Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần
Chương 33
Edit: Arisassan
Tu luyện cũng giống như giảm cân, vài ngày đầu thì vô cùng tích cực, nhưng khi thấy ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại một hành động mà hiệu quả lại không thấy đâu thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền. Cho nên lúc Mục Nhung trông thấy Dung Dực mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, ngoại trừ thời gian ăn ngủ nghỉ đôi khi trò chuyện với hắn ra thì không hề lơ là chút nào, trong lòng chợt thấy vô cùng khâm phục, với nghị lực như thế của Dung Tiểu Boss mà không thành công nữa thì đúng là ông trời không có mắt.
Thế nhưng bọn họ không thể tiếp tục sống mãi trong cái sơn động này được, một là lương khô mang theo đã dùng hết, hai là sau mười ngày khổ luyện Dung Dực đã trở về Quy Nguyên cảnh như xưa, chỉ dựa vào mỗi mình nguyên khí của Mục Nhung thì rất khó để tiến giai thêm nữa, đành phải ra bên ngoài tìm phương pháp khác thôi. Mục Nhung nghĩ, Thanh Châu hẻo lánh như thế, thế lực trong vương thành chắc chắn sẽ không ngờ bọn họ lại trốn đến đây, nên mới thuê một tiểu viện trong nội thành Thanh Châu. Một tiểu viện ở nơi xa xôi hẻo lánh như vầy đương nhiên không sánh được với phủ đệ của hai người lúc trước, thế nhưng vẫn tốt hơn sơn động với khách điếm nhiều, hơn nữa thắng ở chỗ là không bị ai quấy rầy, có lợi cho việc tu luyện của Dung Dực hơn.
Mỗi tội hai người đều là quý công tử xuất thân hào môn, xưa nay đã quen được người khác hầu hạ, đời trước Mục Nhung cũng không phải lo chuyện ăn mặc ở đi lại, nên bây giờ không thể tự lo cho sinh hoạt thường ngày của mình, cuối cùng vẫn nhờ có quỷ hồn dưới trăng nhắc nhở nên hắn mới nhớ hiện tại không còn đầu bếp nào nấu đồ ăn sẵn cho mình nữa.
Bây giờ mặc dù đã qua tháng chạp, nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên, nghĩ đến chuyện Mục Nhung ở dưới sơn động mấy ngày nay có thể bị lạnh, Dung Dực lập tức xung phong nhận việc ra ngoài mua đồ ăn.
Thường ngày y chỉ lo luyện công chứ không hề để ý đến mấy việc lặt vặt, đến khi đi trên đường mới hậu tri hậu giác nhận ra, chỉ trong nháy mắt đã qua ngày trừ tịch, y cũng không nhớ rõ mình ăn mừng năm mới như thế nào. Một người sau khi mất hết thân nhân, thì Trung Thu không còn có ý nghĩa gì nữa. Khi không cần phải lo lắng trốn tránh, cũng không để thù hận lấp đầy tâm trí của mình, y đi trong dòng người nhìn thấy nam nữ già trẻ các gia đình cùng nhau tề tụ lại một chỗ, cứ như bị kéo về hiện thực, lần đầu cảm nhận được cảm giác cô đơn tịch liêu khi không có nhà để về.
Thấy nhà người khác náo nhiệt, đột nhiên y cảm thấy con đường này có hơi lạnh, không hiểu sao lại nghĩ về chuyện Mục Nhung ở nhà đã nhóm lửa hay chưa, nếu bị đông lạnh thì sao, sau đó tự nhủ phải nhanh chóng trở về nhà, đến gần sạp bán đồ ăn rồi tùy tiện nói: "Cho ta một cây tỏi tây."
Dung Dực mày kiếm tinh mâu, người có võ công nên thân hình cao ngất bước đi như gió, dù mặc trang phục vô cùng bình thường nhưng đứng giữa đường vẫn như hạc trong bầy gà, lần đầu tiên chủ sạp đồ ăn nhìn thấy một thiếu niên như vậy đến mua đồ ăn, nhưng có kinh ngạc đến mức nào thì vẫn phải nhắc nhở: "Công tử, đây là hẹ."
Một quý công tử như Dung Dực sao có thể phân biệt được mấy thứ đồ ăn này chứ, cúi đầu lựa lựa một chút vẫn thấy chúng chẳng có gì khác nhau, đành nói ra nguyên liệu nấu ăn duy nhất mình nhận dạng được: "Vậy cho ta nhân sâm đi, càng nhiều tuổi càng tốt."
Sạp đồ ăn này bày bán ở Thanh Châu suốt mười mấy năm, lần đầu tiên trông thấy có người đến đây đòi mua nhân sâm, bèn chỉ vào một cây củ cải trên quầy: "Ngươi mua củ cải lâu năm không?"
Tất nhiên Mục Nhung không biết trình độ không phân biệt được ngũ cốc của Dung Tiểu Boss sẽ nghiêm trọng đến như vậy, hắn và quỷ hồn đi dọn dẹp cả tiểu viện một lần, rồi nhóm lửa nấu nước nóng, vừa nhìn lại thì thấy mặt trời đã ngả về phía tây mà Dung Dực vẫn chưa quay về. Đang lo có khi nào người này đi mua đồ ăn rồi lạc đường sang thị trấn kế bên luôn hay không, chợt nhìn thấy Dung Tiểu Boss vô cùng phong trần đạp hoàng hôn đi đến trước cửa, trên tay còn cầm một lão nhân sâm cong cong vẹo vẹo cùng một con gà bị đánh ngất.
Lúc hắn ở Dung phủ đã ăn nhân sâm đến sợ, bây giờ trông thấy nhân sâm thôi là trong miệng đã đầy mùi nhân sâm rồi, lập tức nheo mắt cảnh giác nói: "Mấy thứ ngươi cầm trên tay ở đâu ra vậy?"
Dung Tiểu Boss là một người vô cùng chấp nhất, cứ giữ mãi ý định muốn mua nhân sâm trong đầu, không mua được ở chợ thì lên núi tìm, thấy hắn hỏi vậy liền đắc ý cười nói: "Đào trên núi đó, ta thấy ngươi lâu rồi chưa uống thuốc, chắc sức khỏe cũng kém đi rồi đúng không, may là ta đã hỏi kỹ Thái y viện về hoàn cảnh sinh trưởng của nhân sâm, nên tìm không khó chút nào."
Sao hắn có thể quên rằng Dung Tiểu Boss ở trạng thái bình thường có đam mê nhét nhân sâm vào miệng hắn được chứ? Hiện tại đẩy y về lại trạng thái hắc hóa có kịp không?
Vừa thấy củ nhân sâm kia, Mục Nhung liền cắn răng, kiên trì không muốn uống thuốc, nói: "Thật ra ta đã khỏe rồi."
Dung Dực biết người này không thích uống thuốc, đành dời mắt về phía quỷ hồn ở bên cạnh: "Thật không?"
Qủy hồn dưới trăng vốn là người thích võ, thờ gian qua càng xem càng thuận mắt với Dung Dực chăm chỉ tập luyện, rất có xu hướng trở thành chân chó, vừa nghe y hỏi thế liền quyết định bán đứng đồng loại của mình: "Hắn âm khí nhập thể nên ngũ tạng bị tổn hại, ăn nhiều vị thuốc như vậy để bồi bổ cơ thể cũng tốt."
Đối với câu này, Mục Nhung liếc mắt nhìn hắn một cái: "Qủy huynh, một lệ quỷ như ngươi cứ đi xung quanh bên ngoài mãi thì không tốt lắm đâu."
Qủy hồn nghe xong liền tức giận nói: "Ngươi kêu ta ra làm hộ viện thì có!"
Nhưng Mục Nhung vốn là một kẻ không có lương tâm, vẫn mặt không đổi sắc như cũ mà ghét bỏ nói: "Âm dương cách biệt là quy tắc không thể thay đổi của thế gian, ngươi không biết tự ẩn thân à?"
"Ngươi lười hóa quỷ nên bảo ta hiện hình lên để nói chuyện cho đỡ chán mà!!"
Thấy tên đầu têu này thế mà lại không biết xấu hổ đổ lỗi cho mình, quỷ hồn lại giận dữ thêm, chỉ tiếc Mục Nhung hoàn toàn bất vi sở động, bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Thế à? Mấy ngày nay trí nhớ của ta không được tốt cho lắm."
Tục ngữ nói rất đúng, ác nhân đều có ác nhân trị, sau khi hóa thành lệ quỷ cả Dung Dực cũng không đấu lại được Mục Nhung, nhưng bất hạnh là, chỉ có chuyện không thể dừng uống thuốc là Dung Tiểu Boss không chịu nhượng bộ hắn, vừa nghe xong câu kia của hắn cũng không hề ngẫm xem nhân sâm có trị chứng suy giảm trí nhớ được không, lập tức cầm nguyên liệu nấu ăn lên chạy về hướng nhà bếp: "Ta đi hầm gà cho ngươi bồi bổ đây!"
Thấy y như vậy Mục Nhung lập tức hít sâu một cái, không chỉ vì vị nhân sâm đầy ám ảnh kia, mà còn là vì trù nghệ khiến cho người ta phải sợ hãi của Dung Tiểu Boss mà hắn đã được thưởng thức trong quãng thời gian sống dã ngoại vừa qua. Chỉ cần nhớ đến đống thịt nướng khiến cho người ta hận không thể tuyệt thực ba tháng kia, đại não của hắn lập tức xoay chuyển, hai mắt sáng rực nhìn về phía quỷ hồn, bắt đầu tìm cách tự cứu bản thân: "Qủy huynh, một thiếu niên chăm chỉ tài giỏi như ngươi chắc phải biết nấu canh nhỉ."
"Ngươi muốn gì?"
Vừa thấy ánh mắt này, quỷ hồn biết ngay là không có chuyện tốt lành gì, quả nhiên, người này lập tức lộ đuôi: "Đi theo chỉ đạo cho y, ít nhất phải nhắc y đừng quên bỏ muối vào."
"Ta không phải quản gia của các ngươi!" Đây là một lệ quỷ đang nỗ lực giữ vững tôn nghiêm của mình.
"Yên tâm, ta không có phát tiền tiêu hàng tháng cho ngươi." Đây là một lệ quỷ hung tàn hơn cả hắn đang bóc lột hắn một cách vô tình.
Vì thế cuối cùng người thắng vẫn là Mục Nhung vừa hung tàn vừa không có lương tâm, quỷ hồn dưới trăng đành bất đắc dĩ nhận lấy chức vụ đi chỉ đạo Dung Tiểu Boss nấu ăn. Có lẽ là do quỷ hồn lúc còn sống có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm công cho người ta, nên Dung Dực vậy mà có thể mang lên một chén canh gà hầm nhân sâm bình thường, ừm, ít nhất là bề ngoài trông rất bình thường.
Ấn tượng của Mục Nhung đối với trù nghệ của Dung Tiểu Boss vẫn không thay đổi, thấy y ân cần múc canh bưng lên trước mặt mình thì vẫn nhận lấy, nhưng lại cứ dùng muỗng khuấy khuấy mà không uống vội, chỉ hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn hầm canh cho ta vậy?"
"Không có gì, ta chỉ muốn tìm việc để làm, như vậy thì có thể tạm thời không nhớ về chuyện quá khứ nữa."
Những lúc không cần thiết thì Dung Dực sẽ không nói dối, hiện giờ cũng rất thật lòng, y nhận ra chỉ cần tinh thần của mình bị Mục Nhung tác động vào, cảm giác cô đơn tịch liêu kia sẽ nhanh chóng tan đi mất. Hai người dù sao cũng tốt hơn một người, ngoại trừ luyện công ra thì y cũng không còn gì để làm nữa, chỉ có thể chuyển hết sự chú ý sang Mục Nhung thì mới có thể tạm thời quên đi chuyện thương tâm trong quá khứ.
Mục Nhung hiểu rõ y, đương nhiên nghe ra nét cô đơn trong câu nói này, bèn bất đắc dĩ hít sâu một hơi, chén canh này không thể không uống rồi. Thấy chết không sờn mà húp một ngụm, hắn vô hỉ vô bi ngước mắt lên, đôi mắt trong như nước tràn đầy ý cười nhìn người ngồi bên cạnh mình, múc thêm một muỗng đưa đến bên miệng đối phương, nhỏ nhẹ nói: "Đây, uống một muỗng đi."
Chỉ cần hắn dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn thôi là Dung Dực đã không thể chống cự được rồi, nghe lời nuốt ngụm canh kia xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Sao lại mặn thế chứ? Ta rõ ràng chỉ bỏ một bao muối thôi mà!"
Nhà ngươi lấy bao làm đơn vị để đong muối lúc nêm nếm thức ăn ư? Mẹ nó, mặn đến mức ta sắp hộc máu nữa rồi này!
Thấy Dung Tiểu Boss cũng mặn đến mức chu cả miệng, cảm xúc đang sục sôi trong lòng Mục Nhung rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, vẫn không quên giữ vững thiết lập tâm cơ thâm trầm của mình, chỉ vô cùng thành khẩn mà đề nghị y: "Ta thấy một đại trượng phu như ngươi không hợp với nhà bếp đâu, sau này chúng ta mua thức ăn ngoài vậy."
Tự mình ăn thử rồi nên Dung Dực cũng biết trình độ trù nghệ của mình như thế nào, lập tức vui vẻ đồng ý với lời đề nghị này, nhưng vẫn không quên ý định cho người này uống thuốc, nhanh chóng hỏi tiếp: "Vậy ta lên núi đào nhân sâm rồi nhờ một đầu bếp hầm canh cho ngươi?"
Mục Nhung không hiểu sao Dung Tiểu Boss lại chấp nhất với việc cho mình uống thuốc đến như vậy, thế nhưng hắn không thể lay động được quyết định của y, đành tức giận nói: "Ngươi đào nhân sâm lên rồi bán đi có khi còn tốt hơn ấy."
Câu này của hắn khiến Dung Dực nhớ ra thứ gì đó, mở miệng nói: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới chứ, một củ nhân sâm ở vương thành đã bán được tám trăm lượng rồi."
Cho nên bọn họ, hai đứa nghèo đến mức như mấy người tị nạn phải bán mình chôn cha ngoài cửa thành vừa dùng một bao muối đập hư tám trăm lượng sao?
Nhìn chằm chằm đống dược liệu trân quý đang đọng lại trong chén, Mục Nhung nhớ lại buổi sáng ra ngoài vì tiết kiệm tiền nên phải mua than đen giá rẻ nhất, lúc nhóm lửa vừa tốn sức vừa lâu, đột nhiên không nhịn được muốn đánh người.
Từ trước đến nay hắn vốn là người có thù tất báo, trong lòng biết mình mà động thủ thì sẽ bị Dung Dực thân thủ nhanh nhẹn né được, bèn đơn giản nhấc chân lên đạp mạnh vào chân người này, quả nhiên một chiêu đắc thủ, tiếc là không được hiệu quả lắm, vì Dung Tiểu Boss chỉ hoang mang nhìn hắn, hỏi: "Ngươi giẫm chân ta làm gì vậy?"
"Ngươi không đau à?"
Trông thấy vẻ mặt của y, Mục Nhung cũng hơi buồn bực, cố gắng giẫm mạnh hơn nữa, nhưng vũ lực của bọn họ chênh lệch quá lớn, Dung Dực vẫn giữ nguyên vẻ mặt thảnh thơi kia, chỉ nói: "À, có hơi ngứa một chút."
Y suy nghĩ một chút, mới biết hóa ra Mục Nhung đang đánh mình, y đã hứa sẽ không đánh trả nên cũng kiên quyết không đánh trả, ngồi yên cho hắn giẫm chân, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thán: "Khí lực của ngươi nhỏ quá, sáng mai bắt đầu đi tập luyện buổi sáng với ta đi."
Mục Nhung cũng thấy cạn lời với khả năng đề kháng của người này, thầm nghĩ không hổ là Dung Tiểu Boss sinh mệnh lực ương ngạnh, ngồi yên một chỗ mặc hắn đánh tới đánh lui cũng không hề gì. Thế nhưng, là một lệ quỷ mỗi đêm giờ Tý phải thức dậy hấp thu âm khí, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia cái gì mà tập luyện buổi sáng kia, để phòng Dung Dực đến làm phiền mình, hắn quyết đoán liếc mắt nhìn y một cái, uy hiếp nói: "Nếu ngươi dám bắt ta rời giường trước buổi trưa, ta sẽ phun máu lên mặt ngươi."
Dung Tiểu Boss không sợ trời không sợ đất cả thần tiên cũng dám đánh đuổi, chỉ sợ mỗi chuyện Mục Nhung hộc máu thôi, vừa nghe xong câu này thì vô cùng hoảng sợ, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua kế hoạch cường thân kiện thể cho Mục Nhung.
Cơ mà, y phát hiện ra, chỉ cần ở bên cạnh Mục Nhung, dường như mùa đông cũng không lạnh đến thế.
Hết chương 33
Tu luyện cũng giống như giảm cân, vài ngày đầu thì vô cùng tích cực, nhưng khi thấy ngày nào cũng phải lặp đi lặp lại một hành động mà hiệu quả lại không thấy đâu thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất phiền. Cho nên lúc Mục Nhung trông thấy Dung Dực mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường luyện kiếm, ngoại trừ thời gian ăn ngủ nghỉ đôi khi trò chuyện với hắn ra thì không hề lơ là chút nào, trong lòng chợt thấy vô cùng khâm phục, với nghị lực như thế của Dung Tiểu Boss mà không thành công nữa thì đúng là ông trời không có mắt.
Thế nhưng bọn họ không thể tiếp tục sống mãi trong cái sơn động này được, một là lương khô mang theo đã dùng hết, hai là sau mười ngày khổ luyện Dung Dực đã trở về Quy Nguyên cảnh như xưa, chỉ dựa vào mỗi mình nguyên khí của Mục Nhung thì rất khó để tiến giai thêm nữa, đành phải ra bên ngoài tìm phương pháp khác thôi. Mục Nhung nghĩ, Thanh Châu hẻo lánh như thế, thế lực trong vương thành chắc chắn sẽ không ngờ bọn họ lại trốn đến đây, nên mới thuê một tiểu viện trong nội thành Thanh Châu. Một tiểu viện ở nơi xa xôi hẻo lánh như vầy đương nhiên không sánh được với phủ đệ của hai người lúc trước, thế nhưng vẫn tốt hơn sơn động với khách điếm nhiều, hơn nữa thắng ở chỗ là không bị ai quấy rầy, có lợi cho việc tu luyện của Dung Dực hơn.
Mỗi tội hai người đều là quý công tử xuất thân hào môn, xưa nay đã quen được người khác hầu hạ, đời trước Mục Nhung cũng không phải lo chuyện ăn mặc ở đi lại, nên bây giờ không thể tự lo cho sinh hoạt thường ngày của mình, cuối cùng vẫn nhờ có quỷ hồn dưới trăng nhắc nhở nên hắn mới nhớ hiện tại không còn đầu bếp nào nấu đồ ăn sẵn cho mình nữa.
Bây giờ mặc dù đã qua tháng chạp, nhưng thời tiết vẫn chưa ấm lên, nghĩ đến chuyện Mục Nhung ở dưới sơn động mấy ngày nay có thể bị lạnh, Dung Dực lập tức xung phong nhận việc ra ngoài mua đồ ăn.
Thường ngày y chỉ lo luyện công chứ không hề để ý đến mấy việc lặt vặt, đến khi đi trên đường mới hậu tri hậu giác nhận ra, chỉ trong nháy mắt đã qua ngày trừ tịch, y cũng không nhớ rõ mình ăn mừng năm mới như thế nào. Một người sau khi mất hết thân nhân, thì Trung Thu không còn có ý nghĩa gì nữa. Khi không cần phải lo lắng trốn tránh, cũng không để thù hận lấp đầy tâm trí của mình, y đi trong dòng người nhìn thấy nam nữ già trẻ các gia đình cùng nhau tề tụ lại một chỗ, cứ như bị kéo về hiện thực, lần đầu cảm nhận được cảm giác cô đơn tịch liêu khi không có nhà để về.
Thấy nhà người khác náo nhiệt, đột nhiên y cảm thấy con đường này có hơi lạnh, không hiểu sao lại nghĩ về chuyện Mục Nhung ở nhà đã nhóm lửa hay chưa, nếu bị đông lạnh thì sao, sau đó tự nhủ phải nhanh chóng trở về nhà, đến gần sạp bán đồ ăn rồi tùy tiện nói: "Cho ta một cây tỏi tây."
Dung Dực mày kiếm tinh mâu, người có võ công nên thân hình cao ngất bước đi như gió, dù mặc trang phục vô cùng bình thường nhưng đứng giữa đường vẫn như hạc trong bầy gà, lần đầu tiên chủ sạp đồ ăn nhìn thấy một thiếu niên như vậy đến mua đồ ăn, nhưng có kinh ngạc đến mức nào thì vẫn phải nhắc nhở: "Công tử, đây là hẹ."
Một quý công tử như Dung Dực sao có thể phân biệt được mấy thứ đồ ăn này chứ, cúi đầu lựa lựa một chút vẫn thấy chúng chẳng có gì khác nhau, đành nói ra nguyên liệu nấu ăn duy nhất mình nhận dạng được: "Vậy cho ta nhân sâm đi, càng nhiều tuổi càng tốt."
Sạp đồ ăn này bày bán ở Thanh Châu suốt mười mấy năm, lần đầu tiên trông thấy có người đến đây đòi mua nhân sâm, bèn chỉ vào một cây củ cải trên quầy: "Ngươi mua củ cải lâu năm không?"
Tất nhiên Mục Nhung không biết trình độ không phân biệt được ngũ cốc của Dung Tiểu Boss sẽ nghiêm trọng đến như vậy, hắn và quỷ hồn đi dọn dẹp cả tiểu viện một lần, rồi nhóm lửa nấu nước nóng, vừa nhìn lại thì thấy mặt trời đã ngả về phía tây mà Dung Dực vẫn chưa quay về. Đang lo có khi nào người này đi mua đồ ăn rồi lạc đường sang thị trấn kế bên luôn hay không, chợt nhìn thấy Dung Tiểu Boss vô cùng phong trần đạp hoàng hôn đi đến trước cửa, trên tay còn cầm một lão nhân sâm cong cong vẹo vẹo cùng một con gà bị đánh ngất.
Lúc hắn ở Dung phủ đã ăn nhân sâm đến sợ, bây giờ trông thấy nhân sâm thôi là trong miệng đã đầy mùi nhân sâm rồi, lập tức nheo mắt cảnh giác nói: "Mấy thứ ngươi cầm trên tay ở đâu ra vậy?"
Dung Tiểu Boss là một người vô cùng chấp nhất, cứ giữ mãi ý định muốn mua nhân sâm trong đầu, không mua được ở chợ thì lên núi tìm, thấy hắn hỏi vậy liền đắc ý cười nói: "Đào trên núi đó, ta thấy ngươi lâu rồi chưa uống thuốc, chắc sức khỏe cũng kém đi rồi đúng không, may là ta đã hỏi kỹ Thái y viện về hoàn cảnh sinh trưởng của nhân sâm, nên tìm không khó chút nào."
Sao hắn có thể quên rằng Dung Tiểu Boss ở trạng thái bình thường có đam mê nhét nhân sâm vào miệng hắn được chứ? Hiện tại đẩy y về lại trạng thái hắc hóa có kịp không?
Vừa thấy củ nhân sâm kia, Mục Nhung liền cắn răng, kiên trì không muốn uống thuốc, nói: "Thật ra ta đã khỏe rồi."
Dung Dực biết người này không thích uống thuốc, đành dời mắt về phía quỷ hồn ở bên cạnh: "Thật không?"
Qủy hồn dưới trăng vốn là người thích võ, thờ gian qua càng xem càng thuận mắt với Dung Dực chăm chỉ tập luyện, rất có xu hướng trở thành chân chó, vừa nghe y hỏi thế liền quyết định bán đứng đồng loại của mình: "Hắn âm khí nhập thể nên ngũ tạng bị tổn hại, ăn nhiều vị thuốc như vậy để bồi bổ cơ thể cũng tốt."
Đối với câu này, Mục Nhung liếc mắt nhìn hắn một cái: "Qủy huynh, một lệ quỷ như ngươi cứ đi xung quanh bên ngoài mãi thì không tốt lắm đâu."
Qủy hồn nghe xong liền tức giận nói: "Ngươi kêu ta ra làm hộ viện thì có!"
Nhưng Mục Nhung vốn là một kẻ không có lương tâm, vẫn mặt không đổi sắc như cũ mà ghét bỏ nói: "Âm dương cách biệt là quy tắc không thể thay đổi của thế gian, ngươi không biết tự ẩn thân à?"
"Ngươi lười hóa quỷ nên bảo ta hiện hình lên để nói chuyện cho đỡ chán mà!!"
Thấy tên đầu têu này thế mà lại không biết xấu hổ đổ lỗi cho mình, quỷ hồn lại giận dữ thêm, chỉ tiếc Mục Nhung hoàn toàn bất vi sở động, bày ra vẻ mặt vô tội nói: "Thế à? Mấy ngày nay trí nhớ của ta không được tốt cho lắm."
Tục ngữ nói rất đúng, ác nhân đều có ác nhân trị, sau khi hóa thành lệ quỷ cả Dung Dực cũng không đấu lại được Mục Nhung, nhưng bất hạnh là, chỉ có chuyện không thể dừng uống thuốc là Dung Tiểu Boss không chịu nhượng bộ hắn, vừa nghe xong câu kia của hắn cũng không hề ngẫm xem nhân sâm có trị chứng suy giảm trí nhớ được không, lập tức cầm nguyên liệu nấu ăn lên chạy về hướng nhà bếp: "Ta đi hầm gà cho ngươi bồi bổ đây!"
Thấy y như vậy Mục Nhung lập tức hít sâu một cái, không chỉ vì vị nhân sâm đầy ám ảnh kia, mà còn là vì trù nghệ khiến cho người ta phải sợ hãi của Dung Tiểu Boss mà hắn đã được thưởng thức trong quãng thời gian sống dã ngoại vừa qua. Chỉ cần nhớ đến đống thịt nướng khiến cho người ta hận không thể tuyệt thực ba tháng kia, đại não của hắn lập tức xoay chuyển, hai mắt sáng rực nhìn về phía quỷ hồn, bắt đầu tìm cách tự cứu bản thân: "Qủy huynh, một thiếu niên chăm chỉ tài giỏi như ngươi chắc phải biết nấu canh nhỉ."
"Ngươi muốn gì?"
Vừa thấy ánh mắt này, quỷ hồn biết ngay là không có chuyện tốt lành gì, quả nhiên, người này lập tức lộ đuôi: "Đi theo chỉ đạo cho y, ít nhất phải nhắc y đừng quên bỏ muối vào."
"Ta không phải quản gia của các ngươi!" Đây là một lệ quỷ đang nỗ lực giữ vững tôn nghiêm của mình.
"Yên tâm, ta không có phát tiền tiêu hàng tháng cho ngươi." Đây là một lệ quỷ hung tàn hơn cả hắn đang bóc lột hắn một cách vô tình.
Vì thế cuối cùng người thắng vẫn là Mục Nhung vừa hung tàn vừa không có lương tâm, quỷ hồn dưới trăng đành bất đắc dĩ nhận lấy chức vụ đi chỉ đạo Dung Tiểu Boss nấu ăn. Có lẽ là do quỷ hồn lúc còn sống có rất nhiều kinh nghiệm trong việc làm công cho người ta, nên Dung Dực vậy mà có thể mang lên một chén canh gà hầm nhân sâm bình thường, ừm, ít nhất là bề ngoài trông rất bình thường.
Ấn tượng của Mục Nhung đối với trù nghệ của Dung Tiểu Boss vẫn không thay đổi, thấy y ân cần múc canh bưng lên trước mặt mình thì vẫn nhận lấy, nhưng lại cứ dùng muỗng khuấy khuấy mà không uống vội, chỉ hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn hầm canh cho ta vậy?"
"Không có gì, ta chỉ muốn tìm việc để làm, như vậy thì có thể tạm thời không nhớ về chuyện quá khứ nữa."
Những lúc không cần thiết thì Dung Dực sẽ không nói dối, hiện giờ cũng rất thật lòng, y nhận ra chỉ cần tinh thần của mình bị Mục Nhung tác động vào, cảm giác cô đơn tịch liêu kia sẽ nhanh chóng tan đi mất. Hai người dù sao cũng tốt hơn một người, ngoại trừ luyện công ra thì y cũng không còn gì để làm nữa, chỉ có thể chuyển hết sự chú ý sang Mục Nhung thì mới có thể tạm thời quên đi chuyện thương tâm trong quá khứ.
Mục Nhung hiểu rõ y, đương nhiên nghe ra nét cô đơn trong câu nói này, bèn bất đắc dĩ hít sâu một hơi, chén canh này không thể không uống rồi. Thấy chết không sờn mà húp một ngụm, hắn vô hỉ vô bi ngước mắt lên, đôi mắt trong như nước tràn đầy ý cười nhìn người ngồi bên cạnh mình, múc thêm một muỗng đưa đến bên miệng đối phương, nhỏ nhẹ nói: "Đây, uống một muỗng đi."
Chỉ cần hắn dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn thôi là Dung Dực đã không thể chống cự được rồi, nghe lời nuốt ngụm canh kia xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Sao lại mặn thế chứ? Ta rõ ràng chỉ bỏ một bao muối thôi mà!"
Nhà ngươi lấy bao làm đơn vị để đong muối lúc nêm nếm thức ăn ư? Mẹ nó, mặn đến mức ta sắp hộc máu nữa rồi này!
Thấy Dung Tiểu Boss cũng mặn đến mức chu cả miệng, cảm xúc đang sục sôi trong lòng Mục Nhung rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, vẫn không quên giữ vững thiết lập tâm cơ thâm trầm của mình, chỉ vô cùng thành khẩn mà đề nghị y: "Ta thấy một đại trượng phu như ngươi không hợp với nhà bếp đâu, sau này chúng ta mua thức ăn ngoài vậy."
Tự mình ăn thử rồi nên Dung Dực cũng biết trình độ trù nghệ của mình như thế nào, lập tức vui vẻ đồng ý với lời đề nghị này, nhưng vẫn không quên ý định cho người này uống thuốc, nhanh chóng hỏi tiếp: "Vậy ta lên núi đào nhân sâm rồi nhờ một đầu bếp hầm canh cho ngươi?"
Mục Nhung không hiểu sao Dung Tiểu Boss lại chấp nhất với việc cho mình uống thuốc đến như vậy, thế nhưng hắn không thể lay động được quyết định của y, đành tức giận nói: "Ngươi đào nhân sâm lên rồi bán đi có khi còn tốt hơn ấy."
Câu này của hắn khiến Dung Dực nhớ ra thứ gì đó, mở miệng nói: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới chứ, một củ nhân sâm ở vương thành đã bán được tám trăm lượng rồi."
Cho nên bọn họ, hai đứa nghèo đến mức như mấy người tị nạn phải bán mình chôn cha ngoài cửa thành vừa dùng một bao muối đập hư tám trăm lượng sao?
Nhìn chằm chằm đống dược liệu trân quý đang đọng lại trong chén, Mục Nhung nhớ lại buổi sáng ra ngoài vì tiết kiệm tiền nên phải mua than đen giá rẻ nhất, lúc nhóm lửa vừa tốn sức vừa lâu, đột nhiên không nhịn được muốn đánh người.
Từ trước đến nay hắn vốn là người có thù tất báo, trong lòng biết mình mà động thủ thì sẽ bị Dung Dực thân thủ nhanh nhẹn né được, bèn đơn giản nhấc chân lên đạp mạnh vào chân người này, quả nhiên một chiêu đắc thủ, tiếc là không được hiệu quả lắm, vì Dung Tiểu Boss chỉ hoang mang nhìn hắn, hỏi: "Ngươi giẫm chân ta làm gì vậy?"
"Ngươi không đau à?"
Trông thấy vẻ mặt của y, Mục Nhung cũng hơi buồn bực, cố gắng giẫm mạnh hơn nữa, nhưng vũ lực của bọn họ chênh lệch quá lớn, Dung Dực vẫn giữ nguyên vẻ mặt thảnh thơi kia, chỉ nói: "À, có hơi ngứa một chút."
Y suy nghĩ một chút, mới biết hóa ra Mục Nhung đang đánh mình, y đã hứa sẽ không đánh trả nên cũng kiên quyết không đánh trả, ngồi yên cho hắn giẫm chân, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thán: "Khí lực của ngươi nhỏ quá, sáng mai bắt đầu đi tập luyện buổi sáng với ta đi."
Mục Nhung cũng thấy cạn lời với khả năng đề kháng của người này, thầm nghĩ không hổ là Dung Tiểu Boss sinh mệnh lực ương ngạnh, ngồi yên một chỗ mặc hắn đánh tới đánh lui cũng không hề gì. Thế nhưng, là một lệ quỷ mỗi đêm giờ Tý phải thức dậy hấp thu âm khí, hắn tuyệt đối sẽ không tham gia cái gì mà tập luyện buổi sáng kia, để phòng Dung Dực đến làm phiền mình, hắn quyết đoán liếc mắt nhìn y một cái, uy hiếp nói: "Nếu ngươi dám bắt ta rời giường trước buổi trưa, ta sẽ phun máu lên mặt ngươi."
Dung Tiểu Boss không sợ trời không sợ đất cả thần tiên cũng dám đánh đuổi, chỉ sợ mỗi chuyện Mục Nhung hộc máu thôi, vừa nghe xong câu này thì vô cùng hoảng sợ, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua kế hoạch cường thân kiện thể cho Mục Nhung.
Cơ mà, y phát hiện ra, chỉ cần ở bên cạnh Mục Nhung, dường như mùa đông cũng không lạnh đến thế.
Hết chương 33
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất