Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 12: Ớt Thành Tinh

Trước Sau
Lời này vừa nói ra, tất cả thôn dân đều hít một hơi khí lạnh, tuyệt vọng bắt đầu lan tràn trong lòng.

Lần trùng triều trước, trùng biến dị cấp hai suýt chút nữa đã tiêu diệt cả thôn, thế nhưng lần này lại là trùng biến dị cấp ba, bọn họ làm sao có thể đánh thắng, nhất định sẽ chết ở đây!

Ngay lúc này, từ xa xa bắt đầu xuất hiện bóng dáng trùng biến dị, chúng giương nanh nhanh chóng bò tới, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy khát máu.

"Toàn thể dị năng giả công kích trùng biến dị, những người khác mở toàn bộ cạm bẫy đồng thời bảo vệ trẻ nhỏ tiến vào hầm trú ẩn." Trưởng thôn nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, nhóm thôn dân vốn tan tác như năm bè bảy mảng lập tức tụ lại hành động.

Mặc dù mọi người đều biết rõ, trùng biến dị cấp ba ở những tinh cầu khác chỉ là đám tôm tép nhỏ nhoi, thế nhưng bọn họ căn bản không thể đánh lại.

Thực sự không muốn chết...

Mặc dù rất muốn buông tha chống cự, dù sao cũng đánh không lại, dù sao cũng chết một lần rồi thôi, thế nhưng sau lưng bọn họ chính là những đứa nhỏ đang trốn chạy, nháy mắt, mắt mọi người đều đỏ lên, cho dù không còn hi vọng thì vẫn phải cầm vũ khí lên quyết chiến một phen.

Tiếng chém giết cùng máu tanh văng tung tóe, phần tay chân đứt lìa cùng vụn thịt côn trùng hòa chung một chỗ làm người ta muốn nôn mửa.

Tiếng người kêu la thảm thiết, tiếng côn trùng gào rống khi sắp chết cũng trộn lẫn vào nhau, tai cơ hồ muốn nổ tung, cái gì cũng không nghe được.

Giết!

Giết! Giết!

Bụi bặm đầy trời, thôn dân cầm kiếm laser liều mạng chém giết, thế nhưng trùng giống như giết mãi không xong, chết một con lại có con khác xuất hiện.

Số dị năng giả cấp không mặc dù chưa thể dùng dị năng nhưng sức mạnh lớn hơn người bình thường nên nhận nhiệm vụ bảo hộ trẻ nhỏ.

Đối với đám trùng thì dị năng giả càng cường đại càng có sức hấp dẫn, vì thế dị năng giả cấp không cùng đám nhỏ căn bản không bị quá nhiều trùng để ý, có thể thuận lợi chạy tới hầm trú ẩn.

"Mau, mau vào!" Dị năng giả hô to, nóng nảy không thôi.

Những đứa nhỏ này là hi vọng của thôn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Đám nhỏ lúc này rất nghe lời, vội vàng chui vào hầm, không kêu la tiếng nào, cố gắng không mang tới phiền toái cho mọi người, thế nhưng gương mặt non nớt của chúng lộ rõ sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Mà Tiểu Tây bởi vì kích phát dị năng thất bại, bản thân vốn đã yếu so với người bình thường nay lại còn yếu hơn, bé chạy rất khó khăn.

Cộng thêm thời điểm cấp bách thôn dân chỉ biết ưu tiên bảo hộ những đứa trẻ có tiềm lực, mà Tiểu Tây bởi vì không có dị năng nên chỉ có thể cắn răng đuổi theo mọi người, hơn nữa còn lo lắng để ý đám trùng đáng sợ ở xung quanh tập kích.

Lồng ngực cơ hồ không thở nổi, trước mắt biến thành màu đen, Tiểu Tây chạy một hồi liền cảm thấy tay chân nặng trĩu, cha mẹ nó vì là dị năng giả nên giờ phút này đã cầm vũ khí chiến đấu với trùng biến dị.

Với lại thôn dân cũng đang hoài nghi một nhà Tiểu Tây trộm tinh hạch, căn bản không có ai nguyện ý lôi kéo hỗ trợ Tiểu Tây trong hoàn cảnh khốn khó này.

Rốt cuộc, một con trùng lạc đàn chú ý tới Tiểu Tây.

Nó rung rung hàm răng dính đầy vụn thịt, hai chân giật giật nhanh chóng bò tới trước mặt Tiểu Tây, mùi tanh hôi ập vào mặt làm sắc mặt Tiểu Tây lại càng tái nhợt hơn, đứng cũng đứng không vững, trực tiếp xụi lơ ngã xuống.

Những đứa trẻ xung quanh nhịn không được kêu lên, có vài đứa không đành lòng nhìn tiếp nữa, kia rõ ràng là trùng biến dị cấp một, bọn họ căn bản không đánh lại.

Những người lớn cầm vũ khí thân là dị năng giả cấp không nóng nảy không thôi, có người nhịn không được muốn tiến tới cứu, dù đứa nhỏ không có dị năng nhưng thân là dị năng giả, sao có thể thờ ơ đứng nhìn một đứa nhỏ bị trùng biến dị không kích.

Một người khác vội vàng kéo người nọ lại, nhỏ giọng mắng: "Cậu điên à, đó là trùng biến dị bậc một, đừng có hi sinh vô ích, phải bảo vệ tốt những đứa nhỏ sau lưng chúng ta, không thể vì một mình Tiểu Tây mà để tất cả những đứa bé khác lộ mặt trước đám trùng."



Người nọ nghe xong, nội tâm không ngừng tranh đấu giữa lí trí và tình cảm.

Tiểu Tây rất sợ, nó cũng từng nghĩ tới cái chết, thế nhưng khi răng nanh của trùng biến dị tiến tới gần, khí tức tử vong bắt đầu tản ra, nó phát hiện... nó vẫn muốn sống.

"Đừng, đừng tới." Tiểu Tây vì quá sợ hãi nên không kiềm được run rẩy bật khóc.

Người nọ thấy vậy thì nhịn không được khổ sở trong nội tâm, nghiêng người cắn răng nói với người bên cạnh: "Mọi người che chở đám nhỏ xuống hầm đi, tôi đi cứu Tiểu Tây!"

Những người khác sửng sốt ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu dẫn những đứa bé khác rời đi, không phải bọn họ sợ chiến đấu, mà là nhiệm vụ của họ là bằng bất cứ cái giá nào cũng phải bảo hộ mầm sống tương lai.

Còn Tiểu Tây không có dị năng thì chỉ có thể bị từ bỏ.

Nhìn bóng dáng đám người đi xa, lại nhìn người lưu lại bảo vệ mình, không biết vì sao trong lòng Tiểu Tây giống như có thứ gì đó hung hăng đâm mạnh, hốc mắt ướt át.

Hóa ra, vẫn có người không chịu từ bỏ mình.

Dị năng giả cầm chặt kiếm laser, nói với Tiểu Tây: "Em đừng lộn xộn, có anh ở đây, đừng sợ."

Trái tim Tiểu Tây thít chặt, con trùng kia hết lần này tới lần khác táp tới, con ngươi đỏ ngầu phản chiếu gương mặt tái nhợt tuyệt vọng của Tiểu Tây.

Ngay lúc này, một thanh kiếm chặn ngang răng trùng biến dị.

Tiểu Tây ngẩng đầu, dị năng giả kia cắn chặt răng, tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới có thể cản được công kích của trùng.

Thế nhưng dị năng giả cấp không sao có thể đánh thẳng trùng biến dị cấp một.

Sau một tiếng rống to, trùng biến dị hung hăng quẳng người nọ văng ra ngoài.

Bịch một tiếng, người nọ ngã xuống đất tạo thành một cái hố to, ngũ tạng lục phủ giống như nát nhừ, người nọ không nhịn được biến sắc phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã mất đi phân nửa sức chiến đấu.

Con trùng biến dị rất tức giận, nó quơ răng nanh muốn giết chết kẻ muốn ngăn cản mình, người nọ gắng gượng đứng dậy định tiếp tục chiến đấu.

Tiểu Tây đỏ hốc mắt, lớn tiếng nói: "Anh đi nhanh đi, đừng để ý tới kẻ phế vật như tôi."

Dứt lời, Tiểu Tây lần đầu tiên dùng hết dũng khí cầm lấy tảng đá bên cạnh hung hăng đập vào đầu trùng biến dị, rống to: "Con trùng khốn khiếp này, tới mà ăn tao này!"

Đúng như dự đoán, con trùng biến dị không có chỉ số thông minh bị hành động khiêu khích của Tiểu Tây chọc giận, nó ngửa mặt lên trời gầm thét, sáu cái chân vạch thành những cái hố sâu trên mặt đất.

Răng nanh to lớn hung hăng táp về phía đầu Tiểu Tây.

Giờ phút này, mặc dù vẫn rất sợ nhưng một chút Tiểu Tây cũng không hối hận, mặc dù không có dị năng nhưng nó tuyệt đối không phải phế vật, nó cũng có thể bảo vệ được một người...

Chính là không biết, cảm giác tử vong rốt cuộc là thế nào.

Tiểu Tây theo bản năng nhắm mắt lại lộ ra mỉm cười, thản nhiên đón nhận cái chết.

Cha mẹ Tiểu Tây đang chiến đấu ở xa xa thấy một màn này thì ánh mắt cơ hồ sắp nứt ra, tuyệt vọng hét lớn: "Không..."

Ngay lúc này mấy chục cây ớt chỉ thiên xanh mướt từ trong ruộng đột nhiên động đậy, có tay có chân như nhân loại, chúng nhanh chóng vươn bắp đùi khỏe mạnh của mình từ trong đất... bò ra...

Một màn này làm tất cả dị năng giả đang chiến đấu trợn tròn mắt há hốc, thực không thể tin nổi.



Một người trong số đó rõ ràng nhìn thấy một cây ớt thoạt nhìn cường tráng nhất vươn cành lá xào xạc xào xạc chỉ về phía Tiểu Tây.

"Trước đó tôi trộm tinh hạch của mọi người, bây giờ chính là lúc tôi báo đáp." Chu Bách Triết siết chặt lá cây của mình, mặc niệm nói.

Nháy mắt hơn ba mươi cây ớt nhanh chóng lao tới trước mặt trùng biến dị, bộ não nhỏ nhoi đáng thương của trùng biến dị căn bản không thể hiểu được vì sao đám thực vật này lại cử động, thậm chí nó còn tò mò nhìn chăm chú một cây ớt.

Ngay khoảnh khắc này, một cây ớt dùng rễ của mình hung hăng cắm phập vào mắt con trùng biến dị, phốc một tiếng, con ngươi vỡ nát phun máu tung tóe.

Quá đau nhức, trùng biến dị nào còn tâm trí nhớ tới Tiểu Tây, lúc nó vừa lăn lộn giãy dụa dưới đất, dị năng giả ở bên cạnh đã nhanh chóng phản ứng, vội vàng dùng kiếm laser cắm phập vào đầu nó.

Trùng biến dị giãy dụa kịch liệt, tiếp đó lại có thêm dị năng giả vội vàng tung ra dị năng công kích, lần này nó thực sự chết tới không thể chết thêm được nữa.

Sau đó, cây ớt cường tráng nhất, cũng chính là Chu Bách Triết tiếp tục phần phật lá cây, thực khí phách chỉa lá lên trời!

Này giống như tín hiệu, toàn bộ cây ớt lập tức cử động, lợi dụng ưu thế thấp bé xuyên giữa nhân loại cùng trùng biến dị.

Hơn nữa chúng chỉ là một gốc thực vật mà thôi, với chút trí não của đám trùng thì căn bản không có khả năng đề phòng.

Hai ưu thế này kết hợp lại một chỗ làm nhóm thực vật tựa hồ được buff thêm hiệu ứng, chúng dùng rễ của mình hung hăng chĩa vào tròng mắt đám trùng biến dị.

Chu Bách Triết quả nhiên rất thông minh, đừng thấy nhóm tiểu đệ có khí lực không lớn, tuy không giết được đám trùng biến dị nhưng nếu có thôn dân phối hợp thì đám trùng kia căn bản không cần lo sợ.

"Phốc..."

"Phốc..."

Âm thanh tròng mắt bị cắm phập không ngừng vang lên.

Một màn này làm tất cả dị năng giả nháy mắt lấy lại tinh thần, vội vàng dùng kiếm laser tiếp tục giết trùng.

Mặc dù không biết vì sao đám ớt chỉ thiên này đột nhiên lại có thể cử động, thế nhưng giờ phút này thôn dân chỉ biết, đám thực vật này tựa hồ sẽ không tổn thương bọn họ, ngược lại hình như... tới trợ giúp bọn họ?

Đúng như dự đoán, một màn phát sinh sau đó đã xác nhận suy đoán của bọn họ.

Bởi vì đám thực vật kia tựa hồ có suy nghĩ, thậm chí còn căn cứ theo địa hình để phán đoán xem nên dùng phương thức gì để công kích đám trùng.

Dĩ nhiên, đám thực vật kia nào có suy nghĩ, chúng chỉ là thực vật mà thôi, tất cả đều nhờ ý thức điều khiển của Chu Bách Triết nên mới có biểu hiện thông minh như vậy.

Ngay lúc này, một gốc thực vật nhanh chóng leo lên lưng một dị năng giả rồi giơ cái rễ dính đầy máu tươi của mình lên, dị năng giả nọ theo bản thăng giơ kiếm, định chém chết cây ớt sau lưng.

Thế nhưng giây tiếp theo thì người nọ căn bản không chém nổi.

Bởi vì cây ớt kia đột nhiên phóng tới giúp ông chặn lại một đòn công kích của một con trùng khác, sau đó còn bị nó gặm nhấm nuốt vào bụng.

Người nọ kinh ngạc nhìn một màn này, thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Mà Chu Bách Triết thì không biến sắc lại từ ruộng rau điều khiển hai cây ớt khác chạy ra công kích đám trùng.

Đùa gì chứ, chỉ cần trong ruộng còn ớt, cậu muốn bao nhiêu tiểu đệ thì có bấy nhiêu! Mặc dù tổng số thì chỉ được ba mươi mà thôi.

Nhưng mà! Ớt tiểu đệ của cậu vĩnh viễn giết không hết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau