Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc
Chương 135: Đếm ngược thời gian (1)
Vô số camera ghi lại lợi nói của trùng vương cấp tám trước khi chết, giờ phút này mọi người đều biết trong vương cung rộng lớn kia có một con trùng cao đẳng ngụy trang thành nhân loại.
Trong một sát na, kinh sợ cùng mờ mịt bùng nổ cùng lúc làm bọn họ không biết nên làm ra phản ứng gì mới tốt.
Tinh cầu này có trùng tộc cao đẳng tồn tại.
Đáng sợ hơn là nó cư nhiên đã sớm biến thành hình thái nhân loại xâm nhập vào vương cung, thậm chí.... Liên Nhi ở trong vương cung đã sớm thông qua camera quan sát hết thảy diễn biến.
Vương thượng ở trong cung không biết có gặp nguy hiểm hay không.
Lúc này mọi người đã không còn tâm tình để ý tới chuyện Áo Cổ Đinh rốt cuộc có phải kẻ phản bội hay không nữa, bởi vì lời nói của trùng biến dị chính là chứng minh tốt nhất.
Bọn họ quả thực đã oan uổng cho một vị anh hùng chân chính.
Cảm giác áy náy lập tức dâng trào, bọn họ căn bản không dám nhìn vào con ngươi đen nhánh thâm trầm của Áo Cổ Đinh, tựa hồ có thể nhìn thấy linh hồn hèn mọn của mình ở đó.
Chu Bách Triết cuộn lấy tinh hạch cấp tám giấu vào trong lá cây, mọi người căn bản không thể thốt lên lời ngăn cản.
Thẳng đến khi đột nhiên có người nói: "Mi... tại sao mi lại muốn giúp nhân loại bọn ta?"
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, lập tức kéo thần trí của mọi người lại.
Đúng vậy, cái cây thực vật to lớn này rốt cuộc là thứ gì?
Thân là ngoại tộc, vì sao nó lại tốt bụng giúp đỡ nhân loại chứ?
Chẳng lẽ có mưu đồ đáng sợ gì đó?
Nhìn ánh mắt đám người, Chu Bách Triết hiểu ra được gì đó, cậu chỉ những cây ớt tiểu đệ chết đi ở xung quanh: "Nhìn đám thực vật không e sợ tử vong, vì bảo hộ các người mà hi sinh chính mình, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn này đi."
Mọi người ngẩn người nhìn đám thực vật xanh biếc chói mắt nằm trên mặt đất xám tro đặc biệt bắt mắt.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra trước đó đám thực vật này đã anh dũng thế nào, cho dù hi sinh chính mình cũng phải bảo hộ nhân loại an toàn.
Đó mới chính là tinh thần của chiến sĩ...
Thế nhưng vẫn còn chút nghi vấn quanh quẩn trong lòng bọn họ.
"Mi.... rốt cuộc là thứ gì?"
Không đợi Chu Bách Triết trả lời, trưởng thôn đã tức giận giơ chân mắng to: "Ngậm mồm của mấy người lại, không cho phép mấy người vũ nhục tổ tiên như vậy."
Tiếng quát của ông lão vang lên, mọi người hít một hơi khí lạnh, thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Ông lão kia nói cái gì?
Cái cây to lớn này.... là tổ tiên?
Tổ tiên không phải đã sớm hủy diệt cùng với địa cầu, đã hóa thành tro bụi rồi sao?
Chu Bách Triết có chút đau đầu, trưởng thôn thật sự không thể giữ miệng được mà, thế nhưng đối phương nói không sai, cậu chính là người địa cầu chính gốc, đối với nhân loại thuộc về hai nghìn năm sau, cậu quả thực chính là tổ tiên.
"Mi.... có thể giải thích rõ một chút không?" Không biết là ai khàn khàn hỏi.
Chu Bách Triết làm như thở dài nói: "Không sai, tôi quả thực là tổ tiên của các người, tôi là sinh vật sống trên địa cầu hai ngàn năm trước, chỉ buồn ngủ ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì thế giới đã trôi qua hai ngàn năm, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi phải giúp nhân loại các người."
Chu Bách Triết nói bừa, thế nhưng nó vẫn làm tất cả mọi người chấn động.
"Điều đó là không có khả năng, hai ngàn năm trước địa cầu đã bị hủy diệt rồi! Mi làm sao có thể sống sót?" Có người không tin nói.
Chu Bách Triết run run lá cây, cười híp mắt: "Thiếu niên, để tôi cho cậu thấy cái gì gọi là kỳ tích chân chính."
Dứt lời, Chu Bách Triết mở hiệu ứng cánh thiên sứ, sau lưng cây ớt đột nhiên xuất hiện một đôi cánh lông vũ trắng noãn, vết máu trên người cũng nháy mắt biến mất, thân cây lục sắc tỏa sáng càng tôn lên nét thánh khiết.
Nháy mắt đó, Chu Bách Triết không mặt dày bảo bọn họ ca ngợi mình, cậu lựa chọn chủ động tiến hành trị liệu, mặc dù sẽ mất đi lượng tích phân rất lớn nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút đau lòng nào.
Mà trong tim thì đã sớm rỉ máu.
Quang mang tuyệt đẹp như thiên đường chiếu rọi chiến trường bừng sáng như ban ngày, bụi bẩn cũng bị ánh sáng che mờ, cảm giác thoải mái không gì sánh bằng làm bọn họ có cảm giác được lên thiên đường, thậm chí không hề muốn tỉnh lại.
Nếu có thể ở đây mãi mãi thì tốt biết bao nhiêu.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười an bình, nội tâm cũng thực an tĩnh.
Đợi ánh sáng tản đi, mọi người có chút hoảng hốt tỉnh lại, sau đó không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, lúc này mọi người mới ý thức được vết thương trên người mình đã hoàn toàn lành lặn, giống như chưa bao giờ bị thương tổn vậy.
Cái này.... quả thực đúng là thần kỳ!
Thật sự không thể nào tưởng tượng được!
Chu Bách Triết tắt hiệu ứng cánh thiên sứ, nhìn biểu tình khiếp sợ như tam quan vỡ nát của đám người ở xung quanh, cậu nói: "Bây giờ còn ai muốn hỏi gì nữa không?"
Cả phiến tinh vực lặng ngắt ngư tờ.
Chu Bách Triết thỏa mãn gật đầu: "Tốt."
Đám người này rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi.
Chu Bách Triết thu nhỏ mình lại, sau đó vươn cẳng chân nhỏ nhắn chậm rãi đi tới chỗ Áo Cổ Đinh, đám người tự động nhường ra một con đường, biểu tình kính nể vẫn còn mang theo chút sợ hãi.
Chu Bách Triết cũng không để ý tới đám người kia, tự nhiên leo lên người Áo Cổ Đinh.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc mắt một cái, quyết định chờ tới buổi tối không có người ngoài mới tính sổ với cây ớt nhỏ này!
Chu Bách Triết đột nhiên rùng mình, có cảm giác sợ hãi, thế nhưng bây giờ cậu đã thành công thăng lên cấp tám, còn có sinh vật nào có thể uy hiếp được cậu chứ?
Áo Cổ Đinh phân phó binh sĩ trong vương cung lập tức bắt giữ Liên Nhi kia.
Mà anh cũng lập tức quay trở về.
Nhóm chiến sĩ ở tinh vực vừa trải qua một trận chiến gian khổ, không còn thích hợp tham chiến, Áo Cổ Đinh để bọn họ ở lại thu dọn tàn cục, sau đó không ngừng nghỉ bảo Chu Bách Triết thu nhỏ lại rồi thực tự nhiên nhét vào túi áo.
Trưởng thôn trợn to mắt, nghiễm nhiên đã sắp tức tới phát ngất, thế nhưng nghĩ tới thực lực của người này quá mạnh mẽ thì chỉ có thể giật giật môi, một câu cũng không dám nói.
Áo Cổ Đinh lên phi thuyền, nhóm trưởng thôn lập tức theo tới xoa xoa tay, dáng vẻ ngượng ngùng: "Bọn tôi đi cùng được không?"
Bọn họ thật sự lo lắng cho Ớt đại vương, lỡ như ngài ấy chịu ủy khuất thì phải làm sao.
Áo Cổ Đinh không để ý tới bọn họ, anh đi thẳng tới đài điều khiển, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về vương cung.
#########
Trong vương cung, sắc mặt vương thượng vẫn luôn âm trầm nhìn màn hình, đến khi nghe thấy lời của trùng vương thì lập tức biến sắc, trở nên tái nhợt, hắn hoảng sợ run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám quay đi hướng khác.
Một đôi tay nhợt nhạt tới mức không có chút huyết sắc yếu ớt như không có xương đặt lên ngực vương thượng, giống như tình nhân trêu chọc, giọng nói nỉ non nũng nịu như xà dịch.
"Vương thượng.... sao ngài lại run dữ vậy, Liên Nhi thực lo lắng."
Hàm răng vương thượng run lập cập, mồ hôi lạnh túa ra, tầm mắt nhịn không được đảo xuống, đôi tay của Liên Nhi ngày thường đặc biệt trắng nõn nà, thế nhưng nhìn kỹ thì mạch máu bên dưới cư nhiên có màu tím đen, căn bản không giống người bình thường.
"Vương thượng, sao ngài không chịu nhìn Liên nhi?" Âm thanh ở bên cạnh lại vang lên, mang theo chút âm trầm.
Con ngươi vương thượng cứng ngắc, hắn liều mạng thở hổn hển, mới vừa nãy hắn chán ghét đám binh lính quá chướng mắt nên ra lệnh cho bọn họ đi xa một chút, thật không ngờ bây giờ lại không có người nào để dùng, để trùng tộc nhân cơ hội.
"Ta bảo mi nhìn ta." Trong âm thanh âm trầm kia tăng thêm một tia uy hiếp.
Vương thượng lắc đầu, căn bản không dám nhìn qua, tuy hắn là vương thượng nhưng trước giờ vẫn luôn sống trong hoàng cung nhung lụa này, thực lực của hắn đã theo những năm tháng trụy lạc mà tan biến không còn lại gì.
Hắn không dám tưởng tượng Liên Nhi kia lúc này có bộ dáng gì.
Nhưng cho dù hắn không muốn thì Liên Nhi tựa hồ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bàn tay lạnh băng không có chút nhiệt độ di chuyển lên đỉnh đầu vương thượng, ngón tay tái nhợt chậm rãi dùng sức, cuối cùng cường ngạnh quay đầu vương thượng qua.
Vương thượng run rẩy, rốt cuộc cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của Liên Nhi.
Tiếng hét thảm còn chưa kịp vang lên đã nghẹn lại.
Cổng lớn hoàng cung bị đá văng, một đám chiến sĩ chen chúc lao vào, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm thi thể nằm dưới đất, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía người còn sống sót.
"Mang thứ kinh tởm này ra ngoài." Vương thượng cầm kiếm kích quang rút ra khỏi thi thể Liên Nhi.
Mọi người nhìn nhau, cư nhiên không hề có hành động.
Ánh mắt vương thượng trở nên ngoan độc: "Thế nào? Lời của ta không có tác dụng với Chiến Thiên Quân à?"
Nhóm chiến sĩ lập tức quỳ một gối, không dám thở mạnh.
"Còn không mau cút ra ngoài." Vương thượng ném kiếm kích quang, ung dung nói.
Mọi người chỉ đành lĩnh mệnh, còn chưa kịp nhấc thi thể Liên Nhi ra ngoài, một âm thanh trầm thấp đã vang lên ở phía sau.
"Đặt xuống đi."
Mọi người căn bản không cần quay đầu nhìn lại đã lập tức nghe lệnh đặt xuống, sau đó lui lại vài bước, đồng thanh hô: "Nguyên soái."
Áo Cổ Đinh bước nhanh tới, lạnh nhạt liếc nhìn xác Liên Nhi trợn to mắt như chết không nhắm mắt ở dưới đất, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người vương thượng: "Thân thủ của vương thượng thật sự rất tốt, có thể dùng sức của một mình mình giết chết trùng tộc cao đẳng."
Mọi người cúi đầu không dám nhiều lời, thực tế thì đó cũng là nguyên nhân làm bọn họ do dự, Áo Cổ Đinh cùng cái cây khổng lồ kia hợp tác mới có thể gian nan giết được trùng vương cấp tám.
Mà trùng tộc cao đẳng khẳng định có thực lực rất cao, sao có thể bị vương thượng ngay cả dị năng giả cấp ba cũng không đánh lại giết chết được chứ?
Hơn nữa xem tình hình của Liên Nhi kia thì ngay cả chút dấu hiệu phản kháng cũng không có đã chết rồi.
Vương thượng trầm mặt: "Có ý gì?"
Chu Bách Triết ngồi trên vai Áo Cổ Đinh, vỗ vỗ lá cây cười híp mắt: "Trước khi chết trùng vương cấp tám có nói, trùng tộc cao đẳng có khả năng biến thành người."
Vương thượng cười nhạt: "Ta chính là người chí cao vô thượng nhất tinh cầu này, bọn mi dám đặt điều nói xấu?"
Mọi người rùng mình, không khỏi có chút sợ hãi, quả thực trước khi có chứng cớ, ai dám ra tay với vương thượng chứ?
Ánh mắt Áo Cổ Đinh phát lạnh: "Ta quên nói cho mi biết, tinh thần lực của ta có thể cảm nhận được mi khác với nhân loại."
Vương thượng biến sắc, cố tỏ ra trấn định: "Buồn cười, nhân loại làm sao có thể có tinh thần lực."
Chu Bách Triết ở bên cạnh tấm tắc: "Thật sự kỳ lạ, ngoại trừ ta, ta chưa từng thấy qua người nào biết chuyện nhân loại không có tinh thần lực."
Vương thượng liếc nhìn biểu tình mờ mịt của đám binh sĩ, thầm nghĩ không tốt, nhưng ngay giây tiếp theo hai tay Áo Cổ Đinh đã ngưng tụ năng lượng đáng sợ, trực tiếp đánh tới.
Vương thượng nhanh chóng né tránh, âm u nhìn chằm chằm đám binh sĩ: "Áo Cổ Đinh muốn soán vị, các mi cứ ở đó mà nhìn sao?"
Binh sĩ nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn đứng im tại chỗ.
Vương thượng không ngờ đám binh sĩ này lại lựa chọn người kia, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng quay người bỏ chạy, thế nhưng Áo Cổ Đinh hôm nay đã không còn là Áo Cổ Đinh trước kia.
Anh ngưng tụ ra dị năng cường đại trực tiếp đánh tới, vương thượng căn bản không kịp né tránh, phía sau lưng nổ tung lộ ra những cái chân màu đỏ chi chít ở bên trong.
Nhóm binh sĩ biến sắc, hiển nhiên vẫn còn một chút mờ mịt.
Làn da của vương thượng từ từ bong ra, từ bên trong bò ra một sinh vật rất giống tôm tít, lớp vỏ bán trong suốt màu xanh xám thoạt nhìn thật ghê tởm, nhất là mớ chân chi chít làm người ta tê rần da đầu.
Duy chỉ có ánh mắt Chu Bách Triết bừng sáng, nhịn không được chảy nước miếng.
Tôm tít siêu to khổng lồ!!!
Thịt của nó nhất định rất tươi ngon.
"Lưu lại toàn thây, lâu lắm rồi tôi chưa từng ăn con tôm tít nào lớn như vậy." Chu Bách Triết chảy nước miếng, xoa xoa lá cây hưng phấn nói.
Trùng tộc cao đẳng nhịn không được dựng tóc gáy, ánh mắt của cái cây kia nhìn nó đặc biệt sáng, còn đặc biệt thèm thuồng, đó không phải ngụy trang, nó thật sự sẽ ăn mình.
Nghĩ vậy, trùng tộc cao đẳng nhịn không được hoảng sợ kêu thành tiếng: "Mi rốt cuộc là gì, trùng tộc cao đẳng sao có thể bị mi ăn chứ?"
Cái này, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Chu Bách Triết đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng với con tôm tít này, cậu không ngừng thúc giục Áo Cổ Đinh mau mau giết con tôm kia đi.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt gật đầu, nói với tôm tít: "Khí tức của mi rất kỳ quái, tinh thần lực rất mạnh nhưng thực lực lại cực kỳ yếu."
Tôm tít co rúm run rẩy, hiển nhiên bị tình cảnh bị một cái cây ăn tươi dọa hoảng, nó biết, mình nhất định sẽ bị ăn thịt, vì thế nó nhịn không được cầu xin: "Đừng ăn ta."
Áo Cổ Đinh liếc mắt: "Vậy thì nói hết những gì mi biết ra đi."
"Ta không tin nhân loại bọn mi, nhân loại bọn mi vẫn luôn bỉ ổi như vậy, trừ phi... trừ phi các mi cam đoan ta sẽ không chết." Tôm tít có thể leo tới địa vị này hiển nhiên có tâm cơ thâm sâu, đám trùng tộc khác căn bản không thể sánh bằng.
Chu Bách Triết kinh ngạc, có chút khen ngợi nói: "Mi thật sự là con tôm tít thông minh nhất mà ta từng thấy."
Tôm tít căn bản không dám nhìn Chu Bách Triết, hoảng sợ thối lui vài bước.
Nhóm chiến sĩ hiển nhiên cũng rất hoảng sợ, cái cây to lớn này thật sự quá biến thái, ngay cả sinh vật ghê tởm như vậy cũng có thể nuốt trôi.
Thảo nào trùng tộc cao đẳng lại sợ nó như thế.
Áo Cổ Đinh: "Mi muốn thế nào?"
Tôm tít suy nghĩ một chút: "Đưa ta ra biển, ta sẽ nói cho các mi biết câu trả lời."
Áo Cổ Đinh trầm ngâm nửa ngày, sau đó đồng ý.
Rất nhanh, tôm tít được chuyển tới bờ biển, nó chỉ cành lá quấn trên người: "Còn không mau buông ta ra."
Chu Bách Triết quấn chặt tôm tít, hoàn toàn không để nó trốn thoát: "Không được, mi nói xong rồi ta mới thả mi đi."
Tôm tít biết rõ đối phương rất muốn biết, vì thế càng yên tâm vì mình có lợi thế: "Làm sao ta có thể tin tưởng mi được chứ, ai biết sau khi ta trả lời xong mi có giết ta hay không?"
Chu Bách Triết nghĩ nghĩ, sau đó buông nó ra nói: "Mi có thể đứng ở dưới biển, tin tưởng với bản năng thiên tính của mi, mi có thể chạy trốn xuống biển mà không bị bắt lại, nhớ kỹ, đừng có phụ lòng tin của ta."
Tôm tít giả vờ vô tội gật đầu, sau khi nhảy được xuống biển, nó quay đầu lại nói: "Nhân loại ngu xuẩn, ta không bao giờ nói cho bọn mi biết đâu!"
Nói xong nó lập tức lặn xuống biển, bơi tới nơi sâu hơn.
Lúc này ở xung quanh có rất nhiều camera, một màn này truyền tới quang não của tất cả nhân loại, mọi người không khỏi kinh hô, chỉ hận không thể lao qua túm con tôm tít kia lại.
Áo Cổ Đinh cười như không cười nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, hiển nhiên không tin cây ớt nhỏ này thật sự thả con tôm kia đi.
Quả nhiên tôm tít bơi không được bao xa đã bị hơn trăm cây ớt tiểu đệ lôi lên bờ.
Trước đó Chu Bách Triết sớm đã thả một ít ớt tiểu đệ xuống biển để đề phòng tôm tít trốn mất.
Tôm tít sợ hãi run rẩy, lúc này đã không kiêu ngạo nổi nữa.
Chu Bách Triết thở dài một hơi: "Tôm tít, mi ỷ thịt ngon mà cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn không ăn mi à?"
Thật sự quá ngây thơ rồi.
May mắn cậu có bàn tay vàng hệ thống, bằng không thật sự đã không có cách nào với con tôm này.
Mi đã không muốn nói chuyện đàng hoàng, vậy chỉ có thể nghiêm hình bức cung thôi.
Chu Bách Triết nhe răng cười, nói Áo Cổ Đinh phái người làm ra một cái chảo, đốt lửa nấu nước, rất nhanh nước bắt đầu sôi.
Tôm tít hoảng sợ giãy đành đạch: "Không muốn!"
Chu Bách Triết nói: "Hết hi vọng rồi a tôm tít, nếu mi mau mau khai báo rõ ràng, ta sẽ cho mi chết nhẹ nhàng một chút, bằng không ta sẽ luộc sống mi."
Sắc mặt tôm tít trắng bệch, ngửa mặt lên trời mỉm cười tuyệt vọng, một lúc sau nó trợn mắt, âm trầm nói: "Nói cho các mi biết cũng không sao, tuy ta là trùng tộc cao đẳng nhưng thiên phú năng lực của ta không phải chiến đấu, đó cũng là nguyên nhân vì sao ta không đánh lại bọn mi."
Tiếp đó, nó nói: "Trùng tộc cao đẳng cường đại vượt xa sự tưởng tượng của bọn mi, không ngại nói cho bọn mi biết, một tháng sau trùng động thông tới nơi này sẽ mở ra, trùng tộc sẽ kéo đại quân tới ăn tươi đám nhân loại bọn mi."
Mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tôm tít tựa hồ rất hưởng thụ biểu tình sợ hãi của nhân loại, điều này làm nó cực kỳ vui sướng, con ngươi đỏ ngầu tràn đầy thống khoái: "Ta có thể miễn phí tặng cho bọn mi một ít tin tức, muốn ngăn cản trùng triều thì phải hủy đi trùng động thông tới nơi này, như vậy trùng tộc cao đẳng sẽ vĩnh viễn không thể tìm tới nơi đây."
Chu Bách Triết nghe vậy thì chấn động: "Làm sao làm được?"
Tôm tít cười âm u: "Ngay cả nhân loại của nền văn minh cao đẳng cũng không thể làm được, dựa vào đám người chỉ mới đạt tới văn minh cấp B bọn mi mà làm được sao?"
Tin tức này làm mọi người chấn động, thật không ngờ nền văn minh mà bọn họ vẫn luôn tự cho là cường đại trong mắt con trùng biến dị này căn bản chẳng là cái cóc khô gì.
Biểu tình Chu Bách Triết nghiêm túc: "Vậy thì chưa chắc."
Cậu không tin nếu mình góp đủ tinh hạch mà không hủy được một cái trùng động.
Tôm tít cười nhạt, thừa dịp mọi người không chú ý tự kết liễu mình, triệt để không còn động tĩnh.
Thế nhưng nhân loại vì những lời của con tôm này mà khó giữ được bình tĩnh.
Làm sao bây giờ....
Rốt cuộc làm sao bây giờ.
Chu Bách Triết không hề lo lắng, liếc nhìn camera, cậu túm lấy con tôm tít quay đầu bỏ đi.
Áo Cổ Đinh sửng sốt, trầm giọng hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Chu Bách Triết quay đầu lại: "Tìm nơi không người ăn tôm tít."
Nhân loại một lần nữa nhịn không được run lẩy lẩy.
Cái cây này, thực đáng sợ.
Đi được vài bước, Chu Bách Triết quay đầu lại: "Có muốn đi chung không? Mùi vị của nó còn ngon hơn tôm hùm đất."
Áo Cổ Đinh nhìn lướt qua dáng vẻ cực kỳ xấu xí của tôm tít, nhíu mày, hiển nhiên có chút khó tiếp nhận, thế nhưng nghĩ tới mùi vị tươi ngon không gì sánh bằng của tôm hùm đất, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới nói: "Về nhà ăn đi, trong nhà có nhiều gia vị."
"Ừm, lần này muốn ăn cho đã, không được cho đám phó tướng của anh tới đấy, lần trước bọn họ ăn hết phân nửa con trùng biến dị cấp bảy của tôi luôn, thật quá đáng."
Cuộc nói chuyện của hai người rõ ràng truyền vào camera.
Nháy mắt, nhân loại sinh ra nỗi sợ hãi vô tận với cái cây to lớn này.
Nó là biến thái gì vậy? Ngay cả thứ xấu xí như vậy mà cũng ăn!
Ọe----- tởm quá đi.
Về phần nguyên soái?
Nguyên soái thật không hổ là nguyên soái, chính là không giống với người khác, sức chiến đấu mạnh như vậy, ngay cả thứ xấu xí như vậy cũng dám ăn, thật không hổ là thần tượng của mọi người!
Trong một sát na, kinh sợ cùng mờ mịt bùng nổ cùng lúc làm bọn họ không biết nên làm ra phản ứng gì mới tốt.
Tinh cầu này có trùng tộc cao đẳng tồn tại.
Đáng sợ hơn là nó cư nhiên đã sớm biến thành hình thái nhân loại xâm nhập vào vương cung, thậm chí.... Liên Nhi ở trong vương cung đã sớm thông qua camera quan sát hết thảy diễn biến.
Vương thượng ở trong cung không biết có gặp nguy hiểm hay không.
Lúc này mọi người đã không còn tâm tình để ý tới chuyện Áo Cổ Đinh rốt cuộc có phải kẻ phản bội hay không nữa, bởi vì lời nói của trùng biến dị chính là chứng minh tốt nhất.
Bọn họ quả thực đã oan uổng cho một vị anh hùng chân chính.
Cảm giác áy náy lập tức dâng trào, bọn họ căn bản không dám nhìn vào con ngươi đen nhánh thâm trầm của Áo Cổ Đinh, tựa hồ có thể nhìn thấy linh hồn hèn mọn của mình ở đó.
Chu Bách Triết cuộn lấy tinh hạch cấp tám giấu vào trong lá cây, mọi người căn bản không thể thốt lên lời ngăn cản.
Thẳng đến khi đột nhiên có người nói: "Mi... tại sao mi lại muốn giúp nhân loại bọn ta?"
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, lập tức kéo thần trí của mọi người lại.
Đúng vậy, cái cây thực vật to lớn này rốt cuộc là thứ gì?
Thân là ngoại tộc, vì sao nó lại tốt bụng giúp đỡ nhân loại chứ?
Chẳng lẽ có mưu đồ đáng sợ gì đó?
Nhìn ánh mắt đám người, Chu Bách Triết hiểu ra được gì đó, cậu chỉ những cây ớt tiểu đệ chết đi ở xung quanh: "Nhìn đám thực vật không e sợ tử vong, vì bảo hộ các người mà hi sinh chính mình, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn này đi."
Mọi người ngẩn người nhìn đám thực vật xanh biếc chói mắt nằm trên mặt đất xám tro đặc biệt bắt mắt.
Lúc này bọn họ mới nhớ ra trước đó đám thực vật này đã anh dũng thế nào, cho dù hi sinh chính mình cũng phải bảo hộ nhân loại an toàn.
Đó mới chính là tinh thần của chiến sĩ...
Thế nhưng vẫn còn chút nghi vấn quanh quẩn trong lòng bọn họ.
"Mi.... rốt cuộc là thứ gì?"
Không đợi Chu Bách Triết trả lời, trưởng thôn đã tức giận giơ chân mắng to: "Ngậm mồm của mấy người lại, không cho phép mấy người vũ nhục tổ tiên như vậy."
Tiếng quát của ông lão vang lên, mọi người hít một hơi khí lạnh, thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.
Ông lão kia nói cái gì?
Cái cây to lớn này.... là tổ tiên?
Tổ tiên không phải đã sớm hủy diệt cùng với địa cầu, đã hóa thành tro bụi rồi sao?
Chu Bách Triết có chút đau đầu, trưởng thôn thật sự không thể giữ miệng được mà, thế nhưng đối phương nói không sai, cậu chính là người địa cầu chính gốc, đối với nhân loại thuộc về hai nghìn năm sau, cậu quả thực chính là tổ tiên.
"Mi.... có thể giải thích rõ một chút không?" Không biết là ai khàn khàn hỏi.
Chu Bách Triết làm như thở dài nói: "Không sai, tôi quả thực là tổ tiên của các người, tôi là sinh vật sống trên địa cầu hai ngàn năm trước, chỉ buồn ngủ ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại thì thế giới đã trôi qua hai ngàn năm, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi phải giúp nhân loại các người."
Chu Bách Triết nói bừa, thế nhưng nó vẫn làm tất cả mọi người chấn động.
"Điều đó là không có khả năng, hai ngàn năm trước địa cầu đã bị hủy diệt rồi! Mi làm sao có thể sống sót?" Có người không tin nói.
Chu Bách Triết run run lá cây, cười híp mắt: "Thiếu niên, để tôi cho cậu thấy cái gì gọi là kỳ tích chân chính."
Dứt lời, Chu Bách Triết mở hiệu ứng cánh thiên sứ, sau lưng cây ớt đột nhiên xuất hiện một đôi cánh lông vũ trắng noãn, vết máu trên người cũng nháy mắt biến mất, thân cây lục sắc tỏa sáng càng tôn lên nét thánh khiết.
Nháy mắt đó, Chu Bách Triết không mặt dày bảo bọn họ ca ngợi mình, cậu lựa chọn chủ động tiến hành trị liệu, mặc dù sẽ mất đi lượng tích phân rất lớn nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra chút đau lòng nào.
Mà trong tim thì đã sớm rỉ máu.
Quang mang tuyệt đẹp như thiên đường chiếu rọi chiến trường bừng sáng như ban ngày, bụi bẩn cũng bị ánh sáng che mờ, cảm giác thoải mái không gì sánh bằng làm bọn họ có cảm giác được lên thiên đường, thậm chí không hề muốn tỉnh lại.
Nếu có thể ở đây mãi mãi thì tốt biết bao nhiêu.
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười an bình, nội tâm cũng thực an tĩnh.
Đợi ánh sáng tản đi, mọi người có chút hoảng hốt tỉnh lại, sau đó không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, lúc này mọi người mới ý thức được vết thương trên người mình đã hoàn toàn lành lặn, giống như chưa bao giờ bị thương tổn vậy.
Cái này.... quả thực đúng là thần kỳ!
Thật sự không thể nào tưởng tượng được!
Chu Bách Triết tắt hiệu ứng cánh thiên sứ, nhìn biểu tình khiếp sợ như tam quan vỡ nát của đám người ở xung quanh, cậu nói: "Bây giờ còn ai muốn hỏi gì nữa không?"
Cả phiến tinh vực lặng ngắt ngư tờ.
Chu Bách Triết thỏa mãn gật đầu: "Tốt."
Đám người này rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi.
Chu Bách Triết thu nhỏ mình lại, sau đó vươn cẳng chân nhỏ nhắn chậm rãi đi tới chỗ Áo Cổ Đinh, đám người tự động nhường ra một con đường, biểu tình kính nể vẫn còn mang theo chút sợ hãi.
Chu Bách Triết cũng không để ý tới đám người kia, tự nhiên leo lên người Áo Cổ Đinh.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt liếc mắt một cái, quyết định chờ tới buổi tối không có người ngoài mới tính sổ với cây ớt nhỏ này!
Chu Bách Triết đột nhiên rùng mình, có cảm giác sợ hãi, thế nhưng bây giờ cậu đã thành công thăng lên cấp tám, còn có sinh vật nào có thể uy hiếp được cậu chứ?
Áo Cổ Đinh phân phó binh sĩ trong vương cung lập tức bắt giữ Liên Nhi kia.
Mà anh cũng lập tức quay trở về.
Nhóm chiến sĩ ở tinh vực vừa trải qua một trận chiến gian khổ, không còn thích hợp tham chiến, Áo Cổ Đinh để bọn họ ở lại thu dọn tàn cục, sau đó không ngừng nghỉ bảo Chu Bách Triết thu nhỏ lại rồi thực tự nhiên nhét vào túi áo.
Trưởng thôn trợn to mắt, nghiễm nhiên đã sắp tức tới phát ngất, thế nhưng nghĩ tới thực lực của người này quá mạnh mẽ thì chỉ có thể giật giật môi, một câu cũng không dám nói.
Áo Cổ Đinh lên phi thuyền, nhóm trưởng thôn lập tức theo tới xoa xoa tay, dáng vẻ ngượng ngùng: "Bọn tôi đi cùng được không?"
Bọn họ thật sự lo lắng cho Ớt đại vương, lỡ như ngài ấy chịu ủy khuất thì phải làm sao.
Áo Cổ Đinh không để ý tới bọn họ, anh đi thẳng tới đài điều khiển, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về vương cung.
#########
Trong vương cung, sắc mặt vương thượng vẫn luôn âm trầm nhìn màn hình, đến khi nghe thấy lời của trùng vương thì lập tức biến sắc, trở nên tái nhợt, hắn hoảng sợ run lẩy bẩy, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám quay đi hướng khác.
Một đôi tay nhợt nhạt tới mức không có chút huyết sắc yếu ớt như không có xương đặt lên ngực vương thượng, giống như tình nhân trêu chọc, giọng nói nỉ non nũng nịu như xà dịch.
"Vương thượng.... sao ngài lại run dữ vậy, Liên Nhi thực lo lắng."
Hàm răng vương thượng run lập cập, mồ hôi lạnh túa ra, tầm mắt nhịn không được đảo xuống, đôi tay của Liên Nhi ngày thường đặc biệt trắng nõn nà, thế nhưng nhìn kỹ thì mạch máu bên dưới cư nhiên có màu tím đen, căn bản không giống người bình thường.
"Vương thượng, sao ngài không chịu nhìn Liên nhi?" Âm thanh ở bên cạnh lại vang lên, mang theo chút âm trầm.
Con ngươi vương thượng cứng ngắc, hắn liều mạng thở hổn hển, mới vừa nãy hắn chán ghét đám binh lính quá chướng mắt nên ra lệnh cho bọn họ đi xa một chút, thật không ngờ bây giờ lại không có người nào để dùng, để trùng tộc nhân cơ hội.
"Ta bảo mi nhìn ta." Trong âm thanh âm trầm kia tăng thêm một tia uy hiếp.
Vương thượng lắc đầu, căn bản không dám nhìn qua, tuy hắn là vương thượng nhưng trước giờ vẫn luôn sống trong hoàng cung nhung lụa này, thực lực của hắn đã theo những năm tháng trụy lạc mà tan biến không còn lại gì.
Hắn không dám tưởng tượng Liên Nhi kia lúc này có bộ dáng gì.
Nhưng cho dù hắn không muốn thì Liên Nhi tựa hồ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, bàn tay lạnh băng không có chút nhiệt độ di chuyển lên đỉnh đầu vương thượng, ngón tay tái nhợt chậm rãi dùng sức, cuối cùng cường ngạnh quay đầu vương thượng qua.
Vương thượng run rẩy, rốt cuộc cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của Liên Nhi.
Tiếng hét thảm còn chưa kịp vang lên đã nghẹn lại.
Cổng lớn hoàng cung bị đá văng, một đám chiến sĩ chen chúc lao vào, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm thi thể nằm dưới đất, cuối cùng chuyển ánh mắt về phía người còn sống sót.
"Mang thứ kinh tởm này ra ngoài." Vương thượng cầm kiếm kích quang rút ra khỏi thi thể Liên Nhi.
Mọi người nhìn nhau, cư nhiên không hề có hành động.
Ánh mắt vương thượng trở nên ngoan độc: "Thế nào? Lời của ta không có tác dụng với Chiến Thiên Quân à?"
Nhóm chiến sĩ lập tức quỳ một gối, không dám thở mạnh.
"Còn không mau cút ra ngoài." Vương thượng ném kiếm kích quang, ung dung nói.
Mọi người chỉ đành lĩnh mệnh, còn chưa kịp nhấc thi thể Liên Nhi ra ngoài, một âm thanh trầm thấp đã vang lên ở phía sau.
"Đặt xuống đi."
Mọi người căn bản không cần quay đầu nhìn lại đã lập tức nghe lệnh đặt xuống, sau đó lui lại vài bước, đồng thanh hô: "Nguyên soái."
Áo Cổ Đinh bước nhanh tới, lạnh nhạt liếc nhìn xác Liên Nhi trợn to mắt như chết không nhắm mắt ở dưới đất, cuối cùng chuyển tầm mắt lên người vương thượng: "Thân thủ của vương thượng thật sự rất tốt, có thể dùng sức của một mình mình giết chết trùng tộc cao đẳng."
Mọi người cúi đầu không dám nhiều lời, thực tế thì đó cũng là nguyên nhân làm bọn họ do dự, Áo Cổ Đinh cùng cái cây khổng lồ kia hợp tác mới có thể gian nan giết được trùng vương cấp tám.
Mà trùng tộc cao đẳng khẳng định có thực lực rất cao, sao có thể bị vương thượng ngay cả dị năng giả cấp ba cũng không đánh lại giết chết được chứ?
Hơn nữa xem tình hình của Liên Nhi kia thì ngay cả chút dấu hiệu phản kháng cũng không có đã chết rồi.
Vương thượng trầm mặt: "Có ý gì?"
Chu Bách Triết ngồi trên vai Áo Cổ Đinh, vỗ vỗ lá cây cười híp mắt: "Trước khi chết trùng vương cấp tám có nói, trùng tộc cao đẳng có khả năng biến thành người."
Vương thượng cười nhạt: "Ta chính là người chí cao vô thượng nhất tinh cầu này, bọn mi dám đặt điều nói xấu?"
Mọi người rùng mình, không khỏi có chút sợ hãi, quả thực trước khi có chứng cớ, ai dám ra tay với vương thượng chứ?
Ánh mắt Áo Cổ Đinh phát lạnh: "Ta quên nói cho mi biết, tinh thần lực của ta có thể cảm nhận được mi khác với nhân loại."
Vương thượng biến sắc, cố tỏ ra trấn định: "Buồn cười, nhân loại làm sao có thể có tinh thần lực."
Chu Bách Triết ở bên cạnh tấm tắc: "Thật sự kỳ lạ, ngoại trừ ta, ta chưa từng thấy qua người nào biết chuyện nhân loại không có tinh thần lực."
Vương thượng liếc nhìn biểu tình mờ mịt của đám binh sĩ, thầm nghĩ không tốt, nhưng ngay giây tiếp theo hai tay Áo Cổ Đinh đã ngưng tụ năng lượng đáng sợ, trực tiếp đánh tới.
Vương thượng nhanh chóng né tránh, âm u nhìn chằm chằm đám binh sĩ: "Áo Cổ Đinh muốn soán vị, các mi cứ ở đó mà nhìn sao?"
Binh sĩ nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn đứng im tại chỗ.
Vương thượng không ngờ đám binh sĩ này lại lựa chọn người kia, hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng quay người bỏ chạy, thế nhưng Áo Cổ Đinh hôm nay đã không còn là Áo Cổ Đinh trước kia.
Anh ngưng tụ ra dị năng cường đại trực tiếp đánh tới, vương thượng căn bản không kịp né tránh, phía sau lưng nổ tung lộ ra những cái chân màu đỏ chi chít ở bên trong.
Nhóm binh sĩ biến sắc, hiển nhiên vẫn còn một chút mờ mịt.
Làn da của vương thượng từ từ bong ra, từ bên trong bò ra một sinh vật rất giống tôm tít, lớp vỏ bán trong suốt màu xanh xám thoạt nhìn thật ghê tởm, nhất là mớ chân chi chít làm người ta tê rần da đầu.
Duy chỉ có ánh mắt Chu Bách Triết bừng sáng, nhịn không được chảy nước miếng.
Tôm tít siêu to khổng lồ!!!
Thịt của nó nhất định rất tươi ngon.
"Lưu lại toàn thây, lâu lắm rồi tôi chưa từng ăn con tôm tít nào lớn như vậy." Chu Bách Triết chảy nước miếng, xoa xoa lá cây hưng phấn nói.
Trùng tộc cao đẳng nhịn không được dựng tóc gáy, ánh mắt của cái cây kia nhìn nó đặc biệt sáng, còn đặc biệt thèm thuồng, đó không phải ngụy trang, nó thật sự sẽ ăn mình.
Nghĩ vậy, trùng tộc cao đẳng nhịn không được hoảng sợ kêu thành tiếng: "Mi rốt cuộc là gì, trùng tộc cao đẳng sao có thể bị mi ăn chứ?"
Cái này, quả thực khó có thể tưởng tượng.
Chu Bách Triết đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng với con tôm tít này, cậu không ngừng thúc giục Áo Cổ Đinh mau mau giết con tôm kia đi.
Áo Cổ Đinh nhàn nhạt gật đầu, nói với tôm tít: "Khí tức của mi rất kỳ quái, tinh thần lực rất mạnh nhưng thực lực lại cực kỳ yếu."
Tôm tít co rúm run rẩy, hiển nhiên bị tình cảnh bị một cái cây ăn tươi dọa hoảng, nó biết, mình nhất định sẽ bị ăn thịt, vì thế nó nhịn không được cầu xin: "Đừng ăn ta."
Áo Cổ Đinh liếc mắt: "Vậy thì nói hết những gì mi biết ra đi."
"Ta không tin nhân loại bọn mi, nhân loại bọn mi vẫn luôn bỉ ổi như vậy, trừ phi... trừ phi các mi cam đoan ta sẽ không chết." Tôm tít có thể leo tới địa vị này hiển nhiên có tâm cơ thâm sâu, đám trùng tộc khác căn bản không thể sánh bằng.
Chu Bách Triết kinh ngạc, có chút khen ngợi nói: "Mi thật sự là con tôm tít thông minh nhất mà ta từng thấy."
Tôm tít căn bản không dám nhìn Chu Bách Triết, hoảng sợ thối lui vài bước.
Nhóm chiến sĩ hiển nhiên cũng rất hoảng sợ, cái cây to lớn này thật sự quá biến thái, ngay cả sinh vật ghê tởm như vậy cũng có thể nuốt trôi.
Thảo nào trùng tộc cao đẳng lại sợ nó như thế.
Áo Cổ Đinh: "Mi muốn thế nào?"
Tôm tít suy nghĩ một chút: "Đưa ta ra biển, ta sẽ nói cho các mi biết câu trả lời."
Áo Cổ Đinh trầm ngâm nửa ngày, sau đó đồng ý.
Rất nhanh, tôm tít được chuyển tới bờ biển, nó chỉ cành lá quấn trên người: "Còn không mau buông ta ra."
Chu Bách Triết quấn chặt tôm tít, hoàn toàn không để nó trốn thoát: "Không được, mi nói xong rồi ta mới thả mi đi."
Tôm tít biết rõ đối phương rất muốn biết, vì thế càng yên tâm vì mình có lợi thế: "Làm sao ta có thể tin tưởng mi được chứ, ai biết sau khi ta trả lời xong mi có giết ta hay không?"
Chu Bách Triết nghĩ nghĩ, sau đó buông nó ra nói: "Mi có thể đứng ở dưới biển, tin tưởng với bản năng thiên tính của mi, mi có thể chạy trốn xuống biển mà không bị bắt lại, nhớ kỹ, đừng có phụ lòng tin của ta."
Tôm tít giả vờ vô tội gật đầu, sau khi nhảy được xuống biển, nó quay đầu lại nói: "Nhân loại ngu xuẩn, ta không bao giờ nói cho bọn mi biết đâu!"
Nói xong nó lập tức lặn xuống biển, bơi tới nơi sâu hơn.
Lúc này ở xung quanh có rất nhiều camera, một màn này truyền tới quang não của tất cả nhân loại, mọi người không khỏi kinh hô, chỉ hận không thể lao qua túm con tôm tít kia lại.
Áo Cổ Đinh cười như không cười nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, hiển nhiên không tin cây ớt nhỏ này thật sự thả con tôm kia đi.
Quả nhiên tôm tít bơi không được bao xa đã bị hơn trăm cây ớt tiểu đệ lôi lên bờ.
Trước đó Chu Bách Triết sớm đã thả một ít ớt tiểu đệ xuống biển để đề phòng tôm tít trốn mất.
Tôm tít sợ hãi run rẩy, lúc này đã không kiêu ngạo nổi nữa.
Chu Bách Triết thở dài một hơi: "Tôm tít, mi ỷ thịt ngon mà cho rằng ta sẽ nhẫn nhịn không ăn mi à?"
Thật sự quá ngây thơ rồi.
May mắn cậu có bàn tay vàng hệ thống, bằng không thật sự đã không có cách nào với con tôm này.
Mi đã không muốn nói chuyện đàng hoàng, vậy chỉ có thể nghiêm hình bức cung thôi.
Chu Bách Triết nhe răng cười, nói Áo Cổ Đinh phái người làm ra một cái chảo, đốt lửa nấu nước, rất nhanh nước bắt đầu sôi.
Tôm tít hoảng sợ giãy đành đạch: "Không muốn!"
Chu Bách Triết nói: "Hết hi vọng rồi a tôm tít, nếu mi mau mau khai báo rõ ràng, ta sẽ cho mi chết nhẹ nhàng một chút, bằng không ta sẽ luộc sống mi."
Sắc mặt tôm tít trắng bệch, ngửa mặt lên trời mỉm cười tuyệt vọng, một lúc sau nó trợn mắt, âm trầm nói: "Nói cho các mi biết cũng không sao, tuy ta là trùng tộc cao đẳng nhưng thiên phú năng lực của ta không phải chiến đấu, đó cũng là nguyên nhân vì sao ta không đánh lại bọn mi."
Tiếp đó, nó nói: "Trùng tộc cao đẳng cường đại vượt xa sự tưởng tượng của bọn mi, không ngại nói cho bọn mi biết, một tháng sau trùng động thông tới nơi này sẽ mở ra, trùng tộc sẽ kéo đại quân tới ăn tươi đám nhân loại bọn mi."
Mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Tôm tít tựa hồ rất hưởng thụ biểu tình sợ hãi của nhân loại, điều này làm nó cực kỳ vui sướng, con ngươi đỏ ngầu tràn đầy thống khoái: "Ta có thể miễn phí tặng cho bọn mi một ít tin tức, muốn ngăn cản trùng triều thì phải hủy đi trùng động thông tới nơi này, như vậy trùng tộc cao đẳng sẽ vĩnh viễn không thể tìm tới nơi đây."
Chu Bách Triết nghe vậy thì chấn động: "Làm sao làm được?"
Tôm tít cười âm u: "Ngay cả nhân loại của nền văn minh cao đẳng cũng không thể làm được, dựa vào đám người chỉ mới đạt tới văn minh cấp B bọn mi mà làm được sao?"
Tin tức này làm mọi người chấn động, thật không ngờ nền văn minh mà bọn họ vẫn luôn tự cho là cường đại trong mắt con trùng biến dị này căn bản chẳng là cái cóc khô gì.
Biểu tình Chu Bách Triết nghiêm túc: "Vậy thì chưa chắc."
Cậu không tin nếu mình góp đủ tinh hạch mà không hủy được một cái trùng động.
Tôm tít cười nhạt, thừa dịp mọi người không chú ý tự kết liễu mình, triệt để không còn động tĩnh.
Thế nhưng nhân loại vì những lời của con tôm này mà khó giữ được bình tĩnh.
Làm sao bây giờ....
Rốt cuộc làm sao bây giờ.
Chu Bách Triết không hề lo lắng, liếc nhìn camera, cậu túm lấy con tôm tít quay đầu bỏ đi.
Áo Cổ Đinh sửng sốt, trầm giọng hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Chu Bách Triết quay đầu lại: "Tìm nơi không người ăn tôm tít."
Nhân loại một lần nữa nhịn không được run lẩy lẩy.
Cái cây này, thực đáng sợ.
Đi được vài bước, Chu Bách Triết quay đầu lại: "Có muốn đi chung không? Mùi vị của nó còn ngon hơn tôm hùm đất."
Áo Cổ Đinh nhìn lướt qua dáng vẻ cực kỳ xấu xí của tôm tít, nhíu mày, hiển nhiên có chút khó tiếp nhận, thế nhưng nghĩ tới mùi vị tươi ngon không gì sánh bằng của tôm hùm đất, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới nói: "Về nhà ăn đi, trong nhà có nhiều gia vị."
"Ừm, lần này muốn ăn cho đã, không được cho đám phó tướng của anh tới đấy, lần trước bọn họ ăn hết phân nửa con trùng biến dị cấp bảy của tôi luôn, thật quá đáng."
Cuộc nói chuyện của hai người rõ ràng truyền vào camera.
Nháy mắt, nhân loại sinh ra nỗi sợ hãi vô tận với cái cây to lớn này.
Nó là biến thái gì vậy? Ngay cả thứ xấu xí như vậy mà cũng ăn!
Ọe----- tởm quá đi.
Về phần nguyên soái?
Nguyên soái thật không hổ là nguyên soái, chính là không giống với người khác, sức chiến đấu mạnh như vậy, ngay cả thứ xấu xí như vậy cũng dám ăn, thật không hổ là thần tượng của mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất