Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 65: Đô Thị Sủng Nịch Văn [5]
"Lấy thân báo đáp tất nhiên là được." Thiệu Khiêm kéo người đè lên quầy bar rồi ngồi xuống, chân trái quỳ gối giữa hai khe đùi của y, tay phải nhẹ nhàng chạm đến yết hầu, chậm rãi đi xuống: "Nhưng, rốt cuộc là ai cho phép ai?"
"Anh cho phép em." Ngón tay kia trượt từ yết hầu lướt qua ngực, Ngu Dương cảm thấy ngón tay của hắn nhất định mang theo ma lực kỳ quái, bằng không khi ngón tay lướt qua, sao lại có nhiệt độ nóng bỏng?
"Thật ngoan." Thiệu Khiêm nghiêng người về phía trước, khẽ cắn cằm y: "Ngày mai dọn sang nhà em."
"Không cần." Ngu Dương bị yêu tinh này trêu đùa thực sự không thể nhịn được nữa, y ôm lấy eo Thiệu Khiêm, hô hấp hơi nặng nề phả lên lỗ tai hắn: "Tối nay anh có thể về với em."
Tự đưa tới nhà, cởi đồ đi tắm, tắm sạch, trên giường anh có thể làm toàn bộ. Em chỉ cần phụ trách ngồi lên là được.
Đương nhiên, câu này Ngu Dương không nói ra, dù sao mới quen ngày đầu tiên, phải để lại ấn tượng tốt cho yêu tinh nhà mình. Có điều, đại gia ơi anh còn ấn tượng tốt gì mà nói? Dù sao mỗi một thế giới đều có thể vừa sạch mặt mũi của mình gì gì đó...
"Trên lầu có phòng trống, anh muốn đi lên với em không?" Thiệu Khiêm khẽ liếm vành tai của Ngu Dương, trong giọng điệu đều là mê hoặc: "Giường trên đó rất lớn, em tự mình chọn."
Ngu Dương nghe vậy, cơ thể mất khống chế nổi lên phản ứng. Anh che giấu nhếch chân bắt chéo, sau đó ôm Thiệu Khiêm hôn một cái: "Chờ anh một tuần có được hay không?"
Thiệu Khiêm nhướng mày, chẳng lẽ không được? Nhưng nhìn xuống thì rõ ràng đã có phản ứng, tại sao còn muốn chờ một tuần?
"Anh không được?" Thiệu Khiêm tay trực tiếp đè lên vị trí dưới bụng ba tấc của Ngu Dương, dưới bàn tay cứng ngắc, chắc không có vấn đề mới đúng.
"..." Là đàn ông đều không thể chịu đựng người yêu mình nhận định nói câu này chứ!? Nhưng... Ngu Dương nhịn, y gắt gao siết chặt, giữ lấy Thiệu Khiêm hôn mạnh một cái: "Một tuần sau chúng ta kết hôn. Chuyện này chẳng phải đặt vào ngày kết hôn sao?"
Tốt, lý do này rất cường đại. Nhưng, hiện tại tại chính thức muốn đến kết hôn mới làm có mấy người? Hơn nữa, cho dù bình thường anh ghét mại dâm, ma túy, cũng không khả năng hoàn toàn chưa từng tiếp xúc đến chuyện này!?
"Anh thắng." Khi Thiệu Khiêm nói câu này gần như là nghiến răng nghiến lợi. Hắn đi tới cửa chính khóa kỹ, sau đó lôi cà vạt Ngu Dương kéo lên lầu.
Ngu Dương lảo đảo nghiêng ngã đi theo Thiệu Khiêm, y không dám đi quá nhanh, lỡ như đi quá nhanh đạp trúng người yêu sẽ đau lòng, nhưng y tướng tá cao to, bị người kéo cà vạt quả thật có chút ủy khuất.
Thiệu Khiêm cũng mặc kệ Ngu Dương nghĩ cái gì, trực tiếp lôi người lên phòng nghỉ tạm thời trên lầu, khóa cửa lại, sau đó trực tiếp đẩy người lên giường, đùi phải đứng thẳng, chân trái cong quỳ trên giường, hai cánh tay chống hai bên cổ Ngu Dương, trực tiếp đè người dưới thân: "Câu vừa rồi, anh lặp lại lần nữa."
Yết hầu của Ngu Dương không tự chủ lăn hai cái, Hứa An mặc áo có hơi rộng, chống bên trên y như vậy, cổ áo tự nhiên rũ xuống, y thoáng cúi đầu, có thể nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn của Hứa An, cùng với hai hạt trên ngực...
"Anh..." Đùi phải của Thiệu Khiêm cũng cong trên giường, ngồi luôn trên người Ngu Dương, cánh tay duỗi tới trước, chậm rãi nghiêng người, chóp mũi cách Ngu Dương chỉ có mấy li: "Thật sự không muốn em?"
Hô hấp của Ngu Dương gấp thêm không ít, y rất muốn trực tiếp gục trên người yêu tinh, khiến hắn trực tiếp khóc lên. Nhưng người mẹ bất hạnh lại làm cho y cảm thấy, mình không nên vô trách nhiệm như thế, dưới tình huống không có hôn nhân, y không muốn để cho người này chịu một chút ủy khuất.
"Bảo bối, anh rất muốn em." Ngu Dương xoay người một cái đè Thiệu Khiêm dưới thân, gần như dùng hết toàn lực khắc chế bản thân không xé rách quần áo của người này: "Nhưng, anh có thể chờ, chờ ngày kết hôn sẽ cho em. Cho nên, ráng nhịn chút nữa thôi bảo bối."
"Phắc." Thiệu Khiêm nhịn rồi nhịn cục nhịn không được mắng một câu thô tục. Hắn đá Ngu Dương qua một bên, sau đó đá văng cửa phòng tắm liền đi vào.
Hắn cũng không phải là đi tắm nước lạnh, mà là ở trong phòng tắm thủ dâm. Cửa phòng tắm cũng không khóa, đầu tiên âm thanh của Thiệu Khiêm còn có chút kiềm nén, sau đó lại nghĩ hắn kiềm nén làm khỉ gì? Vì vậy, Ngu Dương nằm trên giường nỗ lực để mình bớt nóng liền nghe thấy tiếng rên ngọt ngào vang lên từ trong phòng tắm.
Tiểu Dương vốn đã mềm hơn phân nửa lại lập tức đứng lên, Ngu Dương có chút phiền não bái cào tóc, sau đó xoay người nằm lỳ trên giường nỗ lực đè Tiểu Dương đã dựng lên xẹp xuống.
Chỉ là, người vẫn còn đang thủ dâm trong phòng tắm lại không dễ dàng bỏ qua cho anh. Âm thanh càng lúc càng lớn không nói, còn ngọt ngào như muốn nhấn người chết chìm.
Mắt Ngu Dương đều có chút đỏ, y bất ngờ đứng dậy đi vào phòng tắm, vốn định kêu Hứa An nhỏ tiếng thôi, kết quả là nhìn thấy yêu nghiệt nhà y đã cởi sạch quần áo.
Đôi chân thẳng khoát lên hai bên bồn tắm, run nhè nhẹ theo động tác trên tay của hắn, tựa hồ sắp đến cực hạn, động tác trên tay Hứa An nhanh hơn, hạ bộ ưỡn cao, làm cho nơi đặt tay hoàn toàn bại lộ trước mắt Ngu Dương.
Thậm chí ở góc độ của Ngu Dương, y mơ hồ có thể nhìn thấy đóa hoa non nớt giấu trong hai gò đất...
Giờ mà còn nhịn nữa, Ngu Dương thật sự không phải là một thằng nam nhân rồi. Bây giờ y cũng không còn để ý đến gì mà sau kết hôn mới làm nữa. Trực tiếp cởi quần áo trên người, nhào về phía yêu tinh nằm trong bồn tắm.
"Phắc." Thiệu Khiêm bị Ngu Dương trực tiếp nhào vào bồn tắm, đầu và vách bồn tắm tới một màn tiếp xúc thân mật, đau đến mức mắt hiện lên ánh mắt. Hắn thật muốn trực tiếp ném cái tên không biết nặng nhẹ này ra ngoài.
"Bảo bối, em đúng là yêu tinh." Lần đầu tiên thường thì không có kỹ thuật gì đáng nói, dù cho mỗi một thế giới y đều biến thành cao thủ, nhưng luôn xóa sạch làm lại...
Thiệu Khiêm coi như như biết cái gì gọi là làm tự làm bậy thì không thể sống rồi, bồn tắm vốn cũng không phải là nơi tốt gì, cộng thêm cái tên hành hạ trên người hắn chỉ biết xông tới...
Chờ khi Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm về phòng, trên người hhắn toàn là xanh một khối tím một khối, nhưng mà Ngu Dương vừa ăn mặn cũng không phải dễ đuổi. Sauk hi đặt người lên giường, lại tàn nhẫn muốn thêm mấy lần.
Cuối cùng giọng nói của Thiệu Khiêm đã khàn hoàn toàn kêu không được nữa, tay phải vô lực của hắn đấm đấm lưng Ngu Dương, muốn y dừng lại. Kết quả Ngu Dương hình như hiểu sai ý, thứ này chôn đầu trong cổ Thiệu Khiêm, trấn an hôn nhẹ cổ của hắn, sau đó tiếp tục nỗ lực khai thác.
Nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà Thiệu Khiêm bây giờ đôi môi hé mở, hô hấp thở ra đều mang nhiệt độ đốt người, giọng đã khàn không phát ra được âm thanh nào, cơ thể đong đưa theo từng nhịp ra vào của dã thú trên người.
Nếu như cho hắn thêm một cơ hội làm lại, hắn nhất định sẽ khiến thứ này làm thái giám cả đời, tuyệt đối sẽ không cho y có bất kỳ cơ hội được như ý nào.
Nhưng mà, hiện tại mình tự tạo nghiệp, chỉ có thể rưng rưng nuốt vào kết quả, nếu như trên thế giới có bán thuốc hối hận, mời đem tới một chai lớn.
Lúc ý thức của hắn mơ hồ, dã thú trên người còn không đình chỉ động tác, đã ngay cả trợn mắt khinh thường đều không làm được Thiệu Khiêm trực tiếp mất đi ý thức.
Ngu Dương dằn vặt người nhiều lần đến hừng đông, chờ sáng sớm tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, y mới hứng thú chưa tận dừng động tác lại. Nhìn dấu vết xanh tím trên người người dưới thân, có chút đau lòng nhíu mày, có y hơi quá đáng rồi không? Có điều, bảo bối nhà y quả thật làm cho người ta muốn ngừng mà không được, cho dù sau đó y có lòng muốn bỏ qua cho hắn, lại bị hắn đỏ hốc mắt, mang theo tiếng rên rỉ có tí yếu ớt câu dẫn không dừng được.
Ngu Dương khẽ hôn lên trán hắn, ôm người ôm phòng tắm tẩy rửa, khi tắm rửa cho hắn, nhìn hậu huyệt không có cách nào khép lại, chỉ cảm thấy cổ họng lại căng thẳng. Y có chút mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực chuyển ánh mắt đi, không thể làm tiếp, bằng không bảo bối sẽ không chịu nổi.
Nếu như Thiệu Khiêm hiện tại thanh tỉnh, nhất định sẽ cười ha hả, thật sự cám ơn anh bằng lòng buông tha tôi.
Tắm xong cho Thiệu Khiêm, lột drap giường rồi thay cái mới, sau đó ôm người đang nằm trên ghế sô pha lên chăn mỏng trên giường. Hiện tại đã hơn bảy giờ, bình thường đều phải ăn điểm tâm, gọi điện thoại kêu bảo tiêu mình gọi tới giữ cửa đi mua hai phần ăn sáng, còn cố ý dặn phải mua cháo hoa.
Bảo tiêu giữ cửa cả đêm kinh ngạc nhìn cửa quán bar, vẫn không nghĩ tới, ông chủ quán bar này thật sự đã chinh phục lão đại nhà gã? Phải biết rằng, lão đại nhà gã là kiểu kỳ ba nam nữ trần truồng bò lên giường, đều có thể ném ra ngoài.
Lấy tốc độ nhanh nhất mua đồ ăn sáng mà lão đại đã dặn, ở dưới lầu liền gọi điện thoại cho lão đại, nhìn lão đại trần nửa người trên mở cửa, nhận lấy đồ ăn trong tay gã sau đó lại cành một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chỉ là, ngay khi Ngu Dương xoay người, gã vẫn nhìn thấy từng vết cào trên sống lưng bền chắc của lão đại nhà mình.
Bảo tiêu cùng lớn lên với Ngu Dương nhìn chằm chằm cửa quán bar trợn tròn cả mắt lên, gã đều cho rằng Ngu Dương sẽ FA cả đời, không nghĩ tới cư nhiên tìm được người yêu?
Ngu Dương đem đồ ăn sáng lên lầu hai, nhìn Thiệu Khiêm còn co ro trên giường ngủ say ánh mắt nhu hòa không ít, nhẹ nhàng để cháo lên tủ đầu giường, lấy một cái chén nhỏ múc một ít ra bưng trên tay. Để người dựa lên ngực mình, dùng thìa thổi nguội cháo một tí, sau đó nhẹ nhàng đưa tới bên môi Thiêu Khiêm đút hắn ăn.
Thiệu Khiêm được người hầu hạ quen rồi, lúc thìa tiến đến môi, tự phát há miệng ra, tuy người không tỉnh lại nữa, nhưng vẫn theo bản năng nuốt cháo hoa trong miệng xuống.
Sau khi đút hết chén cháo rồi, đặt người lên giường đắp kín chăn. Sau đó Ngu Dương mới ăn hết phần cháo dư còn lại hơi ấm và phần ăn sáng của mình.
Sau khi ăn xong Ngu Dương có chút do dự, hôm nay có chuyện quan trọng không đi không thể, nhưng y thủy chung không quá yên tâm để nhà mình bảo bối một mình mê man trên giường.
Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, Ngu Dương chỉ đành lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo, ai đó?" Người nghe điện thoại giọng điệu không tốt cho lắm, dù sao ai bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, tâm tình đều không tốt cả.
"Lão đại mày." Ngu Dương cười nhạt: "Cho hai đứa mười lăm phút đến quán bar, bằng không tiền tiêu vặt năm nay tụi mày đừng hòng lấy."
"Thái dương..." Lâm Mộc nghe thấy tiền tiêu vặt nhất thời ngồi dậy, cậu luống cuống tay chân lay tỉnh Lâm Thanh ngủ bên cạnh: "Nhanh nhanh, đại ma vương kêu tụi mình chạy tới quán bar trong vòng mười lăm phút, bằng không trừ tiền tiêu vặt một năm của tụi mình."
"Anh cho phép em." Ngón tay kia trượt từ yết hầu lướt qua ngực, Ngu Dương cảm thấy ngón tay của hắn nhất định mang theo ma lực kỳ quái, bằng không khi ngón tay lướt qua, sao lại có nhiệt độ nóng bỏng?
"Thật ngoan." Thiệu Khiêm nghiêng người về phía trước, khẽ cắn cằm y: "Ngày mai dọn sang nhà em."
"Không cần." Ngu Dương bị yêu tinh này trêu đùa thực sự không thể nhịn được nữa, y ôm lấy eo Thiệu Khiêm, hô hấp hơi nặng nề phả lên lỗ tai hắn: "Tối nay anh có thể về với em."
Tự đưa tới nhà, cởi đồ đi tắm, tắm sạch, trên giường anh có thể làm toàn bộ. Em chỉ cần phụ trách ngồi lên là được.
Đương nhiên, câu này Ngu Dương không nói ra, dù sao mới quen ngày đầu tiên, phải để lại ấn tượng tốt cho yêu tinh nhà mình. Có điều, đại gia ơi anh còn ấn tượng tốt gì mà nói? Dù sao mỗi một thế giới đều có thể vừa sạch mặt mũi của mình gì gì đó...
"Trên lầu có phòng trống, anh muốn đi lên với em không?" Thiệu Khiêm khẽ liếm vành tai của Ngu Dương, trong giọng điệu đều là mê hoặc: "Giường trên đó rất lớn, em tự mình chọn."
Ngu Dương nghe vậy, cơ thể mất khống chế nổi lên phản ứng. Anh che giấu nhếch chân bắt chéo, sau đó ôm Thiệu Khiêm hôn một cái: "Chờ anh một tuần có được hay không?"
Thiệu Khiêm nhướng mày, chẳng lẽ không được? Nhưng nhìn xuống thì rõ ràng đã có phản ứng, tại sao còn muốn chờ một tuần?
"Anh không được?" Thiệu Khiêm tay trực tiếp đè lên vị trí dưới bụng ba tấc của Ngu Dương, dưới bàn tay cứng ngắc, chắc không có vấn đề mới đúng.
"..." Là đàn ông đều không thể chịu đựng người yêu mình nhận định nói câu này chứ!? Nhưng... Ngu Dương nhịn, y gắt gao siết chặt, giữ lấy Thiệu Khiêm hôn mạnh một cái: "Một tuần sau chúng ta kết hôn. Chuyện này chẳng phải đặt vào ngày kết hôn sao?"
Tốt, lý do này rất cường đại. Nhưng, hiện tại tại chính thức muốn đến kết hôn mới làm có mấy người? Hơn nữa, cho dù bình thường anh ghét mại dâm, ma túy, cũng không khả năng hoàn toàn chưa từng tiếp xúc đến chuyện này!?
"Anh thắng." Khi Thiệu Khiêm nói câu này gần như là nghiến răng nghiến lợi. Hắn đi tới cửa chính khóa kỹ, sau đó lôi cà vạt Ngu Dương kéo lên lầu.
Ngu Dương lảo đảo nghiêng ngã đi theo Thiệu Khiêm, y không dám đi quá nhanh, lỡ như đi quá nhanh đạp trúng người yêu sẽ đau lòng, nhưng y tướng tá cao to, bị người kéo cà vạt quả thật có chút ủy khuất.
Thiệu Khiêm cũng mặc kệ Ngu Dương nghĩ cái gì, trực tiếp lôi người lên phòng nghỉ tạm thời trên lầu, khóa cửa lại, sau đó trực tiếp đẩy người lên giường, đùi phải đứng thẳng, chân trái cong quỳ trên giường, hai cánh tay chống hai bên cổ Ngu Dương, trực tiếp đè người dưới thân: "Câu vừa rồi, anh lặp lại lần nữa."
Yết hầu của Ngu Dương không tự chủ lăn hai cái, Hứa An mặc áo có hơi rộng, chống bên trên y như vậy, cổ áo tự nhiên rũ xuống, y thoáng cúi đầu, có thể nhìn thấy khuôn ngực trắng nõn của Hứa An, cùng với hai hạt trên ngực...
"Anh..." Đùi phải của Thiệu Khiêm cũng cong trên giường, ngồi luôn trên người Ngu Dương, cánh tay duỗi tới trước, chậm rãi nghiêng người, chóp mũi cách Ngu Dương chỉ có mấy li: "Thật sự không muốn em?"
Hô hấp của Ngu Dương gấp thêm không ít, y rất muốn trực tiếp gục trên người yêu tinh, khiến hắn trực tiếp khóc lên. Nhưng người mẹ bất hạnh lại làm cho y cảm thấy, mình không nên vô trách nhiệm như thế, dưới tình huống không có hôn nhân, y không muốn để cho người này chịu một chút ủy khuất.
"Bảo bối, anh rất muốn em." Ngu Dương xoay người một cái đè Thiệu Khiêm dưới thân, gần như dùng hết toàn lực khắc chế bản thân không xé rách quần áo của người này: "Nhưng, anh có thể chờ, chờ ngày kết hôn sẽ cho em. Cho nên, ráng nhịn chút nữa thôi bảo bối."
"Phắc." Thiệu Khiêm nhịn rồi nhịn cục nhịn không được mắng một câu thô tục. Hắn đá Ngu Dương qua một bên, sau đó đá văng cửa phòng tắm liền đi vào.
Hắn cũng không phải là đi tắm nước lạnh, mà là ở trong phòng tắm thủ dâm. Cửa phòng tắm cũng không khóa, đầu tiên âm thanh của Thiệu Khiêm còn có chút kiềm nén, sau đó lại nghĩ hắn kiềm nén làm khỉ gì? Vì vậy, Ngu Dương nằm trên giường nỗ lực để mình bớt nóng liền nghe thấy tiếng rên ngọt ngào vang lên từ trong phòng tắm.
Tiểu Dương vốn đã mềm hơn phân nửa lại lập tức đứng lên, Ngu Dương có chút phiền não bái cào tóc, sau đó xoay người nằm lỳ trên giường nỗ lực đè Tiểu Dương đã dựng lên xẹp xuống.
Chỉ là, người vẫn còn đang thủ dâm trong phòng tắm lại không dễ dàng bỏ qua cho anh. Âm thanh càng lúc càng lớn không nói, còn ngọt ngào như muốn nhấn người chết chìm.
Mắt Ngu Dương đều có chút đỏ, y bất ngờ đứng dậy đi vào phòng tắm, vốn định kêu Hứa An nhỏ tiếng thôi, kết quả là nhìn thấy yêu nghiệt nhà y đã cởi sạch quần áo.
Đôi chân thẳng khoát lên hai bên bồn tắm, run nhè nhẹ theo động tác trên tay của hắn, tựa hồ sắp đến cực hạn, động tác trên tay Hứa An nhanh hơn, hạ bộ ưỡn cao, làm cho nơi đặt tay hoàn toàn bại lộ trước mắt Ngu Dương.
Thậm chí ở góc độ của Ngu Dương, y mơ hồ có thể nhìn thấy đóa hoa non nớt giấu trong hai gò đất...
Giờ mà còn nhịn nữa, Ngu Dương thật sự không phải là một thằng nam nhân rồi. Bây giờ y cũng không còn để ý đến gì mà sau kết hôn mới làm nữa. Trực tiếp cởi quần áo trên người, nhào về phía yêu tinh nằm trong bồn tắm.
"Phắc." Thiệu Khiêm bị Ngu Dương trực tiếp nhào vào bồn tắm, đầu và vách bồn tắm tới một màn tiếp xúc thân mật, đau đến mức mắt hiện lên ánh mắt. Hắn thật muốn trực tiếp ném cái tên không biết nặng nhẹ này ra ngoài.
"Bảo bối, em đúng là yêu tinh." Lần đầu tiên thường thì không có kỹ thuật gì đáng nói, dù cho mỗi một thế giới y đều biến thành cao thủ, nhưng luôn xóa sạch làm lại...
Thiệu Khiêm coi như như biết cái gì gọi là làm tự làm bậy thì không thể sống rồi, bồn tắm vốn cũng không phải là nơi tốt gì, cộng thêm cái tên hành hạ trên người hắn chỉ biết xông tới...
Chờ khi Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm về phòng, trên người hhắn toàn là xanh một khối tím một khối, nhưng mà Ngu Dương vừa ăn mặn cũng không phải dễ đuổi. Sauk hi đặt người lên giường, lại tàn nhẫn muốn thêm mấy lần.
Cuối cùng giọng nói của Thiệu Khiêm đã khàn hoàn toàn kêu không được nữa, tay phải vô lực của hắn đấm đấm lưng Ngu Dương, muốn y dừng lại. Kết quả Ngu Dương hình như hiểu sai ý, thứ này chôn đầu trong cổ Thiệu Khiêm, trấn an hôn nhẹ cổ của hắn, sau đó tiếp tục nỗ lực khai thác.
Nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà Thiệu Khiêm bây giờ đôi môi hé mở, hô hấp thở ra đều mang nhiệt độ đốt người, giọng đã khàn không phát ra được âm thanh nào, cơ thể đong đưa theo từng nhịp ra vào của dã thú trên người.
Nếu như cho hắn thêm một cơ hội làm lại, hắn nhất định sẽ khiến thứ này làm thái giám cả đời, tuyệt đối sẽ không cho y có bất kỳ cơ hội được như ý nào.
Nhưng mà, hiện tại mình tự tạo nghiệp, chỉ có thể rưng rưng nuốt vào kết quả, nếu như trên thế giới có bán thuốc hối hận, mời đem tới một chai lớn.
Lúc ý thức của hắn mơ hồ, dã thú trên người còn không đình chỉ động tác, đã ngay cả trợn mắt khinh thường đều không làm được Thiệu Khiêm trực tiếp mất đi ý thức.
Ngu Dương dằn vặt người nhiều lần đến hừng đông, chờ sáng sớm tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, y mới hứng thú chưa tận dừng động tác lại. Nhìn dấu vết xanh tím trên người người dưới thân, có chút đau lòng nhíu mày, có y hơi quá đáng rồi không? Có điều, bảo bối nhà y quả thật làm cho người ta muốn ngừng mà không được, cho dù sau đó y có lòng muốn bỏ qua cho hắn, lại bị hắn đỏ hốc mắt, mang theo tiếng rên rỉ có tí yếu ớt câu dẫn không dừng được.
Ngu Dương khẽ hôn lên trán hắn, ôm người ôm phòng tắm tẩy rửa, khi tắm rửa cho hắn, nhìn hậu huyệt không có cách nào khép lại, chỉ cảm thấy cổ họng lại căng thẳng. Y có chút mất tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực chuyển ánh mắt đi, không thể làm tiếp, bằng không bảo bối sẽ không chịu nổi.
Nếu như Thiệu Khiêm hiện tại thanh tỉnh, nhất định sẽ cười ha hả, thật sự cám ơn anh bằng lòng buông tha tôi.
Tắm xong cho Thiệu Khiêm, lột drap giường rồi thay cái mới, sau đó ôm người đang nằm trên ghế sô pha lên chăn mỏng trên giường. Hiện tại đã hơn bảy giờ, bình thường đều phải ăn điểm tâm, gọi điện thoại kêu bảo tiêu mình gọi tới giữ cửa đi mua hai phần ăn sáng, còn cố ý dặn phải mua cháo hoa.
Bảo tiêu giữ cửa cả đêm kinh ngạc nhìn cửa quán bar, vẫn không nghĩ tới, ông chủ quán bar này thật sự đã chinh phục lão đại nhà gã? Phải biết rằng, lão đại nhà gã là kiểu kỳ ba nam nữ trần truồng bò lên giường, đều có thể ném ra ngoài.
Lấy tốc độ nhanh nhất mua đồ ăn sáng mà lão đại đã dặn, ở dưới lầu liền gọi điện thoại cho lão đại, nhìn lão đại trần nửa người trên mở cửa, nhận lấy đồ ăn trong tay gã sau đó lại cành một tiếng đóng sầm cửa lại.
Chỉ là, ngay khi Ngu Dương xoay người, gã vẫn nhìn thấy từng vết cào trên sống lưng bền chắc của lão đại nhà mình.
Bảo tiêu cùng lớn lên với Ngu Dương nhìn chằm chằm cửa quán bar trợn tròn cả mắt lên, gã đều cho rằng Ngu Dương sẽ FA cả đời, không nghĩ tới cư nhiên tìm được người yêu?
Ngu Dương đem đồ ăn sáng lên lầu hai, nhìn Thiệu Khiêm còn co ro trên giường ngủ say ánh mắt nhu hòa không ít, nhẹ nhàng để cháo lên tủ đầu giường, lấy một cái chén nhỏ múc một ít ra bưng trên tay. Để người dựa lên ngực mình, dùng thìa thổi nguội cháo một tí, sau đó nhẹ nhàng đưa tới bên môi Thiêu Khiêm đút hắn ăn.
Thiệu Khiêm được người hầu hạ quen rồi, lúc thìa tiến đến môi, tự phát há miệng ra, tuy người không tỉnh lại nữa, nhưng vẫn theo bản năng nuốt cháo hoa trong miệng xuống.
Sau khi đút hết chén cháo rồi, đặt người lên giường đắp kín chăn. Sau đó Ngu Dương mới ăn hết phần cháo dư còn lại hơi ấm và phần ăn sáng của mình.
Sau khi ăn xong Ngu Dương có chút do dự, hôm nay có chuyện quan trọng không đi không thể, nhưng y thủy chung không quá yên tâm để nhà mình bảo bối một mình mê man trên giường.
Suy đi nghĩ lại một hồi lâu, Ngu Dương chỉ đành lấy điện thoại ra gọi điện.
"Alo, ai đó?" Người nghe điện thoại giọng điệu không tốt cho lắm, dù sao ai bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, tâm tình đều không tốt cả.
"Lão đại mày." Ngu Dương cười nhạt: "Cho hai đứa mười lăm phút đến quán bar, bằng không tiền tiêu vặt năm nay tụi mày đừng hòng lấy."
"Thái dương..." Lâm Mộc nghe thấy tiền tiêu vặt nhất thời ngồi dậy, cậu luống cuống tay chân lay tỉnh Lâm Thanh ngủ bên cạnh: "Nhanh nhanh, đại ma vương kêu tụi mình chạy tới quán bar trong vòng mười lăm phút, bằng không trừ tiền tiêu vặt một năm của tụi mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất