Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 138: Phiên ngoại ngọt he

Trước Sau
Mười năm sau.

Trong một lớp học, một vị thầy giáo đang dùng quanh não phát video, giọng điệu nặng trĩu: "Trong lần nguy cơ mười năm trước, nếu không phải có Ớt đại vương dùng mạng sống để đánh đổi cứu vớt toàn thế giới, cứu sống hết thảy nhân loại đã chết, bao gồm cả vương thượng Áo Cổ Đinh vĩ đại mà chúng ta kính yêu nhất, e rằng chúng ta đã không có ngày hôm nay, cũng sẽ không còn sống như bây giờ."

Một đứa bé đột nhiên giơ tay hỏi: "Thấy ơi, vậy Ớt đại vương đâu rồi?"

Thấy giáo mỉm cười: "Ngài ấy, chỉ để lại một đoạn cành lá, nó được Áo Cổ Đinh vương thượng trồng ở nơi có phong cảnh đẹp nhất, mọi người vẫn luôn mang tinh hạch mà mình có được khi giết trùng biến dị tới chôn ở nơi đó, hi vọng rằng Ớt đại vương sẽ sống lại."

Bởi vì chuyện đó, Áo Cổ Đinh vương thượng đã lấy ngày đó làm kỷ niệm, hiện giờ đã sắp qua năm mới, tính ra cũng đã mười năm trôi qua rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Áo Cổ Đinh vương thượng, nền văn minh tinh tế cũng ngày càng phát triển, thế nhưng các nhà khoa học gia vẫn không có cách nào làm Ớt đại vương một lần nữa đâm chồi sinh trưởng.

Tất cả nhân loại đều nhịn không được thở dài.

Đoạn video cuộc chiến mà Ớt đại vương hi sinh đã được chế tác thành phim phóng sự để tất cả nhân loại ghi nhớ vị anh hùng đã hi sinh cho thế giới này.

Để tưởng nhớ Ớt đại vương, nhân loại đã lấy ngày đó làm ngày kỷ niệm, gọi là lạt tiêu nhật. Vì cảm tạ ngài, vào ngày này tất cả nhân loại sẽ tới Lạt Tiêu Viên nhìn Ớt đại vương tựa hồ đã vĩnh viễn ngủ say rồi chôn tinh hạch của trùng biến dị mình giết được xuống đất, giống như đặt hoa vậy.

Bọn họ hi vọng rằng, trong một ngày nào đó ở tương lai, ngài sẽ sống lại.

Như vậy.... Áo Cổ Đinh vương thượng sẽ không còn đau buồn nữa.

Áo Cổ Đinh ngồi ở nơi đó, ngắm nhìn cây ớt nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Đã mười năm rồi, vì sao em vẫn còn ngủ..."

Đã mười năm trôi qua, đoạn cành lá kia được anh trồng ở nơi này, còn tìm rất nhiều người chuyên môn về lĩnh vực này nghĩ cách làm cho nó lớn lên, thế nhưng hết thảy biện pháp đều không hữu dụng.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Áo Cổ Đinh nhìn thấy một nhóm người quen thuộc đi tới, anh chỉ gật đầu chứ không nói gì.



Dẫn đầu nhóm người kia là một ông lão, ông đột nhiên quỳ rạp xuống, òa khóc.

"Tổ tiên ơi.... sao ngài có thể rời bỏ bọn tôi như vậy, lão già tôi đây thà chết thay ngài cũng không muốn ngài như vậy."

Những người khác ở phía sau cũng chảy nước mắt, vội vàng đỡ ông lão dậy, nhẹ giọng nói: "Trưởng thôn đừng khóc, Ớt đại vương mà thấy nhất định sẽ buồn lắm."

Trưởng thôn nghe vậy thì lau nước mắt nhìn Áo Cổ Đinh: "Đại nhân, tổ tiên, nhất định sẽ sống lại."

Áo Cổ Đinh trầm mặc: "Để một mình ta bồi em ấy được rồi."

Trưởng thôn lắc đầu, cùng đám người rời đi.

Áo Cổ Đinh vuốt ve chiếc lá kia, nhẹ giọng nói: "Dáng vẻ em biến thành nhân loại là dáng dấp đẹp nhất tôi từng thấy."

Trong thế giới tối đen, Chu Bách Triết không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu vẫn luôn cảm thấy ở dưới chân tựa hồ có năng lượng gì đó hấp dẫn mình, cậu theo bản năng hấp thu nó.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Cậu mơ hồ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

[end 138]

[139] Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Phiên Ngoại Thức Tỉnh



*****

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

Sau hai lần thông báo, tất cả tinh hạch xung quanh cái cây kia bắt đầu xoay tròn, cuối cùng hóa thành một cơn lốc xoáy năng lượng, một tia ý thức tiến nhập vào cái cây kia.

Áo Cổ Đinh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh giống như bộc phát quang mang khiếp người, anh siết chặt nắm tay nhưng không có thêm động tác gì khác.

Người xung quanh bắt đầu hoảng loạn.

Rất nhanh, bọn họ trấn định lại, một ý niệm khó tin loáng thoáng hiện lên trong đầu.

Có... có khi nào là Ớt đại vương sống lại không?

Cuối cùng sau khi cơn lốc năng lượng kia biến mất, trong ánh nhìn chăm chú của toàn thế giới, cái cây kia khẽ giật giật lá cây.

Ánh mắt Chu Bách Triết run lên, hơn nửa ngày cũng không thể bước ra bước đầu tiên, anh không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cái cây kia, không bỏ qua chút tình tiết nhỏ nào.

Anh thậm chí còn cho rằng mình sinh ra ảo giác vì quá nhớ cây ớt nhỏ ngốc nghếch vì cứu thế giới mà hi sinh thân mình kia....

Mỗi lần nghĩ tới bóng dáng gầy gò tóc đen dài mặc đồ đỏ mình nhìn thấy khi tỉnh lại, tim của anh lại đau thắt.

Đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ những lời cây ớt nhỏ ngốc ngếch kia đã nói trước khi chết.

Rất nhanh, một nhóm binh sĩ xuất hiện di tản mọi người ra ngoài, giờ phút này chỉ còn duy nhất một bóng dáng không nhúc nhích đứng lặng yên trước mặt cái cây kia, chờ đợi một người xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau