Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 120: Áo cổ đinh phiền não

Trước Sau
Lại tỷ như.

Chu Bách Triết đang vui sướng định uống nước thì lập tức bị mọi người nhấc lên như mèo bị nắm cổ, đau lòng nói: "Tổ tiên của tôi ơi, là chúng tôi không tốt, cư nhiên để ngài uống nước đã để qua đêm, Thái Thản Ba, còn không mau đổi nước."

Chu Bách Triết chân thành nói: "Nước trên phi thuyền vốn ngày càng ít, xài như vậy có phải không tốt lắm không?"

Mọi người lắc đầu, trăm miệng một lời: "Bọn tôi chẳng thà không uống nước cũng không để ngài phải chịu ủy khuất như vậy."

Chu Bách Triết: "..."

Đệt, đám người nhất định đã điên cả rồi!

Trước đây đối với mình lạnh nhạt, bây giờ chỉ hận không thể dính lên người mình.

Thật sự là phiền muốn chết!

Không vui chút nào!

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trên đỉnh đầu cứ truyền tới cảm giác nhồn nhột.

Thật sự kỳ quái.

Nếu không phải Chu Bách Triết tự biết mình chỉ là một gốc thực vật thì có lẽ đã nghĩ rằng mình tới thời kỳ mãn kinh rồi, cứ hở ra là buồn bực, cứ như nghẹn một bụng lửa trên đỉnh đầu vậy, làm thế nào cũng không thể phát tiết.

Chỉ là cảm giác này sao lại quen thuộc như vậy?

Nháy mắt, Chu Bách Triết biến sắc, đột nhiên hiểu ra gì đó.

- -----rất có thể, cậu lại muốn nở hoa.

Nghĩ tới tác dụng phụ sau khi nở hoa, cả cây ớt Chu Bách Triết đều không tốt.

Vì không muốn phát sinh sự tình kia, Chu Bách Triết lập tức mở hệ thống bắt đầu tìm kiếm đạo cụ có thể ức chế thời kỳ nở hoa, thế nhưng đạo cụ trong thương thành có cả ngàn món vạn món nhưng không có thứ nào ức chế nở hoa, ngược lại chỉ có thứ thúc đẩy nhanh quá trình.

Thứ này thật sự rất đắt, cần không ít tích phân mới đổi được.

Chu Bách Triết suy tư một giây, quả quyết đổi, cậu không muốn giống trước kia, đi tới đâu liền trở thành thuốc khai vị tới đó, ai cũng phải ngửi mùi của cậu mới ăn cơm được.

Nhấn đổi đạo cụ, Chu Bách Triết không lập tức sử dụng mà quay trở lại phòng của Áo Cổ Đinh, đóng cửa lại.

Theo sự hiểu biết của cậu, trừ bỏ lúc ngủ thì Áo Cổ Đinh tuyệt đối sẽ không trở về phòng, quan trọng hơn là cách giờ Áo Cổ Đinh quay trở về phòng ngủ còn rất lâu.

Chu Bách Triết thực an tâm nằm trên giường, nhấn sử dụng phun sương gia tốc hormone....

Ngay sau đó, trên người cậu chợt lóe bạch quang, nụ hoa trên đỉnh đầu bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, dần dần trở nên lớn hơn, cuối cùng nở bung ra rồi nhanh chóng héo tàn, lộ ra một quả ớt nhỏ xanh tươi, bất quá chỉ một phút sau, quả ớt nhỏ rốt cuộc biến thành quả ớt lớn, dáng vẻ đỏ rực cực kỳ bắt mắt, còn tỏa ra bạch quang.

Chu Bách Triết soi gương, cực kỳ mới lạ quan sát nhiều lần, quả ớt này tựa hồ không giống với quả lần trước.

Thế nhưng cụ thể là không giống chỗ nào thì Chu Bách Triết không nói được.

Cậu cẩn thận từng li từng tí hái quả ớt này xuống, chỉ một giây sau đó, ánh sáng trên thân quả ớt biến mất, mặc cho người nào nhìn cũng chỉ cảm thấy nó là một quả ớt bình thường mà thôi.

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm quả ớt này, có chút ưu sầu.

Căn cứ vào phản ứng của Áo Cổ Đinh sau khi ăn ớt lần trước thì quả ớt mà cậu kết xuất ra không hề bình thường.

Có thể nói, quả ớt thoạt nhìn rất bình thường này khẳng định có sức mạnh mà cậu không biết.

Làm một gốc thực vật, cậu căn bản không có cách nào để ăn, ngoại trừ nước trái cây, hơn nữa quả ớt này rất có thể là siêu cấp cay....

Nghĩ tới thôi Chu Bách Triết đã cảm thấy run sợ.

Đúng lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ.

Chu Bách Triết vội vàng chạy ra mở cửa, thăm dò hỏi: "Là ai vậy?"

Đôi giày được lau bóng, quần áo đơn giản mặc trên người người này lại trở nên sang quý không gì sánh bằng, Chu Bách Triết chậm rãi ngẩng đầu, gãi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh có chút trầm xuống: "Không có gì."

Chu Bách Triết nhịn không được run lên, vội vàng né tránh ánh mắt của Áo Cổ Đinh, nhanh chóng mở cửa nói: "Vậy anh mau vào đi."

Sau khi tiến vào, phát hiện quả ớt trong tay Chu Bách Triết, Áo Cổ Đinh lộ ra biểu tình nghi hoặc.

Chu Bách Triết giải thích: "Vừa nãy tôi bận nở hoa."

Áo Cổ Đinh hơi khựng một chút.

Chu Bách Triết suy sụp nói: "Chính là giống quả ớt lần đó, hôm nay không biết vì sao tôi lại nở hoa kết trái."

Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Em có tra ra được nguyên nhân không?"

Chu Bách Triết tỉ mỉ hồi tưởng, vẻ mặt thực mờ mịt: "Không nghĩ ra được."

Áo Cổ Đinh gõ bàn, trầm ngâm nói: "Mỗi lần em nở hoa chắc chắn là có lí do nào đó.

Chu Bách Triết thực đồng ý lời này, cậu bò lên bàn, ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ học trò ngoan: "Thế nhưng tôi không biết vì sao mình lại nở hoa."

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.

Chu Bách Triết lập tức túm lấy ý niệm chợt lóe này, sắc mặt nháy mắt trợ nên cực kỳ phức tạp.

Lẽ nào----- mình phát tình?

Thực vật chỉ khi nào tiến vào mùa sinh sôi nẩy nở mới có thể nở hoa.

Thế nhưng cậu cùng thực vật bình thường không giống.

Quy luật thiên nhiên thúc đẩy thực vật bị động nở hoa, cậu căn bản không bị những thứ này quấy nhiễu, thế nhưng có tư tưởng nhân loại thì cậu lại có những khoản thời gian phát tình.

Càng miễn bàn cậu lại có hảo cảm đặc biệt mãnh liệt với Áo Cổ Đinh.

Trong tình huống như vậy, cậu phát tình ngược lại rất bình thường.

Nếu muốn khống chế phát tình thì chỉ cần đừng có động tâm là được, thế nhưng chuyện này sao cậu có thể khống chế.

Chu Bách Triết thầm thở dài, cứ cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng.

Bởi vì Áo Cổ Đinh rõ ràng chỉ xem cậu là đồng bạn hợp tác mà thôi, thế nhưng mỗi cử động của anh đều làm cậu động tâm, làm cậu bị liêu tới toàn thân khô nóng, trên đầu lại bắt đầu nở hoa!

Sau khi tìm được lý do, Chu Bách Triết lại càng không dám nói nguyên do cho Áo Cổ Đinh, chỉ có thể kiên trì tỏ ra mình không biết gì cả.

Thế nhưng khí thế cùng uy áp của Áo Cổ Đinh không phải người người có thể so sánh.

Chu Bách Triết cực kỳ chột dạ, bất quá may mắn cậu từng là gà con khá nổi, cũng không phải dựa vào gương mặt mà là kỹ thuật diễn hợp cách cùng bản lĩnh võ thuật vốn có mà vững vàng trong vòng giải trí.

Cả quá trình, Chu Bách Triết giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh nói: "Xem ra này sẽ trở thành bí ẩn khó hiểu rồi."

Nói xong, cậu còn giả vờ thở dài một hơi, dáng dấp cực kỳ phiền não.

Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia ý cười, anh nhanh chóng ẩn giấu đi: "Nếu không biết thì đừng để ý tới nữa.

Chu Bách Triết suýt chút nữa đã túm lấy tay Áo Cổ Đinh lắc lắc vài cái, đối phương thực sự là trợ công hợp cách mà, cậu vốn đang nghĩ xem làm thế nào để anh từ bỏ nghiên cứu chuyện này, nào ngờ anh lại nói như vậy, cứ như Áo Cổ Đinh biết cậu đang nghĩ gì mà trực tiếp biểu thị sẽ không đề cập tới chuyện này nữa ấy.



Áo Cổ Đinh khẽ lộ ra ý cười, gương mặt lạnh lùng vì thế mà nhu hòa đi rất nhiều, không còn quá lạnh nhạt như xưa.

Vì cám ơn Áo Cổ Đinh, đồng thời hi vọng có thể tranh thủ gia tăng độ hảo cảm của anh, Chu Bách Triết gấp gáp dâng tặng quả ớt cho Áo Cổ Đinh, giọng nói hệt như cưng chìu: "Cái này tặng cho anh. Cám ơn anh đã tìm đất cho tôi."

Áo Cổ Đinh không chút do dự nhận lấy, ánh mắt lóe sáng, hiển nhiên anh cực kỳ yêu thích quả ớt này.

Chu Bách Triết tròn mắt, cảm giác thành tựu tràn đầy: "Nếu lần sau lại nở hoa, tôi sẽ tặng quả ớt cho anh."

Không hề đề cập tới chuyện mọc ớt kỳ thực không có lợi ích gì cho cậu để tránh đối phương cho rằng cậu đang dùng ớt để mượn hoa hiến Phật.

Áo Cổ Đinh cũng không nói ra, giọng nói có chút nghiêm túc: "Quả ớt này tôi sẽ dùng tinh hạch để mua."

Chu Bách Triết gãi đầu, đè nén kích động trong lòng: "Ai nha, như vậy không tốt lắm a."

Dù sao thứ này, trừ bỏ cậu thì người khác căn bản không thể nào dùng như bom ớt.

Cho dù muốn bán cũng không có ai mua, xét tổng thể thì thứ này không có thị trường, hiển nhiên là không có giá trị.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh lại nguyện ý thu mua những quả ớt này, nó làm Chu Bách Triết cực kỳ kích động nhưng trong lòng cậu vẫn còn một tia lương tâm, không đành lòng lừa dối Áo Cổ Đinh.

"Thứ này không đáng tiền, anh không cần phải mua."

Áo Cổ Đinh lắc đầu: "Đối với người khác, nó là một thứ không hữu dụng, thế nhưng đối với tôi, nó còn trân quý hơn cả tinh hạch."

Không biết vì sao Chu Bách Triết cảm thấy trong lòng mình ngọt lịm, đối phương coi trọng quả ớt của mình như vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật vui vẻ, có cảm giác muốn bay lên trời.

"Quả ớt của tôi nào có tốt như anh nói chứ..."

Áo Cổ Đinh nắm quả ớt, trịnh trọng đặt nó trong khăn tay bao lại, giải thích: "Thứ này...." Anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy ánh sáng làm người ta không dám nhìn thẳng: "Chỉ có ớt cay nhất mới có thể giúp tôi thăng cấp."

Chu Bách Triết sửng sốt, kinh hãi nói: "Ăn cay mới có thể thăng cấp?"

Tuy đã loáng thoáng đoán được bom ớt có tác dụng không nhỏ với Áo Cổ Đinh, tỷ như khả năng hồi lam thần kỳ.

Thế nhưng không ngờ Áo Cổ Đinh cư nhiên dựa vào ăn cay để thăng cấp....

Tuy cảm thấy thực hài hước nhưng cũng có chút hoang đường khó tin, Chu Bách Triết lắp bắp: "Vậy còn tinh hạch thì sao?"

Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Thứ đó đối với tôi vô dụng, ở nhà tôi có để dành không ít tinh hạch cao cấp."

Lá cây Chu Bách Triết run lên, hai mắt phát sáng: "Những thứ đó anh có thể cho tôi không, tôi nguyện ý dùng vật phẩm trân quý để đổi."

Tinh hạch cao cấp a, nghĩ tới thôi đã muốn chảy nước miếng rồi, nó có thể biến thành biết bao nhiêu điểm tích phân a!

Nhìn dáng dấp gấp gáp của cây ớt nhỏ, Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Bình tĩnh một chút, những thứ đó đều cho em."

Lúc này Chu Bách Triết mới ý thức được mình thất thố, xấu hổ nói: "Tôi quá kích động."

Áo Cổ Đinh lắc đầu: "Sau này em có thể dùng bom bớt đổi tinh hạch với tôi, em có bao nhiêu tôi cho em bấy nhiêu."

Chu Bách Triết nghe xong mà muốn ôm bắp đùi Áo Cổ Đinh hô to: "Đại gia ơi đại gia, tôi là cây ớt trang sức mà anh làm rới nè, là vật trang sức rất cay rất cay a."

Ý nghĩ lóe lên, Chu Bách Triết vội vàng lấy lại tinh thần, vươn lá cây nói: "Nếu vậy, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Đương nhiên rồi."

Chu Bách Triết một lần nữa run run lá cây, dùng ánh mắt tỏ ý bảo Áo Cổ Đinh mau đập tay với mình.

Áo Cổ Đinh nhịn không được đỡ trán, búng nhẹ lá ớt một chút xem như là vỗ tay.

Dù sao thì cây ớt này chỉ cao có mười cm mà thôi, lá cây chỉ to như hạt đậu, nếu anh xòe tay vỗ thật thì chỉ sợ sẽ đập bẹp dúm nó mất.

Chu Bách Triết nghĩ một chút rồi hỏi: "Vậy anh có tính ăn quả ớt này không, tuy là quả do chính tôi kết xuất ra nhưng bản thân tôi cũng không biết nó có hư thối hay không."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, gõ bàn: "Nếu vậy ăn ngay bây giờ đi."

Chu Bách Triết gật đầu, khẩn trương chà chà lá cây: "Ăn đi, tôi ở đây giúp anh trông chừng."

Áo Cổ Đinh không nói ở đây căn bản không cần Ớt đại vương bảo hộ, anh chỉ lấy quả ớt ra, cẩn thận bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.

Chất lỏng trong quả ớt tươi non nháy mắt bắn ra trong khoang miệng, vị ngọt cực kỳ đặc biệt, nó tựa hồ có thể xua tan hết thảy phiền não trong lòng, làm tinh thần người ta sung sướng.

Áo Cổ Đinh nhíu mày, ánh mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc.

Trái tim của anh rốt cuộc cũng bắt đầu tăng tốc nảy lên, cảm giác như có ai đó bóp chặt nó, làm anh có xúc động muốn mỉm cười.

Cảm giác này tuyệt vời không gì sánh được, thế nhưng lại làm Áo Cổ Đinh cực kỳ nghi hoặc, nó rốt cuộc là cảm giác gì?

Chu Bách Triết có chút khẩn trương cuộn cuộn lá cây, mắt không chớp nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh.

Đối diện với ánh mắt chuyên chú kia, Áo Cổ Đinh đột nhiên ngẩn người, cảm giác tim rung động lại càng mãnh liệt hơn.

Anh nhíu mày, cường ngạnh ngăn chặn cảm giác này.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, anh phát hiện năng lượng vốn bị đóng băng tựa hồ có dấu hiệu giải phóng.

Chỉ cần có thể triệt để đột phá gông xiềng thì có thể thăng lên dị năng giả cấp tám!

Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác đó bắt đầu biến mất, năng lượng lại một lần nữa an tĩnh.

Áo Cổ Đinh lại càng nhíu mày chặt hơn, Chu Bách Triết nhìn mà căng thẳng không thôi, dè dặt hỏi: "Sao rồi?"

Áo Cổ Đinh nói: "Quả ớt này rất cay, cũng có chút ngọt."

Chu Bách Triết nhịn không được có chút hồi hộp, cậu nhớ rõ Áo Cổ Đinh đã nói chỉ có ớt càng cay mới có thể giúp anh thăng cấp.

Chẳng lẽ?

Thứ này vô ích đối với Áo Cổ Đinh?

Tựa hồ nhìn ra Chu Bách Triết có chút bất an, Áo Cổ Đinh nhàn nhạt giải thích: "Dị năng của tôi bắt đầu có dấu hiệu đột phá."

Chu Bách Triết nghe vậy thì thả lỏng: "Làm tôi sợ muốn chết."

Quả ớt này thật sự có thể giúp Áo Cổ Đinh, cho dù nó có ngọt hay không cũng không còn là vấn đề quan trọng nữa.

May mắn bây giờ cậu không thiếu tinh thần lực cùng năng lượng, hoàn toàn có thể kết xuất ra bom ớt.

"Vậy anh còn muốn không?" Chu Bách Triết thử dò hỏi.

Áo Cổ Đinh nhướng mày: "Em xác định em còn có thể?"

Chu Bách Triết híp mắt, nam nhân có thể xấu nhưng tuyệt đối không thể bị nói là không được.

Nhất là do người mình thích nói.

Cái này mất mặt biết bao nhiêu a!

Chu Bách Triết cuộn lá cây, son sắt nói: "Không có chuyện tôi không được."

Áo Cổ Đinh mỉm cười: "Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."



Không nói rốt cuộc là nói đùa cho vui hay phép khích tướng, chung quy Chu Bách Triết không muốn mất mặt trước mặt Áo Cổ Đinh.

Theo ánh sáng trắng lóe lên, Chu Bách Triết thúc sinh kết ra một chùm bom o7t1m mày sắc đỏ rực thoạt nhìn rất cay, Chu Bách Triết thân là đương sự nháy mắt----- bật khóc.

Ánh mắt đen láy to như hạt đậu đen nháy mắt đong đầy nước mắt, cuối cùng ào ào chảy xuống: "Cay quá cay!"

Này đúng với câu cay mắt a!

Chu Bách Triết nhịn không được cảm giác cay tới sưng cả linh hồn này, che mắt khóc ròng.

Áo Cổ Đinh áp sát tới nâng Ớt đại vương lên rồi nhanh chóng hái hết toàn bộ quả ớt bỏ vào miệng mình.

Vị cay biến mất, Chu Bách Triết cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều, thế nhưng cặp mắt thì đã sưng thũng mọng nước.

Áo Cổ Đinh ngẩn người, nhanh chóng điều động dị năng ngưng tụ thành một bụm cát băng cực mịn trong tay, anh đặt Ớt đại vương vào trong cát băng hỏi: "Đỡ hơn không?"

Chu Bách Triết có chút không thích ứng giật giật, những hạt cát băng này cực mịn, dính trên người cũng không nặng, nhưng không thể không nói cậu quả thực đã tốt hơn nhiều, cũng không còn cảm thấy cay nữa.

Áo Cổ Đinh hé mở ngón tay, cát băng từ đó tràn ra rơi vào người Chu Bách Triết, cảm giác lạnh buốt dễ chịu hệt như đang ở trong tủ lạnh, làn khí lạnh đó trực tiếp tiêu diệt hệt toàn bộ cảm giác cay nóng bỏng rát trên người.

Thực sự thoải mái đến mức làm người ta muốn bay lên trời!

Đối với một gốc thực vật thì nó không hề có nhiệt độ cơ thể, trừ bỏ nhiệt độ không khí bên ngoài khá cao mới có thể làm tan cát băng, vì thế Chu Bách Triết giữ trạng thái kem tươi hơn mười phút vẫn không có dấu hiệu tan băng.

Trong không khí vẫn còn lưu giữ hương vị nóng hừng hực, Áo Cổ Đinh khẽ động, tập trung hấp thu sạch sẽ: "Có thể chui ra rồi."

Chu Bách Triết sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Ừm."

Sau khi ra ngoài, Chu Bách Triết nhịn không được run run một thân kem tươi nói: "Lần này thế nào?"

Áo Cổ Đinh nói: "Biến hóa không lớn."

Chu Bách Triết sửng sốt: "Sao lại vậy chứ?"

Áo Cổ Đinh trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Bom ớt của em và quả ớt vừa nãy tựa hồ không giống lắm."

Chu Bách Triết hỏi: "Nói cách khác, chỉ có quả ớt kia mới có thể giúp anh thăng cấp à?"

Áo Cổ Đinh lắc đầu: "Bom ớt của em cũng có thể giúp tôi thăng cấp, chỉ là chút biến hóa ấy quá nhỏ bé tới mức không thể nhận ra."

Chu Bách Triết suy nghĩ một lúc, mơ hồ có suy đoán.

Tám phần là Áo Cổ Đinh đẳng cấp quá cao, tự nhiên không có cách nào thu được nhiều chỗ tốt từ bom ớt, mà cậu chỉ có loại ớt tự mọc ra mới mang tới chỗ tốt cho Áo Cổ Đinh.

Giống như bình thường chơi game, Lv nhỏ với Lv lớn khi đánh quái sẽ tơi ra EXP khác nhau.

Chu Bách Triết gật đầu: "Vậy tôi biết rồi." Cậu gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng để mình nở hoa, đến khi đó anh nhất định phải cho tôi thật nhiều tinh hạch cấp cao."

Áo Cổ Đinh mỉm cười: "Đương nhiên rồi."

"Một lời đã định." Chu Bách Triết một lần nữa giơ lá cây.

Áo Cổ Đinh dùng đầu ngón tay của mình chạm vào lá cây, xúc cảm êm ái có chút nhồn nhột làm tim anh có cảm giác bị lông vũ quét qua, rung động không thôi.

Phảng phất ngay cả linh hồn bị đóng băng cũng chậm rãi tan ra thành nước.

Sau khi ước định cẩn thận, mấy ngày này Chu Bách Triết bắt đầu trầm ngâm suy tư, rốt cuộc phải làm thế nào đầu mình mới nở hoa.

Đương nhiên cậu có một chủ ý tuyệt diệu, tuyệt đối có thể làm mình nở hoa trong nháy mắt.

Chỉ là cậu không biết làm sao để nói với Áo Cổ Đinh thế là cả ngày cứ buồn chán thở than, thường xuyên ngồi trong đất hí hoáy lung tung, cho dù lá bị dơ cũng không để tâm.

Mấy ngày nay Áo Cổ Đinh tựa hồ cũng có chút kỳ quái.

Bình thường vẫn luôn nghiên cứu tinh đồ, suy nghĩ kỹ xảo chiến đấu, thế nhưng mấy hôm nay cứ đứng bên lồng bảo hộ lẳng lặng nhìn thiên thạch bên ngoài cửa sổ, con ngươi thâm trầm không thấy đáy.

Hoàng Mao cực kỳ hiếu kỳ, không để tâm tới lời khuyên can của mọi người, tiến tới cạnh Áo Cổ Đinh hỏi: "Đại nhân, mấy ngày này có phải không thoải mái không?"

Áo Cổ Đinh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nhìn Hoàng Mao: "Nếu như quá rỗi rảnh, sao không đi tìm Lang Tam luận bàn tôi luyện thêm kỹ năng chiến đấu đi?"

Hoàng Mao nhịn không được rùng mình, xấu hổ cười nói: "Tôi làm sao hơn được Lang Tam chứ, hắn trời sinh đã thích hợp chiến đấu rồi."

Áo Cổ Đinh lạnh băng nói: "Vậy còn đứng đây làm gì?"

Hoàng Mao xoa xoa tay: "Đại nhân, tuy sức chiến đấu của tôi không cao." Hắn chỉ chỉ đầu mình: "Nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở xóm nghèo, mấy chuyện dò xét lòng người này chỉ sợ ngay cả ngài cũng không bằng tôi."

Áo Cổ Đinh nhướng mày, tựa cười mà không cười: "Hửm? Vậy cậu nói xem cậu nhìn ra được gì?"

Hoàng Mao cứng đờ nói: "Trước nay tôi vẫn không đoán được tâm tư của ngài, tôi chỉ có thể khẳng định là ngài có tâm sự, không ngại nói với tôi một chút chứ?"

Hắn vừa vặn đang hiếu kỳ, tướng quân rốt cuộc phiền não chuyện gì?

Chỉ nghĩ tới tôi đã cảm thấy kích thích rồi!

Thực thích!

Thực muốn lắm mồm một chút!

Khí lạnh quanh thân Áo Cổ Đinh lại càng gia tăng hơn: "Xem ra cậu thật sự rất rảnh rỗi?"

Sắc mặt Hoàng Mao trắng nhợt, nhớ ra bài huấn luyện biến thái mà Áo Cổ Đinh nghiên cứu ra để giáo huấn chiến sĩ, vội vàng lắc đầu: "Tôi, tôi không khỏi không phải được rồi à?"

Vì không muốn bị dằn vặt, Hoàng Mao quả quyết quay đầu bỏ chạy, thế nhưng không được mấy bước đã nghe thấy âm thanh có chút lưỡng lự của Áo Cổ Đinh: "Quay lại đây."

Ánh mắt Hoàng Mao sáng lên, khí tức chán nản tan biến, vội vàng chạy tới bên cạnh Áo Cổ Đinh, vô thức xoa xoa tay: "Ngài nói đi."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, đáy mắt có chút mất kiên nhẫn lại có chút mờ mịt, anh trầm giọng nói: "Nếu như nơi này." Chỉ chỉ ngực mình: "Cứ có cảm giác bị bóp chặt, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?"

Hoàng Mao cả kinh, vội nói: "Đại nhân, chẳng lẽ ngài bị bệnh tim? Mau để Triệu Nam Các kiểm tra sức khỏe đi?"

Chân mày Áo Cổ Đinh lại càng nhíu chặt hơn: "Tôi đã tìm rồi."

Hoàng Mao kinh ngạc, chuyện này sao hắn không biết gì cả.

"Vậy Triệu Nam Các đưa ra kết luận thế nào?"

Ánh mắt Áo Cổ Đinh càng băng lãnh hơn: "Tất cả đều bình thường."

Hoàng Mao thở dài một hơi, chỉ cần không phải bị bệnh là tốt rồi.

Vì thế Hoàng Mao bắt đầu giúp Áo Cổ Đinh tỉ mỉ phân thích, đồng thời còn hỏi vài vấn đề.

"Lúc tim ngài có cảm giác đó, nó đau một khoảng thời gian dài hay chỉ nhói vài cái là hết?"

Áo Cổ Đinh mặt không biến sắc nói: "Đau vài cái."

Hoàng Mao tiếp tục hỏi: "Vậy ngày có cảm thấy tim mình giống như bị lông vũ quét qua quét lại không?"

Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Có."

Hoàng Mao lại hỏi: "Vậy ngài có cảm thấy...."

[end120]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau