Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai
Chương 35: Tổn thương
Khi Hạ Đông Minh đến nơi, đã trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Manh Manh lúc này lại bẩn thỉu hệt như con mèo mướp nhỏ, một chân quấn băng ngồi không vững còn xuýt xoa kêu đau. Công chúa nhỏ nhà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, vì sao lại phải chịu khổ sở thế này?
Đôi mắt của Hạ Đông Minh bèn tối sầm lại.
Lục Ninh trông thấy Hạ tiên sinh cũng tới bèn vội vàng đứng lên, vết thương trên tay đau nhói đến bây giờ cũng chưa được xử lý, lần này vừa nhìn thấy Hạ Đông Minh nỗi tủi thân trong lòng cậu cũng dâng lên.
Ngày hôm nay của cậu thật khó vượt qua, nào là bị phóng viên ép hỏi, bị ném trứng gà vào người lại còn bị thương, bây giờ được trông thấy Hạ Đông Minh.
Thật ra cậu rất muốn nói, Hạ tiên sinh, tôi vui lắm, thật đấy, vì lại được nhìn thấy anh vào lúc này.
Cậu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đông Minh rơi vào trên người Hạ Manh Manh, Lục Ninh còn muốn nói là cô ấy không sao cả anh không cần lo lắng đâu.
Nhưng đột nhiên trước mặt lại giáng tới một cái bạt tay, Lục Ninh trực tiếp tỉnh mộng, nửa mặt đều sưng lên lại đau rát, đầu óc cậu vang lên những tiếng ong ong.
Lời vừa muốn nói cứ như thế bị đánh rơi toàn bộ.
“Hạ Manh Manh hồ đồ đã đành, đến cậu cũng vậy sao? Vì sao lại đưa con bé đến nơi như thế này?”
Hạ Đông Minh còn chưa nói hết lời, Hạ Manh Manh đã nhào tới: “Lão Hạ, con mie nó anh bị điên à?”
“Im mồm!”
Giọng nói của Hạ Đông Minh không cao, chỉ là quanh năm đều ở vị trí lãnh đạo lúc thường ở nhà cũng không tỏ vẻ gì nhưng có lẽ lần này là thật sự tức giận, sắc mặt anh trầm xuống chỉ ngắn ngủi hai chữ đó thôi nhưng cũng đủ khiến ngay cả lão Chương theo anh lâu ngày cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
“Lái xe, đến bệnh viện.”
Lão Chương vội gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng, ông liếc nhìn Lục Ninh, nói: “Vậy còn cậu Lục…”
Hạ Đông Minh không nói một câu nào, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn Lục Ninh lấy một cái.
Mãi cho đến khi lão Chương lái xe đi mất, Lục Ninh vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm theo vệt khói xe còn lưu lại, trong đôi mắt cậu rốt cuộc cũng tràn ngập sương mù.
Tay của Lục Ninh còn rất đau, trên cánh tay cũng đều là vết thương, nhưng cậu lại lặng lẽ giấu đi vết thương của mình.
Hạ tiên sinh không liếc nhìn cậu nổi một cái.
Lạnh lùng như người xa lạ.
Thậm chí còn không phát hiện ra… cậu cũng bị thương.
Trong mắt Hạ tiên sinh, ngoại trừ em gái bảo bối của mình ra thì còn có thể nhìn thấy ai?
Lục Ninh ôm lấy trái tim mình, đau quá, giống như vết thương qua năm này tháng nọ lại đột nhiên bộc phát trong một buổi chiều, lăn qua lộn lại khuấy nát máu thịt.
Nhân viên công tác đến khắc phục hậu quả đi tới đi lui, bọn họ đều chú ý đến Lục Ninh nhưng bởi vì đã từng ký thỏa thuận trước đó nên có một số việc không thể truyền ra ngoài.
Bọn họ nhìn thấy chàng trai xinh đẹp thường xuất hiện trên TV, khen chê lẫn lộn kia.
Lúc này đang ngồi trên băng ghế dài, không hề nhúc nhích, trên tóc dính dớp trứng gà, những vết thương trên người cùng khuôn mặt đã sưng thành một mảng, còn có cả một vết xước thật nhỏ, ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt của cậu, hình như bọn họ đã thấy cậu khóc nhưng hình như cũng không phải, có chút thê thảm lại có chút đáng thương.
Có người muốn xem vết thương cho Lục Ninh, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng nói để đó làm một bài học.
Để đó làm bài học, ngày nào cũng đau, ngày nào cũng thấy, nhắc nhở chính mình đừng để lại bị coi thường.
Bọn họ không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ là không tự chủ được mà trong lòng cảm khái, đến cùng thì làm cái gì cũng chẳng hề dễ dàng, nghe nói vị này hôm nay còn bị ném trứng gà vào người, thù hận lớn đến thế nào mà phải nhục nhã người khác như thế.
Lục Ninh mãi đến tận nửa đêm mới từ hội trường đi ra ngoài.
Cậu cũng không về nhà.
Mà rẽ vào một quán bar.
Mọi người nói trong lòng ai đó nếu có tâm sự thì sẽ rất dễ uống say.
Lục Ninh rót rượu cho mình say khướt, bản thân cậu tửu lượng cũng đã không tốt đêm nay lại uống rất nhiều, cả người giống như một đứa trẻ không nhúc nhích gì hoàn toàn lặng câm.
Quán bar này trước đây cậu thường đến cùng với An Đông và Lâm Tuyết Như, ông chủ quán thấy vậy không yên lòng về Lục Ninh chút nào còn nói muốn đưa cậu về, nhưng Lục Ninh chỉ khoát tay một cái rồi bước ra khỏi quán trong ánh mắt quan tâm ân cần của ông chủ, cậu đi qua một ngã tư, chống tay vào tường sau đó là dần dần tụt xuống ngồi xổm trên đất, dạ dày nhộn nhạo khó chịu cậu bắt đầu nôn khan, rồi nhìn về phía xa xăm thấy mình hiện tại giống hệt như một người lang thang, nào có ai đoán được đó chính là Lục Ninh sáng nay còn xuất hiện trước ống kính.
Lần trước, Hạ Đông Minh nhặt được cậu đã nói về nhà.
Bây giờ nhớ lại, quả thật mỉa mai.
Quá mỉa mai rồi.
Đôi mắt của Hạ Đông Minh bèn tối sầm lại.
Lục Ninh trông thấy Hạ tiên sinh cũng tới bèn vội vàng đứng lên, vết thương trên tay đau nhói đến bây giờ cũng chưa được xử lý, lần này vừa nhìn thấy Hạ Đông Minh nỗi tủi thân trong lòng cậu cũng dâng lên.
Ngày hôm nay của cậu thật khó vượt qua, nào là bị phóng viên ép hỏi, bị ném trứng gà vào người lại còn bị thương, bây giờ được trông thấy Hạ Đông Minh.
Thật ra cậu rất muốn nói, Hạ tiên sinh, tôi vui lắm, thật đấy, vì lại được nhìn thấy anh vào lúc này.
Cậu nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đông Minh rơi vào trên người Hạ Manh Manh, Lục Ninh còn muốn nói là cô ấy không sao cả anh không cần lo lắng đâu.
Nhưng đột nhiên trước mặt lại giáng tới một cái bạt tay, Lục Ninh trực tiếp tỉnh mộng, nửa mặt đều sưng lên lại đau rát, đầu óc cậu vang lên những tiếng ong ong.
Lời vừa muốn nói cứ như thế bị đánh rơi toàn bộ.
“Hạ Manh Manh hồ đồ đã đành, đến cậu cũng vậy sao? Vì sao lại đưa con bé đến nơi như thế này?”
Hạ Đông Minh còn chưa nói hết lời, Hạ Manh Manh đã nhào tới: “Lão Hạ, con mie nó anh bị điên à?”
“Im mồm!”
Giọng nói của Hạ Đông Minh không cao, chỉ là quanh năm đều ở vị trí lãnh đạo lúc thường ở nhà cũng không tỏ vẻ gì nhưng có lẽ lần này là thật sự tức giận, sắc mặt anh trầm xuống chỉ ngắn ngủi hai chữ đó thôi nhưng cũng đủ khiến ngay cả lão Chương theo anh lâu ngày cũng cảm thấy trong lòng run sợ.
“Lái xe, đến bệnh viện.”
Lão Chương vội gật đầu, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng, ông liếc nhìn Lục Ninh, nói: “Vậy còn cậu Lục…”
Hạ Đông Minh không nói một câu nào, thậm chí cũng không hề liếc mắt nhìn Lục Ninh lấy một cái.
Mãi cho đến khi lão Chương lái xe đi mất, Lục Ninh vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm theo vệt khói xe còn lưu lại, trong đôi mắt cậu rốt cuộc cũng tràn ngập sương mù.
Tay của Lục Ninh còn rất đau, trên cánh tay cũng đều là vết thương, nhưng cậu lại lặng lẽ giấu đi vết thương của mình.
Hạ tiên sinh không liếc nhìn cậu nổi một cái.
Lạnh lùng như người xa lạ.
Thậm chí còn không phát hiện ra… cậu cũng bị thương.
Trong mắt Hạ tiên sinh, ngoại trừ em gái bảo bối của mình ra thì còn có thể nhìn thấy ai?
Lục Ninh ôm lấy trái tim mình, đau quá, giống như vết thương qua năm này tháng nọ lại đột nhiên bộc phát trong một buổi chiều, lăn qua lộn lại khuấy nát máu thịt.
Nhân viên công tác đến khắc phục hậu quả đi tới đi lui, bọn họ đều chú ý đến Lục Ninh nhưng bởi vì đã từng ký thỏa thuận trước đó nên có một số việc không thể truyền ra ngoài.
Bọn họ nhìn thấy chàng trai xinh đẹp thường xuất hiện trên TV, khen chê lẫn lộn kia.
Lúc này đang ngồi trên băng ghế dài, không hề nhúc nhích, trên tóc dính dớp trứng gà, những vết thương trên người cùng khuôn mặt đã sưng thành một mảng, còn có cả một vết xước thật nhỏ, ánh đèn mờ chiếu vào khuôn mặt của cậu, hình như bọn họ đã thấy cậu khóc nhưng hình như cũng không phải, có chút thê thảm lại có chút đáng thương.
Có người muốn xem vết thương cho Lục Ninh, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng nói để đó làm một bài học.
Để đó làm bài học, ngày nào cũng đau, ngày nào cũng thấy, nhắc nhở chính mình đừng để lại bị coi thường.
Bọn họ không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ là không tự chủ được mà trong lòng cảm khái, đến cùng thì làm cái gì cũng chẳng hề dễ dàng, nghe nói vị này hôm nay còn bị ném trứng gà vào người, thù hận lớn đến thế nào mà phải nhục nhã người khác như thế.
Lục Ninh mãi đến tận nửa đêm mới từ hội trường đi ra ngoài.
Cậu cũng không về nhà.
Mà rẽ vào một quán bar.
Mọi người nói trong lòng ai đó nếu có tâm sự thì sẽ rất dễ uống say.
Lục Ninh rót rượu cho mình say khướt, bản thân cậu tửu lượng cũng đã không tốt đêm nay lại uống rất nhiều, cả người giống như một đứa trẻ không nhúc nhích gì hoàn toàn lặng câm.
Quán bar này trước đây cậu thường đến cùng với An Đông và Lâm Tuyết Như, ông chủ quán thấy vậy không yên lòng về Lục Ninh chút nào còn nói muốn đưa cậu về, nhưng Lục Ninh chỉ khoát tay một cái rồi bước ra khỏi quán trong ánh mắt quan tâm ân cần của ông chủ, cậu đi qua một ngã tư, chống tay vào tường sau đó là dần dần tụt xuống ngồi xổm trên đất, dạ dày nhộn nhạo khó chịu cậu bắt đầu nôn khan, rồi nhìn về phía xa xăm thấy mình hiện tại giống hệt như một người lang thang, nào có ai đoán được đó chính là Lục Ninh sáng nay còn xuất hiện trước ống kính.
Lần trước, Hạ Đông Minh nhặt được cậu đã nói về nhà.
Bây giờ nhớ lại, quả thật mỉa mai.
Quá mỉa mai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất