Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 89: Cảm giác này thật tuyệt vời

Trước Sau
Mấy giây sau, ánh sáng rút đi, cảnh sắc trong phòng cũng rõ ràng hơn.

Thôn dân giống như tỉnh khỏi giấc mộng, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, ý thức được vừa nãy vừa xảy ra chuyện gì.

Ánh sáng kia cư nhiên thần kỳ đến vậy.

Bọn họ đứng bên ngoài cũng đã cảm nhận được cảm giác đặc biệt, kia mấy người bị thương được bao phủ khẳng định lại càng có cảm giác tuyệt diệu hơn.

Cũng không biết đó rốt cuộc là cảm giác gì, khẳng định rất tuyệt với.

Tự dưng nhóm thôn dân cảm thấy thực tiếc nuối, vì sao người bị thương lại không phải mình.

Cảm giác vừa nãy thực sự rất thư thái, thật muốn cảm nhận thêm lần nữa.

Đối mặt với biểu hiện chưa thỏa mãn của thôn dân, Áo Cổ Đinh mặt không biểu tình, nội tâm cũng không hề dao động, bởi vì anh căn bản không cảm giác được gì.

Sắc mặt nhóm Hoàng Mao có chút rầu rĩ, cảm giác chìm đắm trong bạch quang làm bọn họ cực kỳ lưu luyến, thậm chí có thể nói là đời này khó quên, không biết sau này có được cảm thụ một lần nữa không.

Người bị thương cũng lấy lại tinh thần, biểu tình an tĩnh tường hòa, đạo bạch quang vừa nãy đã xoa dịu tất cả tâm tư tiêu cực trong lòng bọn họ, cúi đầu thì phát hiện thương thế đã tốt rồi.

Ngay cả phần eo gần như đứt lìa cũng đã khép lại, chỉ là sắc mặt người này vẫn còn tái nhợt, nhìn giống như bị bệnh nặng mới khỏi.

Thực tế thì bị thương nghiêm trọng như vậy vốn không có hiệu quả rõ rệt tới vậy, thế nhưng ca từ lần này thực sự rất dễ nghe, hiệu quả Buff gia tăng gấp bội nên mới có hiệu quả như vậy.

Mặc dù thôn dân đã sớm biết hiệu quả trị liệu của Ớt đại vương rất cường đại, ngay cả khoang dinh dưỡng cũng không bằng.

Thế nhưng bọn họ không ngờ những vết thương này cư nhiên hoàn toàn lành lặn, thoạt nhìn cứ như chưa từng bị thương vậy.

Năng lực của Ớt đại vương thực sự quá mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, càng khiếp sợ càng kinh hãi hơn chính là nhóm Hoàng Mao, đời này bọn họ chưa từng thấy qua năng lực nào đáng sợ đến vậy.

Cho dù là khoang dinh dưỡng cường đại nhất tốt nhất tinh cầu A cũng khó đạt tới hiệu quả trị liệu này, có thể nói là cải tử hồi sinh, quan trọng hơn là cái giá bỏ ra chỉ là mấy viên tinh hạch mà thôi.

Mà khoang dinh dưỡng cần phải mua rất nhiều dược liệu trân quý sinh trưởng ở rất nhiều nơi, còn phải được tỉ mỉ chế luyện.

Nhân lực cùng tài lực tiêu hao thực sự rất lớn.

Giờ phút này nhóm Hoàng Mao mặc dù bình tĩnh cỡ nào vẫn không khỏi có chút hoảng sợ, năng lực này thật sự đáng sợ, cũng quá nghịch thiên.

Đồng thời nội tâm sinh ra một ý niệm, nếu bọn họ có cây ớt này thì có phải sau này không cần lo lắng mình sẽ chết nữa, sinh mạng sẽ có đảm bảo rất lớn đi?

Chỉ là ý niệm vừa mới xuất hiện, một ánh mắt lạnh như băng tràn đầy cảnh báo lập tức chiếu tới.

Đám Hoàng Mao cả kinh, vội vàng dập tắt ý niệm này, cũng không dám... có mơ tưởng gì với Ớt đại vương thần kỳ kia nữa.

Áo Cổ Đinh thu hồi ánh mắt, hơi thở lạnh như băng nháy mắt tiêu tán.

Toàn bộ quá trình này, nhóm thôn dân cùng Chu Bách Triết căn bản không hề phát hiện có gì không đúng.

Lúc này, Chu Bách Triết đang dặn dò nhóm người bị thương: "Mặc dù mọi người đã khôi phục sức khỏe nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên có chút yếu ớt, phải bảo người nhà bồi bổ thật tốt."

Người bị thương vội vàng gật đầu, ghi nhớ lời dặn dò của Chu Bách Triết, nếu không phải Ớt đại vương cứu thì bọn họ có lẽ đã chết trong trận chiến này rồi.

Chu Bách Triết hài lòng gật đầu, bấm tháo gỡ trang bị tiểu thiên sứ.

Một trận ánh sáng lóe lên, cánh thiên sứ nháy mắt biến mất, Chu Bách Triết có chút không thích ứng đạp đạp mặt đất, lơ lửng trên không trung mới mấy phút mà cậu đã có chút không thích ứng mặt đất.

Nói ra thì cảm giác bay bổng thật sự không tệ, chỉ tiếc là tiêu hao tích phân thực sự quá đáng sợ, căn bản không xài nổi.



Chu Bách Triết thầm than thở trong lòng, không ngừng lắc đầu.

Tâm tình có chút không vui, không bằng uống chút nước táo vậy, nước táo nhà trưởng thôn là ngon nhất.

Còn đi chưa được hai bước đã bị âm thanh phía sau gọi lại: "Ớt, Ớt đại vương..." Âm thanh có chút gấp gáp.

Chu Bách Triết nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"

Gọi Chu Bách Triết lại là một trong số người bị thương vừa được chữa trị xong, chỉ thấy mặt đối phương đỏ bừng, một người nam nhân cao một mét tám cư nhiên làm ra dáng vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ, thật sự suýt chút nữa đã nổ chết mọi người có mặt ở đây.

Da gà da vịt Chu Bách Triết muốn dựng lên hết trơn, vội vàng lui về sau vài bước: "Ông... ông muốn làm gì vậy...?"

Cái dáng vẻ này, không phải vì muốn báo ơn cứu mạng mà định lấy thân báo đáp chứ?

Nghĩ tới một người nam cao một mét tám thẹn thùng làm nũng với mình...

Chu Bách Triết rùng mình, có chút khó thích ứng.

Biểu tình của những thôn dân khác cũng thật quái dị, hiển nhiên có chung suy nghĩ với Chu Bách Triết.

Hoàng Mao cảm khái với Triệu Nam Các: "Đầu năm nay ngay cả cây ớt cũng biết nói chuyện, có người cùng vật yêu đương cũng chả có gì lạ."

Triệu Nam Các đẩy gọng kính, miễn bình luận.

Người nọ tựa hồ cũng ý thức được gì đó, sắc mặt lại càng đỏ hơn, vội vàng khoát tay: "Tôi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Ớt đại vương có còn tiếp tục kể câu chuyện trước đó không?"

Câu chuyện?

Chu Bách Triết mờ mịt hồi lâu, sau đó mới chậm rãi kịp phản ứng, người này nói tới câu chuyện mà cậu thuận miệng nói trước đó a.

Khó rồi a.

Vốn tưởng chuyện này có thể như một làn gió thổi qua, ngay cả chút vết tích cũng không còn.

Cũng tại câu chuyện của cậu có mị lực quá lớn, làm thôn dân muốn quên cũng không được.

Chu Bách Triết lại nhìn mọi người ở xung quanh: "Mấy người có muốn nghe không?"

Ngàn vạn lần đừng nói muốn a!

Chuyện này cậu vẫn chưa nghĩ ra xem bịa thế nào cho đặc sắc hơn nữa a.

Thôn dân tròn mắt nhìn Chu Bách Triết, dùng ánh mắt biểu đạt khát vọng trong lòng mình.

Chu Bách Triết ôm đầu, tiêu đời rồi a.

...

"Mọi người an tĩnh, yên lặng cắn hạt dưa ăn uống, không được xả rác lung tung, ngồi yên ở vị trí của mình, đừng tùy tiện đi tới đi lui." Trưởng thôn đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, lớn tiếng nói.

Giờ phút này tất cả thôn dân đều tụ tập ở quảng trường, mọi người ngồi bệch dưới đất ngẩng đầu nhìn Ớt đại vương ngồi trên bậc thang, biểu tình đầy mong đợi.

Bởi vì Ớt đại vương muốn bắt đầu kể về thời ngàn năm trước... cũng chính là câu chuyện huyền huyễn thần bí khó lường kia.

Đây là một câu chuyện giả tạo được tương lai chứng thực là truyền kỳ chân thực... cuộc đời của cây ớt tinh ngàn năm ở địa cầu cổ.

Nhóm thôn dân cực kỳ nhiệt tình, còn mang hạt dưa cùng nước uống trong nhà mình tới, an tĩnh ngồi ngay ngắn làm quần chúng ăn dưa.

Trưởng thôn cũng để bánh quy cùng trái cây vợ mình mang tới ở dưới đất, tương tự làm quần chúng ăn "bánh".



"Tôi kháng nghị..."

Ngay lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên, nháy mắt làm bầu không khí nhiệt liệt tan vỡ, trở nên cực kỳ an tĩnh.

Nhóm thôn dân trợn mắt nghiêng đầu nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.

Hoàng Mao giơ cao tay hô to kháng nghị: "Là một vị khách nhân, mấy người không thể tiếp tế chút hạt dưa với bánh quy cho tôi được sao?"

Một giây sau, bầu không khí an tĩnh đột nhiên biến mất.

Rất nhanh, trái cây tươi con cùng hạt dưa được xào sẵn từ trước được dọn tới trước mặt Hoàng Mao, thôn dân nào đó thực thân thiết nói: "Đừng khách khí, ở đây có nhiều trái cây cùng hạt dưa lắm, không lo thiếu đâu."

Hoàng Mao toét miệng cười, vội vàng phân chia cho nhóm phó tướng, sau đó bắt đầu an tĩnh làm quần chúng ăn dưa, còn thực mong đợi nhìn Chu Bách Triết, tỏ ý: "Mau bắt đầu đi."

Chu Bách Triết đứng trên bậc thang cao cao, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm những gương mặt bên dưới, cứ cảm thấy chính mình giống người kể chuyện ngày xưa, bất quá đời trước tốt xấu gì cũng trải qua đủ cảnh đời rồi, dĩ nhiên sẽ không vì thế mà mất bình tĩnh.

Chu Bách Triết thuận tay cầm lấy một quả dưa, chợt vỗ một cái, hơi cất cao giọng nói: "Chuyện kể rằng... mấy ngàn năm trước có một tinh cầu gọi là địa cầu, ở đó có rất nhiều câu chuyện thần kỳ."

Sau khi lời mở đầu xuất hiện, nhóm thôn dân nháy mắt vểnh tai lắng nghe, hô hấp ngừng lại, đối với bọn họ mà nói, địa cầu cổ trăm ngàn năm trước vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Đó chính là căn nguyên của nhân loại.

Thế nhưng nhân loại đã từ bỏ mẫu tinh của mình để tới tinh vực mới, vì sinh tồn mà từ bỏ quê hương, đến khi bọn họ ngày càng phát triển lớn mạnh muốn tìm về mẫu tinh thì phát hiện... bọn họ đã quên mất mẫu tinh có dáng dấp thế nào.

Bọn họ... không tìm được nhà.

Đó là nỗi đau trong lòng nhân loại.

Nỗi nhục nhã không thể nào xóa nhòa.

Hiện giờ, cây ớt này tuyên bố mình tới từ trăm ngàn năm trước, nó rất rành về địa cầu cổ, nó sẽ tái hiện bức tranh lịch sử ngay trước mặt mọi người.

Âm thanh Chu Bách Triết nháy mắt trầm xuống, mang theo sức hút khó hiểu, cậu nhẹ giọng nói: "Địa cầu cổ là một nơi có rất nhiều thức ăn ngon, còn có rất nhiều cảnh đẹp."

Nhóm thôn dân vô thức tưởng tượng dáng vẻ của nó, nhất thời kiềm không được ngây dại.

Áo Cổ Đinh đứng sau lưng thôn dân, biểu tình lãnh đạm tựa hồ không hề hứng thú, thế nhưng anh lại hơi nghiêng đầu, giống như đang lắng nghe âm thanh kia.

Chu Bách Triết hơi ngẩng đầu tỏ vẻ trầm tư: "Tinh cầu kia có rất nhiều nhân loại, không có chiến tranh cũng không có trùng biến dị, mọi người an cư lạc nghiệp, mục tiêu lớn nhất trong đời chính là cố gắng kiếm tiền để mua nhà."

Dưới bậc thang, nhóm thôn dân không ngừng phát ra tiếng wow kinh ngạc, bởi vì bọn họ thực sự không ngờ cuộc sống của nhân loại ở địa cầu lại an bình như vậy, hoàn toàn không có khắc tinh, mục tiêu lớn nhất trong đời cư nhiên lại là mua nhà...

Là mua nhà a.

Đối với nhân loại ở tương lai bây giờ, mục tiêu lớn nhất chính là thăng cấp, trở thành người cường đại nhất.

Chu Bách Triết nghe thấy lời thôn dân thì không khỏi cười nói: "Theo đuổi của mỗi thời mỗi khác."

Một thôn dân nào đó giơ tay, dè dặt hỏi: "Kia ở địa cầu cổ...giống như ngài..." Đối phương hơi khựng một chút rồi nói tiếp: "Có nhiều hay không?"

Chu Bách Triết đăm chiêu, không nhanh không chậm đáp: "Dĩ nhiên không nhiều, cậu cứ xem ở thời tương lai bây giờ đi, có mấy người như tôi?"

Thôn dân trố mắt nhìn nhau, đời này bọn họ chỉ biết tới tinh cầu này cùng tinh cầu kế bên mà thôi, ở thế giới tương lai này có vô số tinh vực lớn nhỏ, cũng có vô số tinh cầu lớn nhỏ.

Vì thế bọn họ không thể khẳng định trong tinh tế xa xôi rốt cuộc có sự tồn tại nào giống như Ớt đại vương hay không.

Bất quá, có lẽ có người biết, đó chính là Áo Cổ Đinh đại nhân cực kỳ trâu bò.

Nhóm thôn dân nháy mắt chuyển dời ánh mắt về phía Áo Cổ Đinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau