Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 113: Cổ đại bá sủng văn [7]
Sau khi Thiệu Khiêm mất đi ý thức Ứng Phỉ cũng thoải mái bắn ra, y thỏa mãn nằm trên người Thiệu Khiêm thở dốc, tay phải vuốt ve gò má dính đầy mồ hôi của Thiệu Khiêm rất là vui mừng.
Hương vị kết hợp ban nãy quá mức tuyệt vời, đến mức khiến y không ngừng muốn đòi hỏi nhiều hơn. Nhất là sau khi tiểu trạng nguyện nhà mình cầu xin năn nỉ, ngọn lửa trong lòng y càng lớn hơn không ít, trực tiếp chơi đùa người ngủ mê man.
“Hiên Nhi.” Ứng Phỉ dưới ánh đèn yếu ớt say mê nhìn gò má Thiệu Khiêm, tại sao y lại cảm thấy mình nhìn người này cách mấy cũng không đủ, muốn có được người này nhiều hơn nhiều hơn, thậm chí lúc kết hợp, y đạt được cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Cảm giác thỏa mãn này, không phải cái cảm giác năm ngoái đoạt được ngôi vị hoàng đế có thể so sánh.
Lại nghỉ một lát, trên người khôi phục chút sức, Ứng Phỉ quỳ ngồi dậy, từ từ rút ra khỏi cơ thể Thiệu Khiêm, bởi vì mình rời đi, chỗ kia sưng lên đỏ bừng chảy ra dịch trắng, cảnh sắc ấy, khiến Ứng Phỉ lại muốn xông vào nơi ấm áp kia.
Có điều, y cũng biết tiểu trạng nguyên nhà mình mệt lả ròi, nếu lại không để ý đến cơ thể của hắn mà làm tiếp, chỉ sợ sẽ lắm hắn bị thương. Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ quan tâm tới người khác, đều sắp bị mình cảm động rồi.
Nhưng mà, ngài sao lại không nghĩ xem, bộ dáng lúc này của Thiệu Khiêm, kết quả là ai tạo nghiệt? Nghiệt căn của ngài, còn đè trên đùi người ta kìa.
Nếu quyết định để cho tiểu trạng nguyên nghỉ ngơi, như vậy long sàng này chỉ sợ là không thể ngủ, trên giường bị hai người họ chơi đùa ngổn ngang không nói, còn đều là dính nhầy nhụa, địa phương như vậy, sao có thể ngủ?
Ứng Phỉ trực tiếp đứng dậy mặc trường bào, rồi sau đó dùng áo ngủ bằng gấm bao bọc tiểu trạng nguyên toàn thân trần truồng nhà y ôm lấy đi vào thiên điện, đặt người lên nhuyễn tháp sạch sẽ, sau đó dặn dò cung nhân chuẩn bị nước tắm.
Trong cung dĩ nhiên là thường chuẩn bị nước nóng, chỉ một lát đã có người đưa đồ tắm tới thiên điện, Ứng Phỉ ôm tiểu trạng nguyên nhà y tắm qua loa một phen, rồi sau đó lau khô người ôm lên tháp.
Động tác lần này của y không tính là nhỏ, cả quá trình không thấy Thiệu Khiêm tỉnh lại, chỉ có lúc bị Ứng Phỉ làm đau, mới có thể khẽ cau mày rên rỉ hai tiếng.
Ứng Phỉ thả người lên giường, nhìn Thiệu Khiêm khẽ cau mày như là ngủ không ngon, bèn để người nghiêng mình ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng hắn, để hắn ngủ sâu hơn một ít.
Có lẽ là động tác trấn an của y có tác dụng, chẳng bao lâu chân mày khẽ nhíu của Thiệu Khiêm giãn ra, hô hấp cũng trầm ổn không ít.
Ứng Phỉ thấy y đã ngủ sâu trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, lúc này y cũng không có buồn ngủ, cứ nằm nghiêng bên người Thiệu Khiêm, tay chống đầu lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ của Thiệu Khiêm.
Lúc này bầu không khí trong thiên điện tốt lắm, nhưng mà trong Tam vương phủ ở xa lạ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngồi trên ghế chủ vị Tam vương gia sắc mặt rất là khó coi: “Đới Hiên tự sáng sớm hôm nay đã bị Ứng Phỉ triệu đến mà chưa hề đi ra, các ngươi nói xem, lúc này Ứng Phỉ triệu Đới Hiên đến, rốt cuộc là ý gì?”
Đêm khuya hôm qua các vị đại thần đều bị Tam vương gia triệu đến, lúc này nghe Tam vương gia nói như vậy, thật sự không dám nói câu nào, từng người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ mình là kẻ điếc người mù.
Tam vương gia chờ hồi lâu cũng không nghe có người nói, trong lòng không khỏi căm tức hơn, trực tiếp ném chung trà trong tay xuống đất: “Ai cũng điếc hết rồi sao?”
Chung trà rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát chói tai, các đại thần cúi đầu cụp mắt chợt nghe thấy tiếng chung trà rơi vỡ không khỏi run người.
“Vương gia, ngài bớt giận.” Phụ tá họ Hồng thấy Tam vương gia như vậy vội vàng khuyên can: “Vương gia đừng giận, lúc này còn chưa biết Hoàng đế gọi Đới Hiên đến có dụng ý gì, bây giờ ngài nổi nóng, há chẳng phải là tự giận mình?”
“Bổn vương làm sao bớt giận cho được?” Tam vương gia siết bàn tay phải trên bàn, biểu cảm trên mặt dữ tợn: “Nếu bị Ứng Phỉ biết kế hoạch của chúng ta…”
Tam vương gia nói câu này người ở tại đó có thể không hiểu? Bọn họ nói dễ nghe một chút là lập trường đánh đổ kẻ mưu phản, ủng hộ cờ hiệu minh quân, thực ra còn không phải là đại nghịch bất đạo?
Tội lớn muốn lật đổ vương triều như thế này nếu bị người biết được, nhất định là tội phải tru di cửu tộc. Hôm nay bọn họ nghe Đới Hiên bị Hoàng đế kêu qua, từng người vội vội vàng vàng tìm đến liễu vương phủ. Ai ngờ, đến Tam vương phủ không những không có một lời chính xác, mà còn bị Tam vương gia giận cá chém thớt.
Nói thật, mọi người ở đây là vì lợi ích mới hợp tác chút đỉnh với Tam vương gia, lúc này xảy ra chuyện Tam vương gia lại như thế này quả thật khiến người đau lòng không ít, thậm chí có người đang nghĩ, nếu như thật sự ủng hộ Tam vương gia vi đế, vậy có thể làm tốt hơn đế vương hôm nay?
Lúc này không riêng gì Tam vương gia gấp, phụ tá họ Hồng làm sao lại không nóng nảy? Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện trước mặt Tam vương gia, lúc này nếu hắn có một chút xíu khiếp đảm, nói không chừng có thể bị Tam vương gia trực tiếp kéo đi chém đầu.
“Tam vương gia hồ đồ.” Phụ tá họ Hồng này nếu có thể trở thành nhân vật tâm phúc nhân vật, tâm tư tất nhiên là nhanh hơn người ngoài nhanh không ít, con ngươi hắn chuyển động mấy cái trong lòng bỗng có chủ ý: “Ngài nghĩ xem, nếu Hoàng đế thật sự biết được kế hoạch của ngài, lúc này còn không phải phái binh lật đổ Tam vương phủ chúng ta? Hoàng đế bây nay còn chưa xuất binh, vậy thì chỉ có thể nói, hắn chưa tra được gì hết.”
Tam vương gia vừa vậy ánh mắt chợt nhìn về phía phụ tá họ Hồng: “Ý ngươi là, Hoàng đế triệu Đới Hiên tới là có chuyện riêng?”
“Vương gia, chuyện như thế nào chỉ đành phải kêu người dò tin tức mới biết được.” Phụ tá họ Hồng cung kính nói: “Lúc này ngài không cần gấp, nói không chừng chậm một chút là có cung nhân tới báo hỷ đó?”
Có lẽ là vận may cả đời phụ tá họ Hồng đều dùng trên cái miệng, hắn vừa dứt lời không bao lâu, đã có người truyền tin tức tới.
Ứng Trạch cuống cuồng mở viên sáp, khi đọc nội dung bên trong rồi trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì lộ ra một nụ cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng lại là lớn tiếng cười dài.
Phụ tá họ Hồng kia thấy Tam vương gia hành động khác thường thì thở phào nhẹ nhõm, Tam vương gia thấy tin tức truyền tới rồi cười dài ra tiếng, xem ra chắc là chuyện vui. Nghĩ tới đây, phụ tá họ Hồng lại không nhịn được âm thầm vui mừng, mình đúng là cái miệng sắt, đúng là nói cái gì, sẽ tới cái đó.
“Thấy tâm tình Vương gia quá mức tốt, chắc là chuyện tốt rồi.” Phụ tá họ Hồng vội vàng ôm quyền cười nói: “Hồng mỗ chúc mừng Tam vương gia trước.”
Tam vương gia cũng không nói lời nào, khóe môi ngậm cười cầm trong tay mật thư đưa cho phụ tá họ Hồng, phụ tá vội vàng dùng hai tay nhận lấy, khi đọc nội dung trong lá thư mặt đầy vẻ vui mừng: “Đây… đây đúng là trời cũng giúp ta.”
Trong mật thư chỉ có mấy chữ thôi: Quân có đoạn tụ, chăn đỏ phóng túng.
Cái này cũng khó trách Tam vương gia đọc lá thư cười dài thành tiếng, lâm hạnh nam nhân bỏ lỡ nối dõi tông đường chính là đại sự hoàng gia, Ứng Phỉ không cần tự mình hạ bệ thì bỗng dưng có thế chuyện ô uế này xuất hiện, thật là hay, còn cực hay đó.
Người đang ngồi thấy sắc mặt Tam vương gia chuyển biến tốt đều thở phào nhẹ nhõm, nếu Tam vương gia xảy ra chuyện chỉ sợ càng giữ mạng hơn bọn họ mới đúng, lúc này thấy gã cùng phụ tá vui mừng ra mặt, tin tức vừa đưa tới chắc là chuyện tốt, còn là chuyện cực kỳ tốt.
Tam vương gia nhìn biểu cảm mọi người tại đây trong mắt, hồi lâu sau mới kêu phụ tá họ Hồng đưa mật thư kia cho từng người, đợi những người này đọc xong rồi, mới chậm rãi nói: “Ứng Phỉ tự tìm đường chết, chúng ta tất nhiên phải thuận theo quy củ tổ tông, phế đi đế vị mới đúng.”
“Vương gia nói cực phải.” Mọi người không một ai không gật đầu tán thành.
Lúc này Tam vương gia lòng tin tăng cao, tất nhiên cùng những người này trắng trợn lên kế hoạch một phen, thậm chí còn cả đêm kêu người đi thông báo nhà ngoại nắm binh quyền trong tay, kêu họ chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lúc này kế hoạch của bọn gã cũng là tốt, hoàn toàn không biết người đi báo cho nhà ngoại chưa được mấy bước đã bị người quật ngã, cũng không lâu lắm đã có người mặc quần áo gia đinh Tam vương phủ chạy tới nhà ngoại của mẫu phi Tam vương gia báo tin.
Bên này Tam vương gia tự nhận đã an bài thỏa đáng, thực ra tất cả đều nằm trong bàn tay Ứng Phỉ, ngay cả thư đưa tới nhà ngoại cũng bị đổi nội dung, việc này có thể nói, lúc này Ứng Phỉ không có xử gã, cũng không phải là vì không có nắm chắc, mà là cuộc sống quá nhàm chán, muốn nhìn xem Tam hoàng huynh này rốt cuộc có thể làm đến mức nào thôi.
Lúc này trong hoàng cung, Ứng Phỉ một tay chống trán nhìn Thiệu Khiêm hồi lâu, cho đến khi đèn đuốc tắt hẳn mới hoạt động cánh tay tê dại từ từ nằm xuống, y thận trọng nghiêng người Thiệu Khiêm, để hắn nằm trên người mình.
Thiệu Khiêm cũng rất là phối hợp, đầu tựa lên ngực Ứng Phỉ, không những không tỉnh lại, mà còn cọ ngực y, tự phát dán lỗ tai lên ngực y ngực ngủ thật say.
Một đêm yên lặng, ngày hôm sau trời còn chưa sáng ngoài thiên điện đã có cung nhân khẽ gọi Hoàng đế thức dậy.
Lúc ngoài cửa điện có động tĩnh Ứng Phỉ đã mở mắt, y theo bản năng nhìn Thiệu Khiêm tựa vào ngực mình, thấy hắn không có dấu hiệu thanh tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, thật may những kẻ không có mắt này không đánh thức người.
Ứng Phỉ nhẹ giọng quát dừng âm thanh ngoài điện, y một tay vuốt ve lưng Thiệu Khiêm, trong lòng quả thực giãy giụa vô cùng, nếu như lâm triều nhất định không thể ôm cơ thể ấm áp của tiểu trạng nguyên nhà mình, việc này làm cho Ứng Phỉ mới vừa đụng chạm tiểu trạng nguyên trong lòng ít nhiều có chút không tình nguyện.
Có điều, nếu không lâm triều, đây chẳng phải lại khiến tiểu trạng nguyên nhà mình tiểu dính danh tiếng không tốt mị hoặc quân chủ sao? Hoàng đế bệ hạ luôn luôn quả quyết lúc này thật sự giãy giụa muốn chết.
Lúc ở cửa có động tĩnh Thiệu Khiêm đã tỉnh lại, chỉ là khi đó thần chí còn có chút mơ hồ, nhất thời vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo thôi. Nhưng mà, chưa hoàn toàn tỉnh táo mà thôi, lúc này lại bị tay Ứng Phỉ không ngừng vuốt ve sau lưng quấy nhiễu tỉnh hẳn.
Ngươi nói mới sáng sớm, đâu chịu được trêu chọc? Móng vuốt của ngài như có như không đặc biệt vuốt ve lưng người ta là sao?
Hôm qua họ cũng có chút kịch liệt, cơ thể còn còn lưu lại một tia dư âm ở, bây giờ bị Ứng Phỉ khiêu khích một phen như vậy, cơ thể không tự chủ được lại nổi lên phản ứng.
“Tỉnh?” Hai người dán chặt vào nhau, phản ứng trên người Thiệu Khiêm đâu giấu được Ứng Phỉ? Cho nên, sau khi cơ thể tiểu trạng nguyên nhà mình nổi lên phản ứng, Ứng Phỉ liền biết được chắc hắn đã tỉnh.
“Buông tay.” Tay Thiệu Khiêm dùng sức bóp eo người này một cái: “Mau mau ngồi dậy.”
“Không muốn.” Ứng Phỉ ôm chặt người cọ xát gò má Thiệu Khiêm lười biếng nói: “Kim điện cũng không sung sướng bằng nơi này.”
Thiệu Khiêm đáp lời cười ha ha hai tiếng, cứng rắn từ trong ngực y chui ra, rồi sau đó hai chân dùng sức, đá người xuống giường: “Đi lâm triều.”
Ứng Phỉ trần truồng bị đá xuống giường cũng không giận, chỉ là có chút không biết làm sao đứng dậy: “Giận như vậy làm gì, hôm nay ta còn có thể làm gì được?” Ứng Phỉ nói hết sức vô tội, nhưng sao ngài lại không suy nghĩ tới hình dáng đêm khuya hôm qua ức hiếp người ta?
Hương vị kết hợp ban nãy quá mức tuyệt vời, đến mức khiến y không ngừng muốn đòi hỏi nhiều hơn. Nhất là sau khi tiểu trạng nguyện nhà mình cầu xin năn nỉ, ngọn lửa trong lòng y càng lớn hơn không ít, trực tiếp chơi đùa người ngủ mê man.
“Hiên Nhi.” Ứng Phỉ dưới ánh đèn yếu ớt say mê nhìn gò má Thiệu Khiêm, tại sao y lại cảm thấy mình nhìn người này cách mấy cũng không đủ, muốn có được người này nhiều hơn nhiều hơn, thậm chí lúc kết hợp, y đạt được cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có. Cảm giác thỏa mãn này, không phải cái cảm giác năm ngoái đoạt được ngôi vị hoàng đế có thể so sánh.
Lại nghỉ một lát, trên người khôi phục chút sức, Ứng Phỉ quỳ ngồi dậy, từ từ rút ra khỏi cơ thể Thiệu Khiêm, bởi vì mình rời đi, chỗ kia sưng lên đỏ bừng chảy ra dịch trắng, cảnh sắc ấy, khiến Ứng Phỉ lại muốn xông vào nơi ấm áp kia.
Có điều, y cũng biết tiểu trạng nguyên nhà mình mệt lả ròi, nếu lại không để ý đến cơ thể của hắn mà làm tiếp, chỉ sợ sẽ lắm hắn bị thương. Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ quan tâm tới người khác, đều sắp bị mình cảm động rồi.
Nhưng mà, ngài sao lại không nghĩ xem, bộ dáng lúc này của Thiệu Khiêm, kết quả là ai tạo nghiệt? Nghiệt căn của ngài, còn đè trên đùi người ta kìa.
Nếu quyết định để cho tiểu trạng nguyên nghỉ ngơi, như vậy long sàng này chỉ sợ là không thể ngủ, trên giường bị hai người họ chơi đùa ngổn ngang không nói, còn đều là dính nhầy nhụa, địa phương như vậy, sao có thể ngủ?
Ứng Phỉ trực tiếp đứng dậy mặc trường bào, rồi sau đó dùng áo ngủ bằng gấm bao bọc tiểu trạng nguyên toàn thân trần truồng nhà y ôm lấy đi vào thiên điện, đặt người lên nhuyễn tháp sạch sẽ, sau đó dặn dò cung nhân chuẩn bị nước tắm.
Trong cung dĩ nhiên là thường chuẩn bị nước nóng, chỉ một lát đã có người đưa đồ tắm tới thiên điện, Ứng Phỉ ôm tiểu trạng nguyên nhà y tắm qua loa một phen, rồi sau đó lau khô người ôm lên tháp.
Động tác lần này của y không tính là nhỏ, cả quá trình không thấy Thiệu Khiêm tỉnh lại, chỉ có lúc bị Ứng Phỉ làm đau, mới có thể khẽ cau mày rên rỉ hai tiếng.
Ứng Phỉ thả người lên giường, nhìn Thiệu Khiêm khẽ cau mày như là ngủ không ngon, bèn để người nghiêng mình ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng hắn, để hắn ngủ sâu hơn một ít.
Có lẽ là động tác trấn an của y có tác dụng, chẳng bao lâu chân mày khẽ nhíu của Thiệu Khiêm giãn ra, hô hấp cũng trầm ổn không ít.
Ứng Phỉ thấy y đã ngủ sâu trên mặt cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, lúc này y cũng không có buồn ngủ, cứ nằm nghiêng bên người Thiệu Khiêm, tay chống đầu lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ của Thiệu Khiêm.
Lúc này bầu không khí trong thiên điện tốt lắm, nhưng mà trong Tam vương phủ ở xa lạ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngồi trên ghế chủ vị Tam vương gia sắc mặt rất là khó coi: “Đới Hiên tự sáng sớm hôm nay đã bị Ứng Phỉ triệu đến mà chưa hề đi ra, các ngươi nói xem, lúc này Ứng Phỉ triệu Đới Hiên đến, rốt cuộc là ý gì?”
Đêm khuya hôm qua các vị đại thần đều bị Tam vương gia triệu đến, lúc này nghe Tam vương gia nói như vậy, thật sự không dám nói câu nào, từng người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ mình là kẻ điếc người mù.
Tam vương gia chờ hồi lâu cũng không nghe có người nói, trong lòng không khỏi căm tức hơn, trực tiếp ném chung trà trong tay xuống đất: “Ai cũng điếc hết rồi sao?”
Chung trà rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ nát chói tai, các đại thần cúi đầu cụp mắt chợt nghe thấy tiếng chung trà rơi vỡ không khỏi run người.
“Vương gia, ngài bớt giận.” Phụ tá họ Hồng thấy Tam vương gia như vậy vội vàng khuyên can: “Vương gia đừng giận, lúc này còn chưa biết Hoàng đế gọi Đới Hiên đến có dụng ý gì, bây giờ ngài nổi nóng, há chẳng phải là tự giận mình?”
“Bổn vương làm sao bớt giận cho được?” Tam vương gia siết bàn tay phải trên bàn, biểu cảm trên mặt dữ tợn: “Nếu bị Ứng Phỉ biết kế hoạch của chúng ta…”
Tam vương gia nói câu này người ở tại đó có thể không hiểu? Bọn họ nói dễ nghe một chút là lập trường đánh đổ kẻ mưu phản, ủng hộ cờ hiệu minh quân, thực ra còn không phải là đại nghịch bất đạo?
Tội lớn muốn lật đổ vương triều như thế này nếu bị người biết được, nhất định là tội phải tru di cửu tộc. Hôm nay bọn họ nghe Đới Hiên bị Hoàng đế kêu qua, từng người vội vội vàng vàng tìm đến liễu vương phủ. Ai ngờ, đến Tam vương phủ không những không có một lời chính xác, mà còn bị Tam vương gia giận cá chém thớt.
Nói thật, mọi người ở đây là vì lợi ích mới hợp tác chút đỉnh với Tam vương gia, lúc này xảy ra chuyện Tam vương gia lại như thế này quả thật khiến người đau lòng không ít, thậm chí có người đang nghĩ, nếu như thật sự ủng hộ Tam vương gia vi đế, vậy có thể làm tốt hơn đế vương hôm nay?
Lúc này không riêng gì Tam vương gia gấp, phụ tá họ Hồng làm sao lại không nóng nảy? Nhưng hắn cũng không dám biểu hiện trước mặt Tam vương gia, lúc này nếu hắn có một chút xíu khiếp đảm, nói không chừng có thể bị Tam vương gia trực tiếp kéo đi chém đầu.
“Tam vương gia hồ đồ.” Phụ tá họ Hồng này nếu có thể trở thành nhân vật tâm phúc nhân vật, tâm tư tất nhiên là nhanh hơn người ngoài nhanh không ít, con ngươi hắn chuyển động mấy cái trong lòng bỗng có chủ ý: “Ngài nghĩ xem, nếu Hoàng đế thật sự biết được kế hoạch của ngài, lúc này còn không phải phái binh lật đổ Tam vương phủ chúng ta? Hoàng đế bây nay còn chưa xuất binh, vậy thì chỉ có thể nói, hắn chưa tra được gì hết.”
Tam vương gia vừa vậy ánh mắt chợt nhìn về phía phụ tá họ Hồng: “Ý ngươi là, Hoàng đế triệu Đới Hiên tới là có chuyện riêng?”
“Vương gia, chuyện như thế nào chỉ đành phải kêu người dò tin tức mới biết được.” Phụ tá họ Hồng cung kính nói: “Lúc này ngài không cần gấp, nói không chừng chậm một chút là có cung nhân tới báo hỷ đó?”
Có lẽ là vận may cả đời phụ tá họ Hồng đều dùng trên cái miệng, hắn vừa dứt lời không bao lâu, đã có người truyền tin tức tới.
Ứng Trạch cuống cuồng mở viên sáp, khi đọc nội dung bên trong rồi trên mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì lộ ra một nụ cười, sau đó tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng lại là lớn tiếng cười dài.
Phụ tá họ Hồng kia thấy Tam vương gia hành động khác thường thì thở phào nhẹ nhõm, Tam vương gia thấy tin tức truyền tới rồi cười dài ra tiếng, xem ra chắc là chuyện vui. Nghĩ tới đây, phụ tá họ Hồng lại không nhịn được âm thầm vui mừng, mình đúng là cái miệng sắt, đúng là nói cái gì, sẽ tới cái đó.
“Thấy tâm tình Vương gia quá mức tốt, chắc là chuyện tốt rồi.” Phụ tá họ Hồng vội vàng ôm quyền cười nói: “Hồng mỗ chúc mừng Tam vương gia trước.”
Tam vương gia cũng không nói lời nào, khóe môi ngậm cười cầm trong tay mật thư đưa cho phụ tá họ Hồng, phụ tá vội vàng dùng hai tay nhận lấy, khi đọc nội dung trong lá thư mặt đầy vẻ vui mừng: “Đây… đây đúng là trời cũng giúp ta.”
Trong mật thư chỉ có mấy chữ thôi: Quân có đoạn tụ, chăn đỏ phóng túng.
Cái này cũng khó trách Tam vương gia đọc lá thư cười dài thành tiếng, lâm hạnh nam nhân bỏ lỡ nối dõi tông đường chính là đại sự hoàng gia, Ứng Phỉ không cần tự mình hạ bệ thì bỗng dưng có thế chuyện ô uế này xuất hiện, thật là hay, còn cực hay đó.
Người đang ngồi thấy sắc mặt Tam vương gia chuyển biến tốt đều thở phào nhẹ nhõm, nếu Tam vương gia xảy ra chuyện chỉ sợ càng giữ mạng hơn bọn họ mới đúng, lúc này thấy gã cùng phụ tá vui mừng ra mặt, tin tức vừa đưa tới chắc là chuyện tốt, còn là chuyện cực kỳ tốt.
Tam vương gia nhìn biểu cảm mọi người tại đây trong mắt, hồi lâu sau mới kêu phụ tá họ Hồng đưa mật thư kia cho từng người, đợi những người này đọc xong rồi, mới chậm rãi nói: “Ứng Phỉ tự tìm đường chết, chúng ta tất nhiên phải thuận theo quy củ tổ tông, phế đi đế vị mới đúng.”
“Vương gia nói cực phải.” Mọi người không một ai không gật đầu tán thành.
Lúc này Tam vương gia lòng tin tăng cao, tất nhiên cùng những người này trắng trợn lên kế hoạch một phen, thậm chí còn cả đêm kêu người đi thông báo nhà ngoại nắm binh quyền trong tay, kêu họ chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Lúc này kế hoạch của bọn gã cũng là tốt, hoàn toàn không biết người đi báo cho nhà ngoại chưa được mấy bước đã bị người quật ngã, cũng không lâu lắm đã có người mặc quần áo gia đinh Tam vương phủ chạy tới nhà ngoại của mẫu phi Tam vương gia báo tin.
Bên này Tam vương gia tự nhận đã an bài thỏa đáng, thực ra tất cả đều nằm trong bàn tay Ứng Phỉ, ngay cả thư đưa tới nhà ngoại cũng bị đổi nội dung, việc này có thể nói, lúc này Ứng Phỉ không có xử gã, cũng không phải là vì không có nắm chắc, mà là cuộc sống quá nhàm chán, muốn nhìn xem Tam hoàng huynh này rốt cuộc có thể làm đến mức nào thôi.
Lúc này trong hoàng cung, Ứng Phỉ một tay chống trán nhìn Thiệu Khiêm hồi lâu, cho đến khi đèn đuốc tắt hẳn mới hoạt động cánh tay tê dại từ từ nằm xuống, y thận trọng nghiêng người Thiệu Khiêm, để hắn nằm trên người mình.
Thiệu Khiêm cũng rất là phối hợp, đầu tựa lên ngực Ứng Phỉ, không những không tỉnh lại, mà còn cọ ngực y, tự phát dán lỗ tai lên ngực y ngực ngủ thật say.
Một đêm yên lặng, ngày hôm sau trời còn chưa sáng ngoài thiên điện đã có cung nhân khẽ gọi Hoàng đế thức dậy.
Lúc ngoài cửa điện có động tĩnh Ứng Phỉ đã mở mắt, y theo bản năng nhìn Thiệu Khiêm tựa vào ngực mình, thấy hắn không có dấu hiệu thanh tỉnh thì thở phào nhẹ nhõm, thật may những kẻ không có mắt này không đánh thức người.
Ứng Phỉ nhẹ giọng quát dừng âm thanh ngoài điện, y một tay vuốt ve lưng Thiệu Khiêm, trong lòng quả thực giãy giụa vô cùng, nếu như lâm triều nhất định không thể ôm cơ thể ấm áp của tiểu trạng nguyên nhà mình, việc này làm cho Ứng Phỉ mới vừa đụng chạm tiểu trạng nguyên trong lòng ít nhiều có chút không tình nguyện.
Có điều, nếu không lâm triều, đây chẳng phải lại khiến tiểu trạng nguyên nhà mình tiểu dính danh tiếng không tốt mị hoặc quân chủ sao? Hoàng đế bệ hạ luôn luôn quả quyết lúc này thật sự giãy giụa muốn chết.
Lúc ở cửa có động tĩnh Thiệu Khiêm đã tỉnh lại, chỉ là khi đó thần chí còn có chút mơ hồ, nhất thời vẫn chưa có hoàn toàn tỉnh táo thôi. Nhưng mà, chưa hoàn toàn tỉnh táo mà thôi, lúc này lại bị tay Ứng Phỉ không ngừng vuốt ve sau lưng quấy nhiễu tỉnh hẳn.
Ngươi nói mới sáng sớm, đâu chịu được trêu chọc? Móng vuốt của ngài như có như không đặc biệt vuốt ve lưng người ta là sao?
Hôm qua họ cũng có chút kịch liệt, cơ thể còn còn lưu lại một tia dư âm ở, bây giờ bị Ứng Phỉ khiêu khích một phen như vậy, cơ thể không tự chủ được lại nổi lên phản ứng.
“Tỉnh?” Hai người dán chặt vào nhau, phản ứng trên người Thiệu Khiêm đâu giấu được Ứng Phỉ? Cho nên, sau khi cơ thể tiểu trạng nguyên nhà mình nổi lên phản ứng, Ứng Phỉ liền biết được chắc hắn đã tỉnh.
“Buông tay.” Tay Thiệu Khiêm dùng sức bóp eo người này một cái: “Mau mau ngồi dậy.”
“Không muốn.” Ứng Phỉ ôm chặt người cọ xát gò má Thiệu Khiêm lười biếng nói: “Kim điện cũng không sung sướng bằng nơi này.”
Thiệu Khiêm đáp lời cười ha ha hai tiếng, cứng rắn từ trong ngực y chui ra, rồi sau đó hai chân dùng sức, đá người xuống giường: “Đi lâm triều.”
Ứng Phỉ trần truồng bị đá xuống giường cũng không giận, chỉ là có chút không biết làm sao đứng dậy: “Giận như vậy làm gì, hôm nay ta còn có thể làm gì được?” Ứng Phỉ nói hết sức vô tội, nhưng sao ngài lại không suy nghĩ tới hình dáng đêm khuya hôm qua ức hiếp người ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất