Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 20: Một ngày không mấy vui vẻ

Trước Sau
Đạo diễn Vương Lôi cuối cùng đã mời Triệu Sênh đóng nữ chính.

Là mời đó.

Triệu Sênh năm nay cũng hơn ba mươi tuổi, chị ấy cũng đã vắng bóng trên màn ảnh nhiều năm rồi, nhưng tất cả mọi người đều không quên được người phụ nữ này năm mười bảy tuổi đã đóng vai cô gái nông thôn Hà Thu trong bộ phim tạo nên danh tiếng cho đạo diễn Vương.

Thậm chí đã trở thành một cột mốc mà những người đi sau cần phải đạt được, dù người phụ nữ này năm ấy cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi. Vương Lôi đã dựa vào bộ phim kia giành được hầu hết các giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước, hơn hai mươi giải thưởng cho bộ phim nước ngoài xuất sắc được giới bình luận xưng tụng là kỳ tích.

Nhưng có người vốn không thích hợp ở trong cái giới này, giống như Triệu Sênh vậy, kể từ sau bộ phim kia đã không còn ai có thể mời được chị ấy đi đóng phim nữa.

Từ đó về sau, người phụ nữ này định cư ở Canada, kết hôn sinh con, trải qua cuộc sống của một người bình thường.

Đã từng là một đại mỹ nhân tuyệt thế lưu lại cho khán giả cái nhìn thoáng qua đầy kinh diễm, để rồi lại trở thành cái nhìn đầy tiếc nuối vì quyết định của mình.

Khi Triệu Sênh về nước quay phim vô cùng kín tiếng, Vương Lôi cũng không công bố tin tức này mà chỉ báo cho đoàn phim và các diễn viễn có cảnh quay chung với nữ chính phải trở về quay bù.

Lúc Lục Ninh nhận được thông báo là đang cùng lăn lộn với Hạ Đông Minh trong biệt thự trên núi Cảnh Sơn, nhận được điện thoại xong bèn vội vàng trườn xuống cuối giường tìm quần áo lúc nãy mới vừa cởi ra mặc vào người, kim chủ đại nhân tức đến nổ đom đóm mắt, xém chút nữa là đập nát điện thoại của cậu luôn rồi.

Lúc này người kia còn đè lên người Lục Ninh không cho người ta ngồi dậy, chân tay Hạ Đông Minh đều rất dài hiện tại lại dùng để khống chế Lục Ninh như vậy quả thực đơn giản chả khác nào như đang quắp một chú gà con, cậu giãy dụa một lúc nhưng cũng không thoát ra được trái lại còn khiến áo ngủ của Hạ Đông Minh bung ra, để lộ một mảnh sắc xuân bừng bừng.

Sắc mặt của Lục Ninh cũng ửng đỏ.

Vẻ ngoài của Hạ Đông Minh đương nhiên là cực kỳ xuất sắc chẳng có gì mà phải nghi ngờ, chỉ là người sống ở đỉnh Kim tự tháp như thế bề ngoài đối với địa vị của anh mà nói, chẳng qua là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Bây giờ người này đang cúi xuống nhìn vào Lục Ninh, đường viền góc cạnh sắc nét, trong đôi mắt nâu kia phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu, tựa như trong mắt Hạ Đông Minh chỉ có thể chứa đựng được một mình cậu mà thôi.

“Ngài… tránh ra đi.”

Tiếng nói lí nhí tựa như tiếng muỗi vo ve.



Kim chủ đại nhân cau mày lại, đáp, “Không tránh đấy.”

Trên trán Lục Ninh đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, lại bị Hạ Đông Minh đè xuống không sao động đậy nổi, cho nên đôi mắt đẹp đẽ ấy cuối cùng cũng lộ ra chút ý tứ cầu xin.

Giọng điệu của Hạ Đông Minh dần trở nên đen tối, hơi thở dồn dập lên xuống phả vào trên chiếc cổ trắng xinh của Lục Ninh, anh lại cúi xuống cắn một miếng giống như ma cà rồng, đến khi để lại dấu vết của bản thân trên làn da đẹp đẽ như ngọc kia của cậu mới thỏa mãn ngồi dậy từ trên người Lục Ninh, ngón tay thon dài gõ vào đầu cậu môi mỏng cũng cong lên, nhả ra hai chữ “Mất mặt” tương đối cay nghiệt.

Một Vương Lôi đã sợ đến chết khiếp như vậy, lại còn không mất mặt nữa à.

Nhưng mà Lục Ninh có thấy thế chút nào đâu.

Cậu bị người ta gọi đến đuổi đi quen rồi, chả còn tiếc liêm sỉ gì nữa.

Hạ kim chủ vã quá mà không làm ăn gì được chỉ đành nhìn theo bóng Lục Ninh rời đi, anh không hề biết rằng ánh mắt của mình lúc này trông chẳng khác nào người vợ đang dỗi hờn nơi khuê phòng cả.

Rốt cuộc vẫn là không nhịn được nghiến răng ken két gọi điện cho Vương Lôi quát mắng sự kích động của người kia một trận.

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời ngợi là thế, nhưng kim chủ đại nhân lại bị ánh sáng đó làm cho nhức mắt, trong lòng thầm nghĩ hôm nay đúng là một ngày không mấy vui vẻ

Đó là lần đầu tiên Lục Ninh nhìn thấy Triệu Sênh.

Người kia nhất định là người phụ nữ trong truyền thuyết.

Triệu Sênh sinh đúng thời, mấy năm trước các ngôi sao điện ảnh nữ có ai là không sắc nước hương trời, mỹ nhân đẹp từ trong xương cốt lời này quả thật rất có đạo lý.

Không giống như bây giờ đều là được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu.

Hai cảnh cậu phải quay bù dù sao cũng đã quen đường quen nẻo rồi, cho nên khi quay cũng không quá mất mặt, ngược lại còn nhận được rất nhiều những ý kiến và chỉ điểm từ tiền bối Triệu Sênh, cuối cùng tuy là cô giáo tốt nhưng không có được trò giỏi, thế nhưng khi diễn cũng vẫn rất gì và này nọ lắm, hai cảnh quay lại này cũng khiến Vương Lôi nhìn thấy sự tiến bộ của cậu.

Lần quay bù này biểu hiện của cậu so với trước tốt hơn nhiều, đạo diễn còn là lần đầu tiên đi đến bên cạnh vỗ vai động viên Lục Ninh.

Đôi mắt cậu hấp háy, có cảm giác như viền mắt mình đã hơi ướt hướt.



Có lúc, không ai có thể hiểu rõ ràng bằng Lục Ninh được, nỗi đáng sợ khi cố gắng đến mấy mà vẫn không được công nhận.

Lục Ninh cứ liên mồm gọi chị Triệu Sênh chị Triệu Sênh, dù sao cũng là chàng trai trẻ lại đẹp trai như vậy, dỗ ngon dỗ ngọt Triệu Sênh khiến mặt mày cô tươi như hoa nở.

Cậu ở lại đoàn phim tranh thủ học tập bảy, tám hôm liền.

Thật ra cảnh giữa cậu và nhân vật nữ chính không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có mấy cảnh đó thôi, nhưng Vương Lôi bảo cậu ở lại tranh thủ cùng tiền bối học hỏi thế nên Lục Ninh bèn đồng ý luôn.

Mấy ngày nay quả thực là đã học được không ít thứ từ Triệu Sênh.

Nhưng còn có một điều khiến Lục Ninh đau đầu đó chính là chuyện fans cuồng.

Nhắc đến danh từ vốn đã có từ lâu này, Lục Ninh còn cảm thấy bọn họ đúng là những sinh vật thần kỳ, đều là mấy em gái em trai mới có mười bảy mười tám tuổi thôi mà lại lắm chiêu trò đến thế, lịch trình rồi thông tin chuyến bay các thứ các thứ của ngôi sao cái gì bọn họ cũng hay. Lục Ninh lúc mới đầu còn hãi lắm, sau mãi cũng thành quen, thực sự đúng là những hành động khiến người khác khó xử chẳng biết nên làm thế nào.

Có nhiều người yêu thích là cảm giác thế nào đây?

Chính là cảm thấy bản thân không xứng với việc được nhiều người thích mình đến vậy đó.

Thế nên chỉ cần mỗi lần có fans đến, cậu đều sẽ nhờ An Đông liên lạc với leader của mấy cô gái đó, dặn dò đưa các bạn ấy về nhà an toàn cũng có lúc tiền vé máy bay cho fans đi về cũng là Lục Ninh tự mình bỏ ra.

Rất nhiều người không hiểu rõ ràng Lục Ninh chẳng có tài cán gì nhưng vì sao lại nhiều fans đến vậy.

Tình cảm giữa người và người ấy mà, vốn là phải cho đi cùng nhận lại, có người xem fans là ATM thì cũng có người trân trọng những người yêu thích mình trong lòng như Lục Ninh, lại còn vì thấy mình không xứng đáng mà có cảm giác hổ thẹn.

Khi Lục Ninh quay xong, An Đông ôm rất nhiều quà fans tặng đến đưa cho cậu.

Lục Ninh đã từng dặn dò bọn họ rất nhiều lần là không cần phải mang những thứ đó đến đâu, thế nhưng dường như chẳng có ai chịu nghe lời cậu cả, mỗi lần Lục Ninh lên tiếng ngăn cản thì lại bị nhấn chìm trong một mảnh ồn ào những tiếng nói chúng em muốn mua quà tặng anh mà.

Rồi sau này, những món quà đó có cái thì cậu mang về nhà cũng có thứ để lại công ty, còn quà tặng nào quý giá quá cậu sẽ bảo An Đông dùng danh nghĩa của fans quyên góp cho các trường học có hoàn cảnh khó khăn ở miền núi. Những chuyện cậu đã làm đó, ngay cả Lâm Tuyết Như cũng không hề hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau