Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa
Chương 56
Mục Thần mở cái hộp mà Nhạc Minh Trạch đưa ra, sắc mặt trong nháy mắt ngưng lại.
Nhạc Minh Trạch giải thích: "Đây là dược liệu mà Ngự môn chủ uỷ thác ta giao cho sư thúc, nói là cần dùng gấp."
Mục Thần hiểu rõ gật gật đầu, "Ngự Thiên Dực thế mà yên tâm giao thuốc cho ngươi, quan hệ giữa các ngươi cũng không tệ." Ngự Thiên Dực quả nhiên thủ đoạn cao cường, đã vậy còn tìm được dược liệu rất nhanh, hắn bế quan mấy năm qua đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, xem ra phải đi Tuyết Thành gấp.
Nhạc Minh Trạch nghe Mục Thần nói, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có hơi chột dạ.
Mục Thần ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy động tác nhỏ của đối phương, hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không!" Nhạc Minh Trạch nhanh chóng lắc đầu.
"Chậc, xem ra là có chuyện gì đó." Mục Thần quan sát Nhạc Minh Trạch một lần, ánh mắt hơi hiếu kỳ.
"Kỳ thực, quả thật có chuyện muốn thương lượng cùng sư thúc." Nhạc Minh Trạch cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng. Ngón tay nắm cốc trà, thỉnh thoảng vuốt nhẹ một chút.
Mục Thần biết hắn chỉ làm động tác này lúc tâm lý bất an. Nhạc Minh Trạch làm chưởng môn hơn hai mươi năm, theo lí đã sửa được tật này rồi, không nghĩ tới lúc này Mục Thần còn có thể nhìn thấy. Vì vậy Mục Thần cũng bị nhấc lên một chút hiếu kì, uống trà nghi hoặc nhìn đối phương, chờ hắn nói.
Nhạc Minh Trạch lặng lẽ hít một hơi, dáng vẻ giả vờ lơ đãng, "Nếu như Sùng Vân môn thông gia với Vạn Kiếm môn, sư thúc cảm thấy thế nào?"
Mục Thần gật đầu, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ giúp cho địa vị của hai môn tại Tiên giới càng thêm vững chắc, sau này cũng không ai dám bắt nạt. Bất quá người thông gia nhất định phải có thân phận cao thì mới tạo được sức ảnh hưởng.
Vì vậy hắn lắm miệng hỏi một câu: "Ai?"
Nhạc Minh Trạch ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ta."
Mục Thần kinh ngạc trợn mắt lên, giơ tay muốn sờ trán Nhạc Minh Trạch, lúc này Cố Vân Quyết vừa vặn đi tới, một tay ngăn lại động tác của Mục Thần, bất đắc dĩ nói: "Hắn không có bệnh, sư tôn không cần sờ soạng."
Mục Thần giật giật khoé miệng, ánh mắt nhìn Nhạc Minh Trạch có chút vi diệu, không bệnh mà một Đại chưởng môn lại đi kết thông gia cùng người khác?
Hắn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi và ai vậy?"
"Ngự môn chủ."
"Phụt!"
Mục Thần mới vừa uống một hớp, lúc này bị hết hồn, trực tiếp phun đầy mặt Nhạc Minh Trạch. Lúc này Cố Vân Quyết đang cầm một cây trâm gài tóc màu xanh, búi xong tóc cho Mục Thần, thấy Mục Thần giật mình không nhỏ, y liền để cái lược xuống, tiện tay tiếp nhận chén trà trong tay Mục Thần, lấy khăn ra lau miệng cho hắn. Sau đó y kéo tay hắn, lau khô ráo từng đầu ngón tay một.
Nhạc Minh Trạch không nói gì nhận lấy khăn từ tay người hầu bàn, lau sạch nước bọt và nước trà trên mặt mình, đột nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh, Nhạc Minh Trạch nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ lại thu được ánh mắt lạnh như băng của Cố Vân Quyết, đối phương rõ ràng đang bất mãn việc hắn làm cho Mục Thần bị sặc.
Nhạc chưởng môn cũng cảm thấy oan uổng, ai biết Mục Thần sẽ giật mình như thế. Người sư đệ này, càng ngày hắn càng nhìn không thấu. Mấy năm qua khí thế trên người y thế mà còn đáng sợ hơn sư thúc, thật sự chỉ là ảo giác của hắn sao?
Nhạc Minh Trạch thông gia cùng Ngự Thiên Dực, sự thật này làm cho Mục Thần chấn kinh một trận, trầm tư một lát, Mục Thần hỏi người trước mắt: "Đạo lữ không phải đồ vật dùng xong rồi thì có thể đổi, mệnh của người tu tiên lại càng dài, ngươi xác định đã suy nghĩ kỹ?"
Nhạc Minh Trạch gật gật đầu.
"Ngự Thiên Dực đồng ý?"
Nhạc Minh Trạch gật gật đầu, lại lắc đầu, "Ta còn chưa có hỏi."
Mục Thần tuy không hiểu cái gì là tình là yêu, nhưng mà hắn không ngốc, vừa nhìn biểu tình của Nhạc Minh Trạch, hắn cũng minh bạch mấy phần. Thế nào cũng không nghĩ tới người sư điệt này lại sinh ra tâm tư như thế với Ngự Thiên Dực.
Đời trước hai người này đều không có đạo lữ, cũng chưa từng nghe nói họ có ám muội với ai, đều là người giữ mình trong sạch. Nói thật thì nhân phẩm của Ngự Thiên Dực cũng không tồi, nếu như hai bên tình nguyện, trái lại cũng là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ, Ngự Thiên Dực có biết tâm tư của Nhạc Minh Trạch hay không vẫn còn chưa biết được.
Hắn bế quan tám năm, cũng không biết tại sao bọn họ lại ở bên nhau, cho nên Mục Thần đưa ra một ý kiến sáng suốt, "Ngươi bỏ qua thân phận chưởng môn, dùng chính danh nghĩa của mình đi hỏi rõ rồi tính sau."
Nhìn Nhạc Minh Trạch rời đi, Mục Thần thở dài, "Đều đã lớn rồi."
Cố Vân Quyết từ phía sau đâm đâm eo Mục Thần, cảm thán nói: "Thế mấy năm qua, chuyện của chúng ta có phải nên nói lại không?"
Mục Thần lạnh mặt xuống, "Nói hưu nói vượn nữa liền trục xuất ngươi khỏi sư môn." Mục Thần cầm lấy thuốc trên bàn, quay đầu bước đi, nghiêm túc nói: "Ta muốn bế quan luyện đan, ngươi không nên quấy rầy ta."
"Đồ nhi có thể làm trợ thủ giúp sư tôn mà." Cố Vân Quyết nhanh chóng đuổi theo.
Mục Thần dừng bước lại, "Có thời gian cùng ta, còn không bằng đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết để xuất môn, chờ ta luyện xong đan dược của Ngự Thiên Dực, chúng ta lập tức phải đi Tuyết thành tìm kiếm Băng Phách Châu!"
Cố Vân Quyết suy tư hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta?"
"Ngươi muốn bại lộ thân phận của ngươi?" Mục Thần tức giận quay đầu lại trừng đồ đệ một cái, chỉ có điều hiện tại đồ đệ cao hơn hắn, tầm mắt không giống dĩ vãng cho lắm, khiến cho hắn có chút không quá thích ứng, theo bản năng ưỡn ngực.
Từ góc độ của Cố Vân Quyết nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi thật dài của Mục Thần, vừa dày vừa đậm, như một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng của y. Cố Vân Quyết đến gần thêm một bước, thay Mục Thần ngăn trở ánh mặt trời, cười nói: "Vẫn nên mang theo mấy người hầu đi, sư tôn cần người chiếu cố."
Mục Thần giơ tay đẩy người đang cản đường mình ra, thiếu kiên nhẫn nói: "Không cần."
Cố Vân Quyết nhìn bóng lưng hắn, làm sao cũng không đè ép được ý cười đến bên mép. Người khác đều nói Mục Thần hỉ nộ vô thường, làm theo ý mình, kỳ thực chỉ cần hiểu rõ tính tình của hắn thì rất dễ dàng đoán được tâm tư Mục Thần, y đương nhiên biết nói đùa thế nào thì hắn có thể trở mặt, lấy lời nói gì mới có thể dỗ ngọt hắn, biểu tình của Mục Thần sẽ vô cùng phong phú.
Những ngày tháng sau này, mới nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta tràn ngập mong đợi.
Mục Thần đương nhiên không biết ý nghĩ của Cố Vân Quyết, hắn mang thuốc đến phòng luyện đan, lấy lò luyện đan ra, "ầm" một tiếng đặt ở trên bàn, một mặt khó chịu: Tên nghiệp chướng đồ đệ này, sống nhiều năm như vậy đều là y tự tay chăm sóc hắn, xuất môn chưa bao giờ mang theo người hầu!
Hiện tại chỉ tùy tùy tiện tiện đứng đã dám che hết ánh nắng của hắn, sớm biết vậy khi còn bé đã cho y ăn Trú Nhan Tố Cốt đan, làm cho y vĩnh viễn năm tuổi!
Tiểu đồ đệ lúc năm tuổi thực sự rất mềm mại rất đáng yêu, ôm vào lòng còn có thể vuốt ve như thỏ, đâu giống như hiện tại, ngày ngày đều muốn khi sư diệt tổ.
Đối với đệ tử ngoại môn của Sùng Vân môn mà nói, Mục Thần tuyệt đối là tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thanh lãnh của thần tượng đang đằng đằng sát khí, nhất thời cả đám đều sợ đến rụt cổ một cái. Nghe nói tính khí của tu sĩ có Hỏa linh căn không quá tốt, trước đây sau khi nhìn chân dung Mục Thần, họ đều cảm thấy Mục Thần là một người khác biệt, bây giờ nhìn lại, hình như hắn cũng không đánh vỡ cái quy tắc đó.
Mọi người hoài nghi, Mục Thần chẳng qua là mặt ngoài rất lạnh mà thôi, còn hết thảy tính xấu đều ẩn giấu trong vẻ ngoài hoàn hảo ấy, hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết nhất định là thật, một lời không hợp không biết có giết người hay không, nói chung vô cùng đáng sợ.
Mục Thần giận dỗi một lát, cũng không biết những người này tại sao đều sợ hãi mình, hắn thiếu kiên nhẫn đuổi hết người ra ngoài, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu luyện chế đan dược.
Bỏ ra thời gian một tháng mới có thể luyện chế xong thuốc giải này. Bởi vì là thuốc bảo mệnh của Ngự Thiên Dực, đồng thời chỉ có một phần, Mục Thần cũng không dám hàm hồ, mỗi thời mỗi khắc đều sử dụng hoàn toàn tinh lực, đợi lúc đan dược hoàn thành, rốt cục hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mệt mỏi trong nháy mắt kéo tới như thuỷ triều, Mục Thần thu đan dược, lấy ra một cái nhuyễn tháp, ngã xuống liền ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, dường như hắn nhìn thấy một bóng người màu đen tới gần, Mục Thần phảng phất thấy được tiểu đồ đệ của kiếp trước, thần kinh uể oải căn bản không thể suy nghĩ nhiều, hắn theo bản năng kéo lấy ống tay áo đối phương, lầm bầm một câu: "Vân nhi..."
Ngự Thiên Dực bị hắn kéo, ngón tay y chợt run rẩy khó giải thích được, nhìn gương mặt tái nhợt lúc ngủ của Mục Thần, ánh mắt y có chút phức tạp.
Cố Vân Quyết đi tới, mặt không hề cảm xúc kéo ống tay áo của đối phương từ trong tay của Mục Thần ra ngoài, ngồi xổm người xuống nhìn hắn.
Mục Thần trợn mở mắt, sau khi thấy rõ người tới là ai thì mới yên tâm nhích lại gần bên người Cố Vân Quyết, nhắm mắt lại liền ngủ tiếp.
Cố Vân Quyết lấy ra một cái chăn nhung trắng, nhẹ nhàng đắp lên người Mục Thần, sờ sờ không gian giới chỉ trên tay hắn, lấy từ bên trong ra một cái bình ngọc.
"Ngự môn chủ, thuốc của ngươi." Cố Vân Quyết đưa tới, cười nhạt, thái độ không mềm không cứng.
Ngự Thiên Dực nhận lấy, không hề che giấu kinh ngạc nơi đáy mắt, Cố Vân Quyết lại có thể lấy ra đồ vật từ trong không gian giới chỉ của Mục Thần, đây là chuyện chỉ khi hai người có ký kết khế ước đạo lữ mới có thể làm được. Lại nghĩ tới chuyện lúc nãy Mục Thần nhận nhầm mình, tưởng mình thành ai không cần nói cũng biết.
Quan hệ của đôi thầy trò này...
Ngự Thiên Dực vốn tưởng mình sẽ khổ sở, sẽ ảo não, nhưng không biết tại sao ngoại trừ một tiếng thở dài ra, trong lòng y cũng không còn thứ gì khác.
Cố Vân Quyết không đợi đối phương suy nghĩ nhiều đã ôm ngang Mục Thần lên, nhiệt độ quen thuộc, linh lực quen thuộc, làm cho Mục Thần triệt để an tâm ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Nhạc Minh Trạch liếc nhìn Ngự Thiên Dực, một đôi mắt to viết đầy quan tâm.
Tâm tư Ngự Thiên Dực hơi động, y quơ quơ chiếc lọ trong tay, cười nói: "Thành công."
Nhạc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, tựa cửa gật gật đầu, thấy Mục Thần được ôm ra, nhanh chóng lùi về sau một bước, chỉ lo đánh thức hắn.
Sư thúc lúc tỉnh rất đáng sợ, sư thúc bị đánh thức còn đáng sợ hơn!
Ngự Thiên Dực trầm tư nhìn bình ngọc trong tay, lại nhìn Nhạc Minh Trạch một chút, cũng không biết y đang suy nghĩ gì, đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích.
Ba ngày sau, Mục Thần ngủ đủ giấc, nghe đồ đệ báo cáo đã đưa thuốc cho Ngự Thiên Dực, hắn không rõ hỏi: "Ngươi lấy ra bằng cách nào?"
Cố Vân Quyết chỉ chỉ cái nhẫn đồng tâm, vật này vốn là một đôi, sau khi chúng nhận chủ đã trói chặt thần thức của họ với nhau, lại như một khế ước, thần thức của hắn đương nhiên có thể đi vào trong không gian giới chỉ của Mục Thần, quả thực giống như một món đồ gian lận.
Mục Thần nhướn đuôi lông mày, tự nhủ: "Nguyên lai là như vậy."
Nói xong, tâm tư hắn hơi động, thần thức nhìn lướt qua không gian giới chỉ của Cố Vân Quyết, chuyển toàn bộ đồ vật bên trong đến phía bên mình, tịch thu!
Cố Vân Quyết: "..." Thật sạch sẽ a, một cọng lông cũng không để lại cho y, may là y đã sớm dời đi một chút.
Đêm đó, Cố Vân Quyết ngồi ở trên giường chống cằm, vẻ mặt thành thật nói: "Sư tôn, phiền lấy cho ta cái tiết khố."
Mục Thần giật giật mí mắt, quả nhiên trong những thứ tịch thu của Cố Vân Quyết, tìm được một đống quần áo.
Cái tên nghiệt đồ! Sao có thể đặt quần áo và đồ dùng ở cùng một chỗ!
Trong cơn tức giận, Mục Thần dùng tiết khố dán lên mặt Cố Vân Quyết.
"Sư tôn ngươi cầm nhầm, đây là của ngươi." Cố Vân Quyết lấy cái quần từ trên mặt xuống, sắc mặt không thay đổi nói: "Ta phải lớn hơn một chút, ngươi tìm lại đi."
Mục Thần: "... Tự, mình, tìm!"
Đưa chồng quần áo còn lại cho đối phương, Mục Thần đỏ mặt phẩy tay áo bỏ đi, cái tên đồ đệ khi sư diệt tổ vô liêm sỉ này!
Sau khi ra cửa, phía sau liền truyền đến một trận tiếng cười, Mục Thần dừng bước một chút, hình như hắn chưa từng nghe Cố Vân Quyết cười lớn như thế, tên nghiệp chướng này, hoàn toàn không biết hắn hài hước ở chỗ nào!
——————
Một tháng sau, Mục Thần để lại lời nhắn cho Nhạc Minh Trạch, lý do chính là mang Cố Vân Quyết xuất môn đi rèn luyện, cũng không nói thêm gì khác, họ lấy tiểu Viêm Dương cung ra, gióng trống khua chiêng rời đi, làm cho tất cả mọi người đều biết thầy trò bọn họ đã không còn ở Sùng Vân môn nữa.
Nhờ vào thời điểm lần này đi là ban ngày, đương nhiên hấp dẫn không ít người vây xem, không ít nữ tu của Hồng Tụ cung nhìn Cố Vân Quyết bằng bộ mặt ai oán, vừa lúc bị Mục Thần nhìn thấy.
Trong lòng Mục Thần đột nhiên hơi buồn phiền, đời trước cũng là như thế này, đi đến chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện nghiêm túc không học được, ngược lại còn câu dẫn một đám nữ hài tử vì y mà tranh giành tình nhân. Xét bối phận cũng là sư tổ của các nàng, đây không phải yêu đương với con cháu sao?
Quả nhiên nuôi lớn rồi, càng ngày càng không tri kỷ!
"Sư tôn?" Thấy Mục Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu liền đi đến gian phòng của mình, Cố Vân Quyết hơi nghi hoặc đi theo sau, suýt chút nữa bị Mục Thần dùng khung cửa vỗ trúng mặt.
Tỉ mỉ suy nghĩ lại hành động nãy giờ của mình, Cố Vân Quyết cũng không nghĩ ra mình chọc Mục Thần nổi giận lúc nào.
Sau khi Mục Thần vào nhà, nhìn thấy bên cửa sổ bày cái giường nhỏ, trên giường có một con vịt đen chiều cao hơn một thước đang nằm úp sấp, dưới cái bụng còn có một quả trứng màu trắng, vừa phơi nắng vừa ấp.
Sắc mặt Mục Thần dần hòa hoãn lại, đi tới nhấn giữ Hắc Đản rồi xoa một trận cho hả giận, liền thấy một bóng người màu xám mang theo một gốc cây Lãnh Hương bay lên ngăn cản đường đi của bọn họ, "Chờ đã, ta có lời muốn nói!"
Nhạc Minh Trạch giải thích: "Đây là dược liệu mà Ngự môn chủ uỷ thác ta giao cho sư thúc, nói là cần dùng gấp."
Mục Thần hiểu rõ gật gật đầu, "Ngự Thiên Dực thế mà yên tâm giao thuốc cho ngươi, quan hệ giữa các ngươi cũng không tệ." Ngự Thiên Dực quả nhiên thủ đoạn cao cường, đã vậy còn tìm được dược liệu rất nhanh, hắn bế quan mấy năm qua đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, xem ra phải đi Tuyết Thành gấp.
Nhạc Minh Trạch nghe Mục Thần nói, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt có hơi chột dạ.
Mục Thần ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy động tác nhỏ của đối phương, hắn nghi ngờ hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Không!" Nhạc Minh Trạch nhanh chóng lắc đầu.
"Chậc, xem ra là có chuyện gì đó." Mục Thần quan sát Nhạc Minh Trạch một lần, ánh mắt hơi hiếu kỳ.
"Kỳ thực, quả thật có chuyện muốn thương lượng cùng sư thúc." Nhạc Minh Trạch cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng. Ngón tay nắm cốc trà, thỉnh thoảng vuốt nhẹ một chút.
Mục Thần biết hắn chỉ làm động tác này lúc tâm lý bất an. Nhạc Minh Trạch làm chưởng môn hơn hai mươi năm, theo lí đã sửa được tật này rồi, không nghĩ tới lúc này Mục Thần còn có thể nhìn thấy. Vì vậy Mục Thần cũng bị nhấc lên một chút hiếu kì, uống trà nghi hoặc nhìn đối phương, chờ hắn nói.
Nhạc Minh Trạch lặng lẽ hít một hơi, dáng vẻ giả vờ lơ đãng, "Nếu như Sùng Vân môn thông gia với Vạn Kiếm môn, sư thúc cảm thấy thế nào?"
Mục Thần gật đầu, chuyện này không thể nghi ngờ sẽ giúp cho địa vị của hai môn tại Tiên giới càng thêm vững chắc, sau này cũng không ai dám bắt nạt. Bất quá người thông gia nhất định phải có thân phận cao thì mới tạo được sức ảnh hưởng.
Vì vậy hắn lắm miệng hỏi một câu: "Ai?"
Nhạc Minh Trạch ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ta."
Mục Thần kinh ngạc trợn mắt lên, giơ tay muốn sờ trán Nhạc Minh Trạch, lúc này Cố Vân Quyết vừa vặn đi tới, một tay ngăn lại động tác của Mục Thần, bất đắc dĩ nói: "Hắn không có bệnh, sư tôn không cần sờ soạng."
Mục Thần giật giật khoé miệng, ánh mắt nhìn Nhạc Minh Trạch có chút vi diệu, không bệnh mà một Đại chưởng môn lại đi kết thông gia cùng người khác?
Hắn hiếu kỳ hỏi: "Ngươi và ai vậy?"
"Ngự môn chủ."
"Phụt!"
Mục Thần mới vừa uống một hớp, lúc này bị hết hồn, trực tiếp phun đầy mặt Nhạc Minh Trạch. Lúc này Cố Vân Quyết đang cầm một cây trâm gài tóc màu xanh, búi xong tóc cho Mục Thần, thấy Mục Thần giật mình không nhỏ, y liền để cái lược xuống, tiện tay tiếp nhận chén trà trong tay Mục Thần, lấy khăn ra lau miệng cho hắn. Sau đó y kéo tay hắn, lau khô ráo từng đầu ngón tay một.
Nhạc Minh Trạch không nói gì nhận lấy khăn từ tay người hầu bàn, lau sạch nước bọt và nước trà trên mặt mình, đột nhiên cảm thấy trên cổ mát lạnh, Nhạc Minh Trạch nghi hoặc ngẩng đầu, không ngờ lại thu được ánh mắt lạnh như băng của Cố Vân Quyết, đối phương rõ ràng đang bất mãn việc hắn làm cho Mục Thần bị sặc.
Nhạc chưởng môn cũng cảm thấy oan uổng, ai biết Mục Thần sẽ giật mình như thế. Người sư đệ này, càng ngày hắn càng nhìn không thấu. Mấy năm qua khí thế trên người y thế mà còn đáng sợ hơn sư thúc, thật sự chỉ là ảo giác của hắn sao?
Nhạc Minh Trạch thông gia cùng Ngự Thiên Dực, sự thật này làm cho Mục Thần chấn kinh một trận, trầm tư một lát, Mục Thần hỏi người trước mắt: "Đạo lữ không phải đồ vật dùng xong rồi thì có thể đổi, mệnh của người tu tiên lại càng dài, ngươi xác định đã suy nghĩ kỹ?"
Nhạc Minh Trạch gật gật đầu.
"Ngự Thiên Dực đồng ý?"
Nhạc Minh Trạch gật gật đầu, lại lắc đầu, "Ta còn chưa có hỏi."
Mục Thần tuy không hiểu cái gì là tình là yêu, nhưng mà hắn không ngốc, vừa nhìn biểu tình của Nhạc Minh Trạch, hắn cũng minh bạch mấy phần. Thế nào cũng không nghĩ tới người sư điệt này lại sinh ra tâm tư như thế với Ngự Thiên Dực.
Đời trước hai người này đều không có đạo lữ, cũng chưa từng nghe nói họ có ám muội với ai, đều là người giữ mình trong sạch. Nói thật thì nhân phẩm của Ngự Thiên Dực cũng không tồi, nếu như hai bên tình nguyện, trái lại cũng là một chuyện tốt. Nhưng bây giờ, Ngự Thiên Dực có biết tâm tư của Nhạc Minh Trạch hay không vẫn còn chưa biết được.
Hắn bế quan tám năm, cũng không biết tại sao bọn họ lại ở bên nhau, cho nên Mục Thần đưa ra một ý kiến sáng suốt, "Ngươi bỏ qua thân phận chưởng môn, dùng chính danh nghĩa của mình đi hỏi rõ rồi tính sau."
Nhìn Nhạc Minh Trạch rời đi, Mục Thần thở dài, "Đều đã lớn rồi."
Cố Vân Quyết từ phía sau đâm đâm eo Mục Thần, cảm thán nói: "Thế mấy năm qua, chuyện của chúng ta có phải nên nói lại không?"
Mục Thần lạnh mặt xuống, "Nói hưu nói vượn nữa liền trục xuất ngươi khỏi sư môn." Mục Thần cầm lấy thuốc trên bàn, quay đầu bước đi, nghiêm túc nói: "Ta muốn bế quan luyện đan, ngươi không nên quấy rầy ta."
"Đồ nhi có thể làm trợ thủ giúp sư tôn mà." Cố Vân Quyết nhanh chóng đuổi theo.
Mục Thần dừng bước lại, "Có thời gian cùng ta, còn không bằng đi chuẩn bị đồ dùng cần thiết để xuất môn, chờ ta luyện xong đan dược của Ngự Thiên Dực, chúng ta lập tức phải đi Tuyết thành tìm kiếm Băng Phách Châu!"
Cố Vân Quyết suy tư hỏi: "Chỉ có hai người chúng ta?"
"Ngươi muốn bại lộ thân phận của ngươi?" Mục Thần tức giận quay đầu lại trừng đồ đệ một cái, chỉ có điều hiện tại đồ đệ cao hơn hắn, tầm mắt không giống dĩ vãng cho lắm, khiến cho hắn có chút không quá thích ứng, theo bản năng ưỡn ngực.
Từ góc độ của Cố Vân Quyết nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy lông mi thật dài của Mục Thần, vừa dày vừa đậm, như một cái bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng của y. Cố Vân Quyết đến gần thêm một bước, thay Mục Thần ngăn trở ánh mặt trời, cười nói: "Vẫn nên mang theo mấy người hầu đi, sư tôn cần người chiếu cố."
Mục Thần giơ tay đẩy người đang cản đường mình ra, thiếu kiên nhẫn nói: "Không cần."
Cố Vân Quyết nhìn bóng lưng hắn, làm sao cũng không đè ép được ý cười đến bên mép. Người khác đều nói Mục Thần hỉ nộ vô thường, làm theo ý mình, kỳ thực chỉ cần hiểu rõ tính tình của hắn thì rất dễ dàng đoán được tâm tư Mục Thần, y đương nhiên biết nói đùa thế nào thì hắn có thể trở mặt, lấy lời nói gì mới có thể dỗ ngọt hắn, biểu tình của Mục Thần sẽ vô cùng phong phú.
Những ngày tháng sau này, mới nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta tràn ngập mong đợi.
Mục Thần đương nhiên không biết ý nghĩ của Cố Vân Quyết, hắn mang thuốc đến phòng luyện đan, lấy lò luyện đan ra, "ầm" một tiếng đặt ở trên bàn, một mặt khó chịu: Tên nghiệp chướng đồ đệ này, sống nhiều năm như vậy đều là y tự tay chăm sóc hắn, xuất môn chưa bao giờ mang theo người hầu!
Hiện tại chỉ tùy tùy tiện tiện đứng đã dám che hết ánh nắng của hắn, sớm biết vậy khi còn bé đã cho y ăn Trú Nhan Tố Cốt đan, làm cho y vĩnh viễn năm tuổi!
Tiểu đồ đệ lúc năm tuổi thực sự rất mềm mại rất đáng yêu, ôm vào lòng còn có thể vuốt ve như thỏ, đâu giống như hiện tại, ngày ngày đều muốn khi sư diệt tổ.
Đối với đệ tử ngoại môn của Sùng Vân môn mà nói, Mục Thần tuyệt đối là tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú thanh lãnh của thần tượng đang đằng đằng sát khí, nhất thời cả đám đều sợ đến rụt cổ một cái. Nghe nói tính khí của tu sĩ có Hỏa linh căn không quá tốt, trước đây sau khi nhìn chân dung Mục Thần, họ đều cảm thấy Mục Thần là một người khác biệt, bây giờ nhìn lại, hình như hắn cũng không đánh vỡ cái quy tắc đó.
Mọi người hoài nghi, Mục Thần chẳng qua là mặt ngoài rất lạnh mà thôi, còn hết thảy tính xấu đều ẩn giấu trong vẻ ngoài hoàn hảo ấy, hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết nhất định là thật, một lời không hợp không biết có giết người hay không, nói chung vô cùng đáng sợ.
Mục Thần giận dỗi một lát, cũng không biết những người này tại sao đều sợ hãi mình, hắn thiếu kiên nhẫn đuổi hết người ra ngoài, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu luyện chế đan dược.
Bỏ ra thời gian một tháng mới có thể luyện chế xong thuốc giải này. Bởi vì là thuốc bảo mệnh của Ngự Thiên Dực, đồng thời chỉ có một phần, Mục Thần cũng không dám hàm hồ, mỗi thời mỗi khắc đều sử dụng hoàn toàn tinh lực, đợi lúc đan dược hoàn thành, rốt cục hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mệt mỏi trong nháy mắt kéo tới như thuỷ triều, Mục Thần thu đan dược, lấy ra một cái nhuyễn tháp, ngã xuống liền ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, dường như hắn nhìn thấy một bóng người màu đen tới gần, Mục Thần phảng phất thấy được tiểu đồ đệ của kiếp trước, thần kinh uể oải căn bản không thể suy nghĩ nhiều, hắn theo bản năng kéo lấy ống tay áo đối phương, lầm bầm một câu: "Vân nhi..."
Ngự Thiên Dực bị hắn kéo, ngón tay y chợt run rẩy khó giải thích được, nhìn gương mặt tái nhợt lúc ngủ của Mục Thần, ánh mắt y có chút phức tạp.
Cố Vân Quyết đi tới, mặt không hề cảm xúc kéo ống tay áo của đối phương từ trong tay của Mục Thần ra ngoài, ngồi xổm người xuống nhìn hắn.
Mục Thần trợn mở mắt, sau khi thấy rõ người tới là ai thì mới yên tâm nhích lại gần bên người Cố Vân Quyết, nhắm mắt lại liền ngủ tiếp.
Cố Vân Quyết lấy ra một cái chăn nhung trắng, nhẹ nhàng đắp lên người Mục Thần, sờ sờ không gian giới chỉ trên tay hắn, lấy từ bên trong ra một cái bình ngọc.
"Ngự môn chủ, thuốc của ngươi." Cố Vân Quyết đưa tới, cười nhạt, thái độ không mềm không cứng.
Ngự Thiên Dực nhận lấy, không hề che giấu kinh ngạc nơi đáy mắt, Cố Vân Quyết lại có thể lấy ra đồ vật từ trong không gian giới chỉ của Mục Thần, đây là chuyện chỉ khi hai người có ký kết khế ước đạo lữ mới có thể làm được. Lại nghĩ tới chuyện lúc nãy Mục Thần nhận nhầm mình, tưởng mình thành ai không cần nói cũng biết.
Quan hệ của đôi thầy trò này...
Ngự Thiên Dực vốn tưởng mình sẽ khổ sở, sẽ ảo não, nhưng không biết tại sao ngoại trừ một tiếng thở dài ra, trong lòng y cũng không còn thứ gì khác.
Cố Vân Quyết không đợi đối phương suy nghĩ nhiều đã ôm ngang Mục Thần lên, nhiệt độ quen thuộc, linh lực quen thuộc, làm cho Mục Thần triệt để an tâm ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, Nhạc Minh Trạch liếc nhìn Ngự Thiên Dực, một đôi mắt to viết đầy quan tâm.
Tâm tư Ngự Thiên Dực hơi động, y quơ quơ chiếc lọ trong tay, cười nói: "Thành công."
Nhạc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm, tựa cửa gật gật đầu, thấy Mục Thần được ôm ra, nhanh chóng lùi về sau một bước, chỉ lo đánh thức hắn.
Sư thúc lúc tỉnh rất đáng sợ, sư thúc bị đánh thức còn đáng sợ hơn!
Ngự Thiên Dực trầm tư nhìn bình ngọc trong tay, lại nhìn Nhạc Minh Trạch một chút, cũng không biết y đang suy nghĩ gì, đứng tại chỗ chậm chạp không nhúc nhích.
Ba ngày sau, Mục Thần ngủ đủ giấc, nghe đồ đệ báo cáo đã đưa thuốc cho Ngự Thiên Dực, hắn không rõ hỏi: "Ngươi lấy ra bằng cách nào?"
Cố Vân Quyết chỉ chỉ cái nhẫn đồng tâm, vật này vốn là một đôi, sau khi chúng nhận chủ đã trói chặt thần thức của họ với nhau, lại như một khế ước, thần thức của hắn đương nhiên có thể đi vào trong không gian giới chỉ của Mục Thần, quả thực giống như một món đồ gian lận.
Mục Thần nhướn đuôi lông mày, tự nhủ: "Nguyên lai là như vậy."
Nói xong, tâm tư hắn hơi động, thần thức nhìn lướt qua không gian giới chỉ của Cố Vân Quyết, chuyển toàn bộ đồ vật bên trong đến phía bên mình, tịch thu!
Cố Vân Quyết: "..." Thật sạch sẽ a, một cọng lông cũng không để lại cho y, may là y đã sớm dời đi một chút.
Đêm đó, Cố Vân Quyết ngồi ở trên giường chống cằm, vẻ mặt thành thật nói: "Sư tôn, phiền lấy cho ta cái tiết khố."
Mục Thần giật giật mí mắt, quả nhiên trong những thứ tịch thu của Cố Vân Quyết, tìm được một đống quần áo.
Cái tên nghiệt đồ! Sao có thể đặt quần áo và đồ dùng ở cùng một chỗ!
Trong cơn tức giận, Mục Thần dùng tiết khố dán lên mặt Cố Vân Quyết.
"Sư tôn ngươi cầm nhầm, đây là của ngươi." Cố Vân Quyết lấy cái quần từ trên mặt xuống, sắc mặt không thay đổi nói: "Ta phải lớn hơn một chút, ngươi tìm lại đi."
Mục Thần: "... Tự, mình, tìm!"
Đưa chồng quần áo còn lại cho đối phương, Mục Thần đỏ mặt phẩy tay áo bỏ đi, cái tên đồ đệ khi sư diệt tổ vô liêm sỉ này!
Sau khi ra cửa, phía sau liền truyền đến một trận tiếng cười, Mục Thần dừng bước một chút, hình như hắn chưa từng nghe Cố Vân Quyết cười lớn như thế, tên nghiệp chướng này, hoàn toàn không biết hắn hài hước ở chỗ nào!
——————
Một tháng sau, Mục Thần để lại lời nhắn cho Nhạc Minh Trạch, lý do chính là mang Cố Vân Quyết xuất môn đi rèn luyện, cũng không nói thêm gì khác, họ lấy tiểu Viêm Dương cung ra, gióng trống khua chiêng rời đi, làm cho tất cả mọi người đều biết thầy trò bọn họ đã không còn ở Sùng Vân môn nữa.
Nhờ vào thời điểm lần này đi là ban ngày, đương nhiên hấp dẫn không ít người vây xem, không ít nữ tu của Hồng Tụ cung nhìn Cố Vân Quyết bằng bộ mặt ai oán, vừa lúc bị Mục Thần nhìn thấy.
Trong lòng Mục Thần đột nhiên hơi buồn phiền, đời trước cũng là như thế này, đi đến chỗ nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện nghiêm túc không học được, ngược lại còn câu dẫn một đám nữ hài tử vì y mà tranh giành tình nhân. Xét bối phận cũng là sư tổ của các nàng, đây không phải yêu đương với con cháu sao?
Quả nhiên nuôi lớn rồi, càng ngày càng không tri kỷ!
"Sư tôn?" Thấy Mục Thần đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay đầu liền đi đến gian phòng của mình, Cố Vân Quyết hơi nghi hoặc đi theo sau, suýt chút nữa bị Mục Thần dùng khung cửa vỗ trúng mặt.
Tỉ mỉ suy nghĩ lại hành động nãy giờ của mình, Cố Vân Quyết cũng không nghĩ ra mình chọc Mục Thần nổi giận lúc nào.
Sau khi Mục Thần vào nhà, nhìn thấy bên cửa sổ bày cái giường nhỏ, trên giường có một con vịt đen chiều cao hơn một thước đang nằm úp sấp, dưới cái bụng còn có một quả trứng màu trắng, vừa phơi nắng vừa ấp.
Sắc mặt Mục Thần dần hòa hoãn lại, đi tới nhấn giữ Hắc Đản rồi xoa một trận cho hả giận, liền thấy một bóng người màu xám mang theo một gốc cây Lãnh Hương bay lên ngăn cản đường đi của bọn họ, "Chờ đã, ta có lời muốn nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất