Mỗi Bước Đi Đều Là Em

Chương 25

Trước Sau
Thêm một khoảng thời gian sau, cuối cùng Tần Húc cũng đã được xuất viện.Nhờ có sự giúp đỡ của Nguỵ Kiệt, Tần Húc không bị đuổi học, chỉ bị phạt lao động trong trường một tháng.Ba của Tần Húc cũng đã biết chuyện này nhưng không hề trách mắng, ngược lại tỏ ý muốn cảm ơn Ngụy Kiệt.

Ngày Tần Húc ra viện, với tư cách là cậu chủ lẫn bạn ở cùng phòng, Ngụy Kiệt cũng đến.Cậu đứng ở trước cổng bệnh viện, bên cạnh là chiếc xe hơi sang trọng của anh trai, từ trên xuống dưới vẫn luôn là những bộ đồ hàng hiệu khiến người khác phải ngước nhìn.Nhìn thấy Ngụy Kiệt, Tần Húc mỉm cười nhẹ, anh đưa tay ra chào cậu, giọng nói vui vẻ :

" Ngụy Kiệt, nay được xuất viện, tôi vẫn muốn càm ơn sự giúp đỡ của cậu lần nữa."

" Không có gì, chúng ta là bạn, đừng ngại." Ngụy Kiệt chỉ nói gọn.

Tần Húc vẫn còn nhớ Ngụy Kiệt từng nói, anh đừng có mơ đến việc sẽ kết bạn được với cậu, cho đến giờ Ngụy Kiệt lại chủ động khẳng định mối quan hệ này, chứng tỏ trong lòng cậu cũng có thay đổi về anh, cậu cũng đã mở lòng hơn trước kia đôi chút.Nhìn thấy sự bất ngờ trên gương mặt Tần Húc, Ngụy Kiệt đỏ mặt đầy ngại ngùng mà chữa cháy :

" Cậu lên xe đi, chúng ta hôm nay có nhiều nơi phải đi lắm đấy."

" Đi đâu chứ ?" Tần Húc ngạc nhiên, tuy vậy vẫn nghe lời mà lên xe hơi.

" Tiểu Kiệt nói muốn cải tạo lại cho em." Ngụy Đông ở ghế lái, anh chào Tần Húc rồi mới lên tiếng." Anh thấy cũng tốt, em cứ bị bắt nạt như vậy, giờ phải mạnh mẽ lên, thay đổi một chút sẽ tự tin hơn đấy."

Nói đoạn, Ngụy Đông lại chỉ sang Ngụy Kiệt mà phàn nàn, tuy vậy thái độ lại như đang trách yêu :

" Cứ nhìn Tiểu Kiệt là biết.Thằng bé này nó ra đường thôi nhưng còn ăn diện hơn cả minh tinh dấy.Anh thật không nhớ nổi Ngụy Kiệt có bao nhiêu quần áo nữa."

Ngụy Đông không phải là một người quá rảnh rỗi, anh vẫn phải phụ ba mình lo việc tập đoàn, vậy nên lái xe đưa Ngụy Kiệt và Tần Húc đến trung tâm thương mại xong thì liền rời đi.Ngụy Kiệt đút tay vào túi quần, ung dung bước vào bên trong, dường như cậu đã đến đây nhiều lần.Còn Tần Húc, anh chỉ biết vội vã đuổi theo Ngụy Kiệt để tránh bị tụt lại phía sau mà thôi.

Ngụy Kiệt đi lòng vòng quanh khu mua sắm, lại quyết định bước vào một tiệm thời trang cao cấp.Cậu quay sang nhìn Tần Húc, rồi lại chỉ vào những dãy quần áo được treo mà nói ngắn gọn :

" Cậu đến đây, tôi chọn cho cậu ít quần áo."



" Không cần đâu...quần áo ở đây đắt lắm, tôi thật sự không nhận nổi." Tần Húc từ chối ngay.

" Đắt sao ?" Ngụy Kiệt lấy làm ngạc nhiên." Tôi không nghĩ nó đắt với một thiếu gia như tôi."

Ngụy Kiệt chọn cho Tần Húc một vài chiếc áo khoác, thêm áo len và khăn choàng, đều là những loại trang phục cho mùa đông.Cậu biết Tần Húc nhà nghèo nên quần áo ấm không có nhiều, đa phần đều là đồ cũ đã nhiều năm.Tần Húc chăm sóc cậu cũng không tệ, do vậy cậu nghĩ mình cũng nên làm gì đó cho anh.Ngụy Kiệt bắt Tần Húc phải thử một đống quần áo, anh chỉ biết cười khổ mà than thở :

" Nhiều quá rồi đấy, tôi thật sự không mặc hết."

" Mặc dần rồi cũng hết thôi." Ngụy Kiệt chẳng để tâm lời anh nói." Cứ như tôi, mỗi ngày một bộ, chẳng phải là được sao."

" Hay là..." Tần Húc nhìn Ngụy Kiệt." Thay vì mua toàn bộ cho tôi, tôi mua cho ba tôi một chiếc áo ấm được không ?"

" Tùy cậu." Ngụy Kiệt nhún vai.

" Cảm ơn cậu." Tần Húc vui vẻ reo lên, hệt như một đứa trẻ mà ôm lấy cậu." Tôi xin lỗi, là tôi vui quá..."

" Sau này, không cho phép cậu mặc những bộ đồ cũ rích đó nữa." Ngụy Kiệt không tức giận vì bị ôm, cậu chỉ nói gọn.

Ngụy Kiệt không muốn thừa nhận, nhưng khi cậu thấy Tần Húc mặc lên người những bộ đồ cậu chọn thì đã thấy có chút rung động vì vẻ đẹp trai của anh.Mặc dù Tần Húc không để tâm, nhưng anh có gương mặt cực kỳ đẹp trai, cùng với dáng người cao ráo, chỉ cần mặc lên mình một bộ quần áo tử tế thì sẽ khiến ai cũng sẽ không nhịn được mà ngước nhìn.Ngụy Kiệt biết mình đã có suy nghĩ lệch lạc, cậu vỗ nhẹ vào má mình, nói Tần Húc nhanh đi thay đồ, sau đó quyết định đem hết đống đồ vừa chọn đi thanh toán.

" Cậu xót tiền à ?" Ngụy Kiệt theo thói quen, cậu vuốt tóc ngược ra phía sau, vừa cười vừa nói.

" Ừ." Tần Húc thẳng thắn gật đầu.

" Không sao đâu, số tiền này chẳng ngấm vào đâu so với số tiền mà ba tôi kiếm được." Cậu tự hào khoe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau