Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 96: Quân phiệt tranh bá văn [6]

Trước Sau
Thiệu Khiêm tất nhiên sẽ không bị tên gia đinh này làm bị thương, nên khi thấy chân gã sắp đá trúng lưng hắn rồi, cố ý lảo đảo chân tránh. Gia đinh kia thấy Thiệu Khiêm tránh được áp chế của gã, bèn vội vàng đứng lên định đào tẩu.

Chỉ là, gia đinh chạy tới lại không phải dùng để trưng, người này vừa chạy hai bước, đã bị mấy gia đinh khác đè xuống đất.

“Nhị thiếu, cậu không sao chứ?” Sau khi trói chặt người rồi, gia đinh thủ lĩnh đi tới dò hỏi, sợ vị thiếu gia này bị thứ không có mắt làm bị thương.

“Không sao.” Thiệu Khiêm lắc đầu, sau đó chỉ chỉ dao găm dưới mặt đất: “Đem luôn cái này qua cho cha mẹ.”

Gia đinh kia nhìn theo hướng tay Thiệu Khiêm chỉ, khi thấy dao găm rơi dưới đất thì tâm can đều run lên, thế mà lại đem dao găm bên người, quan trọng nhất là, nếu gao găm kia cắm lên người nhị thiếu, thế thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Sau khi nhìn gia đinh dẫn người đi rồi, Thiệu Khiêm mới về phòng, hắn đóng cửa phòng rồi gọi Mộc Thanh Yểm ra.

“Sao lại thế này?” Mộc Thanh Yểm nghe thấy động tĩnh bên ngoài có hơi lớn, nhưng y ở trong phòng lại chỉ có thể lo lắng suông không thể ra ngoài. Y biết hiện giờ thân phận của mình rất mẫn cảm, nếu bị Lãnh Lâm biết mình trốn ở Bành gia, chỉ sợ còn chưa chờ được Bành Cầm dẫn theo ngoại phóng quân đến, Bành gia đã bị Lãnh Lâm một lưới bắt hết rồi.

“Chỉ sợ là tai mắt của người khác.” Thiệu Khiêm nhíu mày mở miệng nói. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến, tên gián điệp này lại lớn gan như vậy, giữa ban ngày ban mặt mà lại dám đến dưới hiện phòng mình nghe lén.

“Có biện pháp nào đưa tôi ra ngoài vào tối nay không?” Bành phủ không thể ở lại lâu, Lãnh Lâm không phải thằng ngu, nơi ban đầu y biến mất cách Bành phủ quá gần, chỉ sợ Lãnh Lâm này không tới hai ngày nữa sẽ tìm cớ đến Bành gia. Đến lúc đómình bị bắt là việc nhỏ, liên luỵ Ngư Ngư thế thì không còn nơi nào mà hối hận.

“Có thể.” Thiệu Khiêm gật gật đầu. Hắn có hệ thống thần khí gian lận chỉ đường, tất nhiên có thể tránh thoát tai mắt của Lãnh Lâm thuận lợi đưa người ra khỏi thành rồi.

Mà bên này khi Bành phu nhân và Bành lão gia biết tên gia đinh này lại cầm theo dao găm tay tập kích con trai út nhà mình thì lập tức nổi sùng. Trực tiếp ở trước mặt mọi người kêu quản gia phế hai bàn tay người đó: “Ngày thường, tôi với lão gia tuy không thể nói chắc mình đều quan tâm tất cả người làm trong phủ, nhưng cũng không có vô cớ đánh chửi bán đi. Nhưng tôi trăm triệu không nghĩ tới, bình thường hiền lành đối xử với người khác mà cũng có thể lòi ra cái thứ cái ăn cây táo, rào cây sung như vậy.”

Bành phu nhân thật sự giận không ít, bà và lão gia vừa về đến phòng còn chưa uống ngụm trà nào, đã nghe thấy quản gia bên ngoài bẩm báo bắt được người có ý đồ hành hung nhị thiếu.

Giờ đây Bành phu nhân và Bành lão gia thật sự tức đến mức mặt đều đen, con trai út nhà mình hai ngày nay sao mà đen đủi thế? Sao mà mới bị phó quan Bạch đá một cái, tới giờ thì có người dám hành hung? Kẻ hành hung này lại còn là gia đinh trong phủ nhà mình? Thật sự nghĩ Bành gia dễ ức hiếp?

Gia đinh nha hoàn bên dưới đều cúi đầu không dám nói gì, trong nhóm nha hoàn gia đinh này đa số là con cái của người hầu, từ nhỏ đã lớn lên trong Bành phủ, lão gia phu nhân Bành phủ chưa từng bạc đãi họ chút nào, thậm chí tiền lương còn nhiều hơn bên ngoài một chút.

Các gia đinh nha hoàn này, đừng nói là hành thích thiếu gia, chỉ nghe thấy bên ngoài nói Bành phủ một câu không tốt, đã dám làm ầm lên với người ngoài rồi. Nhưng, việc hôm nay, lại có chút nằm ngoài dự kiến của họ, thế mà còn có người dám có ý đồ làm tổn thương thiếu gia ngay trong Bành phủ?

“Quản gia, hỏi xem ai sai sử.” Kỳ thật hỏi với không hỏi đều không khác nhau là bao, Bành lão gia cũng chỉ làm làm dáng thôi. Trong Bành Thành này còn có ai dám xuống tay với Bành phủ? Đơn giản chính là đại soái Lãnh.

Gia đinh kia cũng là một kẻ kiên cường, mặc kệ quản gia dò hỏi thế nào đều mím chặt môi cái gì cũng không nói. Cuối cùng Bành phu nhân cũng có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp sai người cắt lưỡi, muốn đưa tới phủ đại soái phủ đòi công đạo.



Trên thực tế, chỉ có một gia đinh thế thôi thì đòi công đạo cái gì? Với niên đại này, gia đình ký tên bán đứt còn không phải tùy chủ gia xử trí? Gia đinh dám can đảm tập kích chủ nhà thế này, thì chết cũng không đền đủ.

Mà Bành phu nhân sở dĩ muốn đem người theo gặp đại soái Lãnh, đơn giản chỉ là đến khóc lóc kể lể một phen, thuận tiện chọc tức đại soái Lãnh thôi. Hôm qua không phải ông ồn ào bắt người sao? Hôm nay tôi sẽ mang đạo tặc đến tìm ông, để coi lãnh đại soái Lãnh ứng đối thế nào.

Không thể không nói, nước đi này của Bành phu nhân rất mạo hiểm, nếu trực tiếp chọc giận đại soái Lãnh, chỉ sợ hành trình lần này của bà không êm xuôi. Nếu là đại soái Lãnh vẫn không hành động gì, thế thì chỉ có thể nói người này còn khó đối phó hơn tưởng tượng của họ.

Mà Thiệu Khiêm bên này cũng không nhàn rỗi, sau khi hắn kêu gia đinh dẫn kẻ hành hung đi rồi, vẫn luôn để hệ thống chú ý sự tình phát triển, khi biết được Bành lão gia Bành phu nhân muốn mang theo người đến phủ đại soái phủ thì cụp mắt suy tư.

“Nghĩ gì đó?” Mộc Thanh Yểm thấy Thiệu Khiêm một lúc lâu không có động tác bèn hỏi thăm: “Do vừa rồi bị thương?”

Vừa rồi Mộc Thanh Yểm đã muốn hỏi vấn đề này, chẳng qua y chưa bao giờ quan tâm đến người khác, thậm chí nói câu quan tâm đều không biết nói ra như thế nào. Lúc này thấy Thiệu Khiêm cụp mắt không nói gì thật sự có chút nôn nóng, chẳng lẽ vừa rồ thật sự bị thứ không có mắt làm bị thương rồi?

“Không có.” Thiệu Khiêm cười ôn nhu với Mộc Thanh Yểm: “Nếu tôi nói, muốn đưa anh đến phủ đại soái, anh dám đi không?”

“Có gì không dám?” Nếu là người khác, Mộc Thanh Yểm tất nhiên không dám nói ra câu thế này. Nhưng đối với người trước mắt ngườ, từ khi y nhìn thấy đã vô cớ tin tưởng hắn, trực giác nói hắn sẽ không hại mình, thậm chí sẽ bảo vệ mình.

Thiệu Khiêm nghe vậy nụ cười càng xán lạn hơn, hắn trực tiếp kéo người sang rồi ra ngoài, nhưng khi chân sắp bước ra khỏi cửa phòng lại lui trở về: “Không thể, gương mặt này của anh nhận gặp người được.”

Mộc Thanh Yểm nghe vậy sắc mặt hơi đen một chút, cái gì gọi là gương mặt này của y không gặp người được?

Cơ mà nghĩ lại, quả thật cũng có chút không gặp người được, dù sao tối hôm qua y trốn ra từ phủ lãnh đại soái, nếu lại nghênh ngang đi vào như vậy, chỉ sợ thật sự có đi mà không có về.

Thiệu Khiêm nhìn gương mặt y đột nhiên nảy ra một ý hay, hắn kêu Mộc Thanh Yểm vào phòng chờ trước, sau đó tự chạy tới phòng của Bành phu nhân, đem hết son phấn qua đây.

Mộc Thanh Yểm thấy Thiệu Khiêm vội vàng chạy ra ngoài, không bao lâu sau, trong ngực ôm một vài chai lọ tiến vào, đối với mấy thứ này không hiểu nhiều cho lắm Mộc Thanh Yểm có chút ngớ người. Có điều chỗ tốt duy nhất của thanh niên này chính là, cứ cho là y ngớ người đi, bạn cũng nhìn không ra, bởi vì mặt thanh niên này trước sau đều đơ như tảng đá.

Thiệu Khiêm khuấy son phấn với nhau hình thành màu hỗn hợp, sau khi thử màu xong thì kêu Mộc Thanh Yểm ngồi xuống bôi một phen lên mặt y, một hồi sau Thiệu Khiêm nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi.”

Mộc Thanh Yểm vẫn có chút đơ, y cầm lấy gương Thiệu Khiêm xem thử, đôi mắt hơi trợn to một chút: “Sao lại làm được?”

“Trở về lại giải thích với anh sau, bây giờ chúng ta ra ngoài.” Thiệu Khiêm trực tiếp kéo người đứng lên, đóng kín cửa phòng rồi dẫn người rời đi.



Lúc Thiệu Khiêm chạy tới nơi, Bành phu nhân và Bành lão gia đã nói chuyện với đại soái Lãnh nói rất lâu rồi, hai bên tuy đều cười tủm tỉm, nhưng không khí lại không tốt lắm.

Vợ chồng Bành gia sau khi nhìn thấy Thiệu Khiêm bị đưa vào sắc mặt đều có chút biến hóa, nhưng ngay sau đó khi thấy nam nhân đi sau lưng Thiệu Khiêm lại yên tâm. Quần áo trên người người này đúng là quần áo sáng nay thằng hai nhà mình đưa cho y, chỉ là không biết sao gương mặt lại thay đổi?

“Cháu trai sao lại đến chỗ này của chú thế?” Đại soái Lãnh nói rồi đánh giá Thiệu Khiêm trên dưới một phen, cậu chàng này đang lúc phát dục, vóc người cao gầy, trên mặt còn mang theo một chút nét phì trẻ con, cười lên thật sự hấp dẫn kinh khủng.

“Chú có điều không biết á.” Thiệu Khiêm mặt mày nhăn nhó kể lại chuyện xảy ra sáng nay: “Chú nói xem, với cái kiểu thư sinh văn nhược như cháu này, đâu thể đối phó gia đinh cầm theo dao găm được chứ? Có điều cũng may là cháu nhạy bén, phát hiện người này không đúng nên nhanh chóng kêu người, lúc này mới bảo vệ được tính mạng.”

“Nghe Bành phu nhân có nói, người này xâm nhập vào viện hành hung cháu?” Loại người như đại soái Lãnh vốn đa nghi, dựa vào những câu này của Thiệu Khiêm, tất nhiên không thể làm lão tin tưởng.

“Cũng không phải.” Thiệu Khiêm ra vẻ nói nhiều có hơi khát, trực tiếp bưng lên ly trà của Bành lão gia uống một ngụm, có lẽ là uống trúng bã trà, để ly còn phun hai phát: “Chú không biết đâu, người đó đúng là to gan cực, cháu hỏi hắn vào viện làm gì, thế mà còn dám nói ăn trộm. Chú có bao giờ thấy ai ban ngày ban mặt chạy tới viện tử của gia chủ ăn trộm?”

Hiện tại sắc mặt của đại soái Lãnh lại không được đẹp cho lắm, cũng không biết có phải Thiệu Khiêm cố ý hay không, lúc phun bã trà vừa vặn hướng về phía đại soái Lãnh, bã trà bé xíu kia vừa vặn bay lên mặt lão.

“Đại, đại soái.” Phó quan Bạch nén cười đưa khăn tay cho đại soái Lãnh: “Ngài lau mặt.”

“Ấy, chú bớt giận.” Thiệu Khiêm đứng dậy bắt lấy cái khăn trước cả đại soái Lãnh, sau đó lại gần lau đi bã trà trên mặt lão: “Là cháu quá vô phép.”

“… Không sao.” Lúc Thiệu Khiêm tới gần cơ thể đại soái Lãnh có hơi cứng đờ, nhưng ngay sau đó nghĩ người cùng lắm là thiếu niên văn nhược tay trói gà không chặt, đương nhiên sẽ không để trong lòng.

Huống hồ, đứa nhỏ này nhìn gần, đúng là còn đẹp hơn.

Thiệu Khiêm một lần nữa ngồi về bên cạnh Bành phu nhân, đặt khan lau bã trà lên bàn: “Chú ơi, cháu cảm thấy tên gia đinh này tuyệt đối không đơn giản.”

“Ồ? Sao lại không đơn giản?” Biểu cảm trên mặt đại soái Lãnh đã có chút không vui. Vừa rồi con hổ mẹ của Bành gia đã nói thẳng tên gia đinh này không nói chừng là tai mắt của người khác, hiện giờ Bành Du lại nói tên gia đinh này không đơn giản, chẳng lẽ Bành gia đã thương nghị với nhau tới đây hưng sư vấn tội?

“Tối qua nghe nói phó quan Bạch la lên hét xuống khắp thành truy bắt người, hôm nay lại xuất hiện việc gia đinh hành hung cháu như thế này.” Thiệu Khiêm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không nói chừng gia đinh hành hung hôm nay, chính là người phó quan Bạch truy tìm tối qua.”

“Sao cháu biết tối qua là phó quan Bạch dẫn người tìm kiếm?” Trên mặt đại soái Lãnh đã không còn nét tươi cười, lão lần lượt đảo qua vợ chồng Bành gia cùng với Thiệu Khiêm, cuối cùng đôi mắt dừng trên người Mộc Thanh Yểm đứng một bên: “Người kia là ai, trước kia sao lại chưa từng gặp?”

“Người này là hộ sĩ nhà cháu.” Thiệu Khiêm vỗ bụng Mộc Thanh Yểm mặt mày đắc ý: “Có phải trông rất hung thần ác sát không?”

“Vóc người cực cao, bả vai rộng lớn, vị huynh đệ này là người biết võ nhỉ.” Đại soái Lãnh càng nhìn càng cảm thấy vóc dáng người này hơi tương tự kẻ đào tẩu, nhưng cũng giới hạn trong vóc dáng mà thôi, dù gì kẻ đào tẩu đẹp mã hơn người này nhiều, trên chân mày cũng có một vết sẹo làm cho người ta sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau