Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 27: Phương tây huyền huyễn văn [5]
Vinson thấy Jesse nhảy lên người con Hám Thiên thú kia thì nhất thời có hơi nóng nảy: "Jesse, đừng để nó tổn thương em."
"Yên tâm. Tiểu Thiên là tiểu đồng bọn của tôi." Thiệu Khiêm nói xong chân đang đạp lên người Hám Thiên thú liền leo lên vai nó, vỗ vỗ đầu Hám Thiên thú cong môi cười: "Anh xem, Tiểu Thiên rất biết điều."
Có thể không ngoan sao? Từ sau khi tiểu Hám Thiên thú phát hiện có người chia sủng ái của mình liền bạo nộ rồi, chạy đi tìm Thiệu Khiêm làm phiền, sau đó bị hắn đánh một trận thật đau. Cảm thấy mình chịu ủy khuất Hám Thiên thú về nhà tìm cha mẹ...
Không nhìn nhầm đâu, về nhà tìm cha mẹ đó. Kết quả? Kết quả cha mẹ nó báo thù cho nó, sau đó bị các thụ nhân quất trận đuổi về. Sau khi trở về nó lại bị đánh.
Gì? Nguyên nhân á hả? Bởi vì nó không có nói cho cha mẹ biết kẻ ăn hiếp nó là tiểu ấu tể được các thụ nhân giám hộ. Đánh nó một trận còn nhéo lỗ tai nói cho nó biết là về sau không cho cướp đồ với Jesse, về sau đều phải nhường Jesse, Jesse nói hướng Đông tuyệt đối không thể đi hướng Tây.
Tiểu Hám Thiên thú có chịu nghe? Nó tất nhiên nghe...
Đầu tiên là bị Thiệu Khiêm đánh một trận, sau đó lại bị cha mẹ nhà mình đánh một trận tiểu Hám Thiên thú ngoan, từ nay về sau thành người hầu bé nhỏ của Thiệu Khiêm.
Vinson nhìn Hám Thiên thú một vẻ ta không vui, lại nhìn Jessi đang ngã lên vai Hám Thiên thú bóp lỗ tai nó thì trong lòng có hơi chua. Anh luôn cảm thấy người nên gần gũi với Jesse phải là mình, nên người khiến Jesse gần gũi như vậy cũng chỉ có thể là mình. Con Hám Thiên thú ngu hết sức này đến cùng là từ đâu tới?
Không nên bởi vì anh là con người mà cảm thấy Hám Thiên thú ngu, nếu như cho nó biết suy nghĩ của anh á, sẽ đánh anh đó.
Thiệu Khiêm hứa hẹn với tiểu đồng bọn rất nhiều thứ cũng không thể đả động nó, chỉ muốn loại trái cây lúc trước đã nói thôi. Thiệu Khiêm không còn cách nào, bất đắc dĩ nhìn Vinson trên giường: "Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi theo Tiểu Thiên đi hái trái cây."
"Để nó tự đi không được sao." Vinson nghe thấy Jesse muốn đi thì nhất thời nóng nảy: "Anh... anh là người bệnh, sao em có thể để anh ở một mình ở đây?"
"Anh không cần lo lắng. Nơi đây rất an toàn." Thiệu Khiêm dứt lời thì vẫy tay với Vinson một cái, sau đó vỗ vỗ Hám Thiên thú bên dưới: "Tiểu Thiên, xuất phát. Anh chỉ đường cho cậu."
"Chi." Hám Thiên thú cõng Thiệu Khiêm trực tiếp nhảy xuống nhà cây, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Vinson ôm vết thương xuống giường chạy thật nhanh tới cửa nhà cây, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách mười mấy thước trên mặt đất có một con Hám Thiên thú cõng Jesse chạy như bay.
Cả người Vinson đều âm trầm, anh vẫn quá yếu, chỉ một ấu tể cấp năm thôi mà đều không đối phó được, phải mạnh lên, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể mang Jesse đi trước mặt anh. Mạnh mẽ đến mức Jesse cũng không thể tùy tiện rời khỏi mình.
Nơi có loại trái cây kia cách nơi lúc trước phát hiện Sonvin không bao xa, Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên kêu nó dừng lại. Hắn có chút do dự, chỗ đó tương đối gần ngoại vi rồi, lỡ đâu đụng phải nhân vật lợi hại này nọ thì biết làm sao đây? Lỡ đâu đụng phải nhân vật lợi hại, hắn có thể đào tẩu thế nhưng Tiểu Thiên khẳng định không trốn được.
"Tiểu Thiên, cậu lên cây chờ anh, anh đi hái trái cây rồi về có được không." Thiệu Khiêm do dự một hồi vẫn cảm thấy tự đi thì tốt hơn.
Hám Thiên thú tội nghiệp nhìn Thiệu Khiêm, biểu tình ủy khuất liên miên không muốn không chịu kia, mục đích chỉ có một, chính là muốn cùng đi theo mà thôi. Như vậy thì lần sau cũng không cần kêu tiểu đồng bọn cùng chạy với nó nữa, lần sau chính nó có thể tự hái về cho tiểu đồng bọn ăn.
"Không được." Thiệu Khiêm từ chối thẳng thắn: "Cậu phải nghe lời, bằng không về sau anh không cho cậu ăn."
Sau khi Hám Thiên thú so sánh giữa lợi và hại thì nhịn đau gật đầu, sau đó lưu luyến sờ sờ Thiệu Khiêm đầu kêu hắn mau mau trở về.
"Cậu yên tâm, anh sẽ trở về rất nhanh thôi." Thiệu Khiêm nhìn Hám Thiên thú leo lên cây rồi mới chạy nhanh đi hái trái cây. Tiểu Hám Thiên thú biểu hiện nghe lời Thiệu Khiêm lên cây ẩn núp, thế nhưng sau khi Thiệu Khiêm đi không bao xa liền leo xuống đuổi theo.
Thiệu Khiêm hái trái cây xong liền cầm trong tay chuẩn bị trở về, chỉ có điều hắn còn chưa đi bao xa đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, Thiệu Khiêm nhanh nhạy hơi ngồi xổm xuống nhích từng chút về hướng lúc đến. Chỉ một lát nữa là sắp vòng xa liền cảm thấy mình trên lưng nặng nề, sau đó nghe thấy giọng nói hưng phấn của tiểu Hám Thiên thú.
"..." Tâm tình lúc này của Thiệu Khiêm đúng là vờ-cờ-lờ. Hắn một tay che miệng tiểu Hám Thiên thú rồi thở dài tiếng, sau đó leo lên lưng tiểu Hám Thiên thú vỗ vỗ đầu nó kêu nó chạy mau.
(vờ-cờ-lờ chỗ này phải giải thích một chút, nguyên văn của từ này là nhật liễu cẩu liễu là một thán từ hình dung tâm tình rất là đau trứng chính là đậu má, chời đựu hoặc vcl mà chúng ta vẫn hay nói, ở đoạn này thì nguyên văn là nhật liễu uông tinh nhân liễu, uông tinh nhân chính là ngôn ngữ mạng giả tưởng rằng chó đến từ ngoài hành tinh đến trái đất lấy sự đáng yêu để mê hoặc con người, nói chung là đẳng cấp của sự đau trứng ấy cao hơn bình thường, mà mình cũng lấy kinh nghiệm nói tục cảm thán của mình vào đây cho hợp tình tiết, nếu có không ổn thì các bạn recommend cho mình từ khác nha)
Tiểu Hám Thiên thú tuy có chút khó hiểu, nhưng nó vẫn nghe theo lời Thiệu Khiêm dặn mau chóng cõng người chạy ra khỏi rừng. Chỉ có điều chờ khi cả hai chạy nhanh đến không thể nhanh hơn qua tới bên kia rồi thì lại nghe thấy có tiếng người. Chỉ thấy có hai người tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt cả hai chặn đường đi của bọn họ. Khi nhìn thấy tiểu Hám Thiên thú và Thiệu Khiêm trên lưng nó thì mặt lộ vẻ vui mừng: "Lông màu nâu nhạt, vằn ở ngực năm vạch màu trắng hơi nhạt, vậy mà... lại là ấu tể Hám Thiên thú cấp năm. Lần này đúng là đáng tiền."
Trong lúc hai người này nói chuyện lại có mấy người chạy tới, Thiệu Khiêm nhìn người ngăn cản mình và tiểu Hám Thiên thú mặc áo bào ma pháp sư cùng với trang phục võ sư thì biết rõ hai người này đẳng cấp không thấp. Hiện giờ lại thấy có mấy người qua đây chặn đường thì ánh mắt bỗng nhiên lạnh, cũng khó trách những người này lại dám can đảm tới địa phương gần trung tâm khu rừng, bây giờ xem ra là có Đại ma đạo sư cùng với võ sư làm chỗ dựa.
"Cậu bé, cậu ngoan ngoãn đi xuống chúng tôi sẽ không thương tổn đến cậu." Mục tiêu của bọn họ là con tiểu Hám Thiên thú kia, còn như tên tạp chủng trên lưng Hám Thiên thú này... thì chờ bắt được Hám Thiên thú rồi thì trực tiếp giết là được.
Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn quanh mấy người ở đây một phen, hắn vỗ vỗ đầu tiểu Thiên rồi từ trên người nó đi xuống, sau đó lực linh hồn vận dụng lên chân bất chợt nhằm phía một người bên phải, cùng lúc đó tiểu Hám Thiên thú đứng song song với hắn cũng nổi giận gầm lên một tiếng đấm hai quyền xuống mặt đất.
Tiểu Hám Thiên thú tuy vẫn là kỳ ấu thơ, nhưng cũng có thực lực của cấp năm, cho nên hai quyền đấm xuống mặt đất này trực tiếp làm cho mặt đất hiện ra gai đất.
"Không biết sống chết." Quyền trượng trong tay Đại ma đạo sư chấn động, ma hạch phía trên sáng ngời gai đất mà tiểu Hám Thiên thú phát ra đều hóa thành bùn đất văng lên mặt đất. Ngay sau đó quyền trượng trong tay gã liền chỉ về phía tiểu Hám Thiên thú.
Thiệu Khiêm dùng một cước đá bay người đi rồi thấy Đại ma đạo sư định đối phó với Tiểu Thiên, trên chân hắn vận dụng lực linh hồn thay đổi muốn đi tới hướng đó. Chỉ có điều còn chưa tới nơi liền bị người cản lại, võ sư vẫn đứng bên cạnh Đại ma đạo sư kia cản đường đi của mình.
"Tiểu quỷ, cút." Võ sư kia khinh thường nhìn Thiệu Khiêm: "Không đi nữa, ta sẽ khiến mi muốn chết đều khó."
Thiệu Khiêm thấy Đại ma đạo sư kia không biết vận dụng ma pháp gì, vậy mà lại sinh thành một khu vực rộng hơn một trượng kéo hết mọi người tại đây vào trong đó.
Thiệu Khiêm tức giận nước thuốc luyện kim vừa thành hình một nửa trong tay bay thẳng đến chỗ võ sư, thừa dịp gã tránh né thì vội vàng chạy sang bên cạnh Tiểu Thiên. Bởi vì ở trong khu vực do Đại ma đạo kia mở, hắn rõ ràng cảm nhận được tốc độ của mình chậm không ít.
Võ sư kia né tránh nước thuốc luyện kim của Thiệu Khiêm, khi thấy nước thuốc kia rơi xuống mặt đất rồi ăn mòn mặt đất biến thành nhan sắc như nham thạch, biểu tình khinh thường vốn có của gã trở nên có chút cuồng nhiệt: "Không nghĩ tới, tên tiểu quỷ này lại là học đồ luyện kim."
Muốn học luyện kim thuật thì phải có thiên phú, không có thiên phú thì thậm chí ngay cả tài liệu luyện kim đều không tiếp xúc được. Nhưng nếu như trong một tiểu gia tộc có con cái sở hữu thiên phú luyện kim, cho dù là chỉ một chút thiên phú luyện kim, cũng sẽ được cung phụng như bảo bối.
Bọn họ làm sao đều không nghĩ tới, hành trình đến rừng Huyễn Vụ lần này vốn chỉ là muốn trừ khử Thánh tử mà thôi, nhưng sao không nghĩ tới trên đường trở về lại đụng phải một tiểu Hám Thiên thú cùng với một học đồ luyện kim. Nếu như bắt hết bọn chúng lại...
(Thánh tử không có tên gọi tiếng việt, chỉ có tiếng anh là God the Son)
Thiệu Khiêm vừa thấy biểu tình tham lam của mấy người này thì đã cảm thấy mọi chuyện không ổn. Dựa vào sức lực một mình hắn căn bản là không có cách nào đánh thắng nhiều người như vậy. Bây giờ...
Thiệu Khiêm lần lượt đảo qua sắc mặt của mọi người tại đây, sau đó đánh lên cánh tay tiểu Hám Thiên thú, đột nhiên uy áp thuộc về ma thú cấp cao trên người phát ra, vận dụng lực linh hồn lên cổ họng tru lên: "Ngao ô...
"Yên tâm. Tiểu Thiên là tiểu đồng bọn của tôi." Thiệu Khiêm nói xong chân đang đạp lên người Hám Thiên thú liền leo lên vai nó, vỗ vỗ đầu Hám Thiên thú cong môi cười: "Anh xem, Tiểu Thiên rất biết điều."
Có thể không ngoan sao? Từ sau khi tiểu Hám Thiên thú phát hiện có người chia sủng ái của mình liền bạo nộ rồi, chạy đi tìm Thiệu Khiêm làm phiền, sau đó bị hắn đánh một trận thật đau. Cảm thấy mình chịu ủy khuất Hám Thiên thú về nhà tìm cha mẹ...
Không nhìn nhầm đâu, về nhà tìm cha mẹ đó. Kết quả? Kết quả cha mẹ nó báo thù cho nó, sau đó bị các thụ nhân quất trận đuổi về. Sau khi trở về nó lại bị đánh.
Gì? Nguyên nhân á hả? Bởi vì nó không có nói cho cha mẹ biết kẻ ăn hiếp nó là tiểu ấu tể được các thụ nhân giám hộ. Đánh nó một trận còn nhéo lỗ tai nói cho nó biết là về sau không cho cướp đồ với Jesse, về sau đều phải nhường Jesse, Jesse nói hướng Đông tuyệt đối không thể đi hướng Tây.
Tiểu Hám Thiên thú có chịu nghe? Nó tất nhiên nghe...
Đầu tiên là bị Thiệu Khiêm đánh một trận, sau đó lại bị cha mẹ nhà mình đánh một trận tiểu Hám Thiên thú ngoan, từ nay về sau thành người hầu bé nhỏ của Thiệu Khiêm.
Vinson nhìn Hám Thiên thú một vẻ ta không vui, lại nhìn Jessi đang ngã lên vai Hám Thiên thú bóp lỗ tai nó thì trong lòng có hơi chua. Anh luôn cảm thấy người nên gần gũi với Jesse phải là mình, nên người khiến Jesse gần gũi như vậy cũng chỉ có thể là mình. Con Hám Thiên thú ngu hết sức này đến cùng là từ đâu tới?
Không nên bởi vì anh là con người mà cảm thấy Hám Thiên thú ngu, nếu như cho nó biết suy nghĩ của anh á, sẽ đánh anh đó.
Thiệu Khiêm hứa hẹn với tiểu đồng bọn rất nhiều thứ cũng không thể đả động nó, chỉ muốn loại trái cây lúc trước đã nói thôi. Thiệu Khiêm không còn cách nào, bất đắc dĩ nhìn Vinson trên giường: "Anh ở đây chờ tôi một lát, tôi theo Tiểu Thiên đi hái trái cây."
"Để nó tự đi không được sao." Vinson nghe thấy Jesse muốn đi thì nhất thời nóng nảy: "Anh... anh là người bệnh, sao em có thể để anh ở một mình ở đây?"
"Anh không cần lo lắng. Nơi đây rất an toàn." Thiệu Khiêm dứt lời thì vẫy tay với Vinson một cái, sau đó vỗ vỗ Hám Thiên thú bên dưới: "Tiểu Thiên, xuất phát. Anh chỉ đường cho cậu."
"Chi." Hám Thiên thú cõng Thiệu Khiêm trực tiếp nhảy xuống nhà cây, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Vinson ôm vết thương xuống giường chạy thật nhanh tới cửa nhà cây, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách mười mấy thước trên mặt đất có một con Hám Thiên thú cõng Jesse chạy như bay.
Cả người Vinson đều âm trầm, anh vẫn quá yếu, chỉ một ấu tể cấp năm thôi mà đều không đối phó được, phải mạnh lên, mạnh đến mức bất kỳ ai cũng không thể mang Jesse đi trước mặt anh. Mạnh mẽ đến mức Jesse cũng không thể tùy tiện rời khỏi mình.
Nơi có loại trái cây kia cách nơi lúc trước phát hiện Sonvin không bao xa, Thiệu Khiêm vỗ vỗ đầu Tiểu Thiên kêu nó dừng lại. Hắn có chút do dự, chỗ đó tương đối gần ngoại vi rồi, lỡ đâu đụng phải nhân vật lợi hại này nọ thì biết làm sao đây? Lỡ đâu đụng phải nhân vật lợi hại, hắn có thể đào tẩu thế nhưng Tiểu Thiên khẳng định không trốn được.
"Tiểu Thiên, cậu lên cây chờ anh, anh đi hái trái cây rồi về có được không." Thiệu Khiêm do dự một hồi vẫn cảm thấy tự đi thì tốt hơn.
Hám Thiên thú tội nghiệp nhìn Thiệu Khiêm, biểu tình ủy khuất liên miên không muốn không chịu kia, mục đích chỉ có một, chính là muốn cùng đi theo mà thôi. Như vậy thì lần sau cũng không cần kêu tiểu đồng bọn cùng chạy với nó nữa, lần sau chính nó có thể tự hái về cho tiểu đồng bọn ăn.
"Không được." Thiệu Khiêm từ chối thẳng thắn: "Cậu phải nghe lời, bằng không về sau anh không cho cậu ăn."
Sau khi Hám Thiên thú so sánh giữa lợi và hại thì nhịn đau gật đầu, sau đó lưu luyến sờ sờ Thiệu Khiêm đầu kêu hắn mau mau trở về.
"Cậu yên tâm, anh sẽ trở về rất nhanh thôi." Thiệu Khiêm nhìn Hám Thiên thú leo lên cây rồi mới chạy nhanh đi hái trái cây. Tiểu Hám Thiên thú biểu hiện nghe lời Thiệu Khiêm lên cây ẩn núp, thế nhưng sau khi Thiệu Khiêm đi không bao xa liền leo xuống đuổi theo.
Thiệu Khiêm hái trái cây xong liền cầm trong tay chuẩn bị trở về, chỉ có điều hắn còn chưa đi bao xa đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện, Thiệu Khiêm nhanh nhạy hơi ngồi xổm xuống nhích từng chút về hướng lúc đến. Chỉ một lát nữa là sắp vòng xa liền cảm thấy mình trên lưng nặng nề, sau đó nghe thấy giọng nói hưng phấn của tiểu Hám Thiên thú.
"..." Tâm tình lúc này của Thiệu Khiêm đúng là vờ-cờ-lờ. Hắn một tay che miệng tiểu Hám Thiên thú rồi thở dài tiếng, sau đó leo lên lưng tiểu Hám Thiên thú vỗ vỗ đầu nó kêu nó chạy mau.
(vờ-cờ-lờ chỗ này phải giải thích một chút, nguyên văn của từ này là nhật liễu cẩu liễu là một thán từ hình dung tâm tình rất là đau trứng chính là đậu má, chời đựu hoặc vcl mà chúng ta vẫn hay nói, ở đoạn này thì nguyên văn là nhật liễu uông tinh nhân liễu, uông tinh nhân chính là ngôn ngữ mạng giả tưởng rằng chó đến từ ngoài hành tinh đến trái đất lấy sự đáng yêu để mê hoặc con người, nói chung là đẳng cấp của sự đau trứng ấy cao hơn bình thường, mà mình cũng lấy kinh nghiệm nói tục cảm thán của mình vào đây cho hợp tình tiết, nếu có không ổn thì các bạn recommend cho mình từ khác nha)
Tiểu Hám Thiên thú tuy có chút khó hiểu, nhưng nó vẫn nghe theo lời Thiệu Khiêm dặn mau chóng cõng người chạy ra khỏi rừng. Chỉ có điều chờ khi cả hai chạy nhanh đến không thể nhanh hơn qua tới bên kia rồi thì lại nghe thấy có tiếng người. Chỉ thấy có hai người tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt cả hai chặn đường đi của bọn họ. Khi nhìn thấy tiểu Hám Thiên thú và Thiệu Khiêm trên lưng nó thì mặt lộ vẻ vui mừng: "Lông màu nâu nhạt, vằn ở ngực năm vạch màu trắng hơi nhạt, vậy mà... lại là ấu tể Hám Thiên thú cấp năm. Lần này đúng là đáng tiền."
Trong lúc hai người này nói chuyện lại có mấy người chạy tới, Thiệu Khiêm nhìn người ngăn cản mình và tiểu Hám Thiên thú mặc áo bào ma pháp sư cùng với trang phục võ sư thì biết rõ hai người này đẳng cấp không thấp. Hiện giờ lại thấy có mấy người qua đây chặn đường thì ánh mắt bỗng nhiên lạnh, cũng khó trách những người này lại dám can đảm tới địa phương gần trung tâm khu rừng, bây giờ xem ra là có Đại ma đạo sư cùng với võ sư làm chỗ dựa.
"Cậu bé, cậu ngoan ngoãn đi xuống chúng tôi sẽ không thương tổn đến cậu." Mục tiêu của bọn họ là con tiểu Hám Thiên thú kia, còn như tên tạp chủng trên lưng Hám Thiên thú này... thì chờ bắt được Hám Thiên thú rồi thì trực tiếp giết là được.
Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn quanh mấy người ở đây một phen, hắn vỗ vỗ đầu tiểu Thiên rồi từ trên người nó đi xuống, sau đó lực linh hồn vận dụng lên chân bất chợt nhằm phía một người bên phải, cùng lúc đó tiểu Hám Thiên thú đứng song song với hắn cũng nổi giận gầm lên một tiếng đấm hai quyền xuống mặt đất.
Tiểu Hám Thiên thú tuy vẫn là kỳ ấu thơ, nhưng cũng có thực lực của cấp năm, cho nên hai quyền đấm xuống mặt đất này trực tiếp làm cho mặt đất hiện ra gai đất.
"Không biết sống chết." Quyền trượng trong tay Đại ma đạo sư chấn động, ma hạch phía trên sáng ngời gai đất mà tiểu Hám Thiên thú phát ra đều hóa thành bùn đất văng lên mặt đất. Ngay sau đó quyền trượng trong tay gã liền chỉ về phía tiểu Hám Thiên thú.
Thiệu Khiêm dùng một cước đá bay người đi rồi thấy Đại ma đạo sư định đối phó với Tiểu Thiên, trên chân hắn vận dụng lực linh hồn thay đổi muốn đi tới hướng đó. Chỉ có điều còn chưa tới nơi liền bị người cản lại, võ sư vẫn đứng bên cạnh Đại ma đạo sư kia cản đường đi của mình.
"Tiểu quỷ, cút." Võ sư kia khinh thường nhìn Thiệu Khiêm: "Không đi nữa, ta sẽ khiến mi muốn chết đều khó."
Thiệu Khiêm thấy Đại ma đạo sư kia không biết vận dụng ma pháp gì, vậy mà lại sinh thành một khu vực rộng hơn một trượng kéo hết mọi người tại đây vào trong đó.
Thiệu Khiêm tức giận nước thuốc luyện kim vừa thành hình một nửa trong tay bay thẳng đến chỗ võ sư, thừa dịp gã tránh né thì vội vàng chạy sang bên cạnh Tiểu Thiên. Bởi vì ở trong khu vực do Đại ma đạo kia mở, hắn rõ ràng cảm nhận được tốc độ của mình chậm không ít.
Võ sư kia né tránh nước thuốc luyện kim của Thiệu Khiêm, khi thấy nước thuốc kia rơi xuống mặt đất rồi ăn mòn mặt đất biến thành nhan sắc như nham thạch, biểu tình khinh thường vốn có của gã trở nên có chút cuồng nhiệt: "Không nghĩ tới, tên tiểu quỷ này lại là học đồ luyện kim."
Muốn học luyện kim thuật thì phải có thiên phú, không có thiên phú thì thậm chí ngay cả tài liệu luyện kim đều không tiếp xúc được. Nhưng nếu như trong một tiểu gia tộc có con cái sở hữu thiên phú luyện kim, cho dù là chỉ một chút thiên phú luyện kim, cũng sẽ được cung phụng như bảo bối.
Bọn họ làm sao đều không nghĩ tới, hành trình đến rừng Huyễn Vụ lần này vốn chỉ là muốn trừ khử Thánh tử mà thôi, nhưng sao không nghĩ tới trên đường trở về lại đụng phải một tiểu Hám Thiên thú cùng với một học đồ luyện kim. Nếu như bắt hết bọn chúng lại...
(Thánh tử không có tên gọi tiếng việt, chỉ có tiếng anh là God the Son)
Thiệu Khiêm vừa thấy biểu tình tham lam của mấy người này thì đã cảm thấy mọi chuyện không ổn. Dựa vào sức lực một mình hắn căn bản là không có cách nào đánh thắng nhiều người như vậy. Bây giờ...
Thiệu Khiêm lần lượt đảo qua sắc mặt của mọi người tại đây, sau đó đánh lên cánh tay tiểu Hám Thiên thú, đột nhiên uy áp thuộc về ma thú cấp cao trên người phát ra, vận dụng lực linh hồn lên cổ họng tru lên: "Ngao ô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất