Chương 2: Chương 12
Sau hai ngày Lưu Triệt cũng chấp nhận là mình không còn ở thế giới thân thuộc của mình nữa, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Lưu Triệt ngây ngẩn ngồi trên giường nhìn mấy người đàn ông mặc áo trắng nói : " trải qua chấn động mạnh con trai bà đã bị mất trí nhớ tạm thời. Chậc chậc, tôi con tưởng mấy chuyện này chỉ có trên phim không ngờ lại xảy ra với bệnh nhân của mình. Bà an tâm ngoài việc này ra thì con bà khỏe hơn cả bò, vài hôm nữa là có thể xuất viện"
Sau khi nói xong bác sĩ mặc kệ sắc mắt của Trần Ngọc Trân rồi đi ra ngoài. Lưu Triệt được biết rằng người phụ nữ trông giống mẫu thân của mình này là mẹ ruột của cơ thể này. Trầm mặc một chút Lưu Triệt không biết phải đối diện thế nào với bà. Trần Ngọc Trân rất giống mẫu thân ruột của y lại đang mang tâm trạng lo lắng cho con mình. Khiến Lưu Triệt có cảm giác như gặp mẫu thân của mình mà không tự chủ muốn thân cận bà. Xong lại không dám vì dù sao cũng không phải mẫu thân mình.
Cơ thể này cũng tên là Lưu Triệt vừa vặn trùng tên với y, khiến y không phải cải danh điều này làm Lưu Triệt nhẹ nhàng thở ra. Khối thân thể này năm nay đã 28 tuổi lớn hơn tuổi thật của y gần 10 tuổi điều này làm Lưu Triệt shock nặng. Dù sao đang yên lành bị già đi thì không ai vui cả nên ban đầu y khá bất mãn vì việc này.
Nhưng sau khi đứng trước tấm gương của thế giới này, Lưu Triệt hoàn toàn không còn một chút nào không hài lòng nữa. Đây là lần thứ n Lưu Triệt đứng trước gương, khác với cái gương đồng lồi lõm, soi vào còn méo hết cả nhân dạng ở chỗ y. Gương ở thế giới này không những trắng muốt lại còn cực kì rõ nét, hình dạng của Lưu Triệt được phản ánh rõ ràng.
Từ góc cạnh gương mặt đến đôi mày rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao hay đôi môi như ẩn nét cười của cơ thể này đều làm Lưu Triệt giật mình. Người này đã 28 tuổi nhưng trông còn rất trẻ khác hẳn với người ở thế giới cậu. Tuấn tú tới như vậy, sờ cơ bắp hoàn mĩ cân xứng trên cơ thể mình ,Lưu Triệt hít một ngụm khí. Thử cử động cánh tay, cảm thấy khắp dưới lớp da này là huyết mạch sôi trào...cơ thể này là một cơ thể tràn đầy sức sống và vô cùng khỏe mạnh.
Đây là điều Lưu Triệt luôn ao ước, trước đây do không được quan tâm dinh dưỡng không đầy đủ Lưu Triệt luôn gầy yếu. Cố gắng thế nào cũng không thể có được sức khỏe như vậy, nắm chặt nắm tay. Nếu ông trời đã cho mình một cơ hội vậy thì mình phải sống cho thật tốt.
Tầm trưa, khi Lưu Triệt đang nằm trên giường bệnh suy tính không biết có nên bấm nút gọi y tá trên đầu giường không thì cửa phòng bệnh mở ra. Lưu Triệt thở nhẹ ra, bình thường giờ này mẹ của nguyên chủ đều đem cơm đến cho y nhưng không hiểu sao hôm nay mãi chưa đến Lưu Triệt đã đợi một lúc có chút đói rồi. Điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lên một chút, Lưu Triệt giật mình nhìn người cầm cặp lồng đứng ở cửa, không phải mẫu thân.
Đứng ở trước cửa là một người ăn mặc kì lạ, cái quần của y đặc biệt rách, thế nhưng ăn mày từ khi nào lại cho người ta cảm giác phú nhị đại vậy? ( má mốt của người ta mà anh bảo ăn mày) tóc y màu hạt dẻ, là một nam nhân tuấn lãng. Nhưng đôi mắt đặc biệt sắc sảo hiện tại đang nhìn chằm chằm y, khi Lưu Triệt đang định hỏi xem đối phương là ai. Thì người kia cầm cặp lồng đi lại phía y, rồi kéo cái ghế ngồi xuống cạnh y.
Khi Lưu Triệt sắp bị sự yên lặng làm cho bối rối thì người kia cuối cùng cũng mở miệng : " Triệt, có phải mày giả vờ mất trí nhớ để đùn công việc ở công ty cho tao không? Mấy ngày nay tao làm việc cực như trâu vậy, đừng có dọa tao có được hay không? "
Lưu Triệt há to miệng chỉ người kia lắp bắp nói : " Ngươi...ngươi là nữ nhân? "
Triệu Huyền bóp trán xem ra là mất trí nhớ thật rồi còn dám nghi ngờ giới tính mình, cô than : " Ôi cái thằng này tại sao tự nhiên lại mất trí nhớ chứ? "
Nói xong liền đứng dậy đá cái ghế, Lưu Triệt giật mình người này là kẻ thù của nguyên chủ sao? Lưu Triệt mới vừa nghĩ thế nhưng khi thấy ánh mắt của đối phương tràn ngập lo lắng nhìn mình thì nỗi lo liền tiêu tan. Người này cư xử với y rất xuề xòa hơn nữa cho y cảm giác rất thân thuộc am tâm, có lẽ người này là người nhà của nguyên chủ. Nghĩ như vậy Lưu Triệt liền an ổn để mặc người kia làm loạn trong góc phòng.
Bản thân thì lấy cặp lồng y mang đến mở ra để ăn, bên trong là cháo. Mấy hôm nay đều được uống canh bổ có chút ngấy. Thôi ăn cháo cho thanh đạm một chút cũng tốt, mấy ngày nay đủ để cho Lưu Triệt hiểu nguyên chủ là một kẻ giàu có, mẹ y lo lắng y không đủ chất nhân sâm gì đó y ăn cũng không ít.
Sau khi nói xong bác sĩ mặc kệ sắc mắt của Trần Ngọc Trân rồi đi ra ngoài. Lưu Triệt được biết rằng người phụ nữ trông giống mẫu thân của mình này là mẹ ruột của cơ thể này. Trầm mặc một chút Lưu Triệt không biết phải đối diện thế nào với bà. Trần Ngọc Trân rất giống mẫu thân ruột của y lại đang mang tâm trạng lo lắng cho con mình. Khiến Lưu Triệt có cảm giác như gặp mẫu thân của mình mà không tự chủ muốn thân cận bà. Xong lại không dám vì dù sao cũng không phải mẫu thân mình.
Cơ thể này cũng tên là Lưu Triệt vừa vặn trùng tên với y, khiến y không phải cải danh điều này làm Lưu Triệt nhẹ nhàng thở ra. Khối thân thể này năm nay đã 28 tuổi lớn hơn tuổi thật của y gần 10 tuổi điều này làm Lưu Triệt shock nặng. Dù sao đang yên lành bị già đi thì không ai vui cả nên ban đầu y khá bất mãn vì việc này.
Nhưng sau khi đứng trước tấm gương của thế giới này, Lưu Triệt hoàn toàn không còn một chút nào không hài lòng nữa. Đây là lần thứ n Lưu Triệt đứng trước gương, khác với cái gương đồng lồi lõm, soi vào còn méo hết cả nhân dạng ở chỗ y. Gương ở thế giới này không những trắng muốt lại còn cực kì rõ nét, hình dạng của Lưu Triệt được phản ánh rõ ràng.
Từ góc cạnh gương mặt đến đôi mày rậm, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao hay đôi môi như ẩn nét cười của cơ thể này đều làm Lưu Triệt giật mình. Người này đã 28 tuổi nhưng trông còn rất trẻ khác hẳn với người ở thế giới cậu. Tuấn tú tới như vậy, sờ cơ bắp hoàn mĩ cân xứng trên cơ thể mình ,Lưu Triệt hít một ngụm khí. Thử cử động cánh tay, cảm thấy khắp dưới lớp da này là huyết mạch sôi trào...cơ thể này là một cơ thể tràn đầy sức sống và vô cùng khỏe mạnh.
Đây là điều Lưu Triệt luôn ao ước, trước đây do không được quan tâm dinh dưỡng không đầy đủ Lưu Triệt luôn gầy yếu. Cố gắng thế nào cũng không thể có được sức khỏe như vậy, nắm chặt nắm tay. Nếu ông trời đã cho mình một cơ hội vậy thì mình phải sống cho thật tốt.
Tầm trưa, khi Lưu Triệt đang nằm trên giường bệnh suy tính không biết có nên bấm nút gọi y tá trên đầu giường không thì cửa phòng bệnh mở ra. Lưu Triệt thở nhẹ ra, bình thường giờ này mẹ của nguyên chủ đều đem cơm đến cho y nhưng không hiểu sao hôm nay mãi chưa đến Lưu Triệt đã đợi một lúc có chút đói rồi. Điều chỉnh tư thế ngồi thẳng lên một chút, Lưu Triệt giật mình nhìn người cầm cặp lồng đứng ở cửa, không phải mẫu thân.
Đứng ở trước cửa là một người ăn mặc kì lạ, cái quần của y đặc biệt rách, thế nhưng ăn mày từ khi nào lại cho người ta cảm giác phú nhị đại vậy? ( má mốt của người ta mà anh bảo ăn mày) tóc y màu hạt dẻ, là một nam nhân tuấn lãng. Nhưng đôi mắt đặc biệt sắc sảo hiện tại đang nhìn chằm chằm y, khi Lưu Triệt đang định hỏi xem đối phương là ai. Thì người kia cầm cặp lồng đi lại phía y, rồi kéo cái ghế ngồi xuống cạnh y.
Khi Lưu Triệt sắp bị sự yên lặng làm cho bối rối thì người kia cuối cùng cũng mở miệng : " Triệt, có phải mày giả vờ mất trí nhớ để đùn công việc ở công ty cho tao không? Mấy ngày nay tao làm việc cực như trâu vậy, đừng có dọa tao có được hay không? "
Lưu Triệt há to miệng chỉ người kia lắp bắp nói : " Ngươi...ngươi là nữ nhân? "
Triệu Huyền bóp trán xem ra là mất trí nhớ thật rồi còn dám nghi ngờ giới tính mình, cô than : " Ôi cái thằng này tại sao tự nhiên lại mất trí nhớ chứ? "
Nói xong liền đứng dậy đá cái ghế, Lưu Triệt giật mình người này là kẻ thù của nguyên chủ sao? Lưu Triệt mới vừa nghĩ thế nhưng khi thấy ánh mắt của đối phương tràn ngập lo lắng nhìn mình thì nỗi lo liền tiêu tan. Người này cư xử với y rất xuề xòa hơn nữa cho y cảm giác rất thân thuộc am tâm, có lẽ người này là người nhà của nguyên chủ. Nghĩ như vậy Lưu Triệt liền an ổn để mặc người kia làm loạn trong góc phòng.
Bản thân thì lấy cặp lồng y mang đến mở ra để ăn, bên trong là cháo. Mấy hôm nay đều được uống canh bổ có chút ngấy. Thôi ăn cháo cho thanh đạm một chút cũng tốt, mấy ngày nay đủ để cho Lưu Triệt hiểu nguyên chủ là một kẻ giàu có, mẹ y lo lắng y không đủ chất nhân sâm gì đó y ăn cũng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất