Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 59: Phong Vân Võ Hiệp Văn [10]
Có lẽ hôm nay người của Lục gia và Trương gia đều vui vẻ, Thiệu Khiêm và Lục Ngao gần như cả một buổi chiều đều chưa từng xuất hiện trước mặt họ, cũng không có ai nhớ tới phải đi kêu họ. Thẳng đến tối Lục Ngao bị đói tỉnh, nhìn một màu tối đen ngoài cửa sổ, lúc này mới biết rằng trời đã tối rồi.
Lục Ngao thận trọng buông Thiệu Khiêm ra đứng dậy mặc áo, vẫn nên đi làm đồ ăn ngon trước thôi, bằng không chờ Thanh Huyền thức lại đói bụng.
"Giờ gì rồi?" Lục Ngao khẽ cử động Thiệu Khiêm liền tỉnh, hắn nằm trên giường khàn giọng hỏi.
Bây giờ Lục Ngao cũng không biết là giờ gì, chỉ là quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Chắc cũng giờ Tuất rồi."
"Ừm." Mặt Thiệu Khiêm chà xát lên giường: "Dùng bữa xong, ngủ tiếp."
Lục Ngao nghe vậy ánh mắt sáng lên, cầm cái khăn đang lau mặt ném vào trong chậu: "Ta lập tức đi chuẩn bị đồ ăn."
"Đơn giản một chút là được." Thiệu Khiêm nương ánh đèn hơi yếu nhìn Lục Ngao khẽ cười nói: "Đi nhanh về nhanh."
Lục Ngao vội vàng gật đầu, sau đó bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Qua chừng nửa canh giờ, Lục Ngao liền cầm theo hộp đựng thức ăn đi tới, kêu Thiệu Khiêm dậy rửa mặt rồi qua dùng bữa.
Lục Ngao cơ hồ là chỉ nhìn Thiệu Khiêm ăn tối, sau khi ăn xong liền trực tiếp để chén đũa lên bàn, mắt không hề chớp một cái nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm cố ý thả chậm tốc độ, nhìn thứ kia nâng mặt nhìn mình, quả thật rất là buồn cười. Mắt Lục Ngao di chuyển qua lại theo động tác của Thiệu Khiêm, trong mắt y, bạn đời nhà mình cho dù nhìn thế nào, đều đẹp hết á.
"Ngày mai luận võ?" Đại hội võ lâm chính là đề cử minh chủ mới, cùng với xem thực lực lớp trẻ mà thôi. Hai năm qua Lục Ngao vẫn tu luyện Liệt Dương Công đã được sửa chữa, có thể nói là từ một năm trước đã đứng đầu nhóm cao thủ rồi.
"Đúng vậy." Lục Ngao không có hứng thú gì với mấy chuyện luận võ này, nhưng nếu như bạ đời nhà mình muốn xem, y không ngại đi tới diễn luyện cho bạn đời nhà mình xem.
"Đoạt vị trí minh chủ cho ta." Thiệu Khiêm buông chén đũa trong tay xuống: "Ngươi ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, nhất định rất là thần võ."
Bản thân Lục Ngao không có bao nhiêu hứng thú đối với minh chủ võ lâm này nọ, dù sao y luôn cảm thấy có thể ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm đều là ông già, giống như thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn giống như y, chỉ cần cùng ái nhân nhà mình đi du ngoạn bốn phương là được.
Không thể không nói, thật này thật sự không có một chút hùng tâm tráng chí. Suy nghĩ bình thường cũng chỉ là nên làm sao để dính chặt bên cạnh ái nhân, không hề nghĩ tới những cái khác.
Nhưng, nếu để Thanh Huyền nhìn thấy một mặt càng thần võ của y, thế chẳng phải càng tốt hơn ư? Lục Ngao bắt đầu chăm chú suy nghĩ khả năng này.
Y ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, vậy Thanh Huyền nhà y chính là minh chủ phu nhân, thế thì có thể khiến cho người giang hồ đều biết rằng, Thanh Huyền là của y. Sau đó sẽ không có những nữ tử khác đánh chủ ý lên Thanh Huyền nhà y nữa.
Vừa nghĩ như thế y thấy mình nên làm minh chủ võ lâm, vị trí minh chủ này nhất định được tạo ra vì yêu cầu của y đó.
Không thể không nói, người không biết xấu hổ, đúng là vô địch thiên hạ. Minh chủ võ lâm đã có bao nhiêu thế hệ rồi? Đến lượt y thì trở thành chuẩn bị cho riêng mình y.
"Vị trí minh chủ không phải ta thì ai?" Câu này hiên ngang lẫm liệt, chỉ là nụ cười tươi trên mặt, bộ dạng nhảy lên người Thiệu Khiêm cọ cọ thật khiến người ta nhịn không được che mắt.
Thiệu Khiêm hôn nhẹ cái cằm y cười nói: "Ta sẽ ở dưới lôi đài nhìn ngươi."
"Đây là tự nhiên." Lục Ngao ngậm môi Thiệu Khiêm răng khẽ gặm cắn, lời nói ra cũng trở nên hàm hàm hồ hồ: "Bảo bối, chúng ta lên giường thôi."
Dứt lời liền ôm lấy người đi về phía giường, sau đó khẽ khàng đặt người trên giường, y phục vừa mặc vào lại bị cởi ra từng cái.
Thiệu Khiêm xoay người đè người dưới thân, tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói: "Ngày mai luận võ, hôm nay ngươi ngoan chút."
Lục Ngao nghe vậy nhất thời mặt mếu máo: "Bảo bối, cởi đồ hết rồi ngươi lại nói với ta câu này?"
Thiệu Khiêm cười khẽ, cầm cái ấy của y di chuyển lên xuống. Chờ sau khi y phát tiết thì dùng khăn lau uế vật trong tay: "Sau này lại bồi thường ngươi."
Lục Ngao nằm trên giường cũng sắp tủi thân tới òa khóc rồi, cái này đâu giống với những đã bàn giao từ trước, đúng là tủi thân chết thiếu chủ: "Buổi chuyện tụi mình đã nói rồi, kết quả ta trở lại thì ngươi đã ngủ mất tiêu. Đến tối còn như vậy lừa ta. Nói đi, có phải ngươi chán ta rồi không?"
Lúc Lục thiếu chủ nói, cái miệng kia nhếch nhếch lên, tựa như Thiệu Khiêm dám nói câu gì, y cũng có thể khóc ngay lập tức cho người ta coi luôn.
"..." Thiệu Khiêm dở khóc dở cười, biết rõ thứ này giỏi giả bộ đáng thương, nhưng hắn nhưng lại cảm thấy buồn cười và đau lòng: "Nói tầm bậy cái gì vậy? Ngày mai ngươi còn phải luận võ, nếu hôm nay còn..."
"Ngày mai đều là tam giáo cửu lưu thôi, đầu cần ta dùng toàn lực?" Lục Ngao ngồi dậy ôm Thiệu Khiêm ăn vạ: "Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ngươi thôi."
Thiệu Khiêm liếc xéo một cái, đẩy người nằm trên người, sau đó tự nằm bên trong: "Ngủ đàng hoàng."
Lục Ngao tức giận xoay người đưa lưng về phía Thiệu Khiêm, nghĩ thầm, y đều không vui, Thanh Huyền phải dỗ đi chứ!? Chỉ có thể nói, tiểu tử nhà ngươi quá ngây thơ rồi, Thiệu Khiêm nằm trên giường đắp kín chăn gắp, cũng xoay người đưa lưng về phía Lục Ngao dự định ngủ.
Thứ này giận dỗi nửa ngày không có ai để ý đến y, Thiệu Khiêm đã mơ mơ màng màng sắp ngủ mất rồi. Lục Ngao chậm rãi xoay người, từng chút tiến đến sau lưng bạn đời, đè mạnh người dưới thân, sau đó trực tiếp tiến vào.
Cảm giác cố ý tiến thẳng thật không tốt, Thiệu Khiêm cảm thấy có chút đau đớn như tê liệt, hắn tức giận dùng sức đánh lên cánh tay Lục Ngao: "Cái tên hỗn đản này."
"Ta là hỗn đản." Lục Ngao không phải dám nhúc nhích, từng chút một kích thích dục hỏa của người trong ngực, trong miệng quả thực tủi thân muốn chết: "Đã mấy ngày rồi ngươi không cho ta chạm."
Bây giờ đều như vậy rồi còn có thể kêu y đi ra ngoài? Cho dù Thiệu Khiêm muốn, thứ này khẳng định cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa, Thiệu Khiêm cũng bị đôi bàn tan tùy ý kia kích thích lửa giận: "Ngươi... ngay mai lăn ra ngoại thất ngủ cho gia."
"Thanh Huyền, Huyền." Lục Ngao hôn nhẹ vành tai Thiệu Khiêm rồi cười khẽ, cũng kéo hắn tiến vào vòng xoáy tình dục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Khiêm thức dậy liền nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn, tên hỗn đãn tùy ý làm bậy đêm qua đản đã không còn bóng dáng. Sợ mình sẽ mắng y, cho nên đã ra ngoài từ sớm rồi.
Nhưng, Thiệu Khiêm cũng không đến nỗi vì chuyện này mà giận y. Nhưng muốn nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng muốn tiến lên, lại chỉ dám chỉ ở tại chỗ dùng khóe mắt liếc trộm của y.
Thiệu Khiêm đứng dậy mặc y phục, hôm qua không phải rất cường ngạnh, bây giờ làm sao lại khép nép rồi? Hắn cũng không tin, thứ này có thể chạy đi đâu.
Rửa mặt xong, ăn tảo thiện trong hộp đồ ăn, lúc đang định ra ngoài thì Lục Ngưng Nhi đã gõ cửa phòng rồi: "Bạch đại ca, huynh dậy chưa?"
Thiệu Khiêm mở cửa phòng ra, thấy Lục Ngưng Nhi mặc nam trạng hì kinh ngạc nói: "Sao lại mặc thế này?"
"La quần bất tiện muốn chết, vẫn là nam sam càng tiện lợi." Lục Ngưng Nhi le lưỡi với Thiệu Khiêm: "Lúc gần đi ca ca nói giờ này huynh sẽ thức, muội liền qua đây tìm huynh."
Tốt, tội danh lại thêm một cái. Thiệu Khiêm quay người đóng cửa phòng lại: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thiệu Khiêm theo Lục Ngưng Nhi đến địa phương đã định sẵn, thấy hai gã đại hán đang đánh nhau trên lôi đài cũng không để ý nhiều lắm, Lục Ngưng Nhi dẫn người trực tiếp bay thẳng lên khán đài.
Lục Ngao thấy Thiệu Khiêm đang mặc thanh y thì mắt đều sáng, y lén lén lút lút chào hỏi Thiệu Khiêm, lại bị ái nhân nhà mình hung ác trợn mắt một cái.
Lục Ngao nhất thời yên lặng, Thanh Huyền quả thực giận rồi.
"Thấy Thanh Huyền tới sao còn mất hứng?" Lục phu nhân thấy Lục Ngao ủ rũ cúi đầu thì kinh ngạc nói: "Lại nói, hôm nay ngươi cư nhiên tự mình đến đây, lẽ nào cãi nhau với Thanh Huyền?"
Lục Ngao lắc đầu: "Nương đừng có để ý, con với Thanh Huyền vẫn tốt."
"Bá phụ bá mẫu." Thiệu Khiêm ôm quyền cười nói với phu thê Lục gia phu: "Đã tới chậm."
"Thanh Huyền, ngươi ngồi chỗ ta nè." Lục Ngao cũng không đứng dậy, liền trực tiếp vỗ vỗ chân của mình cong môi cười nói: "Đệm thịt, còn rất mềm á."
"Ngươi đứng lên mau." Lục phu nhân trực tiếp đuổi người đứng lên để Thiệu Khiêm ngồi xuống, đôi mắt hạnh hung ác trợn mắt nhìn nhi tử nhà mình. Trực tiếp kêu Thanh Huyền ngồi trên đùi, thế chẳng phải đang báo cho người giang hồ, Thanh Huyền là hạng nam sủng? Đúng là cái thứ không có tâm nhãn.
Lục Ngao lề mề đứng dậy, chẳng phải là do y lo mông Thanh Huyền nhà mình đau? Người lo nghĩ cho ái nhân như y, bây giờ cũng hiếm lắm nha.
"Đều là người trong nhà, bá phụ bá mẫu xa lạ quá." Lục gia chủ bên cạnh mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Sau này kêu cha nương là được."
"Sai rồi, kêu nhạc phụ nhạc mẫu. Con lại phải cùng Thanh Huyền trở về Bạch gia." Lục Ngao đứng bên cạnh lập tức sửa lời cha y: "Thanh Huyền nhà con chỉ thiếu đích phu nhân thôi."
Lục bảo chủ và Lục phu nhân quả thực muốn tát chết đồ chơi ngu muội này. Câu này, ngươi nói riêng không phải được hả? Mà lại nói ở đây, còn lớn tiếng như vậy. Tin tưởng chưa tới ngày mai người trong giang hồ đều biết nhi tử nhà mình làm phu nhân của người khác rồi.
Nhưng Thiệu Khiêm và Lục Ngao cũng không quan tâm cho lắm, những người khác muốn nói sao thì nói, chỉ cần họ vẫn sống tốt là được. Còn nữa, trong chốn giang hồ cũng không phải không có nam tử kết hôn, đơn giản chỉ là sự việc ở nơi nào mà thôi.
Lục Ngao thận trọng buông Thiệu Khiêm ra đứng dậy mặc áo, vẫn nên đi làm đồ ăn ngon trước thôi, bằng không chờ Thanh Huyền thức lại đói bụng.
"Giờ gì rồi?" Lục Ngao khẽ cử động Thiệu Khiêm liền tỉnh, hắn nằm trên giường khàn giọng hỏi.
Bây giờ Lục Ngao cũng không biết là giờ gì, chỉ là quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Chắc cũng giờ Tuất rồi."
"Ừm." Mặt Thiệu Khiêm chà xát lên giường: "Dùng bữa xong, ngủ tiếp."
Lục Ngao nghe vậy ánh mắt sáng lên, cầm cái khăn đang lau mặt ném vào trong chậu: "Ta lập tức đi chuẩn bị đồ ăn."
"Đơn giản một chút là được." Thiệu Khiêm nương ánh đèn hơi yếu nhìn Lục Ngao khẽ cười nói: "Đi nhanh về nhanh."
Lục Ngao vội vàng gật đầu, sau đó bước chân nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Qua chừng nửa canh giờ, Lục Ngao liền cầm theo hộp đựng thức ăn đi tới, kêu Thiệu Khiêm dậy rửa mặt rồi qua dùng bữa.
Lục Ngao cơ hồ là chỉ nhìn Thiệu Khiêm ăn tối, sau khi ăn xong liền trực tiếp để chén đũa lên bàn, mắt không hề chớp một cái nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm.
Thiệu Khiêm cố ý thả chậm tốc độ, nhìn thứ kia nâng mặt nhìn mình, quả thật rất là buồn cười. Mắt Lục Ngao di chuyển qua lại theo động tác của Thiệu Khiêm, trong mắt y, bạn đời nhà mình cho dù nhìn thế nào, đều đẹp hết á.
"Ngày mai luận võ?" Đại hội võ lâm chính là đề cử minh chủ mới, cùng với xem thực lực lớp trẻ mà thôi. Hai năm qua Lục Ngao vẫn tu luyện Liệt Dương Công đã được sửa chữa, có thể nói là từ một năm trước đã đứng đầu nhóm cao thủ rồi.
"Đúng vậy." Lục Ngao không có hứng thú gì với mấy chuyện luận võ này, nhưng nếu như bạ đời nhà mình muốn xem, y không ngại đi tới diễn luyện cho bạn đời nhà mình xem.
"Đoạt vị trí minh chủ cho ta." Thiệu Khiêm buông chén đũa trong tay xuống: "Ngươi ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, nhất định rất là thần võ."
Bản thân Lục Ngao không có bao nhiêu hứng thú đối với minh chủ võ lâm này nọ, dù sao y luôn cảm thấy có thể ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm đều là ông già, giống như thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn giống như y, chỉ cần cùng ái nhân nhà mình đi du ngoạn bốn phương là được.
Không thể không nói, thật này thật sự không có một chút hùng tâm tráng chí. Suy nghĩ bình thường cũng chỉ là nên làm sao để dính chặt bên cạnh ái nhân, không hề nghĩ tới những cái khác.
Nhưng, nếu để Thanh Huyền nhìn thấy một mặt càng thần võ của y, thế chẳng phải càng tốt hơn ư? Lục Ngao bắt đầu chăm chú suy nghĩ khả năng này.
Y ngồi trên vị trí minh chủ võ lâm, vậy Thanh Huyền nhà y chính là minh chủ phu nhân, thế thì có thể khiến cho người giang hồ đều biết rằng, Thanh Huyền là của y. Sau đó sẽ không có những nữ tử khác đánh chủ ý lên Thanh Huyền nhà y nữa.
Vừa nghĩ như thế y thấy mình nên làm minh chủ võ lâm, vị trí minh chủ này nhất định được tạo ra vì yêu cầu của y đó.
Không thể không nói, người không biết xấu hổ, đúng là vô địch thiên hạ. Minh chủ võ lâm đã có bao nhiêu thế hệ rồi? Đến lượt y thì trở thành chuẩn bị cho riêng mình y.
"Vị trí minh chủ không phải ta thì ai?" Câu này hiên ngang lẫm liệt, chỉ là nụ cười tươi trên mặt, bộ dạng nhảy lên người Thiệu Khiêm cọ cọ thật khiến người ta nhịn không được che mắt.
Thiệu Khiêm hôn nhẹ cái cằm y cười nói: "Ta sẽ ở dưới lôi đài nhìn ngươi."
"Đây là tự nhiên." Lục Ngao ngậm môi Thiệu Khiêm răng khẽ gặm cắn, lời nói ra cũng trở nên hàm hàm hồ hồ: "Bảo bối, chúng ta lên giường thôi."
Dứt lời liền ôm lấy người đi về phía giường, sau đó khẽ khàng đặt người trên giường, y phục vừa mặc vào lại bị cởi ra từng cái.
Thiệu Khiêm xoay người đè người dưới thân, tiến đến bên tai y nhẹ giọng nói: "Ngày mai luận võ, hôm nay ngươi ngoan chút."
Lục Ngao nghe vậy nhất thời mặt mếu máo: "Bảo bối, cởi đồ hết rồi ngươi lại nói với ta câu này?"
Thiệu Khiêm cười khẽ, cầm cái ấy của y di chuyển lên xuống. Chờ sau khi y phát tiết thì dùng khăn lau uế vật trong tay: "Sau này lại bồi thường ngươi."
Lục Ngao nằm trên giường cũng sắp tủi thân tới òa khóc rồi, cái này đâu giống với những đã bàn giao từ trước, đúng là tủi thân chết thiếu chủ: "Buổi chuyện tụi mình đã nói rồi, kết quả ta trở lại thì ngươi đã ngủ mất tiêu. Đến tối còn như vậy lừa ta. Nói đi, có phải ngươi chán ta rồi không?"
Lúc Lục thiếu chủ nói, cái miệng kia nhếch nhếch lên, tựa như Thiệu Khiêm dám nói câu gì, y cũng có thể khóc ngay lập tức cho người ta coi luôn.
"..." Thiệu Khiêm dở khóc dở cười, biết rõ thứ này giỏi giả bộ đáng thương, nhưng hắn nhưng lại cảm thấy buồn cười và đau lòng: "Nói tầm bậy cái gì vậy? Ngày mai ngươi còn phải luận võ, nếu hôm nay còn..."
"Ngày mai đều là tam giáo cửu lưu thôi, đầu cần ta dùng toàn lực?" Lục Ngao ngồi dậy ôm Thiệu Khiêm ăn vạ: "Ta mặc kệ, ta chỉ muốn ngươi thôi."
Thiệu Khiêm liếc xéo một cái, đẩy người nằm trên người, sau đó tự nằm bên trong: "Ngủ đàng hoàng."
Lục Ngao tức giận xoay người đưa lưng về phía Thiệu Khiêm, nghĩ thầm, y đều không vui, Thanh Huyền phải dỗ đi chứ!? Chỉ có thể nói, tiểu tử nhà ngươi quá ngây thơ rồi, Thiệu Khiêm nằm trên giường đắp kín chăn gắp, cũng xoay người đưa lưng về phía Lục Ngao dự định ngủ.
Thứ này giận dỗi nửa ngày không có ai để ý đến y, Thiệu Khiêm đã mơ mơ màng màng sắp ngủ mất rồi. Lục Ngao chậm rãi xoay người, từng chút tiến đến sau lưng bạn đời, đè mạnh người dưới thân, sau đó trực tiếp tiến vào.
Cảm giác cố ý tiến thẳng thật không tốt, Thiệu Khiêm cảm thấy có chút đau đớn như tê liệt, hắn tức giận dùng sức đánh lên cánh tay Lục Ngao: "Cái tên hỗn đản này."
"Ta là hỗn đản." Lục Ngao không phải dám nhúc nhích, từng chút một kích thích dục hỏa của người trong ngực, trong miệng quả thực tủi thân muốn chết: "Đã mấy ngày rồi ngươi không cho ta chạm."
Bây giờ đều như vậy rồi còn có thể kêu y đi ra ngoài? Cho dù Thiệu Khiêm muốn, thứ này khẳng định cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Hơn nữa, Thiệu Khiêm cũng bị đôi bàn tan tùy ý kia kích thích lửa giận: "Ngươi... ngay mai lăn ra ngoại thất ngủ cho gia."
"Thanh Huyền, Huyền." Lục Ngao hôn nhẹ vành tai Thiệu Khiêm rồi cười khẽ, cũng kéo hắn tiến vào vòng xoáy tình dục.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Khiêm thức dậy liền nhìn thấy hộp đồ ăn trên bàn, tên hỗn đãn tùy ý làm bậy đêm qua đản đã không còn bóng dáng. Sợ mình sẽ mắng y, cho nên đã ra ngoài từ sớm rồi.
Nhưng, Thiệu Khiêm cũng không đến nỗi vì chuyện này mà giận y. Nhưng muốn nhìn thấy dáng vẻ rõ ràng muốn tiến lên, lại chỉ dám chỉ ở tại chỗ dùng khóe mắt liếc trộm của y.
Thiệu Khiêm đứng dậy mặc y phục, hôm qua không phải rất cường ngạnh, bây giờ làm sao lại khép nép rồi? Hắn cũng không tin, thứ này có thể chạy đi đâu.
Rửa mặt xong, ăn tảo thiện trong hộp đồ ăn, lúc đang định ra ngoài thì Lục Ngưng Nhi đã gõ cửa phòng rồi: "Bạch đại ca, huynh dậy chưa?"
Thiệu Khiêm mở cửa phòng ra, thấy Lục Ngưng Nhi mặc nam trạng hì kinh ngạc nói: "Sao lại mặc thế này?"
"La quần bất tiện muốn chết, vẫn là nam sam càng tiện lợi." Lục Ngưng Nhi le lưỡi với Thiệu Khiêm: "Lúc gần đi ca ca nói giờ này huynh sẽ thức, muội liền qua đây tìm huynh."
Tốt, tội danh lại thêm một cái. Thiệu Khiêm quay người đóng cửa phòng lại: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thiệu Khiêm theo Lục Ngưng Nhi đến địa phương đã định sẵn, thấy hai gã đại hán đang đánh nhau trên lôi đài cũng không để ý nhiều lắm, Lục Ngưng Nhi dẫn người trực tiếp bay thẳng lên khán đài.
Lục Ngao thấy Thiệu Khiêm đang mặc thanh y thì mắt đều sáng, y lén lén lút lút chào hỏi Thiệu Khiêm, lại bị ái nhân nhà mình hung ác trợn mắt một cái.
Lục Ngao nhất thời yên lặng, Thanh Huyền quả thực giận rồi.
"Thấy Thanh Huyền tới sao còn mất hứng?" Lục phu nhân thấy Lục Ngao ủ rũ cúi đầu thì kinh ngạc nói: "Lại nói, hôm nay ngươi cư nhiên tự mình đến đây, lẽ nào cãi nhau với Thanh Huyền?"
Lục Ngao lắc đầu: "Nương đừng có để ý, con với Thanh Huyền vẫn tốt."
"Bá phụ bá mẫu." Thiệu Khiêm ôm quyền cười nói với phu thê Lục gia phu: "Đã tới chậm."
"Thanh Huyền, ngươi ngồi chỗ ta nè." Lục Ngao cũng không đứng dậy, liền trực tiếp vỗ vỗ chân của mình cong môi cười nói: "Đệm thịt, còn rất mềm á."
"Ngươi đứng lên mau." Lục phu nhân trực tiếp đuổi người đứng lên để Thiệu Khiêm ngồi xuống, đôi mắt hạnh hung ác trợn mắt nhìn nhi tử nhà mình. Trực tiếp kêu Thanh Huyền ngồi trên đùi, thế chẳng phải đang báo cho người giang hồ, Thanh Huyền là hạng nam sủng? Đúng là cái thứ không có tâm nhãn.
Lục Ngao lề mề đứng dậy, chẳng phải là do y lo mông Thanh Huyền nhà mình đau? Người lo nghĩ cho ái nhân như y, bây giờ cũng hiếm lắm nha.
"Đều là người trong nhà, bá phụ bá mẫu xa lạ quá." Lục gia chủ bên cạnh mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Sau này kêu cha nương là được."
"Sai rồi, kêu nhạc phụ nhạc mẫu. Con lại phải cùng Thanh Huyền trở về Bạch gia." Lục Ngao đứng bên cạnh lập tức sửa lời cha y: "Thanh Huyền nhà con chỉ thiếu đích phu nhân thôi."
Lục bảo chủ và Lục phu nhân quả thực muốn tát chết đồ chơi ngu muội này. Câu này, ngươi nói riêng không phải được hả? Mà lại nói ở đây, còn lớn tiếng như vậy. Tin tưởng chưa tới ngày mai người trong giang hồ đều biết nhi tử nhà mình làm phu nhân của người khác rồi.
Nhưng Thiệu Khiêm và Lục Ngao cũng không quan tâm cho lắm, những người khác muốn nói sao thì nói, chỉ cần họ vẫn sống tốt là được. Còn nữa, trong chốn giang hồ cũng không phải không có nam tử kết hôn, đơn giản chỉ là sự việc ở nơi nào mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất