Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 15

Trước Sau
Edit: Phong Lữ

Đọc sách đến tối, Kỷ Thanh Trạch hết chịu nổi, thu dọn đồ đạc rồi đi. Cao Hiên Thần ở trong tàng kinh các cũng không làm gì, hát hò tung tăng trở về. Lúc đi ngang qua sân Tạ Lê, hắn nhìn thấy Tạ Lê đang luyện đao.

“Sao muộn như vậy rồi còn chưa đi về ngủ?” Tạ Lê nhìn thấy Cao Hiên Thần, liền thu đao.

Ánh mắt Cao Hiên Thần dừng lại trên trường đao trong tay y trong chốc lát, bỗng nhiên cười: “Tạ sư, chúng ta giao đấu chút đi?” Từ trước đến giờ hắn không biết tôn sư trọng đạo gì hết, không cần biết tuổi lớn nhỏ hay thân phận cao thấp gì, chỉ cần tính hợp nhau là bằng hữu, tính không hợp là mục tiêu hắn muốn quấy nhiễu. Tạ Lê thuộc về loại trước. Hơn nữa còn là người duy nhất trong mấy vị võ sư luận võ đường.

Tạ Lê cười nhạt: “Được thôi.”

Cao Hiên Thần đi không mang binh khí, trực tiếp lấy thanh đao trên giá binh khí của Tạ Lê, vung đao chém tới!

Tạ Lê bước chéo lui lại, Cao Hiên Thần lại có dự đoán trước, “Kéo” đao sang ngang, lưỡi đao ép thẳng tới ngực Tạ Lê! Tạ Lê dựng thẳng đao đỡ binh khí của hắn, đồng thời thuận tay xoắn một cái, lại muốn dùng chiêu lúc đối phó Tưởng Như Tinh, định hất văng binh khí trong tay Cao Hiên Thần.

Nhưng mà Cao Hiên Thần lại thống khoái mà trực tiếp buông tay, đao hắn bị Tạ Lê xoắn trên không quay vài vòng, đang sắp hạ xuống, hắn lại tiếp tục nắm lấy chuôi đao, chém tới bên trái người Tạ Lê!

Lông mày Tạ Lê nhướng lên một cái, lần thứ hai lợi dụng bộ pháp biến ảo dịch thân ra.

Mấy ngày qua, Cao Hiên Thần vừa rảnh là lại suy ngẫm thân pháp của Tạ Lê nhiều lần. Hắn tự cho là đã có thể ăn chắc mấy động tác võ thuật của Tạ Lê. Thân pháp Tạ Lê chỉ là tránh né mũi đao, hòng chờ thời cơ, đợi đối thủ lộ ra sợ hở, thì một chiêu chế địch! Cao Hiên Thần cố ý nghiên cứu một bộ pháp khắc chế, hắn nghĩ Tạ Lê sẽ ứng đối ra sao, lại tự phá giải chiêu của Tạ Lê, khiến cho Tạ Lê không thể lui được nữa.

Nhưng tới lúc lúc giao thủ thực sự, Cao Hiên Thần mới phát hiện hắn đã đánh giá cao mình, cũng đánh giá thấp Tạ Lê. Cái Tạ Lê dạy ở trên lớp, chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, thân pháp của y vốn không có hệ thống chiêu thức đáng nói gì, bao quát, tốc độ, phạm vi, thân hình theo binh khí du tẩu mà biến ảo, khoảng cách bước chân và phương hướng chỉ cần khác đi một chút là có thể biến hóa ra một đấu pháp hoàn toàn khác.

Đao trong tay Cao Hiên Thần giống như độc xà đeo bám không ngừng, nhưng mãi vẫn thiếu một chút. Dù cho hắn cố gắng như thế nào, không ngừng tăng tốc, thế nhưng Tạ Lê dường như có thể đoán trước lưỡi đao trước của hắn sẽ chém tới đâu, luôn có thể gặp kinh động nhưng không gặp nguy, một bước né được mũi đao hắn.

Bảy, tám chiêu đã qua, Cao Hiên Thần phát hiện mình luôn bị Tạ Lê vừa nhìn thấu, không khỏi bắt đầu có chút nôn nóng. Nếu như không muốn bị đối thủ nhìn thấu, đầu tiên là phải thay đổi phong cách đường lối của mình. Hắn nhìn như vốn định một đao bổ ngang, nhưng lại đột nhiên nghĩ lại, bất ngờ thu chiêu, đổi thành đâm tới!

Chiêu thức hắn biến đổi bất ngờ, đột nhiên tới nỗi chính hắn cũng không ngờ mình sẽ dùng đấu pháp như vậy, khó tránh khỏi trong lúc thay đổi chiêu chậm nửa nhịp, lộ ra một sơ hở lớn, bị Tạ Lê giã một đao vỗ vào vai hắn. Nếu bọn họ đang đánh nhau sống còn, thì một khắc vừa nãy, hắn đã bị người ta cắt yết hầu rồi.

Tạ Lê nói: “Chớ nóng vội. Người điều khiển binh khí là trò, chứ không phải đối thủ của trò.”

Cao Hiên Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cùng Tạ Lê giằng co làm hắn bị rối loạn tinh thần, chiêu thức của hắn không còn là chiêu thức của hắn, mà là kết quả của việc bị Tạ Lê chi phối. Hắn cho là đột nhiên biến chiêu sẽ phá vỡ cục diện bế tắc, phá sự bình ổn của Tạ Lê, nhưng không ngờ chính hắn lại rơi vào tròng của Tạ Lê!

Cao Hiên Thần thông minh thế nào, một chiêu thất thủ, lại khiến tâm trí hắn bừng sáng. Sở dĩ hắn luôn bị Tạ Lê áp chế, là vì hắn tự cho là đã nhìn thấu hệ thống võ học Tạ Lê, sớm nghĩ xong chiêu thức ứng đối. Thế nhưng Tạ Lê lại không ra chiêu theo những gì hắn nghĩ, hắn lại trở thành kẻ bị nhìn thấu. Đúng như Tạ Lê từng nói, thiên hạ này không có bất biến ứng vạn biến, chỉ có vạn biến phá bất biến. Không được để đối thủ điều khiển, mà phải nắm giữ đấu pháp chủ động, phải lấy biến chế biến!

Cao Hiên Thần nhất thời quên sạch sành sanh những thứ lúc trước dày công suy nghĩ, những gì đang nhìn thấy trong mắt, chỉ còn lại người trước mắt này cùng cây đao trong tay. Trường đao hắn chấn động, lần nữa truy cản, dù Tạ Lê né tránh làm sao, hắn đều chỉ liên tiếp công về phía bên trái Tạ Lê!

Hắn bỏ đi chiêu thức, hệ thống võ học, đao trong tay nhất thời linh hoạt lên, chuyên chọn đánh vào những nơi khiến người ta khó chịu. Thần sắc Tạ Lê từ từ nghiêm túc, không một mực “Tùy thời” nữa mà bắt đầu chủ động tiến công. Cao Hiên Thần che giấu sơ hở, y lại ra sức tạo ra sơ hở cho Cao Hiên Thần.

Cao Hiên Thần lại càng đánh càng hưng phấn, lầm tưởng cơ hội đến, đột nhiên bước vòng về phía trước, trường đao ập tới Tạ Lê!

Tạ Lê thản nhiên giương đao đón đòn, lưỡi dao chạm vào nhau, Cao Hiên Thần rót nội lực vào hai cánh tay, dùng sức “Áp”, đè hai đao xuống! Tạ Lê lập tức rút đao, nhưng không ngờ Cao Hiên Thần đưa hai tay lên, đột nhiên xoay cổ tay, đẩy đao Tạ Lê sang phải ra ngoài!



Cùng lúc đao Tạ Lê bị đẩy sang phải, Cao Hiên Thần duỗi một tay ra bắt lấy vai trái y!

Hóa ra một chiêu vừa nãy là Cao Hiên Thần dùng kế trong chiêu có chiêu, chính vì đẩy đao của Tạ Lê ra, làm cho thân bên trái y hoàn toàn lộ ra, mà một chiêu tập kích vai trái y này mới là mục đích thực sự của Cao Hiên Thần! Lần này cuối cùng coi như hắn đã lấn áp được ứng đối của Tạ Lê, thành công khiến Tạ Lê lộ ra sơ hở!

Mắt thấy Cao Hiên Thần tay phải bắt lấy vai mình, Tạ Lê lại đột nhiên lại móc chân, móc bàn chân bước cong lúc nãy của Cao Hiên Thần lại!

“Oáii!” Cao Hiên Thần mất trọng tâm, sợ Tạ Lê nhân cơ hội này bồi thêm một chiêu, lập tức thu thế lăn ra ngoài. Lăn hai cái xong hắn lập tức dừng lại, quỳ một chân trên đất, một tay đẩy lên, chuẩn bị tiếp chiêu, lại phát hiện vừa rồi Tạ Lê cũng không tấn công tới.

Tạ Lê cười nhạt nói: “Tiểu tử hư.”

Cao Hiên Thần từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ cát trên người: “Tạ sư, binh khí trước đây người quen dùng không phải trường đao đúng không?”

Tạ Lê nói: “Trò tuổi còn nhỏ mà đã có trình độ như thế, mai sau nhất định càng thâm sâu khó dò.”

Cao Hiên Thần không biết trình độ của mình thế nào. Vừa nãy nếu như bọn họ thật sự giao đấu sống còn, Tạ Lê sau khi móc chân của hắn liền vung đao chém tới thì một vòng lăn của hắn chưa chắc sẽ tránh được. Vả lại Tạ Lê còn nhường hắn một tay, cho nên rốt cuộc hắn đã thua.

Hắn lại không biết, lúc cao thủ so chiêu, không đơn thuần chỉ là so tốc độ binh khí cùng nội lực sâu cạn, nhiều lúc thứ có thể giúp người ta ‘thắng vì đánh bất ngờ’ hoặc là ‘chuyển bại thành thắng’ chính là “Ý thức”. Ý thức quyết định một người dưới tình huống nào sẽ phản ứng ra sao, ý thức quyết định một người lúc luận võ là thấy chiêu phá chiêu hay là nhìn một bước biết ba chiêu. Lúc luận võ thực sự, chiêu thức biến hóa đều trong chớp mắt, không ai có thể dừng lại tỉ mỉ suy xét, toàn dùng ý thức khống chế thân thể. Mà ý thức thì lại đến từ kiến thức cùng kinh nghiệm.

Có người thua ở cùng một chiêu mười lần mới có thể đột phá ở lần thứ mười một; có người chỉ cần giao thủ qua một lần, lần sau đã biết nên phá giải như thế nào; có người dù cho không tự mình tỷ thí, chỉ cần dùng mắt xem, dùng đầu nghĩ, cũng có thể hình thành ý thức, thậm chí thông hiểu đạo lí, xem một hiểu trăm.

Bất cứ chuyện gì cũng có ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là “Xem sơn là sơn, xem thủy là thủy” ; tầng thứ hai là “Xem sơn không phải sơn, xem thủy không phải thủy” ; tầng thứ ba lại là “Xem sơn vẫn là sơn, xem thủy vẫn là thủy”. Thí dụ như những đệ tử khác nhau trong luận võ đường, bọn họ xem Tạ Lê ra chiêu, thứ nhìn thấy chỉ là đao với bộ pháp của Tạ Lê, đây cũng là tầng cảnh giới thứ nhất; Cao Hiên Thần nhìn thấy bộ pháp của Tạ Lê đã không còn đơn giản là bộ pháp, hắn chưa nhìn thấu đúng, nhưng hắn phải suy xét rất lâu mới có thể ra kết luận, đây cũng là tầng cảnh giới thứ hai; nếu như đến tầng cảnh giới thứ ba, đao pháp Tạ Lê vẫn là đao pháp, bộ pháp vẫn là bộ pháp, hắn không cần suy đi nghĩ lại, cũng không cần biết rõ ràng đầu đuôi sự việc, mắt hắn trực tiếp nhìn thấy điểm yếu của Tạ Lê, sau đó khắc chế điểm yếu, hắn sẽ có thể thắng.

Dù sao Cao Hiên Thần cũng còn nhỏ tuổi, ở tuổi như vậy đã có thể đạt đến tầng cảnh giới thứ hai, thực sự xứng đáng với một tiếng khen của Tạ Lê. Thiên hạ luận võ đường trăm hoa đua nở, là nơi tôi luyện người tốt, thêm mấy năm tích lũy kinh nghiệm nữa, tương lai hắn sẽ khó có thể đánh giá.

Cao Hiên Thần nói: “Tạ ân sư, tay trái của người làm sao vậy?”

Tạ Lê cúi đầu liếc nhìn tay trái của mình. Y nhấc lên cánh tay trái trên không vỗ vỗ, một lát sau rồi rủ xuống. Y nói: “Làm sao trò thấy được?”

“Lẽ nào người khác không thấy sao? Rất kỳ quái đó.” Cao Hiên Thần nói: “Người quen dùng trường đao sẽ không cần thân pháp cẩn thận như thế, thân pháp của người giống như người đã quen dùng đoản binh.” Đoản binh cần phải kề sát đối thủ, cho nên mới có nhiều hoạt bộ như vậy, khoảng cách hơn kém một chút cũng có thể quyết định thắng bại của đoản binh.

Tạ Lê ừ một tiếng, xem như thừa nhận. Y dùng bộ pháp đoản binh kết hợp cùng với trường binh, sáng lập ta đường võ học của riêng mình. Chỉ có người quen với cả đoản binh cùng trường binh mới có thể nhìn ra điểm này, như Tưởng Như Tinh chỉ quen dùng trường đao, đã phán đoán thân pháp Tạ Lê thành “Phế chiêu”, lại không biết giá trị của nó. Kỳ thực trên đời này không có phế chiêu, chỉ có do người dùng như thế nào, dùng tốt thì chính là chiêu tốt, dùng không tốt chính là bại chiêu.

Cao Hiên Thần nói tiếp: “Tay trái của người, lúc trước ta chỉ hoài nghi, vừa nãy thăm dò mới có mấy phần chắc chắn. Kỳ thực ta cũng không nói rõ được là ở đâu, chỉ là lúc người tỷ thí cùng Tưởng Như Tinh, có mấy chiêu khiến ta có cảm giác tay trái của người rõ ràng có thể phát huy một chút công dụng. Nếu như trong tay trái người có thứ gì đó, người sẽ thắng ngay lập tức.” Hắn dừng một chút, nói nói một hồi lại tự ngộ ra: “Trước đây không lẽ thứ người quen dùng là song đao?”

Lông mày Tạ Lê nhíu một cái, chợt lóe một tia thần sắc kinh ngạc. Nếu như đối thủ là cao thủ, thông qua thân pháp y quen dùng, có lẽ sẽ có thể phán đoán y quen dùng không phải trường đao mà là đoản binh. Mà ngoại trừ người biết thân phận y, Cao Hiên Thần là người đầu tiên nhìn ra y trước đây chỉ dùng song đao. Ngay cả võ sư thiên hạ luận võ đường cũng không biết chuyện này, không ngờ lại để một thiếu niên mới mười bốn tuổi đoán đúng!

Y lập tức nói: “Đừng nói với những người khác!”

Cao Hiên Thần không rõ: “Đừng nói cho những người khác biết chuyện gì? Chuyện người dùng song đao hay là tay trái của người? Lại nói người còn chưa nói cho ta biết tay trái của ngươi rốt cuộc có chuyện gì.”



“Cũng không cần nói.” Tạ Lê nhấc cánh tay trái lên. Lúc hoạt động bình thường thì cánh tay trái này cũng có thể hành động như thường, chỉ là bởi vì vết thương cũ nên cánh tay trái này sức lực có hạn, rất khó để tay quen cầm binh khí lại lần nữa. Sở dĩ y chọn thay đổi, dùng trường đao là bởi vì trường đao không phải lúc nào cũng cần cầm hai tay, cho dù  y có đồn tất cả khí lực vào tay phải thì người khác cũng không nhìn ra được. Y nói: “ Xương cốt cánh tay trái của ta đã từng bị người khác đánh nát, sau đó y sư giúp ta nối lại rất tốt, chỉ là… Dù sao cũng không còn được như xưa.”

Cao Hiên Thần hiếu kỳ hỏi: “Người bị thương khi nào?”

Tạ Lê nói: “Mười năm trước.”

Khóe miệng Cao Hiên Thần nhất thời giật một cái. Mười năm trước thì còn chuyện gì nữa? Chỉ có Phạt Ma đại chiến thôi! Không ngờ Tạ Lê lại cũng từng tham gia Phạt Ma đại chiến, y năm nay vẫn chưa tới ba mươi, lúc trước cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, tuổi còn trẻ, đã đi chinh phạt ma giáo. Chút hảo cảm Cao Hiên Thần dành cho Tạ Lê lập tức tan thành mây khói, hắn lầm bầm nói: “Vậy người rất ghét ma giáo à?”

Dưới ánh trăng, Tạ Lê đứng bình tĩnh ở đó, không tỏ rõ ý kiến. Mắt y nhìn trời cao, tựa hồ nhớ hồi ức cũ. Sau một chốc, y rốt cuộc mở miệng: “Ma giáo thì sao? Chính đạo thì sao? Trên đời này không có môn phái cùng hung cực ác, chỉ có người táng tận thiên lương.”

Chút hảo cảm vừa mất của Cao Hiên Thần đã vùn vụt trở về. Hắn cảm giác chuyện lúc trước có thể nghe, lập tức hưng phấn nói: “Ai làm? Chẳng lẽ không phải ma giáo làm? Có người đánh lén sau lưng người? Mau nói đi mau nói đi!”

Tạ Lê lại cười vỗ vỗ đầu của hắn: “Chớ có hỏi.”

Cao Hiên Thần bất mãn, thầm nghĩ người bắt ta giúp người giữ bí mật mà lại không nói thật hết cho ta, không sợ ta nói chuyện kia ra ngoài à? Tạ Lê lại như đoán được hắn đang suy nghĩ gì, nháy mắt một cái với hắn: “Chuyện vừa rồi, chỉ có trời biết ngươi biết ta biết thôi.”

Thứ thiếu niên cần nhất chính là cảm giác thành tựu và tồn tại đặc biệt, một câu nói của Tạ Lê này trực tiếp lôi kéo Cao Hiên Thần thành tri kỷ, làm cho hắn ngay lập tức bỏ đi ý định nói bí mật ra. Hắn hỏi y: “Ai cũng không biết sao? Trong Thiên hạ này luận võ đường lẽ nào chỉ có một mình ta biết?”

Lại nói Tạ Lê ở trong Thiên hạ luận võ đường đúng là người tương đối quái lạ. Vì địa vị Thiên hạ luận võ đường đặc thù, võ sư cố định ai cũng là người gốc rễ rõ ràng, chỉ có Tạ Lê lai lịch không hiển hách, hình như là một tiểu bối vô danh trên giang hồ. Dùng người như vậy làm võ sư tất nhiên sẽ dấy lên tranh luận, song lúc đầu là Từ Quế Cư dùng thân phận đường chủ làm đảm bảo, ra sức dẹp nghị luận của mọi người để lưu lại Tạ Lê. Nếu Từ Quế Cư có thể làm đường chủ Thiên hạ luận võ đường, thì tức là danh vọng trên giang hồ của hắn rất cao, cho nên hôm nay Tạ Lê mới có thể đứng ở nơi này.

Cao Hiên Thần nói: “Không đúng, chuyện của người ‘Quy củ’ cũng phải biết chứ?” Hắn cũng không kiêng kị với Tạ Lê, trực tiếp gọi Từ đường chủ là ‘quy củ’.

Tạ Lê mỉm cười gật gật đầu.

“Đươc rồi được rồi, ta sẽ không nói cho người khác biết.”

Lúc này Tạ Lê mới hài lòng nở nụ cười: “Đứa nhỏ nhà ngươi, thông minh tuyệt đỉnh, tính tình bộp chộp, không chịu quản thúc, e là trong đáy lòng không phục hai chữ ‘Quy củ’, thậm chí chính tà cũng thấy nhạt, chỉ có tình với nghĩa ở trong lòng trò là còn có chút phân lượng. Ta nói có đúng hay không?”

Cao Hiên Thần không biết sao Tạ Lê đột nhiên lại phân tích đến hắn, vuốt cằm nói: “A, gần đúng hết đó.”

Tạ Lê than nhẹ một tiếng, nói: “Tính tình này của trò, nói tốt cũng tốt mà nói không tốt cũng không tốt. Nếu như trò không bị nước giang hồ này tiêm nhiễm, mãi giữ tính tình này, tương lai trò tất phải chịu rất nhiều người hiểu lầm.”

Cao Hiên Thần thầm nghĩ: Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, ai quan tâm chứ? Huống hồ hắn sẽ là ma giáo giáo chủ, chẳng lẽ người khác còn hiểu lầm hắn là người lương thiện?

Lại nghe Tạ Lê nói tiếp: “Hài tử, ngươi nhớ kỹ. Trên đời này không có đao kiếm bất bại, không có người bất tử. Chỉ có tấm lòng son là đứng trên trời đất, vĩnh viễn không bao giờ mất đi. Đó là thứ quý giá nhất của ngươi, phải giấu kỹ nó.”

Cao Hiên Thần bị y nói tới hồ đồ, thầm nghĩ: Tạ Lê uống rượu à? Sao lại đột nhiên nói với hắn nhiều lời kì quái như vậy? Tấm lòng son?  Đó là vật gì?

Tạ Lê nói: “Sắc trời tối rồi, trò về nghỉ ngơi sớm đi.”

Cao Hiên Thần nhún nhún vai, nhảy nhảy nhót nhót về khu ở của đệ tử. Hắn nhờ kiến thức nửa vời phát hiện bí mật Tạ Lê, cũng đồng ý giữ bí mật cho y, không nói cho những người khác trong thiên hạ luận võ đường biết. Nhưng mà hắn chỉ đồng ý giữ bí mật, lại không đáp ứng không đi đào móc bí mật này. Hắn nghĩ người không nói thì không nói chứ, lão tử là Thiên Ninh giáo thiếu chủ, sớm muộn cũng có ngày ta bới lai lịch của người ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau