Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 73: Đô thị sủng nịch văn [13]

Trước Sau
Sau khi Thiệu Khiêm xuống xe, đã vận dụng lực linh hồn đến cực hạn, chung quanh quả nhiên co người mai phục, hơn nữa không chỉ một người. Xem ra, người này vẫn để ý đến mình nhiều lắm?

Vệ sĩ dẫn Thiệu Khiêm vào phòng trà, khi nhìn thấy ông chủ quán bar ngồi bên trong thì nhíu mày: "Không phải đã nói, kêu tôi chờ Ngu Dương ở đây?"

"Cậu thật sự cho rằng để cậu qua đây chờ Ngu Dương đó à?" Ông chủ quán bar nhe răng cười: "Hứa An, hôm nay cậu đã rơi vào trong tay ông đây rồi, cậu hãy từ từ mà chịu đựng."

"Ây da, tôi cũng hơi sợ rồi đó nha." Thiệu Khiêm lui lại hai bước, mắt đảo qua vệ sĩ đã khóa cửa phòng, nói với ông chủ quán bar đã đứng lên: "Sao, các người muốn đánh nhau hay gì? Nơi này có camera đó."

"Camera đã bị tắt từ lâu rồi." Vệ sĩ cởi áo khoác ra, phun một bãi đờm xuống đất: "Con mẹ nó, bố mày theo Ngu Dương nhiều năm như vậy, không nghĩ tới hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy."

Với sự hiểu biết của Thiệu Khiêm về Ngu Dương, y không có khả năng làm ra chuyện có lỗi với anh em: "Con người Ngu Dương luôn ân oán rõ ràng, chỉ cần anh không làm gì có lỗi với anh ấy, anh ấy cũng không có khả năng có lỗi với an hem."

"Anh em?" Vệ sĩ cười nhạt: "Xem tao là anh em, còn có thể đập nát hai tay của em vợ tao? Nếu không phải vì hắn, em vợ có tao có thể không cấp cứu kịp thời mà bị phế hai cánh tay?"

Thiệu Khiêm nghiêng đầu quan sát vệ sĩ từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Em vợ của anh là ai? Ngu Dương biết không?"

Vệ sĩ kia nghẹn họng, em vợ gã có xuất hiện trước mặt Ngu Dương bao giờ đâu? Sao Ngu Dương có thể biết em vợ gã? Nhưng cánh tay của em vợ gã bị Ngu Dương phế đi thì không sai vào đâu được.

"Xem ra bản thân anh đã có đáp án." Thiệu Khiêm thuận tay kéo ghê ngồi xuống, hắn cười nhạt nhìn vệ sĩ: "Trước đây có lưu manh tới quán bar của tôi gây sự, anh nói xem có nên đánh không?"

"Đã không còn gì để nói. Cánh tay của em vợ tao bị phế là sự thật. Hôm nay tao cũng phải phế cánh tay của mày, để mày nếm thử sự thống khổ của em vợ tạo." Tuy vệ sĩ cao lớn thô kệch, cũng là một người vợ quản nghiêm, mấy ngày nay cô gái kia cứ suốt ngày khóc lóc bên tai gã, em vợ lại nằm trong bệnh viện kêu rên, chuyện này làm cho vệ sĩ thật sự rất phiền lòng.

Nhưng lúc này, Hồng gia tìm tới gã, nói là sẽ chữa trị cánh tay cho em vợ gã, đồng thời sẽ cho gã một số tiền lớn, đến lúc đó gã dẫn người nhà cao bay xa chạy là được.

Không thể không nói, vệ sĩ động lòng, nếu gã có tiền, còn bị con đàn bà kia nắm ở trong tay? Chờ mình có tiền, trực tiếp cao bay xa chạy, còn quan tâm thằng em vợ chỉ biết gây họa với con đàn bà như cọp mẹ kia nữa?

Vệ sĩ đồng ý yêu cầu của Hồng, đồng thời dựa theo yêu cầu của Hồng gia lừa hai người Ngu Dương và Thiệu Khiêm. Mới có một màn hôm nay.

Tuy bên này Thiệu Khiêm đang đọ sức với ông chủ quán bar và vệ sĩ, kì thực lại kêu hệ thống quan tâm nhất cử nhất động của Ngu Dương, thấy y đến nơi, đồng thời gặp Hồng gia rồi, mới không có tâm tư đọ sức với cùng vệ sĩ và ông chủ quán bar.

"Mấy người thế nào tôi mặc kệ. Bây giờ tránh ra cho tôi." Thiệu Khiêm đứng dậy lạnh lùng nhìn vệ sĩ.

"Hứa An, mày ngang ngược cái gì?" Ông chủ quán bar âm ngoan cười cười: "Ngày hôm nay, mày đã đến rồi thì đừng hòng ra ngoài."

Thiệu Khiêm cũng lười quan tâm hai người kia, hắn nhìn một cái, hơi nhún chân nhảy lên đá về phía vệ sĩ, vệ sĩ kia quả thật không thể ngờ Thiệu Khiêm lại có kỹ năng nhanh nhẹn như vậy, nhất thời có chút luống cuống tay chân đỡ đòn.

Cái lần Thiệu Khiêm và Trương Ấn luận bàn thì vệ sĩ vừa vặn xin nghỉ, chờ khi gã quay về, vẫn chưa gặp Thiệu Khiêm thêm lần nào, tự nhiên cũng không có ai nói Thiệu Khiêm lợi hại gì gì đó trước mặt gã. Điều này cũng trực tiếp dẫn tới, người này không biết Thiệu Khiêm giỏi võ.



Vệ sĩ này ngay cả Trương Ấn cũng không đáng xách dép, chớ đừng nhắc chi Thiệu Khiêm. Không được mấy phút, đã bị Thiệu Khiêm đá bất tỉnh dưới đất.

Ông chủ quán bar từ khi Thiệu Khiêm ra tay thì mắt đều nhìn thẳng, Hứa An này đánh nhau nhanh nhẹn như vậy từ lúc nào thế? Vậy... vậy bây giờ có thể làm gì đây?

Thiệu Khiêm hoạt động cổ tay, đi tới trước mặt ông chủ quán bar, giơ ngón giữa với gã, sau đó bắt đầu đánh cho một trận. Chờ Thiệu Khiêm dừng tay, gương mặt của ông chủ quán bar cũng không nhìn ra mặt mũi nữa rồi.

Sau khi đánh ông chủ quán bar ngất xỉu, Thiệu Khiêm rất dứt khoát từ lầu hai nhảy xuống. Có lẽ là Hồng gia không nghĩ tới một người được bao dưỡng như Thiệu Khiêm sẽ giỏi như vậy. Cho nên, gã cũng không có phái tay súng bắn tỉa, thậm chí người canh bên dưới, chỉ dẫn theo mấy người.

Khi Thiệu Khiêm từ lầu hai nhảy xuống, mượn mái hiên lầu một để giảm xóc, sau đó lại từ mái hiên nhảy xuống đấy. Âm thanh có người rơi xuống mái hiên rất lớn, Thiệu Khiêm đã nghe thấy có chạy sang đây. Hắn vận dụng một ít lực linh hồn lên chân, cực nhanh chạy tới bên xe, mở ra cửa xe không khóa rồi nhảy vào. Lúc những người kia chạy tới nơi, đã đạp cần ga xông ra ngoài rồi.

Thiệu Khiêm có hệ thống chỉ đường, tự nhiên bớt đi không ít đường vòng. Khi hắn đuổi tới nói, vừa lúc thấy Ngu Dương phái người kiểm tra tiền trên xe. Nhưng nhiều tiền như vậy, trong thời gian ngắn khẳng định không kiểm tra hết.

Thiệu Khiêm đến, làm cho người của song phương đều có chút khẩn trương, thậm chí có người cầm lấy vũ khí nóng nhắm ngay chiếc xe đột nhiên đến.

Ngu Dương tự nhiên nhìn ra, đây là xe của mình. Y phất tay một cái kêu người bên cạnh mình không cần khẩn trương. Quả nhiên, người bên này vừa mới buông cánh tay xuống, Thiệu Khiêm đã đẩy cửa xe đi xuống.

Hồng gia phía đối diện nhìn thấy Thiệu Khiêm, quả thật muốn đập chết mấy tên thành sự không đủ bại sự có thừa này. Ngay cả một tên trai bao cũng không đối phó được, cần tụi nó có lợi ích gì?

"Bảo bối, sao lại tới trễ như thế?" Ngu Dương nhìn thấy Thiệu Khiêm liền nở nụ cười: "Chẳng phải Tiểu Lý bảo chờ em dậy sẽ đưa em qua đây hả? Gã đâu rồi?"

"Gã ở đâu, anh còn không biết?" Thiệu Khiêm liếc xéo, hắn còn cũng không tin người này không biết ngọn nguồn sự việc. Cho dù ban đầu y không biết, sau đó điều tra cũng hiểu là tình huống thế nào. Bây giờ còn giả nai với hắn, đúng là giỏi.

Ngu Dương nghe vậy lập tức cười làm lành: "Chẳng phải anh tin tưởng thực lực của bảo bối sao?"

"Vậy thì rất là cám ơn anh." Thiệu Khiêm vỗ vỗ mặt Ngu Dương, hắn quan sát chiếc xe chứa tiền bên cạnh kỹ càng một hồi, sau đó đi tới cửa thùng chứa hàng cửa nhìn vào trong, lực linh hồn đều quét hết thùng chứa hàng.

Xe không có gì ngoài ý muốn, Thiệu Khiêm cũng yên tâm. Còn như tiền bên trong có đủ hay không, nó không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn. Dù không đủ, tin tưởng Ngu Dương cũng có thể moi từ tay Hồng gia.

Ngu Dương đi theo sau lưng Thiệu Khiêm, thấy hắn định để ý đến mình, trực tiếp ôm eo hắn ủy khuất nói: "Bảo bối, ta cũng vì tin tưởng em mà?"

Lực linh hồn quả thực vẫn như trước đây, khi Ngu Dương chạm vào mình liền rụt trở về, tốc độ nhanh đến mức làm Thiệu Khiêm sầu nhe răng. Nếu lực linh hồn này có thực thể, chắc hắn phải dạy dỗ một trận mới được, để nó biết, ai mới thật sự là chủ nhân.

"Cháu trai, kiểm xong chưa?" Từ sau tiểu tình nhân của Ngu Dương qua đây sau đó, Ngu Dương cũng không thèm nhìn mình cái nào nữ. Điều này làm cho Hồng gia rất rầu, bây giờ có thể nói gã là lão đại thành phố R, tiểu quỷ lông còn chưa đủ dài này lại dám bơ gã?

"Xong rồi." Thiệu Khiêm cười cười với Hồng gia: "Vậy, chúng tôi đi về trước."

"Chờ đã." Hồng gia cười nhạt: "Tiền các cậu kiểm rồi, hàng của chúng tôi đâu?"

"Tất nhiên sẽ đưa cho Hồng gia." Thiệu Khiêm gật đầu với Ngu Dương, hắn tin Ngu Dương nhất định chuẩn bị kịp.



Ngu Dương từ trong túi âu phục lấy tờ giấy A4 được gấp gọn, giao cho Trương Ấn để hắn đưa qua cho Hồng gia.

"Hồng gia mời." Trương Ấn giao tờ giấy gấp gọn cho Hồng gia, thấy gã mở ra nhìn, sau đó lại nhanh lên khép lại thì trong lòng không khỏi cười nhạt. Nếu là gã biết, mấy đường dây này, từ lâu đã bị hủy sau khi đại ca tiếp nhận, không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Ngu Dương ôm Thiệu Khiêm kêu những người khác trở về. Lúc này Hồng gia cũng lộ ra bộ mặt thật: "Thằng khốn nạn, mày tưởng bố có thể để mày đem tiền về?"

Không thể không nói, Hồng gia thật sự quá mức tự phụ. Gã cho rằng, thành phố R không ai dám lừa gã, thậm chí cũng không kiểm tra thử xem trên giấy A4 viết có đúng không. Khi nhận được thứ mình muốn rồi, đã muốn trực tiếp trừ khử đám Ngu Dương.

"Lão chó đẻ kia, ông tưởng thiếu gia không phòng bị gì sao?" Hồng gia đều đã lộ bộ mặt thật rồi, Ngu Dương còn giả vờ khép nép nữa? Y buông Thiệu Khiêm ra, chỉ thiếu chỉ vào mũi Hồng gia mũi: "Ai không biết lão già như ông không tuân thủ quy tắc? Bộ ông cho rằng tôi sẽ thành thật giao dịch với ông á?"

"Mày có ý gì?" Gương mặt hồng gia cũng thay đổi: "Mày cho tao đường dây giả?"

"Đường dây là thật." Chỉ là đã sớm bị y hủy mà thôi. Nếu y không muốn làm nghề này, tự nhiên sẽ phá hủy toàn bổ, đâu thể bán cho cái thứ đen tim đen phổi này chứ?

Hồng gia bị lăn qua lăn lại như thế, tự nhiên không thể nào tin được Ngu Dương. Gã lấy giấy A4 ra xem đi xem lại, cuối cùng lại bỏ vào túi: "Tiểu tử, nết mặt cha mày, bố không giết mày, mày trở về với bố, bố cam đoan sẽ cho mày ăn no nhậu say."

Đến lúc đó lỡ như đường dây này là giả, gã còn có thể ép Ngu Dương nói ra sự thật, so với trực tiếp giết hắn thì an toàn hơn.

"Lão đầu, ông muốn bao dưỡng tên này nhà tôi, cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không chứ." Thiệu Khiêm dùng mu bàn tay vỗ vỗ ngực Ngu Dương cười nhạt: "Hồng gia đúng là mạnh miệng thật, còn định một lướt bắt hết chúng tôi hay sao?"

"Hồng gia tự nhiên là có bản lĩnh này." Hồng gia phất tay một cái, định ra lệnh bao vây mọi người. Người Ngu Dương mang tới, đã sớm nâng vũ khí nhắm ngay trước mặt.

Đang lúc hết sức căng thẳng, điện thoại của Hồng gia đột nhiên vang lên. Gã lui lại mấy bước nghe máy, liền nghe thấy bên kia rất lộn xộn, nói vài câu mới nghe rõ, có người mang theo giấy phép tịch thu hang ổ của gã.

Lần này Hồng gia khiến thật sự luống cuống, cũng không để ý Ngu Dương và tiền trên xe, trực tiếp dẫn người vội vàng lên xe chạy về. Hang ổ kia lại là toàn bộ tài sản của gã, giá trị của nó cũng không phải thể so sánh với hơn 120 triệu này.

"Anh làm?" Thiệu Khiêm nhướng mày hỏi.

"Anh chỉ gửi cho cảnh sát một tin mà thôi." Lúc Ngu Dương nói câu này, quả thật muốn thuần lương bao nhiêu là có thuần lương bấy nhiêu, trông vô tội cực kỳ.

Nhưng Thiệu Khiêm còn bị y gạt? Tất nhiên là không. Hắn vỗ vỗ ngực Ngu Dương cười nói: "Bớt lắm mồm, kêu các anh em trở về, sau đó thông báo mọi người tới lãnh tiền."

Ngu Dương tất nhiên sẽ không cự tuyệt Thiệu Khiêm. Y kêu những người đi theo trở về. Sau đó lại thông báo các anh em trong bang hội qua đây, hơn 120 triệu này không phải số lượng nhỏ,người trong bang hội dựa theo cấp bậc đưa xuống, nhưng đến tay mỗi người đều không ít.

Sau đó Ngu Dương lại trưng cầu ý kiến mỗi người, nếu có người không muốn đi con đường này, y sẽ cho tiền đi đường tiền sinh hoạt rồi rời đi. Người ở lại y cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng có hai điều tuyệt đối không thể vi phạm, một là ma túy, hai là ép người bán dâm. Một khi vi phạm hai thứ này, thì đừng trách y trở mặt.

Người dưới quyền, mặc dù có vài người không thích bỏ hai nghề dễ kiếm tiền nhất này, thậm chí có một số người bởi vì cái này mà thẳng thắn rời đi tự lập môn hộ. Ngu Dương tự nhiên sẽ không khách sáo với những người này, chỉ cần họ dám buôn lậu ở thành phố R, cũng đừng trách y chấp hành quy định đã nói từ trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau