Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 95: Quân phiệt tranh bá văn [5]

Trước Sau
Mộc Thanh Yểm về bàn ngồi xuống, yên lặng ăn hết điểm tâm trên bàn: "Tôi sẽ không làm cậu bị thương."

"Tôi biết." Thiệu Khiêm đứng dậy duỗi người một cái: "Ăn xong rồi đi nghỉ ngơi, có chuyện ngày mai nói."

"Được." Mộc Thanh Yểm lại uống một hớp nước rồi Thiệu Khiêm vào phòng, y cũng không khách sao, vào phòng rồi trực tiếp cởi ngoại sam bẩn thỉu ra, sau đó lăn một vòng trên giường: "Tôi ngủ trong bên."

"Tùy anh." Thiệu Khiêm ngáp một cái nằm lên giường, không được bao lâu hô hấp đã ổn định.

Mộc Thanh Yểm cơ thể có chút cứng ngắc nằm trên giường, trước kia y chưa bao giờ chung giường với người khác, mặc dù người bên cạnh khiến y cảm thấy thoải mái tha lỏng, nhưng thói quén của bản thân cũng không phải tự dưng có thể bỏ.

Theo hô hấp càng ngày càng trầm ổn của Thiệu Khiêm, Mộc Thanh Yểm cũng cảm thấy mình có chút buồn ngủ, y chớp chớp đôi mắt có chút đau nhức, nhắm mắt định thiếp đi, đang lúc ý thức y mông lung lúc, một cơ thể ấm áp chứa mùi mực lăn vào.

Việc này làm cho Mộc Thanh Yểm vốn đã ý thức có chút mơ hồ bỗng tỉnh lại. Cánh tay phải của y bị Thiệu Khiêm đè bên dưới, cứng còng căn bản không dám động đậy, tay trái đặt trên bụng có chút bối rối cử động mấy cái.

Nhưng mà, Thiệu Khiêm lăn vào ngực y không hề trung thực chút nào, dường như hắn cảm thấy có chút không thoải mái, lăn qua lộn lại trong ngực Mộc Thanh Yểm không chịu ngừng, cuối cùng đầu dần dần chuyển tới ngực Mộc Thanh Yểm, nghe nhịp tim của y từ từ bình tĩnh lại.

Hắn thì bình tĩnh, Mộc Thanh Yểm lại hoàn toàn cứng còng trên giường. Ban đầu y cũng không dám nhúc nhích chút nào, từ từ y hoạt động cánh tay, phát hiện người tựa vào ngực mình không tỉnh lại, lại đưa cánh tay đặt lên vai hắn, thấy hắn vẫn là không có dấu hiệu thanh tỉnh, cuối cùng dùng hai cánh tay mang ý dò xét ôm lưng Thiệu Khiêm, một hồi lâu vẫn không thấy người trong ngực tỉnh lại.

Lúc này, y hoàn toàn yên tâm, hoạt động hạ thân cứng ngắc, siết chặt người vào ngực, nghe tiếng hô hấp vững vàng của hắn, Mộc Thanh Yểm cũng cảm thấy mình có chút mệt nhọc, mắt từ từ nhắm lại, không bao lâu sau hô hấp cũng ổn định.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thiệu Khiêm nghe thấy một tiếng rầm, cửa phòng mình bị đạp ra. Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy, mắt còn chưa kịp mở ra đã nghe được một tiếng thét chói tai: "Người trên giường là ai?"

Lúc này, Thiệu Khiêm hoàn toàn bị dọa tỉnh. Hắn mở mắt thấy Bành phu nhân mặt đầy khiếp sợ, cùng với Bành lão gia cũng sắp cười thành phật Di Lặc.

Giờ đây, nội tâm Thiệu Khiêm tan vỡ, sao hắn lại quên mất Bành phu nhân thích đạp cửa phòng, nhìn biểu tình mơ màng của con trai mình chứ? Tình huống hiện tại hắn nên giải thích làm sao?

Bành phu nhân ba bước cũng thành hai bước trực tiếp xông tới mép giường, kéo Thiệu Khiêm xuống bảo vệ sau lưng, đôi mắt hạnh xinh đẹp mở tròn xoe căm tức nhìn người đàn ông gương mặt lạnh lùng ngồi trên giường: "Cậu là người phương nào? Sao lại trên giường con út nhà tôi?"

"Phu nhân, đừng gấp." Bành lão gia trên dưới quan sát thằng hai nhà mình một phen, thấy hắn không vấn đề gì rồi cười tủm tỉm nói: "Vị này... Không bằng cậu mặc quần áo vào trước, chúng ta nói chuyện một chút?"

Nói chuyện một chút? Có thể nói gì? Ký ức của Thiệu Khiêm đối với Mộc Thanh Yểm vẫn có một ít, người cha này của hắn cũng không phải là đèn cạn đàu, "nói một chút" với ông có thể tự lột một lớp da.

Mộc Thanh Yểm ngồi ở mép giường, mắt quét nhìn trường sam bẩn thỉu bị ném dưới đất không có định mặc vào: "Thất lễ."

Bành phu nhân thấy điệu bộ này của y, mặt đều tức xanh lè ra rồi: "Biết thất lễ thì mau lăn xuống giường con tôi."

"Mẹ, anh ấy không phải người xấu." Thiệu Khiêm thấy Bành phu nhân hận không thể chém bạn đời nhà mình vội vàng mở miệng: "Anh ấy... anh ấy là bạn con..."

"Cục cưng, con có bạn bè gì mà mẹ không biết?" Ngón tay ngọc của Bành phu nhân ấn trán Thiệu Khiêm: "Con giỏi ha, còn học nói dối mẹ."

Mộc Thanh Yểm nhìn Thiệu Khiêm bị ấn trán còn cười hì hì trong lòng chua chát, hắn còn chưa từng cười với mình đâu. Chỉ là, người này mặc dù trong lòng chua chát, nhưng biểu tình trên mặt lại càng lạnh hơn một ít, cộng thêm vết sẹo ở đuôi chân mày kia nữa, hình dáng ấy quả thật khiến người ta thấy không được đẹp cho lắm.

"Người..." Bành lão gia tiến lên hai bước che chở vợ con mình định gọi người.

Chỉ là, ông mới vừa mở miệng đã bị Thiệu Khiêm che miệng: "Cha, anh ấy thật sự không phải người xấu. Cha còn chưa tin con sao?"

Bành phu nhân nhìn con trai nhà mình bảo vệ người trên giường như vậy cũng có chút nghi ngờ, bà kéo tay áo Bành lão gia: "Nếu không thì hỏi rõ trước?"

Bành lão gia tất nhiên là nghe phu nhân nhà mình, ông lấy bàn tay Thiệu Khiêm xuống nắm trong bàn tay: "Con trai của cha đi rửa mặt trước."

"Dạ." Thiệu Khiêm đi tới tủ quần áo của mình lấy ra hai bộ ngoại sam vứt lên giường: "Của anh tôi, anh mặc tạm."

Trước không nói thấy Thiệu Khiêm lấy quần áo của nam nhân khác từ tủ quần áo Mộc Thanh Yểm có tâm tình gì, chỉ là Bành phu nhân thấy con út nhà mình lại còn lấy quần áo cho người ngoài cũng chua chát: "Cục cưng, con ra ngoài cùng mẹ."

Mộc Thanh Yểm nhìn Thiệu Khiêm đi theo Bành phu nhân ra ngoài phòng, sau đó mới cầm quần áo Thiệu Khiêm cho thay, thân hình của Bành đại thiếu cũng tương đồng với y, mặc vào bề ngang cũng vừa vặn, chỉ là vạt áo hơi ngắn.

"Họ gì?" Phu nhân và con út nhà mình đều đi ra ngoài rồi, Bành lão gia vén vạt áo ngồi lên nhuyễn tháp: "Cậu cứ tự nhiên."

Trong nội thất này, tổng cộng chỉ có hai cái nhuyễn tháp, còn xếp song song. Mộc Thanh Yểm nhìn nhuyễn tháp bên cạnh Bành lão gia, trực tiếp đặt mông ngồi lên giường: "Tiểu bối họ Mộc."

"Tam Thủy Mộc?" Nghe được cái họ này mặt Bành lão gia lộ vẻ kinh ngạc, cơ thể cũng không tự chủ ngồi thẳng một ít, ông có chút hoài nghi trên dưới quan sát Mộc Thanh Yểm. Vừa rồi cảm thấy người này khí độ phi phàm, nhất định không phải vật trong ao, nhưng không ngờ y lại là người nhà họ Mộc?



"Đúng vậy." Mộc Thanh Yểm gật đầu một cái: "Mộc Thanh Yểm."

Nụ cười trên mặt Bành lão gia cũng không còn, ông chợt đứng dậy lạnh giọng nói: "Bành gia tôi không cung phụng chứa nổi Tôn Đại Bồ Tát như ngài, vẫn mong mau rời khỏi thì tốt hơn."

"Bành lão gia, Lãnh Lâm tính tình như thế nào ông rất rõ ràng." Mộc Thanh Yểm giống như không nghe được lệnh đuổi khách của Bành lão gia: "Bây giờ lão có thể dễ dàng tha cho hai nhà Bành Trầm, nhưng ngày sau ai biết được?"

Hàm ý của Mộc Thanh Yểm, Bành lão gia còn có thể không hiểu? Nhưng hiểu là một chuyện, tìm kiếm Mộc gia trợ giúp lại là một chuyện khác. Mộc gia của y hôm nay đã là thứ tử nắm quyền, cho dù Mộc Thanh Yểm là đích trưởng tử thì có thể như thế nào? Còn không phải là bị thứ tử ép từng bước tháo chạy?

(thứ tử: con vợ lẻ; đích trưởng tử: con cả do vợ lớn sinh)

Nghĩ tới đây, Bành lão gia có chút tự hào, nhìn Bành gia của ông tốt biết bao, nam nhân cũng trung thành với ái thê, chưa bao giờ tìm ba nhặt bốn.

Mấu chốt là, nhà ông mặc dù có hai đứa con trai, nhưng con trai lớn trưởng thành chững chạc có thể gánh trách nhiệm lớn, con trai nhỏ khôn khéo chọc người thương yêu, còn biết thương người. Cho dù Bành gia của ông không có gia lớn nghiệp lớn như Lãnh gia Mộc gia thì thế nào? Những đại gia tộc này có nhà nào có thể hòa thuận hạnh phúc như nhà ông?

Mộc Thanh Yểm nhìn Bành lão gia một hồi lâu không lên tiếng cũng không nóng nảy, tin tưởng Bành lão gia càng hiểu cục thế trước mắt hơn, Lãnh Lâm ngoài mặt khách sáo với họ, thực ra trong lòng đã sớm muốn một lưới bắt hết hai nhà Bành Trầm rồi. Nhất là con trai lớn của Bành gia còn quản lý quân biên phòng, chỉ sợ càng là trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Lãnh Lâm.

"Hôm nay hai nhà Bành Trầm tôi giao hảo với đại soái Lãnh, Mộc thiếu gia nói thẳng muốn Bành mỗ hợp tác đối phó đại soái Lãnh..." Bành lão gia chậm rãi ngồi xuống: "Cậu không sợ tôi sẽ trực tiếp kêu người đi thông báo bắt cậu lại lần nữa?"

Muốn nói tối qua không biết phó quan Bạch hưng sư động chúng đang bắt ai, hôm nay trong phòng con út nhà mình thấy người này thì hoàn toàn hiểu được. Nhưng, người này đến tột cùng làm sao lại mò tới vào phòng con út nhà mình? Phải biết phòng con út nhà ông lại nằm ở ngay giữa Bành phủ, mặc kệ đi hướng nào, đều phải mất một đoạn đường mới đến được.

"Bành lão gia không có trước tiên bắt người khi biết tôi là Mộc Thanh Yểm, chứng minh ông không hề muốn giao tôi cho Lãnh Lâm." Mộc Thanh Yểm nói câu này rất chắc chắn. Khi thấy người này y trước tiên cảm thấy, đây cũng không phải một người vì lợi ích trước mắt mà từ bỏ kế hoạch lâu dài. Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao muốn hỏi Bành lão gia có muốn hợp tác hay không.

Tất nhiên, quan trọng nhất chính là, người này con là cha Bành Du.

Bành lão gia cười nhạt với Mộc Thanh Yểm: "Không bắt cậu trước tiên, hoàn toàn là vì bây giờ cậu đang ở trong phòng con tôi. Nếu iao cậu ra, lỡ như liên lụy đến con tôi, thế chẳng phải cái mất nhiều hơn cái được à."

"Ngư Ngư có một người cha như Bành lão gia, thật khiến Mộc mỗ hâm mộ vô cùng." Mộc Thanh Yểm mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu sau này Ngư Ngư ở bên y, nhất định sẽ bảo vệ hắn giọt nước không lọt, tuyệt đối không thể để cho kẻ xấu nào lợi dụng sơ hở.

Hóa ra Mộc đại thiếu gia anh biết, mình là lợi dụng sơ hở của Bành lão gia? Tin tưởng nếu Bành lão gia và Bành phu nhân biết, nhất thời sơ suất để heo ủi cái tráng nhà mình, nhất định sẽ trông chừng nghiêm ngặt.

Cậu hâm mộ cũng vô ích. Bành lão gia trong lòng âm thầm đắc ý. Đối với chuyện sủng ái con cái, Bành lão gia Bành phu nhân nhận thứ hai, tuyệt đối không dám có người nhận thứ nhất.

"Bành lão gia, chúng ta trở lại chuyện chính, đại lang* quản lý quân biên phòng, chỉ sợ đã bị Lãnh Lâm xem thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu như lúc này mà không tìm một ngoại viện, ngày sau chỉ sợ sẽ rất khó sống." Mộc Thanh Yểm đối với việc thuyết phục Bành lão gia hợp tác với mình vẫn có mấy phần chắc chắn.

*Đại lang: con trai lớn

Hôm nay hai nhà Bành Trầm có thể nói là đã đến bên vách đá, nhìn như gia lớn nghiệp lớn không ai dám trêu chọc nhiều, nhưng trên thực tế chỉ cần có gió thổi cỏ lay, một lần dính dáng là hai nhà cùng chết sống.

Lãnh Lâm chắc cũng nhìn trúng điểm này, cho nên, bây giờ lão nhất định cũng tìm mọi cách chuẩn bị lôi kéo nhiều phe thế lực, cố gắng nhổ tận gốc hai nhà Bành Trầm.

Mộc Thanh Yểm nói thế, Bành lão gia làm sao không hiểu? Tối qua con trai lớn của ông về không chỉ muốn nói chuyện này? Chỉ là, họ muốn hợp tác, cũng chưa từng nghĩ tới tôn đại phật Mộc gia này nha.

Thứ nhất, chuyện nhà đại soái Mộc năm đó ái thiếp diệt thê có thể nói là rất xôn xao không người không biết. Thứ hai, Mộc Thanh Yểm từ nhỏ đã bị em trai cùng cha khác mẹ ép không ngóc đầu lên được, hợp tác với y cũng không phải lựa chọn gì tốt.

Chỉ là hai điểm này, đã khiến Bành lão gia dẹp tâm tư hợp tác với Mộc Thanh Yểm. Có điều, cho dù không hợp tác, cũng không đắc tội là được. Tuy y không được ưu ái, nhưng dù sao cũng họ Mộc, chỉ với cái họ này của y, thì không phải là kẻ mà mình có thể đắc tội nổi.

"Tâm ý của Mộc thiếu gia Bành mỗ hiểu." Bành lão gia cười nói: "Hôm nay con lớn nhà tôi mới vừa tiếp quản quân biên phòng, công việc trong quân còn đang trong bàn giao, tất nhiên cũng khó mà điều động."

Mộc Thanh Yểm chơi tâm kế với cha ruột và em trai nhiều năm như vậy, còn có thể không hiểu ý Bành lão gia? Ông cũng không phải là không muốn hợp tác, chẳng qua mình cũng không phải đối tượng hợp tác lý tưởng. Hoặc nên nói là, hợp tác với y, ngoài mặt trăm hại mà không một lợi thôi.

"Bành lão gia, ông cảm thấy tôi chỉ có một chút điểm tựa, mà có thể an ổn sống đến bây giờ?" Mộc Thanh Yểm tự nhiên cũng biết, nếu y không lấy ra thành ý hợp tác, Bành lão gia chỉ sợ sẽ tiếp tục đánh thái cực với y nữa.

"Ồ?" Bành lão gia nghe vậy hơi nhíu mày: "Mộc thiếu gia cứ nói đừng ngại."

"Mẹ tôi họ Lý." Mộc Thanh Yểm cũng không nói nhiều, y tin tưởng, với sự thông minh tài trí của Bành lão gia, không khó đoán ra Lý mà y nói đến tột cùng là Lý nào.

"Chẳng lẽ là Lý đó?" Bành lão gia kinh ngạc nhìn Mộc Thanh Yểm. Nếu như thật sự là Lý đó, năm đó sao đại soái Mộc lại dám làm ra trò cười lưu danh như ái thiếp diệt thê thế này?"

"Chính là Lý mà ngài nghĩ." Mộc Thanh Yểm gật đầu một cái, như đánh đố Bành lão gia: "Cho nên, Bành lão gia không ngại thử nghiệm hợp tác cùng tôi? Tôi có thể đảm bảo với ông, nửa tháng, tôi có thể khiến Mộc của Nam Ngũ Tỉnh, đổi họ Mộc này của tôi."

"Tôi có thể tin cậu?" Bành lão gia đối với lời nói của Mộc Thanh Yểm tất nhiên bán tin bán ngờ. Dù sao, ban đầu chuyện nhà đại soái Mộc cũng có hơi lớn, sau khi vợ kết tóc chết, đại soái Mộc vẫn sống rất là thoải mái, thậm chí còn đoạt về hai tỉnh.



"Tin hay không nửa tháng sau chúng ta sẽ thấy rõ mà phải không?" Biểu hiện trên mặt Mộc Thanh Yểm thoáng nhu hòa một chút: "Bành lão gia tin hay không thật ra không có quan hệ lớn, chỉ cần Ngư Ngư tin tôi là được."

"Tôi tin tưởng con út nhà tôi và Mộc thiếu gia không thân như vậy." Còn Ngư Ngư, con trai út nhà tôi chỗ nào giống động vật bơi trong nước? Còn Ngư Ngư, cả nhà cậu đều là Ngư Ngư.

"Có thân hay không, tin tưởng chỉ có tôi và Ngư Ngư biết." Mộc Thanh Yểm còn có thể bị lời noi lạnh nhạt của Bành lão gia hù được? Đương nhiên không thể, theo đuổi người yêu chủ yếu nhất là da mặt dày, mặc dù y còn cần rèn luyện, nhưng đối phó với một Bành lão gia vẫn dư sức có thừa.

Nụ cười trên mặt Bành lão gia lại rực rỡ một chút, chỉ là đôi mắt sắc lẹm kia thật sự ném vèo vèo lên người Mộc Thanh Yểm rồi. Tại sao ông luôn cảm thấy, bảo bối nhà ông sắp bị tha đi vậy ta? Đây nhất định là lỗi giác nhỉ?

Chỉ có thể nói, trực giác của Bành lão gia vẫn rất chính xác, bây giờ đã có chút cảnh giác. Nhưng, cũng chỉ là cảnh giác mà thôi, chờ sau này ông trơ mắt nhìn cải trắng nhà mình bị con heo này ủi đi, đó thật là vỗ ngực cào phổi hối hận không kịp.

Nếu như sớm biết tên này từ ban đầu để ý con út nhà mình, cho dù ông giao tên này cho cho đại soái Lãnh, cũng không thể để cậu ta ủi bối bối nhà mình đi.

Mà bên này Thiệu Khiêm ưỡn gương mặt bị xoa ửng đi vào, nhìn trái nhìn phải hai người ngồi trên nhuyễn tháp và trên giường có chút không hiểu: "Nói gì thế ạ? Làm sao ánh mắt trông như đao quang kiếm ảnh?"

"Con/Em nhìn nhầm rồi." Lúc này Bành lão gia và Mộc Thanh Yểm lại ăn ý. Chỉ là, hai người này dứt lời đều nhìn đối phương một cái là được.

Với thuyết pháp này, Thiệu Khiêm nhất định không tin. Có điều nếu hai người này không muốn nói, vậy hắn cũng sẽ không muốn hỏi lại.

"Cha mẹ, con và... A Miểu không ra ngoài ăn cơm đâu." Đối với cái tên nhuyễn manh như "Miểu Miểu", hắn thật sự gọi không được. Mà lúc này hắn cũng không dám dẫn Mộc Thanh Yểm ra ngoài, trong phủ này nếu nói không có một hai tai mắt của đại soái Lãnh hắn không tin, mọi thứ vẫn cẩn thận mới được.

"Lát nữa mẹ kêu Quyên Nhi đem tới cho cả hai." Bành phu nhân lúc này đã tắt hết lửa giận, đây hoàn toàn là công lao Thiệu Khiêm cống hiến gò má cho bà bóp.

"Cám ơn mẹ nhiều." Thiệu Khiêm nhoẻn miệng cười lộ ra hai cây răng hổ.

Mộc Thanh Yểm gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhìn Thiệu Khiêm, chẳng qua, trong lòng cũng không bình tĩnh như ngoài mặt. Hắn nhìn Thiệu Khiêm lộ ra hai cái răng hổ yên lặng chua, cười ngọt như vậy làm gì? Còn đặc biệt lộ ra hai cây răng hổ, thật là phạm quy.

Cười đẹp như vậy, chẳng lẽ lại không thể chờ đến lúc không người, cười cho mình y xem sao?

Không thể không nói Mộc đại thiếu à, anh bày mặt lạnh mà soi mói như vậy có ổn không đó?

"Còn khách sáo với mẹ." Bành phu nhân nhéo má con út nhà mình rồi kêu Bành lão gia ra ngoài.

Sau khi hai người đi, có một người lén lén lút lút chạy tới tiểu viện của Thiệu Khiêm, tiến tới nơi khuất khuất dán lỗ tai vào cửa sổ muốn thám thính động tĩnh.

Thiệu Khiêm vì để ngừa vạn nhất, đã sớm bao trùm linh hồn lực quanh viện tử này, kẻ lén lút nào vừa tiến vào viện, sẽ bị hắn biết trước tiên.

Mộc Thanh Yểm há miệng muốn nói, chỉ là hắn còn chưa mở miệng, đã thấy Thiệu Khiêm giơ ngón trỏ lên ngăn môi, sau đó chỉ với y hướng tây nam.

Mộc Thanh Yểm không ngốc, thấy động tác của Thiệu Khiêm tất nhiên biết chỗ đó khác thường, y gật đầu một cái, theo ngón tay của Thiệu Khiêm núp vào phía sau bình phong.

Thiệu Khiêm thấy Mộc Thanh Yểm đã trốn kỹ rồi thì rón rén đi tới cửa, nhẹ nhàng kéo cửa phòng ra, sau đó rón rén đi tới khúc quanh phía tây nam: "Anh là ai?"

Người kia không ngờ tới có người đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, gã lật đật lui về phía sau hai bước, khi thấy là Thiệu Khiêm thì nhất thời muốn chạy trốn.

Thiệu Khiêm còn có thể cho một gia đinh như thế trốn? Hắn trực tiếp gạt chân khiến người ngã ra đất, chân phải đạp lên ngực người kia hỏi: "Nói, ai phái anh tới."

Người kia làm sao cũng không thể nghĩ đến, nhị thiếu bình thường trông thư sinh yếu đuối lại mạnh như vậy, cái gạt chân kia khiến toàn thân gã đều có chút bối rối, lúc này bị Thiệu Khiêm đạp ngực, lại có chút không thở nổi: "Tôi... tôi chẳng qua chỉ... muốn trộm... trộm ít đồ..."

Ban ngày ban mặt mà anh nói với tôi muốn trộm ít đồ? Lý do vụng về như vậy Thiệu Khiêm có tin gã mới có là lạ. Chân Thiệu Khiêm đạp gia đinh chân lại tăng thêm trọng lượng: "Có nói thật hay không?"

Gia đinh kia có lẽ thấy không lừa được rồi, tay trái bất ngờ rút chủy thủ từ bên hông đâm về phía cổ chân Thiệu Khiêm.

Nếu Thiệu Khiêm có thể bị bị thương, thế thì phải nói hắn là phế vật thật rồi. Chân đạp gia đinh bất chợt đá chủy thủ trong tay gã ra ngoài, người kia còn chưa kịp đứng dậy, lại bị hắn đạp một cái nữa.

"Người đâu." Thiệu Khiêm thấy bộ dạng người này như vậy, trực tiếp cao giọng kêu người tới.

Người kia thấy Thiệu Khiêm kêu người thì có chút luống cuống, chẳng qua chân Thiệu Khiêm đạp rất mạnh, gã vùng vẫy mấy cái cũng không thoát được, người kia đột nhiên nâng chân sau lên đá về phía lưng Thiệu Khiêm.

Mà lúc này nghe được tiếng Thiệu Khiêm kêu có mấy gia đinh chạy tới, đúng dịp thấy chân người kia sắp đá vào lưng Thiệu Khiêm, lúc này gia đinh chạy tới nhất thời nóng nảy, mấy người chạy nước rút muốn ngăn cản động tác của người kia.

Có điều, chung quy họ cách có chút xa, thấy một đá kia sắp trung lưng Thiệu Khiêm, lần này mặt mấy gia đinh đều sợ trắng bệch rồi, nếu nhị thiếu bị tổn thương ngay dưới mí mắt họ, chỉ sợ phu nhân không tha cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau