Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án
Chương 78
Edit: Phong Lữ
Khi Kỷ Thanh Trạch đi đến rừng trúc, Kỷ Bách Vũ đã ở đó chờ y.
Sắc trời đã tối, ánh sáng trong rừng trúc chỉ dựa vào đèn đuốc ở nơi cư trú của các đệ tử cách đó không xa truyền đến rọi sáng.
Kỷ Thanh Trạch đi tới chỗ cách Kỷ Bách Vũ còn bảy, tám bước thì dừng lại: “… Cha.”
Kỷ Bách Vũ quay người lại, thấy Kỷ Thanh Trạch đứng xa như vậy, nhíu chặt lông mày. Hắn lạnh lùng hỏi: “Kẻ đi cùng với ngươi sáng nay là tiểu tử thối nhà ai?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngũ Luân phái, Hàn Dục Trừng.”
“Ngũ Luân phái?” Kỷ Bách Vũ nhíu mày. Thiếu niên gặp lúc sáng kia thân thủ vô cùng tốt, hắn còn tưởng là đệ tử danh môn nào, không ngờ chỉ là một Ngũ Luân phái đến tên còn chưa nghe qua.
Kỷ Bách Vũ cười lạnh nói: “Thực đúng là người tụ theo loại, vật họp theo bầy.”
Hắn nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Thứ ngỗ nghịch, còn không quỳ xuống!”
Kỷ Thanh Trạch vốn đã chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ, Kỷ Bách Vũ sai người tới gọi y, y biết ngay là không có chuyện tốt đẹp gì. Nhưng mà y lại không thể không đến. Nếu như y vẫn là đứa trẻ mười tuổi lúc trước, Kỷ Bách Vũ bảo y quỳ xuống, y hẳn cũng quỳ xuống, nhưng bây giờ đã không còn giống như xưa.
Kỷ Thanh Trạch hỏi: “Phụ thân, tại sao?”
Gặp lại sau nhiều năm, trong mắt Kỷ Bách Vũ, Kỷ Thanh Trạch vẫn là đứa nhỏ năm ấy, thấy y dám không nghe lời, không khỏi giận lên, bước nhanh về phía trước: “Ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi có nghe không hả?!”
Kỷ Thanh Trạch theo bản năng mà lui về sau hai bước.
Động tác né tránh của y động vào vảy ngược của Kỷ Bách Vũ. Ban ngày, Kỷ Bách Vũ kiêng kỵ sĩ diện nên không tiện giáo huấn người khác, buổi tối tối trời lại ít người nên hắn không kiêng dè gì nữa, lập tức rút vỏ kiếm ra làm gậy bản, quất tới Kỷ Thanh Trạch!
“Bởi vì ngươi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa!”
Kỷ Thanh Trạch không dám đánh trả, hoang mang né tránh, chợt nghe ngoài rừng có tiếng thét lên: “Cút ra thứ chó má nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, người cũng đến. Cao Hiên Thần như một cơn gió từ ngoài rừng bay tới, bảo hộ ở trước người Kỷ Thanh Trạch, giơ kiếm ngăn vỏ kiếm của Kỷ Bách Vũ lại, trợn mắt nhìn gã.
Cao Hiên Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Đã bảo ngươi đừng đến, cứ để cho hắn ở rừng trúc làm mồi cho muỗi đi, ngươi còn ráng tới cho hắn trút giận. Thiệt là tức chết ta rồi!”
Kỷ Bách Vũ kinh ngạc sững người, ngay cả Kỷ Thanh Trạch cũng chưa từng nghe Cao Hiên Thần mắng thô tục như vậy, cũng cả kinh. Lúc Kỷ Bách Vũ phái người đến truyền lời, Cao Hiên Thần đang ở trong phòng Kỷ Thanh Trạch. Hắn không đồng ý cho Kỷ Thanh Trạch ra gặp Kỷ Bách Vũ. Tuy rằng Kỷ Thanh Trạch không thuận theo như trước, nhưng cũng không đến nỗi đùng một cái biến thành đứa con ngỗ nghịch, nên rốt cuộc vẫn đi. Cao Hiên Thần không thể làm gì khác hơn là lén lút theo tới.
Kỷ Bách Vũ sau khi kinh ngạc thì giận tím mặt: “Súc sinh không biết lớn nhỏ! Hồi sáng ta đã không tính toán với ngươi, ngươi còn lên mặt lớn lối! Hôm nay phải dạy dỗ cho các ngươi một chút, thiệt không biết trời cao đất dày!”
Cao Hiên Thần rất kị nghe mấy lời ỷ lớn rồi lên mặt dạy đời này, lập tức cười lạnh một tiếng, rồi đá một cước tới miệng Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, nếu bị chiêu như thế đá trúng miệng thì thực sự làm không nổi danh Du Long kiếm. Thân thể gã lập tức lùi về sau tránh đi.
Cao Hiên Thần ra một đòn không trúng, lại dùng cách hung hăng nhất để khiêu khích. Lửa giận của cả hai đều dâng cao hết mức, không thèm phí lời nửa câu, Kỷ Bách Vũ rút kiếm bản to ra quét ngang tới, Cao Hiên Thần cũng đón nhận không sợ hãi chút nào!
Chỉ thấy Cao Hiên Thần đạp kiếm phi thân, dùng một cước đá đến mặt Kỷ Bách Vũ. Kỷ Bách Vũ ngửa người ra sau, rút kiếm phản chiêu, Cao Hiên Thần lộn nhào một cái né qua. Nếu như bảo kiếm Cao Hiên Thần giống như rắn giảo hoạt độc ác, thì kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ lại như mãng xà, đầy lực bộc phát, không chỉ mạnh mà còn nhanh, thoáng chốc đã bức đến ngay trước mắt!
Cao Hiên Thần khá kinh hãi, nhưng cũng không chút hoang mang, trường kiếm trong tay va vào kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ. Hắn vừa mới xuất kiếm, đương nhiên không thể đấu sức cùng Kỷ Bách Vũ, nhưng mà hắn dùng lực từ hông đẩy lên, mũi kiếm chạm vào nhau, thân thể hắn thả lỏng, dựa vào lực đàn hồi mà đẩy cơ thể mình về phía sau, nhẹ nhàng khéo léo tránh được chiêu thức của Kỷ Bách Vũ.
Giao thủ chỉ chốc lát, cả hai người đều hoảng sợ.
Trước đây Cao Hiên Thần chưa từng đánh nhau nghiêm túc với cao thủ nhất lưu trên giang hồ, nên dù sao cũng có chút nghé con không sợ cọp, còn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh người giỏi nhất trong các đệ tử Thiên hạ luận võ đường thì sẽ không kém hơn Kỷ Bách Vũ là bao, không chừng khi xuất toàn lực, lại thêm một chút may mắn, hắn vẫn có thể lấy yếu chế mạnh. Nhưng mà sau hai, ba chiêu qua đi, hắn mới phát hiện, sự chênh lệch của hắn với Du Long kiếm, quả thật không thể chỉ xuất toàn lực là có thể san bằng.
Nhưng dù Cao Hiên Thần tự kiêu, Kỷ Bách Vũ cũng có phần khinh địch. Gã vốn không để thiếu niên còn vắt mũi chưa sạch này vào mắt, nhưng sau mấy chiêu, Cao Hiên Thần lại đều có thể ứng đối.
Trước khi giao thủ, Cao Hiên Thần nghĩ bản thân và Kỷ Bách Vũ chênh lệch không bao nhiêu, còn Kỷ Bách Vũ cho là bọn họ khác cách biệt nhau một trời một vực. Nhưng mà sau khi giao thủ, Cao Hiên Thần phát hiện mình và Kỷ Bách Vũ còn cách biệt rất lớn, ngược lại là Kỷ Bách Vũ phát hiện bọn họ đã cách nhau không xa.
Cái gọi là tiền bối, đơn giản là nhập đạo sớm hơn vãn bối, là đã từng bước trải qua quá trình trưởng thành trước vãn bối. Ở trong mắt vãn bối thì luôn ước lượng sự chênh lệch trình độ giữa mình và tiền bối, mà ở trong mắt tiền bối, thì họ lại cân nhắc ước lượng cách biệt giữa mình và vãn bối đó có thể dùng thời gian bao lâu để bù đắp. Với địa vị trên giang hồ của Kỷ Bách Vũ, hắn không khó nhìn ra, thiếu niên Ngũ Luân phái này chỉ cách biệt với hắn ngắn ngủi có mấy năm —— e là còn ngắn hơn so với hắn đánh giá—— điều này làm cho hắn lửa giận công tâm.
Tâm thái xoay chuyển khiến phong cách xuất chiêu của hai người cũng đã xảy ra chuyển biến. Cao Hiên Thần vốn ba đầu đang giận dữ thì từ thế tấn công chuyển thành phòng thủ, còn Kỷ Bách Vũ lại như bị người giẫm phải chân đau, chiêu thức càng ác liệt hơn.
Thân kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ đột nhiên đánh tới vai Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần lui một bước, Kỷ Bách Vũ lập tức đuổi tới, khiến cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Chiêu thức của gã nhanh mà trôi chảy, là loại chiêu thức Cao Hiên Thần chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho hắn hầu như không kịp phản kích, không thể không xốc lại tinh thần quan sát chiêu thức của Kỷ Bách Vũ.
Hắn xoay người một cái, Cao Hiên Thần nháy mắt với Kỷ Thanh Trạch, ra hiệu cho y đi trước. Hắn cho là Kỷ Bách Vũ kiểu gì cũng không dám động thủ giết người ở Thiên hạ luận võ đường, đơn giản chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút. Chỉ cần Kỷ Thanh Trạch đi, hắn lại tìm cơ hội tránh đi là được. Hắn cũng không ngại mất mặt vì đánh không lại Kỷ Bách Vũ, chỉ cần Kỷ Thanh Trạch không chịu thiệt, hắn coi như đã đạt mục đích hôm nay.
Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch sao lại chịu đi. Y biết ý định của Cao Hiên Thần, cũng biết tính khí Kỷ Bách Vũ. Kỷ Bách Vũ không thể trút giận lên người y, đương nhiên sẽ nhắm tới Cao Hiên Thần để trút giận, dù không dám đánh chết hay đánh tàn phế, thì gã cũng sẽ không để Cao Hiên Thần lành lặn trở về. Việc này do y mà xảy ra, y không thể để một mình Cao Hiên Thần ở lại.
Bỗng nhiên, Kỷ Thanh Trạch giật thót tim, kêu lên: “Cẩn thận!”
Kỷ Bách Vũ dùng một chiêu “Long đằng”, đại kiếm chém vào không khí. Cao Hiên Thần cũng không biết Du Long kiếm pháp, dò xét chút rồi quay người đón nhận, nhưng không ngờ đây là cái bẫy của Kỷ Bách Vũ, mũi chân gã đá một cái, kiếm bản to khá nặng bắn lên, quét thẳng tới ngực Cao Hiên Thần!
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt, Cao Hiên Thần phát hiện không ổn, lại nghĩ muốn tránh, nhưng đã chậm.
Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên đâm xéo vào, chặn xuống binh khí trong tay Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ giật nảy cả mình, Cao Hiên Thần cũng sững sờ, lập tức bứt ra lùi về sau.
Từ nãy đến giờ khi hai người đánh nhau, Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn không dám tùy tiện ra tay, chỉ vì y bị hai chữ hiếu đạo đè nặng. Nhưng mà thấy Cao Hiên Thần sắp chịu thiệt, y lại không kịp nghĩ nhiều, gần như theo bản năng mà xông vào cuộc chiến. Cao Hiên Thần không biết Du Long kiếm, nhưng y lại rất quen với đường đi nước bước của Du Long kiếm pháp, một kiếm nhìn như tầm thường, nhưng lại chọn trúng góc độ khó chịu nhất với Kỷ Bách Vũ, khiến Kỷ Bách Vũ chỉ có thể trơ mắt bỏ mất một cơ hội tốt, để Cao Hiên Thần dễ dàng thoát thân.
Kỷ Bách Vũ giận dữ, nâng khủy tay đánh tới ngực Kỷ Thanh Trạch!
Với người tập võ, khi đang nghiêm túc so chiêu, trong nháy mắt đã có thể quyết ra thắng bại, chiêu thức càng nhanh thì càng thiếu cẩn trọng. Kỷ Thanh Trạch thế mà lại ra tay, y gần đây vừa luyện tập quyền pháp, đối mặt thế tấn công của phụ thân, y hoàn toàn là theo bản năng mà lấy bàn tay đẩy khuỷu tay Kỷ Bách Vũ ra, đồng thời đánh khuỷu tay mình vào, đụng mạnh phải ngực Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ nhất thời lui hai bước, sắc mặt trắng bệch mà đứng lại. Một khuỷu tay này của Kỷ Thanh Trạch cũng không nhẹ, Kỷ Bách Vũ bị đánh trúng ngực, hồi lâu mới thở ra được một hơi.
Lúc này Kỷ Thanh Trạch mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt trắng không còn giọt máu, vẻ mặt hoang mang không biết làm sao, giống như y mới là người bị đánh cho thở không ra hơi.
Kỷ Bách Vũ không tin nổi. Ngoại trừ không ngờ Kỷ Thanh Trạch sẽ động thủ với gã, việc gã càng khó tin là chỉ ngắn ngủi hai chiêu, mà gã đã rơi xuống thế hạ phong! Đây cũng không phải là do võ công Kỷ Thanh Trạch đã mạnh hơn hắn, nhưng mà khi hai người giao thủ, tu vi võ công cao thấp chỉ là một phần, ví dụ về cao thủ trên giang hồ thất bại trong tay kẻ yếu hơn thì nơi nào cũng có, thậm chí còn có người võ công cao hơn nhiều mà vẫn thua kẻ kém hơn. Nhân tố quyết định thắng lợi có rất nhiều, kinh nghiệm cũng có, ý thức cũng có, tâm thái cũng có —— nói tóm lại, một khuỷu tay này đánh cho Kỷ Bách Vũ trời đất quay cuồng, chuyện khiến gã kinh hoảng nhất đã xảy ra: Ít nhất ở phương diện nào đó, Kỷ Thanh Trạch thế mà lại vượt qua gã!!
Kỷ Thanh Trạch há miệng, muốn nói cái gì, rồi lại không nói ra được. Cao Hiên Thần nắm lấy tay y, không nói gì chỉ kéo y đi: “Đi!”
Kỷ Thanh Trạch không giãy dụa, cùng hắn chạy ra khỏi rừng trúc.
Vừa ra khỏi rừng trúc thì gặp được Kỷ Chính Trường đang đi tới chỗ này.
Kỷ Chính Trường nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần, hơi run run, sau đó vẻ mặt quẫn bách mà đứng ở đó, môi lưỡi giật giật, còn chưa kịp nói ra cái gì, Cao Hiên Thần đã không thèm nhìn y, trực tiếp lôi Kỷ Thanh Trạch đi ngang qua cạnh hắn.
Đi ra một đoạn đường, Kỷ Thanh Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy Kỷ Chính Trường còn đứng ở nơi đó, vô cùng mờ mịt.
Hai người trở về nhà, Cao Hiên Thần đóng cửa lại, hưng phấn nói: “Ha, vừa nãy ngươi thực sự làm quá đẹp!”
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch vẫn khó coi như tước, khẽ lắc đầu, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Cao Hiên Thần bèn không nói nữa.
Lúc này trời đã rất muộn, nếu không có Kỷ Bách Vũ sinh sự, lúc này bọn họ vốn đã ngủ rồi. Hai người trở lại trên giường nằm xuống, nhưng Kỷ Thanh Trạch sao có thể ngủ được. Y nghiêng người đối diện với mặt tường, tâm trí rối như tơ vò, khi thì nghĩ chuyện đã qua, khi thì nghĩ chuyện vừa rồi, khi thì nghĩ ngày mai nên làm gì.
Một lát sau, một chân gác nặng lên người y, khiến y thoát ra khỏi mớ suy nghĩ lung tung không ít.
Kỷ Thanh Trạch nhỏ giọng nói: “Ngươi còn chưa ngủ?”
Cao Hiên Thần ngáp một cái nói: “Tại biết ngươi nghĩ nhiều chứ ta mệt chết rồi.”
Hắn vung cánh tay một cái, cũng gác qua người Kỷ Thanh Trạch: “Khi còn bé, mỗi khi nghĩ nhiều ngủ không được, thì ta đắp thêm mấy cái chăn, trên người bị đè nặng, thế là không nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.”
Dừng lại một chút, hắn trở mình, đơn giản áp cả người lên người Kỷ Thanh Trạch, kề sát lưng với y.
Kỷ Thanh Trạch nhất thời hoảng lên: “Ngươi làm cái gì thế?”
Cao Hiên Thần cười khì khì, hơi ấm phả lên cổ Kỷ Thanh Trạch. Tay hắn từ dưới vòng lên ôm eo Kỷ Thanh Trạch: “Cứ như vậy mà ngủ, ta bảo đảm ngươi không nghĩ bậy nghĩ bạ nữa!” Nói rồi ngáp một cái, chép miệng một cái, cọ hai má ấm ấm lên gáy Kỷ Thanh Trạch mấy lần, rồi thực sự coi Kỷ Thanh Trạch như cái đệm giường mà đè lên ngủ.
Sự thực chứng minh, giải pháp của Cao Hiên Thần chỉ là nói hưu nói vượn —— suốt một buổi tối, Kỷ Thanh Trạch không chỉ không hề ngủ ngon, mà còn suy nghĩ miên man lung tung hơn.
Khi Kỷ Thanh Trạch đi đến rừng trúc, Kỷ Bách Vũ đã ở đó chờ y.
Sắc trời đã tối, ánh sáng trong rừng trúc chỉ dựa vào đèn đuốc ở nơi cư trú của các đệ tử cách đó không xa truyền đến rọi sáng.
Kỷ Thanh Trạch đi tới chỗ cách Kỷ Bách Vũ còn bảy, tám bước thì dừng lại: “… Cha.”
Kỷ Bách Vũ quay người lại, thấy Kỷ Thanh Trạch đứng xa như vậy, nhíu chặt lông mày. Hắn lạnh lùng hỏi: “Kẻ đi cùng với ngươi sáng nay là tiểu tử thối nhà ai?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngũ Luân phái, Hàn Dục Trừng.”
“Ngũ Luân phái?” Kỷ Bách Vũ nhíu mày. Thiếu niên gặp lúc sáng kia thân thủ vô cùng tốt, hắn còn tưởng là đệ tử danh môn nào, không ngờ chỉ là một Ngũ Luân phái đến tên còn chưa nghe qua.
Kỷ Bách Vũ cười lạnh nói: “Thực đúng là người tụ theo loại, vật họp theo bầy.”
Hắn nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Thứ ngỗ nghịch, còn không quỳ xuống!”
Kỷ Thanh Trạch vốn đã chuẩn bị nghỉ ngơi đi ngủ, Kỷ Bách Vũ sai người tới gọi y, y biết ngay là không có chuyện tốt đẹp gì. Nhưng mà y lại không thể không đến. Nếu như y vẫn là đứa trẻ mười tuổi lúc trước, Kỷ Bách Vũ bảo y quỳ xuống, y hẳn cũng quỳ xuống, nhưng bây giờ đã không còn giống như xưa.
Kỷ Thanh Trạch hỏi: “Phụ thân, tại sao?”
Gặp lại sau nhiều năm, trong mắt Kỷ Bách Vũ, Kỷ Thanh Trạch vẫn là đứa nhỏ năm ấy, thấy y dám không nghe lời, không khỏi giận lên, bước nhanh về phía trước: “Ta bảo ngươi quỳ xuống, ngươi có nghe không hả?!”
Kỷ Thanh Trạch theo bản năng mà lui về sau hai bước.
Động tác né tránh của y động vào vảy ngược của Kỷ Bách Vũ. Ban ngày, Kỷ Bách Vũ kiêng kỵ sĩ diện nên không tiện giáo huấn người khác, buổi tối tối trời lại ít người nên hắn không kiêng dè gì nữa, lập tức rút vỏ kiếm ra làm gậy bản, quất tới Kỷ Thanh Trạch!
“Bởi vì ngươi bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa!”
Kỷ Thanh Trạch không dám đánh trả, hoang mang né tránh, chợt nghe ngoài rừng có tiếng thét lên: “Cút ra thứ chó má nhà ngươi!”
Vừa dứt lời, người cũng đến. Cao Hiên Thần như một cơn gió từ ngoài rừng bay tới, bảo hộ ở trước người Kỷ Thanh Trạch, giơ kiếm ngăn vỏ kiếm của Kỷ Bách Vũ lại, trợn mắt nhìn gã.
Cao Hiên Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Đã bảo ngươi đừng đến, cứ để cho hắn ở rừng trúc làm mồi cho muỗi đi, ngươi còn ráng tới cho hắn trút giận. Thiệt là tức chết ta rồi!”
Kỷ Bách Vũ kinh ngạc sững người, ngay cả Kỷ Thanh Trạch cũng chưa từng nghe Cao Hiên Thần mắng thô tục như vậy, cũng cả kinh. Lúc Kỷ Bách Vũ phái người đến truyền lời, Cao Hiên Thần đang ở trong phòng Kỷ Thanh Trạch. Hắn không đồng ý cho Kỷ Thanh Trạch ra gặp Kỷ Bách Vũ. Tuy rằng Kỷ Thanh Trạch không thuận theo như trước, nhưng cũng không đến nỗi đùng một cái biến thành đứa con ngỗ nghịch, nên rốt cuộc vẫn đi. Cao Hiên Thần không thể làm gì khác hơn là lén lút theo tới.
Kỷ Bách Vũ sau khi kinh ngạc thì giận tím mặt: “Súc sinh không biết lớn nhỏ! Hồi sáng ta đã không tính toán với ngươi, ngươi còn lên mặt lớn lối! Hôm nay phải dạy dỗ cho các ngươi một chút, thiệt không biết trời cao đất dày!”
Cao Hiên Thần rất kị nghe mấy lời ỷ lớn rồi lên mặt dạy đời này, lập tức cười lạnh một tiếng, rồi đá một cước tới miệng Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, nếu bị chiêu như thế đá trúng miệng thì thực sự làm không nổi danh Du Long kiếm. Thân thể gã lập tức lùi về sau tránh đi.
Cao Hiên Thần ra một đòn không trúng, lại dùng cách hung hăng nhất để khiêu khích. Lửa giận của cả hai đều dâng cao hết mức, không thèm phí lời nửa câu, Kỷ Bách Vũ rút kiếm bản to ra quét ngang tới, Cao Hiên Thần cũng đón nhận không sợ hãi chút nào!
Chỉ thấy Cao Hiên Thần đạp kiếm phi thân, dùng một cước đá đến mặt Kỷ Bách Vũ. Kỷ Bách Vũ ngửa người ra sau, rút kiếm phản chiêu, Cao Hiên Thần lộn nhào một cái né qua. Nếu như bảo kiếm Cao Hiên Thần giống như rắn giảo hoạt độc ác, thì kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ lại như mãng xà, đầy lực bộc phát, không chỉ mạnh mà còn nhanh, thoáng chốc đã bức đến ngay trước mắt!
Cao Hiên Thần khá kinh hãi, nhưng cũng không chút hoang mang, trường kiếm trong tay va vào kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ. Hắn vừa mới xuất kiếm, đương nhiên không thể đấu sức cùng Kỷ Bách Vũ, nhưng mà hắn dùng lực từ hông đẩy lên, mũi kiếm chạm vào nhau, thân thể hắn thả lỏng, dựa vào lực đàn hồi mà đẩy cơ thể mình về phía sau, nhẹ nhàng khéo léo tránh được chiêu thức của Kỷ Bách Vũ.
Giao thủ chỉ chốc lát, cả hai người đều hoảng sợ.
Trước đây Cao Hiên Thần chưa từng đánh nhau nghiêm túc với cao thủ nhất lưu trên giang hồ, nên dù sao cũng có chút nghé con không sợ cọp, còn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh người giỏi nhất trong các đệ tử Thiên hạ luận võ đường thì sẽ không kém hơn Kỷ Bách Vũ là bao, không chừng khi xuất toàn lực, lại thêm một chút may mắn, hắn vẫn có thể lấy yếu chế mạnh. Nhưng mà sau hai, ba chiêu qua đi, hắn mới phát hiện, sự chênh lệch của hắn với Du Long kiếm, quả thật không thể chỉ xuất toàn lực là có thể san bằng.
Nhưng dù Cao Hiên Thần tự kiêu, Kỷ Bách Vũ cũng có phần khinh địch. Gã vốn không để thiếu niên còn vắt mũi chưa sạch này vào mắt, nhưng sau mấy chiêu, Cao Hiên Thần lại đều có thể ứng đối.
Trước khi giao thủ, Cao Hiên Thần nghĩ bản thân và Kỷ Bách Vũ chênh lệch không bao nhiêu, còn Kỷ Bách Vũ cho là bọn họ khác cách biệt nhau một trời một vực. Nhưng mà sau khi giao thủ, Cao Hiên Thần phát hiện mình và Kỷ Bách Vũ còn cách biệt rất lớn, ngược lại là Kỷ Bách Vũ phát hiện bọn họ đã cách nhau không xa.
Cái gọi là tiền bối, đơn giản là nhập đạo sớm hơn vãn bối, là đã từng bước trải qua quá trình trưởng thành trước vãn bối. Ở trong mắt vãn bối thì luôn ước lượng sự chênh lệch trình độ giữa mình và tiền bối, mà ở trong mắt tiền bối, thì họ lại cân nhắc ước lượng cách biệt giữa mình và vãn bối đó có thể dùng thời gian bao lâu để bù đắp. Với địa vị trên giang hồ của Kỷ Bách Vũ, hắn không khó nhìn ra, thiếu niên Ngũ Luân phái này chỉ cách biệt với hắn ngắn ngủi có mấy năm —— e là còn ngắn hơn so với hắn đánh giá—— điều này làm cho hắn lửa giận công tâm.
Tâm thái xoay chuyển khiến phong cách xuất chiêu của hai người cũng đã xảy ra chuyển biến. Cao Hiên Thần vốn ba đầu đang giận dữ thì từ thế tấn công chuyển thành phòng thủ, còn Kỷ Bách Vũ lại như bị người giẫm phải chân đau, chiêu thức càng ác liệt hơn.
Thân kiếm bản to của Kỷ Bách Vũ đột nhiên đánh tới vai Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần lui một bước, Kỷ Bách Vũ lập tức đuổi tới, khiến cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Chiêu thức của gã nhanh mà trôi chảy, là loại chiêu thức Cao Hiên Thần chưa bao giờ tiếp xúc qua, khiến cho hắn hầu như không kịp phản kích, không thể không xốc lại tinh thần quan sát chiêu thức của Kỷ Bách Vũ.
Hắn xoay người một cái, Cao Hiên Thần nháy mắt với Kỷ Thanh Trạch, ra hiệu cho y đi trước. Hắn cho là Kỷ Bách Vũ kiểu gì cũng không dám động thủ giết người ở Thiên hạ luận võ đường, đơn giản chỉ muốn dạy dỗ bọn họ một chút. Chỉ cần Kỷ Thanh Trạch đi, hắn lại tìm cơ hội tránh đi là được. Hắn cũng không ngại mất mặt vì đánh không lại Kỷ Bách Vũ, chỉ cần Kỷ Thanh Trạch không chịu thiệt, hắn coi như đã đạt mục đích hôm nay.
Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch sao lại chịu đi. Y biết ý định của Cao Hiên Thần, cũng biết tính khí Kỷ Bách Vũ. Kỷ Bách Vũ không thể trút giận lên người y, đương nhiên sẽ nhắm tới Cao Hiên Thần để trút giận, dù không dám đánh chết hay đánh tàn phế, thì gã cũng sẽ không để Cao Hiên Thần lành lặn trở về. Việc này do y mà xảy ra, y không thể để một mình Cao Hiên Thần ở lại.
Bỗng nhiên, Kỷ Thanh Trạch giật thót tim, kêu lên: “Cẩn thận!”
Kỷ Bách Vũ dùng một chiêu “Long đằng”, đại kiếm chém vào không khí. Cao Hiên Thần cũng không biết Du Long kiếm pháp, dò xét chút rồi quay người đón nhận, nhưng không ngờ đây là cái bẫy của Kỷ Bách Vũ, mũi chân gã đá một cái, kiếm bản to khá nặng bắn lên, quét thẳng tới ngực Cao Hiên Thần!
Tất cả đều diễn ra trong chớp mắt, Cao Hiên Thần phát hiện không ổn, lại nghĩ muốn tránh, nhưng đã chậm.
Nhưng vào lúc này, một thanh trường kiếm đột nhiên đâm xéo vào, chặn xuống binh khí trong tay Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ giật nảy cả mình, Cao Hiên Thần cũng sững sờ, lập tức bứt ra lùi về sau.
Từ nãy đến giờ khi hai người đánh nhau, Kỷ Thanh Trạch vẫn luôn không dám tùy tiện ra tay, chỉ vì y bị hai chữ hiếu đạo đè nặng. Nhưng mà thấy Cao Hiên Thần sắp chịu thiệt, y lại không kịp nghĩ nhiều, gần như theo bản năng mà xông vào cuộc chiến. Cao Hiên Thần không biết Du Long kiếm, nhưng y lại rất quen với đường đi nước bước của Du Long kiếm pháp, một kiếm nhìn như tầm thường, nhưng lại chọn trúng góc độ khó chịu nhất với Kỷ Bách Vũ, khiến Kỷ Bách Vũ chỉ có thể trơ mắt bỏ mất một cơ hội tốt, để Cao Hiên Thần dễ dàng thoát thân.
Kỷ Bách Vũ giận dữ, nâng khủy tay đánh tới ngực Kỷ Thanh Trạch!
Với người tập võ, khi đang nghiêm túc so chiêu, trong nháy mắt đã có thể quyết ra thắng bại, chiêu thức càng nhanh thì càng thiếu cẩn trọng. Kỷ Thanh Trạch thế mà lại ra tay, y gần đây vừa luyện tập quyền pháp, đối mặt thế tấn công của phụ thân, y hoàn toàn là theo bản năng mà lấy bàn tay đẩy khuỷu tay Kỷ Bách Vũ ra, đồng thời đánh khuỷu tay mình vào, đụng mạnh phải ngực Kỷ Bách Vũ!
Kỷ Bách Vũ nhất thời lui hai bước, sắc mặt trắng bệch mà đứng lại. Một khuỷu tay này của Kỷ Thanh Trạch cũng không nhẹ, Kỷ Bách Vũ bị đánh trúng ngực, hồi lâu mới thở ra được một hơi.
Lúc này Kỷ Thanh Trạch mới ý thức được mình vừa làm gì, mặt trắng không còn giọt máu, vẻ mặt hoang mang không biết làm sao, giống như y mới là người bị đánh cho thở không ra hơi.
Kỷ Bách Vũ không tin nổi. Ngoại trừ không ngờ Kỷ Thanh Trạch sẽ động thủ với gã, việc gã càng khó tin là chỉ ngắn ngủi hai chiêu, mà gã đã rơi xuống thế hạ phong! Đây cũng không phải là do võ công Kỷ Thanh Trạch đã mạnh hơn hắn, nhưng mà khi hai người giao thủ, tu vi võ công cao thấp chỉ là một phần, ví dụ về cao thủ trên giang hồ thất bại trong tay kẻ yếu hơn thì nơi nào cũng có, thậm chí còn có người võ công cao hơn nhiều mà vẫn thua kẻ kém hơn. Nhân tố quyết định thắng lợi có rất nhiều, kinh nghiệm cũng có, ý thức cũng có, tâm thái cũng có —— nói tóm lại, một khuỷu tay này đánh cho Kỷ Bách Vũ trời đất quay cuồng, chuyện khiến gã kinh hoảng nhất đã xảy ra: Ít nhất ở phương diện nào đó, Kỷ Thanh Trạch thế mà lại vượt qua gã!!
Kỷ Thanh Trạch há miệng, muốn nói cái gì, rồi lại không nói ra được. Cao Hiên Thần nắm lấy tay y, không nói gì chỉ kéo y đi: “Đi!”
Kỷ Thanh Trạch không giãy dụa, cùng hắn chạy ra khỏi rừng trúc.
Vừa ra khỏi rừng trúc thì gặp được Kỷ Chính Trường đang đi tới chỗ này.
Kỷ Chính Trường nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần, hơi run run, sau đó vẻ mặt quẫn bách mà đứng ở đó, môi lưỡi giật giật, còn chưa kịp nói ra cái gì, Cao Hiên Thần đã không thèm nhìn y, trực tiếp lôi Kỷ Thanh Trạch đi ngang qua cạnh hắn.
Đi ra một đoạn đường, Kỷ Thanh Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy Kỷ Chính Trường còn đứng ở nơi đó, vô cùng mờ mịt.
Hai người trở về nhà, Cao Hiên Thần đóng cửa lại, hưng phấn nói: “Ha, vừa nãy ngươi thực sự làm quá đẹp!”
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch vẫn khó coi như tước, khẽ lắc đầu, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều.
Cao Hiên Thần bèn không nói nữa.
Lúc này trời đã rất muộn, nếu không có Kỷ Bách Vũ sinh sự, lúc này bọn họ vốn đã ngủ rồi. Hai người trở lại trên giường nằm xuống, nhưng Kỷ Thanh Trạch sao có thể ngủ được. Y nghiêng người đối diện với mặt tường, tâm trí rối như tơ vò, khi thì nghĩ chuyện đã qua, khi thì nghĩ chuyện vừa rồi, khi thì nghĩ ngày mai nên làm gì.
Một lát sau, một chân gác nặng lên người y, khiến y thoát ra khỏi mớ suy nghĩ lung tung không ít.
Kỷ Thanh Trạch nhỏ giọng nói: “Ngươi còn chưa ngủ?”
Cao Hiên Thần ngáp một cái nói: “Tại biết ngươi nghĩ nhiều chứ ta mệt chết rồi.”
Hắn vung cánh tay một cái, cũng gác qua người Kỷ Thanh Trạch: “Khi còn bé, mỗi khi nghĩ nhiều ngủ không được, thì ta đắp thêm mấy cái chăn, trên người bị đè nặng, thế là không nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.”
Dừng lại một chút, hắn trở mình, đơn giản áp cả người lên người Kỷ Thanh Trạch, kề sát lưng với y.
Kỷ Thanh Trạch nhất thời hoảng lên: “Ngươi làm cái gì thế?”
Cao Hiên Thần cười khì khì, hơi ấm phả lên cổ Kỷ Thanh Trạch. Tay hắn từ dưới vòng lên ôm eo Kỷ Thanh Trạch: “Cứ như vậy mà ngủ, ta bảo đảm ngươi không nghĩ bậy nghĩ bạ nữa!” Nói rồi ngáp một cái, chép miệng một cái, cọ hai má ấm ấm lên gáy Kỷ Thanh Trạch mấy lần, rồi thực sự coi Kỷ Thanh Trạch như cái đệm giường mà đè lên ngủ.
Sự thực chứng minh, giải pháp của Cao Hiên Thần chỉ là nói hưu nói vượn —— suốt một buổi tối, Kỷ Thanh Trạch không chỉ không hề ngủ ngon, mà còn suy nghĩ miên man lung tung hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất