc, vòng tay vòng chân đều là lục lạc nhỏ bằng vàng hoặc bạc. Tuy kiểu dáng đơn giản nhưng chế tác quả thật cực kỳ tinh mỹ, tổng thể mang mỹ cảm mông lung, nhìn không hề giống một bộ trang phục tình thú.

Mắt Quân Mộc Hề sáng lên, cậu rất thích bộ quần áo này, vải dệt cũng rất nhẹ, thoạt nhìn rất thoải mái. Cậu nghĩ về sau có cơ hội, nhất định phải mặc cho hòa thượng xem.

Sau khi xem xong hết, cậu đỏ mặt giấu hết mấy thứ này vào rương, còn đặt vào một chỗ cực kỳ kín đáo. Cậu biết, tuyệt đối không thể để hòa thượng phát hiện mấy thứ này, bằng không nhất định hắn sẽ lại dùng với mình.

“Là chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt……” Quân Mộc Hề ngồi bên mép giường, mày nhíu chặt, trong tay cầm quyển kinh Phật thật dày kia, miệng lải nhải.

Mấy ngày nay cậu đang cố gắng học thuộc quyển kinh Phật này, hòa thượng đã hạ tử lệnh cho cậu, mấy ngày này phải nhớ kỹ tâm pháp, sắp đến lễ tế tổ rồi, hắn sợ lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên thời gian này đã dạy cậu một ít công pháp pháp thuật.

“Chậc, sao đã tới đây rồi mà vẫn phải học thuộc lòng chứ…” Cậu nhăn mặt, quyển kinh Phật này tối nghĩa khó hiểu. Trước nay vốn cậu đã quen học tri thức hiện đại rồi, giờ đột nhiên bảo cậu học thuộc kinh Phật, thật sự cậu cảm thấy rất khó hiểu, chỉ có thể cố học bằng cách nhớ, nhưng giờ cũng chỉ học vẹt mà thôi.

“Ôi ~ không được, hòa thượng thối kia nói lát nữa sẽ tới kiểm tra, không thể lười biếng…” Quân Mộc Hề mím môi, trộm nhìn thoại bản dưới gối đầu, trong lòng hơi ngo ngoe rục rịch.

Vốn lần trước hệ thống xuất hiện cắt ngang nên cậu còn chưa xem được đoạn kết đâu, kết cục của thư sinh cùng miêu yêu rốt cuộc là thế nào nhỉ…

Nhìn trộm tới lần thứ ba, cuối cùng cậu vẫn không chống lại dụ hoặc của thoại bản được, quyết đoán để kinh Phật trong tay sang một bên, vui vẻ lấy thoại bản ra đọc.

“Hả!? Sao lại thế! Tên thư sinh này có phải đàn ông không vậy, miêu yêu đã quyến rũ như thế mà còn không động tâm?” Cậu càng xem càng bực, hận không thể biến thành thư sinh kia tới đáp lại tâm nguyện của miêu yêu, bàn tay vốn đang dịu dàng vuốt ve hamster nhỏ cũng không khỏi dùng lực, khiến nhóc ta kịch liệt giãy giụa.

“Mẹ, sao còn không hôn?”

“Hôn ai?” Khi cậu đang vô cùng chăm chú đọc câu chuyện ngược luyến tình thâm của thư sinh và miêu yêu thì một giọng nói nhàn nhạt chậm rãi truyền đến, lập tức khiến cậu sợ tới mức run run, hamster trong tay nhân cơ hội tránh thoát, bắt đầu nhảy loạn khắp nơi.

“Đương nhiên là hôn… Ấy?!” Cậu còn không kịp giật mình vì hòa thượng đột nhiên xuất hiện đã vội vàng bắt hamster đã chạy mất kia, nếu để nó chạy loạn nữa thì không tìm được mất.

Loạn hết cả phòng lên, cuối cùng không biết đã làm đổ bao nhiêu thứ, cuối cùng cậu cũng bắt được hamster nhỏ rồi cất vào lồng sắt.

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh.

“À…” Cậu căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận ngẩng đầu.



“Ha ha… sư phụ…”

Sắc mặt Mộ Bạch lãnh đạm đến cực điểm, dùng một ngón tay nhấc lồng sắt của hamster lại gần, lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua thoại bản vừa rơi xuống giường.

“Xem ra là hoàn thành hết nhiệm vụ rồi.” Ngữ khí hoà thượng rất nhẹ nhưng lại làm Quân Mộc Hề vô thức rùng mình. Cậu cứ cảm giác lát nữa bản thân sẽ phải trả giá. Đúng là thoại bản làm hỏng việc mà!

Trong lòng Quân Mộc Hề hối hận đan xen, vẻ mặt lại vô tội cộng thêm nụ cười lấy lòng, muốn hoà thượng nể tình đồ đệ nhỏ đáng yêu này mà tha cho cậu.

Mộ Bạch cũng chưa nói gì khác, hai mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó cúi người lấy thứ đồ vừa bị rơi ra.

“Hửm? Đây là cái gì?”

Quân Mộc Hề vốn đang thấp thỏm cúi đầu xoa xoa góc áo, nghe hắn nói cũng nghi hoặc ngẩng đầu, lúc nhìn đến đồ vật trong tay hòa thượng thì lập tức đỏ mặt, đôi mắt đào hoa hơi hơi mở to. Kia không phải đồ dùng tình thú mà cậu đã giấu sao!! Thôi xong!

Mộ Bạch nhìn vẻ mặt bất thường của cậu, cảm thấy hứng thú nhướng mày, nhóc này lén hắn giấu cái gì mà lại có phản ứng như vậy đây.

Dưới ánh mắt tuyệt vọng của Quân Mộc Hề, vừa mở hộp gỗ tinh xảo trong tay ra, đôi mắt Mộ Bạch tối lại, đột nhiên cười khẽ hai tiếng, nhưng ý cười không lan tới đáy mắt.

“Vi sư không thoả mãn được em phải không? Trộm giấu mấy thứ này tự chơi à?”

“Không phải đâu sư phụ! Những thứ đó… đều ở trong rương cha mang tới, em chỉ tạm thời để đó thôi…” Thiếu niên nghe hắn nói liền vội vàng lắc đầu như trống bỏi, hơn nữa giọng nói còn càng ngày càng nhỏ vì chột dạ. Trong lòng cậu lạnh toát, không biết giờ cho người ta làm một lần có cứu vãn được không.

Mộ Bạch không để ý tới cậu phủ nhận, cũng không muốn để ý. Hắn ngồi xuống mép giường, không nhanh không chậm mở thoại bản trong tay ra, sau khi đọc lướt, khuôn mặt lãnh đạm chợt cười lạnh.

“Ta thấy bé Hề cực kỳ thích những thứ này đây, nếu không thì sao lại giấu cẩn thận như thế? Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, vi sư còn không phát hiện được mà.”

“Không phải…” Quân Mộc Hề giật giật miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, do dự đi tới trước mặt hòa thượng, dùng tay cẩn thận lôi kéo góc áo hắn, thấy hắn không phản đối, lại đánh bạo bò lên đùi hắn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cọ cọ lên ngực hắn.

“Sư phụ… bé Hề… không dám nữa… lần này tha cho bé Hề đi…” Giọng điệu thiếu niên vô cùng mềm mại, còn mang theo lấy lòng, mông nhỏ co dãn cực tốt cố ý cọ vào thân dưới của người đàn ông, muốn dùng sắc đẹp nịnh nọt hắn.

Mộ Bạch nắm chiếc cằm tinh xảo của cậu, nhẹ nhàng cọ xát hai lần, ngữ khí hơi lạnh “Lại bắt đầu dâm? Nếu em đã thích mấy thứ đồ chơi kia như vậy, thế thì phải thoả mãn em thôi.”

 

------oOo------

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau