Mỗi Ngày Ảnh Đế Đều Livestream Nấu Cơm
Chương 39
Nguyễn Đường chớp mắt mấy cái, nghiêm túc nói: "Là Star Cup."
Star Cup cũng là một hoạt động rất nổi tiếng của đế quốc, tương tự như World Cup, chỉ có điều phạm vi tổ chức của nó là cả một hành tinh, nội dung cũng biến thành thi đấu cơ giáp.
Nhưng mà cái tên này lại giống một loại đồ ăn vặt của kiếp trước, lúc Nguyễn Đường nghe tên xong còn cười nửa ngày.
Hạ Vân Sâm gật đầu, không nói gì nữa.
Mà Ôn Trạch Dương đứng cạnh Nguyễn Đường lại thì thầm: "Nhắc đến Star Cup, lại nhớ đến năm Hạ thiếu quét sạch tất cả suýt giành cúp quán quân."
Hạ Vân Sâm ho một tiếng, nhìn hắn.
Nguyễn Đường vô cùng hứng thú, "Mạnh như vậy sao?"
Tiết Thụy nghe thế nhìn anh, rồi nhìn Hạ Vân Sâm thăm dò, cúi đầu không lên tiếng, bởi vậy Nguyễn Đường cũng quay sang nhìn Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm đi tới, nói với Nguyễn Đường: "Đều là chuyện cũ, không đáng nhắc tới."
"Sao lại không đáng nhắc tới." Tiết Thụy không nhịn được ngẩng đầu lên, lí luận, "Lúc đó Hạ thiếu là hạt giống quán quân, cũng xếp đầu về độ nổi tiếng, đến bán kết, mấy chục thí sinh vây quanh Hạ thiếu! May mà thiếu tướng lợi hại, đánh gục tất cả bọn họ!"
Hai mắt Tiết Thụy sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết đây là fan boy của Hạ Vân Sâm, "Nếu không phải khi ấy đột nhiên có chiến tranh xảy ra, Hạ thiếu đành phải từ bỏ thi đấu ra chiến trường thì quán quân đã thuộc về Hạ thiếu rồi."
Nguyễn Đường nghe xong cũng thấy vui thay, anh quay đầu nhìn Hạ Vân Sâm, cổ vũ: "Anh giỏi quá!"
Hai bên tai Hạ Vân Sâm đỏ lên, hắn cố gắng nén lại biểu cảm, giả vờ bình tĩnh nói: "Bọn họ luyện đến đâu rồi? Có chỗ nào không tốt không?"
"Tất cả đều tốt, ai cũng nỗ lực hết." Nguyễn Đường cười híp mắt trả lời.
"Vậy à? Thế sao trong phòng có mùi khét vậy?" Hạ Vân Sâm lạnh lùng quét mắt một vòng, có không ít người mất tự chủ tránh mắt ra chỗ khác, vừa nhìn là biết đang chột dạ.
"Tất cả làm lại lần nữa!" Hạ Vân Sâm lạnh giọng nói, "Đồ ăn làm ra thì tự mình ăn, tất cả các cậu đều chủ động đăng ký, trong lòng cũng rõ ràng, không đủ tư cách thì tự giác xin thêm huấn luyện."
"Rõ!" Mọi người tan tác như chim, vội vàng chạy tới bàn bếp của mình, bắt tay vào làm trứng cà chua lại từ đầu, thái độ còn nghiêm túc hơn mấy lần.
"Cậu nghiêm với bọn họ chút đi, mắng thì cứ mắng, đám này cứng cực kỳ, chịu được mắng." Hạ Vân Sâm nhíu mày nói với Nguyễn Đường.
"Được, tôi biết rồi." Nguyễn Đường cười đồng ý.
"Cậu... Không làm à?" Hạ Vân Sâm nhìn quanh, thấy rất nhiều thành phẩm, mà hắn cũng đã có độ hiểu biết nhất định với đồ ăn Nguyễn Đường làm ra, đồ ăn của Nguyễn Đường đều khác biệt từ cách bày trí, đến màu sắc món ăn, khác xa những thành phẩm có trên bàn.
"Có làm, nhưng vừa nãy để mọi người thử hết rồi." Nguyễn Đường ngừng một chút nói, "Anh đói hả? Tôi làm cho anh chút gì lót dạ nhé?"
"Tôi chỉ qua xem tiến độ thôi, không cần phiền như thế." Hạ Vân Sâm tỉnh táo lắc đầu, dưới chân lại phản chủ đi về phía bếp, nhìn vô cùng vui vẻ.
"Ồ, vậy thì thôi." Nguyễn Đường cố ý trêu.
Hạ Vân Sâm: "..."
Bước chân hắn dừng lại, nụ cười cũng không giữ nổi nữa.
Nguyễn Đường phảng phất thấy một chiếc đuôi đang tiu nghỉu cụp xuống ở sau lưng Hạ Vân Sâm. Anh nhịn cười, nói tiếp: "Nhưng mà tôi hơi đói, Hạ thiếu có muốn ăn cùng tôi không?"
"Ừ." Quả nhiên, lông mày Hạ Vân Sâm giãn ra, cẩn trọng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tất cả mọi người đều đang dùng bếp, nên Nguyễn Đường lấy nồi cơm điện ra, chuẩn bị làm bánh bông lan, bây giờ là ba giờ chiều, rất thích hợp để ăn lót dạ, dù sao thì trứng gà, bột mì và sữa ở đây đều có đủ.
Đầu tiên là tách lòng đỏ và lòng trắng trứng, bởi không có dụng cụ chuyên dùng, nên Nguyễn Đường tách bằng cách dùng vỏ trứng đảo qua đảo lại, mấy anh lính đứng nhìn mà mắt tròn mắt dẹt. Sau đó đổ sữa và chút dầu vào bột mì, lấy muôi khuấy đều, thêm lòng đỏ trứng đánh đều thành hỗn hợp trơn mượt.
Tiếp sau anh dùng máy đánh trứng đánh lòng trắng thành kem, thêm đường trắng đánh đều rồi cho vào hỗn hợp đã trộn trên kia, tiếp tục quấy cho cả hai hòa lẫn với nhau thì thôi.
Trước mắt thì lò nướng vẫn chưa được nghiên cứu ra, cho nên Nguyễn Đường đành dùng nồi cơm điện. Đầu tiên là quét một lớp dầu, như vậy thì bánh sẽ không bị dính đáy, sau đó đổ hỗn hợp bánh vào nồi, nấu như nấu cơm là được.
Chờ khoảng hai mươi phút là bánh ra lò.
Nguyễn Đường đang xoa tay thì nghe thấy bên cạnh có tiếng báo cáo, "Nguyễn tiên sinh! Tôi làm xong rồi!"
Người hoàn thành đầu tiên là Triệu Quang Minh, tuy rằng thành phẩm lúc trước đã qua kiểm tra, mà hắn vẫn dựa theo yêu cầu của Hạ Vân Sâm, làm lại một lần nữa. Lần này hắn càng thêm quen tay, cho ít đường hơn lần trước, vị chua ngọt rõ hơn, làm Nguyễn Đường thỏa mãn gật đầu.
Tiếp sau là Ôn Trạch Dương, Tiết Thụy và Vương Quân cũng lục tục làm xong, có tiến bộ so với trước, chứng tỏ những gì anh dặn họ đều nhớ. Đặc biệt là Vương Quân, người này nắm rõ mùi vị nhất, trứng gà mềm nhưng vẫn giữ được độ căng, tác phẩm này có thể đánh giá cao.
Những người khác cũng lục tục hoàn thành, nhưng ít nhiều gì vẫn có tì vết, mà anh lính mặt tròn lại là người có tiến bộ lớn nhất, khiến Nguyễn Đường khá hài lòng.
"Mọi người cực khổ rồi, lại đây nghỉ ngơi ăn chút bánh ngọt nào." Nguyễn Đường nói xong liền mở nồi cơm điện, một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh, khiến tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nồi cơm.
Nguyễn Đường đổ bánh vàng ươm ra, để trong một cái đĩa, chờ nguội chút thì lấy dao cắt thành mười hai phần, "Mọi người lấy đĩa để đựng bánh đi, vừa đủ mỗi người một miếng."
Kỳ thực bánh bông lan này chỉ được coi là đế bánh, nếu nguyên liệu dồi dào thì có thể làm thành bánh kem hoặc bánh Mousse. Nhưng làm bánh Mousse phải cần đến gelatin, cũng chính là chất làm đông, là collagen được chiết xuất từ xương, da động vật, anh thì chắc chắn không có khả năng tự làm rồi, nên anh ghi nó lại vào trong cuốn sổ ghi chép trong đầu, chuẩn vị nói cho Hạ Vân Dật, để hắn nghĩ cách làm ra nó.
Mọi người vội vàng lấy đĩa, mà cũng chỉ đứng một bên, hiển nhiên là chờ Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm lấy trước rồi họ mới dám đụng.
Hạ Vân Sâm học Nguyễn Đường cầm thìa, xúc một miếng bánh cho vào miệng, vừa vào miệng đã thấy thơm, vừa thấy mùi trứng, vừa thấy mùi béo của sữa, bánh mềm, bông bông, rất đã miệng.
Tất nhiên các binh sĩ khác đều có phản ứng như Hạ Vân Sâm, hai mắt sáng lên. Ôn Trạch Dương hướng ngoại nhất đã đến gần Nguyễn Đường dò hỏi rằng mình có thể học làm bánh này hay không, tất nhiên là Nguyễn Đường đáp ứng rồi.
Theo anh quan sát, Triệu Quang Minh, Tiết Thụy, Vương Quân và Ôn Trạch Dương rất có thiên phú trong việc nấu ăn, anh lính mặt tròn Lưu Hải Đào có hơi cẩu thả, nhưng khi nghiêm túc thì tương đối tốt, nên Nguyễn Đường quyết định giữ lại để quan sát.
Còn về năm binh sĩ còn lại thì biểu hiện không như ý, cũng không phải do họ không chú tâm làm, mà là họ không có thiên phú trong việc nấu ăn, thay vì ở đây lãng phí thời gian, họ nên quay về quân đội để phát huy sở trường của bản thân.
Anh nhỏ giọng hỏi ý kiến Hạ Vân Sâm, tất nhiên là Hạ Vân Sâm đồng ý.
Nguyễn Đường bèn đi tìm năm anh lính kia để nói chuyện, uyển chuyển nói ra suy nghĩ của mình, sau đó hỏi ý bọn họ. Nếu họ thật sự muốn ở lại, Nguyễn Đường cũng sẽ không bắt bọn họ phải đi, dù sao họ đến đây học nấu ăn từ anh cũng là tự nguyện chứ không phải do cấp trên yêu cầu, nếu bọn họ đam mê nấu ăn, Nguyễn Đường cũng không muốn xua đuổi.
Mà mấy người này cũng hiểu biểu hiện của mình hôm nay không tốt, nếu cứ ở lại thì chỉ làm Nguyễn Đường thêm phiền phức, lãng phí thời gian và sức lực của anh, nên bốn trong số năm người chọn quay về quân bộ.
Chỉ có một thanh niên mảnh khảnh, trù trừ hỏi: "Tôi muốn ở lại, muốn thử thêm lần nữa, có được không?"
Nguyễn Đường nói: "Đương nhiên là được." Nấu ăn cũng không hẳn hoàn toàn cần thiên phú, còn có cả lòng kiên trì và nghị lực của mỗi con người, chỉ cần cố gắng luyện tập, có công mài sắt có ngày nên kim.
Vì vậy, thanh niên tên Thôi Lượng cũng ở lại, học cách làm bánh bông lan với những người ở đây.
"Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, chút nữa xong thì cậu nhắn cho tôi." Hạ Vân Sâm nói với Nguyễn Đường.
"Được." Hạ Vân Sâm là thiếu tướng, thời gian như vàng như bạc, không thể ở đây mãi, cho nên Nguyễn Đường không nghĩ nhiều, đồng ý.
Nguyễn Đường cũng nắm tương đối rõ khả năng học tập của mọi người rồi, cho nên cũng không dạy họ làm bằng phương pháp nhìn rồi làm theo nữa, mà lần nay anh sẽ dạy từng ly từng tí.
Đều là làm trứng gà, có hai món lúc trước làm nền, lần này bọn họ đánh trứng nhuần nhuyễn hơn rất nhiều, hơn nữa đều là những quân nhân được huấn luyện trong thời gian dài, nên họ có sức rất lớn, tốc độ cũng nhanh, lòng trắng và lòng đỏ được đánh rất đều. Sau cùng là cho hỗn hợp vào nồi cơm điện, để nồi tự nấu, cho nên chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng bánh cháy do quá lửa, chỉ cần các bước phía trước không làm sai thì có thể coi là thành công.
Sau ba mươi phút, bài kiểm tra bánh ngọt hoàn thành. Bốn học sinh xuất sắc Triệu Quang Minh, Tiết Thụy, Vương Quân, Ôn Trạch Dương đều hoàn thành xuất sắc, Thôi Lượng và Lưu Hải Đào thì một người cho ít sữa, một người cho nhiều sữa, khi bánh ra lò một cái cứng một cái nhão, Nguyễn Đường chỉ có thể để bọn họ làm lại lần nữa.
May mà lần này, hai người bọn họ nhớ bài, thành phẩm cuối cùng cũng đạt chuẩn.
Nguyễn Đường tương đối thỏa mãn với sáu học trò, hẹn giờ học ngày mai xong là cho họ về.
Kết thúc một ngày dạy học, Nguyễn Đường nhắn tin cho Hạ Vân Sâm, báo một tiếng, xong xuôi anh đi về phía cửa lớn, mở quang não định gọi xe bay về nhà.
Cơ mà anh vừa đi tới cửa đã thấy dáng người cao lớn của Hạ Vân Sâm đứng cạnh chiếc xe bay màu bạc từ bao giờ.
"Lên xe, tôi đưa cậu về."
"Không cần phiền thế đâu, tôi tự gọi xe về được mà." Nguyễn Đường tương đối ngại khi cứ làm phiền Hạ Vân Sâm như thế, nên anh khéo léo từ chối.
"Tiện thể tôi sẽ nói với cậu tiến triển trên tinh võng và kế hoạch của chúng ta."
"Vậy cũng được, làm phiền anh rồi." Nguyễn Đường vừa nghe thấy có liên quan đến chuyện này, bèn bỏ qua ý định tự bắt xe về nhà, ngồi xe của Hạ Vân Sâm, nhưng cứ phiền người ta thế lòng anh cũng băn khoăn, vì thế nên anh đề nghị, "Hay là ăn cơm tối ở nhà tôi nhé?"
Dù sao thì anh cũng làm cơm rồi gửi cho anh em Hạ Vân Dật và Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm ăn ở nhà anh thì cũng bớt đi phần nào.
"Được."
Star cup đây quý vị =)))
Star Cup cũng là một hoạt động rất nổi tiếng của đế quốc, tương tự như World Cup, chỉ có điều phạm vi tổ chức của nó là cả một hành tinh, nội dung cũng biến thành thi đấu cơ giáp.
Nhưng mà cái tên này lại giống một loại đồ ăn vặt của kiếp trước, lúc Nguyễn Đường nghe tên xong còn cười nửa ngày.
Hạ Vân Sâm gật đầu, không nói gì nữa.
Mà Ôn Trạch Dương đứng cạnh Nguyễn Đường lại thì thầm: "Nhắc đến Star Cup, lại nhớ đến năm Hạ thiếu quét sạch tất cả suýt giành cúp quán quân."
Hạ Vân Sâm ho một tiếng, nhìn hắn.
Nguyễn Đường vô cùng hứng thú, "Mạnh như vậy sao?"
Tiết Thụy nghe thế nhìn anh, rồi nhìn Hạ Vân Sâm thăm dò, cúi đầu không lên tiếng, bởi vậy Nguyễn Đường cũng quay sang nhìn Hạ Vân Sâm.
Hạ Vân Sâm đi tới, nói với Nguyễn Đường: "Đều là chuyện cũ, không đáng nhắc tới."
"Sao lại không đáng nhắc tới." Tiết Thụy không nhịn được ngẩng đầu lên, lí luận, "Lúc đó Hạ thiếu là hạt giống quán quân, cũng xếp đầu về độ nổi tiếng, đến bán kết, mấy chục thí sinh vây quanh Hạ thiếu! May mà thiếu tướng lợi hại, đánh gục tất cả bọn họ!"
Hai mắt Tiết Thụy sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết đây là fan boy của Hạ Vân Sâm, "Nếu không phải khi ấy đột nhiên có chiến tranh xảy ra, Hạ thiếu đành phải từ bỏ thi đấu ra chiến trường thì quán quân đã thuộc về Hạ thiếu rồi."
Nguyễn Đường nghe xong cũng thấy vui thay, anh quay đầu nhìn Hạ Vân Sâm, cổ vũ: "Anh giỏi quá!"
Hai bên tai Hạ Vân Sâm đỏ lên, hắn cố gắng nén lại biểu cảm, giả vờ bình tĩnh nói: "Bọn họ luyện đến đâu rồi? Có chỗ nào không tốt không?"
"Tất cả đều tốt, ai cũng nỗ lực hết." Nguyễn Đường cười híp mắt trả lời.
"Vậy à? Thế sao trong phòng có mùi khét vậy?" Hạ Vân Sâm lạnh lùng quét mắt một vòng, có không ít người mất tự chủ tránh mắt ra chỗ khác, vừa nhìn là biết đang chột dạ.
"Tất cả làm lại lần nữa!" Hạ Vân Sâm lạnh giọng nói, "Đồ ăn làm ra thì tự mình ăn, tất cả các cậu đều chủ động đăng ký, trong lòng cũng rõ ràng, không đủ tư cách thì tự giác xin thêm huấn luyện."
"Rõ!" Mọi người tan tác như chim, vội vàng chạy tới bàn bếp của mình, bắt tay vào làm trứng cà chua lại từ đầu, thái độ còn nghiêm túc hơn mấy lần.
"Cậu nghiêm với bọn họ chút đi, mắng thì cứ mắng, đám này cứng cực kỳ, chịu được mắng." Hạ Vân Sâm nhíu mày nói với Nguyễn Đường.
"Được, tôi biết rồi." Nguyễn Đường cười đồng ý.
"Cậu... Không làm à?" Hạ Vân Sâm nhìn quanh, thấy rất nhiều thành phẩm, mà hắn cũng đã có độ hiểu biết nhất định với đồ ăn Nguyễn Đường làm ra, đồ ăn của Nguyễn Đường đều khác biệt từ cách bày trí, đến màu sắc món ăn, khác xa những thành phẩm có trên bàn.
"Có làm, nhưng vừa nãy để mọi người thử hết rồi." Nguyễn Đường ngừng một chút nói, "Anh đói hả? Tôi làm cho anh chút gì lót dạ nhé?"
"Tôi chỉ qua xem tiến độ thôi, không cần phiền như thế." Hạ Vân Sâm tỉnh táo lắc đầu, dưới chân lại phản chủ đi về phía bếp, nhìn vô cùng vui vẻ.
"Ồ, vậy thì thôi." Nguyễn Đường cố ý trêu.
Hạ Vân Sâm: "..."
Bước chân hắn dừng lại, nụ cười cũng không giữ nổi nữa.
Nguyễn Đường phảng phất thấy một chiếc đuôi đang tiu nghỉu cụp xuống ở sau lưng Hạ Vân Sâm. Anh nhịn cười, nói tiếp: "Nhưng mà tôi hơi đói, Hạ thiếu có muốn ăn cùng tôi không?"
"Ừ." Quả nhiên, lông mày Hạ Vân Sâm giãn ra, cẩn trọng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tất cả mọi người đều đang dùng bếp, nên Nguyễn Đường lấy nồi cơm điện ra, chuẩn bị làm bánh bông lan, bây giờ là ba giờ chiều, rất thích hợp để ăn lót dạ, dù sao thì trứng gà, bột mì và sữa ở đây đều có đủ.
Đầu tiên là tách lòng đỏ và lòng trắng trứng, bởi không có dụng cụ chuyên dùng, nên Nguyễn Đường tách bằng cách dùng vỏ trứng đảo qua đảo lại, mấy anh lính đứng nhìn mà mắt tròn mắt dẹt. Sau đó đổ sữa và chút dầu vào bột mì, lấy muôi khuấy đều, thêm lòng đỏ trứng đánh đều thành hỗn hợp trơn mượt.
Tiếp sau anh dùng máy đánh trứng đánh lòng trắng thành kem, thêm đường trắng đánh đều rồi cho vào hỗn hợp đã trộn trên kia, tiếp tục quấy cho cả hai hòa lẫn với nhau thì thôi.
Trước mắt thì lò nướng vẫn chưa được nghiên cứu ra, cho nên Nguyễn Đường đành dùng nồi cơm điện. Đầu tiên là quét một lớp dầu, như vậy thì bánh sẽ không bị dính đáy, sau đó đổ hỗn hợp bánh vào nồi, nấu như nấu cơm là được.
Chờ khoảng hai mươi phút là bánh ra lò.
Nguyễn Đường đang xoa tay thì nghe thấy bên cạnh có tiếng báo cáo, "Nguyễn tiên sinh! Tôi làm xong rồi!"
Người hoàn thành đầu tiên là Triệu Quang Minh, tuy rằng thành phẩm lúc trước đã qua kiểm tra, mà hắn vẫn dựa theo yêu cầu của Hạ Vân Sâm, làm lại một lần nữa. Lần này hắn càng thêm quen tay, cho ít đường hơn lần trước, vị chua ngọt rõ hơn, làm Nguyễn Đường thỏa mãn gật đầu.
Tiếp sau là Ôn Trạch Dương, Tiết Thụy và Vương Quân cũng lục tục làm xong, có tiến bộ so với trước, chứng tỏ những gì anh dặn họ đều nhớ. Đặc biệt là Vương Quân, người này nắm rõ mùi vị nhất, trứng gà mềm nhưng vẫn giữ được độ căng, tác phẩm này có thể đánh giá cao.
Những người khác cũng lục tục hoàn thành, nhưng ít nhiều gì vẫn có tì vết, mà anh lính mặt tròn lại là người có tiến bộ lớn nhất, khiến Nguyễn Đường khá hài lòng.
"Mọi người cực khổ rồi, lại đây nghỉ ngơi ăn chút bánh ngọt nào." Nguyễn Đường nói xong liền mở nồi cơm điện, một mùi thơm ngọt ngào lan tỏa ra xung quanh, khiến tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nồi cơm.
Nguyễn Đường đổ bánh vàng ươm ra, để trong một cái đĩa, chờ nguội chút thì lấy dao cắt thành mười hai phần, "Mọi người lấy đĩa để đựng bánh đi, vừa đủ mỗi người một miếng."
Kỳ thực bánh bông lan này chỉ được coi là đế bánh, nếu nguyên liệu dồi dào thì có thể làm thành bánh kem hoặc bánh Mousse. Nhưng làm bánh Mousse phải cần đến gelatin, cũng chính là chất làm đông, là collagen được chiết xuất từ xương, da động vật, anh thì chắc chắn không có khả năng tự làm rồi, nên anh ghi nó lại vào trong cuốn sổ ghi chép trong đầu, chuẩn vị nói cho Hạ Vân Dật, để hắn nghĩ cách làm ra nó.
Mọi người vội vàng lấy đĩa, mà cũng chỉ đứng một bên, hiển nhiên là chờ Nguyễn Đường và Hạ Vân Sâm lấy trước rồi họ mới dám đụng.
Hạ Vân Sâm học Nguyễn Đường cầm thìa, xúc một miếng bánh cho vào miệng, vừa vào miệng đã thấy thơm, vừa thấy mùi trứng, vừa thấy mùi béo của sữa, bánh mềm, bông bông, rất đã miệng.
Tất nhiên các binh sĩ khác đều có phản ứng như Hạ Vân Sâm, hai mắt sáng lên. Ôn Trạch Dương hướng ngoại nhất đã đến gần Nguyễn Đường dò hỏi rằng mình có thể học làm bánh này hay không, tất nhiên là Nguyễn Đường đáp ứng rồi.
Theo anh quan sát, Triệu Quang Minh, Tiết Thụy, Vương Quân và Ôn Trạch Dương rất có thiên phú trong việc nấu ăn, anh lính mặt tròn Lưu Hải Đào có hơi cẩu thả, nhưng khi nghiêm túc thì tương đối tốt, nên Nguyễn Đường quyết định giữ lại để quan sát.
Còn về năm binh sĩ còn lại thì biểu hiện không như ý, cũng không phải do họ không chú tâm làm, mà là họ không có thiên phú trong việc nấu ăn, thay vì ở đây lãng phí thời gian, họ nên quay về quân đội để phát huy sở trường của bản thân.
Anh nhỏ giọng hỏi ý kiến Hạ Vân Sâm, tất nhiên là Hạ Vân Sâm đồng ý.
Nguyễn Đường bèn đi tìm năm anh lính kia để nói chuyện, uyển chuyển nói ra suy nghĩ của mình, sau đó hỏi ý bọn họ. Nếu họ thật sự muốn ở lại, Nguyễn Đường cũng sẽ không bắt bọn họ phải đi, dù sao họ đến đây học nấu ăn từ anh cũng là tự nguyện chứ không phải do cấp trên yêu cầu, nếu bọn họ đam mê nấu ăn, Nguyễn Đường cũng không muốn xua đuổi.
Mà mấy người này cũng hiểu biểu hiện của mình hôm nay không tốt, nếu cứ ở lại thì chỉ làm Nguyễn Đường thêm phiền phức, lãng phí thời gian và sức lực của anh, nên bốn trong số năm người chọn quay về quân bộ.
Chỉ có một thanh niên mảnh khảnh, trù trừ hỏi: "Tôi muốn ở lại, muốn thử thêm lần nữa, có được không?"
Nguyễn Đường nói: "Đương nhiên là được." Nấu ăn cũng không hẳn hoàn toàn cần thiên phú, còn có cả lòng kiên trì và nghị lực của mỗi con người, chỉ cần cố gắng luyện tập, có công mài sắt có ngày nên kim.
Vì vậy, thanh niên tên Thôi Lượng cũng ở lại, học cách làm bánh bông lan với những người ở đây.
"Vậy tôi không làm phiền mọi người nữa, chút nữa xong thì cậu nhắn cho tôi." Hạ Vân Sâm nói với Nguyễn Đường.
"Được." Hạ Vân Sâm là thiếu tướng, thời gian như vàng như bạc, không thể ở đây mãi, cho nên Nguyễn Đường không nghĩ nhiều, đồng ý.
Nguyễn Đường cũng nắm tương đối rõ khả năng học tập của mọi người rồi, cho nên cũng không dạy họ làm bằng phương pháp nhìn rồi làm theo nữa, mà lần nay anh sẽ dạy từng ly từng tí.
Đều là làm trứng gà, có hai món lúc trước làm nền, lần này bọn họ đánh trứng nhuần nhuyễn hơn rất nhiều, hơn nữa đều là những quân nhân được huấn luyện trong thời gian dài, nên họ có sức rất lớn, tốc độ cũng nhanh, lòng trắng và lòng đỏ được đánh rất đều. Sau cùng là cho hỗn hợp vào nồi cơm điện, để nồi tự nấu, cho nên chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng bánh cháy do quá lửa, chỉ cần các bước phía trước không làm sai thì có thể coi là thành công.
Sau ba mươi phút, bài kiểm tra bánh ngọt hoàn thành. Bốn học sinh xuất sắc Triệu Quang Minh, Tiết Thụy, Vương Quân, Ôn Trạch Dương đều hoàn thành xuất sắc, Thôi Lượng và Lưu Hải Đào thì một người cho ít sữa, một người cho nhiều sữa, khi bánh ra lò một cái cứng một cái nhão, Nguyễn Đường chỉ có thể để bọn họ làm lại lần nữa.
May mà lần này, hai người bọn họ nhớ bài, thành phẩm cuối cùng cũng đạt chuẩn.
Nguyễn Đường tương đối thỏa mãn với sáu học trò, hẹn giờ học ngày mai xong là cho họ về.
Kết thúc một ngày dạy học, Nguyễn Đường nhắn tin cho Hạ Vân Sâm, báo một tiếng, xong xuôi anh đi về phía cửa lớn, mở quang não định gọi xe bay về nhà.
Cơ mà anh vừa đi tới cửa đã thấy dáng người cao lớn của Hạ Vân Sâm đứng cạnh chiếc xe bay màu bạc từ bao giờ.
"Lên xe, tôi đưa cậu về."
"Không cần phiền thế đâu, tôi tự gọi xe về được mà." Nguyễn Đường tương đối ngại khi cứ làm phiền Hạ Vân Sâm như thế, nên anh khéo léo từ chối.
"Tiện thể tôi sẽ nói với cậu tiến triển trên tinh võng và kế hoạch của chúng ta."
"Vậy cũng được, làm phiền anh rồi." Nguyễn Đường vừa nghe thấy có liên quan đến chuyện này, bèn bỏ qua ý định tự bắt xe về nhà, ngồi xe của Hạ Vân Sâm, nhưng cứ phiền người ta thế lòng anh cũng băn khoăn, vì thế nên anh đề nghị, "Hay là ăn cơm tối ở nhà tôi nhé?"
Dù sao thì anh cũng làm cơm rồi gửi cho anh em Hạ Vân Dật và Hạ Vân Sâm, Hạ Vân Sâm ăn ở nhà anh thì cũng bớt đi phần nào.
"Được."
Star cup đây quý vị =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất