Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường Qaq

Chương 9: Thanh xuân tôi mang tên em (8)

Trước Sau
Nại Lạc chẳng nhớ rõ bản thân đã về tới nhà từ lúc nào, chỉ biết là khi hắn tỉnh táo lại, khóa quần đã kéo gần một nửa, còn bản thân thì gấp gáp đè Hạ Nhiên chỉ còn một cái áo đồng phục ở trên giường hôn ngấu nghiến như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh luôn vào bụng.

Mà Hạ Nhiên cũng chẳng phải dạng vừa, duỗi tay ôm cổ hắn, một trận trời đất quay cuồng đã đem hắn đặt dưới thân, một bên môi lưỡi quấn quýt, một bên không ngừng cọ súng với nhau tìm cảm giác mới lạ.

Hạ Nhiên rời khỏi môi hắn, rướn cổ, d** đ*** kêu lên, thắt lưng vặn vẹo vì động tình, đem bảo bối nhè nhẹ cọ xát với hắn: "Ưm a... Sướng quá, sướng chết mẹ rồi"

Cái cảm giác mãnh liệt này thật sự quá khác biệt so với khi anh ở cùng con gái thân mật.

Anh híp mắt, cổ họng gầm gừ như dã thú, cọ xát thêm mấy nữa mới phóng thích dục vọng của bản thân, men say theo đó cũng vơi dần, đầu óc cũng dần dần lấy lại được sự tỉnh táo thường ngày.

Có lẽ chắc là còn một phần ảnh hưởng của rượu, sau khi thoải mái bắn một lần, tay chân anh đều mềm nhũn như cọng bún chả có miếng động lực ngồi dậy nào, cứ thế nằm ườn luôn trên người Nại Lạc.

"Ưm... Đừng nghịch, mệt lắm rồi"

Hạ Nhiên uể oải đánh bay cái móng heo của người nào đấy đang không an phận sờ soạng mông mình.

Người nằm dưới anh khẽ cười, tiếng cười nghe sao quyến rũ lạ thường: "Không sao, nếu cậu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, phần còn lại cứ để tôi"

Lại một trận trời đất đảo điên, nháy mắt Hạ Nhiên đã đổi vị trí với hắn, hai chân anh bị cưỡng ép khoác hờ lên lưng hắn, dưới mông chu đáo được lót thêm một cái gối bông.

Men say làm hai má anh ửng hồng, khóe mắt đảo qua nhìn hắn chỉ cách anh đúng một bàn tay.

Người khác có thể mờ mịt không rõ, nhưng anh thì sao có thể chứ.

Ý đồ của Nại Lạc rất rõ ràng, mười mươi là muốn nhắm vào mặt sau của anh.

Hạ Nhiên thay đổi tư thế, tỏ vẻ không sao cả, đối với anh là ở trên hay dưới không quan trọng, quan trọng là có anh sướng hay không thôi, hai chân như rắn nước kẹp chặt lấy eo hắn, khoé môi anh nhếch lên càng lúc càng cao, hứng thú bừng bừng nhìn Nại Lạc tháo bỏ cặp mắt kính anh đã sớm chướng mắt từ lâu kia.

Choang___

Cặp kính bị quăng đi không chút thương tiếc, bất hạnh vỡ tan tành dưới chân giường.

Nại Lạc vuốt tóc ra sau đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhuốm màu dục vọng nguyên thủy thẳng lăng lăng nhìn Hạ Nhiên, nhìn đến nỗi Hạ Nhiên toàn thân trên dưới đều ngứa ngáy đến kì lạ.

Ơ ĐM, con hàng phản diện này trông cũng ngon nghẻ phết đấy chứ nhỡ!

Hắn nhếch môi, bàn tay thô ráp vuốt ve một bên đùi nhẵn nhụi của Hạ Nhiên, chợt cúi đầu ấn xuống trên đó một nụ hôn nóng bỏng, sau đó lên rốn, ngực, cổ, và cuối cùng là trên môi Hạ Nhiên, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước.

Nại Lạc đưa ngón tay miết nhẹ lên cánh môi Hạ Nhiên, chậm rãi miêu tả hình dáng xinh đẹp của nó, ánh mắt hắn lúc này nóng rực như đống than đang cháy âm ỉ, chỉ đợi thêm cơn gió nhẹ thổi qua liền bùng cháy dữ dội.

"Tu, Tôi muốn vào bên trong em"

Hắn ở bên tai Hạ Nhiên không ngừng nỉ non dụ dỗ anh.

Anh có thể nói không cho sao?

Hạ Nhiên cổ họng một trận khô nóng, theo bản năng liếm môi trên một cái, câu lấy cổ hắn lại môi kề môi.

Đây là câu trả lời của anh.



...

Khi Nại Lạc đưa toàn bộ dương v** mình vào bên trong Hạ Nhiên, cả hai người bọn họ đồng thời thở hắt ra một hơi dài thoả mãn.

Không biết có phải khối thân thể này bị Hoắc Vũ cải tạo rồi hay không? Một cây dài hơn mười tám xăng ti mét cứ thế bị lỗ sau anh tham lam nuốt hết sạch.

Hạ Nhiên bỗng dưng có chút dở khóc dở cười, không biết bản thân nên vui hay nên buồn với thể chất trời sinh làm thụ này.

Nại Lạc đỡ lấy vòng eo thon chắc của Hạ Nhiên, bắt đầu thử lui ra rồi chọc vào, nhìn thấy người dưới thân hoàn toàn không có biểu cảm đau đớn hay khó chịu nào trong dự kiến, hắn liền từ từ thay đổi tiết tấu biến thành mạnh mẽ ra ra vào vào.

"Ưm... Nhanh nữa đi, muốn hơn thế nữa"

Trời sinh Hạ Nhiên đứt mất cọng dây thần kinh xấu hổ, sau khi nếm được mùi vị lần đầu được khai trai, bày ra dáng vẻ d** loạn, quắp chặt eo Nại Lạc vô sỉ đòi hỏi vô số lần.

Nhìn dáng vẻ đói khát kia của anh, Nại Lạc bỗng dưng nổi lên ý định đùa dai, nhân tiện cũng muốn trả đũa luôn mấy vụ lần trước anh khi dễ, hắn cười tà, giữ lấy eo anh, cố ý thả chậm lại động tác, chậm rì rì mà chơi anh.

Từng ngóc ngách trong Hạ Nhiên sau khi bị d*** vật hắn hỏi thăm vô số lần, lâu dần bị mài mòn đến nỗi tê dại ngứa ngáy không chịu được, ngọn lửa dục vọng lại một lần nữa bị dẫn dắt bừng cháy dữ dội thêm.

Hạ Nhiên khoé mắt ửng đỏ vì động tình, rướn người lên, chủ động liếm cắn môi dưới hắn như chú mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân: "Nại Lạc, nữa đi, mạnh nữa đi mà"

Nại Lạc mắt híp lại như hồ ly, sâu thẳm trong đáy mắt như có tia sáng lấp lánh.

Một tay hắn bợ mông anh, đột ngột, đẩy sâu dương v** mình vào nơi nào đó sâu xa nhất trong cơ thể anh, cùng lúc Hạ Nhiên cũng phát tiết lần thứ hai, một luồng chất lỏng trắng sền sệt bắn thẳng lên bụng dưới Nại Lạc rồi chậm rãi nhỏ từng giọt chảy xuống rốn người bên dưới.

"A... " Khoái cảm được đẩy đến đỉnh điểm, Hạ Nhiên vui sướng hét lên, đầu ngón chân sướng đến nỗi co quặp lại, vách thịt theo đó cũng không ngừng co rút kẹp chặt lấy ngoại vật ở bên trong.

Nại Lạc mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, mím môi, không cam lòng kết thúc sớm như thế, hắn ưỡn thắt lưng, cố đưa đẩy thêm mấy chục cái rồi mới phóng thích hết đám con cháu tương lai nhà hắn vào bụng Hạ Nhiên hết.

Hắn rút ra phân thân, lượng tinh dịch bên trong Hạ Nhiên mất vật cản đường, cứ thế thi nhau ồ ạt chảy thấm xuống lớp nệm bên dưới đọng thành một vũng nước nhỏ.

Nại Lạc qua loa dùng khăn giấy lau sạch hạ thân, kéo khóa quần, sau đấy định nhặt kính lên đeo tiếp nhưng đáng tiếc cặp kính lúc này đã vỡ nát hoàn toàn, không đeo được nữa rồi.

Hắn thở dài, nhặt cặp kính lên cẩn thận đặt trên đầu tủ, định bụng sẽ trích ra một khoản tiền từ việc làm thêm buổi sáng để mua một cặp kính giả cận khác.

"Đừng ngủ, đi tắm sạch sẽ đã" - Nại Lạc vỗ nhẹ một bên đùi anh có ý tốt nhắc nhở.

Đáng tiếc ý tốt của hắn lại vô dụng đối với Hạ Nhiên.

"Không thích, cút đi"

Hạ Nhiên nhắm mắt ôm chặt gối bông hình con husky có vẻ mặt ngu ngốc lăn sang một bên, thô lỗ đưa mông trần đối diện mặt Nại Lạc.

Nại Lạc ngây người nhìn cặp mông trắng nõn nhưng khá săn chắc thịt trước mặt, yết hầu hắn khẽ động đậy, máu bên dưới lại bắt đầu nóng lên.

Hắn cứng rồi.

Đột nhiên, cả người Hạ Nhiên được nhấc bổng lên, theo bản năng sống còn, anh liền giống như bạch tuột vươn vòi ra vội vội vàng vàng ôm chặt lấy cổ Nại Lạc có đánh chết cũng không buông.

"Con mẹ mày, lên cơn nửa đêm đấy à! Mau thả tao xuống ngay" - Hạ Nhiên cầm một lọn tóc Nại Lạc giật mạnh đến nỗi da đầu anh cũng hơi tê rần theo.



Đáng tiếc Nại Lạc lại có vẻ như cũng chả mấy để tâm đến, vẻ mặt vô cảm thản nhiên bế anh thẳng tiến đến nhà tắm.

Nại Lạc trầm lặng xả đầy nước vào bồn rồi mới khom lưng nhẹ nhàng đặt anh vào bồn: "Nước nhà tôi có hơi lạnh, em chịu khó một chút"

Hạ Nhiên bị lạnh đến độ co rúm cả người trong bồn, anh trước giờ đã quen được người ta dâng cơm ngon nước ấm, nào có phải chịu đãi ngộ ấm ức như hiện tại bao giờ.

"Đậu má, mày cố ý chơi tao đúng không?"

Răng anh va vào nhau, ánh mắt hung dữ nhìn Nại Lạc, chỉ hận không thể cắn xé hắn thành trăm ngàn mảnh rồi quăng ra đường cho chó hoang ăn.

Nại Lạc bình tĩnh chống lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đến nơi của anh, hắn bày ra vẻ mặt hết sức trân thành mà thấp giọng nói: "Xin lỗi"

Hạ Nhiên nghe hắn nói mà giận đến nghiến răng ken két, anh trước giờ luôn ghét nhất là nghe người khác cứ luôn miệng xin lỗi mình như vậy, bởi vì khi đấy anh phải giả vờ như mình rộng lượng lắm mà bỏ qua hành vi sai trái của họ.

Vậy nên hiện tại hắn muốn anh rộng lượng bỏ qua sao?

Nằm mơ đi!

Hạ Nhiên cố chống chịu lại cơn ớn lạnh, không nói không rằng vươn tay ra kéo hắn nhấn vào trong bồn tắm, để hắn tự mình nếm thử cảm giác mà anh phải chịu đựng nãy giờ.

Nại Lạc không kịp phòng bị, cứ thế rơi vào trong bồn tắm cùng Hạ Nhiên, từ đầu đến chân ướt như chuột lột, hắn uống phải vài ngụm nước lạnh, trật vật trồi đầu lên đỡ lấy ngực ho khan không ngừng.

Khụ... khụ...

"Đồ con gà"

Hạ Nhiên dựa lưng vào thành bồn tắm, ôm tay nhếch miệng cười chế giễu hắn.

Nại Lạc sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, môi mím chặt nhìn từng giọt nước vương trên mái tóc Hạ Nhiên trượt dần xuống cằm rồi dần mất hút sau cổ áo đồng phục ẩm ướt bó sát cơ thể anh, bất giác hắn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Hạ Nhiên cũng vì thế mà trần trụi hơn.

Cảm nhận được ánh mắt của Nại Lạc, Hạ Nhiên nhíu mày, theo thói quen định dùng chân đá nhẹ vào mạn sườn phải của hắn cảnh cáo.

Tuy nhiên không may mắn như những lần trước đó, rút kinh nghiệm xương máu, Nại Lạc sớm đã có phòng bị với Hạ Nhiên.

Nại Lạc giơ tay liền dễ dàng bắt được cổ chân của Hạ Nhiên.

Hắn ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc nhắc nhở: "Mạn sườn là một cơ quan đóng vai trò quan trọng, vì có rất nhiều bộ phận và cơ quan nội tạng quan trọng nằm gần với mạn sườn, vậy nên việc em cố ý muốn đá vào mạn sườn phải của tôi là một hành vi cực kỳ ngu ngốc"

"Kệ cmn quan trọng hay không quan trọng, tao cứ thích đá mạn sườn mày đấy thì sao hả?"

Hạ Nhiên bất đắc dĩ nghe hắn thuyết giảng, vẻ mặt khó chịu như ngốn phải một đống shit, nâng chân còn lại tiếp tục nhắm ngay mạn sườn còn lại của hắn mà đá vào.

"Em không biết là không ai tắm hai lần trên một dòng sông sao?" - Nại Lạc tóm gọn thêm một chân kia của anh, thở dài.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm phải rèn lại cái tính xấu hở một chút là động thủ đánh người này của Hạ Nhiên.

"Sau này nếu đã quyết định ở bên cạnh tôi rồi, ngoại trừ chuyện tình thú trên giường thì mỗi một lần em chửi bậy, tôi sẽ hôn em rồi chơi em đến chết đấy"

Nại Lạc cầm hai chân của Hạ Nhiên quấn quanh hông, cúi đầu, dịu dàng đỡ lấy lưng Hạ Nhiên, há miệng liền ngậm lấy cánh môi anh, đem những lời thô tục sắp sửa tuôn ra khỏi miệng của Hạ Nhiên phong bế hết hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau