Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 72

Trước Sau
Edit: Phong Lữ

Bên này Cao Hiên Thần đang đánh nhau kịch liệt với Lục Mã, mà ở bên khác, có rất nhiều người muốn tới gần giúp hắn nhưng lại bị cản trở.

Mặc dù võ công Đỗ Nghi không cao lắm, nhưng đệ tử Thập Tam tông vây đánh y cũng không phải cao thủ gì, y dùng độc giấu ở tay áo đã đánh ngã ba người, ba người kia bụm mặt thống khổ lăn lộn trên đất, tiếng kêu rên thảm thiết khiến lòng người run sợ. Xung quanh Đỗ Nghi rất nhanh đã trống một mảng, dường như không có ai dám tới gần y.

Nhưng khi Đỗ Nghi nỗ lực tới gần Cao Hiên Thần để cứu viện, lập tức sẽ có người xông lên ngăn cản y, để tránh y gây bất lợi cho Lục Mã.

Lục Mã làm tông chủ mấy năm, rất có uy vọng ở Thập Tam tông, bây giờ mặc dù đã từ vị trí Tông chủ, nhưng cũng chỉ là một là hành động bất đắc dĩ, vẫn nhất hô bá ứng như cũ. Hôm nay những người cùng hắn đến vây đánh Cao Hiên Thần đều là những người cực kỳ trung thành với hắn.

Tuy Kỷ Thanh Trạch có võ công cao cường, nhưng từ lúc bắt đầu y đã bị đệ tử Thập Tam tông tập trung ‘chăm sóc’, y chỉ có hai tay, khó địch lại bốn tay, nhất thời cũng rất khó phá vòng vây.

Sau khi Cao Hiên Thần đắc thủ một kiếm, lại rơi vào thế giằng co với Lục Mã lần nữa. Thế tấn công của Lục Mã hung mãnh, lúc này Cao Hiên Thần phát huy Du Long thân pháp, bước chân hắn lướt như cao thủ, khó phân biệt được, rõ ràng nhìn thì thấy đang ở trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không bắt không tóm không được.

Không bao lâu, Lục Mã đã phát giác ra chỗ không đúng. Hắn đã từng giao thủ cùng rất nhiều anh hùng hảo hán trong chốn võ lâm, tu vi võ học cao thấp ra sao, tuy không nhìn thấy nhưng luôn cảm nhận được hai điểm cơ bản: chiêu thức linh hoạt đa dạng và nội lực thâm hậu. Một khi hai người đã giao thủ qua bảy, tám chiêu, chỉ cần không phải là mấy tên trẻ con miệng còn hôi sữa, thì còn lại đều liệu trước thắng thua trong lòng.

Luận bàn tỷ thí có lẽ có thể tới trăm chiêu, nhưng còn khi thực chiến sống còn thì rất hiếm khi hai người có thể qua mấy chục chiêu. Bởi vì hai bên đều xuất toàn lực, một chiêu đắc thủ hoặc là một chiêu không cẩn thận, không phải là địch chết thì chính là ta chết. Coi như hai người  có trình độ võ học ngang nhau, nhưng thể lực cũng có sự phân chia mạnh yếu, đợi khi một người đã hết sức, chính là lúc mất mạng.

Nhưng trận này của Lục Mã và Cao Hiên Thần lại khác với những trận hắn đã trải qua. Hắn cảm thấy hắn đã xuất ra toàn lực chém giết, nhưng Cao Hiên Thần lại như đang cùng hắn luận bàn, luôn có phần giữ lại. Nhưng hắn rất khó nói rõ được rốt cuộc Cao Hiên Thần đang giữ lại cái gì. Chỉ về thân thủ, rõ ràng Cao Hiên Thần ở trên hắn, hắn không thể chiếm ưu thế gì ở Cao Hiên Thần, chính mình lại xém bị người ta rạch bụng. Nhưng rõ ràng có thân thủ linh hoạt như thế, chiêu thức Cao Hiên Thần lựa chọn lại cực kỳ bảo thủ.



Phải biết rằng một thân công phu của Lục Mã là hắn tự mình tìm tòi ra, hắn luôn tìm ra những chỗ thực dụng nhất trong vô số trận thao luyện, tạo thành một bộ võ công thích hợp với bản thân mình nhất, còn Cao Hiên Thần học võ từ thuở nhỏ, lại học thêm rất nhiều binh khí ở Thiên hạ luận võ đường. Một người là xuất thân từ kinh nghiệm trường đời, một người xứng đáng được coi là người luyện võ “Chính thống”. Tuy Lục Mã là “Cao thủ từ dân gian”, nhưng đây cũng không có nghĩa là “Trường đời” hơn “Trường chính thống”. Nếu vậy thì sao cao thủ hàng đầu khắp thiên hạ không ở Thập Tam tông, điều này chứng minh sự tồn tại của những môn phái truyền thừa đời đời trong võ lâm cũng không phải không có ý nghĩa.

Hệ thống võ thuật là truyền tinh hoa của võ học cho người luyện võ, giúp người luyện võ chắt lọc ra những gì cần thiết, tiết kiệm được thời gian quý giá, học tập càng nhiều tinh hoa. Nhưng nếu là kẻ ngốc, không biết thế nào là tinh hoa, ngược lại chỉ có hại mà không lợi, dễ dàng rơi vào tử cục của hệ thống võ thuật, bị người ta lợi dụng phản chế. Cho nên với những người đi đường vòng như ‘trường đời’ có thể thành cao thủ, đem so với người cùng tài năng mà đi ‘trường chính thống’, thì nhất định vẫn là “trường chính thống” hơn một bậc.

Dù Cao Hiên Thần trẻ hơn Lục Mã nhiều, nhưng là thắng bởi điểm này. Kiếm pháp của hắn thuần thục và linh hoạt, vượt qua quyền thuật của Lục Mã. Theo lý thuyết, hắn chiếm phần ưu thế này, rõ ràng nắm chắc phần thắng, nhưng hắn lại không ngừng bỏ lỡ.

Ở phương diện của Lục Mã, thì hắn thấy Cao Hiên Thần có ý trêu đùa hắn mà không biết Cao Hiên Thần có nỗi khổ riêng. Hắn cũng không nhàn hạ thoải mái lĩnh giáo chiêu thức của Lục Mã, nhưng hắn lại không đủ nội lực giao đấu trực điện, đành phải tùy thời điểm mà đánh.

Không bao lâu sau, Cao Hiên Thần tìm thấy một cơ hội, đâm một kiếm về phía Lục Mã, lại nghe Kỷ Thanh Trạch cách đó không xa căng thẳng nhắc nhở: “Cẩn thận!!”

Dường như cùng lúc Kỷ Thanh Trạch lên tiếng, Cao Hiên Thần cảm thấy sau lưng lạnh lạnh, liền biết có người đánh lén. Đây vốn là một cơ hội tuyệt diệu, hắn không dễ dàng mới tìm được kẽ hở này của Lục Mã, trong xương cốt hắn cũng có sự háo thắng, không nỡ bỏ mất cơ hội như vậy. Nhưng mà bây giờ tính tình của hắn đã trầm ổn hơn trước một chút, thầm nghĩ mình không đáng phải mạo hiểm như vậy.

Khi mâu thuẫn giữa hai quyết định, hắn vẫn nhanh chóng lựa chọn thu chiêu né tránh. Nhưng mà chung quy vẫn chậm một bước. Hắn tránh được kẻ đánh lén sau lưng, nhưng Lục Mã thì lại làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy? Ngay khi Cao Hiên Thần nghiêng người tránh, Lục Mã đánh một chưởng tới ngực hắn!

Cao Hiên Thần chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, lỗ tai ù một tiếng! Hắn dường như nghe thấy có người hoảng hốt la lên, hoặc là chỉ do hắn tưởng tượng, bởi vì hết thảy âm thanh nghe thấy đều trở nên xa vời. Một chưởng mạnh mẽ này làm cho lục phủ ngũ tạng hắn bị chấn động mạnh, đau đớn chỉ là phần phụ, đáng chán hơn là người hắn đều đã tê rần, suýt nữa không cầm nổi kiếm.

Điều duy nhất đáng mừng chính là Lục Mã sau một chưởng đắc thủ, lại không có thừa thắng truy kích. Hắn cũng bị biến cố bất thình lình làm kinh ngạc.

Khi hắn thống lĩnh một đám đệ tử Thập Tam tông tới đây, là vì báo thù cho Ngưu Đại Đầu, giết chết Cao Hiên Thần, chứ không phải vì so sánh hơn thua với Cao Hiên Thần. Giữa bọn họ không có quy tắc một chọi một gì. Sở dĩ lúc trước không có ai nhúng tay là do mấy người bị đối thủ giữ lấy, mấy người khác thấy thế trận khó lường nên cũng không tìm được cơ hội ra tay.

Vừa mới có một tên đệ tử Thập Tam tông không sợ chết xông lên làm rối, theo lẽ thường thì cao thủ có tu vi như Cao Hiên Thần sẽ không quan tâm mấy kẻ hỗn tạp như vậy, chỉ cần xoay tay lại dùng một kiếm giải quyết. Nhưng hắn lại như không biết có người đánh lén sau lưng. Ngũ giác và sự nhạy cảm của hắn hoàn toàn không xứng với trình độ võ học!



Lục Mã giật mình một chốc, rốt cuộc đã hiểu ra chỗ không đúng là gì. Hắn không dám tin nói: “Ngươi… không có nội lực?”

Cao Hiên Thần lấy kiếm chống mình, thở dốc mấy hơi, cuối cùng cũng coi như dằn được sự choáng váng một chút, cố gắng lấy hơi, nắm chặt kiếm lên.

Hắn không trả lời câu hỏi của Lục Mã, nhưng mà không trả lời đã là một loại đáp án.

Lục Mã quả thực mừng như điên, lập tức giơ lên nắm đấm thép tấn công tới!

Quyền pháp của hắn vốn đã phóng khoáng, lúc này quả thực có thể coi là phóng đãng luôn. Một đôi nắm đấm thép như xé gió mà tới, song quyền chia ra, một quyền đánh tới bụng Cao Hiên Thần, một quyền đấm thẳng tới mặt Cao Hiên Thần!

Cao Hiên Thần giơ kiếm đỡ đòn, nhưng mà sau khi bị thương hắn cũng chỉ có thể gắng gượng cầm kiếm, làm sao có thể chống đỡ? “Binh” một tiếng, Thanh Tuyết kiếm bị đánh bay khỏi tay, chính hắn cũng lảo đảo lùi về mấy bước.

“Giáo chủ!” “Thiếu Lạp!!” Những người thấy tình cảnh này đều cuống lên, Kỷ Thanh Trạch cũng cầm kiếm bản to trong tay ra sức hết mức, một kiếm đánh xuống, hiện ra khí thế Du Long kiếm khai sơn phân hải, trong nháy mắt chém giết mấy người!

Y xông ra khỏi vòng vây, vọt tới chỗ Cao Hiên Thần!

Nhưng mà nước xa không dập được lửa gần, Lục Mã sao có thể đợi viện binh tới cứu Cao Hiên Thần? Cao Hiên Thần chật vật lùi lại, hắn lại sấn bước đuổi theo, nội lực mạnh mẽ dồn vào hai tay, vung quyền không chút e dè!

Tay Cao Hiên Thần đã mất binh khí, trong lúc cấp bách không thể không thử xuất ra chút gì từ trong đan điền quặn đau, xuất chưởng đón lấy nắm đấm thép của Lục Mã!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau