Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 127: Đại vương, tôi nhớ ngài muốn chết

Trước Sau
Mọi người bị chói mắt, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Đến khi ánh sáng tản đi, mọi người một lần nữa sợ ngây người.

- ----ngọn múi từng cao hơn mười mét cư nhiên bị san thành bình địa.

Trùng biến dị cấp bảy thì dở sống sở chết, làm mọi người càng hoảng sợ hơn chính là cái cây khổng lồ kia cư nhiên không hề sợ hãi, nó cuốn lấy một tảng đá lớn, từng chút từng chút đập nát đầu trùng biến dị.

Tinh hạch xinh đẹp ở bên trong lộ ra, cái cây kia nhanh chóng cuốn lấy tinh hạch nhét vào trong rễ cây của mình.

Mọi người há mồm, rất nhanh sau đó liền ngậm lại.

Tuy bọn họ rất muốn tinh hạch của trùng biến dị cấp bảy, dù sao thì gặp được trùng biến dị đã rất khó, càng miễn bàn tới chuyện giết chết nó để lấy được tinh hạch.

Thế nhưng người giết con trùng cấp bảy này cũng không phải bọn họ.

Mà cái cây to lớn này.

Mọi người tự nhiên là ngay cả nói cũng không dám nói.

Trùng biến dị cấp bảy chết đi, trùng triều hệt như con kiến không đầu tán loạn ra khắp nơi, lực sát thương giảm mạnh.

Trong thành phố, mọi người đang chiến đấu nhanh chóng phát hiện đám trùng bắt đầu rút lui, chạy trốn tứ phía.

Bọn họ ý thức được, trùng biến dị cấp bảy đã chết rồi!

Cảm giác không thể tin nổi tràn ngập trong lòng làm tất cả mọi người cảm thấy như mình chìm trong mộng.

Đó là trùng biến dị cấp bảy a!

Cư nhiên đã chết thật rồi?

Thế nhưng rốt cuộc là ai có thể giết trùng biến dị cấp bảy chứ?

Một âm thanh yếu ớt nói: "Có phải là vị Áo tướng quân kia không?"

Mọi người bừng tỉnh, sau đó biểu tình trở nên cuồng nhiệt.

Đúng vậy, chỉ có Áo tướng quân mới có bản lĩnh giết chết con trùng biến dị cấp bảy này.

Nhân loại cùng trùng biến dị giống như đảo ngược tình thế.

Trước đó nhân loại bị trùng biến dị vây giết, thế nhưng bây giờ trùng biến dị cấp bảy đã chết, nhân loại bắt đầu bao vây tiêu diệt số trùng biến dị còn lại, tranh thủ giết nhiều một chút.

Trong thành máu của trùng biến dị văng khắp nơi trên mặt đất, tiếng kêu rên vang dậy khắp trời, cứ như địa ngục tăm tối làm người ta sợ hãi.

Còn bên sơn cốc thì vẫn thảm khốc như địa ngục.

Khắp nơi đều là xác trùng biến dị đã chết, hơn nữa còn là bị một cái cây giẫm chết tươi.

Tình cảnh làm người ta rợn gai ốc.

Nếu là đạp lên người thì chỉ sợ đã sớm biến thành bánh thịt người rồi.

Cũng may.... cái cây này thoạt nhìn không giống muốn đối nghịch với nhân loại.

Chỉ là hiện giờ, mọi người hiển nhiên cũng không dám đi qua.

Cái cây kia thật sự quá to lớn, nó chỉ đứng đó thôi đã có uy áp mãnh liệt, mọi người ngừng thở, không dám động.

Đúng lúc này, mọi người mở mắt trừng trừng nhìn cái cây kia đứng dậy, cuộn lấy xác trùng biến dị cấp bảy, dùng giọng nói đặc biệt huênh hoang nói: "Mi rốt cuộc---- cũng thuộc về ta."

Nháy mắt đó, da gà da vịt của mọi người nổi lên cục cục.

Cái cây kia, cư nhiên có thể nói chuyện?

Duy chỉ có Áo Cổ Đinh là giật giật khóe miệng.

Anh phảng phất có thể tưởng tượng được cây ớt nhỏ này hưng phấn cỡ nào.

Nhưng nó.... có phải đã quên mất một việc rồi không?

Tỷ như.... làm thực vật, nó căn bản không có miệng.

Chu Bách Triết kéo cái càng của trùng biến dị cấp bảy, ngắm nhìn bốn phía: "Trùng triều kết thúc rồi."

- ----có thể ăn uống nghỉ ngơi!



Nghĩ tới đây, Chu Bách Triết không thể ức chế hưng phấn.

Thừa dịp hiện giờ mình còn ở trạng thái lớn, Chu Bách Triết dứt khoát làm người tốt tới cùng, trực tiếp giẫm chết đám trùng biến dị đang chạy trốn ở bốn phía.

Đáng sợ nhất là toàn bộ hành trình cậu chỉ dùng có năm phút đồng hồ giết chết toàn bộ số trùng mà có lẽ mọi người cần phải tốn một giờ mới tiêu diệt được.

Giẫm xong, Chu Bách Triết cúi đầu liếc nhìn nhóm tiểu đệ, ra một mệnh lệnh cho chúng.

Đó chính là thu thập tất cả tinh hạch!

Rất nhanh, tất cả mọi người hoảng sợ phát hiện đám thực vật kia đang nhanh chóng thu thập tinh hạch đặt dưới chân cái cây khổng lồ kia.

Điều này làm bọn họ hiểu ra gì đó.

Thì ra đầu lĩnh của đám thực vật thủ vệ này chính là cái cây khổng lồ kia.

Như vậy....

Tướng quân lấy hết dũng khí tiến tới nói: "Xin chào ngài."

Chu Bách Triết cúi đầu, con ngươi đen như mực tràn đầy tò mò, cậu chỉ chỉ chính mình: "Ồ, nhân loại, anh nói chuyện với tôi à?"

Chu Bách Triết phát hiện trong lòng người này tựa hồ đang ôm một cây ớt tiểu đệ của mình.

Tướng quân mím môi, cố nén sợ hãi trong lòng, cẩn thận từng li từng tí nâng cái cây trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Ngài, có thể cứu nó không?"

"..." Chu Bách Triết.

Không phải cậu xuất hiện ảo giác chứ?

"Nó vì cứu tôi mà trọng thương, ngài có cách nào cứu nó không?" Tướng quân nhớ lại cảnh tượng khi đó, cái cây này đã liều mạng muốn bảo vệ anh, cho dù tan xương nát thịt cũng không chùn bước.

Còn có nó rõ ràng đã sắp chết rồi nhưng vẫn liều mạng muốn chạm vào anh, dáng vẻ thận trọng đó làm tim anh siết chặt, không thể nào thở nổi.

Chu Bách Triết đau đầu: "Cái này.... rất xin lỗi, nếu anh thích như vậy thì tôi cho anh một cây khác được không?"

Thật không ngờ người này lại thích ớt tiểu đệ của mình như vậy.

Đáy mắt tướng quân tràn đầy phẫn nộ, anh ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nói: "Lẽ nào ngài không cảm thấy đau lòng vì chúng nó sao? Tôi thân là tướng quân, phải gánh vác hết thảy sống chết của chiến sĩ, không tới thời khắc cuối cùng, tôi vĩnh viễn sẽ không từ bỏ bọn họ!"

Nhóm chiến sĩ nghe vậy thì bờ vai run run xúc động.

Chu Bách Triết bị trách móc mà không biết vì sao.

Người này làm như cậu tội ác tày trời không bằng, đám thực vật này do hệ thống tạo ra, không có linh trí, lại càng không có tình cảm, giống như con rối vậy, chỉ theo bản năng chiến đấu điều khiển thân thể mà thôi.

Huống chi, số thực vật này nếu không có mệnh lệnh của cậu thì chỉ là một cái cây bình thường.

"Tâm của chúng cũng làm từ thịt, ngài tuyệt tình như vậy, lẽ nào lương tâm của ngài không đau à?" Tướng quân vẫn đỏ bừng hai mắt, nỗi sợ hãi trong lòng đã sớm bị phẫn nộ che lắp.

Chu Bách Triết không biến sắc, cứ cảm thấy vị tướng quân này là người địa cầu cổ xuyên tới.

Thậm chí ngay cả ngôn ngữ địa cầu cổ cũng nói lưu loát đến vậy.

Thấy Chu Bách Triết bị trách mắng, nhóm Hoàng Mao có chút khó chịu, mặc kệ Ớt đại vương đúng hay sai, nhưng vô luận là ai cũng không có tư cách mắng vị tổ tiên này!

Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Em ấy không phải đối tượng mà mi có thể nhục mạ."

Ánh mắt tướng quân lóe lên tia thất vọng, vị Áo tướng quân trong truyền thuyết cư nhiên cũng chỉ như vậy....

Nhóm chiến sĩ ở phía sau vị tướng quân này đã sợ tới câm như hến.

Chu Bách Triết cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vì thế cậu nói với vị tướng quân kia: "Có phải anh hiểu lầm cái gì không?"

Tướng quân kia có chút sốt ruột, nghe cái cây khổng lồ này nói vậy thì có chút sửng sốt: "Ngài... nói vậy là có ý gì?"

Chu Bách Triết nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện."

Vừa vặn lúc này nhóm ớt tiểu đệ mang tinh hạch mình thu thập được tới, Chu Bách Triết dùng lá cây bọc số tinh hạch đó lại, vác thêm xác con tôm hùm rồi đi tới phía trước.

Mọi người: "..."

Chu Bách Triết quay đầu lại, buồn bực nói: "Còn không mau đuổi kịp."

Vì vậy một đám người cắm đầu đi theo, thẳng đến khi tiến vào trong cốc khá kín đáo, Chu Bách Triết mới đặt tôm hùm xuống đất, động tác cực kỳ ôn nhu.



Rất sợ làm hỏng con tôm hùm này, làm mùi vị không còn ngon nữa.

Chu Bách Triết tỏ ý bảo mọi người ngồi xuống, đồng thời bảo vị tướng quân kia kể lại sự tình.

Vị tướng quân kia hiển nhiên cũng đã hồi phục tinh thần, phần lưng đã mướt mồ hôi lạnh.

Vị này ngay cả trùng biến dị cấp bảy cũng có thể đập chết tươi, chính mình vừa nãy cư nhiên lại muốn chết như vậy, không hề sợ đối phương giẫm chết tươi.

Nghĩ vậy, tướng quân có cảm giác sống sót sau tai nạn, lắp bắp kể lại rõ ràng sự tình, sau đó chỉ cây ớt trong lòng: "Chính là nó đã cứu tôi."

Lúc này Chu Bách Triết há hốc mồm, cứ tưởng mình nghe nhầm, cậu lập tức nói: "Không có khả năng, số thực vật này là tôi biến ra, chúng nó căn bản không sở hữu linh trí cùng tình cảm, chúng nó giống như cỗ máy chiến đấu vậy, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của tôi mà thôi."

Mọi người sửng sốt, đến giờ mới hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Tướng quân ngơ ngác: "Chính là, nó có phản ứng với lời nói của tôi."

Chu Bách Triết quay qua hỏi Hoàng Mao: "Anh ta nói thật à?"

Hoàng Mao vội vàng nói: "Đúng vậy, đại nhân."

Chu Bách Triết bối rồi, cứ cảm thấy không thích hợp, cậu lại hỏi: "Những cây khác có phản ứng không?"

Tướng quân đáp: "Không có, vừa rồi tôi đã thử rồi nhưng không hề có phản ứng."

Chu Bách Triết thở dài một hơi, xem ra đây là một trường hợp đặc biệt.

Suy nghĩ một chút, Chu Bách Triết nhấn mở hiệu ứng cánh thiên sứ tiến hành trị thương cho mọi người, đương nhiên bao gồm cả cây ớt tiểu đệ đã sắp tử vong kia.

Cành lá xanh nhạt như được điêu khắc từ ngọc, trên người nó đột nhiên xuất hiện một đôi xánh trắng tinh mỹ lệ thần thánh, phụ trợ làm nó càng cao quý hơn, làm người ta nhịn không được muốn quỳ xuống cúng bái.

"Này, này là...."

Nhóm tướng quân đã sớm ngây ngốc, miệng há to, căn bản không thể hồi phục tinh thần.

Thần, chẳng lẽ này chính là thần trong truyền thuyết?

Cao quý như vậy, thánh khiết như vậy, mỹ lệ như lệ, hoàn toàn không nhiễm khói bụi thế gian.

Hết thảy những mỹ từ dùng hết cho nó cũng không quá đáng.

Vốn vẫn còn người đề phòng nó, thế nhưng giờ phút này chỉ còn lại tràn đầy sùng kính cùng cúng bái.

Này nhất định là vị thần cao quý.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy vị thần kia rũ mắt, âm thanh kỳ ảo vang lên.

"Khen ta."

"..." Mọi người.

Quả nhiên hết thảy cao quý thánh khiết gì gì đó đều là ảo giác.

Chưa từng thấy qua----- cái cây nào không biết xấu hổ như vậy.

Chu Bách Triết mặt dày nói: "Khen ta, thương thế của các mi sẽ hồi phục rất nhanh."

Tướng quân nghẹn lời, vô thức nhìn về phía Áo tướng quân.

"Nghe theo." Áo tướng quân thản nhiên nói.

Được rồi, nếu Áo tướng quân đã nói vậy thì chính là thật.

Vì vậy, Hoàng Mao liền lên tiếng trước, nói ra một chuỗi dài những từ ca ngợi, nhóm tướng quân nghe mà đỏ cả mặt, cái này căn bản không phải là nghe mà là vuốt mông ngựa!

Hoàng Mao nói một hơi nhưng vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Chu Bách Triết cũng có chút xấu hổ, nếu không phải vì hệ thống thiết lập như vậy thì cậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất mặt thế này!

Ngoại trừ Áo Cổ Đinh, tất cả mọi người đều nói ra một vài từ ca ngợi, lúc này Chu Bách Triết mới phóng ra quang mang màu trắng bao phủ đám đông ở bên trong.

Đương nhiên, ngoại trừ Áo Cổ Đinh.

Không nói tới sắc mặt âm trầm của Áo Cổ Đinh, đám người được bạch quang bao phủ phản phất chìm vào thiên không, chỉ hận không thể lập tức chết đi rồi vĩnh viễn ở lại nơi này.

Hạnh phúc quá tốt đẹp, tất cả tâm tình tiêu cực đều biến mất.

Thế nhưng, ngay lúc đó bạch quang lại tiêu tan....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau