Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án
Chương 37
Edit: Phong Lữ
“Phong lưu kiếm” Thẩm Thương Minh thân là một đại tông sư, là nhân vật có nhiều lời bàn tán. Ở trong bốn người sáng lập ra Thiên hạ luận võ đường, hắn không có võ công cao cường như Mạnh lão ngũ, không có sức ảnh hưởng vung cánh tay hô lên vạn người hưởng ứng như Vương Hữu Vinh, hắn chỉ có ba điểm khiến người đời bàn tán không xuể: Một là tay nghề rèn của hắn, hai là sự trường thọ của hắn, ba là sự phong lưu của hắn.
Trăm năm trước lúc mới thành lập Thiên hạ luận võ đường, hắn đã là vị lão nhân trăm tuổi, nhưng hắn càng già càng dẻo dai, xương cốt chắc khỏe, vẫn nổi trội trong chốn võ lâm. Hắn một đời không cưới vợ, lại có vô số nợ tình trăng hoa ong bướm, cái năm hắn trăm tuổi ấy hắn còn làm cho Lưu Uyển Nhi – đệ nhất mỹ nữ võ lâm lúc đó sinh một đứa con trai cho hắn.
Không có ai biết hắn tổng cộng có bao nhiêu đứa con riêng, e là cả chính hắn cũng đếm không hết. Mà được hắn công khai thừa nhận có năm người, đồng thời hắn vì năm hài tử kia mà rèn tác phẩm xuất sắc nhất một đời hắn —— chính là năm thanh bảo kiếm “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”.
Nghe đâu năm thanh kiếm này bất kỳ một thanh nào để riêng ra đều có thể xưng tụng tuyệt thế bảo kiếm, chúng nó không gì không xuyên thủng, chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng. Dù tu vi võ học cao thấp thế nào, người tập võ ngoại trừ võ công của bản thân ra, thêm một cái thần binh như hổ thêm cánh, cũng có thể tạo tác dụng lớn. Binh khí nặng hay nhẹ, binh khí cùn hay sắc, binh khí dài hay ngắn, thậm chí mũi đâm dài một tấc hẹp một tấc, đều ảnh hưởng đến phát huy của võ công. Có mấy người mấy năm bình cảnh không có cách nào đột phá, đổi một cái binh khí tiện tay, lập tức như có trời giúp, từ cao thủ bình thường vọt lên thành cao thủ nhất lưu. Cho nên địa vị một vị đại sư rèn binh khí xuất sắc ở trên giang hồ không luận võ học cao thấp. Cho tới hôm nay, còn nhiều danh gia có thần binh gia truyền là từ tay Thẩm Thương Minh mà ra.
Như vậy có thể tưởng tượng được, tác phẩm đỉnh cao của Thẩm Thương Minh “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, đương nhiên cũng sẽ bị rất nhiều người mơ ước.
Bảo bối người người đều muốn như vậy, lại bị Thẩm Phi Kỳ nói thành là “tai họa”, nếu như đổi thành những người khác, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng là Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh lại đều có thể rõ nỗi khổ của y —— hoài bích có tội (giữ báu vật thì mạng vạ).
Thẩm Phi Kỳ nói: “Các ngươi cũng biết, địa vị Thẩm gia chúng ta trên võ lâm luôn rất lúng túng, nói là đời sau của cao tổ gia gia Thẩm Thương Minh, kỳ thực cũng không tới dòng chính. Đương nhiên, cái người cao tổ gia gia kia đi, hắn cũng không lưu lại cái dòng chính gì.”
Cao Hiên Thần bất thình lình chen vào một câu: “Thẩm gia hiện giờ chỉ còn lại cái chi huyết mạch là các ngươi này, cũng không khác gì dòng chính mấy.”
“Không phải thế.” Thẩm Phi Kỳ vung vung tay, “Không phải vấn đề về huyết thống. Cao tổ gia gia phong lưu như vậy, ai biết năm đó hắn lưu lại con rơi con rớt ở cái xó xỉnh nào? Nói không chừng người chủ sạp bán bánh nướng trước cửa nhà ta chính là ta anh em họ thất tán nhiều năm của ta ấy! Chỉ là thanh bảo kiếm truyền thừa đến nay chỉ còn lại một mạch chúng ta mà thôi.”
Hắn dùng cái từ “Xó xỉnh” này để hình dung Thẩm Thương Minh gieo giống tùm lum, không chỉ làm cho vấn đề nặng nề thoải mái đi không ít, cả Kỷ Thanh Trạch cũng bật cười lắc lắc đầu, sầu khổ vừa mới nãy cuối cùng cũng coi như trôi qua.
Thẩm Phi Kỳ dùng ánh mắt quan tâm nhìn Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch nhếch nhếch khóe miệng, ra hiệu chính mình đã không sao: “Ngươi nói tiếp đi.”
Thẩm Phi Kỳ cứ tiếp tục nói: “Kỳ thực nhà chúng ta trước đây —— khi đó ta còn chưa sinh ra, đều là nghe trưởng bối của ta nói —— chúng ta ở trong võ lâm không có địa vị gì, mãi đến tận khi những chi Thẩm gia khác mất kiếm, diệt môn hàng loạt, chỉ còn dư lại chúng ta, hơn nữa kiếm pháp nhà chúng ta cũng coi như là có chút trình độ, ông nội ta cùng cha ta sáng chế ra một bộ Sương Hoa kiếm pháp, vì vậy mọi người liền coi chúng ta là Thẩm gia chính thống, đến tận lúc đó địa vị nhà chúng ta mới cao hơn chút như vậy.”
Mấy người khác đều tán đồng gật đầu. Lời Thẩm Phi Kỳ đủ khiêm tốn nhưng không lố quá. Sương Hoa kiếm pháp của Thẩm gia ở trên võ lâm vẫn có địa vị nhất định, chỉ là nếu muốn so cùng những nhà lớn như Nam Long Bắc Phượng Đông Hạc Tây Hổ thì chênh lệch không phải là nhỏ.
“Cứ như vậy, từ lúc ta hiểu chuyện tới nay, người mơ ước ‘Sương’ kiếm nhà chúng ta không biết có bao nhiêu. Nói dễ chút thì tới nhà chúng ta ‘Mượn kiếm’, nói khó nghe thì chính là trực tiếp động thủ cướp! Nếu không có Kỷ gia các ngươi ở đây,” Thẩm Phi Kỳ nói đoạn thì cảm kích chắp tay với Kỷ Thanh Trạch: “ Kết cục của nhà chúng ta cũng sẽ không tốt hơn mấy nhà khác chỗ nào. Các ngươi nói xem, ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ kia không phải tai họa thì là cái gì?”
Gia gia của Thẩm Phi Kỳ và gia gia của Kỷ Thanh Trạch là huynh đệ kết nghĩa, Kỷ gia gia xuất thân từ Thiên hạ luận võ đường, cảm động và nhớ ân tình của tổ sư gia. Hai nhà cùng ở tại Tô Châu, Kỷ gia vẫn thường quan tâm giúp đỡ Thẩm gia, vậy nên Thẩm gia gia mới có thể chuyên tâm luyện võ, có thể lĩnh ngộ Sương Hoa kiếm pháp. Sau đó hai vị lão nhân qua đời, con cháu hậu bối có quan hệ của đời trước, mặc dù không có thân thiết như vậy, nhưng cũng vẫn có thể giúp đỡ sẽ tận lực giúp đỡ. Hơn nữa Thẩm gia dựa vào tu vi võ học của chính mình mà giành chỗ đứng vững vàng, lúc này mới coi là yên bình.
Tưởng Như Tinh nói: “Ngươi nói là, mấy chi Thẩm gia khác lâm nạn là vì ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’?” Nàng vẫn luôn không quan tâm nhiều tới võ lâm đại sự, cho nên rất nhiều lời đồn mọi người đều biết trên giang hồ, nàng không rõ lắm.
“Ai nói không phải chứ!” Thẩm Phi Kỳ vỗ đùi, “Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng mà ai cũng ngầm hiểu trong lòng rồi. Xa đừng nói, chỉ nói gần thôi, hai mươi lăm năm trước, nhà Thẩm Hiên Hoa là một đại gia đình mấy chục miệng ăn, trong một đêm bị người ta diệt môn, diệt sạch không còn một mống, nghe đâu cả con chó đều không sót mạng. ‘Nguyệt’ kiếm cũng biến mất theo. Các ngươi nói xem, có thảm hay không? Tàn nhẫn quá phải không? Quá phận lắm chứ gì? Cũng đúng là mỉa mai, bốn chữ ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ đẹp đẽ như vậy, kết quả lại thành công cụ giết người.”
Trừ “Sương” kiếm ra thì nhà bảo lưu “Nguyệt” kiếm – Thẩm Hiên Hoa kia, là một chi hậu nhân Thẩm gia bảo lưu kiếm lâu nhất, cũng vào hai mươi lăm năm trước thì kết thúc, cho nên bây giờ, cũng chỉ còn sót lại nhà Thẩm Phi Kỳ bọn họ.
Trước đây Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch đều nghe qua một ít tin tức vô căn cứ, nhưng bọn họ tuổi còn nhỏ, rời khỏi Thiên hạ luận võ đường, thực sự bước vào giang hồ chỉ mới một năm, chuyện này cách bọn họ quá xa, nghe thấy như nghe “Hạng Võ không địch lại Lưu Bang tự vẫn ở sông Ô “ vậy, chỉ là một cố sự, ở trong lòng không nổi lên được sóng lớn. gì Nhưng hôm nay từ miệng Thẩm Phi Kỳ khổ đại cừu thâm nói ra, lại làm cho bọn họ dường như thấy được cảnh tượng thê thảm máu đỏ nhuộm trời, đồng thời kìm lòng không đặng nhập một nhà Thẩm Phi Kỳ vào trong cố sự, nhất thời ai cũng đều phẫn uất thay bạn tốt, cùng chung mối thù.
Tưởng Như Tinh không thể tin dược nói: “Chỉ vì mấy cây kiếm? Những người kia đều điên cả rồi sao? Cho dù có là kiếm tốt cũng là của người khác, lấy được vào tay mình rồi thì có ích lợi gì!” Công phu tốt thường phải có binh khí tốt nhất, binh khí tốt cũng phải cần có công phu tốt. Thí dụ như người luyện trọng kiếm cho dù có lấy được một cây nhuyễn kiếm cực phẩm, cũng không thể dùng thuận tay được.
“Cho nên nói, không chỉ là vì mấy cây kiếm đâu.” Lúc trước người “Sát hại” hắn và Tạ Lê là một đám đao khách mà không phải kiếm khách. Cao Hiên Thần nói: “Thẩm Phi Kỳ, truyền thuyết liên quan với ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ có thật không?”
“Truyền thuyết? Ngươi đang nói tới truyền thuyết nào?” Thẩm Phi Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười mà nói, “Ta sống mười tám năm, truyền thuyết liên quan với ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ đều nghe tầm 18 loại rồi! Lưu truyền rộng rãi nhất thì có ba loại, một là nói cao tổ gia gia trộm bí kíp võ học của tam đại tông sư năm đó, giấu ở bên trong mỗi thanh kiếm; hai là nói bên trong kiếm có bản đồ kho báu, hợp lại bản đồ kho báu có thể tìm tới hoàng kim vạn lạng; còn có cái ta nghe được nhiều nhất, là nói cao tổ gia gia cất tâm pháp võ học trường thọ của hắn bên trong mấy thanh kiếm. Tổng lại ai cũng nói như kiểu tập hợp đủ năm thanh kiếm ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ có thể nhất thống võ lâm!”
Ba người nhìn nhau. Những thuyết pháp này Cao Hiên Thần đều nghe qua, Kỷ Thanh Trạch nghe qua một ít, Tưởng Như Tinh thì chưa bao giờ nghe qua. Bắc Phượng Tưởng gia bọn họ dù sao cũng là luyện đao pháp, chẳng quan tâm lắm tới mấy chuyện này.
Tưởng Như Tinh cả kinh nói: “Còn có chuyện như vậy? Mấy chuyện này… Đều là giả phải không?”
Cao Hiên Thần lại nói: “Giả nhiều lắm, nhưng chắc không hoàn toàn là giả đâu? Cái cuối cùng nghe còn rất đáng tin.”
Thẩm Phi Kỳ lại do dự, không có lập tức phủ nhận. Y chột dạ nhìn Cao Hiên Thần liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác. Dễ thấy, có mấy lời y không muốn nói với người của Ma giáo – Cao Hiên Thần này.
Kỷ Thanh Trạch thấy vậy nói: “Nếu ngươi tin ta, cũng có thể tin hắn.”
Thẩm Phi Kỳ cảm thấy kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Lời này nếu là từ trong miệng Tưởng Như Tinh nói ra cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng từ trong miệng Kỷ Thanh Trạch nói ra lại quá vi diệu. Người nào không biết Đoan Phương kiếm cùng Ma giáo có huyết hải thâm cừu giết mẹ, hắn rõ ràng cực kì căm hận người của Ma giáo mà? Chẳng lẽ sau khi Hàn Dục Trừng chết rồi, cái tên này bị kích thích đến đầu óc rung rinh?
Tưởng Như Tinh cũng không có ý muốn tránh né Cao Hiên Thần, hỏi: “Có thể nói được không?”
Thẩm Phi Kỳ nhìn người này, nhìn người kia, không biết hai vị bạn tốt này cùng Giáo chủ Ma giáo ở chung nửa tháng rốt cuộc đã trải qua những gì. Thế nhưng mọi người đã năm năm sớm chiều ở chung, từ lâu đã thành hiểu ngầm và tín nhiệm thâm căn cố đế, Long Phượng chịu tin tưởng Cao Hiên Thần, tâm phòng bị của Thẩm Phi Kỳ đối với Cao Hiên Thần cũng bỏ xuống không ít.
Hắn cắn răng một cái, nói: “Được rồi, dù sao các ngươi cũng là vì điều tra hung thủ sát hại Thiếu Lạp và Tạ ân sư, ta đương nhiên cũng muốn hết sức giúp đỡ. Lúc thường đổi thành người khác hỏi ta, ta đều nói là vô nghĩa, mà ngày hôm nay ta nói với các ngươi đều là lời nói thật xuất phát từ tâm can, các ngươi nghe rồi nghĩ sao cũng được, nhưng đừng nói ra bên ngoài.”
Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh vốn cũng không cần cam kết cái gì, Thẩm Phi Kỳ vốn tin tưởng con người bọn hắn. Cao Hiên Thần nói: “Yên tâm, đương nhiên, ta thề.”
Thẩm Phi Kỳ này mới mở miệng: “Kỳ thực… Ta cũng không chắc chắn lắm. Nói cao tổ gia gia nhà ta trộm bí tịch hay giấu vàng gì, ta dám vỗ bộ ngực nói: Nói bậy! Cao tổ gia gia phong lưu cả đời, nhàn vân dã hạc chung quanh lang bạt, gia phủ gì cũng đều không có, tất cả đám bà cố của ta đều quỳ dưới mị lực của hắn, hắn giấu nhiều vàng như vậy làm gì? Lại giấu ở đâu được? Về phần trộm bí tịch, những tông sư như Vương Minh Hà Mạnh lão ngũ này, có ai mà bản lĩnh không cao hơn tổ gia gia ta đâu? Bí kíp dễ dàng bị trộm được à? Bị người đánh cắp bí kíp còn mang chân dung bài vị của hắn cung phụng ở bên trong nghị sự đường, nghe cũng không hợp lý, đúng không? Nên chỉ còn cái cuối cùng kia, chuyện trường thọ kia…”
Y ấp úng, Tưởng Như Tinh bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi! Ở trước đại hội võ lâm Nhạc Hoa sơn, vị bằng hữu đứng cạnh ta nói hồi trước bằng hữu của hắn nhìn thấy Thẩm Thương Minh, nói Thẩm Thương Minh tái hiện giang hồ! Khi đó ta cho là người kia uống say, không nghe hắn nói nhảm nhí gì tiếp theo. Có thật không? Thẩm Thương Minh còn sống?”
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch đều cực kỳ kinh ngạc. Phong lưu kiếm Thẩm Thương Minh còn chưa có chết?! Vậy hắn năm nay đã hơn 200 tuổi, trường thọ đến độ thành lão yêu tinh rồi!
Chỉ có Thẩm Phi Kỳ không quá kinh ngạc: “Cái này… Cái này… Ta là cảm thấy có thể nha, ‘Bằng hữu ta nói’, ‘bằng hữu của bằng hữu ta nói’, nếu như bọn hắn không tận mắt thấy, tóm lại không thể tin hoàn toàn đi? Các ngươi dù sao cũng thỉnh thoảng nghe nói, ta làm con cháu Thẩm gia, từ nhỏ đến lớn, hàng năm nghe người ta nói nhìn thấy cao tổ gia gia của ta, ta chưa bao giờ tin tới giờ, người ta nói thì kệ người ta. Không chừng có người nào uống rượu say thuận miệng nói một câu, cuối cùng bị người người truyền miệng, trong lòng mọi người đều tin như vậy, trên đường nhìn thấy ai trông giống giống liền nói là cao tổ gia gia ta hiện thế, kết quả giả cũng thành thật, thật cũng thành giả, thực sự không rõ ràng. Không riêng gì cao tổ gia gia ta, tất cả mọi thứ hắn lưu lại, đều như vậy cả.”
Y liên tục nhiều lần nói vòng nói vo, ba người nghe đều thấy đầu óc mơ hồ, cụ thể chuyện gì xảy ra cũng không hiểu, mà sự rối ren của Thẩm Phi Kỳ họ đều hiểu rõ.
Chuyện này xấu chính là ở chỗ hai chữ “Thần bí”. Nhớ lúc đầu Thẩm Thương Minh đột nhiên mai danh ẩn tích trên giang hồ sau khi hắn được 108 tuổi. Có người nói lão già chết tiệt này rốt cục chết già, có người nói hắn là bởi vì nợ tình quá nhiều bị người giết, vào lúc đó, trên giang hồ nhận định là Thẩm Thương Minh đã chết. Hắn người này vẫn là nhàn vân dã hạc, chết ở khe suối nào không ai biết cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng qua mười mấy năm, mấy chục năm, có người sẽ lôi chuyện cũ ra, nói năm đó Thẩm Thương Minh vố không có chết, là ẩn cư đi luyện công. Bởi vì thời gian cách quá lâu, rất nhiều chuyện đã bị biến tấu tới mức không xác thực được, ai cũng không có cách nào tìm chứng cứ, một cái miệng truyền tin, có thể đảo chuyện tới long trời lở đất. Tin Thẩm Thương Minh trộm bí kíp võ học mấy đại tông cũng được truyền ra vào đâu khoảng này.
‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ không cần biết rốt cuộc có giấu bí kíp cùng bản đồ hay không, chỉ cần nói giá trị năm thanh kiếm, chúng nó vốn là hàng nóng. Nhiều người tranh cướp, tin tức lung ta lung tung liền nhiều hơn, người tin cũng nhiều lên.
“A a a a a!” Thẩm Phi Kỳ buồn bực mà vò tóc của chính mình, “Các ngươi thật không biết, ta sớm bị sự tình lung ta lung tung đó bức cho điên rồi! Ta ngày hôm nay tin, ngày mai không tin, hôm sau lại nghe ‘Truyền thuyết’ mới, lại tin nữa. Ta còn hận không thể đánh cho mình một trận! Mới tháng trước, ta đã quyết định chủ ý, không quan tâm người bên ngoài nói thế nào, tất cả đều là đánh rắm hết, ta một câu không tin! Kết quả hai ngày trước, cha ta bây giờ không được khỏe, thúc thúc ta nói một câu, nếu chúng ta có thể bắt được năm thanh kiếm của cao tổ gia gia, cha ta sẽ được cứu rồi. Thế là ta, ta lập tức, ta… Ta hi vọng mấy tin đó đều là thật, các ngươi hiểu chưa?”
Y nói đến phần sau, viền mắt thậm chí có chút đỏ. Y thường luôn cợt nhả, đặc biệt là đối với cô nương, y cả ngày quan tâm người khác, chưa bao giờ nói chuyện của mình. Ngày hôm nay lại nói hết cả những lời giấu trong lòng trong chớp mắt, giống như tinh thần đều bị rút đi, thực sự làm người ta đau lòng.
Kỷ Thanh Trạch yên lặng đi qua, đặt tay lên bờ vai y.
Cao Hiên Thần cắn môi một cái, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Ê, ngươi chưa từng thử bẻ ‘Sương’ kiếm xem một chút sao?”PL: Nay đăng vì trong nhà có người có chuyện vui=]]
Có thấy dạo này tui tăng tiến độ hơn hông?=]]
“Phong lưu kiếm” Thẩm Thương Minh thân là một đại tông sư, là nhân vật có nhiều lời bàn tán. Ở trong bốn người sáng lập ra Thiên hạ luận võ đường, hắn không có võ công cao cường như Mạnh lão ngũ, không có sức ảnh hưởng vung cánh tay hô lên vạn người hưởng ứng như Vương Hữu Vinh, hắn chỉ có ba điểm khiến người đời bàn tán không xuể: Một là tay nghề rèn của hắn, hai là sự trường thọ của hắn, ba là sự phong lưu của hắn.
Trăm năm trước lúc mới thành lập Thiên hạ luận võ đường, hắn đã là vị lão nhân trăm tuổi, nhưng hắn càng già càng dẻo dai, xương cốt chắc khỏe, vẫn nổi trội trong chốn võ lâm. Hắn một đời không cưới vợ, lại có vô số nợ tình trăng hoa ong bướm, cái năm hắn trăm tuổi ấy hắn còn làm cho Lưu Uyển Nhi – đệ nhất mỹ nữ võ lâm lúc đó sinh một đứa con trai cho hắn.
Không có ai biết hắn tổng cộng có bao nhiêu đứa con riêng, e là cả chính hắn cũng đếm không hết. Mà được hắn công khai thừa nhận có năm người, đồng thời hắn vì năm hài tử kia mà rèn tác phẩm xuất sắc nhất một đời hắn —— chính là năm thanh bảo kiếm “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”.
Nghe đâu năm thanh kiếm này bất kỳ một thanh nào để riêng ra đều có thể xưng tụng tuyệt thế bảo kiếm, chúng nó không gì không xuyên thủng, chém sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng. Dù tu vi võ học cao thấp thế nào, người tập võ ngoại trừ võ công của bản thân ra, thêm một cái thần binh như hổ thêm cánh, cũng có thể tạo tác dụng lớn. Binh khí nặng hay nhẹ, binh khí cùn hay sắc, binh khí dài hay ngắn, thậm chí mũi đâm dài một tấc hẹp một tấc, đều ảnh hưởng đến phát huy của võ công. Có mấy người mấy năm bình cảnh không có cách nào đột phá, đổi một cái binh khí tiện tay, lập tức như có trời giúp, từ cao thủ bình thường vọt lên thành cao thủ nhất lưu. Cho nên địa vị một vị đại sư rèn binh khí xuất sắc ở trên giang hồ không luận võ học cao thấp. Cho tới hôm nay, còn nhiều danh gia có thần binh gia truyền là từ tay Thẩm Thương Minh mà ra.
Như vậy có thể tưởng tượng được, tác phẩm đỉnh cao của Thẩm Thương Minh “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, đương nhiên cũng sẽ bị rất nhiều người mơ ước.
Bảo bối người người đều muốn như vậy, lại bị Thẩm Phi Kỳ nói thành là “tai họa”, nếu như đổi thành những người khác, tất nhiên sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng là Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh lại đều có thể rõ nỗi khổ của y —— hoài bích có tội (giữ báu vật thì mạng vạ).
Thẩm Phi Kỳ nói: “Các ngươi cũng biết, địa vị Thẩm gia chúng ta trên võ lâm luôn rất lúng túng, nói là đời sau của cao tổ gia gia Thẩm Thương Minh, kỳ thực cũng không tới dòng chính. Đương nhiên, cái người cao tổ gia gia kia đi, hắn cũng không lưu lại cái dòng chính gì.”
Cao Hiên Thần bất thình lình chen vào một câu: “Thẩm gia hiện giờ chỉ còn lại cái chi huyết mạch là các ngươi này, cũng không khác gì dòng chính mấy.”
“Không phải thế.” Thẩm Phi Kỳ vung vung tay, “Không phải vấn đề về huyết thống. Cao tổ gia gia phong lưu như vậy, ai biết năm đó hắn lưu lại con rơi con rớt ở cái xó xỉnh nào? Nói không chừng người chủ sạp bán bánh nướng trước cửa nhà ta chính là ta anh em họ thất tán nhiều năm của ta ấy! Chỉ là thanh bảo kiếm truyền thừa đến nay chỉ còn lại một mạch chúng ta mà thôi.”
Hắn dùng cái từ “Xó xỉnh” này để hình dung Thẩm Thương Minh gieo giống tùm lum, không chỉ làm cho vấn đề nặng nề thoải mái đi không ít, cả Kỷ Thanh Trạch cũng bật cười lắc lắc đầu, sầu khổ vừa mới nãy cuối cùng cũng coi như trôi qua.
Thẩm Phi Kỳ dùng ánh mắt quan tâm nhìn Kỷ Thanh Trạch, Kỷ Thanh Trạch nhếch nhếch khóe miệng, ra hiệu chính mình đã không sao: “Ngươi nói tiếp đi.”
Thẩm Phi Kỳ cứ tiếp tục nói: “Kỳ thực nhà chúng ta trước đây —— khi đó ta còn chưa sinh ra, đều là nghe trưởng bối của ta nói —— chúng ta ở trong võ lâm không có địa vị gì, mãi đến tận khi những chi Thẩm gia khác mất kiếm, diệt môn hàng loạt, chỉ còn dư lại chúng ta, hơn nữa kiếm pháp nhà chúng ta cũng coi như là có chút trình độ, ông nội ta cùng cha ta sáng chế ra một bộ Sương Hoa kiếm pháp, vì vậy mọi người liền coi chúng ta là Thẩm gia chính thống, đến tận lúc đó địa vị nhà chúng ta mới cao hơn chút như vậy.”
Mấy người khác đều tán đồng gật đầu. Lời Thẩm Phi Kỳ đủ khiêm tốn nhưng không lố quá. Sương Hoa kiếm pháp của Thẩm gia ở trên võ lâm vẫn có địa vị nhất định, chỉ là nếu muốn so cùng những nhà lớn như Nam Long Bắc Phượng Đông Hạc Tây Hổ thì chênh lệch không phải là nhỏ.
“Cứ như vậy, từ lúc ta hiểu chuyện tới nay, người mơ ước ‘Sương’ kiếm nhà chúng ta không biết có bao nhiêu. Nói dễ chút thì tới nhà chúng ta ‘Mượn kiếm’, nói khó nghe thì chính là trực tiếp động thủ cướp! Nếu không có Kỷ gia các ngươi ở đây,” Thẩm Phi Kỳ nói đoạn thì cảm kích chắp tay với Kỷ Thanh Trạch: “ Kết cục của nhà chúng ta cũng sẽ không tốt hơn mấy nhà khác chỗ nào. Các ngươi nói xem, ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ kia không phải tai họa thì là cái gì?”
Gia gia của Thẩm Phi Kỳ và gia gia của Kỷ Thanh Trạch là huynh đệ kết nghĩa, Kỷ gia gia xuất thân từ Thiên hạ luận võ đường, cảm động và nhớ ân tình của tổ sư gia. Hai nhà cùng ở tại Tô Châu, Kỷ gia vẫn thường quan tâm giúp đỡ Thẩm gia, vậy nên Thẩm gia gia mới có thể chuyên tâm luyện võ, có thể lĩnh ngộ Sương Hoa kiếm pháp. Sau đó hai vị lão nhân qua đời, con cháu hậu bối có quan hệ của đời trước, mặc dù không có thân thiết như vậy, nhưng cũng vẫn có thể giúp đỡ sẽ tận lực giúp đỡ. Hơn nữa Thẩm gia dựa vào tu vi võ học của chính mình mà giành chỗ đứng vững vàng, lúc này mới coi là yên bình.
Tưởng Như Tinh nói: “Ngươi nói là, mấy chi Thẩm gia khác lâm nạn là vì ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’?” Nàng vẫn luôn không quan tâm nhiều tới võ lâm đại sự, cho nên rất nhiều lời đồn mọi người đều biết trên giang hồ, nàng không rõ lắm.
“Ai nói không phải chứ!” Thẩm Phi Kỳ vỗ đùi, “Mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng mà ai cũng ngầm hiểu trong lòng rồi. Xa đừng nói, chỉ nói gần thôi, hai mươi lăm năm trước, nhà Thẩm Hiên Hoa là một đại gia đình mấy chục miệng ăn, trong một đêm bị người ta diệt môn, diệt sạch không còn một mống, nghe đâu cả con chó đều không sót mạng. ‘Nguyệt’ kiếm cũng biến mất theo. Các ngươi nói xem, có thảm hay không? Tàn nhẫn quá phải không? Quá phận lắm chứ gì? Cũng đúng là mỉa mai, bốn chữ ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ đẹp đẽ như vậy, kết quả lại thành công cụ giết người.”
Trừ “Sương” kiếm ra thì nhà bảo lưu “Nguyệt” kiếm – Thẩm Hiên Hoa kia, là một chi hậu nhân Thẩm gia bảo lưu kiếm lâu nhất, cũng vào hai mươi lăm năm trước thì kết thúc, cho nên bây giờ, cũng chỉ còn sót lại nhà Thẩm Phi Kỳ bọn họ.
Trước đây Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch đều nghe qua một ít tin tức vô căn cứ, nhưng bọn họ tuổi còn nhỏ, rời khỏi Thiên hạ luận võ đường, thực sự bước vào giang hồ chỉ mới một năm, chuyện này cách bọn họ quá xa, nghe thấy như nghe “Hạng Võ không địch lại Lưu Bang tự vẫn ở sông Ô “ vậy, chỉ là một cố sự, ở trong lòng không nổi lên được sóng lớn. gì Nhưng hôm nay từ miệng Thẩm Phi Kỳ khổ đại cừu thâm nói ra, lại làm cho bọn họ dường như thấy được cảnh tượng thê thảm máu đỏ nhuộm trời, đồng thời kìm lòng không đặng nhập một nhà Thẩm Phi Kỳ vào trong cố sự, nhất thời ai cũng đều phẫn uất thay bạn tốt, cùng chung mối thù.
Tưởng Như Tinh không thể tin dược nói: “Chỉ vì mấy cây kiếm? Những người kia đều điên cả rồi sao? Cho dù có là kiếm tốt cũng là của người khác, lấy được vào tay mình rồi thì có ích lợi gì!” Công phu tốt thường phải có binh khí tốt nhất, binh khí tốt cũng phải cần có công phu tốt. Thí dụ như người luyện trọng kiếm cho dù có lấy được một cây nhuyễn kiếm cực phẩm, cũng không thể dùng thuận tay được.
“Cho nên nói, không chỉ là vì mấy cây kiếm đâu.” Lúc trước người “Sát hại” hắn và Tạ Lê là một đám đao khách mà không phải kiếm khách. Cao Hiên Thần nói: “Thẩm Phi Kỳ, truyền thuyết liên quan với ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ có thật không?”
“Truyền thuyết? Ngươi đang nói tới truyền thuyết nào?” Thẩm Phi Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười mà nói, “Ta sống mười tám năm, truyền thuyết liên quan với ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ đều nghe tầm 18 loại rồi! Lưu truyền rộng rãi nhất thì có ba loại, một là nói cao tổ gia gia trộm bí kíp võ học của tam đại tông sư năm đó, giấu ở bên trong mỗi thanh kiếm; hai là nói bên trong kiếm có bản đồ kho báu, hợp lại bản đồ kho báu có thể tìm tới hoàng kim vạn lạng; còn có cái ta nghe được nhiều nhất, là nói cao tổ gia gia cất tâm pháp võ học trường thọ của hắn bên trong mấy thanh kiếm. Tổng lại ai cũng nói như kiểu tập hợp đủ năm thanh kiếm ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ có thể nhất thống võ lâm!”
Ba người nhìn nhau. Những thuyết pháp này Cao Hiên Thần đều nghe qua, Kỷ Thanh Trạch nghe qua một ít, Tưởng Như Tinh thì chưa bao giờ nghe qua. Bắc Phượng Tưởng gia bọn họ dù sao cũng là luyện đao pháp, chẳng quan tâm lắm tới mấy chuyện này.
Tưởng Như Tinh cả kinh nói: “Còn có chuyện như vậy? Mấy chuyện này… Đều là giả phải không?”
Cao Hiên Thần lại nói: “Giả nhiều lắm, nhưng chắc không hoàn toàn là giả đâu? Cái cuối cùng nghe còn rất đáng tin.”
Thẩm Phi Kỳ lại do dự, không có lập tức phủ nhận. Y chột dạ nhìn Cao Hiên Thần liếc mắt một cái, rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác. Dễ thấy, có mấy lời y không muốn nói với người của Ma giáo – Cao Hiên Thần này.
Kỷ Thanh Trạch thấy vậy nói: “Nếu ngươi tin ta, cũng có thể tin hắn.”
Thẩm Phi Kỳ cảm thấy kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Lời này nếu là từ trong miệng Tưởng Như Tinh nói ra cũng không đáng ngạc nhiên, nhưng từ trong miệng Kỷ Thanh Trạch nói ra lại quá vi diệu. Người nào không biết Đoan Phương kiếm cùng Ma giáo có huyết hải thâm cừu giết mẹ, hắn rõ ràng cực kì căm hận người của Ma giáo mà? Chẳng lẽ sau khi Hàn Dục Trừng chết rồi, cái tên này bị kích thích đến đầu óc rung rinh?
Tưởng Như Tinh cũng không có ý muốn tránh né Cao Hiên Thần, hỏi: “Có thể nói được không?”
Thẩm Phi Kỳ nhìn người này, nhìn người kia, không biết hai vị bạn tốt này cùng Giáo chủ Ma giáo ở chung nửa tháng rốt cuộc đã trải qua những gì. Thế nhưng mọi người đã năm năm sớm chiều ở chung, từ lâu đã thành hiểu ngầm và tín nhiệm thâm căn cố đế, Long Phượng chịu tin tưởng Cao Hiên Thần, tâm phòng bị của Thẩm Phi Kỳ đối với Cao Hiên Thần cũng bỏ xuống không ít.
Hắn cắn răng một cái, nói: “Được rồi, dù sao các ngươi cũng là vì điều tra hung thủ sát hại Thiếu Lạp và Tạ ân sư, ta đương nhiên cũng muốn hết sức giúp đỡ. Lúc thường đổi thành người khác hỏi ta, ta đều nói là vô nghĩa, mà ngày hôm nay ta nói với các ngươi đều là lời nói thật xuất phát từ tâm can, các ngươi nghe rồi nghĩ sao cũng được, nhưng đừng nói ra bên ngoài.”
Kỷ Thanh Trạch cùng Tưởng Như Tinh vốn cũng không cần cam kết cái gì, Thẩm Phi Kỳ vốn tin tưởng con người bọn hắn. Cao Hiên Thần nói: “Yên tâm, đương nhiên, ta thề.”
Thẩm Phi Kỳ này mới mở miệng: “Kỳ thực… Ta cũng không chắc chắn lắm. Nói cao tổ gia gia nhà ta trộm bí tịch hay giấu vàng gì, ta dám vỗ bộ ngực nói: Nói bậy! Cao tổ gia gia phong lưu cả đời, nhàn vân dã hạc chung quanh lang bạt, gia phủ gì cũng đều không có, tất cả đám bà cố của ta đều quỳ dưới mị lực của hắn, hắn giấu nhiều vàng như vậy làm gì? Lại giấu ở đâu được? Về phần trộm bí tịch, những tông sư như Vương Minh Hà Mạnh lão ngũ này, có ai mà bản lĩnh không cao hơn tổ gia gia ta đâu? Bí kíp dễ dàng bị trộm được à? Bị người đánh cắp bí kíp còn mang chân dung bài vị của hắn cung phụng ở bên trong nghị sự đường, nghe cũng không hợp lý, đúng không? Nên chỉ còn cái cuối cùng kia, chuyện trường thọ kia…”
Y ấp úng, Tưởng Như Tinh bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ra rồi! Ở trước đại hội võ lâm Nhạc Hoa sơn, vị bằng hữu đứng cạnh ta nói hồi trước bằng hữu của hắn nhìn thấy Thẩm Thương Minh, nói Thẩm Thương Minh tái hiện giang hồ! Khi đó ta cho là người kia uống say, không nghe hắn nói nhảm nhí gì tiếp theo. Có thật không? Thẩm Thương Minh còn sống?”
Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch đều cực kỳ kinh ngạc. Phong lưu kiếm Thẩm Thương Minh còn chưa có chết?! Vậy hắn năm nay đã hơn 200 tuổi, trường thọ đến độ thành lão yêu tinh rồi!
Chỉ có Thẩm Phi Kỳ không quá kinh ngạc: “Cái này… Cái này… Ta là cảm thấy có thể nha, ‘Bằng hữu ta nói’, ‘bằng hữu của bằng hữu ta nói’, nếu như bọn hắn không tận mắt thấy, tóm lại không thể tin hoàn toàn đi? Các ngươi dù sao cũng thỉnh thoảng nghe nói, ta làm con cháu Thẩm gia, từ nhỏ đến lớn, hàng năm nghe người ta nói nhìn thấy cao tổ gia gia của ta, ta chưa bao giờ tin tới giờ, người ta nói thì kệ người ta. Không chừng có người nào uống rượu say thuận miệng nói một câu, cuối cùng bị người người truyền miệng, trong lòng mọi người đều tin như vậy, trên đường nhìn thấy ai trông giống giống liền nói là cao tổ gia gia ta hiện thế, kết quả giả cũng thành thật, thật cũng thành giả, thực sự không rõ ràng. Không riêng gì cao tổ gia gia ta, tất cả mọi thứ hắn lưu lại, đều như vậy cả.”
Y liên tục nhiều lần nói vòng nói vo, ba người nghe đều thấy đầu óc mơ hồ, cụ thể chuyện gì xảy ra cũng không hiểu, mà sự rối ren của Thẩm Phi Kỳ họ đều hiểu rõ.
Chuyện này xấu chính là ở chỗ hai chữ “Thần bí”. Nhớ lúc đầu Thẩm Thương Minh đột nhiên mai danh ẩn tích trên giang hồ sau khi hắn được 108 tuổi. Có người nói lão già chết tiệt này rốt cục chết già, có người nói hắn là bởi vì nợ tình quá nhiều bị người giết, vào lúc đó, trên giang hồ nhận định là Thẩm Thương Minh đã chết. Hắn người này vẫn là nhàn vân dã hạc, chết ở khe suối nào không ai biết cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng qua mười mấy năm, mấy chục năm, có người sẽ lôi chuyện cũ ra, nói năm đó Thẩm Thương Minh vố không có chết, là ẩn cư đi luyện công. Bởi vì thời gian cách quá lâu, rất nhiều chuyện đã bị biến tấu tới mức không xác thực được, ai cũng không có cách nào tìm chứng cứ, một cái miệng truyền tin, có thể đảo chuyện tới long trời lở đất. Tin Thẩm Thương Minh trộm bí kíp võ học mấy đại tông cũng được truyền ra vào đâu khoảng này.
‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ không cần biết rốt cuộc có giấu bí kíp cùng bản đồ hay không, chỉ cần nói giá trị năm thanh kiếm, chúng nó vốn là hàng nóng. Nhiều người tranh cướp, tin tức lung ta lung tung liền nhiều hơn, người tin cũng nhiều lên.
“A a a a a!” Thẩm Phi Kỳ buồn bực mà vò tóc của chính mình, “Các ngươi thật không biết, ta sớm bị sự tình lung ta lung tung đó bức cho điên rồi! Ta ngày hôm nay tin, ngày mai không tin, hôm sau lại nghe ‘Truyền thuyết’ mới, lại tin nữa. Ta còn hận không thể đánh cho mình một trận! Mới tháng trước, ta đã quyết định chủ ý, không quan tâm người bên ngoài nói thế nào, tất cả đều là đánh rắm hết, ta một câu không tin! Kết quả hai ngày trước, cha ta bây giờ không được khỏe, thúc thúc ta nói một câu, nếu chúng ta có thể bắt được năm thanh kiếm của cao tổ gia gia, cha ta sẽ được cứu rồi. Thế là ta, ta lập tức, ta… Ta hi vọng mấy tin đó đều là thật, các ngươi hiểu chưa?”
Y nói đến phần sau, viền mắt thậm chí có chút đỏ. Y thường luôn cợt nhả, đặc biệt là đối với cô nương, y cả ngày quan tâm người khác, chưa bao giờ nói chuyện của mình. Ngày hôm nay lại nói hết cả những lời giấu trong lòng trong chớp mắt, giống như tinh thần đều bị rút đi, thực sự làm người ta đau lòng.
Kỷ Thanh Trạch yên lặng đi qua, đặt tay lên bờ vai y.
Cao Hiên Thần cắn môi một cái, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Ê, ngươi chưa từng thử bẻ ‘Sương’ kiếm xem một chút sao?”PL: Nay đăng vì trong nhà có người có chuyện vui=]]
Có thấy dạo này tui tăng tiến độ hơn hông?=]]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất