Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 21: Tướng Quân Từ Trên Trời Rơi Xuống

Trước Sau
Đứa bé không bị cay chết mà bị đắng khóc.

Cha đứa bé buồn bực nói: "Này là sao a? Vừa nãy rõ ràng tôi thấy ngài hái ớt, còn đập dập bỏ vào trong bánh bao."

Chu Bách Triết chỉ chỉ đống khổ qua bên kia: "Đó là vì trước đó tôi thuận tay nhặt một quả."

Thì ra là vậy.

Cha đứa bé hiểu ra, nghĩ lại chuyện lúc trước, liền nhịn không được áy náy: "Ớt đại vương, trước đó thật có lỗi, tôi thật sự..." Nhớ tới phản ứng khoa trương của mình trước đó, nói không chừng đã tổn thương Ớt đại vương.

Chu Bách Triết khoát tay: "Không có gì, dẫn đứa nhỏ về đi." Vừa nói vừa không để ý tới cha đứa nhỏ rối rít cám ơn, cậu cười híp mắt lúc lắc lá cây với đứa nhỏ: "Cậu bé, sau này có thời gian thì tới tìm Ớt đại vương nha, Ớt đại vương sẽ làm ma thuật cho nhóc xem."

"..." Đứa nhỏ vẫn luôn sùng bái Ớt đại vương tựa hồ nghe thấy tiếng tim mình tan nát, người hùng trước mắt này không bao giờ là... thần tượng của nó nữa!

Ớt đại vương là cây ớt xấu xa!

Đứa nhỏ nghiêng đầu, cũng không thèm để ý tới Ớt đại vương.

Chu Bách Triết buồn cười không thôi, phản ứng của đứa nhỏ này thật sự quá thú vị.

...

"Nghe gì chưa, Ớt đại vương biết nói chuyện!"

Tin tức này làm toàn thể thôn dân bàn luận sôi nổi, mọi người vừa tò mò vừa sợ hãi vây quanh Chu Bách Triết, chờ cậu giải thích.

Ở trên đài cao, Ớt đại vương chống nạnh hai tay, thực oai phong vung vung lá cây, hắng giọng nói: "Các vị thôn dân, Ớt đại vương của mọi người trâu bò như vậy, biết nói chuyện chẳng lẽ kỳ quái lắm à?"

Mọi người nhìn nhau, sửng sốt hồi lâu, càng nghĩ lại càng cảm thấy Ớt đại vương không nói sai, dù sao thì Ớt đại vương thần bí mạnh mẽ như vậy, biết nói chuyện thật sự quá bình thường.

Vì vậy, mọi người không sợ nữa, ngược lại ngạc nhiên nói: "Ớt đại vương, vậy sao trước đó ngài không nói?"

"Bởi vì thăng cấp nên ngài mới có thể nói chuyện sao?"

Nhóm thôn dân nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, chờ đợi Ớt đại vương giải thích.

Chu Bách Triết nhất thời cứng họng, ho khan một tiếng: "Cái đó, bản đại vương đang khảo nghiệm lòng trung thành của mấy người, giờ qua ải rồi nên mới may mắn nghe được âm thanh tự nhiên của bản đại vương!"

Chỉ số thông minh của nhóm thôn dân dĩ nhiên không thấp, thế nhưng nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Ớt đại vương thì chút hoài nghi kia gần như biến mất hoàn toàn, rối rít cảm động không thôi.

Chu Bách Triết thầm ứa mồ hôi, lặng lẽ thở phào một hơi, có thể coi như lừa bịp được.

Lúc này trưởng thôn chậm rãi đi tới, dùng ánh mắt thực phức tạp nhìn chằm chằm Chu Bách Triết.

"Tôi nói này trưởng thôn, ánh mắt của ông thực dọa người a." Chu Bách Triết run run lá cây, một chiếc lá vừa vặn rụng xuống.

Chu Bách Triết liền nhặt lên, thực khoa trương nói: "Ông xem, ông dọa rụng lá ớt luôn này."

Trưởng thôn đen mặt, thật sự muốn đập chết cây ớt trợn mắt nói mò này, thế nhưng ý niệm đảo một vòng trong đầu liền biến mất, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười hòa ái: "Ớt đại vương, ngày mai ngài còn muốn ra ngoài săn trùng không?"

Chu Bách Triết suy nghĩ một chút: "Có."

Trưởng thôn gật đầu, lệnh cho mọi người nhanh chóng tản ra, không nên quấy rầy Ớt đại vương nghỉ ngơi.

Nhóm người lớn không dám quấy rầy Ớt đại vương, thế nhưng đám con nít thì dám, đối với bọn nhỏ mà nói, Ớt đại vương rất lợi hại, là thần tượng của rất nhiều đứa nhỏ, thế nhưng chúng không dám quá thân cận với Chu Bách Triết, bởi vì nếu để người lớn thấy thì sẽ bị đánh đòn.

"Lá của Ớt đại vương muốn sờ là sờ à? Lần sau còn để tôi thấy mấy đứa sờ liền đánh cho mông nở hoa."

Thái độ của nhóm thôn dân thực nhất trí, bọn họ rất tôn kính Ớt đại vương, thế nhưng không chỉ vì Ớt đại vương là cường giả, quan trọng hơn là đối phương chính là đại ân nhân đã cứu toàn thôn bôn hô, cần phải được phục vụ chu đáo.

Thế nhưng...

Ớt đại vương không có miệng, không thể ăn uống, còn không thể mặc quần áo, như vậy làm sao báo đáp?

Cũng may nhóm thôn dân nhanh trí, lập tức lấy dịch dinh dưỡng trong nhà mình tới rót xuống hố rồi nhiệt tình chào mời: "Ớt đại vương, mau ngồi vào nếm thử xem có ngon không?"

"..." Nhìn chằm chằm chất nhờn màu vàng dưới hố, sự thèm ăn của Chu Bách Triết hoàn toàn tan biến.

"Tới nha, ngàn vạn lần đừng khách khí, mau tới a Ớt đại vương." Mọi người lại nhiệt tình chào mời.

Chu Bách Triết run run lá cây, lắp ba lắp bắp nói: "Cái kia, tôi còn phải huấn luyện nhóm tiểu đệ, đi trước đây, mọi người làm gì làm đi."

Chu Bách Triết lập tức vung cành nhánh bỏ chạy như điên, ngay cả nhóm ớt tiểu đệ cos kiệu cũng không cần.

Nhóm thôn dân cũng không dám quá cưỡng cầu, chỉ đành lắc đầu than thở, quyết định xới mảnh ruộng này thật tốt để Ớt đại vương ngủ càng thoải mái hơn.

Sau khi trùng triều được giải quyết, biểu tình của nhóm thôn dân không còn dồn nén nữa, nhà nhà đều làm gà làm vịt ăn mừng, mùi thơm tràn ngập khắp thôn làm người ta chảy nước miếng tí tách.



Giờ phút này Ớt đại vương đang đứng ngoài chuồng gà của một nhà thôn dân nào đó, dùng lá cây của mình chọc gà con, thấy nó chuẩn bị mổ thì nhanh chóng rút lại, mổ hụt, gà con cuống cuồng vỗ cánh, gấp đến độ lắc lắc mông tán loạn.

"Aiz..." Ớt đại vương nâng đầu, đám lá không ngừng run run, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Mùi thơm ngày càng nồng đậm hơn trong không khí làm Ớt đại vương nhìn đám gà con mà căm giận không thôi, gà thơm ngon lắc lư trước mặt nhưng lại không được ăn ngụm nào, quả thực là quá bi thảm, quá bi thảm đời ớt!

Thật sự quá bi thảm!

Ớt đại vương ngửa mặt lên trời thét dài, bi phẫn không thôi.

Lúc này một đứa bé cầm lọ nước trái cây đi ngang qua, còn vừa đi vừa chóp chép liếm nước trái cây dính bên khóe miệng.

Chu Bách Triết linh quang chợt lóe, vội vàng gọi đứa bé lại: "Này nhóc, bản đại vương có việc tìm nhóc."

Đứa nhỏ do dự vài giây, không chịu qua: "Bạn con nói ngài không phải cây ớt tốt, con mới không qua đâu."

Chu Bách Triết ho khan một tiếng: "Nào có chứ?"

Đứa bé lập tức chỉ trích: "Hôm qua ngài lừa bạn con ăn khổ qua."

Đối mặt với căm phẫn của đứa nhỏ, Chu Bách Triết cười ha hả: "Ai nha sao có thể chứ, bản đại vương sao có thể hèn hạ vô sỉ như vậy, mau tới, bản đại vương làm ảo thuật cho xem."

Đứa nhỏ lập tức lanh trí lắc đầu rồi bỏ chạy, không thèm để ý Chu Bách Triết ở phía sau kêu gọi nhiều cỡ nào.

Lúc này Chu Bách Triết có chút suy tư nhìn chằm chằm chùm rễ của mình, một lúc sau cậu chạy tới nhà trưởng thôn, trưởng thôn đang cùng người nhà ăn bữa tiệc phong phú, thấy Chu Bách Triết tiến vào liền nhiệt tình nói: "Ớt đại vương, tới tới tới, mau vào a."

Người nhà trưởng thôn có chút cẩn trọng, không nói gì.

Chu Bách Triết thấy vậy liền lúc lắc lá cây: "Tôi không vào quấy rầy mọi người ăn cơm đâu, chỉ muốn hỏi thử nhà ông có nước trái cây không thôi."

Nước trái cây?

Trưởng thôn khó hiểu, bất quá vẫn bưng nước trái cây tới: "Cho ngài."

Chu Bách Triết nói cám ơn, bưng ly nước chạy đi xa, lá cây vung phần phật phần phật trong gió.

"Ớt đại vương này..." Trưởng thôn không biết làm sao lắc đầu.

Chu Bách Triết tìm nơi không người, rửa rễ của mình sạch sẽ, sau đó nhúng vào trong ly, tưởng tượng mình đang hấp thu nước...

Trong lúc mơ hồ, một luồng khí lạnh từ rễ lan khắp toàn thân.

Sau đó... cậu nếm được vị ngọt của dưa hấu.

Chu Bách Triết kích động không thôi, quả thật giống như cậu đoán.

Rất nhanh, nước trong ly dần dần hạ xuống, rễ cây trắng nõn của Chu Bách Triết cũng được nhuộm thành màu ửng đỏ, rất dễ nhìn.

Chu Bách Triết giơ cái chân hồng hồng, trợn mắt há hốc, ây za za, uống nước dưa hấu mà còn có hiệu ứng phụ nhuộm màu nữa.

Sau khi uống cạn ly nước dưa hấu, Chu Bách Triết hài lòng run run lá cây, cả cây ớt vui vẻ không thôi, lại ôm ly chạy tới nhà trưởng thôn, vui sướng vẫy vẫy lá cây: "Trưởng thôn! Thêm một ly nữa."

Trưởng thôn thực sự không nén được tò mò: "Cái này, Ớt đại vương, không biết ngài lấy cái này làm gì?"

Chu Bách Triết trợn trắng mắt: "Đương nhiên là uống rồi."

Uống?

Lão trưởng thôn thật vất vả tiếp nhận chuyện Chu Bách Triết có thể nói chuyện, bây giờ đầu óc lại tiếp tục choáng váng vì chuyện uống nước, lắp bắp nói: "Nhưng, nhưng ngài căn bản không có miệng a."

Chu Bách Triết vui sướng giơ cái chân bị nhuộm đỏ của mình: "Nhìn thấy không, trong này đều là nước dưa hấu."

"..." Trưởng thôn trợn mắt há hốc.

Cái, cái rễ ớt này cư nhiên có màu đỏ.

Chu Bách Triết không thèm để ý trưởng thôn, cậu trực tiếp bưng nước táo rồi cắm rễ vào trong hút, qua một hồi lâu ly lại rỗng tuếch, Chu Bách Triết thì hài lòng ợ một cái: "Cám ơn trưởng thôn chiêu đãi, bản đại vương đi trước!"

Ớt đại vương được nhóm ớt tiểu đệ khiêng đi, dần dần biến mất.

Thế nhưng một nhà lớn bé nhà trưởng thôn thì vẫn duy trì biểu tình khiếp sợ, qua một hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Thế giới này đúng là càng lúc càng huyền huyễn, hiện giờ ngay cả cây ớt cũng có thể dùng rễ để uống nước trái cây, đúng là quá đáng sợ!

Đến cuối cùng, sau khi tiếp nhận chuyện Ớt đại vương dùng rễ uống nước trái cây, thân là trưởng thôn, ông lập tức truyền chuyện Ớt đại vương thích uống nước trái cây cho thôn dân, hi vọng mọi người chuẩn bị nhiều một chút, dù sao thì gần thôn cũng có rất nhiều cây ăn quả, ăn cũng ăn không hết, vừa vặn có thể ép nước cho Ớt đại vương uống.

Nhóm thôn dân sớm cũng không biết nên làm gì báo đáp, giờ vừa nghe tin liền cấp tốc chạy đi hái trái cây.

Gì mà quít, táo, thậm chí là chuối tiêu cũng ép thành nước, còn cố ý ướp lạnh rồi bưng tới trước mặt Ớt đại vương: "Đại vương, nếm thử chút nước táo tôi vừa ép đi."



"Không không không, thử nước sơn tra của tôi này, chua chua ngọt ngọt ngon tuyệt vời!"

"Uống của tôi!"

Nhóm thôn dân nhiệt tình như vậy thật sự làm Chu Bách Triết cảm động, liền mở lòng dẫn nhóm thôn dân làm hoạt động mà bọn họ thích nhất, chính là tập trung ở quảng trường tập thể dục!

Chu Bách Triết vung tay, lớn tiếng nói: "Bây giờ toàn quốc..." Ngừng một chốc, cậu vội vàng đổi lời: "Bây giờ toàn thôn cùng tập thể dục nào, bắt đầu!"

"Một hai ba bốn! Năm sáu bảy tám!"

"Hai hai ba bốn! Năm sáu bảy tám!"

Có Chu Bách Triết dẫn dắt, lại còn hô khẩu hiệu mạnh mẽ như vậy, nhiệt tình của nhóm thôn dân cũng tăng vọt.

Lúc này nhóm thôn dân mới ý thức được hoạt động này rốt cuộc thiếu cái gì.

Hóa ra, thiếu khẩu hiệu.

Môn võ công này thật thần kỳ, phối hợp với khẩu hiệu lại càng làm người ta tập luyện phấn khởi hơn!

...

Ngày hôm sau, Chu Bách Triết theo đội săn đi giết trùng, hơn nữa còn kiểm tra phạm vi lãnh địa xem có dấu vết sinh vật khác xâm nhập hay không.

Lần này, nhóm thôn dân vẫn biểu thị đưa hết tinh hạch cho Chu Bách Triết, thế nhưng Chu Bách Triết ngại cầm hết, sau khi trải qua thương lượng thì quyết định mỗi người một nửa, dù sao cũng là hai bên cùng xuất lực.

Còn một chuyện nữa là... trùng vẫn nhiều vô số kể, giết mãi không hết.

Nhóm thôn dân rối rít than thở, lo lắng không thôi, chẳng lẽ lại tới thêm một lần trùng triều nữa?

Mặc dù có Ớt đại vương, bọn họ không cần lo lắng trùng triều nhưng mỗi lần nhớ tới bom ớt, nhóm thôn dân đều nhịn không được run rẩy, mẹ nó, quả thật là quá dọa người!

...

Trong tinh tế, vài chiếc phi thuyền vượt qua vành đai thiên thạch, tiếp tục tiến tới trước.

Trong phi thuyền dẫn đầu, con ngươi tướng quân ngày càng đen láy thâm thúy hơn, sâu không thấy đáy, làm nhóm thuộc hạ nơm nớp lo sợ.

"Tướng quân đại nhân làm sao vậy? Mấy hôm trước đột nhiên nói muốn đi tìm thứ gì đó, nhưng tìm suốt mấy ngày cũng không tìm được." Triệu Tiên Nghĩa nhỏ giọng nói.

"Ai biết được." Một nam nhân nhuộm tóc vàng rực đồng ý nói.

Đột nhiên, khí thế so với vừa nãy lại càng lãnh liệt hơn làm nhóm thuộc hạ nhịn không được ngừng thở, ánh mắt lại càng sùng bái hơn.

Khí thế của tướng quân càng lúc càng mạnh hơn, xem ra đi ra ngoài một chuyến đúng là ý kiến hay.

Ngay lúc này, người máy trí năng của phi thuyền đột nhiên phát ra âm thanh.

[Phía trước là tinh cầu 'D: 234', xin hỏi có hạ cánh hay không?]

Ánh mắt mọi người kiềm không được tụ tập trên màn hình, chỉ thấy nơi đó có một tinh cầu vô cùng xinh đẹp tỏa ra ánh sáng yếu ớt, thế nhưng chỉ liếc một cái mọi người liền mất đi hứng thú.

"Không ngờ còn có một tinh cầu cấp D khác." Nam nhân tóc vàng chép miệng, khinh thường nói.

Tinh cầu cấp bậc D chính là nơi bị liên minh tinh tế hoàn toàn từ bỏ, nơi đó vẫn có rất nhiều nhân loại sinh tồn, thế nhưng nền khoa học kỹ thuật của tinh cầu này tuyệt đối thuộc về địa cầu của hai ngàn năm trước.

Thế nhưng nam nhân lại không thể dời tầm mắt, cảm giác động tâm một lần nữa xuất hiện.

Anh biết, mình đã tìm được thứ mà mình vẫn luôn tìm kiếm.

"Quang não, lập tức đáp xuống tinh cầu này." Nam nhân nhanh chóng ra lệnh.

Nhóm thuộc hạ kinh ngạc tột đỉnh, ngơ ngác nhìn nhau.

Không, không thể nào.

Chẳng lẽ thứ mà tướng quân đại nhân muốn tìm lại ở trên tinh cầu quê mùa cũ kỹ này? Rốt cuộc là thứ gì mà có thể làm tướng quân đại nhân coi trọng như vậy.

...

Lúc này Chu Bách Triết đang được nhóm ớt tiểu đệ khiêng kiệu, thực thích thú lắc lắc chân, bên cạnh có một tiểu đệ nâng ly nước, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh phát ra uy nghiêm của Ớt đại vương.

"Đời người thật tốt đẹp a..." Bạn Ớt đại vương nào đó cảm khái.

Ngay lúc này, bầu trời giống như bị xé rách, vài chiếc phi thuyền hệt như sao băng rơi xuống, bởi vì phát sinh va chạm với tầng khí quyển mà phát ra âm thanh chói tai làm nhóm thôn dân nhịn không được ngẩng đầu, biến sắc.

Ớt đại vương cũng ngẩng đầu, sau đó cả kinh hét lên: "Ôi mẹ ơi, có dĩa bay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau