Mỗi Ngày Đều Bị Hamster Nhà Mình Thay Phiên Nhau Thao
Chương 1: Bắt cóc, cầm tù
Edit: Miee ( OnhaMiee).
Hế nhố mọi ngừiii, 4 hố cũ chưa lấp luôn nhưng vẫn đào hố mới ????
___________
Lúc Trình Vũ về nhà vô cùng nhạy cảm cảm giác được trong nhà mình tựa hồ có người khác đột nhập vào. Đôi giày vốn nằm rải rác bên cạnh ghế bây giờ lại được đặt chỉnh tề ở dưới tủ giày, rác rưởi còn sót lại vào buổi sáng trên bàn cũng bị rửa sạch không còn một mảnh.
"Đến ngay cả trộm cắp cũng không quen nhìn nhà mình vừa không có tiền lại còn bẩn thỉu sao?" Cậu có chút tự giễu lắc đầu tiện tay đặt túi xách đeo ở người lên bàn.
Trình Vũ -một nhân viên nhỏ 25 chủi, sáng đi tối về. Ba năm trước cha mẹ vì tai nạn giao thông mà chết, thân thích sợ cậu liên lụy nhờ vả nên chẳng thèm liên lạc.Thành ra tính cách càng ngày càng trạch ngoại trừ công việc thì không hề ra khỏi cửa, trao đổi với đồng nghiệp có thể tránh được thì đều tránh.
Nếu không thể là người quen vậy tất nhiên chỉ có thể là một tên trộm thích làm việc nhà!
( em cũng mún tìm ăn trộm như này ????)
Cậu không quan tâm trong nhà có thiếu đồ đạc gì hay không chỉ mở tủ lạnh chuẩn bị nấu bát mì giải quyết vội bữa tối.
"Mì sợi... Ơ, còn có 1 tẹo lại phải ra ngoài. Chẹp thật là phiền phức..." Cậu cầm lấy gói mì buồn rầu nghĩ.
Một chiếc khăn đột nhiên giơ qua mặt gắt gao bịt mũi cậu.
"A" Trình Vũ kinh hãi, liều mạng giãy dụa, lại bị người phía sau chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Trong khăn lông có lẽ bị thấm đầy nước thuốc gì đó, Trình Vũ không cẩn thận hít vài ngụm khí, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, khí lực giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trên người người kia.
Sau khi đảm bảo Trình Vũ đã rơi vào hôn mê, tay người đàn ông liền bỏ miếng vải kia ra.
Hắn ôm ngang Trình Vũ, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Đi thôi. "
Trình Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại trước mắt một mảnh tối đen, qua hồi lâu cậu mới ý thức được trước mắt bị bịt một khối vải đen.
Thử giãy dụa một chút sau đó bất đắc dĩ phát hiện tứ chi đều bị trói lại không thể động đậy.
Dưới thân tựa hồ là một cái giường lớn, tứ chi bị trói vào bốn góc giường.
Trình Vũ cọ cọ bả vai cảm giác chiếc giường này chất lượng không tệ rất mềm mại, vừa nhìn đã biết không phải là thứ mà căn nhà cho thuê nhỏ bé của cậu có thể có được.
Không nhúc nhích được cũng không nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía cậu chỉ có thể ở trong đầu nhớ lại mình làm sao tới được đây.
Hình như có một tên trộm trong nhà và sau đó... Sau đó một chiếc khăn bịt mình ngất xỉu!
Nghĩ đến đây Trình Vũ cũng không biết phải nói gì.
Cậu cũng không phải là con nhà giàu có gì cũng sẽ gặp được loại chuyện bắt cóc này sao?
"Lạch cạch"âm thanh khóa cửa mở ra ngay sau đó một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần chậm rãi dừng lại đầu giường.
Trình Vũ thả lỏng thân thể hô hấp vững vàng làm bộ còn chưa tỉnh.
Một bàn tay chạm lên mặt cậu bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.
"Thật là đáng yêu nha còn giả bộ ngủ."
Trình Vũ nhịn xuống ý định gạt bàn tay kia trong lòng mặc niệm: Mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh.
Bàn tay kia càng thêm làm càn, theo cổ áo trượt vào lồng ngực có lẽ là ngại quần áo vướng bận, nhẹ nhàng kéo một cái. Cái áo hàng rong Trình Vũ mua mất sáu đồng cứ như vậy mà đi toi.
Không khí lạnh như băng chợt đánh úp thân thể, Trình Vũ giả bộ không nổi nữa, cố gắng nghiêng người muốn tránh khỏi tay tác loạn trên người: "Đồ thần kinh biến thái, buông ra! "
Người nọ khẽ dừng lại, một giây sau cằm Trình Vũ bị nâng lên, ngữ điệu lạnh như băng nguy hiểm xẹt qua mặt cậu: "Biến thái sao? Tất cả cũng là do em ép buộc tôi. "
Trình Vũ vừa định suy nghĩ gì đó, chiếc quần dưới thân đã bị lột ra.
Cả người lông tơ đều dựng đứng lên ý thức được kẻ địch không chỉ có một.
So với người trước mặt, thanh âm trầm thấp hơn vang lên: "Cởi che mắt ra đi, em ấy không chạy đi được. "
Lúc tháo bịt mắt ra, Trình Vũ còn chưa thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, khó chịu chớp chớp mắt.
Căn phòng xa hoa sáng ngời với chiếc giường King size rộng rãi cùng xiềng xích khóa tay chân.
Thanh niên gương mặt thanh lãnh lãnh tự phụ nhưng không chút nữ tính cầm bịt mắt tiện tay ném sang bên cạnh: "Không cần phải đeo đời này em ấy cũng sẽ không gặp được thêm người thứ ba nào nữa".
Nam nhân đồng dạng tuấn mỹ không có gì sánh được có chút trầm mặc không tỏ ý kiến mà hơi gật đầu.
"Cái quỷ gì vậy? Tôi thậm chí không quen biết các anh? "Trình Vũ vừa tức vừa sợ.
Thanh niên phảng phất như bị chọc giận khẽ mím môi dùng lực muốn bóp nát túm lấy núm vú Trình Vũ xoay tròn.
"Á a a a a... Đau... Buông tay" Trình Vũ bị vặn đến đau đớn thở ra tiếng.
Núm vú được buông ra thay vào đó là môi lưỡi mềm mại liếm cắn.
Hắn thờ ơ đùa bỡn núm vú bên kia thanh âm nghe không ra cảm xúc:
"Quả nhiên là đã quên phải không? Em bạc tình như vậy cần phải nhốt ở trên giường bẻ mông ra mà *** nát. "
"Nhớ kỹ, anh là Trình Thương " Hắn chỉ chỉ người đàn ông ở cuối giường đang dùng chìa tháo khóa trên mắt cá chân. "Cậu ấy là Trình Số. "
Nụ cười vô cùng ác ý: "Chính một con hamster mà em đã từng nuôi thế nhưng lại nhẫn tâm vứt bỏ "
____________
Tác giả có lời: Trứng màu là chuyện cũ năm xưa, nghe không nghe đều không ảnh hưởng.
Trứng màu:
Trình Vũ đã từng nuôi dưỡng hai chú hamster yêu thích không thôi. Mọi việc ăn uống vui chơi của chúng đều một tay tự chăm sóc. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm việc yêu thích nhất chính là cùng hamster chơi đùa với nhau.
Sau đó vào cậu năm đầu lên cao trung, một buổi học kết thúc về đến nhà cha mẹ nói với cậu hamster đã chết rồi, bắt đầu phát ra mùi hôi thối.
Trong lòng chút khổ sở không buông nhưng rốt cuộc chỉ là hai con hamster thôi Trình Vũ nhàn nhạt mở miệng: "Nếu vậy liền vứt đi."
Nói xong không hề đi xem lồng sắt tùy ý để cha mẹ đem lồng sắt ném vào thùng rác ở đại khu.
Thoắt cái rất nhiều năm trôi qua hai con hamster cũng giống mây khói thoảng qua rốt cuộc không còn kích thích nổi nửa phần gợn sóng.
____________
Editor: Mọi ngừi hóng không tui còn năng suất nhanh ra chương mới nàooooo
Hế nhố mọi ngừiii, 4 hố cũ chưa lấp luôn nhưng vẫn đào hố mới ????
___________
Lúc Trình Vũ về nhà vô cùng nhạy cảm cảm giác được trong nhà mình tựa hồ có người khác đột nhập vào. Đôi giày vốn nằm rải rác bên cạnh ghế bây giờ lại được đặt chỉnh tề ở dưới tủ giày, rác rưởi còn sót lại vào buổi sáng trên bàn cũng bị rửa sạch không còn một mảnh.
"Đến ngay cả trộm cắp cũng không quen nhìn nhà mình vừa không có tiền lại còn bẩn thỉu sao?" Cậu có chút tự giễu lắc đầu tiện tay đặt túi xách đeo ở người lên bàn.
Trình Vũ -một nhân viên nhỏ 25 chủi, sáng đi tối về. Ba năm trước cha mẹ vì tai nạn giao thông mà chết, thân thích sợ cậu liên lụy nhờ vả nên chẳng thèm liên lạc.Thành ra tính cách càng ngày càng trạch ngoại trừ công việc thì không hề ra khỏi cửa, trao đổi với đồng nghiệp có thể tránh được thì đều tránh.
Nếu không thể là người quen vậy tất nhiên chỉ có thể là một tên trộm thích làm việc nhà!
( em cũng mún tìm ăn trộm như này ????)
Cậu không quan tâm trong nhà có thiếu đồ đạc gì hay không chỉ mở tủ lạnh chuẩn bị nấu bát mì giải quyết vội bữa tối.
"Mì sợi... Ơ, còn có 1 tẹo lại phải ra ngoài. Chẹp thật là phiền phức..." Cậu cầm lấy gói mì buồn rầu nghĩ.
Một chiếc khăn đột nhiên giơ qua mặt gắt gao bịt mũi cậu.
"A" Trình Vũ kinh hãi, liều mạng giãy dụa, lại bị người phía sau chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Trong khăn lông có lẽ bị thấm đầy nước thuốc gì đó, Trình Vũ không cẩn thận hít vài ngụm khí, chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, khí lực giãy dụa cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trên người người kia.
Sau khi đảm bảo Trình Vũ đã rơi vào hôn mê, tay người đàn ông liền bỏ miếng vải kia ra.
Hắn ôm ngang Trình Vũ, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: "Đi thôi. "
Trình Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại trước mắt một mảnh tối đen, qua hồi lâu cậu mới ý thức được trước mắt bị bịt một khối vải đen.
Thử giãy dụa một chút sau đó bất đắc dĩ phát hiện tứ chi đều bị trói lại không thể động đậy.
Dưới thân tựa hồ là một cái giường lớn, tứ chi bị trói vào bốn góc giường.
Trình Vũ cọ cọ bả vai cảm giác chiếc giường này chất lượng không tệ rất mềm mại, vừa nhìn đã biết không phải là thứ mà căn nhà cho thuê nhỏ bé của cậu có thể có được.
Không nhúc nhích được cũng không nhìn thấy hoàn cảnh bốn phía cậu chỉ có thể ở trong đầu nhớ lại mình làm sao tới được đây.
Hình như có một tên trộm trong nhà và sau đó... Sau đó một chiếc khăn bịt mình ngất xỉu!
Nghĩ đến đây Trình Vũ cũng không biết phải nói gì.
Cậu cũng không phải là con nhà giàu có gì cũng sẽ gặp được loại chuyện bắt cóc này sao?
"Lạch cạch"âm thanh khóa cửa mở ra ngay sau đó một loạt tiếng bước chân từ xa đến gần chậm rãi dừng lại đầu giường.
Trình Vũ thả lỏng thân thể hô hấp vững vàng làm bộ còn chưa tỉnh.
Một bàn tay chạm lên mặt cậu bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.
"Thật là đáng yêu nha còn giả bộ ngủ."
Trình Vũ nhịn xuống ý định gạt bàn tay kia trong lòng mặc niệm: Mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh, mình chưa tỉnh.
Bàn tay kia càng thêm làm càn, theo cổ áo trượt vào lồng ngực có lẽ là ngại quần áo vướng bận, nhẹ nhàng kéo một cái. Cái áo hàng rong Trình Vũ mua mất sáu đồng cứ như vậy mà đi toi.
Không khí lạnh như băng chợt đánh úp thân thể, Trình Vũ giả bộ không nổi nữa, cố gắng nghiêng người muốn tránh khỏi tay tác loạn trên người: "Đồ thần kinh biến thái, buông ra! "
Người nọ khẽ dừng lại, một giây sau cằm Trình Vũ bị nâng lên, ngữ điệu lạnh như băng nguy hiểm xẹt qua mặt cậu: "Biến thái sao? Tất cả cũng là do em ép buộc tôi. "
Trình Vũ vừa định suy nghĩ gì đó, chiếc quần dưới thân đã bị lột ra.
Cả người lông tơ đều dựng đứng lên ý thức được kẻ địch không chỉ có một.
So với người trước mặt, thanh âm trầm thấp hơn vang lên: "Cởi che mắt ra đi, em ấy không chạy đi được. "
Lúc tháo bịt mắt ra, Trình Vũ còn chưa thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, khó chịu chớp chớp mắt.
Căn phòng xa hoa sáng ngời với chiếc giường King size rộng rãi cùng xiềng xích khóa tay chân.
Thanh niên gương mặt thanh lãnh lãnh tự phụ nhưng không chút nữ tính cầm bịt mắt tiện tay ném sang bên cạnh: "Không cần phải đeo đời này em ấy cũng sẽ không gặp được thêm người thứ ba nào nữa".
Nam nhân đồng dạng tuấn mỹ không có gì sánh được có chút trầm mặc không tỏ ý kiến mà hơi gật đầu.
"Cái quỷ gì vậy? Tôi thậm chí không quen biết các anh? "Trình Vũ vừa tức vừa sợ.
Thanh niên phảng phất như bị chọc giận khẽ mím môi dùng lực muốn bóp nát túm lấy núm vú Trình Vũ xoay tròn.
"Á a a a a... Đau... Buông tay" Trình Vũ bị vặn đến đau đớn thở ra tiếng.
Núm vú được buông ra thay vào đó là môi lưỡi mềm mại liếm cắn.
Hắn thờ ơ đùa bỡn núm vú bên kia thanh âm nghe không ra cảm xúc:
"Quả nhiên là đã quên phải không? Em bạc tình như vậy cần phải nhốt ở trên giường bẻ mông ra mà *** nát. "
"Nhớ kỹ, anh là Trình Thương " Hắn chỉ chỉ người đàn ông ở cuối giường đang dùng chìa tháo khóa trên mắt cá chân. "Cậu ấy là Trình Số. "
Nụ cười vô cùng ác ý: "Chính một con hamster mà em đã từng nuôi thế nhưng lại nhẫn tâm vứt bỏ "
____________
Tác giả có lời: Trứng màu là chuyện cũ năm xưa, nghe không nghe đều không ảnh hưởng.
Trứng màu:
Trình Vũ đã từng nuôi dưỡng hai chú hamster yêu thích không thôi. Mọi việc ăn uống vui chơi của chúng đều một tay tự chăm sóc. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm việc yêu thích nhất chính là cùng hamster chơi đùa với nhau.
Sau đó vào cậu năm đầu lên cao trung, một buổi học kết thúc về đến nhà cha mẹ nói với cậu hamster đã chết rồi, bắt đầu phát ra mùi hôi thối.
Trong lòng chút khổ sở không buông nhưng rốt cuộc chỉ là hai con hamster thôi Trình Vũ nhàn nhạt mở miệng: "Nếu vậy liền vứt đi."
Nói xong không hề đi xem lồng sắt tùy ý để cha mẹ đem lồng sắt ném vào thùng rác ở đại khu.
Thoắt cái rất nhiều năm trôi qua hai con hamster cũng giống mây khói thoảng qua rốt cuộc không còn kích thích nổi nửa phần gợn sóng.
____________
Editor: Mọi ngừi hóng không tui còn năng suất nhanh ra chương mới nàooooo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất