Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn

Chương 47: Tỏ tình

Trước Sau
"Biến đi."

"Để ta yên."

"Không được đụng vào ta!"

"Ta và ngươi không đội trời chung."

"Không biết xấu hổ!"

Tiên tôn lạnh lùng, lãnh đạm trong trí nhớ của hắn hòa vào Sở Băng Hoàn si tình trước mặt.

Hoa Triệt cảm thấy ngột ngạt kinh khủng.

Hắn yêu y, từng loè cả thiên hạ để Sở Băng Hoàn chú ý, từng cố ý pha trò để được ngắm Vân Miểu Tiên Quân nhoẻn miệng cười.

Rốt cuộc, Sở Băng Hoàn cũng cười, nhưng rất hiếm khi.

Duy chỉ có một chữ "thích" là từ đầu đến cuối y chưa bao giờ nói ra.

Lúc trước ở Thượng Thanh không thể, ở Phần Tình Điện lại càng không thể.

Đừng nói đến mấy lời tình nồng ý mật, Sở Băng Hoàn chưa kéo hắn vào chỗ chết là may phước lắm rồi.

Sau khi Lộ Hào tự tử, hắn biết được thời gian của mình sắp hết. Ma Tôn cầu mong Vân Miểu Tiên Quân ở bên mình thêm chút nữa, ôm lấy hắn, nói vài lời âu yếm, dù là giả dối cũng được. Còn hơn là chết đi trong lạnh lùng xa cách thế này.

Kiếp trước đã phạm sai lầm, kiếp này còn muốn dẫn lên vết xe đổ hay sao?

Cho dù Sở Băng Hoàn không giỏi đoán ý người, song chỉ cần dựa vào thái độ của Hoa Triệt cũng tỏ tường một hai.

Có nỗi đau âm ỉ dâng lên trong tim của y.

Sở công tử nghiêng người ôm chầm lấy hắn vào lòng: "Cho ta một cơ hội, được không?"

Nhịp tim hắn tăng nhanh, thân thể không kiểm soát được, hơi run lên.

Hắn quá lưu luyến cái ôm của y rồi phải không?

Thế cho nên sống lại một đời, được ôm một chút đã thành như vậy.

Sở Băng Hoàn quá lạnh lùng, thích sống cô độc, lại ưa sạch sẽ, cực kỳ không thích tiếp xúc với người khác. Đến ngay cả Ma Quân cũng chỉ thân mật với Vân Miểu được vài lần. Số lần ôm ấp đếm trên đầu ngón tay, thực ra cũng chỉ là nâng đỡ cho nhau trong lúc chiến đấu, hoàn toàn chẳng ẩn tình gì trong đó.

Một cái ôm đầy yêu thương cũng là sau khi hắn trở thành Ma Tôn mới bày trò cưỡng ép người ta.

Cuối cùng bị y đẩy ra.

Rồi Vân Miểu Tiên Quân giận dữ bỏ đi, để lại Ma Tôn một mình trong gió lạnh.

Đủ rồi, thực sự đủ rồi!

Cứ ngỡ mình đã chạm được đến trái tim người ta, ai ngờ đâu...

Hắn không muốn nếm lại hương vị của loại tình cảm sớm nắng chiều mưa này nữa.

Cho dù sống lại một đời, Hoa Triệt biết mình vẫn dành tình cảm đặc biệt cho y. Say đắm hơn ba trăm năm, đâu phải muốn quên là quên. Hắn cứ ngỡ mình là chàng công tử đa tình, nào ngờ bản thân lại từng si tình đến mức như vậy, chính hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.

Hoa Triệt bật cười: "Trích tiên không vương bụi trần cũng có thể nói mấy lời đầu môi chót lưỡi như thế ư!" Hắn lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng gỡ vòng tay mà hắn hằng mơ ước.

Sở Băng Hoàn không hiểu bốn chữ 'thấy khó mà lui', y nghiêm túc bày tỏ: "Từ tận đáy lòng."



Hoa Triệt chẳng những không động lòng, ngược lại còn cười nhạt: "Đừng quên, thân phận giữa hai ta khác nhau một trời một vực. Ngươi là công tử danh môn chính phái. Ta là con trai của kỹ nữ và ma đầu, mang trong người dòng máu bẩn thỉu."

"Thân thể ta bách độc bất xâm." Sở Băng Hoàn nhẹ nhàng nắm lấy cằm Hoa Triệt hướng về ánh nến, ngắm thật kỹ gương mặt người thương. "Cho dù ngươi là kịch độc ta cũng chẳng sợ."

Phong tư* tuyệt vời, vừa có nét quyến rũ của phái nữ, vừa anh dũng tuấn tú đậm chất đàn ông. Vừa ôn hoà như ngọc, vừa kiềm mạnh đỡ yếu, tính tình lại bất khuất. Người ưu tú như vậy chính là đạo lữ tương lai của y.

(*) Phong tư: Từ cũ trong văn chương, có nghĩa là dáng dấp đẹp.

Tại sao không tỏ tường lòng mình sớm hơn một chút? Đợi y hiểu ra thì tất cả đã quá muộn.

Một tay Sở Băng Hoàn nâng mặt người thương, một tay khác ôm lấy vòng eo. Dùng sức ôm hắn vào trong lòng, xúc động hôn lên cánh môi Hoa Triệt.

Máu trong người hắn nháy mắt như muốn đông lại!

Cũng may Sở Băng Hoàn chỉ lướt qua như chuồn chuồn thấp nước. Tuy rằng hai người không phải lần đầu tiên hôn môi. Nhưng trước kia toàn là do Ma Tôn chủ động, sau đó bị Vân Miểu Tiên Quân bật lại, khó tránh khỏi ý muốn trả thù trong đó. Lần này không giống vậy, là Sở Băng Hoàn chủ động, cũng chẳng có bất kỳ mục đích nào khác. Một nụ hôn vô cùng thuần tuý và rất ư dịu ngọt.

"Dơ bẩn chỗ nào? Rõ ràng là rất sạch sẽ." Sở cơ hội nở nụ cười xấu xa nịnh nọt, "Vừa ngọt vừa thơm."

Hôn nhẹ một cái, Hoa Triệt đỏ mặt như gấc, hắn thở hổn hển, vội vàng tránh đi tầm mắt ngày càng đen tối của y: "Không, không biết xấu hổ!"

"Ta và ngươi có hôn ước, đây là chuyện bình thường xưa nay, đâu có gì quá mức."

"..." Hoa Triệt bắt chước thái độ của Sở Băng Hoàn ở kiếp trước, kết quả bị y bật lại, quá mất mặt. Hắn suy nghĩ thoáng qua, ranh mãnh kiếm cớ: "Lão cha từ trên trời rơi xuống của ta là Ma Tôn. Số phận đã định hai ta ở thế đối nghịch, không đội trời chung."

"Không thành vấn đề!" Sở Băng Hoàn hài lòng ôm lấy Hoa Triệt, "Vậy hai ta cùng bay trên trời, mãi mãi làm một đôi thần tiên quyến lữ."

Hoa Triệt: "..."

Ơ đệch! Vân Miểu Tiên Quân, không phải ngươi thích giữ mình trong sạch hay sao? Nào là phi lễ chớ coi, nào là không bao giờ đụng đến thoại bản yêu đương nhàm chán... Giờ học đâu ra cái thói hễ cứ mở miệng là toàn nói mấy lời âu yếm khó phai.

Cuối cùng Hoa Triệt cũng trốn thoát.

Hắn trực tiếp bỏ lại lời tỏ tình của Sở Băng Hoàn trong Hóa Nhạc Các. Dưới chân dường như nổi gió bay nhanh đi đến gặp Trang Điền, ba hoa muốn cùng sư phụ ngộ đạo, nửa đêm đi niệm thanh tâm kinh, chăm chỉ khổ luyện... Quả thực là một tấm gương sáng cho toàn Linh Tiêu Bảo Điện.

Sắp đến thời điểm đi cứu Văn Nguyên, Sở Băng Hoàn cũng không muốn thúc ép Hoa Triệt quá mức. Huống chi chuyện sinh tử của đại sư huynh khó mà định liệu. Cứu người mới là quan trọng, những chuyện khác thì tương lai còn dài.

Hắn muốn lẳng lặng rời đi mà không nói cho y biết, nhưng cuối cùng lại bị Sở Băng Hoàn liệu việc như thần bắt quả tang. Sở cơ hội không cằn nhằn lải nhải, đó giờ y vốn chẳng thích nói nhiều, chỉ ôm người thương vào lòng dặn dò: "Mọi việc cẩn thận."

Trang Điền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tự hỏi tại sao chỉ qua một đêm, quan hệ giữa hai đứa nhỏ này dường như thân mật hơn rất nhiều.

Trước công chúng mà cứ ôm ấp thân mật, thật kỳ cục!

Quân giải cứu chia làm hai nhóm. Sở Băng Hoàn dẫn mọi người đi theo đường nhỏ, đập vào mắt bọn họ là một mảnh rừng phong lá đỏ đẹp đến mê hồn, nhưng thực chất là mê trận ẩn chứa sát khi bên trong.

Táp Táp theo chân Sở công tử, chẳng mấy chốc mà đã thoát ra thành công, anh chàng còn tưởng mình bị ảo giác: "Không phải chứ... Thiên Ngu, sao ngươi rành Phần Tình Điện quá vậy?"

Vân Miểu Tiên Quân cười trừ không nói gì.

Ở đây ba năm, muốn không thuộc đường cũng khó.

Bên kia, Hoa Triệt ngang nhiên bước qua cổng chính. Ma giới hỗn loạn, các môn phái lớn nhỏ cũng chướng khí mù mịt. Song bọn họ đều biết một điều, chàng thiếu niên có tính cách táo bạo kia là con trai mới nhận của Ma Tôn. Chính xác mà nói, là đứa con trai bị bỏ rơi nay lại tìm về. Là thiếu tôn của Phần Tình Điện, không thể trêu chọc.

Hào quang của Ân Vô Hối cho phép Hoa Triệt đi lại suốt quãng đường mà không bị ai cản trở, chẳng mấy chốc đã đến được Phần Tình Điện.

Dường như đã biết trước là hắn sẽ đến. Thập phương đà chủ không ngăn cản, đám ma tu trong Phần Tình Điện cũng án binh bất động. Tả hộ pháp Thương Si Mị đích thân dẫn Hoa Triệt đến gặp Ân Vô Hối.

Lúc này, lão ma đầu đang ngồi trên ngai vàng cười hả hê khi người gặp họa: "Cuối cùng cũng bị lũ đạo tu ghét bỏ. Ngươi trở về đây để than khóc với cha sao?"

"Ông tưởng bở." Hắn ăn ngay nói thật.

"Ồ?"



Hoa Triệt khoanh tay trước ngực: "Tôn thượng bắt đại sư huynh, ta có thể không tới nhìn qua một chút?"

"À, ngươi thích quản người ta muốn hay sao?" Lão cười lạnh cạnh khóe.

Khi Hoa Triệt nhìn thấy Ân Vô Hối là ngứa tay muốn đánh người, đặc biệt là lúc nghe ngữ điệu chọc ngoáy của lão. Hắn dặn lòng phải nhẫn nhịn, lúc này không phải là thời điểm chọc giận ma đầu, lửa giận trong lòng mới tạm thời áp xuống.

Ân Vô Hối cười ha hả: "Một tiểu tu sĩ có thể đưa ngươi đến tận Phần Tình Điện. Nếu biết trước là dễ dàng như vậy, ta đã bắt tất cả mọi người ở Linh Tiêu Bảo Điện. Có phải là ngươi sẽ ở đây mãi mãi hay không?"

Hắn siết chặt tay: "Ông muốn ta ở lại Phần Tình Điện?"

Lão nhướng mày.

Khóe môi hắn gợi lên ý vị chua xót và tàn nhẫn: "Được rồi, ông lập tức thoái vị nhường ngôi vị Ma Tôn cho ta, Phần Tình Điện sẽ thay đổi triều đại. Ông sẽ là Thái Thượng Hoàng nhàn nhã. Ta xin hứa bằng chính thực lực của mình sẽ thống nhất cửu châu. Hoàn thành nguyện vọng cho đến hết đời ngài cũng không thể thực hiện nổi."

Sắc mặt Thương Si Mị lập tức tái nhợt, run rẩy nhìn tôn thượng.

Không khí im lặng trong chính điện thật kinh khủng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cổ họng lão ma đầu phát ra tiếng cười chế nhạo. Ân Vô Hối đứng dậy, lê áo bào đen bước xuống bậc thềm ngọc: "Ngươi muốn soán ngôi?"

"Là ngài chủ động thoái vị nhường ngôi cho người tài!"Hắn điềm đạm phát biểu, "Nếu ông luyến tiếc ngôi vị Ma Tôn thì cũng đừng nói mấy lời viển vông đó. Ông muốn biến ta thành vũ khí vì ông mà chinh chiến tứ phương, lợi dụng xong liền ném qua một bên thì tỉnh mộng lại đi."

Ánh mắt lão ma đầu trở nên thật ác liệt.

Hoa Triệt thản nhiên cười nhạt: "Con trai quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt đâu. Sẽ trở thành chướng ngại uy hiếp ngôi vị của chính mình, cần phải loại bỏ. Hoàng đế trong nhân gian cũng làm như thế. Ngài là Ma Tôn, chung quy lại cũng có khác gì phàm nhân đâu."

Thương Si Mị toát mồ hôi lạnh, định can ngăn mấy lần nhưng chen vào không được. Nhác thấy tôn thượng tức giận đến phát điên, gã mặc kệ nguy cơ hồn phi phách tán hét lớn một tiếng: "Thiếu Tôn ăn nói cẩn thận!"

Hắn càng không sợ, giọng điệu lạnh lùng, nụ cười tàn nhẫn và đầy châm chọc: "Phần Tình Điện nhỏ bé như vậy mà không bỏ xuống được, ngôi vị Ma Tôn hèn mọn như vậy mà còn luyến tiếc. Với tầm nhìn hạn hẹp như thế, ông còn vọng tưởng đắc đạo thành tiên? Thật nực cười!"

"Ngươi quá tự phụ!" Ân Vô Hối liên tiếp bị châm chọc cuối cùng cũng phát điên, vươn tay bóp cổ con trai, "Ngươi, dám nói chuyện với bản tôn thế hả!"

Hắn ngạt thở trong chốc lát, khó khăn lên tiếng: "Đồ đạo đức giả, đáng ghê tởm, thảo nào mẹ ta không thèm ông!"

"Câm miệng!" Lão điên cuồng hét lên, hung hăng ném Hoa Triệt ra, đi qua đi lại trong đại điện. "Câm miệng! Câm miệng! Câm cho ta!"

Người cố chấp rất dễ dàng sinh ma tâm ma. Nếu lúc này liều mạng dùng Hàm Tuyết kích thích, hắn có thể tưởng tượng ra lão ma đầu sẽ điên cuồng đến mức nào.

Nhưng mà, đây chính là thương địch một ngàn tự hại một vạn. Tu vi của Hoa Triệt quá yếu, nếu Ân Vô Hối phát điên, hắn sẽ là người chết đầu tiên. Vì vậy Hoa Triệt từ bỏ Hàm Tuyết, vui vẻ nhìn lão tức tối.

Đối với Thương Si Mị, thời khắc vừa trải qua còn dày vò hơn so với năm canh giờ ở địa ngục. Cuối cùng, lão ma đầu cũng chỉ vào con trai mình và nói: "Đưa tên phản nghịch giam vào thủy lao cho bản tôn!!!"

Thương Si Mị: "Cái này..."

Trên người hắn có mang theo phù truy tung, nên Trang Điền có thể dễ dàng tìm ra vị trí của hắn. Vào thủy lao đương nhiên là mong muốn của Hoa Triệt, có lẽ Văn Nguyên cũng ở đó.

Hắn đang định đi theo Thương Si Mị thì đột nhiên có một ma tu bước nhanh vào đại sảnh. Nhìn vẻ mặt lo lắng của tên đó, trong lòng Hoa Triệt có dự cảm chẳng lành.

"Tôn thượng, có chuyện lớn xảy ra. Vân Thiên Thủy Kính, Dạ U Phủ, và Phượng Minh Cốc, tam đại tiên môn liên thủ đánh vào ma giới. Đang tiến tới Phần Tình Điện."

Thái độ của Ân Vô Hối đột nhiên thay đổi!

Hắn cũng cảm thấy bất ngờ... Sau đó đó khóc dở cười.

Lão ma đầu thần kinh có lẽ không thể hiểu được vì sao bắt một thằng nhãi vô danh tiểu tốt, lại gây ra hậu quả tam đại tiên môn đánh vào ma giới. Ân Vô Hối đâu thể ngờ rằng ngọa hổ tàng long đang có mặt ở Phần Tình Điện vào lúc này.

Sở Băng Hoàn ở đây, Mộ Dung Táp cũng ở đây, còn nợ máu của tiểu béo nữa chi.

Vì quý tử, vì đệ tử... Làm sao có thể không đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau