Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 8: Thiên Tài Khoa Học Kỹ Thuật Bị Hãm Hại (8)
Edit + Beta: Yamete
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ đã được phát sóng trực tiếp và nhận xét của họ cũng gây xôn xao dư luận.
Trên ti vi phát sóng hiện tại đã được chuyển trở lại cuộc thi, ở góc trên bên phải màn hình, một cửa sổ nhỏ được thêm vào.
Trong khung màn hình nhỏ, Tang Cửu Trì thẳng lưng ngồi trên ghế sofa với đôi chân thon thẳng gập lại.
Cậu cầm một ly trà đen nhấp một ngụm, cử chỉ tao nhã như một quý tộc hoàng gia Châu Âu cổ đại chỉ tồn tại ở thế kỉ 18. Ánh nắng ấm áp làm lung lay nhiệt huyết của mùa hè, cơ thể cậu được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ thánh thiện.
Bên dưới cửa sổ nhỏ có một dòng ký tự nhỏ: Tín hiệu mạng che chắn đã được lắp đặt trong phòng, mọi công cụ liên lạc được ban tổ chức tạm thời giữ lại.
Trong video, Tang Cửu Trì đặt tách trà đen xuống, mười ngón tay đan nhau đặt lên chân..
Sau đó bắt đầu ngồi yên, nếu không phải có làn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa trắng chuyển động, mọi người còn tưởng rằng hình ảnh dừng lại.
【 Có phải tôi là người duy nhất nghĩ Tang Cửu Trì có chút đáng thương không? Tang Cửu Trì nói không sai, đây chính là giam lỏng mà. 】
【 Nhưng Tang Cửu Trì đẹp muốn chớt. 】
【 Các chị em thông cảm, nhóm dẫn chương trình cũng bất lực, hacker thì khó nắm bắt, không nhìn thì ai biết cậu ta đi đâu để trộm đề. 】
【 Lầu trên, một cuộc thi an ninh mạng đã tổ chức gần 50 năm vẫn còn sợ tặc ăn cắp đề. Nhà tổ chức thậm chí không thể ngăn chặn tặc, vậy tại sao phải sử dụng để làm tiêu chuẩn đánh giá. 】
【 Đúng vậy, người nước ngoài chỉ nói rằng không có dấu vết của việc gian lận. Ngay cả khi một hacker thực sự ăn cắp được đề, điều mà quan chức nên làm là tăng cường khả năng phòng thủ của họ, thay vì giam lỏng trá hình mà không có bằng chứng. 】
【 Tám năm trước, tình huống này cũng xảy ra ở nước M, cuối cùng nó đã được trả lại bằng cách đập một chiếc búa. Nhưng nó xảy ra như thế nào? Ban tổ chức không cho anh ta thi lại, cũng không quản thúc trá hình. Sau khi điều tra riêng về búa thật, anh ta bị thu hồi tư cách tham gia cuộc thi, xử lý một cách thấp kém, thậm chí không đưa ra thông báo. Bây giờ với Tang Cửu Trì là như vậy, tôi nghĩ bọn chúng chỉ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp, giết gà doạ khỉ, cố ý chèn ép. 】
【 Tôi thực sự hy vọng kết quả của Tang Cửu Trì trong cuộc thi là thật, cmn tôi thật sự muốn nhìn thấy cậu ta đánh bại nhóm người kia. 】
【 Huynh đệ, bình tĩnh đi, tuy tôi không cam lòng, thế nhưng 16 phút, tuyệt đối không thể. 】
Tang Cửu Trì thản nhiên xem làn đạn, mọi chuyện dường như không liên quan gì đến cậu.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong liền rời khỏi.
Cậu sinh ra trong thời kỳ Hỗn Độn, lớn lên trong hư vô, không có trái tim và không có tình yêu, bị phong ấn vào ngày trưởng thành, từ đó chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Đáp ứng hệ thống làm nhiệm vụ, chỉ là sự pha chế đơn giản nhất trong nhiều năm dài.
Đó là bản tóm tắt của cậu về toàn bộ cuộc đời.
Nhập vai nhân vật là một trải nghiệm mà cậu chưa bao giờ có trước đây, được bao bọc trong lớp vỏ và danh tiếng của người khác, thực sự có một chút thú vị kỳ lạ và không thể giải thích được.
Mà còn chưa đủ, còn xa mới đủ để khiến cuộc sống tẻ nhạt của cậu được tô điểm bằng những mảng màu lộng lẫy..
Làn đạn bỗng nhiên chấn động.
【 Các ngươi mau nhìn weibo, Đới Lạc Lâm lên tiếng. 】
【 Rốt cuộc Tang Cửu Trì đã cho Đới Lạc Lâm uống bùa mê thuốc lú nào? Rõ ràng là không thể nào, hắn lại dùng toàn bộ giá trị của mình để đảm bảo. 】
【 Thú vị rồi đây, không biết tổ chức bên kia tiếp theo sẽ làm gì. 】
Tang Cửu Trì nhíu mày, hỏi luôn hệ thống đang mò cá: 【 Xảy ra chuyện gì? 】
Hệ thống cũng không dài dòng, giọng nói lạnh như băng thậm chí còn có thể nghe mấy ý nịnh nọt: 【 Kí chủ đại nhân, ngài cũng là có hậu đài, vừa nãy trên weibo Đới Lạc Lâm cho ngài chỗ dựa. 】
Từ lần trước bị Tang Cửu Trì thẩm vấn một trận, hiện tại hệ thống quả thực có thể dùng "chân chó" để hình dung.
Lúc hệ thống nói chuyện, thuận tiện ném giao diện Weibo trong não Tang Cửu Trì.
Không cần nhấp vào bảng hot search, mục đầu tiên trên giao diện là Weibo Đới Lạc Lâm.
Đới Lạc Lâm chỉ đăng một đoạn trên weibo: [ Tôi đảm bảo bằng nhân cách của tôi và uy tín của Đới thị, Tang Cửu Trì tiên sinh tuyệt đối không thể gian lận. Hiện tại tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ về khả năng kinh doanh của đơn vị tổ chức. Hành vi hiện tại của các người đã xúc phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư và quyền tự do cá nhân của Tang Cửu Trì tiên sinh. Xin vui lòng tắt ngay giám sát cá nhân và trả lại tự do cho cậu ấy! ]
Mỗi vị tuyển thủ tham gia thi đấu đều ký một thoả thuận không tiết lộ trước, ngoài ra không có gì khác.
Bọn họ là những tuyển thủ cạnh tranh về khoa học, không phải là những bản thảo giải trí tập trung vào ánh đèn sân khấu. Vì vậy, ngay khi trận đấu kết thúc, bất kỳ ai cũng có quyền ra về..
Chỉ trong vài phút, Weibo của Đới Lạc Lâm đã thu về hàng chục nghìn bình luận.
Tang Cửu Trì không bấm vào, cậu khẽ híp đôi mắt sáng lộng lẫy như sao, trong đầu bình tĩnh nhìn câu nói kia của Đới Lạc Lâm.
Một tiếng cười nhỏ phát ra từ trong miệng cậu.
Từ từ, tiếng cười dần dần lớn lên.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, vẻ mặt lãnh đạm của Tang Cửu Trì cũng giãn ra, lộ vẻ sung sướng.
Những ngón tay đan vào nhau của Tang Cửu Trì che đi khuôn mặt cậu, ngăn chặn mọi biểu cảm trên gương mặt.
Lồng ngực run lên, tiếng cười phả vào phổi, như muốn vắt kiệt lục phủ ngũ tạng của cậu, toàn thân run lên không ngừng vì nụ cười này.
Hệ thống trốn ở trong góc run lẩy bẩy: Biến thái. jpg.
Vị diện này vô vị sao?
Thật giống như không phải.
Đới Lạc Lâm tạo cho cậu quá kinh hỉ.
Hắn nói trong phòng trò chuyện của hacker dưới cái tên "Siêu Hacker" đã nói câu [ Cậu thật đáng khinh khi làm những điều bùng phát trên Internet.], sau này hắn đã tin tưởng vô điều kiện vào mình.
Ngoài ra còn có đề cử đồ ăn, đến bây giờ hắn phải đặt cược tất cả giá trị của mình để chiến đấu cho cậu.
Người này quả thực quá thú vị, hắn luôn thu hút sự chú ý của mình ở những nơi bất ngờ.
Một doanh nhân thành đạt ở vị trí cao, xí nghiệp là sinh mạng.
Không, hoặc nói xí nghiệp so với sinh mạng còn quan trọng hơn.
Hiện tại hắn lại thẳng thắn hy sinh sự nghiệp của mình trước công chúng, chỉ để tạo dựng tên tuổi cho cậu.
Tang Cửu Trì vươn chiếc lưỡi đỏ tươi của mình rồi liếm nhẹ trên đôi môi mềm mại gợi cảm, lòng tham hằn lên khóe mắt cậu, khát khao hy vọng không tên xuất hiện từ trong sâu thẳm truyền đến.
Người đàn ông này rất thú vị đã khiến cậu trở nên tham lam muốn chiếm đoạt.
Muốn hắn, muốn đem hắn dung nhập vào xương máu, trói ở bên người, xem hắn còn có thể mang đến cho mình kinh hỉ nào nữa không.
Trong ống kính, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tang Cửu Trì hai tay bụm mặt, đôi vai gầy càng thêm suy yếu vì run lên lộ vẻ nhu nhược.
Hiện tại Tang Cửu Trì giống như một mầm non trước gió, chỉ cần một giây sau sẽ dễ dàng bị gãy.
Đới Lạc Lâm gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phát sóng, cả người quanh quẩn khí tức khủng bố khiến những người xung quanh nhượng bộ lui binh.
Mấy ngày nay hắn phải rời Trung Quốc vì lý do đi lại, không thể đích thân đưa Tang Cửu Trì tham gia thi đấu.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cuộc thi mà hắn luôn đặt nhiều hy vọng lại đối xử Tang Cửu Trì như thế này.
Đặc biệt những hành vi khác của người tổ chức dưới sự giám sát của người giám sát đã khiến hắn nhận ra thế nào là một con rối.
Rõ ràng là ban tổ chức, nhưng giám sát thì như đế vương cao cao tại thượng, vừa nói vừa cười chỉ điểm giang sơn.
Có chứng cớ hay không không cần biết, quan trọng là... người giám sát quyết định.
Họ đứng trên cao chỉ huy, lời nói ra coi như vô căn cứ cũng làm cho người tin tưởng không nghi ngờ.
Có thể người bị hại lại muốn cố gắng rất nhiều để chứng minh sự trong sạch của mình, thậm chí cả đời bị vấy bẩn bởi những vết nhơ không thể tẩy được.
Vô lý.
Quá hoang đường.
Tệ không thể nói gì nữa.
Như vậy tổ chức tồn tại có ý nghĩa gì?
Đới Lạc Lâm nhìn bờ vai mảnh khảnh của Tang Cửu Trì run run, nổi giận ở trong lòng.
Một thiên tài như vậy làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này?
Tang Cửu Trì đã bị bêu xấu một lần, bây giờ còn muốn chịu đựng lần thứ hai sao?
Một đợt sương giá không thể làm gãy như cành cây u ám, lỡ có trận mưa đá thứ hai thì sao?
Tang Cửu Trì có thể chịu được bao nhiêu áp lực?
Đới Lạc Lâm cầm điện thoại gọi thư ký, giọng nói lạnh như băng không bao giờ tan trên núi tuyết ngàn năm: "Huỷ hết chuyến đi, tôi muốn về nước."
Thư ký do dự cũng không dám do dự, nhanh chóng đáp lại: "Vâng, bây giờ tôi lập tức đi làm."
Đới Lạc Lâm: "Điều tra sao rồi?"
Thư ký: "Vẫn đang tra, nhưng đã có manh mối, bằng chứng rất nhanh sẽ tìm thấy.."
Đới Lạc Lâm: "Tốt, tiếp tục điều tra. Còn có, phái năm chiếc xe đến địa điểm thi đấu."
......
Tang Cửu Trì che mặt cười sướng một lúc rồi đặt tay xuống, lau mặt, vẫn vẻ mặt bình thản đó, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Cậu vỗ nhẹ hai má cười đến chua xót, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên.
Trên diễn đàn:
【 Có... Có chút manh là chuyện gì xảy ra, vừa nãy tự vỗ mặt để tự cổ vũ bản thân sao? 】
【 Đột nhiên cảm thấy Tang Cửu Trì thật thê thảm, vì sao đột nhiên lại không ghét cậu ta nữa. 】
【 Hi vọng Tang Cửu Trì đêm nay có thể đạt được một thành tích tốt! Đốt nến! 】
Ngay khi trên diễn đàn đang nước sôi lửa bỏng, thì phòng Tang Cửu Trì lại có tiếng gõ cửa.
Vì là máy quay phim nên không có âm thanh, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người giám sát.
Người đàn ông có mái tóc đen và tư thái cung kính, hắn cùng Tang Cửu Trì nói vài câu sau đó liền đem đồ vật trả lại cho cậu, làm cái thủ thế, cho thấy rằng Tang Cửu Trì có thể rời đi.
Vẻ mặt Tang Cửu Trì từ đầu tới cuối đều thờ ơ, lúc này cũng không hề tỏ ra vui mừng vì được giải thoát.
Trước khi đi, Tang Cửu Trì ngẩng đầu nhìn ống kính, duỗi những ngón tay mảnh mai ra và làm động tác 'Tám'.
Tám giờ tối, không gặp không về.
Tang Cửu Trì mới vừa đi ra hiện trường, liếc mắt nhìn thấy năm chiếc xe Sedan màu đen sang trọng bậc nhất đang xếp hàng ngay ngắn, chiếc này tới chiếc kia đậu ở cửa.
Năm tài xế thẳng tắp đứng trước cửa xe phó lái, ánh mắt tập trung, thẳng tắp nhìn một phương hướng.
Tang Cửu Trì đi ra trong nháy mắt, họ đồng loạt chào như một quý ông, như thể họ đang chào đón vị vua của mình.
Tang Cửu Trì sửng sốt một giây, nhanh chóng bước lên ghế sau của chiếc xe thứ ba.
Sau khi ngồi vào, cậu lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Đới Lạc Lâm: [ Rất tuyệt, cảm ơn. ]
Đới Lạc Lâm nhanh chóng trả lời: [ Rất tình nguyện vì ngài ra sức, vua của tôi. ]
Tang Cửu Trì để điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra tâm tình vui vẻ.
Hệ thống bí mật bi ai, đè ép tâm trạng muốn phun trào: A, khá lắm, đây là chơi trò ngàn dặm cứu mỹ nhân.
—
En: Hai người họ thì tốt rồi, chỉ có mệt cho chúng toii hoii, em ngồi trong phòng giam đợi anh đến rước còn toii ngồi máy tính ăn cơm của hai ngươi =)))。 Cuộc đời đu đam lắm bi ai:<
Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ đã được phát sóng trực tiếp và nhận xét của họ cũng gây xôn xao dư luận.
Trên ti vi phát sóng hiện tại đã được chuyển trở lại cuộc thi, ở góc trên bên phải màn hình, một cửa sổ nhỏ được thêm vào.
Trong khung màn hình nhỏ, Tang Cửu Trì thẳng lưng ngồi trên ghế sofa với đôi chân thon thẳng gập lại.
Cậu cầm một ly trà đen nhấp một ngụm, cử chỉ tao nhã như một quý tộc hoàng gia Châu Âu cổ đại chỉ tồn tại ở thế kỉ 18. Ánh nắng ấm áp làm lung lay nhiệt huyết của mùa hè, cơ thể cậu được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ thánh thiện.
Bên dưới cửa sổ nhỏ có một dòng ký tự nhỏ: Tín hiệu mạng che chắn đã được lắp đặt trong phòng, mọi công cụ liên lạc được ban tổ chức tạm thời giữ lại.
Trong video, Tang Cửu Trì đặt tách trà đen xuống, mười ngón tay đan nhau đặt lên chân..
Sau đó bắt đầu ngồi yên, nếu không phải có làn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, rèm cửa trắng chuyển động, mọi người còn tưởng rằng hình ảnh dừng lại.
【 Có phải tôi là người duy nhất nghĩ Tang Cửu Trì có chút đáng thương không? Tang Cửu Trì nói không sai, đây chính là giam lỏng mà. 】
【 Nhưng Tang Cửu Trì đẹp muốn chớt. 】
【 Các chị em thông cảm, nhóm dẫn chương trình cũng bất lực, hacker thì khó nắm bắt, không nhìn thì ai biết cậu ta đi đâu để trộm đề. 】
【 Lầu trên, một cuộc thi an ninh mạng đã tổ chức gần 50 năm vẫn còn sợ tặc ăn cắp đề. Nhà tổ chức thậm chí không thể ngăn chặn tặc, vậy tại sao phải sử dụng để làm tiêu chuẩn đánh giá. 】
【 Đúng vậy, người nước ngoài chỉ nói rằng không có dấu vết của việc gian lận. Ngay cả khi một hacker thực sự ăn cắp được đề, điều mà quan chức nên làm là tăng cường khả năng phòng thủ của họ, thay vì giam lỏng trá hình mà không có bằng chứng. 】
【 Tám năm trước, tình huống này cũng xảy ra ở nước M, cuối cùng nó đã được trả lại bằng cách đập một chiếc búa. Nhưng nó xảy ra như thế nào? Ban tổ chức không cho anh ta thi lại, cũng không quản thúc trá hình. Sau khi điều tra riêng về búa thật, anh ta bị thu hồi tư cách tham gia cuộc thi, xử lý một cách thấp kém, thậm chí không đưa ra thông báo. Bây giờ với Tang Cửu Trì là như vậy, tôi nghĩ bọn chúng chỉ nghĩ chúng ta dễ ức hiếp, giết gà doạ khỉ, cố ý chèn ép. 】
【 Tôi thực sự hy vọng kết quả của Tang Cửu Trì trong cuộc thi là thật, cmn tôi thật sự muốn nhìn thấy cậu ta đánh bại nhóm người kia. 】
【 Huynh đệ, bình tĩnh đi, tuy tôi không cam lòng, thế nhưng 16 phút, tuyệt đối không thể. 】
Tang Cửu Trì thản nhiên xem làn đạn, mọi chuyện dường như không liên quan gì đến cậu.
Cậu hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong liền rời khỏi.
Cậu sinh ra trong thời kỳ Hỗn Độn, lớn lên trong hư vô, không có trái tim và không có tình yêu, bị phong ấn vào ngày trưởng thành, từ đó chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng.
Đáp ứng hệ thống làm nhiệm vụ, chỉ là sự pha chế đơn giản nhất trong nhiều năm dài.
Đó là bản tóm tắt của cậu về toàn bộ cuộc đời.
Nhập vai nhân vật là một trải nghiệm mà cậu chưa bao giờ có trước đây, được bao bọc trong lớp vỏ và danh tiếng của người khác, thực sự có một chút thú vị kỳ lạ và không thể giải thích được.
Mà còn chưa đủ, còn xa mới đủ để khiến cuộc sống tẻ nhạt của cậu được tô điểm bằng những mảng màu lộng lẫy..
Làn đạn bỗng nhiên chấn động.
【 Các ngươi mau nhìn weibo, Đới Lạc Lâm lên tiếng. 】
【 Rốt cuộc Tang Cửu Trì đã cho Đới Lạc Lâm uống bùa mê thuốc lú nào? Rõ ràng là không thể nào, hắn lại dùng toàn bộ giá trị của mình để đảm bảo. 】
【 Thú vị rồi đây, không biết tổ chức bên kia tiếp theo sẽ làm gì. 】
Tang Cửu Trì nhíu mày, hỏi luôn hệ thống đang mò cá: 【 Xảy ra chuyện gì? 】
Hệ thống cũng không dài dòng, giọng nói lạnh như băng thậm chí còn có thể nghe mấy ý nịnh nọt: 【 Kí chủ đại nhân, ngài cũng là có hậu đài, vừa nãy trên weibo Đới Lạc Lâm cho ngài chỗ dựa. 】
Từ lần trước bị Tang Cửu Trì thẩm vấn một trận, hiện tại hệ thống quả thực có thể dùng "chân chó" để hình dung.
Lúc hệ thống nói chuyện, thuận tiện ném giao diện Weibo trong não Tang Cửu Trì.
Không cần nhấp vào bảng hot search, mục đầu tiên trên giao diện là Weibo Đới Lạc Lâm.
Đới Lạc Lâm chỉ đăng một đoạn trên weibo: [ Tôi đảm bảo bằng nhân cách của tôi và uy tín của Đới thị, Tang Cửu Trì tiên sinh tuyệt đối không thể gian lận. Hiện tại tôi có đầy đủ lý do để nghi ngờ về khả năng kinh doanh của đơn vị tổ chức. Hành vi hiện tại của các người đã xúc phạm nghiêm trọng đến quyền riêng tư và quyền tự do cá nhân của Tang Cửu Trì tiên sinh. Xin vui lòng tắt ngay giám sát cá nhân và trả lại tự do cho cậu ấy! ]
Mỗi vị tuyển thủ tham gia thi đấu đều ký một thoả thuận không tiết lộ trước, ngoài ra không có gì khác.
Bọn họ là những tuyển thủ cạnh tranh về khoa học, không phải là những bản thảo giải trí tập trung vào ánh đèn sân khấu. Vì vậy, ngay khi trận đấu kết thúc, bất kỳ ai cũng có quyền ra về..
Chỉ trong vài phút, Weibo của Đới Lạc Lâm đã thu về hàng chục nghìn bình luận.
Tang Cửu Trì không bấm vào, cậu khẽ híp đôi mắt sáng lộng lẫy như sao, trong đầu bình tĩnh nhìn câu nói kia của Đới Lạc Lâm.
Một tiếng cười nhỏ phát ra từ trong miệng cậu.
Từ từ, tiếng cười dần dần lớn lên.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, vẻ mặt lãnh đạm của Tang Cửu Trì cũng giãn ra, lộ vẻ sung sướng.
Những ngón tay đan vào nhau của Tang Cửu Trì che đi khuôn mặt cậu, ngăn chặn mọi biểu cảm trên gương mặt.
Lồng ngực run lên, tiếng cười phả vào phổi, như muốn vắt kiệt lục phủ ngũ tạng của cậu, toàn thân run lên không ngừng vì nụ cười này.
Hệ thống trốn ở trong góc run lẩy bẩy: Biến thái. jpg.
Vị diện này vô vị sao?
Thật giống như không phải.
Đới Lạc Lâm tạo cho cậu quá kinh hỉ.
Hắn nói trong phòng trò chuyện của hacker dưới cái tên "Siêu Hacker" đã nói câu [ Cậu thật đáng khinh khi làm những điều bùng phát trên Internet.], sau này hắn đã tin tưởng vô điều kiện vào mình.
Ngoài ra còn có đề cử đồ ăn, đến bây giờ hắn phải đặt cược tất cả giá trị của mình để chiến đấu cho cậu.
Người này quả thực quá thú vị, hắn luôn thu hút sự chú ý của mình ở những nơi bất ngờ.
Một doanh nhân thành đạt ở vị trí cao, xí nghiệp là sinh mạng.
Không, hoặc nói xí nghiệp so với sinh mạng còn quan trọng hơn.
Hiện tại hắn lại thẳng thắn hy sinh sự nghiệp của mình trước công chúng, chỉ để tạo dựng tên tuổi cho cậu.
Tang Cửu Trì vươn chiếc lưỡi đỏ tươi của mình rồi liếm nhẹ trên đôi môi mềm mại gợi cảm, lòng tham hằn lên khóe mắt cậu, khát khao hy vọng không tên xuất hiện từ trong sâu thẳm truyền đến.
Người đàn ông này rất thú vị đã khiến cậu trở nên tham lam muốn chiếm đoạt.
Muốn hắn, muốn đem hắn dung nhập vào xương máu, trói ở bên người, xem hắn còn có thể mang đến cho mình kinh hỉ nào nữa không.
Trong ống kính, mọi người chỉ có thể nhìn thấy Tang Cửu Trì hai tay bụm mặt, đôi vai gầy càng thêm suy yếu vì run lên lộ vẻ nhu nhược.
Hiện tại Tang Cửu Trì giống như một mầm non trước gió, chỉ cần một giây sau sẽ dễ dàng bị gãy.
Đới Lạc Lâm gắt gao nhìn chằm chằm màn hình phát sóng, cả người quanh quẩn khí tức khủng bố khiến những người xung quanh nhượng bộ lui binh.
Mấy ngày nay hắn phải rời Trung Quốc vì lý do đi lại, không thể đích thân đưa Tang Cửu Trì tham gia thi đấu.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cuộc thi mà hắn luôn đặt nhiều hy vọng lại đối xử Tang Cửu Trì như thế này.
Đặc biệt những hành vi khác của người tổ chức dưới sự giám sát của người giám sát đã khiến hắn nhận ra thế nào là một con rối.
Rõ ràng là ban tổ chức, nhưng giám sát thì như đế vương cao cao tại thượng, vừa nói vừa cười chỉ điểm giang sơn.
Có chứng cớ hay không không cần biết, quan trọng là... người giám sát quyết định.
Họ đứng trên cao chỉ huy, lời nói ra coi như vô căn cứ cũng làm cho người tin tưởng không nghi ngờ.
Có thể người bị hại lại muốn cố gắng rất nhiều để chứng minh sự trong sạch của mình, thậm chí cả đời bị vấy bẩn bởi những vết nhơ không thể tẩy được.
Vô lý.
Quá hoang đường.
Tệ không thể nói gì nữa.
Như vậy tổ chức tồn tại có ý nghĩa gì?
Đới Lạc Lâm nhìn bờ vai mảnh khảnh của Tang Cửu Trì run run, nổi giận ở trong lòng.
Một thiên tài như vậy làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này?
Tang Cửu Trì đã bị bêu xấu một lần, bây giờ còn muốn chịu đựng lần thứ hai sao?
Một đợt sương giá không thể làm gãy như cành cây u ám, lỡ có trận mưa đá thứ hai thì sao?
Tang Cửu Trì có thể chịu được bao nhiêu áp lực?
Đới Lạc Lâm cầm điện thoại gọi thư ký, giọng nói lạnh như băng không bao giờ tan trên núi tuyết ngàn năm: "Huỷ hết chuyến đi, tôi muốn về nước."
Thư ký do dự cũng không dám do dự, nhanh chóng đáp lại: "Vâng, bây giờ tôi lập tức đi làm."
Đới Lạc Lâm: "Điều tra sao rồi?"
Thư ký: "Vẫn đang tra, nhưng đã có manh mối, bằng chứng rất nhanh sẽ tìm thấy.."
Đới Lạc Lâm: "Tốt, tiếp tục điều tra. Còn có, phái năm chiếc xe đến địa điểm thi đấu."
......
Tang Cửu Trì che mặt cười sướng một lúc rồi đặt tay xuống, lau mặt, vẫn vẻ mặt bình thản đó, như thể vừa nãy không có chuyện gì xảy ra.
Cậu vỗ nhẹ hai má cười đến chua xót, chậm rãi từ trên ghế sofa đứng lên.
Trên diễn đàn:
【 Có... Có chút manh là chuyện gì xảy ra, vừa nãy tự vỗ mặt để tự cổ vũ bản thân sao? 】
【 Đột nhiên cảm thấy Tang Cửu Trì thật thê thảm, vì sao đột nhiên lại không ghét cậu ta nữa. 】
【 Hi vọng Tang Cửu Trì đêm nay có thể đạt được một thành tích tốt! Đốt nến! 】
Ngay khi trên diễn đàn đang nước sôi lửa bỏng, thì phòng Tang Cửu Trì lại có tiếng gõ cửa.
Vì là máy quay phim nên không có âm thanh, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người giám sát.
Người đàn ông có mái tóc đen và tư thái cung kính, hắn cùng Tang Cửu Trì nói vài câu sau đó liền đem đồ vật trả lại cho cậu, làm cái thủ thế, cho thấy rằng Tang Cửu Trì có thể rời đi.
Vẻ mặt Tang Cửu Trì từ đầu tới cuối đều thờ ơ, lúc này cũng không hề tỏ ra vui mừng vì được giải thoát.
Trước khi đi, Tang Cửu Trì ngẩng đầu nhìn ống kính, duỗi những ngón tay mảnh mai ra và làm động tác 'Tám'.
Tám giờ tối, không gặp không về.
Tang Cửu Trì mới vừa đi ra hiện trường, liếc mắt nhìn thấy năm chiếc xe Sedan màu đen sang trọng bậc nhất đang xếp hàng ngay ngắn, chiếc này tới chiếc kia đậu ở cửa.
Năm tài xế thẳng tắp đứng trước cửa xe phó lái, ánh mắt tập trung, thẳng tắp nhìn một phương hướng.
Tang Cửu Trì đi ra trong nháy mắt, họ đồng loạt chào như một quý ông, như thể họ đang chào đón vị vua của mình.
Tang Cửu Trì sửng sốt một giây, nhanh chóng bước lên ghế sau của chiếc xe thứ ba.
Sau khi ngồi vào, cậu lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Đới Lạc Lâm: [ Rất tuyệt, cảm ơn. ]
Đới Lạc Lâm nhanh chóng trả lời: [ Rất tình nguyện vì ngài ra sức, vua của tôi. ]
Tang Cửu Trì để điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra tâm tình vui vẻ.
Hệ thống bí mật bi ai, đè ép tâm trạng muốn phun trào: A, khá lắm, đây là chơi trò ngàn dặm cứu mỹ nhân.
—
En: Hai người họ thì tốt rồi, chỉ có mệt cho chúng toii hoii, em ngồi trong phòng giam đợi anh đến rước còn toii ngồi máy tính ăn cơm của hai ngươi =)))。 Cuộc đời đu đam lắm bi ai:<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất