Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Chương 82: Tinh tế thăng cấp văn [9]
"Ngày trước, em nghe được mấy bán thú nhân thảo luận, nếu như có cơ hội để họ ra chiến trường, nhất định không thể kém hơn các thú nhân." Adolf suy nghĩ rồi nói tiếp: "Hơn nữa, họ còn nói, mỗi ngày đều đang đánh mấy thú nhân trong thành phố dưới đất đã hết phê rồi, họ cần đổi khẩu vị mới."
"..." Thiệu Khiêm bị lý do như vậy làm nghẹn họng, vậy cũng được?
"Thủ lĩnh, mười tấn gang đồng ý cho tôi lúc nào đưa vậy?" Bán thú nhân da đen nhân lúc này cũng đã tiến tới trước mặt Thiệu Khiêm, hàm răng trắng đong đưa khiến Thiệu Khiêm đau mắt: "Anh mau cho tôi, tôi phải rèn sắt nhanh nhanh."
"... Chờ." Thiệu Khiêm xoa xoa lỗ mũi: "Mười tấn bây giờ tôi biết tìm đâu cho anh."
"Anh cũng không thể gạt tôi." Mắt bán thú nhân da đen lập tức trợn to: "Nếu anh gạt tôi... Mỗi ngày tôi sẽ đến trước cửa phòng các anh rèn sắt."
Khóe miệng Thiệu Khiêm hơi co quắp: "Không gạt anh."
"Sau này kêu quân đoàn trưởng." Martin vỗ vỗ vai bán thú nhân da đen: "Vũ khí sau này của chúng tôi đều giao cho anh."
"Yên tâm đi." Bán thú nhân da đen vỗ ngực bảo đảm: "Chuyện khác thì không dám nói, kỹ thuật chế tạo của tôi tuyệt đối không thể kém hơn những thú nhân ngoài kia."
"Đâu có nói kỹ thuật chế tạo của anh kém," Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua những bán thú nhân đang hưng phấn thảo luận, sau đó cao giọng nói: "Trước tiên nghe tôi nói được không?"
Nghe tiếng Thiệu Khiêm, các bán thú nhân đang thảo luận đều ngừng lại, có điều nụ cười vẫn hiện trên mặt, thậm chí mặt những người này đều đỏ lên vì hưng phấn.
"Mọi người biết, một khi chúng ta lên chiến trường là đại biểu cho cái gì không?" Thiệu Khiêm cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng, hắn chăm chú nhìn mỗi một bán thú nhân tại đây: "Đại biểu, chúng ta sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào. Có thể sẽ chết dưới ria của trùng tộc, có thể sẽ bị nghiền thành thịt nhão, càng có thể chết không toàn thây."
Thiệu Khiêm thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Mọi người theo tôi huấn luyện, trở nên mạnh mẽ, chẳng phải mong muốn giúp mình sống tốt hơn à. Nếu như tôi đưa mọi người lên chiến trường, vậy thì đồng nghĩa với việc đầu mọi người lơ lửng giữa không trung, lúc nào cũng có thể vứt bỏ tính mạng của mình. Nói cho tôi, mọi người vẫn bằng lòng đi cùng tôi chứ?"
Vẫn bằng lòng chứ? Câu nói này khiến nụ cười trên mặt các bán thú nhân biến mất không ít, thậm chí có một số người trầm mặc cúi đầu. Có điều cũng không lâu lắm, không ít người đều ánh mắt kiên định ngẩng đầu nhìn Thiệu Khiêm. Có người bắt đầu hô to: "Cho dù chết, cũng chết vinh quang."
Người thứ nhất hô lên, ngay sau đó người thứ hai, người thứ ba...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố dưới lòng đất đều bị từng đợt sóng âm này lấp đầy. Thiệu Khiêm nhìn các bán thú nhân mạnh mẽ tinh thần phấn chấn này cảm thấy lỗ mũi có hơi ê. Hắn bóp mũi cười nói: "Không sợ đám thú nhân kia xem thường mọi người?"
"Ai xem thường chúng tôi, đánh kẻ đó tới khi thừa nhận mới thôi." Martin bị kéo theo cũng có chút kích động: "Chúng ta trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng đi tới ngày hôm nay. Nếu như lại lùi bước vào giây phút quan trọng này, có lẽ chúng ta có thể giữ được tính mạng, nhưng sẽ hối hận cả đời."
"Martin nói đúng." Martin nói xong bên dưới có người bày tỏ đồng ý: "Trước kia chúng ta chỉ muốn làm sao giúp mình sống tốt hơn một chút. Hôm nay chúng ta làm được rồi. Nhưng chúng ta có mục tiêu xa hơn, đó chính là giúp bán thú nhân hợp pháp hóa. Hiện tại cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt chúng ta, cho dù bỏ mạng, ch úng ta cũng không hối tiếc."
Lời người này nói được đón nhận thật nhiều âm thanh đồng tình nghênh. Nếu như đây là ba năm trước, có bán thú nhân nói ra câu này, nhất định sẽ có người khinh thường thậm chí cảm thấy người này điên rồi. Nhưng bây giờ lại khác, hôm nay họ đã trải qua hai ba năm huấn luyện, đã sớm không cách nào thỏa mãn việc đối chiến với mấy thú nhân ngày nào cũng thấy mặt nữa rồi.
Vả lại, lý do họ trở nên mạnh mẽ, đơn giản chính muốn có thể thay đổi nhận thức của tinh cầu về bán thú nhân, hôm nay có một cơ hội như thế đặt trước mặt họ, các bán thú nhân như bắt được rơm rạ cứu mạng, sao có thể buông tha chứ?
Cho dù, cái giá của cơ hội này có thể là tính mạng của họ.
"Được rồi, vậy chúng ta làm." Thiệu Khiêm cảm thấy, nhìn các bán thú nhân này mình cũng có chút nhiệt huyết sôi trào. Hắn cười lớn tiếng nói: "Mọi người cũng chuẩn bị."
"Được. Khi nào lên đường." Martin thuận miệng hỏi.
"..." Nụ cười của Thiệu Khiêm cứng trên mặt, lên đường hả...
"Tối nay tôi đi tìm Thành chủ." Adolf làm một trung lang hợp cách làm sao có thể để bạn đời của mình khó xử? Vì vậy, vội vàng tiếp lời: "Chuyện này cứ để em làm."
"Anh đi cùng em." Thiệu Khiêm dùng mu tay phải vỗ vỗ ngực Adolf: "Đừng để đến nơi rồi bán mình lúc nào cũng không hay."
"Biết Diudiu tốt với em mà." Sói con vừa nói vừa muốn tiến tới. Thiệu Khiêm dù da mặt có dày đi nữa, cũng không thể mặc kệ sự đời bị hôn nhiệt liệt dưới một trăm đôi mắt chút nào. Vì vậy, khi Adolf còn không chưa tới, trực tiếp bước xéo tránh ra.
Không hôn được Adolf cảm thấy toàn thân đều không vui, y cảm thấy từ khi Diudiu có những người này cũng không thân thiết với y nữa, xem ra tối nay sau khi từ Phủ Thành Chủ trở về phỉa nói chuyện tử tế với Diudiu về đời người, về lý tưởng mưới được.
Nếu mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, Thiệu Khiêm và sói con cũng không ở lại sân huấn luyện nữa, họ còn cần phải chuẩn bị một ít quà mang đến tặng Thành chủ.
Đến tối, Thiệu Khiêm và sói con đến viếng thăm Thành chủ. Mà đối với việc họ đến Thành chủ tựa hồ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, trực tiếp chỉ ghế ngồi nói với hai người: "Ngồi đi."
"Xem ra Thành chủ Ludden đã sớm ngờ rằng chúng ta sẽ tới." Thiệu Khiêm cười tủm tỉm nhìn Thành chủ Ludden. Đây là con hồ ly thứ thiệt, từ thú hình đến trái tim đều là cáo già.
"Cách nói này," Thành chủ Ludden để cái ly xuống: "Tin tức của tôi có nhanh chóng đi nữa, cũng không bằng hai vị đang ngồi đây."
"Cáo già, đâu ra nhiều đường vòng lu bu với ông như vậy." Adolf không kiên nhẫn: "Mỗi lần tới ông đều như vậy, ông không phiền tôi cũng phiền."
Thành chủ Ludden cũng không tức giận, thậm chí còn cười lớn hơn một tí: "Adolf, chúng ta cũng lâu rồi không gặp mặt, chuyện trò một chút?"
Thiệu Khiêm đá đá Adolf cười cười với Thành chủ Ludden: "Adolf nhà tôi không biết nói chuyện, ngài còn chọc y."
"Được được được, cũng biết cậu che chở cậu ta." Thành chủ Ludden thu nét cười trên mặt: "So ra, các cậu tới đây cũng vì tin kia nhỉ?"
"Đúng." Thiệu Khiêm gật đầu một cái: "Với tin tức lớn như vậy, đế quốc chắc đã sớm biết mới đúng. Tại sao đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì?"
Không tăng binh lực bảo vệ biên giới, cũng không có bất kỳ tin tức trùng tộc bạo động truyền tới, việc này thật sự kỳ quái.
"Tin tức cũng không phải không truyền, chỉ là bị chặn nữa đường thôi." Thành chủ Ludden cười nhạt: "Vì truyền tin tức này ra ngoài, tôi cũng hao tổn hết mấy thú nhân."
"Có người ngăn cản?" Thiệu Khiêm có chút kinh ngạc với đáp án này: "Nếu như trùng tộc chọc thủng phòng tuyến, thế chẳng phải có nghĩa trực tiếp uy hiếp đến đế quốc?"
Mặc dù khu vực hoang mạc cách rất xa khu vực trung tâm đế quốc, nhưng hành động của trùng tộc rất nhanh chóng, trùng tộc có cánh có thể bay thẳng lên không trung, trùng tộc này có sức uy hiếp lớn hơn một chút. Đối với tình huống nghiêm trọng như vậy, đế quốc sao lại không có động tĩnh gì?
"Đế quốc ngày nay chia ba phái." Thành chủ Ludden nhíu chân mày thật chặt: "Năm đó sau khi Nguyên soái Derick rời đi, trực tiếp dẫn đến quân đoàn số một, quân đoàn số ba, quân đoàn số năm, cùng với quân đoàn số sáu giải tán, bốn quân đoàn bị phân tán dung hợp dưới quyền ba vị Nguyên soái khác, những năm nay sống cũng không tốt, bị bài xích vô cùng."
Nói tới đây Ludden bèn không nhịn được hừ lạnh: "Năm đó, Rio kia tới tôi đã nói phải giết chết hắn, kết quả Ade không đồng ý. Nếu không phải..."
"Cho dù ngài giết chết Rio, cũng không thể thay đổi lúc đó thế cục phải không?" Đối với chuyện xảy ra năm đó, sau khi Thiệu Khiêm thân với Thành chủ Ludden rồi cũng nghe được không ít. Hắn chỉ có thể nói, Rio vì tư lợi trực tiếp khiến ông Derick từ thần đàn rơi vào địa ngục. Sau khi hắn biết năm đó, suy nghĩ đầu tiêno là muốn trực tiếp giết chết Rio, nhưng khi đó Rio đã rời đi theo ông Ade rồi...
"Cậu xem tôi lại nói đi đâu rồi." Ludden vỗ vỗ trán mình trở lại chuyện chính: "Quân quyền đế quốc mặc dù bị ba Nguyên soái nắm trong tay, nhưng hoàng thất đế quốc cũng không phải đèn cạn dầu. Lang tộc đoàn kết nhất, thành viên hoàng thất trên căn bản cũng yêu thương nhau, cho dù là ba đại nguyên soái liên hợp, đến nay cũng không thể đẩy hoàng tộc xuống ngai vàng người điều khiến."
"Ba Nguyên soái còn có thể liên hợp?" Thiệu Khiêm nhướng mày chế giễu: "Chỉ sợ cũng là bằng mặt không bằng lòng đi."
"Biết là được, cần gì phải nói ra." Thành chủ Ludden cười ha ha không ngừng: "Ba lão bất tử kia, ngoài mặt liên hợp đối kháng hoàng tộc, kết quả ai cũng âm thầm nghĩ biện pháp ngáng đường đối phương. Thế mà ba tên này còn muốn lật đổ hoàng tộc? Nghĩ thật đẹp."
"Ý của ngài là, tin tức lần này đến nay vẫn chưa truyền đi, là vì Nguyên soái nào?" Thiệu Khiêm lúc này bừng tỉnh hiểu ra: "Là có người cản trở từ trong."
"Cũng không phải có người, chỉ sợ là ba lão bất tử cũng có tham dự mới đúng." Thành chủ Ludden cười nhạt: "Chỉ bất quá, họ càng không muốn cho người khác biết sự việc nghiêm trọng, tôi lại càng muốn lan truyền ra ngoài. Họ muốn mượn tai nạn lần này để đạt mục đích của mình cũng không đơn giản như vậy đâu."
"Lần này tôi tới, là hy vọng ngài có thể giúp một chuyện." Thiệu Khiêm nhân cơ hội này vội vàng nói.
"Cậu vừa tới, tôi cũng biết cậu có chuyện." Thành chủ Ludden chỉ Thiệu Khiêm không ngừng cười: "Cho tôi xem cậu đem quà gì tới đã."
Adolf cảm thấy mình hết sức tủi thân, nguyên ngày hôm nay y cũng không có cơ hội chen miệng, thật là gấp chết sói. Lúc này nghe Thành chủ Ludden nói muốn xem quà, trực tiếp lấy một vật từ túi vải, sau đó đeo lên bàn tay, dùng sức xòe bàn tay ra, năm móng thép sắc bén thép bắn ra.
Thành chủ Ludden nhìn thấy ánh mắt cũng sáng: "Lấy tới tôi nhìn thử."
"Chúng tôi muốn ra chiến trường." Đúng, Adolf nói chuyện luôn dứt khoát như vậy: "Đồng ý, đồ chơi này chính là của ông. Không đồng ý, tôi sẽ dùng đồ chơi này đập nhà ông."
"..." Thiệu Khiêm bị lý do như vậy làm nghẹn họng, vậy cũng được?
"Thủ lĩnh, mười tấn gang đồng ý cho tôi lúc nào đưa vậy?" Bán thú nhân da đen nhân lúc này cũng đã tiến tới trước mặt Thiệu Khiêm, hàm răng trắng đong đưa khiến Thiệu Khiêm đau mắt: "Anh mau cho tôi, tôi phải rèn sắt nhanh nhanh."
"... Chờ." Thiệu Khiêm xoa xoa lỗ mũi: "Mười tấn bây giờ tôi biết tìm đâu cho anh."
"Anh cũng không thể gạt tôi." Mắt bán thú nhân da đen lập tức trợn to: "Nếu anh gạt tôi... Mỗi ngày tôi sẽ đến trước cửa phòng các anh rèn sắt."
Khóe miệng Thiệu Khiêm hơi co quắp: "Không gạt anh."
"Sau này kêu quân đoàn trưởng." Martin vỗ vỗ vai bán thú nhân da đen: "Vũ khí sau này của chúng tôi đều giao cho anh."
"Yên tâm đi." Bán thú nhân da đen vỗ ngực bảo đảm: "Chuyện khác thì không dám nói, kỹ thuật chế tạo của tôi tuyệt đối không thể kém hơn những thú nhân ngoài kia."
"Đâu có nói kỹ thuật chế tạo của anh kém," Ánh mắt Thiệu Khiêm quét qua những bán thú nhân đang hưng phấn thảo luận, sau đó cao giọng nói: "Trước tiên nghe tôi nói được không?"
Nghe tiếng Thiệu Khiêm, các bán thú nhân đang thảo luận đều ngừng lại, có điều nụ cười vẫn hiện trên mặt, thậm chí mặt những người này đều đỏ lên vì hưng phấn.
"Mọi người biết, một khi chúng ta lên chiến trường là đại biểu cho cái gì không?" Thiệu Khiêm cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng, hắn chăm chú nhìn mỗi một bán thú nhân tại đây: "Đại biểu, chúng ta sẽ bỏ mạng bất cứ lúc nào. Có thể sẽ chết dưới ria của trùng tộc, có thể sẽ bị nghiền thành thịt nhão, càng có thể chết không toàn thây."
Thiệu Khiêm thoáng dừng lại rồi nói tiếp: "Mọi người theo tôi huấn luyện, trở nên mạnh mẽ, chẳng phải mong muốn giúp mình sống tốt hơn à. Nếu như tôi đưa mọi người lên chiến trường, vậy thì đồng nghĩa với việc đầu mọi người lơ lửng giữa không trung, lúc nào cũng có thể vứt bỏ tính mạng của mình. Nói cho tôi, mọi người vẫn bằng lòng đi cùng tôi chứ?"
Vẫn bằng lòng chứ? Câu nói này khiến nụ cười trên mặt các bán thú nhân biến mất không ít, thậm chí có một số người trầm mặc cúi đầu. Có điều cũng không lâu lắm, không ít người đều ánh mắt kiên định ngẩng đầu nhìn Thiệu Khiêm. Có người bắt đầu hô to: "Cho dù chết, cũng chết vinh quang."
Người thứ nhất hô lên, ngay sau đó người thứ hai, người thứ ba...
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố dưới lòng đất đều bị từng đợt sóng âm này lấp đầy. Thiệu Khiêm nhìn các bán thú nhân mạnh mẽ tinh thần phấn chấn này cảm thấy lỗ mũi có hơi ê. Hắn bóp mũi cười nói: "Không sợ đám thú nhân kia xem thường mọi người?"
"Ai xem thường chúng tôi, đánh kẻ đó tới khi thừa nhận mới thôi." Martin bị kéo theo cũng có chút kích động: "Chúng ta trải qua nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng đi tới ngày hôm nay. Nếu như lại lùi bước vào giây phút quan trọng này, có lẽ chúng ta có thể giữ được tính mạng, nhưng sẽ hối hận cả đời."
"Martin nói đúng." Martin nói xong bên dưới có người bày tỏ đồng ý: "Trước kia chúng ta chỉ muốn làm sao giúp mình sống tốt hơn một chút. Hôm nay chúng ta làm được rồi. Nhưng chúng ta có mục tiêu xa hơn, đó chính là giúp bán thú nhân hợp pháp hóa. Hiện tại cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt chúng ta, cho dù bỏ mạng, ch úng ta cũng không hối tiếc."
Lời người này nói được đón nhận thật nhiều âm thanh đồng tình nghênh. Nếu như đây là ba năm trước, có bán thú nhân nói ra câu này, nhất định sẽ có người khinh thường thậm chí cảm thấy người này điên rồi. Nhưng bây giờ lại khác, hôm nay họ đã trải qua hai ba năm huấn luyện, đã sớm không cách nào thỏa mãn việc đối chiến với mấy thú nhân ngày nào cũng thấy mặt nữa rồi.
Vả lại, lý do họ trở nên mạnh mẽ, đơn giản chính muốn có thể thay đổi nhận thức của tinh cầu về bán thú nhân, hôm nay có một cơ hội như thế đặt trước mặt họ, các bán thú nhân như bắt được rơm rạ cứu mạng, sao có thể buông tha chứ?
Cho dù, cái giá của cơ hội này có thể là tính mạng của họ.
"Được rồi, vậy chúng ta làm." Thiệu Khiêm cảm thấy, nhìn các bán thú nhân này mình cũng có chút nhiệt huyết sôi trào. Hắn cười lớn tiếng nói: "Mọi người cũng chuẩn bị."
"Được. Khi nào lên đường." Martin thuận miệng hỏi.
"..." Nụ cười của Thiệu Khiêm cứng trên mặt, lên đường hả...
"Tối nay tôi đi tìm Thành chủ." Adolf làm một trung lang hợp cách làm sao có thể để bạn đời của mình khó xử? Vì vậy, vội vàng tiếp lời: "Chuyện này cứ để em làm."
"Anh đi cùng em." Thiệu Khiêm dùng mu tay phải vỗ vỗ ngực Adolf: "Đừng để đến nơi rồi bán mình lúc nào cũng không hay."
"Biết Diudiu tốt với em mà." Sói con vừa nói vừa muốn tiến tới. Thiệu Khiêm dù da mặt có dày đi nữa, cũng không thể mặc kệ sự đời bị hôn nhiệt liệt dưới một trăm đôi mắt chút nào. Vì vậy, khi Adolf còn không chưa tới, trực tiếp bước xéo tránh ra.
Không hôn được Adolf cảm thấy toàn thân đều không vui, y cảm thấy từ khi Diudiu có những người này cũng không thân thiết với y nữa, xem ra tối nay sau khi từ Phủ Thành Chủ trở về phỉa nói chuyện tử tế với Diudiu về đời người, về lý tưởng mưới được.
Nếu mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng, Thiệu Khiêm và sói con cũng không ở lại sân huấn luyện nữa, họ còn cần phải chuẩn bị một ít quà mang đến tặng Thành chủ.
Đến tối, Thiệu Khiêm và sói con đến viếng thăm Thành chủ. Mà đối với việc họ đến Thành chủ tựa hồ cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, trực tiếp chỉ ghế ngồi nói với hai người: "Ngồi đi."
"Xem ra Thành chủ Ludden đã sớm ngờ rằng chúng ta sẽ tới." Thiệu Khiêm cười tủm tỉm nhìn Thành chủ Ludden. Đây là con hồ ly thứ thiệt, từ thú hình đến trái tim đều là cáo già.
"Cách nói này," Thành chủ Ludden để cái ly xuống: "Tin tức của tôi có nhanh chóng đi nữa, cũng không bằng hai vị đang ngồi đây."
"Cáo già, đâu ra nhiều đường vòng lu bu với ông như vậy." Adolf không kiên nhẫn: "Mỗi lần tới ông đều như vậy, ông không phiền tôi cũng phiền."
Thành chủ Ludden cũng không tức giận, thậm chí còn cười lớn hơn một tí: "Adolf, chúng ta cũng lâu rồi không gặp mặt, chuyện trò một chút?"
Thiệu Khiêm đá đá Adolf cười cười với Thành chủ Ludden: "Adolf nhà tôi không biết nói chuyện, ngài còn chọc y."
"Được được được, cũng biết cậu che chở cậu ta." Thành chủ Ludden thu nét cười trên mặt: "So ra, các cậu tới đây cũng vì tin kia nhỉ?"
"Đúng." Thiệu Khiêm gật đầu một cái: "Với tin tức lớn như vậy, đế quốc chắc đã sớm biết mới đúng. Tại sao đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì?"
Không tăng binh lực bảo vệ biên giới, cũng không có bất kỳ tin tức trùng tộc bạo động truyền tới, việc này thật sự kỳ quái.
"Tin tức cũng không phải không truyền, chỉ là bị chặn nữa đường thôi." Thành chủ Ludden cười nhạt: "Vì truyền tin tức này ra ngoài, tôi cũng hao tổn hết mấy thú nhân."
"Có người ngăn cản?" Thiệu Khiêm có chút kinh ngạc với đáp án này: "Nếu như trùng tộc chọc thủng phòng tuyến, thế chẳng phải có nghĩa trực tiếp uy hiếp đến đế quốc?"
Mặc dù khu vực hoang mạc cách rất xa khu vực trung tâm đế quốc, nhưng hành động của trùng tộc rất nhanh chóng, trùng tộc có cánh có thể bay thẳng lên không trung, trùng tộc này có sức uy hiếp lớn hơn một chút. Đối với tình huống nghiêm trọng như vậy, đế quốc sao lại không có động tĩnh gì?
"Đế quốc ngày nay chia ba phái." Thành chủ Ludden nhíu chân mày thật chặt: "Năm đó sau khi Nguyên soái Derick rời đi, trực tiếp dẫn đến quân đoàn số một, quân đoàn số ba, quân đoàn số năm, cùng với quân đoàn số sáu giải tán, bốn quân đoàn bị phân tán dung hợp dưới quyền ba vị Nguyên soái khác, những năm nay sống cũng không tốt, bị bài xích vô cùng."
Nói tới đây Ludden bèn không nhịn được hừ lạnh: "Năm đó, Rio kia tới tôi đã nói phải giết chết hắn, kết quả Ade không đồng ý. Nếu không phải..."
"Cho dù ngài giết chết Rio, cũng không thể thay đổi lúc đó thế cục phải không?" Đối với chuyện xảy ra năm đó, sau khi Thiệu Khiêm thân với Thành chủ Ludden rồi cũng nghe được không ít. Hắn chỉ có thể nói, Rio vì tư lợi trực tiếp khiến ông Derick từ thần đàn rơi vào địa ngục. Sau khi hắn biết năm đó, suy nghĩ đầu tiêno là muốn trực tiếp giết chết Rio, nhưng khi đó Rio đã rời đi theo ông Ade rồi...
"Cậu xem tôi lại nói đi đâu rồi." Ludden vỗ vỗ trán mình trở lại chuyện chính: "Quân quyền đế quốc mặc dù bị ba Nguyên soái nắm trong tay, nhưng hoàng thất đế quốc cũng không phải đèn cạn dầu. Lang tộc đoàn kết nhất, thành viên hoàng thất trên căn bản cũng yêu thương nhau, cho dù là ba đại nguyên soái liên hợp, đến nay cũng không thể đẩy hoàng tộc xuống ngai vàng người điều khiến."
"Ba Nguyên soái còn có thể liên hợp?" Thiệu Khiêm nhướng mày chế giễu: "Chỉ sợ cũng là bằng mặt không bằng lòng đi."
"Biết là được, cần gì phải nói ra." Thành chủ Ludden cười ha ha không ngừng: "Ba lão bất tử kia, ngoài mặt liên hợp đối kháng hoàng tộc, kết quả ai cũng âm thầm nghĩ biện pháp ngáng đường đối phương. Thế mà ba tên này còn muốn lật đổ hoàng tộc? Nghĩ thật đẹp."
"Ý của ngài là, tin tức lần này đến nay vẫn chưa truyền đi, là vì Nguyên soái nào?" Thiệu Khiêm lúc này bừng tỉnh hiểu ra: "Là có người cản trở từ trong."
"Cũng không phải có người, chỉ sợ là ba lão bất tử cũng có tham dự mới đúng." Thành chủ Ludden cười nhạt: "Chỉ bất quá, họ càng không muốn cho người khác biết sự việc nghiêm trọng, tôi lại càng muốn lan truyền ra ngoài. Họ muốn mượn tai nạn lần này để đạt mục đích của mình cũng không đơn giản như vậy đâu."
"Lần này tôi tới, là hy vọng ngài có thể giúp một chuyện." Thiệu Khiêm nhân cơ hội này vội vàng nói.
"Cậu vừa tới, tôi cũng biết cậu có chuyện." Thành chủ Ludden chỉ Thiệu Khiêm không ngừng cười: "Cho tôi xem cậu đem quà gì tới đã."
Adolf cảm thấy mình hết sức tủi thân, nguyên ngày hôm nay y cũng không có cơ hội chen miệng, thật là gấp chết sói. Lúc này nghe Thành chủ Ludden nói muốn xem quà, trực tiếp lấy một vật từ túi vải, sau đó đeo lên bàn tay, dùng sức xòe bàn tay ra, năm móng thép sắc bén thép bắn ra.
Thành chủ Ludden nhìn thấy ánh mắt cũng sáng: "Lấy tới tôi nhìn thử."
"Chúng tôi muốn ra chiến trường." Đúng, Adolf nói chuyện luôn dứt khoát như vậy: "Đồng ý, đồ chơi này chính là của ông. Không đồng ý, tôi sẽ dùng đồ chơi này đập nhà ông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất