Mỗi Ngày Rời Giường Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án
Chương 80
Edit: Phong Lữ
Qua hết Trung thu, chúng đệ tử lại trở về núi hoàn thành nghiêm chỉnh mấy tháng luyện võ cuối cùng.
Sau khi Kỷ Bách Vũ đưa Kỷ Chính Trường tới Thiên hạ luận võ đường thì ở lại mấy ngày rồi đi. Có lẽ do chịu thiệt trong tay Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch, nhìn nhau ngứa mắt nên sau đó hắn cũng không tới tìm Kỷ Thanh Trạch gây phiền phức thêm lần nào nữa. Hắn đi rồi thực ra còn làm Kỷ Thanh Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ Kỷ Bách Vũ đi còn Kỷ Chính Trường vẫn còn ở lại. Cậu ta còn phải ở Thiên hạ luận võ đường luyện võ năm năm, Kỷ Thanh Trạch thì chỉ còn hai, ba tháng cuối. Hai người mặc dù không cùng nhau luyện công, lại khó tránh khỏi thường xuyên chạm mặt, mỗi lần chạm mặt đều lúng túng.
Ngày hôm đó, sau khi luyện công xong, Cao Hiên Thần Kỷ với Thanh Trạch đi ra từ rừng trúc, vừa khéo gặp Kỷ Chính Trường cùng mấy tiểu đệ tử cười cười nói nói đi tới trước mặt. Kỷ Thanh Trạch ngẩn ra, nụ cười trên mặt Kỷ Chính Trường cũng cứng lại. Những người khác không rõ vì sao, đang nói giỡn cũng đều dừng lại.
Vũ Thanh Lưu hành lễ trước tiên: “Hàn đại ca, Kỷ đại ca.”
Đệ tử trẻ tuổi thấy đệ tử lớn tuổi thì chào hỏi là thể hiện phép tắc lễ nghi, có hắn khởi đầu, mấy đệ tử nhỏ còn lại cũng vội vã cùng hành lễ.
Kỷ Chính Trường lẫn trong đám người, gượng gạo mà gật đầu một cái: “Hàn đại ca.” Rồi nói nhỏ giống như tiếng muỗi “Ca”.
Về chuyện nhà Kỷ gia này, đệ tử những môn phái khác ít nhiều gì cũng đã nghe qua một ít, mấy đứa đi cùng ai cũng lúng túng, ai cũng không nói gì, chỉ lén lút xem Kỷ Thanh Trạch cùng Kỷ Chính Trường.
Cao Hiên Thần còn chưa kịp nói chuyện, Kỷ Thanh Trạch vội gật gật đầu mấy cái với các vãn bối, rồi lôi kéo hắn bước nhanh đi.
Đi ra xa rồi, Cao Hiên Thần mới mở miệng: “Tiểu tử kia làm sao thế, suốt ngày trưng ra bộ dáng làm người khác khó chịu!”
Vì mối quan hệ của Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình, nên Cao Hiên Thần ghét lây sang cả Kỷ Chính Trường, ghét vô cùng. Nhưng mà từ sau khi Kỷ Bách Vũ rời đi, tên nhóc Kỷ Chính Trường cũng coi là thành thật, chưa từng đến trêu chọc Kỷ Thanh Trạch, cũng không gây chuyện gì —— thậm chí y dường như có chút sợ sệt Kỷ Thanh Trạch, cả ngày tránh Kỷ Thanh Trạch. Chỉ khi nào không cẩn thận đụng phải, mặt y như đau khổ nhăn nhó, giống như y mới là người bị bắt nạt.
Cao Hiên Thần nói: “Gọi ngươi một tiếng ‘ca’ mà giống như lấy mạng nó vậy. Có phải là đến nơi này, không có ai làm chỗ dựa cho nó nên nó sợ ngươi trả thù nó. Vậy nên ngay cả việc liếc qua ngươi một cái cũng không dám?”
Kỷ Thanh Trạch bật cười: “Ta trả thù y chuyện gì?”
Cao Hiên Thần ‘hứ’ một tiếng: “Trước đây lúc ở Tô Châu, thằng nhóc con kia bắt nạt ngươi không ít chứ?”
Kỷ Thanh Trạch lắc lắc đầu. Cao Hiên Thần còn không tin, Kỷ Thanh Trạch chỉ đành phải nói: “Lúc ta rời nhà, y mới chỉ có mười tuổi.”
Ở trong lòng Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch chính là một đóa cúc non từng bị đạp phá, đáng thương biết bao nhiêu. Hắn đã tự tưởng tượng ra cảnh Kỷ Thanh Trạch ở trong nhà đeo tạp dề, mỗi ngày quỳ trên mặt đất lau nhà, còn bị người ta dùng chổi đánh. Nói tới chuyện lúc trước Kỷ Chính Trường chỉ có mười tuổi, hắn không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh Kỷ Thanh Trạch thảm thương phải quỳ gối bò trên đất, bị tiểu bá vương coi như ngựa mà cưỡi… Nói chung là thảm hết biết.
Kỷ Thanh Trạch thấy sắc mặt Cao Hiên Thần cũng thay đổi, không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Cao Hiên Thần vội vã lắc lắc đầu, hất hình ảnh lung tung kia ra khỏi não.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Y không gọi ta là ‘ca’, đại khái là không quen thôi.”
Cao Hiên Thần trợn mắt nói: “Vậy lúc trước còn ở chung nhà, nó gọi ngươi là gì?” Hắn lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh tiểu bá vương ở trong nhà vênh mặt hất hàm sai khiến Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Y ở bên nội viện, ở cùng cha mẹ. Ta ở ngoại viện, vốn cũng hiếm gặp nhau. Tới lúc gặp thì bên cạnh y có rất nhiều người, ta với y cũng không trò chuyện gì.”
Cao Hiên Thần ngớ ra một chốc, nhìn thần sắc thản thiên của Kỷ Thanh Trạch, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Kỷ Thanh Trạch cũng không nói, hắn cần gì phải nói trước.
Hắn thở dài, dời qua chuyện khác: “Ai, không nói tới nữa. Sáng ngày mai ngươi muốn ăn cái gì? Trên trấn có một cửa hàng bánh bao mới mở, da mỏng nhân lớn, thịt nhân cắn một cái chảy ròng nước, ăn cực kỳ ngon.” Nói đến chỗ này, chính hắn cũng không nhịn được nuốt ngụm nước miếng: “Ngày mai ta mua mang về cho ngươi…”
Sáng hôm sau, Cao Hiên Thần xuống núi mua điểm tâm.
Mỗi khi Cao Hiên Thần ra ngoài mua điểm tâm đều thức dậy đặc biệt sớm, trời trên núi mới vừa tờ mờ sáng hắn đã đi ra, là vì để có thể trở về trước buổi luyện công buổi sáng. Hắn tiến vào trấn nhỏ, cửa hàng bánh bao mới vừa mở hàng, hắn mua một túi lớn bánh bao mẻ mới mang về.
Phía sau núi có đường tắt nhỏ có thể trên núi, Cao Hiên Thần mới vừa bước vào đã thấy có một người nằm trên đất làm hắn sợ hết hồn. Người kia không nhúc nhích, không biết là sống hay chết.
Hắn e dè tới gần, tới khi nhìn rõ phía trước mặt, mới phát hiện đó là một nam nhân trẻ tuổi, tuổi chừng không tới ba mươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn có hô hấp phập phồng. Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị trọng thương hoặc là bệnh nặng. Người này có tướng mạo như mấy kẻ bạc tình, mắt dài nhỏ, đôi môi mỏng, nhưng Cao Hiên Thần càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, mỗi một phần trong ngũ quan của người này, thoạt nhìn như người quen biết nào đó, nhưng vừa giống mà cũng không giống lắm. Trong thời gian ngắn không nhớ ra được rốt cuộc là giống ai.
Cao Hiên Thần ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai người nọ: “Ây, còn sống không?”
Người kia nhíu mày lại, nhưng chưa tỉnh.
Bên người người này có một thanh trường đao. Với người trong giang hồ, nếu như tự kiếm được danh hiệu cho mình, hay xuất thân danh môn, thì binh khí là thứ đồ tốt để xác nhận thân phận. Vì vậy Cao Hiên Thần nhặt đao của hắn lên, xoay xoay hai vòng.
Đao này hết sức đặc thù, thân đao so với mấy thanh đao thông thường khác thì dẹp hơn, gần đạt tới độ dày của kiếm. Nhưng mà thân đao này không biết rèn thế nào mà hơi nặng, nhưng ngược lại cầm khá chắc tay. Dựa vào cảm giác cầm đao liền biết người này phải là cao thủ. Đao là hàng làm riêng cho người này, mà hình dáng của đao mang cảm giác đặc thù, cũng có nghĩa võ công của người này cũng tương đối đặc thù. Nếu là người ngu ngốc hoặc phô trương, đều sẽ không làm ra một thanh đao tốt đến như vậy.
Cao Hiên Thần cấp tốc tìm trong đầu tên cao thủ đao pháp trên giang hồ mà hắn nghe nói qua, có thể xứng dùng đao này. Không bao lâu, hắn nghĩ tới một cái tên khiến chính hắn cũng kinh hãi: “Toái Diệp đao?”
Hắn không phát hiện, ngón tay nam nhân nằm trên đất bỗng nhiên khẽ động.
Ai trên giang hồ cũng đều nghe qua biệt danh của các Đoạt mệnh Diêm La của Phong Hoa Thập Nhị lâu, nhưng người từng gặp cũng không nhiều. Người thường khi nghe biệt danh của đoạt mệnh Diêm La đã sớm tè ra quần mà chạy trốn. Cao Hiên Thần không sợ —— không nói hắn và Phong Hoa Thập Nhị lâu ngày xưa không oán ngày nay không thù, sát thủ làm việc cũng có quy củ, không thể vô duyên vô cớ nhảy ra đường đại khai sát giới. Lại nói, coi như người này thực sự là đại danh đỉnh đỉnh Toái Diệp đao, trước mắt đã thành bộ dạng này, hắn có gì mà phải sợ đâu?
Cao Hiên Thần nói: “Này, tỉnh lại đi.”
Toái Diệp đao vẫn nằm bất động.
Cao Hiên Thần xoay hắn qua một vòng, vẫn chưa phát hiện trên người hắn có vết thương gì. Nếu không phải bị ngoại thương, mà thành ra như vậy, chính là bị nội thương. Nhưng hắn cũng không có biện pháp trị gì, càng không thể đem người này về Thiên hạ luận võ đường. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là thò tay vào trong túi…
Ngay khi hắn muốn móc ra cái gì, người nằm trên đất đột nhiên vung tay, một mũi ám khí bay hướng thẳng tới ngực hắn!
Cao Hiên Thần đã sớm chuẩn bị, phản ứng mau lẹ, thân thể đổ về phía sau ra tránh thoát kia mũi ám khí. Cùng lúc đó, thứ hắn muốn lấy ra cũng rớt ra— là một cái bánh bao lớn còn nóng bốc hơi.
Diệp Vô Dục đã trở mình đất ngồi dậy, dựa vào trên cây khô. Tay hắn ẩn trong tay áo, nhưng mà nhìn thấy bánh bao trong tay Cao Hiên Thần, hắn lạnh lùng híp mắt một cái, không ra chiêu tiếp. Với bộ dạng bây giờ của hắn, nếu không có sự chắc chắn tuyệt đối thì tùy tiện ra tay chỉ làm lãng phí hơi sức của mình.
Cao Hiên Thần đứng lên, phủi cái lá dính trên người, cũng không tức giận gì. Hắn trước mắt đã xác định người này chính là Toái Diệp đao Diệp Vô Dục, một sát thủ danh chấn giang hồ như vậy, nếu là chút cảnh giác và cẩn thận như vậy còn không có thì không sống nổi tới hôm nay. Bởi vậy cũng là không thể coi là chó cắn Lã Động Tân (hiểu lầm ý tốt của người khác).
Hắn và Diệp Vô Dục này coi như cũng có duyên gặp mặt, hơn nữa chính hắn là người Thiên Ninh giáo, gặp phải sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu suốt ngày bị người ta gom chung với Thiên Ninh giáo mà nói, không khỏi sinh ra mấy phần đồng bệnh tương lân. Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn là cầm bánh bao ném tới: “Ầy, cho ngươi nè. Ngươi đã tỉnh là tốt rồi, bồi dưỡng đủ sức mà đi chữa thương đi. Ta phải đi rồi.”
Nói rồi hắn lấy ra một túi bánh lớn ra vừa gặm vừa đi lên núi.
Diệp Vô Dục cúi đầu liếc nhìn bánh bao nóng hổi, ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng gặp người như vậy, rõ ràng nhận ra thân phận của hắn, lại không sợ hắn, cũng không có hứng thú với hắn, giống như 3 chữ “Toái Diệp đao” với “Thịt lợn tươi” không khác gì nhau.
Cao Hiên Thần đi không bao xa, nghe thấy phía sau tiếng gọi khàn khàn vang lên, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, gọi hắn lại: “Này.”
Hắn quay đầu lại: “Hả? Cái gì?”
Diệp Vô Dục mặt không đổi sắc, chỉ chỉ bánh bao Cao Hiên Thần nhét vào ngực hắn: “Không đủ.”
Cao Hiên Thần: “…”
Hắn tức giận giơ quả đấm về phía Diệp Vô Dục: “Ông đây chỉ mua tổng cộng có năm cái thôi!”
Một lát sau, hắn vẫn ném bánh bao tới, rồi lập tức bưng túi đi nhanh, không cho Diệp Vô Dục sống dở chết dở cơ hội nói 3 chữ “Còn chưa đủ”.
Cao Hiên Thần mang theo một túi bánh bao lớn trở lại trên núi, đẩy cửa phòng Kỷ Thanh Trạch, trong phòng thế mà lại không có một bóng người, hắn không khỏi sững sờ một chút. Theo lẽ thường thì lúc này Kỷ Thanh Trạch hẳn phải ở trong phòng chờ hắn cùng ăn điểm tâm. Vì vậy hắn đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu cho mèo ăn trước, nghĩ Kỷ Thanh Trạch chắc đi ra ngoài giải quyết gì đó, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Nhưng mà đợi một hồi cũng không thấy người đâu, Cao Hiên Thần cảm thấy kỳ quái. Khi đang muốn đi ra ngoài tìm người, chợt thoáng nhìn trên bàn có một phong thư đang mở.
Hắn thấy kỳ kỳ mà mở tờ giấy ra xem, vừa nhìn hai câu liền sửng sốt, kìm lòng không được mà “Hả?” một tiếng. Cho đến khi xem xong, một nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là không hiểu ra sao.
Thư này chính là một bức thư ước chiến, hoặc có thể nói là thư uy hiếp. Người trong thư tự xưng là đại ca của Điền Ngũ, muốn thay Điền Ngũ báo thù vụ chịu nhục đêm Trung thu. Cao Hiên Thần vốn không biết Điền Ngũ này là thần thánh phương nào, nhắc tới đêm Trung thu, suy nghĩ một chốc, mới nhớ tới có lẽ là tiểu lưu manh cướp tiền buổi tối hôm ấy.
Hắn thầm nghĩ: “Có bệnh. Thanh Trạch không ở trong phòng, lẽ nào thật sự rảnh rỗi đi tiếp lời ước chiến của người kia? Không thể nào?”
Vừa muốn nói: “Tên Điền Ngũ phế ngũ, rác rưởi như vậy, tưởng là hắn thuận miệng nói một chút, không ngờ thật sự có một đại ca? Nhưng hắn làm sao còn dám trở lại sinh sự? Ăn no rửng mỡ à?”
Nhưng mà nhìn thấy phần cuối thư, người viết thư yêu cầu Kỷ Thanh Trạch giờ dần ba khắc đến rừng cây nhỏ bên dưới ngọn núi ngoài thành gặp mặt, không cho mang người khác giúp đỡ, nếu không liền giết tên ăn mày hôm ấy.
Cao Hiên Thần giờ mới hiểu được, hóa ra trong tay người này còn có con tin, Kỷ Thanh Trạch nhất định là đến chỗ hẹn rồi.
Lúc này giờ dần ba khắc đã qua, trông cũng sắp tới giờ mão.
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chốc, thả thư xuống đi ra ngoài.
Hắn mới vừa ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Phi Kỳ đang đi ra sân luyện võ. Thẩm Phi Kỳ nói: “Ngươi ra ngoài hả? Cùng đi đi.”
Cao Hiên Thần vung vung tay: “Ta không đi luyện công sáng, ta còn có việc.”
Thẩm Phi Kỳ ngạc nhiên nói: “Chuyện gì thế? Kỷ Thanh Trạch đâu?
Cao Hiên Thần không muốn nhiều lời với hắn, vung vung tay rồi đi xuống núi.
Hắn chạy thẳng đến rừng cây nhỏ bên dưới ngọn núi ngoài thành, trên đất có rất nhiều cành cây bị đao kiếm chém đứt, lại không thấy bóng người.
“Thanh Trạch? Kỷ Thanh Trạch, ngươi ở đâu?”
Không có người đáp lại, dễ thấy người đã không còn ở nơi này.
Cành cây không trọn vẹn, bước chân ngổn ngang, xem tình cảnh, nơi đây lúc nãy cách hiện tại không lâu có người đánh nhau, đánh rất là kịch liệt. Cao Hiên Thần giật mình, đến lúc này mới có chút hoảng hốt.
Lá thư lúc nãy đó, hắn nghĩ với bộ dạng tên Điền Ngũ kia, đại ca hắn chắc là cũng chỉ là người ngu ngốc, nhưng nhìn tình cảnh này, thế mà lại không dễ đối phó! Mà e là Kỷ Thanh Trạch còn rơi xuống thế hạ phong!
Nếu là Kỷ Thanh Trạch lợi hại hơn, y đã giải quyết xong mọi chuyện, không lý nào lại không thấy tăm hơi. Chỉ có thể là gặp kẻ y địch không lại, mới phải dùng khinh công trốn chạy!
Nghĩ đến đây, Cao Hiên Thần bỗng nhiên biến sắc, không còn cà lơ phất phơ trước đó, lập tức đuổi theo bước chân!
Qua hết Trung thu, chúng đệ tử lại trở về núi hoàn thành nghiêm chỉnh mấy tháng luyện võ cuối cùng.
Sau khi Kỷ Bách Vũ đưa Kỷ Chính Trường tới Thiên hạ luận võ đường thì ở lại mấy ngày rồi đi. Có lẽ do chịu thiệt trong tay Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch, nhìn nhau ngứa mắt nên sau đó hắn cũng không tới tìm Kỷ Thanh Trạch gây phiền phức thêm lần nào nữa. Hắn đi rồi thực ra còn làm Kỷ Thanh Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ Kỷ Bách Vũ đi còn Kỷ Chính Trường vẫn còn ở lại. Cậu ta còn phải ở Thiên hạ luận võ đường luyện võ năm năm, Kỷ Thanh Trạch thì chỉ còn hai, ba tháng cuối. Hai người mặc dù không cùng nhau luyện công, lại khó tránh khỏi thường xuyên chạm mặt, mỗi lần chạm mặt đều lúng túng.
Ngày hôm đó, sau khi luyện công xong, Cao Hiên Thần Kỷ với Thanh Trạch đi ra từ rừng trúc, vừa khéo gặp Kỷ Chính Trường cùng mấy tiểu đệ tử cười cười nói nói đi tới trước mặt. Kỷ Thanh Trạch ngẩn ra, nụ cười trên mặt Kỷ Chính Trường cũng cứng lại. Những người khác không rõ vì sao, đang nói giỡn cũng đều dừng lại.
Vũ Thanh Lưu hành lễ trước tiên: “Hàn đại ca, Kỷ đại ca.”
Đệ tử trẻ tuổi thấy đệ tử lớn tuổi thì chào hỏi là thể hiện phép tắc lễ nghi, có hắn khởi đầu, mấy đệ tử nhỏ còn lại cũng vội vã cùng hành lễ.
Kỷ Chính Trường lẫn trong đám người, gượng gạo mà gật đầu một cái: “Hàn đại ca.” Rồi nói nhỏ giống như tiếng muỗi “Ca”.
Về chuyện nhà Kỷ gia này, đệ tử những môn phái khác ít nhiều gì cũng đã nghe qua một ít, mấy đứa đi cùng ai cũng lúng túng, ai cũng không nói gì, chỉ lén lút xem Kỷ Thanh Trạch cùng Kỷ Chính Trường.
Cao Hiên Thần còn chưa kịp nói chuyện, Kỷ Thanh Trạch vội gật gật đầu mấy cái với các vãn bối, rồi lôi kéo hắn bước nhanh đi.
Đi ra xa rồi, Cao Hiên Thần mới mở miệng: “Tiểu tử kia làm sao thế, suốt ngày trưng ra bộ dáng làm người khác khó chịu!”
Vì mối quan hệ của Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình, nên Cao Hiên Thần ghét lây sang cả Kỷ Chính Trường, ghét vô cùng. Nhưng mà từ sau khi Kỷ Bách Vũ rời đi, tên nhóc Kỷ Chính Trường cũng coi là thành thật, chưa từng đến trêu chọc Kỷ Thanh Trạch, cũng không gây chuyện gì —— thậm chí y dường như có chút sợ sệt Kỷ Thanh Trạch, cả ngày tránh Kỷ Thanh Trạch. Chỉ khi nào không cẩn thận đụng phải, mặt y như đau khổ nhăn nhó, giống như y mới là người bị bắt nạt.
Cao Hiên Thần nói: “Gọi ngươi một tiếng ‘ca’ mà giống như lấy mạng nó vậy. Có phải là đến nơi này, không có ai làm chỗ dựa cho nó nên nó sợ ngươi trả thù nó. Vậy nên ngay cả việc liếc qua ngươi một cái cũng không dám?”
Kỷ Thanh Trạch bật cười: “Ta trả thù y chuyện gì?”
Cao Hiên Thần ‘hứ’ một tiếng: “Trước đây lúc ở Tô Châu, thằng nhóc con kia bắt nạt ngươi không ít chứ?”
Kỷ Thanh Trạch lắc lắc đầu. Cao Hiên Thần còn không tin, Kỷ Thanh Trạch chỉ đành phải nói: “Lúc ta rời nhà, y mới chỉ có mười tuổi.”
Ở trong lòng Cao Hiên Thần, Kỷ Thanh Trạch chính là một đóa cúc non từng bị đạp phá, đáng thương biết bao nhiêu. Hắn đã tự tưởng tượng ra cảnh Kỷ Thanh Trạch ở trong nhà đeo tạp dề, mỗi ngày quỳ trên mặt đất lau nhà, còn bị người ta dùng chổi đánh. Nói tới chuyện lúc trước Kỷ Chính Trường chỉ có mười tuổi, hắn không kiềm chế được mà tưởng tượng ra cảnh Kỷ Thanh Trạch thảm thương phải quỳ gối bò trên đất, bị tiểu bá vương coi như ngựa mà cưỡi… Nói chung là thảm hết biết.
Kỷ Thanh Trạch thấy sắc mặt Cao Hiên Thần cũng thay đổi, không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Cao Hiên Thần vội vã lắc lắc đầu, hất hình ảnh lung tung kia ra khỏi não.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Y không gọi ta là ‘ca’, đại khái là không quen thôi.”
Cao Hiên Thần trợn mắt nói: “Vậy lúc trước còn ở chung nhà, nó gọi ngươi là gì?” Hắn lại bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh tiểu bá vương ở trong nhà vênh mặt hất hàm sai khiến Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Y ở bên nội viện, ở cùng cha mẹ. Ta ở ngoại viện, vốn cũng hiếm gặp nhau. Tới lúc gặp thì bên cạnh y có rất nhiều người, ta với y cũng không trò chuyện gì.”
Cao Hiên Thần ngớ ra một chốc, nhìn thần sắc thản thiên của Kỷ Thanh Trạch, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu. Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Kỷ Thanh Trạch cũng không nói, hắn cần gì phải nói trước.
Hắn thở dài, dời qua chuyện khác: “Ai, không nói tới nữa. Sáng ngày mai ngươi muốn ăn cái gì? Trên trấn có một cửa hàng bánh bao mới mở, da mỏng nhân lớn, thịt nhân cắn một cái chảy ròng nước, ăn cực kỳ ngon.” Nói đến chỗ này, chính hắn cũng không nhịn được nuốt ngụm nước miếng: “Ngày mai ta mua mang về cho ngươi…”
Sáng hôm sau, Cao Hiên Thần xuống núi mua điểm tâm.
Mỗi khi Cao Hiên Thần ra ngoài mua điểm tâm đều thức dậy đặc biệt sớm, trời trên núi mới vừa tờ mờ sáng hắn đã đi ra, là vì để có thể trở về trước buổi luyện công buổi sáng. Hắn tiến vào trấn nhỏ, cửa hàng bánh bao mới vừa mở hàng, hắn mua một túi lớn bánh bao mẻ mới mang về.
Phía sau núi có đường tắt nhỏ có thể trên núi, Cao Hiên Thần mới vừa bước vào đã thấy có một người nằm trên đất làm hắn sợ hết hồn. Người kia không nhúc nhích, không biết là sống hay chết.
Hắn e dè tới gần, tới khi nhìn rõ phía trước mặt, mới phát hiện đó là một nam nhân trẻ tuổi, tuổi chừng không tới ba mươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, còn có hô hấp phập phồng. Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị trọng thương hoặc là bệnh nặng. Người này có tướng mạo như mấy kẻ bạc tình, mắt dài nhỏ, đôi môi mỏng, nhưng Cao Hiên Thần càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, mỗi một phần trong ngũ quan của người này, thoạt nhìn như người quen biết nào đó, nhưng vừa giống mà cũng không giống lắm. Trong thời gian ngắn không nhớ ra được rốt cuộc là giống ai.
Cao Hiên Thần ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai người nọ: “Ây, còn sống không?”
Người kia nhíu mày lại, nhưng chưa tỉnh.
Bên người người này có một thanh trường đao. Với người trong giang hồ, nếu như tự kiếm được danh hiệu cho mình, hay xuất thân danh môn, thì binh khí là thứ đồ tốt để xác nhận thân phận. Vì vậy Cao Hiên Thần nhặt đao của hắn lên, xoay xoay hai vòng.
Đao này hết sức đặc thù, thân đao so với mấy thanh đao thông thường khác thì dẹp hơn, gần đạt tới độ dày của kiếm. Nhưng mà thân đao này không biết rèn thế nào mà hơi nặng, nhưng ngược lại cầm khá chắc tay. Dựa vào cảm giác cầm đao liền biết người này phải là cao thủ. Đao là hàng làm riêng cho người này, mà hình dáng của đao mang cảm giác đặc thù, cũng có nghĩa võ công của người này cũng tương đối đặc thù. Nếu là người ngu ngốc hoặc phô trương, đều sẽ không làm ra một thanh đao tốt đến như vậy.
Cao Hiên Thần cấp tốc tìm trong đầu tên cao thủ đao pháp trên giang hồ mà hắn nghe nói qua, có thể xứng dùng đao này. Không bao lâu, hắn nghĩ tới một cái tên khiến chính hắn cũng kinh hãi: “Toái Diệp đao?”
Hắn không phát hiện, ngón tay nam nhân nằm trên đất bỗng nhiên khẽ động.
Ai trên giang hồ cũng đều nghe qua biệt danh của các Đoạt mệnh Diêm La của Phong Hoa Thập Nhị lâu, nhưng người từng gặp cũng không nhiều. Người thường khi nghe biệt danh của đoạt mệnh Diêm La đã sớm tè ra quần mà chạy trốn. Cao Hiên Thần không sợ —— không nói hắn và Phong Hoa Thập Nhị lâu ngày xưa không oán ngày nay không thù, sát thủ làm việc cũng có quy củ, không thể vô duyên vô cớ nhảy ra đường đại khai sát giới. Lại nói, coi như người này thực sự là đại danh đỉnh đỉnh Toái Diệp đao, trước mắt đã thành bộ dạng này, hắn có gì mà phải sợ đâu?
Cao Hiên Thần nói: “Này, tỉnh lại đi.”
Toái Diệp đao vẫn nằm bất động.
Cao Hiên Thần xoay hắn qua một vòng, vẫn chưa phát hiện trên người hắn có vết thương gì. Nếu không phải bị ngoại thương, mà thành ra như vậy, chính là bị nội thương. Nhưng hắn cũng không có biện pháp trị gì, càng không thể đem người này về Thiên hạ luận võ đường. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là thò tay vào trong túi…
Ngay khi hắn muốn móc ra cái gì, người nằm trên đất đột nhiên vung tay, một mũi ám khí bay hướng thẳng tới ngực hắn!
Cao Hiên Thần đã sớm chuẩn bị, phản ứng mau lẹ, thân thể đổ về phía sau ra tránh thoát kia mũi ám khí. Cùng lúc đó, thứ hắn muốn lấy ra cũng rớt ra— là một cái bánh bao lớn còn nóng bốc hơi.
Diệp Vô Dục đã trở mình đất ngồi dậy, dựa vào trên cây khô. Tay hắn ẩn trong tay áo, nhưng mà nhìn thấy bánh bao trong tay Cao Hiên Thần, hắn lạnh lùng híp mắt một cái, không ra chiêu tiếp. Với bộ dạng bây giờ của hắn, nếu không có sự chắc chắn tuyệt đối thì tùy tiện ra tay chỉ làm lãng phí hơi sức của mình.
Cao Hiên Thần đứng lên, phủi cái lá dính trên người, cũng không tức giận gì. Hắn trước mắt đã xác định người này chính là Toái Diệp đao Diệp Vô Dục, một sát thủ danh chấn giang hồ như vậy, nếu là chút cảnh giác và cẩn thận như vậy còn không có thì không sống nổi tới hôm nay. Bởi vậy cũng là không thể coi là chó cắn Lã Động Tân (hiểu lầm ý tốt của người khác).
Hắn và Diệp Vô Dục này coi như cũng có duyên gặp mặt, hơn nữa chính hắn là người Thiên Ninh giáo, gặp phải sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu suốt ngày bị người ta gom chung với Thiên Ninh giáo mà nói, không khỏi sinh ra mấy phần đồng bệnh tương lân. Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn là cầm bánh bao ném tới: “Ầy, cho ngươi nè. Ngươi đã tỉnh là tốt rồi, bồi dưỡng đủ sức mà đi chữa thương đi. Ta phải đi rồi.”
Nói rồi hắn lấy ra một túi bánh lớn ra vừa gặm vừa đi lên núi.
Diệp Vô Dục cúi đầu liếc nhìn bánh bao nóng hổi, ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng gặp người như vậy, rõ ràng nhận ra thân phận của hắn, lại không sợ hắn, cũng không có hứng thú với hắn, giống như 3 chữ “Toái Diệp đao” với “Thịt lợn tươi” không khác gì nhau.
Cao Hiên Thần đi không bao xa, nghe thấy phía sau tiếng gọi khàn khàn vang lên, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, gọi hắn lại: “Này.”
Hắn quay đầu lại: “Hả? Cái gì?”
Diệp Vô Dục mặt không đổi sắc, chỉ chỉ bánh bao Cao Hiên Thần nhét vào ngực hắn: “Không đủ.”
Cao Hiên Thần: “…”
Hắn tức giận giơ quả đấm về phía Diệp Vô Dục: “Ông đây chỉ mua tổng cộng có năm cái thôi!”
Một lát sau, hắn vẫn ném bánh bao tới, rồi lập tức bưng túi đi nhanh, không cho Diệp Vô Dục sống dở chết dở cơ hội nói 3 chữ “Còn chưa đủ”.
Cao Hiên Thần mang theo một túi bánh bao lớn trở lại trên núi, đẩy cửa phòng Kỷ Thanh Trạch, trong phòng thế mà lại không có một bóng người, hắn không khỏi sững sờ một chút. Theo lẽ thường thì lúc này Kỷ Thanh Trạch hẳn phải ở trong phòng chờ hắn cùng ăn điểm tâm. Vì vậy hắn đến bên bàn ngồi xuống, bắt đầu cho mèo ăn trước, nghĩ Kỷ Thanh Trạch chắc đi ra ngoài giải quyết gì đó, chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Nhưng mà đợi một hồi cũng không thấy người đâu, Cao Hiên Thần cảm thấy kỳ quái. Khi đang muốn đi ra ngoài tìm người, chợt thoáng nhìn trên bàn có một phong thư đang mở.
Hắn thấy kỳ kỳ mà mở tờ giấy ra xem, vừa nhìn hai câu liền sửng sốt, kìm lòng không được mà “Hả?” một tiếng. Cho đến khi xem xong, một nửa là ngạc nhiên, nửa còn lại là không hiểu ra sao.
Thư này chính là một bức thư ước chiến, hoặc có thể nói là thư uy hiếp. Người trong thư tự xưng là đại ca của Điền Ngũ, muốn thay Điền Ngũ báo thù vụ chịu nhục đêm Trung thu. Cao Hiên Thần vốn không biết Điền Ngũ này là thần thánh phương nào, nhắc tới đêm Trung thu, suy nghĩ một chốc, mới nhớ tới có lẽ là tiểu lưu manh cướp tiền buổi tối hôm ấy.
Hắn thầm nghĩ: “Có bệnh. Thanh Trạch không ở trong phòng, lẽ nào thật sự rảnh rỗi đi tiếp lời ước chiến của người kia? Không thể nào?”
Vừa muốn nói: “Tên Điền Ngũ phế ngũ, rác rưởi như vậy, tưởng là hắn thuận miệng nói một chút, không ngờ thật sự có một đại ca? Nhưng hắn làm sao còn dám trở lại sinh sự? Ăn no rửng mỡ à?”
Nhưng mà nhìn thấy phần cuối thư, người viết thư yêu cầu Kỷ Thanh Trạch giờ dần ba khắc đến rừng cây nhỏ bên dưới ngọn núi ngoài thành gặp mặt, không cho mang người khác giúp đỡ, nếu không liền giết tên ăn mày hôm ấy.
Cao Hiên Thần giờ mới hiểu được, hóa ra trong tay người này còn có con tin, Kỷ Thanh Trạch nhất định là đến chỗ hẹn rồi.
Lúc này giờ dần ba khắc đã qua, trông cũng sắp tới giờ mão.
Cao Hiên Thần suy nghĩ một chốc, thả thư xuống đi ra ngoài.
Hắn mới vừa ra khỏi cửa liền gặp Thẩm Phi Kỳ đang đi ra sân luyện võ. Thẩm Phi Kỳ nói: “Ngươi ra ngoài hả? Cùng đi đi.”
Cao Hiên Thần vung vung tay: “Ta không đi luyện công sáng, ta còn có việc.”
Thẩm Phi Kỳ ngạc nhiên nói: “Chuyện gì thế? Kỷ Thanh Trạch đâu?
Cao Hiên Thần không muốn nhiều lời với hắn, vung vung tay rồi đi xuống núi.
Hắn chạy thẳng đến rừng cây nhỏ bên dưới ngọn núi ngoài thành, trên đất có rất nhiều cành cây bị đao kiếm chém đứt, lại không thấy bóng người.
“Thanh Trạch? Kỷ Thanh Trạch, ngươi ở đâu?”
Không có người đáp lại, dễ thấy người đã không còn ở nơi này.
Cành cây không trọn vẹn, bước chân ngổn ngang, xem tình cảnh, nơi đây lúc nãy cách hiện tại không lâu có người đánh nhau, đánh rất là kịch liệt. Cao Hiên Thần giật mình, đến lúc này mới có chút hoảng hốt.
Lá thư lúc nãy đó, hắn nghĩ với bộ dạng tên Điền Ngũ kia, đại ca hắn chắc là cũng chỉ là người ngu ngốc, nhưng nhìn tình cảnh này, thế mà lại không dễ đối phó! Mà e là Kỷ Thanh Trạch còn rơi xuống thế hạ phong!
Nếu là Kỷ Thanh Trạch lợi hại hơn, y đã giải quyết xong mọi chuyện, không lý nào lại không thấy tăm hơi. Chỉ có thể là gặp kẻ y địch không lại, mới phải dùng khinh công trốn chạy!
Nghĩ đến đây, Cao Hiên Thần bỗng nhiên biến sắc, không còn cà lơ phất phơ trước đó, lập tức đuổi theo bước chân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất